Từ Bi Thành

Từ Bi Thành - Chương 5: Ghen Tuông




Nếu như trước đó Mộ Thiện lâm vào tình cảnh hoang mang hiếm thấy khi gặp Trần Bắc Nghiêu thì bây giờ cô hoàn toàn bình tĩnh.

Người khó xử là anh mới đúng, tại sao cô phải hốt hoảng? Tuy rằng nụ hôn nhẹ như sợi lông quệt qua cũng đủ khiến toàn thân cô tê liệt trong giây lát.

Cứ nằm như vậy không lịch sự cho lắm, Mộ Thiện liền đứng dậy.

Tướng ngủ của cô từ trước đến nay rất lộn xộn, váy ngắn màu gạo đã tốc lên đùi, cúc áo bung ra, để lộ khoảng ngực đầy đặn trắng nõn.

Cô nằm trước mặt Trần Bắc Nghiêu với bộ dạng đó?

Mộ Thiện nóng mặt, cô vội quay lưng về phía Trần Bắc Nghiêu rồi cài cúc áo và kéo váy. Chỉnh đốn xong xuôi, cô mới quay lại, liền bắt gặp ý cười trên gương mặt trầm tĩnh của anh.

Mộ Thiện càng lúng túng hơn, cô hùng hổ lên tiếng: “Sao anh có thể vào trong này?”

Trần Bắc Nghiêu ngồi xuống ghế salon và nói bình thản: “Đây là phòng nghỉ của tôi”.

Đến lúc này Mộ Thiện mới nhìn thấy, cánh cửa cô tưởng bị khóa chặt đang hé mở, thông sang một văn phòng khác. Như vậy, văn phòng của cô ở bên cạnh văn phòng của Trần Bắc Nghiêu?

Tim Mộ Thiện rung lên một nhịp, cô đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao anh hôn tôi?”

Văn phòng của Trần Bắc Nghiêu vừa vặn ở bên cạnh văn phòng cô, anh hôn trộm cô, không khó nhận ra trong mối quan hệ giữa anh và Mạn Thù, cô gái đơn phương tình nguyện nhiều hơn.

Những điều này khiến trong lòng Mộ Thiện có chút mong đợi, từ trước đến nay cô không bao giờ dài dòng dây dưa, cô không cần thăm dò anh.

Nếu Trần Bắc Nghiêu còn cảm giác với cô, cô sẽ tỏ thái độ dứt khoát, cô sẽ chém đinh chặt sắt ngay từ đầu.

Thế nhưng…

Trần Bắc Nghiêu nhìn cô chăm chú, thần sắc vẫn lạnh như băng, anh chậm rãi nhả ra hai từ: “Sở thích”.

Phảng phất như lời chất vấn của Mộ Thiện quá quan trọng hóa vấn đề.

Sở thích? Mộ Thiện cứng người.

Vậy anh có hôn gót chân Mạn Thù hay người phụ nữ khác như anh đã làm với cô?

Tim Mộ Thiện hơi nhói đau, nụ cười trên môi cô trở nên lạnh lẽo: “Vậy mong Trần tổng từ bây giờ trở đi đừng áp dụng sở thích lên người tôi. Anh tìm tôi có việc gì? Nếu không thì tôi xin kiếu, tôi còn phải đi tìm người khóa cánh cửa này lại”.

Trần Bắc Nghiêu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh rất nặng nề. Lúc Mộ Thiện tưởng anh sẽ tức giận, anh đột ngột đứng dậy đồng thời mở miệng: “Dung Thái nước sâu, em nhớ tự lo cho bản thân, đừng gần gũi Đinh Hành quá”.

“Nhớ tự lo cho bản thân” là một câu mang lại cảm giác tốt đẹp cho người khác. Mộ Thiện đứng dậy: “Ý anh là gì? Hãy nói rõ cho tôi biết”.

Anh nói vậy có nghĩa gì? Nhắc nhở cô, cảnh cáo cô, quan tâm hay sợ cô gây phiền phức?

Trần Bắc Nghiêu tỏ vẻ không nghe thấy câu hỏi của cô, anh quay người đi ra ngoài.

Hai giờ rưỡi chiều. Ba nhân viên có năng lực nhất của công ty Mộ Thiện đến Dung Thái, nhóm dự án chính thức thành lập.

