Buổi sáng ngày thứ hai.
Hoa Khiếu trước khi rời nhà liền cảm thấy mí mắt nháy không ngừng, gã dùng tay áp xuống, nhưng lại vẫn có thể cảm thấy mí mắt dưới ngón tay không ngừng rung động.
Gã không hiểu rõ cái nháy mắt đó có ý nghĩa gì, gã chỉ bỗng dưng* cảm thấy tâm thần không yên. ( nguyên văn: 无缘无故 hán việt là vô duyên vô cớ.)
Nhưng gã không lo được nhiều như vậy, buổi sáng hôm nay có một cuộc họp quan trọng, gã không thể để tâm thần bị nhiễu loạn được.
Mà lúc này, Hoa Cơ Vân đang lái xe đi về phía biệt thự của Hoa Khiếu −−− cũng có lẽ hai chiếc xe đã lướt qua nhau, ai mà biết rõ được?
Chu Nhu Đình ngồi ở trên ghế phó lái, có chút ngượng ngùng giảo nghịch ngón tay, mẫu thân của cô và bà nói hôn sự của cô cùng Hoa Khiếu có mười phần thì tám chín phần đã định rồi, cô chính là Hoa phu nhân tương lai, hơn nữa mẫu thân của Hoa Khiếu – Hoa phu nhân dường như cũng rất thích cô, có thể có được sự yêu thích của mẹ chồng tương lai, đối với bất kì một cô dâu mới nào mà nói thì đều rất quan trọng.
Buổi tối hôm qua cô nhận được điện thoại của Hoa phu nhân, nói sáng hôm nay cùng tới thăm biệt thự của Hoa Khiếu, ngắm tân phòng tương lai một chút, ở đầu dây điện thoại bên này cô nghe tới mức khuôn mặt đều đỏ bừng lên, đúng là đáng xấu hổ mà.
Tuy biết rằng giờ này Hoa Khiếu không ở nhà mà phải đi làm, nhưng Chu Nhu Đình vẫn trang điểm rất xinh đẹp, Hoa phu nhân nhìn thấy, trong mắt bà tràn đầy sự tán thưởng và khen ngợi, điều này khiến cho niềm tin của bà càng gia tăng, giống như bây giờ bà đã gọi cô là Hoa Châu Nhu Đình.
Hoa Cơ Vân cầm điện thoại xem thời gian, con trai bà đã nên đi làm rồi, nếu như nam nhân kia đã rời đi, buổi thăm nhà hôm nay liền đơn giản, nếu như còn chưa đi −−− thì đừng trách thủ đoạn của bà không quang vinh.
Tần Sở Ca bị một cuộc nói chuyện nhiễu tỉnh, y mơ mơ màng màng cho rằng đó là tiếng tivi, cầm lấy đồng hồ trên đầu giường thử nhìn, đã hơn chín giờ rồi, nhưng y vẫn cảm thấy mệt mỏi khó nói, giống như hai mí mắt bị dính chặt vào nhau vậy.
Gãi gãi tóc, Tần Sở Ca phủ thêm quần áo đi chân đất vào buồng vệ sinh đi vệ sinh, sau đó bò lên giường chuẩn bị ngủ tiếp, lại nghe thấy tiếng động càng ngày càng lớn, đành phải dụi dụi mắt đi dép vào, mở cửa phòng chuẩn bị xem thử là cái gì gây ra tiếng động lớn như vậy.
Vừa mới mở cửa y liền nghe thấy tiếng thét chói tai của một nữ nhân, Tần Sở Ca nhíu nhíu mày, dụi dụi mắt, mới phát hiện một nữ nhân rất xinh đẹp đang bưng chặt miệng của mình, ngón tay đang chỉ y còn đang run lên.
Tần Sở Ca cúi đầu mới phát hiện toàn thân chỉ đang mặc mỗi một cái nội khố, một cái áo sơ mi, “ ngươi là ai a? ”, cổ họng của Tần Sở Ca có chút khàn khàn, trận nôn mửa tối qua khiến cơ thể y bị mất nước, làm y cảm thấy họng ngứa ngáy đau nhức, nhìn nữ nhân xa lạ trước mắt, y còn cho rằng bản thân đã xuyên qua rồi.
