Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Binh Biến Huyền Vũ Môn Bắt Đầu

Chương 118: Thức tỉnh




Chương 118: Thức tỉnh

Cánh tay Triệu Nhị Không bỗng nâng lên khó nhọc, cũng không búng tay hay gì khác mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đầy nước mắt của Triệu Anh Không-nhỏ. Miệng cô bé khe khẽ máy động, chỉ là khí quản đã b·ị đ·âm thủng, máu tươi không ngừng trào ra, không thể thốt lên được dù chỉ là một tiếng.

“Tỷ tỷ, đừng trách anh trai, trước đây muội đã từng nói với huynh ấy. Ở dưới đáy biển ý thức của muội có một con ác ma, nếu để cho nó thoát ra, mọi người mà muội yêu quý rất có thể sẽ bị nó g·iết c·hết. Nếu thật sự đến lúc đó thì hãy để muội an tĩnh ngủ đi… Muội sẽ ở trong mộng cầu nguyện cho tỷ mà, vì thế xin tỷ đừng trách anh trai, người mà huynh ấy yêu thương nhất vẫn chỉ có tỷ mà thôi…”

“Tỷ tỷ, tỷ đã tới quá gần tâm ma tầng thứ tư trung cấp rồi. Muội sẽ hút hết ý thức cuồng bạo của tỷ đi, cũng sẽ c·hôn v·ùi mọi ký ức của tỷ về muội, cả ký ức của mọi người về chuyện lần này cũng sẽ được xóa đi… Ôi, thật không muốn xa tỷ, thật muốn mãi mãi ở cùng với tỷ…”

Tiếp đó, Triệu Nhị Không mỉm cười, búng tay một lần cuối cùng. Tất cả mọi người tại trường, bao gồm cả những thiếu niên thiếu nữ vừa mới tới ven rìa chiến trường, sau khi nghe thấy tiếng búng tay, tất cả đều thừ ra, ngơ ngác đứng đó…

Quan sát hết tất cả, Triệu Anh Không lúc này chỉ biết câm lặng, cuối cùng nàng đã hiểu ra tất cả.

“ Ta là ai ?”

“Ta là Triệu Anh Không… Thật sự là như vậy sao?”

“... Hay chỉ là một ảo ảnh do Triệu Anh Không này tạo ra ?”

“ Triệu Anh Không ... cô hãy ra đây, tôi muốn nói chuyện với cô” Triệu Anh Không hét lớn.

“ Cuối cùng, cô cũng đã tìm đến ta”

Một thanh âm vang lên, khi Triệu Anh Không ngẩng đầu lên thì thấy một Triệu Anh Không khác, vẻ mặt và thần thái y hệt như những ký ức nàng vừa được xem.



“ Cô đã ra mặt rồi ... Từ rất, rất lâu rồi tôi đã cảm thấy hoài nghi trí nhớ của mình, những gì mình từng trải qua, tất cả những gì mình biết… Trong ký ức của tôi, có những đoạn khi hồi tưởng lại có cảm giác rất trúc trắc, phảng phất như một đoạn phim được cố ý tạo ra. Đó vẫn chưa phải là điển khiến tôi nghi ngờ nhất, điểm khiến tôi không thể hiểu được nhất là tại sao người vẫn luôn được gọi là thiên tài như tôi, rất nhiều lúc lại cảm thấy mình rất bất lực?”

“Trong ký ức của mình, tôi từ nhỏ đã được mọi người gọi là thiên tài, tất cả các kỹ xảo á·m s·át tôi đều sử dụng tốt hơn bất kỳ ai, khi chiến đấu cũng chẳng có ai là đối thủ của tôi, đến cả mở cơ nhân tỏa… Đến cả mở cơ nhân tỏa cũng sớm hơn những người khác nhiều. Nhưng không hiểu tại sao, theo tuổi tác tăng lên, đặc biệt là sau khi tiến vào thế giới luân hồi này, những kỹ xảo á·m s·át vốn đã khắc sâu trong tâm hồn tôi lại từ từ bị quên lãng…”

“Chính vì thế tôi chỉ có thể không ngừng cố gắng, không ngừng luyện tập, cố gắng tìm lại cảm giác mọi chuyện đều đắc tâm ứng thủ như trước kia”

Triệu Anh Không kia nghe Triệu Anh Không nói vậy thì thở dài nói:

“Đúng thế, do năm xưa Nhị Không sử dụng kỹ năng tinh thần lực với tôi nhưng lại quên mất tôi cũng đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, tuy chưa vượt qua được tâm ma nhưng cũng có sức phòng ngự sơ bộ với tinh thần lực của cô ấy. Vì thế lúc ấy tôi dựa vào tinh thần lực của Nhị Không tạo ra cô còn bản thân tôi thì không hoàn toàn quên mất đoạn ký ức đó… Bây giờ, cô muốn biết tất cả mọi chuyện trong quá khứ không?”

Triệu Anh Không tức giận nói:

“Mọi chuyện trong quá khứ đều đã xảy ra, hơn nữa người trải qua những chuyện đó là cô, không phải tôi… Chuyện tôi thật sự quan tâm là, tất cả mọi chuyện trong quá khứ của tôi đều là giả tạo, vậy thì tôi là cái gì? Một con búp bê sao? Hay là công cụ để cô trốn tránh đau khổ? Mọi thứ mà tôi quý trọng, đồng đội của tôi, ký ức của tôi, những niềm vui nỗi buồn cùng với họ, những trò chơi lúc nhỏ… Tất cả đều chỉ là ảo ảnh cô tạo ra cho tôi ư?”

