Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Binh Biến Huyền Vũ Môn Bắt Đầu

Chương 73: Resident Evil




Chương 73: Resident Evil

Ánh sáng trắng xóa bất ngờ ập đến làm Trần Lâm mất hẳn ý thức, khi hắn tỉnh lại thì đã thấy bản thân đang nằm trên cái giường ngủ cũ quen thuộc của mình.

“ Thế là ta đã trở lại hiện thực” Trần Lâm mỉm cười tự giễu.

“ Không thể ngờ cơ thể khi xưa thật quá yếu ớt” Trần Lâm cố hết sức cử động thân thể, cảm giác lạ lẫm xâm chiếm lấy hắn.

“ Hệ thống, ta ở Đại Đường thế giới lâu như vậy, tại nơi này đã trôi qua thời gian bao lâu rồi ?” Trần Lâm nhanh chóng thử truyền âm cho Hệ thống để thăm dò tình hình.

“ Tích ... Tích ... thưa ký chủ, nơi này đã trôi qua mười lăm phút ...”

“ Mới chỉ có trôi qua mười lăm phút ? Ngươi không đùa ta chứ ?” Trần Lâm ngạc nhiên nói rồi lập tức chạy đến cửa sổ, kéo rèm lên nhìn ra ngoài.

Thành phố đêm Sài Gòn vẫn đèn đóm sáng trưng, nhộn nhịp như thường lệ làm cho Trần Lâm có cảm giác như mộng như ảo.

Trần Lâm nhìn xuống đồng hồ đeo tay thì nhận ra bây giờ là 3 giờ kém 15 phút sáng, hắn trải qua ở Đại Đường thế giới đã mấy chục năm nhưng thật ra giống như một giấc mơ mà thôi.

Hắn lắc đầu rồi mệt mỏi quay trở về giường, nằm phịch xuống.

“ Ta nhớ không lầm thì hôm nay là mồng một tết, có gì ngủ một giấc rồi tính sau”

Đúng lúc này, trong đầu Trần Lâm lại vang lên thanh âm quen thuộc.

“ Tích … Tích … đúng năm phút nữa tất cả nhân loại trên hành tinh này sẽ bị tiêu diệt bởi chủng tộc Rhamatuk … tích”

“ Tích … Tích … đúng năm phút nữa tất cả nhân loại trên hành tinh này sẽ bị tiêu diệt bởi chủng tộc Rhamatuk … tích”

“ Tích … Tích … đúng năm phút nữa tất cả nhân loại trên hành tinh này sẽ bị tiêu diệt bởi chủng tộc Rhamatuk … tích”

Trần Lâm lập tức ngồi bật dậy, đã nhiều năm sở hữu hệ thống, hắn không nghĩ hệ thống sẽ đùa chơi với hắn việc này.

“ Hệ thống, tại sao bọn họ lại muốn tiêu diệt nhân loại ?”



“ Tích … Tích … năm 1977, một đĩa dữ liệu bằng hợp kim vàng, niken tên là Voyager đã được gửi vào không gian, nó có nhiệm vụ như một sứ giả mang những hình ảnh, tư liệu chọn lọc về Trái Đất, văn hoá nhân loại đi khắp vũ trụ, với hi vọng một ngày nào đó, một nền văn minh ngoài Trái Đất sẽ có thể nhận được nó …”

“ Ngươi nói là bọn chủng tộc Rhamatuk đã tìm thấy chiếc đĩa đó và đến trái đất ?” Trần Lâm vội nói.

“ Tích … Tích … chính xác, chủng tộc Rhamatuk đã tìm ra nó vào cách đây 10 năm trước và quyết định tiêu diệt nhân loại để chiếm lấy thái dương hệ, vì bọn họ cho rằng nhân loại đang là chủ sở hữu của thái dương hệ …”

Trần Lâm hít sâu một hơi, ôm đầu nói.

