Từ Bỏ Vị Trí Phu Nhân Phản Diện

Chương 13: 13: Hiệp Nghị





Sau khi Tề Duyệt làm kiểm tra xong, bác sĩ nói Tề Duyệt bình thường ăn không đúng giờ, ngủ không đủ giấc có thể khiến sau này đứa trẻ sinh ra bị thiếu dinh dưỡng.

Cho nên tất cả những thói quen xấu này cần phải được loại bỏ.
Tề Duyệt đã chuẩn bị tâm lý tốt để giữ lại đứa nhỏ, cho nên cũng tính toán sẽ thay đổi thói quen của bản thân.
Vừa trở lại phòng bệnh, liền nhìn thấy khuôn mặt bị dọa của Hải Lan.
Tề Duyệt hỏi: “Biểu cảm của cậu như vậy là thế nào?”
Tề Duyệt nhìn theo tầm mắt của Hải Lan, liền thấy di động của bản thân đặt trên giường.

Đi đến bên giường cầm lấy di động mở khóa, liền thấy năm cuộc gọi nhỡ liền phát hoảng.
Tất cả năm cuộc gọi nhỡ đều là Thẩm Mục Thâm gọi tới!
“Lúc nãy di động của cậu có người gọi đến, thấy tên hiện đến là Thẩm tiên sinh.

Tớ nhất thời chưa phản ứng kịp liền bắt máy hỏi ai gọi đấy, thì thấy đối phương mở miệng liền trực tiếp hỏi Tề Duyệt ở đâu.

Tớ hỏi lại hắn là ai, hắn liền nói là chồng trước của cậu.

Sững sờ một giây đồng hồ tớ liền sợ tới mức ném điện thoại về phía giường.

Sau đó cứ cách đều năm phút đồng hồ điện thoại lại gọi đến một lần, đặc biệt có quy luật, chẳng khác gì tiếng chuông ma quỷ đòi mạng cả!”
Tề Duyệt nghe được mọi chuyện, tâm liền hoảng.
“Người chồng trước này của cậu tựa như có việc gấp gì đó muốn tìm cậu.

Giác quan thứ sáu của tớ nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì.”
Hải Lan vừa nói xong câu, điện thoại trong tay Tề Duyệt giống như tiếng gọi lúc nửa đêm, nháy mắt vang lên.

Tề Duyệt sợ tới mức không dám bắt máy, trực tiếp ném lại phía giường.
Hai người đều liếc nhìn nhau một cách dè dặt cẩn trọng.

Chỉ thấy điện thoại hiện lên ba chữ Thẩm tiên sinh.
Giờ khắc này trong mặt Tề Duyệt ba chữ này không khác gì dùng máu tươi đỏ thẫm viết, làm cho người ta sởn tóc gáy.
Tề Duyệt nuốt nước miếng, nhìn di động khẩn trương hỏi: “Theo cậu nói hắn tìm tớ gấp như vậy làm gì?”
“Tớ làm sao mà biết được cơ chứ.

Ngay cả Lăng Việt mà tớ còn không sợ, nhưng người chồng trước này của cậu để lại ấn tượng ban đầu cho tớ là chỉ cần một ánh mắt cũng đủ gϊếŧ chết người khác, đến hài cốt cũng không còn một mảnh.”
Đối với quan điểm này, Tề Duyệt tỏ vẻ vô cùng đồng ý.

“Không phải một mình cậu thấy như vậy, tớ có thể đồng cảm với cậu.”
Nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói: “Thẩm Mục Thâm khiến cho người khác cảm giác lạnh như tảng băng ngàn năm ở Bắc Cực, lại ngang ngược độc tài không coi ai ra gì.

Đừng nói là cậu, đến cả tớ cũng sợ, nếu không… Tớ và cậu cùng nhau xuất viện? Hải Lan cậu nói…” Nói đến một nửa, nhìn đến biểu cảm của Hải Lan liền ngừng lại.
Tề Duyệt hỏi: “Cậu như thế nào lại có bộ dáng kinh hách như thế…”
Tề Duyệt tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì, biểu tình đột nhiên biến đổi, thanh âm cũng im bặt.

Nhìn biểu cảm của Hải Lan, Tề Duyệt rất rõ ràng.
- --Thẩm Mục Thâm đang ở sau lưng cô!
Thẩm Mục Thâm lấy điện thoại bên tai xuống, cắt đứt điện thoại đang gọi đi, đem điện thoại bỏ vào trong túi.

