Lật giở kết quả điều tra, Để Luật Dương ném tập báo cáo thật dày lên trên bàn. Tần Phóng, Hứa Kham, nhìn không ra Tần Sở Ca cùng Phàm Ức dĩ nhiên lại là anh em đồng phụ dị mẫu.
Nhìn kết quả này, Để Luật Dương mạc danh cười. Đây có được coi là điều thượng thiên bồi thường cho hắn hay không? Có nên coi đây là sự châm chọc cùng trừng phạt đối với Hoa Khiếu không biết quý trọng thứ đã có (1) hay không?
Lúc này hắn sẽ không thua trận một cách thiếu minh bạch nữa, không bao giờ nữa.
Lễ giáng sinh.
Ngày luôn nhanh chóng nháy mắt đã trôi đi, cuộc sống của Tần Sở Ca cũng như vậy, trôi qua coi như không tệ, bảo bảo cũng “ phát triển tốt ”. Có Tô Dạ Kiều quan tâm che chở từng li từng tí, lợi nhuận của tiệm bánh cũng phát triển không ngừng khiến y cảm nhận được niềm vui sướng thành công … Đương nhiên còn có đôi lúc Để Luật Dương đột nhiên đến thăm, tuy không thể nói là vui vẻ, nhưng cũng có thể bình thản mà tiếp đãi.
Lễ giáng sinh hiếm khi không có tuyết rơi, độ ấm dĩ nhiên cũng tăng thêm vài độ, từ sau lần suýt bị ngã khi tiếp khách trong tiệm bánh, Tần Sở Ca liền bị quản trong nhà, giờ đang không ngừng ồn ào đòi ra ngoài đi dạo.
Tô Dạ Kiều lo lắng nhìn cái bụng đã vô cùng đồ sộ của Tần Sở Ca, bụng sáu tháng đã không thể dùng quần áo che dấu được nữa, cho dù là mùa đông.
Trước mắt Tần Sở Ca chỉ còn một cách duy nhất, đó chính là —— đóng giả nữ giới!
Tuy Tần Sở Ca vô cùng không được tự nhiên, nhưng cũng không còn cách nào, có thể đi dạo trên đường, hít thở một chút không khí tươi mát là mong ước lớn nhất của y hiện giờ, vì để thực hiện mong muốn này, y đành hy sinh hình tượng của bản thân một chút thôi …
Tô Dạ Kiều mua một bộ quần áo bà bầu dành cho mùa đông rất đẹp ( ta hãn ⊙﹏⊙b), một bộ tóc giả, còn có một cái mũ to, lại mua thêm vài món trang điểm có thể dùng tới, sau khi tô tô vẽ vẽ, sửa sửa sang sang, một thai phụ không tính là quá đẹp, cũng không phải quá khó xem liền xuất hiện.
Tần Sở Ca cau màu nhìn bản thân trong gương, ngốc nghếch xoay một vòng, “ May mà ta là nam nhân, không phải nữ nhân, nếu không bộ dáng như vậy thực đủ để dọa người. ”
Tô Dạ Kiều nhún vai bất đắc dĩ, “ Không có biện pháp, muốn che dấu vết sẹo trên mặt của ngươi … thì phải đánh nhiều phấn như vậy, nhìn qua đương nhiên sẽ không đẹp. ” Sau đó anh chú ý tới phản ứng của Tần Sở Ca với lời nói của mình.
Tần Sở Ca đã không còn quá lưu tâm đến vết sẹo này, y chỉ nhăn mũi oán giận bụi phấn liền rơi xuống, khiến y muốn hắt xì một cái.
Tô Dạ Kiều thầm thở phào một hơi, giúp Tần Sở Ca đội tóc giả lên đầu, lại đội thêm một cái mũ, ngăn tóc giả bị rớt xuống.
Sau đó Tần Sở Ca khoác thêm áo lông vũ ra bên ngoài đầm bầu, nhè nhẹ cài từng cái nút thắt trên mặt, đưa chân để Tô Dạ Kiều giúp xỏ giày xong, hai người tay trong tay ra cửa, thẳng tiến —— tới cửa hàng bán đồ sơ sinh!
Tần Sở Ca sớm đã vô cùng hứng thú với đồ sơ sinh, y cảm thấy áo nhỏ, quần nhỏ, giày nhỏ, tất nhỏ thực là đáng yêu cực kì, càng không phải nói tới bình sữa gì nữa, nhất định là đáng yêu chết người đó! Vậy nên y rất muốn vào lúc còn có thể di chuyển được tự mình ra ngoài lựa chọn đồ dùng tương lai cho bảo bảo.
Tô Dạ Kiều không có xe, thế nên hai chỉ có thể gọi taxi đi tới một con phố nổi tiếng chuyên bán đồ dùng sơ sinh trong thành phố. Bác tài vừa lái xe vừa hứng trí bừng bừng nói chuyện với Tô Dạ Kiều về “ vợ ” và đứa nhỏ nhà anh mấy tháng rồi, là nam hay nữ thế … còn nói tới vô cùng vui vẻ nữa.
