Từ Bỏ Vị Trí Phu Nhân Phản Diện

Chương 49: 49: Sợ Hãi




Thẩm Mục Thâm trên người mang theo hơi nước, còn có cả người tỏa ra hương dầu gội nhàn nhạt. Tề Duyệt nghĩ, hẳn là Thẩm Mục Thâm đang tắm rửa, nghe được tiếng gõ cửa mới vội vàng chạy ra ngoài.

Cái ôm này lại khiến cho người khác an tâm lạ kỳ, giống như một loại thuốc an thần.

Đây là lần đầu tiên từ khi Tề Duyệt quen biết Thẩm Mục Thâm, cảm nhận được một tia ấm áp đến như vậy.

"Vừa rồi tôi vô cùng sợ hãi, thật sự cảm ơn anh." Giọng nói Tề Duyệt còn mang theo tia run rẩy.

"Sợ hãi là chuyện bình thường." Thẩm Mục Thâm nói.

Thẩm Mục Thâm buông lỏng Tề Duyệt ra, cái ôm ấm áp thoáng qua nửa phút ngắn ngủi.

Trong lòng cũng bình tĩnh lại, sợ hãi cũng dần biến mất, Tề Duyệt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Sợ hãi là chuyện bình thường, nhưng tôi cảm thấy anh làm chuyện thường tình hơn."

"Đã có thể đùa, xem ra cô cũng trở lại bình thường rồi.".

Tề Duyệt khóe miệng hơi cong, gật đầu: "Tâm trạng đã trở lại bình thường.

Lòng còn sợ hãi, nhưng vẫn có thể chịu được.

Nhìn khóe môi Tề Duyệt vẫn là nụ cười miễn cưỡng, Thẩm Mục Thâm thu hồi ánh mắt.

"Đã trễ rồi, cô mau đi nghỉ sớm đi." Nói xong vươn tay, lướt qua người Tề Duyệt, mở cửa căn hộ.

Tề Duyệt nhìn theo động tác của Thẩm Mục Thâm, liền chú ý tới túi quà tặng treo trên cửa căn hộ cô. Lúc còn đang suy nghĩ, Thẩm Mục Thâm đã đem gói quà cầm lên một chút, nhưng...

Thẩm Mục Thâm nắm cửa, trực tiếp lôi kéo Tề Duyệt đi vào căn hộ đối diện, "Đùng" một tiếng, trơ mắt nhìn cửa căn hộ bản thân đóng lại.

Đóng lại...

Tề Duyệt:...?

Tề Duyệt sững sờ nhìn thao tác này chưa phản ứng lại được, ngơ ngác nhìn cửa đã đóng chặt, sau đó rơi vào trầm tư...

Thẩm Mục Thâm đây là muốn dùng loại biện pháp này để khiến cô vượt qua tâm trạng sợ hãi này sao?

Nhưng có thể nói cho cô một chút được không? Đây rốt cuộc là thao tác gì vậy?

Thẩm Mục Thâm sau khi đóng cửa lại, tự nhiên như trước trấn định hỏi, "Chìa khóa cửa cô mang chứ?"

Tề Duyệt lắc đầu, vội vội vàng vàng chạy đến, đừng nói là chìa khóa, ngay di động cô cũng không mang.

"Không cầm vừa vặn."

"Hả..?"

Hắn nói cái gì đó, hắn nói không cầm vừa vặn?

Tề Duyệt cho rằng bản thân nghe lầm.

Nhưng sau đó Thẩm Mục Thâm giống như cầm một chậu nước lạnh nói, "Cô không có nghe nhầm đâu."

"Vì sao anh lại... Nửa đêm rồi người mở khóa cũng không thể đến được!" Cảm xúc lo lắng sợ hãi khi nãy cũng đều vì Thẩm Mục Thâm mang tan biến.

"Tôi không cho là..." Trong lời nói của Thẩm Mục Thâm dường như nhận ra giọng điệu khiêu khích của bản thân, liền thay đổi giọng điệu, "Đêm nay xảy ra chuyện như vậy, khẳng định tối nay cô cũng không ngủ được."

"Cho nên là?" Cho nên đây chính là lý do hắn đóng của phòng cô lại?

"Cho nên đêm nay tôi tính thu giữ cô." Thẩm Mục Thâm nói lời đương nhiên.