“ Ngươi như thế nào còn ở trong này? ” thanh âm lạnh băng của Hoa Cơ Vân truyền tới, Tần Sở Ca hốt hoảng suy nghĩ, mới hơi cảm thấy tỉnh táo đôi chút. Đây không phải là mẫu thân của Hoa Khiếu sao?
“ Bá mẫu, y là ai vậy? Như thế nào lại ngủ trong buồng ngủ? ” Chu Nhu Đình nghiêng đầu qua chỗ khác, xấu hổ nhìn nam nhân lạ mặt nửa thân trần, thấp giọng nói.
“ Hừ, là một người hầu mà thôi. ” Hoa Cơ Vân hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Tần Sở Ca, “ xem ra lời ta nói hôm qua ngươi còn chưa tin hả? ”
“ Người hầu sao không ở trong phòng người hầu? Sao lại ngủ trong buồng ngủ a? ” Châu Nhu Đình còn băn khoăn việc này, bởi vậy thấy vô cùng tức giận nam nhân trước mặt, “ thật là không hiểu quy củ … ”
Tần Sở Ca cảm thấy hỏa trong bụng thoáng cái bị thổi bùng lên, mẫu thân của Hoa Khiếu y không dám đắc tội, mà nữ nhân này là ai mà dám nói y không hiểu quy củ?
“ Mẹ nó ngươi là ai? ” Tần Sở Ca đánh một quyền vào vách tường phía sau Chu Nhu Đình, tức giận hỏi, Chu Nhu Đình thét lên một tiếng chạy tới phía sau Hoa Cơ Vân, “ Bá mẫu, y … ”
“ Cô ấy là ai? Cô ấy là con dâu của ta! ” Hoa Cơ Vân vứt câu nói như vậy ra, sau đó dịu dàng dỗ dành Chu Nhu Đình.
Tần Sở Ca cảm thấy tai ù lên một chút, “ Cái gì? ”
“ Cô ấy là con dâu của ta! Ngươi là thứ gì, ngươi so với ta càng rõ ràng hơn, còn dám đứng ở trong này hoành hành! ” Hoa Cơ Vân kéo tay Chu Nhu Đình nói, “ Nhu Đình, đừng quan tâm đến y, chúng ta tiếp tục xem tân phòng của con. ”
Hai nữ nhân liền rời đi, Tần Sở Ca ngốc lặng đứng ở đó, trong đầu nghĩ liệu Hoa Khiếu có biết việc này hay không, gã có đáp ứng kết hôn cùng cô ấy hay không.
Hiển nhiên Hoa Cơ Vân tới khiêu khích y, nhưng hai từ “ con dâu ” kia vẫn giáng cho y một đòn thật đau.
Hoa Khiếu, là ngươi lừa dối ta, hay là ngươi không biết.
Có lẽ, ta thật sự không có tư cách đi chất vấn ngươi, đi hoài nghi ngươi.
Thân thể vô cùng mệt mỏi, cánh tay đập tường khi tức giận vừa nãy cũng ẩn ẩn đau, cảm giác ghê tởm cũng từng bước từ trong dạ dày dâng lên.
Đòng cửa buồng ngủ lại, Tần Sở Ca vọt tới phòng vệ sinh, khom nửa người ngồi xổm xuống trước bồn cầu, lại bắt đầu nôn khan. Có lẽ là bị thứ cảm giác không khỏe này kích thích, nước mắt cũng không ngừng men theo hai bên má chảy xuống. Cảm thấy không nôn ra được thứ gì, Tần Sở Ca ngẩng đầu lên, xoay người lại nhìn khuôn mặt nhếch nhác của mình trong gương, không nhịn được cười khổ.
Y cần một câu nói rõ từ Hoa Khiếu, nếu như … việc gã muốn kết hôn là sự thật, tự mình sẽ rời đi.
Y không muốn làm một nam nhân thấp hèn, từ thân phận đến tình cảm, y không muốn.
Thẳng tới buổi chiều khi Hoa Khiếu muốn đi tìm mẫu thân kí một văn kiện quan trọng, gã phát hiện mẫu thân của gã không ở công ty, hỏi mấy người mấy biết mẫu thân của gã đã mang Chu Nhu Đình tới biệt thự của gã rồi. Gã từng đưa chìa khóa riêng cho mẫu thân, thật không ngờ rằng mẫu thân lại đưa người đàn bà kia đến nhà của gã!
