Từ Bi Điện

Chương 27





 
Người trên xe bước xuống, gương mặt trẻ tuổi, dưới ánh mặt trời vừa tươi sáng lại sinh động.
 
Y còn đang cười: “Ta tới đường đột, làm ngươi sợ ư?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Hồi vội nói không: “Chỉ là ta không ngờ ngài có thể tới tìm ta chơi.”
 
Lúc Hoàng đế không mặc long bào mà mặc một thân trang phục bình thường thì y giống như thiếu gia đọc nhiều sách của nhà phú hộ, mặc dù không có sự huy hoàng phụ trợ khiến người ta không thể nhìn gần nhưng lại có cảm giác mềm mại dễ làm thân. Y không có tiền hô hậu ủng giống như lúc trong cung, bên người chỉ dẫn theo một tiểu thái giám tên Tất Vân, đến nơi mình muốn đến, bảo người gác cổng đi vào trong truyền lời, còn mình thì chờ ở bên ngoài cửa, không kiêu không nóng nảy, cũng không bày ra dáng vẻ của Vạn Tuế gia.
 
Chỉ cần điểm này thôi đã khiến cho Nguyệt Hồi nhìn với cặp mắt khác xưa. Hai ngày trước nàng còn sợ hãi rụt rè đây này, sợ xảy ra sự cố trước mặt Hoàng thượng, chọc cho ông lớn là y không vui. Không ngờ hôm qua nàng mới về, hôm nay y đã đuổi tới nhà. Nguyệt Hồi cũng không phải là đồ ngốc thật, nàng cũng có sự nhạy bén suy luận của tiểu cô nương trẻ tuổi. Trên cành cây trống trơ như khô gầy suốt một mùa đông, trên đỉnh lại trổ ra hạt mầm to như hạt gạo, nàng âm thầm cảm thấy, nói không chừng mùa xuân của nàng sắp tới rồi.
 
Nàng lớn như vậy rồi nhưng vẫn chưa có nam nhân nào ân cần với nàng như thế đâu, vừa tặng trâm vừa đến tìm nàng chơi. Trước kia nàng kiếm ăn trên bến tàu, trước khi lên mười hai tuổi còn có thể lừa người khác, chờ lớn thêm một chút nữa thì hướng mình sang cách ăn mặc lôi thôi, trên mặt bôi trét đến mức không phân biệt được mắt mũi, về nhà rửa nước giống như tẩy bùn trên củ cải. Cứ như vậy mà không ai chú ý đến nàng, ngoại trừ mấy người cũ nhìn nàng lớn lên thì khách khứa qua lại đều không xem nàng là cô nương mà đối đãi. Nếu không làm cô nương được thì không thể khiến nam nhân thích, bởi vậy nàng chưa từng lui tới với nam nhân trẻ tuổi, tuy có lui tới thì cũng là người ta la lối om sòm, nàng khúm núm nịnh nợ.
 
Nhưng mà người cao quý nhất dưới bầu trời này thật sự không giống với những tên chân lấm tay bùn kia. Lúc y nói chuyện thì từng tiếng lộ ra vẻ an ủi, có lẽ nguyên nhân bởi vì thân thể không khỏe mạnh nên giọng nói không như tiếng chuông lớn. Hơi thở của y hơi yếu, một khi yếu ớt liền có vẻ là người hiền hòa, không có sự sắc sảo. Nguyệt Hồi nhìn y, lần đầu tiên cảm thấy Hoàng đế cũng khiến người ta đau lòng. Dưới thời tiết rét lạnh thế này mà y lại ra ngoài, nếu không thì lúc này có lẽ là đang ngồi trên giường trong buồng sưởi phía Nam, phơi nắng xem diễn khúc rồi!
 
Hoàng đế ấy mà, lúc sinh thời rất ít khi xuất cung, lần này cũng mới là lần thứ hai, lần trước còn là khoảng mười năm trước lúc cữu mẫu của y mừng thọ.
 
Thật ra thì ra ngoài cũng không khó, chỉ là thiếu lý do, thiếu nơi để đi. Buổi sáng hôm nay y nghe Nội các bàn bạc xong thì bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ này, nhớ tới nàng đang ở ngoài cung, mình đi ra ngoài tìm nàng, ở trước mặt Lương Ngộ cũng nói rõ ràng được.
 