“ Hệ thống, bọn chúng sẽ tiêu diệt nhân loại như thế nào ? Gửi tàu vũ trụ xuống xâm chiếm như trong phim hay sao ?”

“ Tích … Tích … không chính xác, chủng tộc Rhamatuk nắm giữ kỹ thuật cao hơn nhân loại trên trái đất rất nhiều lần, bọn họ sẽ bao phủ toàn bộ trái đất trong một luồng ánh sáng trắng, chỉ một lần bao phủ, không một nhân loại nào có thể sống sót …”

Trần Lâm hít sâu một ngụm khí lạnh, cố gắng trấn tĩnh nói.

“ Hệ thống, có cách nào giúp được nhân loại trên trái đất không ? Ta vẫn còn 4 tỷ điểm thưởng có thể đổi”

“ Tích … Tích … điểm thưởng chỉ có thể đổi khi thực hiện nhiệm vụ, ký chủ hiện không có cách gì để giúp nhân loại trên trái đất …”

“ Sao lại như vậy ? Ngươi là hệ thống, không phải chuyện gì cũng có thể thực hiện sao ?” Trần Lâm hốt hoảng nói.

“ Tích ... Tích ... ký chủ có hai lựa chọn, một là tiếp tục thực hiện nhiệm vụ Hệ thống đưa ra, Hệ thống sẽ ngay lập tức truyền tống ký chủ đến một thế giới khác để ký chủ thực hiện nhiệm vụ. Còn lựa chọn thứ hai là ký chủ sẽ c·hết cùng nhân loại trên trái đất này trong chưa đầy bốn phút nữa, Hệ thống sẽ tìm kiếm ký chủ khác ...”

“ Ta chỉ có hai lựa chọn này ?” Trần Lâm thầm than, hắn hiện tại chỉ là phàm nhân yếu đuối. Hệ thống chính là đang ép hắn phải thực hiện nhiệm vụ đây mà.

“ Tích ... Tích ... đúng vậy, chỉ có hai chọn lựa ...”

“ Được rồi, ta sẽ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ mới, mau truyền tống ta khỏi nơi này” Trần Lâm gật đầu nói.

“ Tích ... Tích ... nhiệm vụ kích hoạt thành công ...”

Lạnh lẽo, lắc lư ...



Khi Trần Lâm mở mắt ra hắn phát hiện bản thân dường như đang ở trong một toa xe chạy rất nhanh, cái cảm giác lạnh lẽo cùng chồng chềnh lắc lư là do toa xe chuyển động gây nên.

Trần Lâm từ từ đứng thẳng dậy thì nghe một giọng nói nam nhân vang lên ở phía sau: “ Thật rất khá, chú em là người có tố chất tốt nhất lần này”

Trần Lâm quay người nhìn lại thì thấy người mới nói là một nam nhân khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, dáng người phổ thông, tuy nhiên trên mặt có 3 vết sẹo rất lớn. Trần Lâm lúc này cũng nhận ra ở bên cạnh hắn cũng có sáu người đang b·ất t·ỉnh, xem ra là bốn nam hai nữ.

Người thanh niên mặt sẹo cầm điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi sau đó chăm chú nhìn Trần Lâm, rồi bỗng nhiên hắn rùng mình một cái, quay mặt đi chỗ khác.

Rít vào mấy hơi thuốc, người thanh niên mới quay hướng Trần Lâm nói, thái độ không còn tùy tiện như trước.

“ Không ngạc nhiên nơi đây là đâu sao ? Chú em làm ta thấy thật lạ đó”

Người thanh niên không nói sai, hắn lúc này đang vô cùng kinh ngạc vì sự bình tĩnh của Trần Lâm, ngoài ra từ trên người Trần Lâm hắn thấy được khí thế bệ nghễ thiên hạ của bậc đế hoàng mà hắn chưa từng thấy ở bất cứ ai. Điều đặc biệt nhất là khi hắn nhìn vào đôi mắt của Trần Lâm, hắn cảm giác như bị hãm sâu vào đó, làm cho hắn phải rùng mình sợ hãi.

