Chương 32: Tàn đồ Tịnh Liên Yêu Hỏa
Hai hôm sau, đoàn người của Trần Lâm cùng với Tiểu Y Tiên quay trở lại Ma Thú Sơn Mạch. Trên đường đi, có không ít ma thú xông ra tập kích đoàn người nhưng đều bị Trần Lâm ra tay tàn sát.
Trải qua hơn nửa ngày, đoàn người của Trần Lâm cuối cùng đã tiếp cận đến vị trí giấu di vật của tiền nhân mà Tiểu Y Tiên đã nói, lối vào chính là một hang động.
Hang động nằm ở một vách đá cheo leo ở giữa ngọn núi, người thường muốn vào phải dùng dây thừng từ từ leo xuống, tốn không ít khí lực. Nhưng đối với Trần Lâm thì khá đơn giản, hắn chỉ cần phi thân xuống dưới vực, rồi bay vào hang động một cách dễ dàng.
“ Y Tiên, nếu không ngại, cô nương hãy ôm chặt vào người ta, ta sẽ dùng đôi cánh đấu khí để bay xuống dưới” Trần Lâm nhìn Tiểu Y Tiên với ánh mắt trong veo, ôn tồn nói.
Tiểu Y Tiên nghe vậy thì mặt thoáng đỏ hồng, ngại ngần đưa tay ôm lấy vai của Trần Lâm.
“ Medvedev, lập trận địa phòng thủ ở nơi này, nếu có người đến lập tức t·ấn c·ông” Trần Lâm quay sang Medvedev dặn dò.
“ Tuân lệnh Môn chủ”
Medvedev gật gù sau đó nhanh chóng ra lệnh cho đám cận vệ vào vị trí phòng thủ.
Trần Lâm gật đầu sau đó đưa tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn, mềm mại của Tiểu Y Tiên vào sát thân mình. Hắn bùng phát đấu khí, hai cánh to lớn sau lưng ngưng tụ, đôi cánh vỗ mạnh xuống, nâng hai người bay lên không trung.
“ Ah” Tiểu Y Tiên la khẽ, nhắm chặt mắt lại, càng lên cao nàng càng bám chặt vào vai của Trần Lâm hơn.
“ Đừng sợ, ta sẽ không để nàng rơi xuống đâu” Ôm Tiểu Y Tiên vào lòng, ngửi lấy hương thơm tươi mát phát ra từ người nàng làm cho Trần Lâm không khỏi xao xuyến. Hắn bạo dạn ôm chặt nàng hơn, làm cho thân thể của nàng càng áp sát vào người hắn, hắn tham lam tận hưởng cảm giác đôi gò bồng đảo của nàng co dãn trên ngực hắn.
Tiểu Y Tiên lúc này mặt đã đỏ bừng một mảnh, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với nam nhân, vị đạo này làm cho nàng vừa kích thích vừa ngại ngùng, nàng không biết phải làm gì cho phải.
Một lúc sau, cả hai phi thân vào trong một hang động tối om, sử dụng đấu khí biến ra một ngọn lửa để soi đường, Trần Lâm thấy hang động này khá cao và sâu hun hút.
Tiểu Y Tiên lúc này đã rời khỏi thân thể của Trần Lâm, nàng lúng túng khi thấy ánh mắt Trần Lâm nhìn nàng.
“ Chúng ta đi thôi” Trần Lâm mỉm cười nói.
Trần Lâm đi trước, Tiểu Y Tiên theo sát sau lưng, hai người tiến sâu vào hang động âm u, Trần Lâm phát giác Tiểu Y Tiên không biết từ lúc nào đã nắm lấy cánh tay trái của hắn thật chặt.
Đi được một hồi, Trần Lâm phát hiện chắn lối phía trước là một cửa đá to lớn, hắn bảo Tiểu Y Tiên lùi lại sau đó bùng phát đấu khí, đánh ra một chưởng cực mạnh vào cánh cửa đá.
“ Ầm” Cửa đá bị chấn vỡ thành từng mảnh nhỏ, lộ ra một lối đi thẳng vào bên trong.
“ Đi thôi” Trần Lâm nắm tay Tiểu Y Tiên, cả hai người cùng bước vào bên trong, khi vào đến bên trong, cả hai nhận ra đó là một thạch thất khá rộng lớn.
Cả thạch thất được chiếu sáng bằng Nguyệt Quang thạch khảm nạm trên trần, xung quanh thạch thất khá trống trải, ở chính giữa là một cái ghế bằng đá, bên trên có một bộ khô cốt, hình dáng đang ngồi. Đối diện với bộ khô cốt là một tảng đá lớn, bên trên có để ba cái hộp bằng đá.
Ba góc trong thạch thất chất đầy vàng bạc châu báu, góc cuối cùng là một ụ đất rộng, trồng đầy dị thảo.
Ánh mắt của Tiểu Y Tiên ngay tức khắc bị ụ đất chứa đầy dị thảo này hấp dẫn, nàng vẻ mặt mừng rỡ lập tức chạy đến, miệng hô lớn: “Tử Lam Diệp, Bạch Linh Tham Quả, Tuyết Liên Tử, Băng Linh Diễm Thảo, ...”