“Lần trước không phải chúng ta đã hẹn rồi à, ngươi muốn dẫn ta ra ngoài dạo chơi.” Hoàng đế mang theo một chút ý cười nhẹ nhàng nhàn nhạt, nhìn sắc trời nói: “Mặt trời mọc rồi, ra ngoài phơi nắng một chút, tránh vùi mình trong phòng mà mọc nấm.” Y dừng lại một chút hỏi nàng: “Hôm nay ngươi có rảnh không? Ta tới đúng lúc chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Y mở miệng là một tiếng ta, tràn đầy vẻ ấm áp của gia đình bình thường. Trên đời nào có người đùn đẩy nói mình không rảnh khi Hoàng đế tìm tới cửa, Nguyệt Hồi nói: “Tới đúng lúc lắm, ta đang rảnh không có việc gì đây, ngài vừa đến là ta được cứu rồi.”
 
Nàng vội vàng đón hắn vào nhà, bảo Thu Lại dâng trà hầu hạ, mình thì gọi Lục Khởi bảo nàng ấy đưa tới một chiếc áo choàng dùng để ra ngoài.
 
Đây là lần đầu Hoàng đế đến phủ của Lương Ngộ, y nhìn xung quanh một chút rồi cười nói: “Ca ca ngươi cũng quá thận trọng rồi, nghe nói phủ đệ còn không lớn bằng của Uông Chẩn. Hà tất phải như vậy chữ, trong kinh còn nhiều tòa nhà lớn được giữ lại để khen thưởng, tùy ý chọn một căn cũng rộng rãi hơn nơi này.”

 
Nguyệt Hồi vội vàng khoác thêm áo choàng, cài nút lại, thuận miệng đáp: “Nơi này còn chưa đủ lớn sao? Khi đó ta ở bên ngoài đều sống trong cái chòi nhỏ, vào tòa nhà này rồi thì thật sự vui đến mức cả đêm không ngủ. Thật ra trong nhà không có nhiều người, ở trong căn nhà thế này là đủ rồi, phía sau còn có hai căn nhà một tầng để trống đấy. Lại nói đây là nơi ca ca cho người ta xây lúc làm Chấp bút, huynh ấy thường đến xem một lần, trong lòng không giống nhau. Ca ca ta là người lưu luyến những thứ cũ kỹ, thà rằng ở đây, tự mình nhìn nó được xây lên mới được xưng là ‘nhà’.”
 
Hoàng đế chậm rãi gật đầu: “Cũng phải, có nhà cao cửa rộng nhiều phòng thì đêm ngủ cũng chỉ nằm trên một chiếc giường, câu nói này ta có thể lĩnh hội được nhất.”
 
Nguyệt Hồi nghe được thì cười một tiếng: “Người đứng ở nơi cao như vậy, khi nhìn xuống dưới thì cái gì cũng chỉ đến như thế, ngài ngộ ra được rồi.”
 
Nguyệt Hồi nói đến đó thì dừng, không cần phải cố ý dặn dò nàng, nàng biết phải cẩn thận giữ bí mật về thân phận hắn. Nếu y đã muốn giả thì mình phải phối hợp, Nguyệt Hồi không làm dáng vẻ nô tài kia, chung đụng một cách thoải mái thế này cũng chính là thứ Hoàng đế thích.
 
Cuối cùng nàng cũng đã chuẩn bị xong trang phục đi ra ngoài, vừa áo choàng vừa túi ấm, còn xách theo lò sưởi tay nhỏ tráng men nhiều màu lớn cỡ một quả hồng, đứng trước mặt y nói: “Nhìn ta xem, ta thế này đủ ấm áp rồi.” Một mặt để lò sưởi tay vào trong tay y: “Cái này cho ngài ôm, mùa đông lạnh lẽo, khó khăn lắm mới ra ngoài được một chuyến, đừng để bị lạnh.”
 
Lò sưởi tay có kiểu dáng của các cô nương, vô cùng tinh tế đẹp đẽ, phía trên có đường vân hình chim khách mạ vàng. Hoàng đế nâng trong tay, xúc cảm ấm áp kia dọc theo các mạch trong tay nối thẳng đến tim.
 
Hoàng đế giương mắt nhìn nàng, hôm nay nàng mặc một chiếc áo khoác có hoa văn màu ráng chiều, phía dưới là một chiếc váy mã diện màu xanh trắng đuôi bạc, vấn một búi tóc lỏng, ngay từ lúc nàng đi ra ngoài nghênh đón y đã khiến cho trong lòng y kinh diễm. Đây mới là cách ăn mặc mà nữ tử nên có, trong cung mặc quan phục thái giám đã uất ức cho dung mạo xinh đẹp thế này đến nhường nào.
 