Trần Lâm không trả lời người thanh niên, lặng yên đi đến một góc sau đó ngồi xuống.

Thấy Trần Lâm không quan tâm đến mình, người thanh niên cười khẩy rồi cũng không nói gì thêm, tiếp tục h·út t·huốc.

Khoảng năm phút sau, trong số sáu người đang b·ất t·ỉnh, một thanh niên mặc đồ công sở từ từ tỉnh lại. Người thanh niên công sở giật bắn người dậy, nhìn ngó bốn phía, sau đó cất tiếng nói: “ Đây là nơi nào? Các người là ai? Tại sao tôi lại ở đây?”

“Đây là Resident Evil 1, lính mới, chúc mừng ngươi gặp may mắn, lần đầu tiên tham gia lại là bộ phim tương đối dễ dàng. Có c·hết cũng rất thanh thản” người thanh niên mặt xẹo nhìn người thanh niên công sở, hứng thú nói.

Lúc này, năm người còn lại cũng đã tỉnh lại, lục tục ngồi dậy, nghe người thanh niên mặt sẹo nói thì vô cùng ngạc nhiên.

Một nam tử mập mạp tiến lại hỏi: “Ý anh là chúng ta chỉ có ý thức tiến vào máy tính, giống như trong tiểu thuyết huyền huyễn, sau khi chơi xong có thể trở về phải không ?”

Người nam tử mặt sẹo bỗng nhiên móc trong túi ra một khẩu súng, lên đạn rồi lạnh lùng nói: “Ý thức hay không thì tao không biết, nhưng các người sẽ cảm thấy đau, các người sẽ b·ị t·hương, sẽ c·hết, và chú mày sai rồi, mỗi lần xong một bộ phim, các người sẽ đi tiếp đến một bộ phim khác, có thể đã xem, có thể chưa xem, mỗi bộ phim " Chủ thần" sẽ không ngừng đưa người mới đến, bổ sung vào số đ·ã c·hết lần trước, mỗi lần nhân số tham gia từ bảy đến hai mươi người, nói một cách khác, lần này tương đối dễ dàng nên tất cả chúng ta chỉ có tám người”

Thanh niên mập mạp bĩu môi nói: “Sao anh dám chắc rằng những người đ·ã c·hết không quay trở về cơ thể, có khi họ tự chọn c·hết đi không biết chừng”.

Gã thanh niên mặt sẹo nghe vậy thì ánh mắt lộ vẻ hung ác, nháy mắt nhảy chồm lên người thanh niên mập mạp, chĩa mũi súng vô miệng của hắn, hét lớn:



“ Mày muốn thử c·hết hả, muốn thử xem thế nào là vô hạn khủng bố hả? Tao đã trải qua ba bộ phim, bộ phim đầu tiên là Nightmare on Elm Street 1, lúc ấy tổng cộng có 15 người mới tham gia, còn có hai người đã trải qua hai bộ phim, thế mày có biết kết cục ra sao không, tất cả đều c·hết trong giấc mơ, chỉ còn tao và một người nữa sống sót. Mày có biết cảm giác khi bị giấc mơ hoang đản g·iết c·hết là thế nào không? Mày cảm thấy sao khi xung quanh biến thành một đống thịt nát mà vẫn chuyển động? Cảm thấy sao khi trong công xưởng u ám, bị Fred dùng dao xẻ từng miếng, từng miếng thịt? Mày muốn c·hết lắm hả đồ rác rưởi?”

Người thanh niên mập sợ ngây người nhưng không biết làm gì đành chờ cho tên thanh niên mặt sẹo hả giận, sau đó quay người rời đi thì mới từ từ lồm cồm bò dậy.