Từ cửa đi vào, ngồi xuống ghế sofa, hai chân vắt hình chữ thập*, ngữ khí thản nhiên nói: “Tôi xác thực làm cho người khác lạnh như băng, ngược lại còn ngang ngược độc tài, không coi ai ra gì.

Tề Duyệt, cô quả thật rất hiểu tôi đó."
*十(shí- thập): số 10
Giọng nói nhàn nhàn kết hợp với nhiệt độ dưới 0 độ không khác gì đang ở Bắc Cực đánh úp về phía Tề Duyệt.
Tề Duyệt hít sâu một hơi, làm cho chính mình phải bình tĩnh xuống, không được hoảng hốt.

Xoay người nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng.
“Thẩm tiên sinh, có chuyện gì gấp gáp tìm tôi sao?”
Tề Duyệt có ý đồ đánh trổng lảng sang chuyện khác.
Thẩm Mục Thâm ánh mắt dừng trên bụng của Tề Duyệt, có lẽ do khẩn trương, Tề Duyệt theo bản năng lấy tay đặt trên bụng.

Mà Thẩm Mục Thâm cũng chứ ý tới động tác nhỏ này của Tề Duyệt.
“Hải tiểu thư, phiền cô đi ra ngoài một chút.

Tôi và Tề Duyệt có một số việc muốn bàn bạc, cô ở đây chúng tôi không tiện.”
Hải Lan nhìn Tề Duyệt, hai người cùng trao đổi ánh mắt.
- -- Không, đừng đi, tớ sợ.
- -- Tớ còn sợ hơn cậu!
Hải Lan đi ra ngoài không một chút do dự, không hề có chút lưu luyến để Tề Duyệt ở lại một mình Tề Duyệt đối diện với nhân vật phản diện kh.ủng bố kia.
Con thuyền tình bạn hữu nghị, nói muốn lật liền lật.
Tề Duyệt lo sợ bất an nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, càng lo sợ về chuyện hắn muốn nói chuyện với cô.

Nếu muốn cô bỏ đứa trẻ này liệu cô phải ứng phó như thế nào?
“Chuyện cô mang thai ông nội đã biết.” Thẩm Mục Thâm ngữ khí tựa hồ rất bình tĩnh.

Nhưng trong ánh mắt ẩn chứa mang theo sự phiền chán.
“Cái gì…” Giọng Tề Duyệt run rẩy.
Thẩm Mục Thâm hít một hơi, dường như đang áp chế cảm xúc phiền chán.
“Hà bác sĩ đã nhìn thấy cô ở bệnh viện."
Tề Duyệt sững sờ: “Tôi rõ ràng không…”
Ngày hôm qua Thẩm lão gia còn thúc giục nhanh chóng mang thai, hôm này liền nhận được “tin tức tốt” như vậy.

Tề Duyệt có thể tưởng tượng được ông nội Thẩm hiện giờ có bao nhiêu vui mừng.
Khó trách mấy hôm nay đều có người thường xuyên thúc giục mang thai, tất cả đều là ý trời.

Vậy mà cô lại không để ý tới!
Thẩm Mục Thâm lấy tay đỡ trán, tăng ca suốt đêm cũng không làm hắn đau đầu như vậy.

Càng muốn chối bỏ quan hệ hôn nhân này, vậy mà càng theo nhau mà đến.
Một cái là ngoài ý muốn, hai cái cũng là ngoài ý muốn, vậy cái thứ ba ngoài ý muốn chính là ý trời an bài.

Hoàn toàn không cho người ta cơ hợi kịp trở tay.
“Đứa nhỏ giữ lại, tình huống này không còn lựa chọn tốt hơn.”
Thẩm lão gia còn chưa biết rõ tình huống hiện tại hai người đã ly hôn, có lẽ cô vẫn còn có thể lựa chọn con đường sống.

Nhưng một khi ông biết, mọi chuyện cô không dám chắc chắn mình có thể đảm bảo an toàn bản thân.
Thẩm lão gia thực sự không thể chịu được kíƈɦ ŧɦíƈɦ vả đả kích lớn như vậy.

Lặng im một lát, Tề Duyệt che bụng lui về phía sau vài bước, ánh mắt lộ ra tia cảnh giác.
“Muốn giữ lại đứa trẻ này, vậy anh phải đáp ứng với tôi, từ khi đứa nhỏ được sinh ra cho đến sau này nó trưởng thành đều phải do tôi nuôi nấng.