Nhìn vẻ ngơ ngác xen lẫn vui vẻ của Tiểu Y Tiên, Trần Lâm mỉm cười nhìn Tiểu Y Tiên hỏi: “Những hoa cỏ này rất quý sao ?”
“ Đúng vậy a Môn chủ, những dược thảo này thông thường rất hiếm khi thấy được, giá thành vô cùng đắt đỏ” Tiểu Y Tiên ánh mắt sáng rực, vừa nói vừa lấy ra dụng cụ, đào bới đám dược thảo.
“ Vậy nàng lấy nhiều một chút” Trần Lâm lên tiếng nói, sau đó hắn đi đến ba cái hộp đá quan sát, hắn thấy ba cái hộp này có ổ khóa.
“ Chìa khóa đâu ?” Trần Lâm âm thầm tìm kiếm, cuối cùng hắn phát hiện trên bàn tay khô lâu có đeo ba chiếc chìa khóa.
Trần Lâm nhanh chóng tiến lại bộ khô lâu, gỡ xuống ba cái chìa khóa, nhưng đúng lúc này trong đầu hắn vang lên thanh âm của Hệ thống.
“ Tích ... tích ... phát hiện tàn đồ Tịnh Liên Yêu Hỏa ... phát động nhiệm vụ thu thập Tịnh Liên Yêu Hỏa ... tích”
“ Tích ... nhiệm vụ hoàn thành: thưởng 5 tỷ điểm Hệ thống cùng ba tấm thẻ triệu hoán Cao cấp ... tích”
“ Tích ... không hoàn thành nhiệm vụ: không trừng phạt ... tích”
Trần Lâm ngạc nhiên khi Hệ thống lại phát sinh nhiệm vụ, hắn quan sát thật kỹ bộ khô lâu, cuối cùng thấy một quyển trục cũ kỹ, kiểu dáng cổ xưa, được đặt cẩn thận trong xương cánh tay bộ khô cốt.
“ Chẳng lẽ là thứ này ?” Trần Lâm cầm quyển trục trên cánh tay, thì thầm.
Trần Lâm lấy ba cái chìa khóa, lần lượt mở ra ba cái hộp đá. Lúc này Tiểu Y Tiên cũng đã thu thập xong dược liệu, nàng vui vẻ ra mặt đi đến trước mặt Trần Lâm.
“ Vật phẩm trong ba cái hộp này nàng cứ giữ lấy, ta chỉ cần vật này là đủ” Trần Lâm vừa nói vừa giơ ra quyển trục cổ xưa.
“ Môn chủ, đây là vật gì ?” Tiểu Y Tiên ngạc nhiên hỏi.
“ Ta nghi ngờ chính là một mảnh tàn đồ của Tịnh Liên Yêu Hỏa, khi thu thập đủ sẽ dẫn đường đến nơi cất giữ Tịnh Liên Yêu Hỏa” Trần Lâm thành thật nói.
“ Nghe như tên của một loại dị hỏa, tiểu nữ chưa từng nghe nói tới. Môn chủ không muốn lấy thêm món nào sao ?” Tiểu Y Tiên nhỏ giọng nói.
“ Không, ta chỉ cần thứ này là đủ, bảo khố này là do nàng phát hiện, nàng toàn quyền xử lý” Trần Lâm mỉm cười nhìn Tiểu Y Tiên, phất tay nói.
“ Vậy, Y Tiên tạ ơn Môn chủ” Tiểu Y Tiên cúi đầu nói sau đó nhanh chóng thu thập các vật phẩm trong ba cái hộp cho vào nạp giới, các vàng bạc châu báu xung quanh cũng không ngoại lệ.
Xong xuôi đâu đấy, Trần Lâm lại một lần nữa ôm lấy eo của Tiểu Y Tiên, một mạch bay thẳng l·ên đ·ỉnh núi. Tiểu Y Tiên tuy vẫn còn đỏ mặt ngại ngùng nhưng đã trở nên nhu thuận rất nhiều.
“ Môn chủ đã trở về” Medvedev thấy Trần Lâm đáp xuống đất thì vui vẻ tiến lên chào hỏi.
“ Các hạ quan sát cũng đã lâu, sao lại không ra đây chào hỏi một tiếng” Trần Lâm hướng vào khu rừng trước mặt cười nói.
Tiểu Y Tiên cùng đám người Medvedev ngạc nhiên vô cùng, nhất là đám người Medvedev, bọn họ không ngờ có người âm thầm quan sát bọn họ từ nãy tới giờ.
Từ trong lùm cây, một thân ảnh mặc áo choàng đen từ từ bước ra, đó là một thiếu niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, gương mặt khá anh tuấn, đặc biệt trên lưng đeo một thanh binh khí màu đen to lớn như cánh cửa. Người thiếu niên nhìn Trần Lâm mỉm cười, chắp tay nói: “ Hello, tại hạ Tiêu Viêm, xin hỏi các hạ đại danh, phải chăng đến từ Địa cầu ?”
Nghe người thiếu niên này hỏi, Trần Lâm trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, hắn không dám chắc người này có phải cũng do Hệ thống chọn lựa ký chủ giống như hắn không