“ Bị c·hết trong phim là c·hết thật, và nếu bị ác ma h·ành h·ạ đến c·hết thì các người sẽ c·hết rất thê thảm, nếu không có dũng khí tiếp tục thì t·ự s·át đi cho khỏe” thanh niên mặt sẹo vừa lau súng vừa nói.

“ Vậy có cách nào để trở về hiện thực hay không ?” một cô gái đeo kính, vẻ mặt khá xinh xắn dò hỏi.

Người thanh niên mỉm cười nói: “ Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ trở về, các người sẽ được thưởng 1000 điểm, có thể đổi được rất nhiều thứ, rồi các ngươi sẽ biết nếu về tới chủ thần, như cô em hỏi có cách nào trở về không ? Chỉ cần có 50000 điểm thưởng, tương đương với hoàn thành 50 bộ phim”.

Mấy người lặng lẽ nhìn nhau, trải qua 50 bộ phim thật sự là bất khả thi đối với bọn họ.

“ Tất nhiên, 1000 điểm đó chỉ là căn bản, còn có thể kiếm thêm, rất nhiều là đằng khác, các người xem trên đồng hồ sẽ thấy” người thanh niên cười nói.

Đến lúc này, mọi người mới để ý đến chiếc đồng hồ trên tay, trên tay mỗi người đều có một chiếc đồng hồ đang đếm ngược 3h01' phía dưới còn có các dòng số như: Số người mới, số zombie, số Licker..v.v

“ Giết 10 con zombie được thưởng 1 điểm, 1 con Licker được thưởng 100 điểm, g·iết lính mới được thưởng ...” thanh niên mặt sẹo vừa nói vừa nhìn vờn quanh đám người, ánh mắt hắn quét qua Trần Lâm đang ngồi trong góc với vẻ bất thiện.

“ Đương nhiên sẽ bị trừ 1000 điểm, ha ha ha ... được rồi, còn gì chưa rõ, hỏi nhanh lên, phim sắp vào rồi”

Cô gái đeo kính tiến lên hỏi: “ Bộ phim này là Resident Evil 1, T Virus lan tràn ở thành phố Racoon, nếu chúng ta ngồi trên xe này rời khỏi nơi đây thì có vẻ trải qua quá dễ dàng phải không?”

Người thanh niên gật đầu nói: “Xem trên đồng hồ, có một cái tên, đọc lên”

“ Matt Anderson” cô gái vội nói.

“ Đó là đội trưởng lính đánh thuê trong phim, bộ phim này diễn ra trong một phạm vi hẹp, để hạn chế độ khó, chủ thần quy định không cho phép chúng ta đi quá xa khu vực cốt truyện, nếu cách xa Anderson quá 100 m thì...Bum...Không còn lại gì hết, đã hiểu chưa, sau khi Anderson c·hết thì hạn chế sẽ chuyển sang một nhân vật khác, vì thế chúng ta chỉ có thể cố mà sống sót, thế thôi. Đã rõ cả chưa ?”

“ Thế chủ thần là cái gì, tôi thấy anh thường hay nhắc đến cái tên này?” người thanh niên mặc đồ công sở nói.

“ Chủ thần là thứ quản lý chúng ta tiến nhập vào đây, trao điểm số hay đổi vật phẩm đều thông qua chủ thần, nó là một quả cầu ánh sáng, thực tế ta cũng chẳng biết nữa”

“ Hàng số đếm ngược này nghĩa là gì?” cô gái đeo kính cẩn thận hỏi.

“ Thời gian cô em phải trải qua trong bộ phim này, hết giờ sẽ trở về chỗ Chủ thần lĩnh thưởng rồi lại tiếp tục tham gia bộ phim khác”

Trần Lâm ngồi trong góc, hai mắt nhắm hờ, những gì trao đổi nãy giờ giữa đám người này với người thanh niên mặt sẹo, hắn đều nghe thấy.