Chương 37: Hải Ba Đông gia nhập
Trên bầu trời trong xanh, bỗng xẹt ngang một tia sáng màu vàng, sau khi đảo quanh một vòng, tia sáng biến mất, để lộ ra một thân ảnh đang từ từ đáp xuống mặt đất.
Trần Lâm hai chân vững vàng đứng trên mặt đất, phủi bụi vương trên quần áo, hắn ngẩng đầu nhìn tòa thành thị màu vàng trước mặt. Trần Lâm đã đi qua không ít sa mạc nhưng sa mạc nơi đây không khí nóng bức hơn rất nhiều.
“ Hỏa thuộc tính và thổ thuộc tính đặc biệt nhiều, làm cho không khí đặc biệt khô nóng” Trần Lâm lẩm bẩm.
Trần Lâm rảo bước đi tới tòa thành thị, càng gần đến nơi, xung quanh cũng xuất hiện khá nhiều người, Trần Lâm phát hiện nơi đây nam nhân và phụ nữ đều có da dẻ ngăm đen, nam nhân thân thể, cánh tay đều để trần, nữ nhân ăn mặc vô cùng phóng khoáng gợi cảm, chỉ che đậy phần ngực và hạ thể, để lộ ra vòng eo thon thả, cặp chân dài vô cùng mê người.
Đi được hồi lâu, một cửa thành to lớn xuất hiện trước mặt Trần Lâm, trên cửa thành có hai chữ lớn màu đỏ trong vô cùng khí khái.
“ Mạc Thành, rốt cục đến” Trần Lâm mỉm cười nói.
Ở nơi cửa thành, hơn mười người binh sĩ thân mang giáp trụ, cầm trong tay trường thương đang hét to đám đông nộp phí vào thành. Trần Lâm không muốn làm kinh động nhiều người nên vẫn nộp lệ phí như thường dân, một đường thẳng bước vào thành.
Trần Lâm chỉ biết Thanh Liên Địa Tâm Hỏa nằm ở Tháp Qua Nhĩ sa mạc nhưng hoàn toàn không biết địa điểm cụ thể, việc đầu tiên hắn vào Mạc Thành là tìm mua một tấm bản đồ có vẽ chi tiết nhất về khu vực Tháp Qua Nhĩ sa mạc.
Sau một hồi lang thang trong thành, Trần Lâm đã tìm thấy một cửa tiệm tên Cổ Đồ có bán các loại bản đồ. Cửa tiệm này không rộng rãi cũng không hoa lệ, có phần cổ kính lạ thường, hai miếng Nguyệt quang thạch tỏa ra nhàn nhạt hào quang, làm cửa hàng có chút ánh sáng.
Trần Lâm tiến thẳng vào trong, đứng ở cuối quầy là một lão giả đang cúi đầu chạm khắc gì đó, vị lão giả này tuổi tác đã cao nhưng bàn tay cầm dao điêu khắc vẫn rất hữu lực. Vị lão giả hình như không để ý Trần Lâm đi vào mua hàng, vẫn tập trung điêu khắc.
Trần Lâm biết lão già này không tầm thường, thấy lão không tiếp đón mình thì cũng không làm phiền lão, hắn tiến tới quầy hàng bản đồ, tìm kiếm bản đồ Tháp Qua Nhĩ. Lật xem một loạt các tấm bản đồ, Trần Lâm vẫn chưa vừa ý được tấm nào.
Hắn tiến tới góc trong cửa hàng, nơi có đặt cái giá gỗ cổ xưa, trên giá bày đầy các tấm bản đồ ố vàng, bụi bám mốc meo. Trần Lâm phủi lớp bụi, lật xem một vài tấm thì ánh mắt bỗng sáng lên, ở cuối sấp bản đồ cũ kỹ có một bức hình tàn khuyết, hình vẽ bên trên Trần Lâm đương nhiên nhận ra, đó là Tịnh Liên Yêu Hỏa.
“ Tích ... tích ... ký chủ tìm được manh mối Tịnh Liên Yêu Hỏa, thưởng cho 500 triệu điểm Hệ thống ... tích”
“ Ha ... quả nhiên là nó không sai” nhận được thanh âm hệ thống, Trần Lâm nhoẻn miệng cười nói.
“ Ngươi là muốn mua bản đồ Tháp Qua Nhĩ sa mạc sao ?” thanh âm lão giả bỗng nhiên vang lên.
