Chương 41: Mỹ nhân xà nhân tộc
Đám người Cổ Hà nghe Trần Lâm nói vậy thì nhìn nhau đầy thâm ý, sau đó Cổ Hà chủ động lên tiếng: “ Vật của Trần Lâm Môn chủ đang tìm kiếm có phải chăng là dị hỏa ?”
“ Không sai, ta nghĩ các vị tụ tập nơi này cũng có chung mục đích với ta ?” Trần Lâm nhìn thẳng Cổ Hà, nhoẻn miệng cười nói.
“ Vẫn tưởng chúng tôi là những người duy nhất biết được, không ngờ Trần Lâm Môn chủ cũng biết tin tức dị hỏa. Tại hạ nhận thấy Trần Lâm Môn chủ không phải là Luyện dược sư, không biết ngài vì sao lại muốn thu thập dị hỏa này ?” Cổ Hà vuốt chòm râu, híp mắt nhìn Trần Lâm cười nói.
“ Dị hỏa này tất nhiên ta có chỗ sử dụng riêng, Cổ Hà huynh có vẻ rất khát vọng có được dị hỏa ?” Trần Lâm phất tay nói.
“ Ha ha ... Trần Lâm Môn chủ chắc cũng biết dị hỏa đối với một gã Luyện dược sư ý vị thế nào, tại hạ hiện là Lục phẩm Luyện dược sư, chỉ có thu phục dị hỏa mới có thể tiến thêm một bước. Bởi vì tìm kiếm Dị hỏa này mà tại hạ cơ hồ đã chạy không biết bao lần các địa điểm kỳ dị tại Mã Gia đế quốc. Trần Lâm Môn chủ tha lỗi cho Cổ Hà nói thẳng, nếu Trần Lâm Môn chủ có thể bỏ qua chủ ý dị hỏa, Cổ Hà xem như thiếu Trần Lâm Môn chủ một món nợ ân tình” Cổ Hà nhìn Trần Lâm, thành khẩn nói.
Đám người Vân Vận, Nghiêm Sư chăm chú chờ đợi câu trả lời của Trần Lâm, bởi vì bọn họ biết nếu có thêm Trần Lâm tham dự tranh đoạt dị hỏa thì sự việc sẽ khó khăn hơn nhiều.
“ Xin lỗi, dị hỏa này đối với ta rất quan trọng, ta không thể nhường cho bất cứ người nào. Dị hỏa đang nằm trong tay Mỹ Đỗ Toa nữ xà vương, sẽ rơi vào tay ai còn chưa biết được” Trần Lâm ôn tồn nói.
“ Trần Lâm Môn chủ đã quyết thì Cổ Hà cũng không ép, vốn dĩ lần này Cổ Hà chỉ muốn trao đổi với nữ vương Mỹ Đỗ Toa, chứ không có ý c·ướp đoạt từ nàng ấy. Nếu thật sự Cổ Hà may mắn trao đổi được, có thể giữa chúng ta sẽ không tránh khỏi một trận giao chiến” Cổ Hà ánh mắt thoáng qua một tia băng lãnh, nhàn nhạt nói.
“ Dị hỏa này ta nhất định phải có được, nếu thực sự phải chiến thì cũng đành đắc tội” Trần Lâm vừa nói vừa bộc phát ra khí thế Lục tinh Đấu Hoàng.
Đám người Nghiêm Sư, Phong Lê giật mình lùi lại, tiến sát lại phía Vân Vận. Bởi vì bọn họ biết chỉ có Vân Vận mới có thể chống đỡ Trần Lâm.
“ Khí thế thật mạnh” Vân Vận âm thầm xiết chặc nắm đấm, thân thể cũng bộc phát ra đấu khí cuồn cuộn chống lại, tuy nhiên nàng đã nhanh chóng nhận ra chênh lệch giữa nàng và Trần Lâm. Nàng chỉ là Tam tinh Đấu Hoàng, nếu thực sự giao thủ với Trần Lâm thì nàng khó giành thắng lợi.
Cổ Hà thấy vậy thì vội giơ bàn tay ra nói: “ Trần Lâm Môn chủ bớt giận, lúc này dị hỏa đang nằm trong tay Mỹ Đỗ Toa nữ vương, chúng ta t·ranh c·hấp với nhau thì thật không đáng, đợi đến khi giáp mặt Mỹ Đỗ Toa rồi nói sau cũng chưa muộn”
“ Đúng vậy, Trần Lâm mỗ quả thật thất lễ” Trần Lâm mỉm cười, phất tay nói, khí thế trên thân nhanh chóng biến mất.
Đám người Phong Lê, Nghiêm Sư lúc này mới thở ra một hơi, uy áp của cường giả Đấu Hoàng làm cho bọn họ rất khó thích ứng.
“ Nếu Trần Lâm Môn chủ không chê, chúng tôi muốn cùng Trần Lâm Môn chủ tiến vào địa phận của bộ lạc Xà tộc, ý Trần Lâm Môn chủ thế nào ?” Cổ Hà mỉm cười nhìn Trần Lâm nói.