"..." Cô vậy mà không lời nào chống đỡ được.

Hắn vì sao lại thu nhận cô, mà không phải hắn đến sofa nhà cô ngủ một đêm??? Nếu cô nhớ không nhầm, căn hộ đối diện nhà cô cũng chỉ có một phòng ngủ.

Tề Duyệt bây giờ còn có lựa chọn sao?

Đáp án rõ ràng là "Không có", thợ mở khóa và chủ nhà không ở cùng một khu. Nhưng hiện tại trễ thế này, mọi người đã sớm đi ngủ từ lâu.

Tề Duyệt nhớ được lần trước một mình cùng một phòng với Thẩm Mục Thâm chính là duy nhất một đêm kia của mấy tháng trước. Mặc dù đã cùng nhau sống dưới mái hiên một tháng nhưng cũng không có ở chung một phòng.

Căn phòng của Thẩm Mục Thâm rất lớn, nhưng lớn thế nào cũng chỉ có một phòng ngủ.



Thẩm Mục Thâm chuyển đến đây đã nửa tháng, Tề Duyệt chưa một lần đi vào dù chỉ một bước. Dù sao Thẩm Mục Thâm cũng tuyệt đối không đem thời gian lãng phí khi có người đến.

Hơi đánh giá nội thất trang trí bên trong căn hộ, phát hiện phong cách trang trí đã khác với phong cách với Thẩm Mục Thâm trước đây, không còn hai màu sắc đơn điệu như trước.

Thêm bàn làm việc và tủ quần áo được làm từ gỗ, rèm cửa sổ là màu xanh lam, đến ngay cả thảm trải nhà cũng là màu xanh lam. Hay là lúc không có cô, gu thẩm mỹ của Thẩm Mục Thâm đã thay đổi?

Thẩm Mục Thâm tùy ý dùng khăn lông xoa xoa tóc, sau đó mở tủ lạnh lấy ra một hộp sữa, mang tới lò vi sóng hâm nóng lại.

Tề Duyệt cầm lấy túi quà tặng, mở túi táo được tặng ra, khóe miệng hơi mỉm cười, hỏi Thẩm Mục Thâm: "Đây là anh tặng cho tôi?"

Đang hâm nóng lại sữa, Thẩm Mục Thâm quay đầu lại nhìn, hơi nhíu mày, "Đương nhiên không phải, là một ông già râu bạc, đội mũ đưa."

Tề Duyệt "Phốc" nở một nụ cười, nói: "Cám ơn "

Sữa nóng, Thẩm Mục Thâm quay người lại, đem sữa đổ vào một cái cốc, ngồi trên ghế sofa, đẩy ly sữa đến chỗ Tề Duyệt.

"Uống sữa xong thì đi ngủ tiếp."

Tề Duyệt nhìn ly sữa trước mắt, hơi kinh ngạc, cô còn nhớ rõ buổi chiều đầu tiên cô đến căn hộ trước của Thẩm Mục Thâm, trong tủ của anh ta chỉ toàn là nước lọc.

"Của Tống thư ký đưa tới." Nhìn ra được nghi hoặc của Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm giải thích.

Lúc đó Tống thư ký còn nói, không thể chủ quan bất cứ tính huống nào, không ngờ lại có lúc dùng đến.

Hơn nữa quả táo đêm nay, Thẩm Mục Thâm quyết định tăng thêm tiền thưởng cho Tống thư ký.

Sau khi hâm nóng sữa cho Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm tiến vào phòng tắm tiếp tục tắm rửa.

Ngay từ đầu khi Tề Duyệt uống sữa, không có chú ý, nhưng khi tùy tiện quét mắt căn phòng, lại bắt gặp phòng tắm có lớp gương mờ mờ, xuyên thấu qua tấm kính ấy là một thân ảnh. Trong nháy mắt đó, sữa trong miệng Tề Duyệt phun ra ngoài, rơi xuống trên thảm màu xanh lam Thẩm Mục Thâm.

...

Tề Duyệt yên lặng bưng kín mắt bản thân, phòng đơn, chính là loại tình huống xấu hổ này.

Tề Duyệt dùng khăn giấy xoa xoa chỗ thảm bị làm bẩn, tráng cho tầm mắt thân lơ đãng nhìn về phía căn phòng tắm có lớp cửa kính mờ mờ. Trực tiếp đưa lưng về phía phòng tắm.