Tần Sở Ca đeo găng, tay nắm lấy tay của Tô Dạ Kiều, vẫn luôn cúi thấp đầu, cố nhịn cười. Tên Tô Dạ Kiều này, thực coi y là bà bầu rồi!
Lúc hai người đến nơi, bác tài còn đặc biệt săn sóc xuống xe mở cửa cho Tần Sở Ca, Tần Sở Ca sợ tiếng nói của y dọa bác tài, đành phải hơi mỉm cười bày tỏ sự cảm ơn, lại cảm thấy một tầng phấn rớt từ trên mặt xuống…
“ Bắt đầu xem từ cửa hàng đầu tiên? ” Cửa hàng lấp lánh tràn đầy con phố khiến hai người hoa cả mắt, cuối cùng Tô Dạ Kiều quyết định chỉ vào tấm bảng hiệu “ Anh Anh Bối Bối ”.
Tần Sở Ca vui vẻ gật đầu.
Nhân viên cửa hàng vô cùng nhiệt tình tiếp đón, hỏi giới tính của đứa nhỏ, Tần Sở Ca không tiện lên tiếng, liền để Tô Dạ Kiều trả lời: “ Là bé trai, nhưng mà hiện tại vẫn còn nằm trong bụng vợ tôi! ” Sau đó hạnh phúc nhìn tới cái bụng bự của Tần Sở Ca, “ cho chúng tôi xem quần áo của trẻ mới sinh trước, và cả những vật dụng khác nữa … ”
Sau đó hai người được nhân viên bán hàng giới thiệu cho từng bộ quần áo nho nhỏ cực kì đáng yêu. Tần Sở Ca cầm lấy một bộ quần áo liền thân màu xanh nhạt, thừa dịp nhân viên bán hàng không có mặt, thấp giọng hỏi Tô Dạ Kiều, “ Bộ này nhìn có đẹp không? Còn được tặng kèm một đôi tất nhỏ nữa. ”
Tô Dạ Kiều sờ thử bộ quần áo, “ Ừ, chất liệu cũng không tệ, vậy mua bộ này? ”
Tần Sở Ca xem giá tiền, mặt liền nhăn lại, thấp giọng sợ hãi nói: “ Bộ quần áo này sao lại đắt như vậy? Còn đắt hơn cả quần áo của người lớn! ”
“ Đồ dùng của trẻ sơ sinh đều đắt, đừng ngại đắt, tiền của ta đủ mua tám bộ mười bộ, đừng tiết kiệm tiền cho ta. ” Tô Dạ Kiều đặt bộ quần áo xuống, gọi nhân viên cửa hàng tới, “ Lấy cho tôi một bộ quần áo này. ” Tần Sở Ca nén giận túm góc áo anh, “ Ta cũng có tiền, không cần ngươi mua! ”
Tô Dạ Kiều thấp giọng dỗ Tần Sở Ca, “ Cái gì mà của ta của ngươi … Của ta cũng là của ngươi, của ngươi vẫn là của ngươi, vậy nên cứ giao cho ta. ” Sau đó lại chọn mấy bộ quần áo mình nhìn trúng cùng thanh toán một thể.
Hai người lại vào cửa hàng thứ hai, chọn mua một chiếc xe đẩy sơ sinh, “ Chiếc này vào dịp giáng sinh giảm giá mười lăm phần trăm, còn tặng một bộ đồ chơi gắn trên xe, khuyến mãi thật nhiều đó! ” Nhân viên bán hàng ra sức chào mời, chỉ vào một chiếc xe đẩy sơ sinh xinh xắn.
Hai người thử đẩy qua đẩy lại, thì thầm thật lâu sau đó mới chọn một chiếc xe đẩy sơ sinh màu xanh lá, hình vẽ trên mặt tự nhiên tươi mát, hình chú thỏ nhỏ trong phim hoạt hình được in phía trên thật vô cùng đáng yêu.
Giường sơ sinh cũng rất nhanh được chọn một chiếc. Sở thích của Tô Dạ Kiều và Tần Sở Ca đều khiến người ta kinh ngạc, đều thích loại giường lông xù mềm mại có thể đung đưa, sau khi so sánh giá cả cùng màu sắc, một chiếc giường sơ sinh màu nhũ vàng được lựa chọn, còn mua thêm rất nhiều lục lạc cùng gấu bông với nó.
Cửa hàng này khá to, hơn nữa vật phẩm cũng rất nhiều, vậy nên hai người không chuyển tới cửa hàng khác nữa, tiếp tục ở đây lựa chọn sản phẩm chăm sóc da cùng đồ bổ dưỡng cho trẻ sơ sinh (2).