Mộ Thiện bắt đầu bận rộn, cô nhanh chóng gạt bỏ tâm trạng rối bời vì sự xuất hiện của Trần Bắc Nghiêu sang một bên. Đến khi cô ngẩng đầu, đồng hồ đã chỉ năm giờ rưỡi.

Mộ Thiện đứng dậy vận động gân cốt, cô nhìn ra ngoài cửa, thấy nhân viên của công ty đầu tư mặt mày hớn hở. Mộ Thiện lại ngồi xuống mở trang web chứng khoán, thấy cổ phiếu toàn một ký hiệu màu đỏ. Trần Bắc Nghiêu đã lật lại thế cờ?

Cô sớm đoán biết anh sẽ không thua. Nhiều năm trước Trần Bắc Nghiêu đã luôn chững chạc và thông minh hơn các bạn cùng lứa tuổi.

Ý nghĩ này khiến Mộ Thiện hơi ỉu xìu, cô từ từ quay đầu về phía cánh cửa phòng vẫn chưa đóng kín. Cô nhìn thấy bóng lưng thẳng và rắn rỏi của anh trước bàn làm việc. Chỉ là bóng lưng đó vĩnh viễn không thuộc về cô.

Ngày thứ mười sau khi bắt đầu quá trình hợp tác, nhóm dự án của Mộ Thiện đã hoàn thành công việc điều tra nghiên cứu tiền kỳ. Đến bây giờ cô mới biết, Dung Thái quả thật có dính dáng đến xã hội đen.

Lợi nhuận từ tàu đánh bạc trên sông, quán bar, hộp đêm, công ty bảo kê chỉ chiếm một phần mười tổng lợi nhuận của Dung Thái. Bọn họ duy trì việc làm ăn này chỉ với mục đích củng cố địa vị giang hồ, mở rộng các mối quan hệ.

Ví dụ như muốn tặng đàn bà cho một nhân vật tai to mặt lớn nào đó, điều người từ hộp đêm của mình sẽ tốn ít và đảm bảo chất lượng hơn.

Việc làm ăn liên quan đến phương diện đó, Đinh Mặc Ngôn giao cho một người tên Châu Á Trạch phụ trách. Vì không trong phạm vi dự án nên Mộ Thiện cũng chỉ biết sơ sơ.

Còn Trần Bắc Nghiêu tập trung quản lý công ty đầu tư Dung Thái. Dù Đinh Mặc Ngôn tìm mọi cách để người đàn ông có tài này nhảy vào lĩnh vực kinh doanh hắc đạo nhưng Trần Bắc Nghiêu không hề có hứng thú. Đinh Mặc Ngôn từng đánh giá về anh như sau: “Trần Bắc Nghiêu là thiên tài nhưng quá thanh cao, lại không có tham vọng, nhiều vụ làm ăn lớn muốn giao cho cậu ta, cậu ta không chịu nhận, tính cách rất cứng nhắc”.

Kể từ sau hôm đó, Mộ Thiện thường xuyên bắt gặp Mạn Thù ra ra vào vào văn phòng của Trần Bắc Nghiêu. Vì vậy một chút nhớ nhung còn sót lại trong lòng cô đều bị xóa sạch.

Dù cô có thích anh đến mức nào, nhưng chỉ tính riêng đến mối quan hệ mờ ám giữa anh và Mạn Thù, cô đã không muốn ngó ngàng đến anh.

Nụ hôn anh lưu lại trên mắt cá chân cô ngày hôm đó dường như chưa từng xảy ra. Cảm giác giống như bị điện giật rất rõ ràng, nhưng chỉ để nhắc nhở cô, đó đúng là sở thích của anh mà thôi.

Mộ Thiện và Đinh Hành thường xuyên tiếp xúc, thỉnh thoảng còn ăn cơm cùng nhau. Không thể không thừa nhận cô và anh ta nói chuyện khá hợp. Đinh Hành không hề thô tục như những công tử nhà giàu mới phất. Anh ta luôn tỏ ra thân thiện dễ gần, thỉnh thoảng mới để lộ mặt tàn nhẫn, nhưng Mộ Thiện không hỏi, anh ta cũng không giải thích.

