Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Binh Biến Huyền Vũ Môn Bắt Đầu

Chương 53: Thu phục Vẫn Lạc Tâm Viêm




Chương 53: Thu phục Vẫn Lạc Tâm Viêm

“ Chờ một chút, để xem tên đó xử lý Vẫn Lạc Tâm Viêm thế nào, Vẫn Lạc Tâm Viêm lúc này đã tiến hóa đến có thể hóa hình, vô cùng cường hãn, không hề dễ để thu phục đâu” Dược Trần thấy Tiêu Viêm tỏ vẻ không nhẫn nại thì vội nói.

Thiên Phần Luyện Khí tháp sập đổ đã làm kinh động đến tất cả đệ tử nội viện, cả đám ầm ầm chạy tới, thấy đám trưởng lão đã b·ị đ·ánh bay thì vô cùng hoảng hốt.

Đám Tử Nghiên, Lâm Tu Nhai, Liễu Kình ngơ ngác nhìn bóng hình cao lớn của Trần Lâm đang ngạo nghễ đứng trên bầu trời, khí thế đấu Tông phát ra cuồn cuộn làm cho ba tên tiểu tử không thể tiến lên được.

“ Ngươi đã làm gì Đại trưởng lão ?” Tử Nghiên nắm chặt tay nhỏ, cố gắng phi thân nhào tới trước mặt Trần Lâm nhưng đã bị Trần Lâm nhẹ nhàng phất tay đánh bay ra xa.

“ Tử Nghiên học tỷ ...” Lâm Tư Nhai, Liễu Kình sợ hãi thốt lên, bọn họ chưa bao giờ thấy Tử Nghiên chật vật như vậy. Trước sức mạnh của Đấu Tông cường giả, bọn họ không thể làm gì được.

Hỏa xà khổng lồ lúc này đã thoát khỏi phong ấn, ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm Trần Lâm, đôi mắt không giấu được vẻ tham lam, trong lòng nó đang muốn thôn phệ dị hỏa trong cơ thể Trần Lâm.

Lắc mình một cái, hỏa xà nhấc lên cái đầu thật lớn, cái đuôi hung hăng quật ra, thân hình to lớn vậy mà bắn thẳng lên trời, hướng về phía Trần Lâm đang đứng.

Trần Lâm mỉm cươi, hai tay vươn ra, bàng bạc đấu khí màu vàng hóa thành hai bàn tay khổng lồ lao đến, nắm chặt lấy cái đầu của hỏa xà.

Hỏa xà gào rống, dãy dụa dữ dội sau đó biến mất không thấy, trong lúc Trần Lâm đang nhìn xung quanh tìm kiếm thì một trận bão lửa không biết từ đâu xuất hiện, quấn lấy Trần Lâm, trận bão lửa từ từ ngưng tụ thành hỏa xà khổng lồ đang quấn chặt lấy hắn.

Trên thân thể Trần Lâm ngùn ngụt bốc ra ngọn lửa màu xanh ngăn chặn Vẫn Lạc Tâm Viêm tiếp xúc, ánh mắt hắn lúc này cũng trở thành hai đoàn hỏa diễm xanh biếc.

“ Thì ra đây là bản thể của ngươi” nhìn qua đôi mắt Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, Trần Lâm đã phát hiện ra bản thể thật sự của Vẫn Lạc Tâm Viêm là một đoàn hỏa diễm vô hình u mang lục quang, linh hoạt như tinh linh, đang điên cuồng phiêu động.



Khi Trần Lâm định đưa tay ra chụp lấy đoàn hỏa diễm vô hình đó thì bỗng nhiên một thân ảnh màu đen nhanh như thiểm điện, từ đâu nhào tới tóm lấy đoàn hỏa diễm. Trần Lâm định thần nhìn lại thì nhận ra đó là Tiêu Viêm, nói đúng hơn chính là linh hồn thể Dược Trần điều khiển thân thể Tiêu Viêm, bởi vì trên người Tiêu Viêm lúc này lại ngùn ngụt hỏa diễm màu trắng.

“ Đừng hòng” thấy Dược Trần đang tập trung bàng bạc đấu khí trên bàn tay để chống lại đoàn hỏa diễm màu đỏ kháng cự, Trần Lâm lập tức đánh ra một chưởng ấn, “ Vạn Phật Triều Tông”

“ Oành” Cự chưởng mang theo dị hỏa màu trắng xanh, ngay lập tức đập tan đấu khí trên bàn tay Dược Trần, cho dù Dược Trần đã có đề phòng, ngưng tụ ra khiên hình đấu khí màu trắng bảo hộ, nhưng dư lực mạnh mẽ vẫn đánh văng thân thể Tiêu Viêm ra xa hàng trăm trượng.