“ Cám ơn đã tới thăm! ” Một nhân viên trong cửa hàng bước tới tiếp đón khách hàng mới, bên cạnh hai người Tần Sở Ca liền thiếu đi một nhân viên bán hàng quá mức nhiệt tình, điều này khiến hai người không khỏi thầm thoải mái hơn chút.
“ Ta cảm thấy đồ của Đức không tệ, NUK … hãng này đã nghe nói qua, hẳn là khá tốt đi, lấy cái này? ” Tô Dạ Kiều không chút quan tâm trên tay anh đang cầm bảy tám bộ quần áo, hứng thú mua sắm càng ngày càng tăng.
Tần Sở Ca nhấc chiếc bình nhỏ không có một chữ tiếng trung nào lên, “ Cái này dùng làm gì vậy? ” Mẹ ơi, chiếc bình nhỏ như vậy mà tới hơn sáu mươi tệ.
“ Ừ, để ta xem thử xem … Bảo vệ cái mông nhỏ của bảo bảo … Ha ha, là phấn rôm, để chống mẩn ngứa đó … ” Tô Dạ Kiều hiểu một chút tiếng Đức, nhìn mấy chữ lớn ở trên thành bình nói.
“ Chồng ơi, anh xem bộ quần áo này có đẹp không? ” Một tiếng nói hấp dẫn sự chú ý của Tần Sở Ca, khiến y tạm quên chuyện phấn rôm, quay đầu lại nhìn.
Không xa phía trước quầy quần áo sơ sinh có một đôi vợ chồng, người vợ cũng là một bà bầu, nhưng trang điểm thời trang, phần bụng cũng không quá rõ, đang cầm một bộ quần áo đắt tiền nhất mà bọn họ không dám mua, hỏi người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông đó lạnh lùng liếc nhìn một cái, “ Cô thích cửa hàng nào liền tới đó mua đồ, tốn thời gian bắt tôi đi cùng cô, cô không cảm thấy thực nhàm chán à? ”
Tần Sở Ca sững sờ nhìn hai người kia, ngay cả tiếng nói chuyện của Tô Dạ Kiều cũng không nghe thấy, “ Sở Ca? Sở Ca, ngươi đang nhìn cái gì vậy? ”
Chu Nhu Đình tủi thân suýt rơi lệ, “ Em chẳng phải là muốn tự mình mua hai bộ quần áo cho con của chúng ta sao? Trời trở lạnh rồi em cũng không có cách nào thoải mái ra ngoài … Anh sao có thể … ”
Phản ứng cứng ngắc của Tần Sở Ca trôi qua, y máy móc cười nói với Tô Dạ Kiều: “ Mua … Vậy mua cái này đi … ”
“ Ta khi nào thì chấp nhận kia là con của ta? ” Hoa Khiếu không kiên nhẫn nói, “ Nhanh một chút, ta không có bao nhiêu kiên nhẫn mà lề mề ở trong này, thời gian của ta vô cùng quý giá. ”
Chu Nhu Đình không quan tâm tới vẻ mặt cứng ngắc của nhân viên bán hàng ở bên cạnh, ngay tại chỗ khóc rống lên, “ Hoa Khiếu! Anh sao có thể nói như vậy? Đây là con của anh! Em là vợ của anh! Anh sao có thể tàn nhẫn như thế! ” Nói xong liền quay đầu chạy đi, không để tâm tới sự thiếu linh hoạt của thân thể, chạy khỏi cửa hàng đồ dùng sơ sinh.
Hoa Khiếu nhíu mày, “ Gói thứ này lại đi. ” Tay chỉ vào bộ quần áo sơ sinh kia, sau đó hướng đến quầy tính tiền.
Tần Sở Ca cảm thấy máu trong người đảo lộn, từ nóng chuyển sang lạnh, đầu óc tựa như cũng bị khống chế, không thể hoạt động được nữa.
Tô Dạ Kiều vội vàng đỡ lấy Tần Sở Ca loạng choạng, “ Sở Ca, Sở Ca ngươi sao vậy? Là chỗ nào không thoải mái? ”
Hoa Khiếu lờ mờ nghe thấy người bên cạnh gọi “ Sở Ca ”, theo bản năng quay lại nhìn nơi phát ra tiếng gọi —–
Ánh mắt kinh hoàng của Tần Sở Ca vừa vặn đối diện với ánh mắt vô cùng khiếp sợ của Hoa Khiếu.
“ Sở Ca ………..! ”
(1) Nguyên văn “暴殄天物 ” (bạo diễn thiên vật): thành ngữ ý chỉ hao phí một thứ quý giá
(2) Sản phẩm chăm sóc da cùng đồ bổ dưỡng: nguyên văn 护肤品 và 保健品, không biết đây là đồ dùng gì cho trẻ sơ sinh, cao nhân nào biết xin chỉ bảo * cúi đầu *
*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*