Bằng không tôi sẽ nói chuyện chúng ta đã ly hôn với mọi người.” Tề Duyệt dùng lý do “ly hôn” để uy hiếp Thẩm Mục Thâm, đây chính là lợi thế duy nhất của cô.
“Uy hiếp tôi?” Thẩm Mục Thâm hơi hơi híp mi, lập tức cười nhạo một tiếng: “Tôi còn nghĩ đến cô sẽ dùng uy hiếp ấy đòi phục hôn*.”
*Kết hôn lại
Thẩm Mục Thâm nhìn về phía Tề Duyệt trầm mặc hồi lâu, Tề Duyệt cũng nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Nửa ngày sau, Thẩm Mục Thâm thu liễm lại tất cả biểu tình, mặt không chút biểu cảm nói: “Nếu cô đòi phục hôn, có lẽ tôi sẽ đáp ứng.”
Cô rốt cuộc có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng mới có thể đưa ra yêu cầu đòi phục hôn cơ chứ?
Phục hôn, hoàn toàn không có khả năng tồn tại.

“Tôi sẽ không uy hiếp anh phục hôn.

Nếu anh không tin, chúng ta có thể ký kết hiệp nghị.

Nếu muốn tôi sinh hạ đứa nhỏ phải đáp ứng như lời tôi nói, phải để tôi nuôi dưỡng.” Ánh mắt Tề Duyệt phi thường kiên định.
Chuyện hào môn cướp đi đứa nhỏ, quả thực không cần tốn nhiều công sức.

Không muốn để cho đứa nhỏ tồn tại, cũng rất dễ dàng.

Tề Duyệt không phải là người máu lanh, nếu đã lựa chọn sẽ sinh hạ đứa nhỏ, khẳng định cô sẽ luyến tiếc tình cảm máu mủ ấy.
Lời nói của Tề Duyệt khiến cho Thẩm Mục Thâm có một tia giật mình, sững sờ.

Mắt nhẹ nhàng co lại, im lặng không nói.
Từ đêm qua cho đến buổi sáng hôm nay, mai mắt Thẩm Mục Thâm dường như chưa có chợp mắt qua.

Ban ngày lại tới công ty, không có chuyện gì không làm, mà chuyện hắn đau đấu nhất chính là nên xem xét xử lý Tề Duyệt ra sao.
Cuối cùng hắn đưa ra một cái kết luận, hắn và Tề Duyệt đã ly hôn.

Nếu sau này cưới một người phụ nữ khác không có bất kỳ tình cảm gì, cũng có thể là cuộc hôn nhân thương mại, hoặc cũng có thể là thỏa mãn nguyện vọng muốn ôm chắt trai của ông nội.
Tại sao hắn lại muốn nhiều phiền toái như vậy?
Không bằng cứ khôi phục mọi chuyện như một tháng trước, chuyện nào vào chuyện đấy, hai người cũng không dính dáng gì đến chuyện của nhau.
Có lẽ khi biết được chuyện Tề Duyệt lừa gạt hắn, Thẩm Mục Thâm xác thực rất phẫn nộ.

Phẫn nộ xong hắn cũng không có ý tưởng muốn phục hôn lại với Tề Duyệt.

Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn này làm cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
Chuyện Tề Duyệt mang thai cùng với thời gian hai người bọn họ phát sinh quan hệ ở nhà cũ hoàn toàn ăn khớp.

Đứa nhỏ là của ai không thể nghi ngờ.
Dù sao Tề Duyệt một năm nay cũng đều an phận thủ thường rất nhiều.

Cô cũng với những người phụ nữ khác kỳ thực cũng không có nhiều khác biệt.

Phục hôn lại đối với hắn cũng giảm bớt được rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Nhưng bất thình lình chính là Tề Duyệt không đưa ra yêu cầu này, mà lại đưa ra một yêu cầu hoàn toàn trái ngược.
Một hồi lâu sau, Thẩm Mục Thâm đặt câu hỏi: “Cô xác định là có thể nuôi dưỡng tốt một đứa trẻ sao?”
Tề Duyệt có bao nhiêu tiền trong tài khoản, Thẩm Mục Thâm rõ như lòng bàn tay.
“Nuôi dưỡng đứa trẻ tốt có rất nhiều khái niệm, tôi hi vọng có thể đem lại cho nó một tuổi thơ như bao đứa trẻ bình thường khác.” Dùng tiền nuôi dưỡng ra một đứa trẻ không phải nhất định là tốt.