Đoàn hỏa diễm thoát được sự giam cầm của Dược Trần vội phiêu động biến mất, khi Trần Lâm dùng đôi mắt Thanh Liên Địa Tâm Hỏa tìm kiếm lần nữa thì mới thấy đoàn hỏa diễm đã chạy về hướng dòng dung nham đang phun trào từ dưới thâm động đỏ ngòm, sâu hun hút.

“ Chạy đi đâu” Trần Lâm lắc người một cái, thân thể biến thành tia lôi điện màu bạc, trong tích tắc đã tóm được đoàn hỏa diễm u mang lục quang vào trong lòng bàn tay.

“ Tích ... tích ... Ký chủ thu được một trong hai đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm ... ký chủ được thưởng 500 triệu điểm ... tích”

Trần Lâm nghe Hệ thống thông báo thì vô cùng ngạc nhiên, hắn không ngờ Vẫn Lạc Tâm Viêm vậy mà có tới hai đóa, đóa còn lại chắc chắn đang ở dưới lòng dung nham này.

Nghĩ vậy, Trần Lâm liền lao xuống dòng dung nham như một tia chớp bạc, thân hình biến mất trong dòng dung nham đỏ rực.

Cách đó mấy trăm mét, Tiêu Viêm ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào dòng dung nham.

“ Tên Trần Lâm này quả thật điên cuồng, dám vào tận hang ổ của Vẫn Lạc Tâm Viêm, vào đó phần thắng của hắn sẽ ít hơn rất nhiều, không khéo sẽ bị Vẫn Lạc Tâm Viêm luyện hóa ngược linh hồn” Dược Trần cảm thán nói.

“ Sư phụ, chúng ta vào đó thu thập Vẫn Lạc Tâm Viêm luôn chứ ?” Tiêu Viêm tỏ vẻ nôn nóng.

“ Lãnh một chưởng của tên Trần Lâm đó khiến linh hồn lực của ta đã gần suy kiệt, vào nơi đó sẽ không thể bảo vệ ngươi được lâu, tiểu tử, thôi bỏ đi” Dược Trần nhàn nhạt nói.



Tiêu Viêm nghe vậy thì thất vọng ngồi phịch dưới dất, hai tay siết chặt, đấm mạnh trên nền đất: “Tại sao lại như vậy ? Lần nào cũng bị tên Trần Lâm giành mất, không lẽ Tiêu Viêm ta không có duyên với dị hỏa sao ?”

“ Đừng nản lòng, dị hỏa trên đời vẫn còn nhiều, ta nhất định sẽ giúp tiểu tử ngươi tìm được” Dược Trần thấy Tiêu Viêm nản chí thì nhẹ nhàng khuyên bảo.

“ Dạ, sư phụ, con sẽ không bao giờ bỏ cuộc” Tiêu Viêm từ từ đứng dậy, ánh mắt kiên định nói.

“ Vậy mới đúng là đệ tử của Dược Trần này chứ” Dược Trần mỉm cười vuốt râu nói.

“ Sư phụ, ngài nghĩ tên Trần Lâm có thể đắc thủ không ?” Tiêu Viêm nghi hoặc hỏi.

“ Điều này ta cũng không biết, Vẫn Lạc Tâm Viêm bá đạo ở chổ có thể dùng tâm hỏa để luyện hóa linh hồn, nếu tên Trần Lâm đó không chống được Tâm Hỏa thì sẽ bị tâm hỏa thiêu thân mà c·hết” Dược Trần chậm rãi nói.

“ Lợi hại như vậy ?” Tiêu Viêm tỏ vẻ sợ hãi.

Cốt Linh Lãnh Hỏa ngùn ngụt bao bọc toàn thân, Trần Lâm càng lúc càng xuống sâu hơn trong thế giới dung nham mịt mù toàn một màu đỏ sậm. Cường giả đấu Hoàng nếu không đủ đấu khí, đến nơi này chắc chắn cũng lành ít dữ nhiều.

Đi được một lúc, Trần Lâm đã phát hiện ra dấu hiệu của sinh vật sống nơi đây, đó là giống người thằn lằn lửa, bao phủ toàn thân bởi lân giáp màu đỏ tía, tay chân, đuôi đều có móng vuốt rất sắc bén. Thực lực của đám thằn lằn lửa này cũng không kém, yếu nhất chỉ cỡ đại đấu sư, con đầu đàn thì cỡ đấu Tông.

Thấy Trần Lâm x·âm p·hạm bộ lạc của mình, tộc người thằn lằn lửa ùa nhau kéo đến bao vây lấy hắn, tuy nhiên sau mấy chưởng trấn áp vô cùng khủng bố của Trần Lâm, đám người thằn lằn đã sợ hãi rút chạy.



Đi được thêm mấy canh giờ, Trần Lâm chợt phát hiện ra ở phía trước có một cỗ nham thạch ngăm đen, phía trên ẩn chứa một quầng hào quang rực rỡ.

