Tù Binh

Chương 8




Tử Nông tuổi tác tuy nhỏ nhưng sinh trưởng ở chốn thâm cung, lại theo Hoàn Nhan Tự nhiều lần xuất nhập vào chốn quân sĩ nên đối với loại ánh mắt này đã trở nên quen thuộc. Nàng lập tức cả kinh, hướng Tố Y nhìn lại, chỉ cảm thấy thân mình kia tựa như búp bê vải rách mướp, thế nào lại có thể khiến cho Hoàn Nhan Tự nảy sinh dục vọng. Huống hồ cũng chưa từng cảm thấy chủ tử hảo nam sắc, vì sao lúc này lại lộ ra ánh mắt như vậy, chẳng lẽ mình lại đoán sai sao? Nàng cũng không hiểu được Hoàn Nhan Tự sao lại thích nam nhân, mà còn là một Tố Y thiết huyết nam nhi như vậy, thân mình máu tươi đầm đìa này sao lại có thể câu dẫn nhục dục tiềm tàng trong hắn.

Hoàn Nhan Tự cực lực khống chế chính mình, thình lình Tố Y lại ngẩng đầu lên, khi bốn mắt giao nhau, ý chí bất khuất kia vẫn y nguyên. Ý hận cồn cào trong lòng khiến hắn suýt nữa lập tức vọt vào trong ngục đưa y đặt ở dưới thân, nhìn xem y rốt cuộc còn có thể cứng đầu đến lúc nào. Hắn nắm chặt hai tay, khó khăn đè nén xuống. Căm giận quay đầu, đối Tử Nông ra lệnh: “Đi.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà rời đi, thật khiến cho Tố Y kinh ngạc, thầm nghĩ hắn trong hồ lô bán dược gì.

Hoàn Nhan Tự cũng không hảo nam sắc, đối với nam phong thịnh hành ở Đại Tề và Kim Liêu, hắn mặc dù không bài xích nhưng cũng chưa từng tán thưởng. Hiện giờ lại đột nhiên nhân duyên trùng hợp, việc đối thân thể chịu đủ tra tấn của Tố Y nảy sinh dục vọng cũng thật làm hắn khiếp sợ, mà cũng càng làm hắn tức giận. Thầm nghĩ mình nhất định là mấy ngày nay quốc sự quấn thân, không có cùng phi tử nào thân cận mới có thể nảy sinh loại tình huống này. Bởi vậy một hồi về cung, liền đi thẳng đến phòng Ngân Cơ tối sủng ái.

Ngân Cơ kia đang cùng bọn nha đầu chơi cờ tìm vui, chợt thấy Đại vương giá lâm, vội không ngừng rửa mặt chải đầu, lại bị Hoàn Nhan Tự một phen giữ chặt, nàng thân là sủng phi Đại vương, cũng là người thông minh, chỉ nhìn ánh mắt của Hoàn Nhan Tự, liền đã sáng tỏ. Vội lệnh tả hữu lui ra, thi triển ra bao dụ dỗ ôn nhu nói không hết lời, ôm lấy Hoàn Nhan Tự hướng đi sâu vào tẩm cung.

Nếu lúc bình thường, Ngân Cơ như vậy thật cũng cũng đủ khiến cho Hoàn Nhan Tự khoái hoạt. Chính là hôm nay không biết vì sao, nhìn gương mặt xinh đẹp trương ra nụ cười quyến rũ làm ra vẻ ta đây kia, hắn lại cảm thấy càng thêm phiền muộn. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên khuôn thanh tú của Tố Y. Dung nhan kia mặc dù không diễm lệ bằng mỹ nhân trước mắt nhưng lại luôn có một làn hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cao ngạo như mai lại không mất nét u nhã như lan. Hai làn môi mỏng kia, cũng không dễ dàng phát ra một tia thanh âm, chính là gắt gao kìm nén, bao lời rên rỉ đau đớn cứ bởi quật cường của y mà giữ kín nơi môi, khiến người nghĩ đến vừa hận vừa thương.

Hắn si ngốc suy nghĩ, bất giác Ngân Cơ đã cởi xuống ngoại y của hắn, chính trên người nàng ta cũng chỉ còn một mảnh yếm đỏ, lộ ra nửa thân mình trắng muốt như tuyết, quả nhiên khiến người mơ màng. Nàng còn vừa cười quyến rũ vừa thở dốc nói: “Đại vương mấy ngày nay đều thật bận rộn, cũng không quản nô tì mong nhớ ngươi a.” Nói xong thuận thế nằm ở trong lồng ngực Hoàn Nhan Tự, thật sự là nhuyễn ngọc ôn hương, nói không hết mê người.