Ly vẫn còn lưu lại chút sữa, nhưng Tề Duyệt không tính uống hết ly sữa đó. Cô cũng không muốn nửa đêm lại phải đi toilet đâu!!!

Sau khi Thẩm Mục Thâm tắm rửa sạch sẽ xong đã là nửa tiếng sau. Từ phòng tắm đi ra, thấy Tề Duyệt đang ghé vào mặt bàn nằm ngủ.

Thẩm Mục Thâm khóe miệng hơi cong lên, Tề Duyệt đối với hắn dường như không có phòng bị chút nào.

Đó là một chuyện tốt.

Đi tới bên cạnh Tề Duyệt, quỳ gối, tầm mắt dừng lại trên gương mặt Tề Duyệt, đưa tay vén tóc mái Tề Duyệt ra sau, ngắm nhìn dung nhan Tề Duyệt ghé vào bàn ngủ.

Tự giễu cười cười, sau đó thì thào nói nhỏ: "Rốt cuộc em có mị lực gì?"

Ba giây sau, tự an ủi bản thân mình rằng "Có lẽ chính là gương mặt này của em."

Đứng lên, vỗ vỗ bả vai Tề Duyệt.

"Tề Duyệt, muốn ngủ tới giường tôi ngủ."

Tề Duyệt mở mắt, chưa phản ứng lại được bản thân đang ở nơi nào, ngây ngốc nhìn Thẩm Mục Thâm, ngẩng đầu, mê mang nhìn nhìn bốn phía.

Thẩm Mục Thâm vậy mà cảm thấy bộ dáng ngây ngốc sững sờ của Tề Duyệt.

Có chút đáng yêu.

Tề Duyệt hơn mươi giây sau mới phản ứng lại được bản thân đang ở nơi nào.

"Nhìn này, tôi ngủ đến hồ đồ rồi."

"...Rõ ràng."

Thẩm Mục Thâm nhìn giường, giọng điệu bất đắc dĩ: "Lên giường rồi ngủ."

Hơn nửa đêm, Tề Duyệt vậy mà không mở được mắt. Mắt nhắm mắt mở đi đến giường Thẩm Mục Thâm, sau đó kéo chăn, ngáp một cái. Cô cho rằng sẽ ngủ không được sâu giấc, vậy mà...

Nằm trên chiếc giường quen thuộc, Tề Duyệt không tới một phút đồng hồ liền chìm vào giấc ngủ.

Nhìn trạng thái Tề Duyệt đã lâm vào giấc ngủ, Thẩm Mục Thâm đóng cửa lại, nằm trên ghế sofa.



Thẩm Mục Thâm hắn khi nào phải ủy khuất bản thân mình?

Đáp án: Hiện tại.

Từ sau khi Tề Duyệt mang thai, số lần hắn ngủ trên sofa ngày càng nhiều. Không thể không nói, trước đây hắn còn chưa từng ngủ qua sofa bao giờ.

*** *** ***

Từ khi Tề Duyệt chuyển đến đây, lần đầu tiên lại có một giấc ngủ đến tận chín giờ sáng.

Sau khi tỉnh ngủ, sửng sốt một hồi mới nhận ra bản thân đang ngủ trong phòng của Thẩm Mục Thâm.

Từ trên giường ngồi dậy, thấy được trước bàn máy tính có văn kiện của Thẩm Mục Thâm. Nhưng cũng không phải là người có tính tò mò, cô cũng không có nhìn văn kiện đó là gì.

Thẩm Mục Thâm so với cô đã thức dậy từ sớm, có thể nhân lúc cô ngủ đánh giá tướng ngủ của cô. Nghĩ tới khả năng này, Tề Duyệt im lặng, lấy tay bưng kín mặt.

Tướng ngủ xấu của cô, chắc chắn đều bị Thẩm Mục Thâm nhìn thấy rồi....༎ຶ‿༎ຶ

Nghe được phía sau truyền đến tiếng vang rất nhỏ, Thẩm Mục Thâm buông văn kiện trong tay, nghiêng người quay đầu nhìn về phía Tề Duyệt.