Triệu Anh Không kia cúi đầu, giọng nói càng lúc càng trầm đục, rồi đột nhiên, bên má nàng rơi xuống mấy giọt nước mắt trong vắt. Cô gái trước nay vẫn vô cùng kiên cường, không ngờ lúc này, ở đây lại phải rơi nước mắt…

“Xin lỗi… Nhưng đó không phải là bản ý của tôi. Vì phải gánh vác quá nhiều, vì phải chịu đựng quá nhiều, vì phải đau khổ quá nhiều cho nên tôi chỉ muốn để cho lòng mình được ngủ yên, không còn phải bi thương nữa. Cũng vì hy vọng bản thân có thể hạnh phúc, hy vọng bản thân có thể càng kiên cường hơn nên mới có cô. Nhưng vốn là hy vọng tương lai cô có thể có được hạnh phúc chứ không hề muốn biến cô thành một con búp bê… Tôi biết rồi, hãy cùng tôi tiếp nhận tất cả quá khứ đi. Chúng ta cùng nhau nhớ lợi, những vui sướng cùng đau thương ấy, những tuyệt vọng cùng thống khổ ấy…”

Triệu Anh Không kia ôm chầm lấy Triệu Anh Không rồi thì thầm nói:

“Cùng chung trí nhớ, cùng chung bi thương, cùng chung đồng đội. Triệu Anh Không, cô cũng là tôi mà tôi cũng là cô ...”

Hai cô gái bắt đầu cùng nói một câu, cả biển ý thức cũng từ từ phát sáng, bao trùm cả hai cô gái lẫn mặt kính trong màn ánh sáng đó…



Triệu Anh Không từ từ mở mắt ra, đập vào mắt nàng chính là gương mặt lo lắng của Chiêm Lam và Minh Yên Vi.

“ Anh Không, muội không sao chứ ?” Chiêm Lam vuốt má của Triệu Anh Không, dịu dàng nói.

“ Uhm, muội không sao, Chiêm Lam tỷ đừng lo”

Triệu Anh Không cầm tay Chiêm Lam nói rồi quay nhìn xung quanh, thành viên cả nhóm vẫn còn đang đứng trên không trung nhờ đấu khí của Trần Lâm đội trưởng, đám Ác Ma đội vẫn bị cầm cố ngay tại chỗ dưới mặt đất. Thời gian nàng b·ất t·ỉnh dường như vừa trải qua mấy phút thôi.

Nàng thấy Triệu Chuế Không đang nằm b·ất t·ỉnh bên cạnh, trên mặt hắn có hai dòng nước mắt. Một cảm giác xúc động dâng lên trong lòng, nàng đưa tay chùi những giọt nước mắt trên mặt của Triệu Chuế Không.

“ Anh Không, ngươi đã nhớ ra tất cả rồi chứ ?” Trần Lâm mở miệng nói.

Triệu Anh Không mỉm cười nhìn Trần Lâm rồi nói:

“ Ta đã nhớ tất cả, đa tạ Đội trưởng ... Chuế Không hắn không việc gì chứ ?”

“ Hắn chỉ b·ất t·ỉnh thôi, ôn lại những ký ức đau thương cũng không dễ chịu gì ... Anh Không, ngươi tính xử lý hắn như thế nào ? ” Trần Lâm nhìn Triệu Anh Không rồi ôn tồn nói.

Triệu Anh Không hít sâu một hơi rồi nói:



“ Hắn hiện đã mất đi năng lực chiến đấu, ta sẽ không g·iết hắn”

“ Vậy tùy ngươi” Trần Lâm gật đầu nói.

“ Còn ngươi Trịnh Xá, ngươi nói muốn đấu với clone của ngươi, ta đồng ý”

Trần Lâm nói xong thì phất tay một cái, Trịnh Xá và clone của hắn đã được dịch chuyển đến một vị trí khá trống trải để bắt đầu cuộc chiến.

“ Còn ngươi, Minh Yên Vi, ngươi có muốn có một trận đấu với clone của ngươi không ?” Trần Lâm quay sang Minh Yên Vi rồi nói.

Minh Yên Vi vuốt mái tóc dài mượt mà của nàng rồi cười nói:

“ Đa tạ đội trưởng, nhưng ta thấy không cần thiết”

Minh Yên Vi nói xong thì nâng cung lên, nhanh như chớp bắn ra một mũi tên.

Mũi tên xé gió rồi cắm thẳng vào đầu của clone Minh Yên Vi, cô nàng ngay lập tức m·ất m·ạng.

[Tích ... Tích ... g·iết c·hết một thành viên mở cơ nhân tỏa của Ác Ma đội, thưởng 7000 điểm, 1 chi tiết kịch tính cấp B]

“ Chu choa ... dứt điểm lạnh lùng, không chút lưu tình, cô nàng này thật là đáng sợ nhưng bất quá ta thích ... ha ha ha” Trình Khiếu xoa xoa đầu rồi cười nói.

Minh Yên Vi nghe vậy thì nâng cung lên hướng Trình Khiếu.

“ Ấy ... ấy ... ta đùa thôi ... đùa thôi ... ai cha ...” Trình Khiếu chưa kịp tránh né thì một mũi tên đã cắm vào mông của hắn.

Đám Tiêu Hoành Luật, Tề Đằng Nhất đứng ở bên cạnh Trình Khiếu thấy vậy thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

“ Còn ngươi Sở Hiên ?” Trần Lâm quay sang Sở Hiên hỏi.