“ Cũng được” Trần Lâm gật đầu đồng ý.
Trên sa mạc cát vàng vô tận, một thanh niên mặc áo choàng đen, sau lưng đeo một thanh binh khí to tướng, đang cắm đầu cắm cổ chạy trốn, truy đuổi sau lưng y là một nữ xà nhân vô cùng xinh đẹp.
Nữ xà nhân cánh tay nhỏ nhắn đột nhiên lộ ra, phóng ra năm tia năng lượng màu xanh, quấn quanh lấy nhau. Trong nháy mắt, năng lượng ngưng tụ thành năm đầu thanh xà thật lớn.
Năm đầu thanh xà uyển chuyển nhào đến sau lưng chàng thanh niên áo đen, há to miệng cắn mạnh.
Chàng thanh niên áo choàng đen vội vàng lắc người né tránh được năm đầu thanh xà cắn trúng trong đường tơ kẽ tóc, tuy nhiên đôi cánh màu tím trên lưng đã b·ị đ·ánh nát. Chàng thanh niên la lên một tiếng sau đó thân hình cấp tốc rơi xuống đất, nhào vào một cồn cát gần đó.
“ Ha ha ... tiểu tử kia, ngươi nếu không muốn làm nô lệ của tỷ tỷ thì chỉ có thể thành một đống xướng trắng trên sa mạc cát vàng thôi, ngoan ngoãn theo tỷ tỷ đi nha” nữ nhân vỗ nhẹ hai cánh đấu khí, phiêu phù tiến gần chàng thanh niên.
Nữ xà nhân cánh tay trắng muốt vươn ra, từng đoàn năng lượng màu xanh từ từ lóe ra, tuy nhiên lúc nàng chuẩn b·ị b·ắt chàng thanh niên đem về, mặt cười đột nhiên sững lại. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt băng lãnh nhìn về bầu trời phía đông sa mạc.
Trên bầu trời, một con ma thú toàn thân màu ngọc bích từ từ xuất hiện, sải cánh của cự thú tạo ra một mảng tối phía dưới mặt đất, vẻ mặt của nữ xà nhân lúc này chuyển sang cực kỳ ngưng trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cự thú.
“ Ah, quả thật có người” ma thú to lớn dừng hẳn giữa không trung, chợt chín thân ảnh từ trên lưng ma thú nhảy xuống, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống trên một cồn cát cách hai người nữ xà nhân và chàng thanh niên áo đen không xa.
“ Viêm đệ, chúng ta lại gặp mặt, nữ xà nhân xinh đẹp này có lẽ rất thích đệ đó” Trần Lâm khoanh tay, mỉm cười nhìn nữ xà nhân và chàng thanh niên áo đen.
“ Ha ha ... Trần Lâm đại ca còn trêu đệ, cô ả này muốn bắt đệ về làm n·ô l·ệ t·ình d·ục chứ tốt lành gì” Tiêu Viêm phủi phủi cát dính trên mặt, cười khổ nói.
“ Ha ha ha ... Viêm đệ thật có diễm phúc” Trần Lâm cười nói.
Cổ Hà thấy hai người nói chuyện thì mỉm cười nói: “Hóa ra Trần Lâm môn chủ biết vị tiểu huynh đệ đây, nữ xà nhân truy đuổi y là cấp bậc đấu vương, chắc hẳn là một trong tám thủ lĩnh của bát đại xà nhân bộ lạc”
Nữ xà nhân này thật ra tên Nguyệt Mị là thủ lĩnh của Xà Mị tộc, một trong tám đại xà nhân tộc.
Nguyệt Mị chấn kinh nhìn qua chín người, trên mặt thoáng hiện nét kinh hãi. Ánh mắt nàng đảo qua Trần Lâm và Vân Vận lộ rõ vẻ kiên kỵ, lập tức sự chú ý cũng không còn để trên người Tiêu Viêm mà thân hình trong nháy mắt lùi xa mấy chục thước rồi lạnh lùng nhìn chăm chú mấy người mới tới, nghiêm mặt nói:
“Các vị là ai? Vì sao lại xuất hiện sâu trong địa bàn của tộc ta? Chẳng lẽ không biết nơi đây là cấm địa đối với loài người sao?”
“ À, chúng ta đến Tháp Qua Nhĩ sa mạc thật sự là có chuyện quan trọng. Không biết các hạ có thể đưa ta diện kiến nữ vương Mỹ Đỗ Toa được không?” Cổ Hà chắp tay nhìn Nguyệt Mị, ôn tồn nói.
“ Xà nhân tộc chúng ta không có gì để nói với nhân loại, muốn gặp nữ vương thì càng không thể. Tuy các ngươi người đông thế mạnh nhưng muốn đánh bại chúng ta cũng không dễ dàng. Xà kỹ Phân hóa” Nguyệt Mị nói xong thì thân thể đột nhiên run lên sau đó chợt nổ mạnh trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Thân thể Nguyệt Mị lập tức phân ra thành hàng ngàn hàng vạn cự xà màu xanh, phô thiên cái địa chia ra khắp nơi chạy trốn.