"Tôi đã mua bữa sáng, chờ một lát nữa thợ mở khóa sẽ đến mở cửa cho cô. Trước tiên ăn trước đi."

"Hôm nay là thứ ba, sao anh còn chưa đi làm?"

Thẩm Mục Thâm nhìn tóc trên đỉnh đầu Tề Duyệt, tóc mai rất nhỏ dựng thẳng lên, nhịn xuống xúc động muốn vuốt nó xuống.

Trả lời: "Tôi không ở lại trong nhà, cô hôm nay làm sao liên hệ được với chủ nhà gọi cho thợ mở khóa? Cô định ăn mặc phong phanh, không giữ ấm cơ thể đi xuống gọi thợ mở khóa đến?"

"... Cũng không biết ai đem cửa phòng tôi đóng lại." Tề Duyệt thấp giọng nói.

Hắn vẫn còn biết gọi thợ mở khóa đến cho cô, không tồi.

"Tôi nghe thấy được."

Tề Duyệt bĩu môi, chính là muốn cho anh nghe đấy.

"Cho tôi mượn nhà tắm một chút, tôi muốn rửa cái mặt."

"Tùy cô."

Tề Duyệt mặc áo khoác bông vào nhà tắm, không nhìn gương còn đỡ, vừa nhìn cô liền phát hoảng.

Trong gương người phụ nữ tóc tai bù xù, cổ áo lộn xộn, sắc mặt thì càng phờ phạc.

Cô vậy mà lấy hình tượng xấu không thể tả này nói chuyện với Thẩm Mục Thâm???

Trời má...Dáng ngủ đã xấu thì thôi, lại còn kết hợp với bộ dạng này, thật sự không còn mặt mũi nào nhìn mặt Thẩm Mục Thâm.

Dùng tay để rửa mặt, sắc mặt đỡ hơn một chút, sửa sang lại tóc tai và quần áo, hít một hơi thật sâu đi ra khỏi phòng tắm.

Lúc Tề Duyệt đi ra, Thẩm Mục Thâm đang mặc áo khoác liếc nhìn cô nói, "Tôi đi ra ngoài trước, tìm thợ mở khóa đến."

Tề Duyệt "Uhm" một tiếng, chờ sau khi Thẩm Mục Thâm đi ra ngoài, lập tức quay trở lại phòng tắm, nhìn cửa kính, khóe miệng giật giật.

Thẩm Mục Thâm gu thẩm mỹ cao, đến phòng tắm cũng dùng loại tường này.

Từ trong phòng tắm đi ra, vừa vặn thấy Thẩm Mục Thâm đang đẩy cửa đi vào, chau mày, hiển nhiên là tâm trạng không được tốt.

Mới chỉ có hai phút đồng hồ, ai có bản lĩnh như thế, lại có thể chọc giận đến Thẩm tổng hung ác này vậy? Bình thường đều là hắn khiến người ta không gì chống đỡ được.

Thẩm Mục Thâm nhìn về phía Tề Duyệt, nói: "Người thợ khóa nói muốn cô tự mình ra mặt, hàng xóm cũng không thể đảm bảo."

Tề Duyệt cảm thấy cũng là có đạo lý, dù sao lần đầu tiên Thẩm Mục Thâm nhờ thợ mở khóa đến còn phải cung cấp chứng minh thư. Về sau quen mặt mới không cần chứng minh thư nữa.

Tề Duyệt đương nhiên không có mang chứng minh thư ra cửa, nhưng bởi vì Thẩm Mục Thâm thường xuyên quên mang chìa khóa, cũng thành công quen mặt cô.

Bởi vì nhìn thấy Tề Duyệt mặc áo khoác bông từ trong phòng Thẩm Mục Thâm đi ra, cho nên khi thợ mở khóa đến mở cửa, buồn bực nói, "Mỗi người một căn phòng đối diện nhau, tôi nói này hình thức ở chung của người trẻ tuổi bây giờ đều vậy sao?"

Bởi vì bản thân cô ngủ tại nhà Thẩm Mục Thâm đêm qua, cho nên cũng không có cách nào trả lời, chỉ ngượng ngùng cười.

Ngước mắt nhìn Thẩm Mục Thâm, hắn thế mà nửa điểm xấu hổ cũng không có, cũng không có tính toán định giải thích, nhìn có vẻ vô cùng bình tĩnh.