Gã không dám tưởng tượng Tần Sở Ca đã phải chịu sự sỉ nhục như thế nào −−− gã hiểu rõ thủ đoạn của mẫu thân gã.
Hoa Khiếu vội vàng bấm số điện thoại của biệt thự, trong khi đợi, gã lại đột nhiên không biết nếu điện thoại được tiếp thì nên nói gì.
Đợi chừng nửa phút, Tần Sở Ca mới tiếp máy, “ alo? ”
Hoa Khiếu hít sâu một hơi, “ Sở Ca … ”
“ Ừ ” Tần Sở Ca chỉ đáp lại bằng một từ đơn âm, thanh âm hơi khàn khàn, điệu bộ giống như rất mệt mỏi.
“ Ta … mẫu thân của ta tới biệt thư, phải không? ” mỗi từ đều do dự nói ra.
“ Đúng. ”
“ Sở Ca … ta … đừng nghe những lời của mẫu thân ta, bà chỉ là muốn … chỉ là … ”
“ Hoa Khiếu, ngươi thật muốn kết hôn cùng cô gái kia? ” Tần Sở Ca bình thản hỏi Hoa Khiếu.
Đầu kia của điện thoại không một lời.
Tần Sở Ca lắng nghe tiếng hít thở dồn dập trong không gian yên tĩnh, nhắm mắt lại, sau đó buông điện thoại, tựa lên trên ghế sô pha.
Có lẽ những gì Hoa Cơ Vân nói là đúng, y căn bản là không xứng với Hoa Khiếu, cứ cho là Hoa Khiếu thích nam nhân, cũng sẽ không thích y.
Thì ra cuộc sống hạnh phúc cùng vui vẻ như vậy chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng. Hiện tại, mộng tỉnh rồi.
Khi Hoa Cơ Vân rời khỏi biệt thự, y không biết, y vẫn chỉ ngồi ở bên giường, nghe tiếng cạch cạch của giày cao gót và tiếng cười làm nũng của nữ nhân, không gian cuối cùng yên tĩnh trở lại.
Y bị sự yên lặng của Hoa Khiếu, đưa trở về thực tại rồi.
Để Luật Dương nghe tin Hoa Khiếu sắp cưới vợ, tin tức này có chính xác hay không hắn không biết, hắn không quan tâm, nhưng hắn nghĩ tới nam nhân rất giống Phàm Ức kia. Y không phải ở cùng Hoa Khiếu sao? Hoa Khiếu như thế nào lại kết hôn.
Nghĩ lại chắc là chủ ý của Hoa phu nhân rồi, tuy hắn không thích nữ nhân đó, nhưng cũng phải thừa nhận, nam nhân bình thường không thể so được với nữ nhân cường đại đó.
Để Luật Dương cơ hồ lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tần Sở Ca, cảm giác không đành lòng cùng hổ thẹn từ tận đáy lòng lại trỗi dậy. Hắn nghĩ, nếu như Tần Sở Ca không có nơi nào để đi, hắn sẽ thu lưu y.
Hắn sẽ không để cho người giống Phàm Ức như vậy lại trở về làm một tên trộm.
Lời của tác giả:
PS: tâm tình của bạn Tiểu Tần gần đây càng ngày càng thay đổi rồi, một mặt là do hoài thai −−− cơ thể có cảm giác không yên a … Một mặt là do khuôn mặt của bản thân, tuy rằng y nghĩ không có việc gì, không có việc gì lại tự ám thị bản thân phải vui vẻ, nhưng trên thực tế y vẫn không thoát khởi bóng ma đó. Còn có ái tình làm cho người ta quá đa nghi, quá mỏng manh a ….
Cho nên y sẽ làm nũng một chút, sẽ tùy hứng một chút, sẽ buồn phiền một chút, sẽ chìm đắm trong u sầu nhiều một chút, sẽ đa cảm, lo âu nhiều một chút ….
Ta cũng chờ mong thánh mẫu công, có thể anh sẽ chậm xuất hiện a a a a a a a a ……. ta cũng bực mình rồi = =
——————————————–