Ở Thẩm gia có một người cha lạnh lùng như Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt rất khó tưởng tượng đứa nhỏ sẽ có loại tuổi thơ gì.
Càng sợ sau này đứa trẻ lớn lên giống Thẩm Mục Thâm, tính cách lạnh lùng, chỉ biết đến công việc giống như một cái máy móc.

“Cô không hối hận?”
Tề Duyệt trịnh trọng gật đầu: “Không hối hận.”
“Vậy được, đây là lựa chọn của cô.

Tôi sẽ giúp cô giải quyết phiền toái của Thẩm gia, nhưng đồng thời cũng thu hồi ý định muốn mang đứa nhỏ cao chạy xa bay trong đầu cô.

Đứa nhỏ sẽ cho cô nuôi nấng, không có nghĩa là Thẩm gia sẽ mặc kệ ngồi xem.

Nếu cô bức ép ông nội với mẹ của tôi, cô khẳng định không muốn biết kết cục như thế nào đâu.”
Kết cục rất rõ ràng, nếu đem đưa nhỏ cao chạy xa bay, cô cũng không cần nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Đối với chuyện đứa nhỏ, đối với tính tình từ nhỏ đã lạnh đạm của Thẩm Mục Thâm cũng không cảm thấy gì.
“Bụp bụp bụp!”
Bỗng nhiên từ cửa truyền đến tiếng đập cửa, đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người với nhau.
Gõ được vài giây, Hải Lan bỗng nhiên đẩy cửa ra, vẻ mặt sốt ruột: “Tề Duyệt, mẹ chồng trước của cậu sắp đến đây!”
Tề Duyệt cả kinh, trực tiếp nhìn về phía Thẩm Mục Thâm: “Hiện tại phải làm sao bây giờ?”
Có đôi khi so với Thẩm Mục Thâm, trước mặt người mẹ chồng trước này cô luôn dễ dàng lộ ra sơ hở.
Thẩm phu nhân chính là hình mẫu người phụ nữ trên màn ảnh phim Hàn, tác phong mạnh mẽ.

Ánh mắt của bà thật giống như có thể nhìn thấu người khác, khiến cho người ta không thể không hoảng hốt.
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn cô: “Hoàng cái gì, bình tĩnh lại.”
Bĩnh tĩnh, bình tĩnh cái rắm.

Cho dù anh và tôi ly hôn thì đó cũng là mẹ của anh chứ không phải là mẹ tôi.
Là người trong nhà, thời điểm gặp nhau còn có cảm tình nói chuyện, nhưng không phải người trong nhà, chỉ sợ Thẩm phu nhân ngay cả ánh mắt cũng không cho chút lưu tình.
Có lẽ do tiếng bước chân của Thẩm phu nhân quá rõ ràng, lỗ tai Hải Lan giật giật, nháy mắt liền tiến vào, cầm lấy túi xách bước nhanh ra đến ngoài cửa.
“Tề Duyệt, chút nữa tớ liên lạc với cậu.”
Ném lại những lời này, Hải Lan liền chạy mất người.
Tề Duyệt: “……”
Hải Lan ra đến cửa liền gặp mẹ chồng trước của Tề Duyệt, rất lễ phép chào hỏi: “Dì Thẩm cũng đến thăm Tề Duyệt ạ? Cháu có việc cháu xin phép đi trước ạ?”
Nghe thấy lời này, Tề Duyệt thật sự rất cân nhắc có nên cùng Hải Lan tuyệt giao.

Hiện tại vậy mà người chồng trước Thẩm Mục Thâm này so với bạn thân cô còn đáng tin hơn!
Thẩm phu nhân xuất hiện ngoài phòng bệnh, một đầu tóc ngắn hơi xoăn quý phái, đeo một đôi khuyên tai ngọc trai.

Mặc bộ đồ màu trắng đơn giản, nhìn qua đoan trang thanh lịch nhưng ở chung qua rồi sẽ biết.

Thẩm phu nhân chính là hình mẫu của cô giáo chủ nhiệm.

Tuổi còn nhỏ, chưa thành thục đều sợ những người chủ nhiệm như thế này.
Tề Duyệt vừa vặn tuổi không lớn, cũng chính là loại không thành thục..