Tiến tới gần, Trần Lâm nhìn thấy bên trong vầng hào quang rực rỡ đó cũng không có vật gì khác ngoại trừ một bộ hài cốt đã trở thành một bộ xương trắng. Phía trên hài cốt tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, nhưng điều chân chính làm cho Trần Lâm vui mừng chính là một ngọn lửa vô hình u mang lục quang đang phiêu phù bên trên khối hài cốt, đó là đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm thứ hai như lời Hệ thống đã nói.

Tuy nhiên khi quan sát kỹ đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm này, Trần Lâm phát hiện một linh hồn thể rất nhạt đang từ đó bay ra.

“ Chào chàng trai, cuối cùng cũng đã có nhân loại đến chốn này” linh hồn thể từ từ hiện ra hình dáng của một lão giả áo bào trắng, râu tóc bạc phơ.

“ Ông là ai ? Tại sao lại táng thân ở nơi đây ?” Trần Lâm nhìn linh hồn nhợt nhạt của lão giả, nghi hoặc hỏi.

Lão giả áo bào trắng cười cười, trong vẻ mỉm cười đó, hơi phát ra một chút kiêu ngạo: “Lão phu là Diệu Thiên Hỏa, mọi người cũng thường gọi ta là Thiên Hỏa tôn giả”

“ Thì ra là một Đấu Tôn cường giả, tiền bối là chủ nhân của đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm này ?” Trần Lâm ôn tồn nói.

“ Đúng vậy, đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm này chỉ là ấu thể thôi, chưa có linh trí nhiều. Năm đó ta thu phục đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm thành thục kia, uy lực lớn hơn nhiều lắm. Chỉ đáng tiếc, ta quá tham lam, thu phục một lúc cả hai đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm, dẫn đến sinh ra bài xích giống như kẻ thù. Trận chiến giữa hai đóa dị hỏa, làm cho bản thân ta bị trọng thương, ngay thời khắc như vậy, ta bị tập kích” Thiên Hỏa Tôn Gỉa thở dài nói.

“ Là đám người thằn lằn lửa đó ?” Trần Lâm buộc miệng nói.

“ Đúng vậy. Ngươi chắc cũng gặp qua chúng nó. Bọn người tộc Thằn Lằn lửa đó, dường như là sinh vật nguyên thủy ở nơi này, số lượng rất nhiều, hơn nữa trong số đó không thiếu nhưng cường giả có thể so tài cùng với Đấu Tôn. Lần đó, ta chính là gặp một cường giả tộc Thằn Lằn lửa cấp bậc Đấu Tôn, vốn dĩ nếu ở trang thái đỉnh cao, tất nhiên ta sẽ không sợ nó, nhưng đáng tiếc, sự t·ranh c·hấp của hai loại dị hỏa đã làm cho ta b·ị t·hương nặng”.

“Rồi kết cục sau đó, ngươi hẳn có thể đoán ra được, sau trận đại chiến, ta bị v·ết t·hương trí mạng, có điều cũng có chút may mắn, những cường giả đó không hiểu được không gian chi lực, nên rốt cuộc không thể nào tìm được nơi giấu thân của ta” ánh mắt Thiên Hỏa Tôn Gỉa trầm đục nhớ lại viễn cảnh năm đó.

“Có điều ta mặc dù có thể ẩn nấp thành công, nhưng mà bản thân b·ị t·hương nặng, không lâu sau, thân thể ta ngày càng bất ổn, cuối cùng dùng hết sức, ta đem đóa hỏa diễm Vẫn Lạc Tâm Viêm thành thục kia phóng thích. Mà linh hồn ta thì phụ vào mầm móng đóa dị hỏa Vẫn Lạc Tâm Viêm còn lại, muốn lần nữa mượn nó để bảo tồn, nhưng mà trải qua nhiều năm như vậy, linh hồn cũng từ từ ngày càng suy yếu đi. Nếu trong vòng hai năm nữa, không có người tiến vào đây, có lẽ linh hồn ta sẽ hoàn toàn tiêu thất”

Trần Lâm nghe vậy thì gật đầu, tỏ vẻ thông cảm với Thiên Hỏa Tôn Giả, chậm rãi lên tiếng nói: “Không giấu gì tiền bối, ta tên Trần Lâm, là Môn chủ của Thần Phong Môn ở Gia Mã Đế Quốc. Nếu tiền bối đồng ý gia nhập, trở thành Đại Trưởng Lão của Thần Phong Môn, ta sẽ lập tức giúp tiền bối khôi phục thương tổn linh hồn, ngoài ra về sau sẽ tìm cách giúp tiền bối khôi phục lại thân thể. Tiền bối thấy thế nào ?”

“ Tiểu hữu thật sự có thể làm đươc ?” Thiên Hỏa Tôn Gỉa nhìn Trần Lâm nghi hoặc hỏi.

“ Đúng vậy” Trần Lâm gật đầu nói.