Trần Lâm xoay người lại, tiến đến cuối quầy cười nói: “ Đúng vậy, ta muốn một tấm bản đồ chi tiết nhất”
“ Bản đồ tất cả ở trên quầy, tự lựa đi” lão già cũng không có ý định đứng lên giới thiệu, chỉ nhàn nhạt nói, thái độ không hề giống người bán hàng.
Nhìn thái độ của lão già, Trần Lâm mỉm cười, giơ ta trên bàn tay tấm hình tàn khuyết: “ Ta muốn tấm này, bao nhiêu tiền ?”
Lão giả nghe vậy thì bàn tay thoáng run lên, dừng lại việc chạm khắc, ngẩng đầu lên nhìn Trần Lâm một lượt nói: “ Ngươi ... đã từng thấy qua dạng này bức hình ?” lão giả hơi nhíu mày, bởi vì tu vi của Trần Lâm lão hoàn toàn không thể nhận ra.
“ Trên tay ta đang có một miếng giống vậy” Trần Lâm mỉm cười nói, quan sát thái độ của lão già.
Trần Lâm nhận ra thân hình lão giả thoáng run động, ánh mắt cũng sáng lên thì cười nói: “ Lão tiên sinh có thể bán cho ta không?”
“ Không thể” lão già mở miệng nói không chút suy nghĩ.
“ Không thể sao ? Vật này đối với ta rất quan trọng, nếu ngươi không bán thì ta chỉ đành đắc tội” Trần Lâm nhàn nhạt nói, ánh mắt thoáng chút băng lãnh.
“ Ha ha ha ... tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng định dùng vũ lực c·ướp đoạt đồ của ta thì ngươi hơi mơ hão rồi đó, Hải Ba Đông ta ẩn cư mấy chục năm, thực lực có phần suy giảm nhưng chưa đến nổi bị người ta khi dễ ” lão già nhoẻn miệng cười làm run run hàm râu dài bạc trắng, trên thân thể lão toát ra một cỗ đấu khí lạnh giá làm nhiệt độ xung quanh giảm xuống rõ rệt.
Đối mặt với đấu khí lạnh lẽo xông tới, Trần Lâm biểu hiện hoàn toàn bình thản, dùng khí thế của Đấu Linh để đối phó với hắn Lục Tinh Đấu Hoàng thì còn chưa đủ.
“ Lão tên Hải Ba Đông ? Lão định dùng đấu linh để áp chế ta thì hơi xem thường ta đó” Trần Lâm vừa nói vừa bộc phát đấu khí, hai cánh đấu khí màu vàng ngưng tụ sau lưng, thân hình Trần Lâm lơ lửng trong tiệm làm cho đồ đạc xung quanh bay phấp phới.
“ Cái gì ? Đấu Hoàng Cường giả” Hải Ba Đông ánh mắt co rụt lại, trên mặt không giấu vẻ sợ hãi.
“ Thế nào ? Lão đã sợ chưa ?” Trần Lâm nhìn Hải Ba Đông cười nói.
“ Hừ, chỉ là Đấu Hoàng thôi, có gì đáng xem, nếu là lúc trước, lão phu sẽ lập tức so chiêu với ngươi năm trăm hiệp, nhưng hiện giờ thì ... hừ” Hải Ba Đông tức giận nói, toàn thân lão càng ngày càng toát ra khí thế lạnh giá.
“ Nếu vậy thì lão xem đây là gì ?” Trần Lâm vừa nói vừa giơ ra bàn tay, trên bàn tay hắn lập tức xuất hiện một ngọn lửa màu trắng vô cùng lạnh giá.
“ Ngọn lửa màu trắng, lại lạnh khủng kh·iếp như vậy là ... dị hỏa, không ngờ nhà ngươi lại may mắn có dị hỏa ... hừ, xem như ta thua đi” Hải Ba Đông giọng điệu không còn lớn lối như trước, phất tay nói.
“ Tấm tàn đồ này đối với ngươi rất quan trọng sao ?” Hải Ba Đông chỉ bức hình trên tay trái Trần Lâm nói.
“ Đúng vậy” Trần Lâm gật đầu nói.
Hải Ba Đông nghe vậy thì nhoẻn miệng cười có chút quỷ dị: “ Khà khà ... năm đó ta tại giữa sa mạc hao tâm tổn sức mới đoạt được tấm tàn đồ này, sau đó ta đã chia ra làm hai phần, ngươi đang cầm trên tay chỉ là một phần mà thôi”
Trần Lâm vẫn chưa tin, lập tức lấy từ trong giới chỉ ra một tấm tàn đồ khác lấy ở Ma Thú Sơn Mạch, qua đối chiếu, hắn thấy rõ ràng tấm tàn đồ mới vừa lấy được chỉ bằng một nửa.