Hoàng đế mím môi cười, trong nụ cười không có điệu bộ của chính khách cay nghiệt mà có một sự ngây ngô, y nói: “Hôm nay ngươi rất đẹp, hóa ra ngươi mặc y phục cô nương là thế này.”
 
Mặc dù da mặt của Nguyệt Hồi không mỏng nhưng được khen đẹp cũng thất có chút thẹn thùng, nàng ngượng nghịu nói: “Cô nương xinh đẹp thì nhiều, chờ sau này trong cung có người vào rồi thì ngài sẽ không thấy ta đẹp nữa.”
 
Có lẽ thế, Hoàng đế thầm nghĩ. Một đời đế vương sẽ được đủ loại nữ nhân bổ sung tràn đầy, nhưng có nhiều thì không đáng quý, tương lai quay đầu nhớ lại, có thể nhớ được cũng chỉ lác đác mấy người. Bất kể như thế nào thì hôm nay vì nàng mà xuất cung, ít nhất cũng không giống với người khác. Áo choàng gấm màu trắng của nàng, lò sưởi tay tráng men của nàng đều sẽ trở thành hồi ức tươi sáng nhất của tuổi mười bảy.
 
Cho nên đọc sách nhiều rồi thì suy nghĩ cũng nhiều. Lúc Hoàng đế có nhiều nỗi buồn trong lòng thì Nguyệt Hồi chỉ muốn ở bên ngoài đi xem náo nhiệt.
 
Lúc Lương Ngộ ở đây thì không quá đồng ý với việc nàng tự ra ngoài, bây giờ Hoàng đế tới rồi, chỗ huynh ấy nhất định là biết rõ ràng, cũng không có đạo lý tính sổ với nàng sau khi nàng về.
 
Nguyệt Hồi dương dương đắc ý đi phía trước, nàng xoay người lại vẫy vẫy tay với Hoàng đế: “Đi mau, đi chơi một canh giờ, buổi trưa ta mời ngài ăn bao tử chần.”
 
Mặc dù Hoàng đế cũng được xem như là người Bắc Kinh lớn lên ở địa phương nhưng bên trong và bên ngoài hoàng thành là hai thế giới khác nhau. Y không biết bánh rán vòng*, không biết bao tử chần, y chỉ biết giấy gì tốt, mực gì thơm.

 
*焦圈: một loại bánh rán có màu nâu vàng, kết cấu giòn với hình dạng giống như vòng đeo tay. Đây là món ăn vặt đặc sản ở Bắc Kinh.
 
Nàng ở phía trước bước đi một cách nhẹ nhàng, nhìn qua dáng vẻ bước đi kia cũng làm cho người ta vui vẻ. Hoàng đế hỏi: “Chúng ta đi chơi chỗ nào? Mùa này không có thuyền hoa để ngắm đâu nhỉ?”
 
Nguyệt Hồi nói: “Không ngắm thuyền hoa, chúng ta có thể đi trượt băng mà. Ngài từng trượt băng chưa? Thập Sát Hải* đến mùa đông là có sân băng, hai người lớn thì thuê một chiếc xe trượt tuyết. Nếu ngài không biết trượt băng thì cũng không cần gấp, ngài ngồi, ta kéo xe cho ngài.”
 
*Một quần thể bao gồm mười ngôi chùa nằm rải rác theo ba hồ nước lớn gồm Tiền Hải, Tây Hải, Hậu Hải tạo nên một điểm nhấn với du khách tham quan với nhiều di tích và giá trị lịch sử đặc sắc.
 
Nàng là người không khách sáo, thật sự hoàn toàn không coi y là Hoàng đế, cũng không tốn công sức định đi bộ nữa, nàng khom người liền leo lên xe của y.
 
Hai người ngồi kề đầu gối, vui vẻ phấn khởi nhưng lại có chút thẹn thùng. Chính là lúc khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, nhơ nhỡ không lớn nhưng đều hiểu cả. Ở cửa sổ có một chút ánh sáng chiếu vào, lòng người cũng chập trùng lên xuống trong quang ảnh đó, hai đôi tay đè trên đầu gối một cách đoan chính, đầu ngón tay sạch sẽ, giống như cây cói nước vậy.
 