Cuối tuần, Mộ Thiện nộp báo cáo dự án tiền kỳ, nhận được lời khen ngợi từ Đinh Mặc Ngôn. Cô cho phép bản thân và nhân viên nghỉ ngơi, sau khi ngủ hết nửa ngày, cô một mình ở nhà xem phim.

Đến sáu bảy giờ tối, Mộ Thiện nhận được điện thoại của Đinh Hành hẹn cô ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Đinh Hành hẹn cô vào buổi tối. Vì cả hai là chỗ quen biết lại không phải hẹn hò riêng, nếu từ chối thì không hay cho lắm, Mộ Thiện liền thay quần áo đi ra ngoài.

Sắc trời gần tối hẳn, đèn đường bắt đầu bật sáng. Mộ Thiện tới điểm hẹn mới phát hiện đó là một hộp đêm thuộc quyền sở hữu của Dung Thái.

Đây là lần đầu tiên Mộ Thiện tới một nơi giải trí như vậy.

Hộp đêm tọa lạc ở khu vực yên tĩnh và đắt đỏ nhất thành phố Lâm. Bãi đỗ xe chật ních các loại xe hơi cao cấp, cô tiếp tân cao ráo xinh đẹp mặc áo xường xám cất giọng ngọt ngào “hoan nghênh quý khách”, gương mặt cô đầy vẻ phong tình mê hoặc.

Trên hành lang dài bằng gỗ, ánh đèn vàng nhẹ nhàng khiến lòng người lâng lâng.

Mộ Thiện đi theo nhân viên phục vụ tới phòng VIP cuối hành lang. Trong phòng không có thứ âm nhạc nhức đầu, cũng không có ánh đèn chói mắt mà chỉ có ánh sáng vàng dịu dàng. Căn phòng bày bộ bàn ghế gỗ giản dị, tiếng nhạc êm dịu réo rắt. Không ngờ một nơi yên tĩnh như vậy lại nằm trong hộp đêm nổi tiếng nhất thành phố.

Trên ghế salon đối diện với cửa chính có mấy người đàn ông đang ngồi. Mộ Thiện nhìn họ không rời mắt.

Đinh Hành ngồi ở giữa, hôm nay anh ta chỉ mặc áo sơ mi trắng, tư thế tao nhã và nhàn hạ. Dưới ngọn đèn vàng, đường nét của anh ta hết sức nổi bật.

Trần Bắc Nghiêu ngồi bên tay trái Đinh Hành. Anh không thắt ca vát, cúc dưới áp comple cởi ra, khiến anh có dáng vẻ lười nhác hiếm thấy.

Nếu nói Đinh Hành là bức tranh màu nước thì Trần Bắc Nghiêu là một bức thủy mặc. Mặc dù ngồi ở góc khuất nhưng gương mặt trắng như tuyết của anh thể hiện rõ vẻ thanh tú của thời thiếu niên lẫn vẻ trưởng thành đầy cuốn hút.

Ngồi bên phải Đinh Hành chính là Châu Á Trạch, người Mộ Thiện đã từng gặp. Anh ta mặc áo sơ mi đen, diện mạo điển trai theo kiểu đàn ông, khóe miệng anh ta luôn nở nụ cười bất cần. Anh ta liếc nhìn Mộ Thiện rồi lập tức đưa ánh mắt đi chỗ khác.

Mạn Thù ngồi bên cạnh Trần Bắc Nghiêu, cô mỉm cười nhìn Mộ Thiện, bộ dạng rất đáng yêu.

Tim Mộ Thiện trầm xuống, cô biết là không nên nhưng trong lòng cô không tránh khỏi cảm giác bực tức.

Trong phòng còn một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt, bên cạnh anh ta và Châu Á Trạch có hai cô gái xinh đẹp, nhìn bộ dạng có thể đoán họ là công chúa của hộp đêm này.

Chỉ riêng Đinh Hành không có phụ nữ ngồi cùng, anh ta nhìn Mộ Thiện, khóe mắt lộ ý cười: “Mộ Thiện, lại đây!”

Trần Bắc Nghiêu cũng như vô tình đưa mắt về phía Mộ Thiện nhưng ánh mắt của anh chỉ dừng trên mặt cô trong một giây.