“ Lão già, một nửa còn lại đâu ? Nếu không giao ra thì đừng trách” Trần Lâm quay sang Hải Ba Đông nói.
“ Ha ha ha ... đừng đe dọa ta vô ích, ta lăn lộn cả đời người, từ lâu đã không s·ợ c·hết” Hải Ba Đông chắp tay sau lưng cười khẩy nói.
“ Vậy ông muốn cái gì mới chịu giao ra ?” Trần Lâm bất đắc dĩ nói.
“ Ha ha ... ta đoán ngươi bất quá cũng khoản ba mươi, nhưng đã là Đấu Hoàng cường giả, thật đúng là nhân trung chi long, tương lai nhất định sẽ ở đỉnh cao, hơn xa ta” Hải Ba Đông cười nói.
“ Thật ra ông muốn gì cứ nói, đừng nói lòng vòng mất thời gian” Trần Lâm phất tay nói, ra vẻ không kiên nhẫn.
“ Ta tên Hải Ba Đông, trên giang hồ ta còn có một cái tên là Băng Hoàng” Hải Ba Đông nghiêm mặt nói.
“ Không ngờ ông cũng là một Đấu Hoàng cường giả, nhưng tại sao ông lại trở thành bộ dạng này, thực lực chỉ còn Đấu linh ?” Trần Lâm ngạc nhiên nhìn Hải Ba Đông, nghi hoặc hỏi.
Nghe vậy, Hải Ba Đông vẻ mặt thoáng chút chua xót, thở dài nói: “ Năm đó, sau khi rời đi đại hội cường giả ở Gia Mã đế quốc, ta ngẫu nhiên đoạt được tấm tàn đồ này ở Tháp Qua Nhĩ sa mạc, nhưng cũng vì vậy mà bị xà tộc hoàng giả trong sa mạc là Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương t·ruy s·át. Trong trận đấu đó, ta đã bị thua và trúng phải Xà Chi Phong Ấn chú của nàng. Không chỉ có thân thể nhanh chóng già yếu, mà ngay cả thực lực cũng bị phong ấn tại đấu linh cấp bậc”
“ Ta biết rồi, ông muốn ta giúp ông mở phong ấn ?” Trần Lâm gật đầu ra vẻ đã hiểu sự tình.
“ Đúng vậy, cách đây vài thập niên, ta có được một phương thuốc có thể phá giải phong ấn, chỉ cần luyện chế ra đan dược theo lời chỉ dẫn của phương thuốc nọ là có thể khôi phục thực lực của ta” Hải Ba Đông gật gù nói.
“ Luyện đan dược thì miễn đi, ta không hề biết chút nào, nhưng giúp ông mở phong ấn thì ta có một cách” Trần Lâm phất tay nói.
“ Ngươi nói là thật ?” Hải Ba Đông thần sắc kích động nhìn Trần Lâm chằm chằm nói.
“ Không sai, chỉ cần ông hứa với ta một chuyện là được ?” Trần Lâm cười nói.
“ Là điều kiện gì ?” Hải Ba Đông nôn nóng nói.
“ Không giấu gì ông, ta tên Trần Lâm là Môn chủ của Thần Phong Môn ở Đế Đô. Ta sẽ giúp ông phá vỡ phong ấn, khôi phục thực lực Đấu Hoàng nhưng ta muốn ông trở thành Hộ pháp cho Thần Phong Môn của ta thời gian 10 năm, ông thấy thế nào ?” Trần Lâm nói thẳng.
Hải Ba Đông trầm tư suy tính hồi lâu sau đó lên tiếng nói: “ Việc này ta đồng ý”
“ Rất tốt, vậy ta sẽ lập tức phá vỡ phong ấn cho ông, tiến lại đây, xoay lưng lại rồi ngồi xuống đất” Trần Lâm mỉm cười nói.
Hải Ba Đông lập tức nghe theo lời Trần Lâm nói, xoay lưng lại trước mặt Trần Lâm.
“ Hệ thống, ta đồng ý tiêu tốn 100 triệu điểm thưởng để phá vỡ Xà Chi Phong Ấn chú” Trần Lâm âm thầm truyền âm cho hệ thống.