Thập Sát Hải chiếm hơn một nửa ký ức trong toàn bộ tuổi thơ của Nguyệt Hồi. Mùa hè ngắm thuyền hoa, mùa đông xem trượt băng, đây là thú vui tiêu khiển lớn nhất lúc nhàn rỗi. Có điều hai người lớn đi vào sân băng, đối với người không có khoản thu nhập vào mùa đông mà nói cũng là một khoản chi tiêu rất lớn. Bọn họ muốn chơi thì phải đợi người trông coi sân băng trở về, nhân lúc đêm khuya trượt hai vòng. Nhưng bởi vì nửa đêm ba chín ngày* ở Bắc Kinh thực sự lạnh đến nỗi không dám ra khỏi ổ chăn cho nên cơ hội để nàng lên sân băng cũng không nhiều, càng bị hạn chế thì càng nhớ thương.
 
*Đề cập đến ngày lạnh thứ ba kể từ ngày đông chí gặp ngày Nhâm, là khoảng thời gian lạnh nhất trong năm. Cách tính cụ thể là, lấy ngày đông chí gặp ngày Nhâm làm điểm xuất phát, mỗi chín ngày tính là một “chín”.
 
Bây giờ thì giàu rồi, trong hầu bao có bạc vụn, chẳng khác gì chợt giàu sau một đêm, thứ đầu tiên nàng nghĩ tới chính là đến nơi đó chơi cho đã. Thế là nàng kéo Hoàng đế, dẫn y đến nơi mà nàng cảm thấy là thú vị nhất. Vạn Tuế gia là Cửu Ngũ Chí Tôn, đều từng nhìn thấy đồ vật dùng nhiều tiền để mua, loại tiêu khiển bình dân này chắc chắn sẽ khiến y cảm thấy mới mẻ.
 
Xe ngựa đi nhanh nhanh, không bao lâu đã đến Thâp Sát Hải, lúc nhảy xuống xe thì nàng phát hiện ra hôm nay ở đây vắng vẻ, nàng liền ơ một tiếng: “Thường ngày thì người chen chúc, hôm nay làm sao vậy? Đều cóng đến mức không dám ra ngoài rồi?”
 
Sao Hoàng Đế có thể không biết nguyên do trong đó được, trong cung có Ti Lễ giám, ngoài cung có Cẩm Y vệ Đông Xưởng, thánh giá vừa ra khỏi cung là những người kia đã sớm im lặng mà dọn đường, chỉ để lại mấy chục người thưa thớt để tô điểm cho cảnh trí, dù sao thì dọn dẹp quá sạch sẽ cũng không được.
 
“Ít người thì tốt hơn, chạy nhảy ở nơi lớn như vậy cũng không sợ đụng vào xe trượt tuyết của người khác.” Hoàng đế nói rồi ra hiệu cho Tất Vân đi qua thuê xe.
 
Bởi vì không làm ăn nên xe trượt tuyết bên hồ đều trống không, Nguyệt Hồi kéo Hoàng đế đến nhận, chọn tới chọn lui thì nhận một chiếc mới có buộc dây lụa đỏ, nàng hất đầu: “Ngài lên xe, ta kéo cho ngài.”
 

Nhưng lời này lập tức bị phủ định, Tất Vân cười nói: “Nô tài ở đây mà để cô nương kéo xe thì chính là nô tài chết. Vẫn là để nô tài làm, nô tài kéo xe vừa nhanh vừa ổn, không tin cô nương thử xem.”
 
Đây cũng là việc làm của người ta, bị nàng chiếm mất thì lại có lỗi với người ta. Nguyệt Hồi đỡ Hoàng đế ngồi xuống rồi cười nói được: “Ta qua bên kia thuê thêm một cái lưỡi trượt…”
 
Cái xe trượt tuyết này cực kỳ rộng lớn, có thể cho ba bốn người ngồi được, Hoàng đế chuyển sang bên cạnh, ngửa đầu nói: “Ngồi đi một vòng trước đã, lát nữa rồi thuê hai bộ lưỡi trượt, chúng ta cùng nhau trượt.”
 
Thật ra lúc đến đây cũng đã ngồi chung trên một chiếc xe rồi, còn sợ ngồi xe trượt tuyết à. Nguyệt Hồi ồ một tiếng, che kín áo choàng rồi chen đến bên cạnh Hoàng đế. Tất Vân ở phía trước kêu lên: “Chủ tử chú ý, xe chạy đây.” Nguyệt Hồi vội vàng siết chặt cổ áo choàng lại cho Hoàng đế.
 