Ánh mắt của Trần Bắc Nghiêu khiến tim Mộ Thiện hơi nhói đau, cô đi đến bên cạnh Đinh Hành ngồi xuống. Sau màn giới thiệu ngắn gọn, những người khác tiếp tục tập trung vào bàn gỗ, hóa ra họ đang chơi trò xúc xắc. Đinh Hành vừa xem xúc xắc vừa nói với Mộ Thiện: “Sao cô diện đồ kiểu này?”

Mộ Thiện đưa mắt nhìn các cô gái trong phòng, họ đều mặc váy hở ngực, thậm chí Mạn Thù diện một chiếc váy hồng thuần khiết, để lộ bờ vai rất đáng yêu. Bên cạnh thân hình cao lớn của Trần Bắc Nghiêu, trông cô càng dịu dàng mềm mại.

Nhìn lại bản thân, Mộ Thiện phát hiện cô không trang điểm, mặc áo t-shirt, quần jeans, giày thể thao, buộc tóc đuôi ngựa…Hình như kể từ khi gặp lại Trần Bắc Nghiêu, cô chưa một lần trang điểm ăn diện.

Mộ Thiện nhíu mày: “Không được sao?”

Đinh Hành nói nhỏ vào tai cô: “Được, nhưng nếu so sánh cô với những người phụ nữ khác, chúng ta sẽ đắc tội bọn họ đó”.

Mộ Thiện phì cười. Đinh Hành không rời mắt khỏi gương mặt sạch sẽ nõn nà của cô, ánh mắt anh ta sáng rực.

Mạn Thù ở bên cạnh lên tiếng: “Anh ơi, anh nói thầm với chị Mộ Thiện chuyện gì thế?” Đinh Hành không trả lời, anh ta tựa người vào thành ghế salon, nụ cười trên môi càng rộng hơn.

Trong lòng Mộ Thiện như nhóm lên đốm lửa, nhưng ngọn lửa đó chỉ khiến cô cảm thấy hổ thẹn và lúng túng, giống như cô đang dòm ngó thứ không thuộc về mình.

Để tránh bị thất thố, Mộ Thiện giả vờ nghiên cứu trò xúc xắc.

Bốn người đàn ông chơi chán xúc xắc liền chuyển sang đánh bài tây. Mộ Thiện cười thầm, nếu người ngoài biết thái tử Dung Thái và tay chân của anh ta không ma túy, không chơi gái, chỉ chơi trò lành mạnh tại hộp đêm đắt nhất ở thành phố Lâm, chắc họ sẽ trợn mắt há hốc mồm không thể tin nổi.

Nụ cười của Mộ Thiện không lọt qua mắt Đinh Hành, tim anh ta hơi rung nhẹ. Anh ta vỗ vai Mộ Thiện: “Cô muốn chơi không?”

Mộ Thiện vốn không có ý định đánh bài với đám đàn ông nhưng thấy Mạn Thù dính chặt vào Trần Bắc Nghiêu, cô liền không do dự nhận bài từ tay Đinh Hành.

Sau một ván bài, Mộ Thiện và Châu Á Trạch đại sát tứ phương, Trần Bắc Nghiêu và người đàn ông còn lại thua một cách triệt để. Châu Á Trạch phấn khởi khen Mộ Thiện đã khiến anh ta thay đổi cách nhìn người đẹp ngực to não nhỏ. Anh ta tỏ ra vô cùng tự nhiên, như chưa từng gặp Mộ Thiện.

Mộ Thiện cũng không bận tâm, vẻ mặt cô bình thản nhưng trong lòng rất thỏa mãn khi “tiêu diệt gọn” Trần Bắc Nghiêu và Mạn Thù. Tuy nhiên ngay sau đó cô cảm thấy bản thân quá ấu trĩ.

Hai công chúa của hộp đêm không ngừng trầm trồ khen ngợi Mộ Thiện. Bọn họ tỏ ra thích Mộ Thiện, người có thái độ hòa nhã thân thiện hơn Mạn Thù. Hơn nữa, cô lại là người Đinh thiếu mời đến đây.

Đinh Hành ngồi bên cạnh xem Mộ Thiện đánh bài, anh ta để tay lên thành ghế sau lưng cô và nói nhỏ bên tai cô: “Không ngờ cô chơi giỏi như vậy".