“ Tích ... tích ... vâng, ký chủ ... tích”
Trần Lâm đặt hai bàn tay lên lưng Hải Ba Đông sau đó giả bộ vận chuyển đấu khí vào thân thể của lão.
“ Ùng ... Ùng ...” thanh âm lạ từ bên trong thân thể Hải Ba Đông bỗng nhiên vang lên, báo hiệu phong ấn đã bị phá vỡ, đấu khí đã được khơi thông.
Hải Ba Đông nắm chặt hai bàn tay, cảm nhận được khí tức đấu hoàng của bản thân đã quay trở lại thì vui mừng vô cùng, cười lên ha hả: “ Ha ha ha ... ta rốt cục đã lấy lại thực lực ... Băng Hoàng ta đã chờ được ngày này ... ha ha ha”
Hải Ba Đông giơ tay ra, cuồn cuộn đấu khí bạo xuất ngưng tụ thành hai cánh năng lượng màu xanh, thân hình lão trong tích tắc phóng v·út lên tận mây xanh. Sau một hồi thỏa chí bay lượn trên bầu trời, Hải Ba Đông đáp xuống mặt đất, chắp tay hướng Trần Lâm cung kính nói.
“ Đa tạ Trần Lâm Môn chủ, phần ân tình này Hải Ba Đông suốt đời không quên”
“ Hải lão không cần khách khí như vậy, sau này Thần Phong Môn cần có sự bảo vệ của Hải lão rất nhiều, Trần Lâm mỗ xin cảm ơn trước” Trần Lâm phất tay cười nói.
“ Việc ta đã hứa với Trần Lâm Môn chủ, ta nhất định không làm trái, Trần Lâm Môn chủ xin cứ yên tâm. Đây là phân nửa tàn đồ, xin ngài cầm lấy” Hải Ba Đông lục từ trong túi một bức hình tàn khuyết, hai tay dâng lên cho Trần Lâm.
Trần Lâm không khách khí đưa tay nhận lấy bức hình tàn khuyết, hắn quan sát một hồi thấy không có gì khác lạ thì cất vào trong giới chỉ.
“ Trần Lâm Môn chủ, đây là tấm bản đồ sa mạc Tháp Qua Nhĩ ta dùng kinh nghiệm mấy mươi năm tự tay vẽ ra, trên đó có ba chỗ ta ký hiệu là những nơi có thể có dị hỏa tồn tại, vật này đối với ngài ta nghĩ rất hữu dụng” Hải Ba Đông lấy ra từ trong túi một tấm bản đồ bằng da dê, bên trên chi chít hình vẽ và các ký hiệu.
Trần Lâm nhận lấy bản đồ, hắn đặc biệt chú ý ba vị trí được ký hiệu ngọn lửa màu đỏ, nơi đây nhất định hắn phải đến.
“ Ba vị trí này trong sa mạc Tháp Qua Nhĩ là nơi có khả năng cao nhất tồn tại dị hỏa. Đương nhiên, đây chỉ là do ta dựa vào các tin đồn và kinh nghiệm suy luận ra, không phải hoàn toàn chính xác, nhưng so với người mù đi loạn thì còn tốt hơn rất nhiều” Hải Ba Đông mỉm cười nói.
Trần Lâm gật đầu đồng ý, Tháp Qua Nhĩ sa mạc cực kỳ to lớn, muốn từ nơi này tìm thấy nơi có dị hỏa quả thực cực kỳ khó khăn, mà tấm bản đồ này của Hải Ba Đông có thể giúp hắn tiết kiệm không ít công sức và thời gian.
“ Ở phía Tây sa mạc Tháp Qua Nhĩ là nơi cư trú của xà nữ vương Mỹ Đỗ Toa, nếu ngài không muốn phiền phức thì ta khuyên ít đến nơi đó một chút” Hải Ba Đông cười cười nói.
“ Ta đã biết, đa tạ Hải lão đã tận lòng giúp đỡ, từ nay Thần Phong Môn ở Đế Đô mong được Hải lão hỗ trợ, đây là lệnh bài Môn chủ của Thần Phong Môn, Hải lão hãy nhận lấy” Trần Lâm cười nói, từ trong túi lấy ra một lệnh bài màu tím đưa cho Hải Ba Đông.
“ Vâng, việc này cứ để cho lão phu, chúc Môn chủ thành công tìm được dị hỏa” Hải Ba Đông nhận lấy lệnh bài, vuốt chòm râu trắng, cười nói.