Xe trượt tuyết và xe ngựa không có cảm giác giống nhau, xe ngựa di chuyển thì gọi là “chạy”, xe trượt tuyết di chuyển thì gọi là “vọt”. Không hề có chút trở ngại nào mà vọt như bay về phía trước, trên đỉnh hàng rào chim én bay lượn hót ca, hai gương mặt đóng băng trong gió Tây Bắc, còn vui vẻ mà hét to lên. Chờ sau khi chạy được một vòng rồi thì mặt cũng đã tê rần, mũi cũng đỏ lên, nhưng lại thấy vui vẻ. Sự vui vẻ đơn giản này không cần tốn nhiều tiền đã có được, vừa thoải mái lại thực tế. Nguyệt Hồi cảm thấy lần này thật sự là nếu như không tiến cung thì ba ngày nữa nàng phải đến chỗ này thêm một lần nữa.
 
Hoàng đế có rất ít cơ hội để thoải mái, đế vương tự trọng, vui buồn giận hờn đều phải kiềm chế lại bảy phần, cách lần nhếch miệng cười to trước đó không biết là đã qua bao nhiêu năm rồi. Lúc này được nàng dẫn dắt, thật ra cũng không phải là vì ngồi trên xe trượt tuyết thấy có bao nhiêu mới lạ, chỉ là nghe thấy tiếng cười to và thét lên không cố kỵ gì của nàng, mặc dù hơi ồn ào một chút nhưng cảm xúc dâng cao sẽ lây nhiễm, y cũng dần dần thả lỏng.
 
“Vui không?” Nàng xuống xe, mặt mày hớn hở kéo lấy y rồi hỏi.
 
Hoàng đế gật đầu: “Cực kỳ thú vị.”
 
“Ta đã nói mà, người nghèo có việc vui của người nghèo. Hoàng thượng đích thân tham gia cũng coi như là thể nghiệm và quan sát dân tình.” Nguyệt Hồi lại chỉ chỉ vào lưỡi trượt được xếp thành hàng bên cạnh hồ: “Trượt bằng cái kia mà không tốt thì sẽ ngã, Vạn Tuế gia nhìn là được, không thể vào sân.”
 
Nàng vừa gọi Hoàng thượng, vừa gọi Vạn Tuế gia, ở bên ngoài mà xưng hô như vậy cũng không tiện. Hoàng đế hỏi: “Nguyệt Hồi, ngươi biết tên của trẫm không?”
 
Nguyệt Hồi chần chừ một lúc, giống như nghe nói là Hoàng thượng cũng có tên. Suy nghĩ xoay chuyển, nhưng mà không có lý, trên đời nào có ai không có tên, chỉ là bình thường không thể nhắc đến thánh húy, cho dù là đám đại thần trình tấu chương, gặp phải chữ đó thì cho dù nghĩ không ra từ khác cũng phải viết thiếu nét.
 
Hoàng đế thấy nàng lơ mơ, y cười đưa tình nói: “Trẫm họ Mộ Dung, tên một chữ Thâm, tên chữ là Lan Ngự.”
 
Nguyệt Hồi gật đầu không thôi: “Lam Ngọc* à, tên rất hay...” Nói xong nàng ngậm miệng lại, che miệng lại nói: “Ta phạm thượng rồi, xin Vạn Tuế gia thứ tội.”
 
*Trong tiếng Trung, Lan đọc là [lán], Lam cũng đọc là [lán]; Ngọc đọc là [yù], Ngự cũng đọc là [yù].
 
Từ lúc đăng cơ liền không có ai gọi thẳng tên của Hoàng đế nữa. Các quan gọi y là “Hoàng thượng”, Thái hậu gọi hắn là “Hoàng đế”, đều là danh hiệu, đế vương không cần xưng hô thân mật như gia đình bình thường. Bây giờ nàng gọi ra lại có một cảm giác đặc biệt, Hoàng đế biết nàng không đọc sách nhiều, y liền cố gắng phân tích cho nàng: “Không phải là Lam Ngọc trong lam điền có ngọc* mà là Lan Ngọc trong thanh ngự phi lan lộ**.”
 
*Ngọc Lam Điền là một trong bốn loại ngọc nổi tiếng của Trung Quốc, là loại ngọc được phát hiện và sử dụng sớm nhất, được tổ tiên khai thác vào hàng ngàn năm trước, con dấu nổi tiếng của Tần Thủy Hoàng được làm từ loại ngọc này.
 