Hoàn Nhan Tự lúc này lại nửa điểm cảm giác cũng không có, hơn nữa nghe được câu nói kia. Điều hắn cần lúc này chính là chinh phục, chinh phục một kẻ khó có thể chinh phục mới là khoái hoạt của con người, Ngân Cơ yêu sủng sao có thể thỏa mãn được hắn. Lạnh lùng đẩy ra thân mình mềm mại, hắn phiền táo đứng dậy phủ lấy ngoại y, nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Ngân Cơ, đành phải tùy tiện nói: “Trẫm bỗng nhiên nhớ tới còn có chút việc trọng yếu, nàng tiếp tục chơi đi. Lần trước thấy nàng thích vòng tay chim trả kia, đêm nay trẫm sẽ lệnh cho Tiểu Thuận Tử đem lại đây.” Nói xong phẩy tay áo bỏ đi, cũng không quản Ngân Cơ vui mừng quá đỗi, liên thanh tạ ơn.

Tử Nông vốn tưởng rằng chủ tử tiến vào phòng phi tử, không quá nửa ngày sẽ không đi ra, bởi vậy vội đi tìm Tử Nam nói chuyện. Hoàn Nhan Tự tìm không thấy nàng, liền gọi Tử Lưu đến, phân phó: “Ngươi đi tử lao đem Tố Y đến đây, trẫm muốn đích thân ngự thẩm y.”

Tử Lưu trong lòng nghĩ y là tướng địch, lại nghĩ y cũng không muốn nói, thì ngự thẩm làm gì. Nhưng thấy vẻ mặt chủ tử mình có khuynh hướng phong vũ dịc lai, nào dám động thủ trên đầu thái tuế. Vội tự mình tới tử lao, lệnh mấy ngục tốt dẫn theo Tố Y, vội vàng trở về. Lại thấy Hoàn Nhan Tự lệnh tất cả mọi người đi ra ngoài, nàng lại khó hiểu, vội hỏi: “Đại vương, làm như vậy không được, Tố Y võ công cao cường, vạn nhất tổn thương ngài. . . . . .” Còn chưa nói xong, Hoàn Nhan Tự đã cười lạnh nói: “Y nếu có chút bản lãnh này, trẫm liền nhận ra. Đi ra ngoài. Quy củ của trẫm ngươi còn không hiểu?”

Tử Lưu biết hắn từ trước đến nay nói một không hai, không dám khuyên nữa, đành buồn bực đi ra. Vội vàng đi tìm Tử Nông, Tử Nam, cả giận: “Ngươi chạy đến nơi đây khoái hoạt, chủ tử cũng không hầu hạ.”

Tử Nông hì hì cười nói: “Chủ tử đi làm chuyện không cần người hầu hạ kia, còn không cho ta trộm lười một chút sao? Ngài lúc này sớm không biết cùng Ngân Cơ nương nương điên đảo thế nào rồi?”

Tử Lưu ngạc nhiên nói: “Ngươi nói chuyện điên khùng gì vậy? Đại vương căn bản không ở chỗ nương nương. Mới đây lúc ta đang phối dược, ngài sai người gọi ta đến, lệnh ta đem Tố tướng quân mang tiến cung, nói là muốn đích thân thẩm vấn, ngay cả ta cũng không cho lưu lại.” Lời nàng còn chưa dứt, liền nhìn thấy đôi mắt mở trừng lớn như chuông đồng của Tử Nông. Ngay cả Tử Nam từ trước đến nay ổn trọng cũng trở nên luống cuống, vội hỏi: “Tử Nông, ngươi có biết Đại vương làm như thế là có dụng ý gì không? Mau nói ta nghe một chút.”

Tử Nông tức giận nói: “Còn nói gì nữa? Nếu không đi sẽ lại trễ mất.” Nói xong liền đứng lên muốn đi, Tử Nam, Tử Lưu liếc mắt nhìn nhau, đang muốn cùng đi ra ngoài, đã thấy nàng lại ngồi xuống, uể oải nói: “Ai, đi thì có khả năng làm gì đây? Chính là Tố tướng quân đáng thương . . . . . . Ai. . . . . . Đại vương lúc này là xảy ra chuyện gì? Ngài luôn không thích những chuyện như vậy mà.”