Mộ Thiện mỉm cười: “Đối thủ yếu quá”.

Đinh Hành cười lớn. Mộ Thiện ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt nghiêng của Trần Bắc Nghiêu. Ánh mắt anh xa vời, lạnh nhạt và sắc bén. Dù anh không nhìn cô nhưng cô vẫn cảm nhận được sự đe dọa nguy hiểm trong đáy mắt anh.

Điều này khiến sự đắc ý của Mộ Thiện khi thắng bài nhanh chóng xẹp đi như quả bóng xì hơi.

Cô thầm nghĩ, đã tám năm trôi qua, rõ ràng cô rất vui vẻ, nhưng chỉ cần một ánh mắt của người đó dù không nhìn thẳng vào cô nhưng cũng đủ khiến cô không cười nổi.

Thế là Mộ Thiện càng không nương tay, khiến Trần Bắc Nghiêu thua đến mức không thể ngóc đầu.

Mấy người đàn ông chơi chán liền nhường chỗ cho các cô gái ở bên cạnh họ. Họ vừa xem các cô gái đánh bài vừa tán gẫu. Ngoài Mạn Thù, hai cô công chúa của hộp đêm chơi rất giỏi, ván bài lập tức trở nên kịch liệt.

Mạn Thù quay sang cầu cứu Trần Bắc Nghiêu. Trần Bắc Nghiêu chỉ bảo cô chơi hết một ván rồi cầm hộp thuốc đi ra ngoài. Đinh Hành ngồi thêm một lúc nữa, thấy Mộ Thiện chỉ tập trung chơi bài, không hề để ý đến anh ta, anh ta cũng đứng dậy.

Châu Á Trạch thấy vậy liền thơm lên má cô gái ngồi bên cạnh anh ta rồi đi theo ra ngoài.

Ba người đàn ông không ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ tựa vào lan can hút thuốc.

Trong phòng vọng ra tiếng kêu thất thanh của Mạn Thù: “Không ngờ chị ấy còn át chủ bài”. Một công chúa cất giọng phẫn nộ: “Cậu xuất sai lá bài rồi”. Cuối cùng là giọng nói bình thản của Mộ Thiện tuyên bố cô đã thắng: “Song Q”

Ba người đàn ông liền quay đầu nhìn, bốn cô gái trong phòng ai cũng xinh đẹp nhưng nổi bật nhất chính là Mộ Thiện. Giữa những người phụ nữ trang điểm kỹ càng, chỉ có cô để mặt mộc, làn da cô trắng mịn màng, cặp lông mày đen của cô hơi nhíu lại, khóe môi đỏ mọng hơi nhếch lên, thể hiện sự chuyên tâm cao độ. Nhưng dù ngồi giữa đám đông náo nhiệt, nụ cười của cô vẫn ẩn dấu sự xa cách.

Trần Bắc Nghiêu trầm mặc hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Châu Á Trạch cười cười: “Tại sao Đinh thiếu lại gọi cô ấy đến đây?”. Mộ Thiện đâu phải là người có mối quan hệ thân thiết với bọn họ.

Đinh Hành không rời mắt khỏi Mộ Thiện, anh ta mỉm cười: “Muốn gọi thì gọi”.

“Đinh thiếu, không phải anh thật lòng đấy chứ?” Châu Á Trạch hỏi.

Đinh Hành nhả một làn khói thuốc dài, anh ta cất giọng từ tốn: “Chú đừng nhìn bề ngoài của cô ấy, thật ra con người cô ấy rất đơn thuần rất sạch sẽ. Tôi đã điều tra sơ bộ, từ thời đại học cho đến lúc đi làm cô ấy không có bạn trai, cũng không có quan hệ lộn xộn với khách hàng. Một cô gái xinh đẹp như vậy nhưng lại rất thật thà chính trực. Tiếp xúc lâu ngày mới thấy cô ấy còn ngay thẳng phóng khoáng hơn cả đàn ông. Ngay từ lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi đã muốn theo đuổi cô ấy. Tôi sợ sẽ khiến cô ấy sợ hãi nên mới nhẫn nại đến bây giờ. Tất nhiên hiện tại cũng chưa hẳn là yêu nhưng không biết chừng một ngày nào đó tôi sẽ yêu cô ấy thật lòng”.