** Một câu trong bài thơ “Hậu uyển thưởng hoa điếu ngư ứng chế” của nhà thơ Tống Kỳ.
 
Nguyệt Hồi nghe y nói đến mức đầu óc thắt nút lại, đối với người không biết chữ mà nói, giải thích càng nhiều, người đó càng hồ đồ.
 
Cũng may mà Hoàng đế nhìn thấy vẻ mặt choáng váng của nàng thì đã đổi cách giới thiệu. Y cởi đoản đao trên thắt lưng xuống rồi viết chữ trên mặt băng cho nàng nhìn, y vừa viết vừa nói: “Chính là Lan trong hoa lan… Ngự trong nữ quan ngự tiền…”
 
Nguyệt Hồi ở một bên nhìn, cảm thán từ tận đáy lòng: “Cái tên này còn hay hơn Lam Ngọc, Lan trong hoa lan à, nghe vào thanh tú biết bao!”
 
Hoàng đế viết xong thì đứng lên, khuôn mặt y trắng nõn, sóng mắt trong đôi mắt phượng uyển chuyển, y tự giễu cười nói: “Lúc nhỏ trẫm thường bị mấy huynh đệ kia giễu cợt, bọn họ nói tên của trẫm giống như nữ nhi, dáng dấp cũng giống nữ nhi.”
 
Nguyệt Hồi nói không: “Nam sinh nữ tướng, tất có quý dạng. Ngài rất đẹp, rất gọn gàng, kiến thức bọn họ hạn hẹp, múa kiếm múa thương một thân cơ thịt, ngoảnh đầu còn không phải đi giữ biên quan cho ngài à.”
 
Hoàng đế nghe xong cao kiến của nàng thì không khỏi thở dài một cái. Loại lời nói hả giận này, chỉ có nàng là có thể nói ra một cách không hề cố kỵ. Nói ra được chính là sảng khoái, hóa giải nỗi uất ức ở trong lòng y từ nhỏ đến lớn, cũng khiến y coi trọng nàng hơn, càng thích tính tình thoải mái của nàng hơn.
 
Tất Vân xách lưỡi trượt tới, hắn ta đưa tới hai bộ, Hoàng đế nhận một bộ đeo vào, thì thào nói: “Trẫm cũng nên hoạt động gân cốt một chút rồi.”
 
Nguyệt Hồi vội vàng khuyên can, đáng tiếc là nàng ngăn không được, trong lòng nàng bối rối, nàng xoa xoa tay nói: “Đây cũng không phải là chơi, dưới chân trượt một cái, lát nữa ngã thì mặt mũi sẽ bầm dập, không có cách nào triệu gặp người ta nữa đâu.”
 
Hoàng đế nói không sao: “Trẫm chỉ thử một chút, không đi xa.”
 
Mồ hôi của Nguyệt Hồi đều chảy ra rồi: “Vậy để ta đỡ ngài.”
 
Ai ngờ Hoàng đế đeo lưỡi trượt vào, không chờ nàng đưa tay đã trượt đi nhẹ nhàng như yến. Thiếu niên mười bảy tuổi, mặc dù có chút gầy gò nhưng dáng người rất cao, trượt trên băng như chú rồng đang dạo chơi, dáng người đó quả thật là giống như cây bút nước chảy mây trôi trong tay Lương Ngộ.
 
Nguyệt Hồi nhìn đến mức ngây ngẩn cả người, hóa ra người ta không phải là nhà quê chưa từng đến sân băng?
 
Nàng quay đầu nhìn Tất Vân: “Trước kia Hoàng thượng từng tới Thập Sát Hải chơi à?”
 
Tất Vân cười lắc đầu: “Trong cung cũng có chỗ chơi băng đó, mỗi năm vào lúc Bắc Hải Tử ở Tây Uyển kết băng dày nhất, hoàng tử các cung đều đến đó chơi. Vạn Tuế gia của chúng ta là người trượt tốt nhất trong đám huynh đệ đó, từ nhỏ đến lớn không có lần nào bị ngã.”
 
Đôi mắt Nguyệt Hồi lập tức tối sầm lại, vậy mà y còn cùng kêu lên vui vẻ nữa? Đây là chê cười nàng chưa từng nhìn thấy việc đời? Hay là Vạn Tuế gia yêu dân như con, cố ý nể mặt?