Đám người Nghiêm Sư, Phong Lê, Cổ Hà lập tức ra tay với đám cự xà màu xanh, chỉ trong chốc lát, đám cự xà đã b·ị đ·ánh tan, tuy nhiên vẫn có một số ít lẩn trốn vào sa mạc.
“ Kỹ năng thoát thân của nữ xà nhân này thật khó lường” nhìn từng con cự xà lẩn trốn thành công, Cổ Hà cảm thán nói.
“ Nữ xà nhân này đã chạy trốn theo hướng này, đám thanh xà chỉ đánh lạc hướng mà thôi” Trần Lâm chỉ tay về hướng Tây, nhàn nhạt nói, linh hồn cảm ứng của hắn không thể lầm được.
“ Vậy đi thôi, đừng lãng phí thời gian” Vân Vận phất tay ra hiệu cho đám Cổ Hà.
Vân Vận xoay người định phi thân lên thì ánh mắt chợt dừng lại trên huyền trọng xích trong tay Tiêu Viêm.Thoáng chần chừ một chút bàn tay trong hắc bào khẽ động cách không đoạt lấy huyền trọng xích một cách cực kì kì dị.
“ Ngươi ...” Tiêu Viêm sửng sốt, tưởng rằng Vân Vận đoạt lấy huyền trọng xích của mình.
“ Vũ khí của ngươi lúc trước bị nữ xà nhân hạ độc, nếu vận dụng đấu khí sẽ bị độc xâm nhập cơ thể” Vân Vận phóng ra đấu khí màu xanh, đem xà độc hoàn toàn xóa đi sau đó thảy huyền trọng xích trả lại cho Tiêu Viêm.
“ Đa tạ” Tiêu Viêm vẻ mặt xấu hổ, gật đầu nói.
Trần Lâm thấy thái độ mờ ám của Vận Vận đối với Tiêu Viêm thì nhoẻn miệng cười, hướng Tiêu Viêm nói: “ Viêm Đệ, ta đi trước, nếu không triển lộ thực lực thì dị hỏa sẽ bị ta lấy trước đó” nói xong, Trần Lâm phi thân bay thẳng về hướng Tây.
Đám Cổ Hà cũng ngay lập tức gọi ra phi hành cự thú, đuổi theo phía sau Trần Lâm.
Trần Lâm di chuyển với tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã vượt qua mấy bộ lạc xà nhân tộc, khi hắn bay qua bộ lạc nào thì lập tức gây ra náo động tưng bừng tại đó, nhưng hoàn toàn không có người nào dám ra ngăn cản hắn.
Một lúc sau, Trần Lâm đã bay tới trung tâm thành thị của Xà nhân tộc. Lúc này hàng ngàn xà nhân từ khắp mọi ngõ ngách trong thành, đang giương cung, chĩa thẳng mũi mâu độc vào hắn.
Lơ lửng trên không trung, Trần Lâm chậm rãi lên tiếng: “ Nữ vương Mỹ Đỗ Toa, ta là Trần Lâm, Môn chủ của Thần Phong Môn, mau hiện thân gặp mặt”
Thanh âm của Trần Lâm vang vọng khắp tòa thành thị trung tâm làm cho tất cả xà nhân cảm thấy một áp lực thật lớn, đây chính là uy áp linh hồn của cường giả Đấu Hoàng.
Nhìn cử động của Trần Lâm trên không trung, Nguyệt Mị và Mặc Ba Tư không khỏi lo lắng trong lòng, nếu lúc này nữ vương Mỹ Đỗ Toa xuất hiện thì thật sự rất tốt, cường giả cỡ này chỉ có nữ vương mới có thể đối phó.
Không gian cách Trần Lâm khoảng trăm mét bỗng nhiên vặn vẹo, từ trong đó xuất hiện một thân ảnh mềm mại, đường cong uyển chuyển, vô cùng mê hoặc lòng người.
Nữ nhân mỹ lệ đột nhiên xuất hiện, nàng mặc cẩm bào màu tím. Thân thể mềm mại đầy đặn lả lướt dưới cẩm bào, thẩm thấu ra vũ mị mê hồn. Một đầu tóc đen bóng mượt, từ vai thả xuống, thắt lưng mảnh khảnh nhỏ nhắn. Mà tại phía dưới cẩm bào, lộ ra một đoạn đuôi rắn màu tím. Đuôi rắn có chút lắc lư, một cổ xinh đẹp dã tính dụ hoặc, động lòng người.
Trần Lâm nhìn lướt qua thân hình hoàn mỹ của nữ nhân, cuối cùng tập trung lên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, trong lòng không khỏi động dung. Hắn có thể khẳng định nữ nhân này là xinh đẹp nhất trong số các nữ nhân mà hắn từng gặp, nàng không những đẹp mê người mà còn có khí chất ung dung cao quý của nữ hoàng.
“ Nữ Vương Bệ hạ”
Hàng ngàn xà nhân dưới tường thành bất ngờ quỳ xuống hành lễ khi thấy nữ nhân xinh đẹp xuất hiện.