[Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya

Chương 90: Cuộc gọi đến (13)




Editor: Dưa nụ

Nguồn ảnh: Pinterest

Lâm Tiểu Nhã bị người khác giết nên là do con người làm ra.

Có ai đó vẫn luôn điều tra nguyên nhân cái chết của Vương Viên Viên, hơn nữa còn lợi dụng Vương Viên Viên tạo nên sự đe dọa, sau đó ra vẻ thần bí mà săn giết bọn họ.

Người này là ai?

Lúc đầu là Trần Tĩnh, kế tiếp là Lâm Tiểu Nhã, rốt cuộc thì hắn đã dùng cách nào để có thể hoàn thành từng bước một, diễn một cách hoàn hảo cho đến bây giờ?

Nếu là người, vì sao lại biết số điện thoại An Dạ, thậm chí là số của Bạch Hành nữa?

Không ổn, đầu An Dạ sắp nổ tung rồi.

Cô giống như nhụt chí, ngả đầu lên trên gối, nói với Bạch Hành: "Em muốn ngủ một lát, anh và Tiểu Chu cũng về nghỉ ngơi đi."

Bạch Hành đáp: "Anh ngủ trên ghế dựa, em tự lo cho mình là được rồi. Tiểu Di và Lý Tương ở tạm nhà Mũ Lưỡi Trai, còn có Tiểu Chu bảo vệ, đừng suy nghĩ nhiều quá."

An Dạ nhắm mắt lại, tròng mắt bị một lớp da ướt át phủ lên, lúc đầu cảm thấy hơi rát nhưng lúc sau thì thoải mái hơn nhiều.

Cô ngẫm kỹ lại, bản thân mình quả thật đã lâu chưa được ngủ một giấc đã đời.

Nhưng những thứ hỗn loạn bí ẩn kia tựa như mạng nhện vừa mỏng manh vừa dính dấp, lập tức bao phủ cả khuôn mặt cô, khiến cho cô phiền muộn trong lòng.

An Dạ liên kết mọi chuyện từ ngay lúc bắt đầu —

Trước tiên là Lâm Tiểu Nhã nhận được ảnh chụp đe doạ, bên trong tấm ảnh đó xoá đi đôi mắt Lâm Tiểu Nhã, đây là tác phẩm của Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh là bạn thân Vương Viên Viên, sau khi biết được sự thật thì ẩn nấp bên cạnh Lâm Tiểu Nhã, một lòng muốn trả thù cô ta, chờ đợi cơ hội ra tay. Cố tình là Lâm Tiểu Nhã tìm An Dạ xin giúp đỡ, lúc bấy giờ mới khiến Trần Tĩnh không thể không quan sát kỹ hơn, xuống tay cũng chậm hơn.

Mà thông tin trên trang web của Lâm Tiểu Nhã do Trần Tĩnh gửi lên, thậm chí vì muốn đánh lừa dư luận nên gửi luôn thông tin Lý Tương - đối thủ một mất một còn với Lâm Tiểu Nhã, chỉ là vì tạo nên không khí ma quái.

Sau đó Tiểu Di ra tay, cô ấy vẫn luôn theo dõi An Dạ, biết chuyện Lâm Tiểu Nhã gãi đúng chỗ ngứa, lợi dụng chuyện này mà bắt đầu, hơn nữa còn kết hợp với điện thoại ma, tạo nên hướng đi hoàn mỹ cho sự kiện ma quỷ.

Cô ấy gửi thông tin An Dạ lên trang web tử vong, hơn nữa còn đưa cả thông tin của mình lên vì không muốn để người khác hoài nghi.

Lúc đó, điện thoại ma và ảnh chụp đều do đích thân Tiểu Di làm nên.

Kế tiếp là Trần Tĩnh không kiềm được nữa, muốn sát hại Lâm Tiểu Nhã. Lúc bấy giờ, Lâm Tiểu Nhã thấy Trần Tĩnh có chỗ kỳ lạ nên ra tay trước chiếm lợi thế, đổi thuốc hạ sốt của Trần Tĩnh thành aspirin, lại không ngờ Trần Tĩnh thật sự có thể xuống tay độc ác, nếu không phải nhờ An Dạ đến kịp, Lâm Tiểu Nhã ngày đó có lẽ đã chết.

Cuối cùng, cũng chính là mấy tiếng trước, Lâm Tiểu Nhã ý thức được An Dạ thúc đẩy cuộc điều tra đi về một hướng khác nên đã lợi dụng tình huống lúc đó, nhất thời nóng đầu nhốt An Dạ vào phòng học, định thiêu cô chết.

Lại không ngờ được, Lâm Tiểu Nhã bị một người đứng sau màn giết chết, ngay sau khi cô ta cho rằng mình đã may mắn chạy thoát.

An Dạ mở mắt ra, cô nhìn lớp nước sơn xám xịt trên trần nhà, tròng mắt không tự giác di chuyển theo bóng đèn đang đung đưa.

Đột nhiên, tầm mắt cô dừng ở một nơi nào đó trên bóng đèn, chăm chú nhìn trong chốc lát, ánh mắt nheo lại....

A, không đúng.

Có chỗ nào đó không hợp lý.

Có lẽ mọi chuyện được liên kết rõ ràng nhưng vẫn còn một ít dấu vết nho nhỏ.

Tổng cộng có bốn bức ảnh, đôi mắt Lâm Tiểu Nhã trong ảnh là do Trần Tĩnh xoá đi, chân An Dạ và tay Tiểu Di đều do chính Tiểu Di xoá, nhưng còn Lý Tương, lỗ tai cô ấy cũng do Tiểu Di xoá sao?

An Dạ gọi điện cho Tiểu Di, hỏi: "Tiểu Di, tôi hỏi cô một vấn đề."

"Nói."

"Lỗ tai Lý Tương trong bức ảnh đó là do cô xoá hả?"

"Tôi không nhớ, nhưng bức ảnh đó do tôi chụp nên có lẽ thuận tai xoá luôn?"

"Nói cách khác, cũng có khả năng cô quên xoá, kết quả bị người khác làm thay?"

"Ai biết đâu!" Giọng nói cô ấy đầy sự khinh thường thì bỗng nhiên khựng lại: "Đợi chút, ý cô là có người theo dõi tôi?"

"Tôi nhớ rõ, Lý Tương nói lỗ tai cô ấy bị xoá đi là chính xác, cô ấy từng làm bị thương lỗ tai Vương Viên Viên nên mới bị liên lụy. Tôi nghĩ.... khả năng thật sự có lẽ không phải do cô xoá."

"Điều này...."

"Cô đưa điện thoại cho Lý Tương đi, tôi hỏi cô ấy vài vấn đề." An Dạ nói.

"A lô? Chị An Dạ?" Giọng nói Lý Tương thật nhỏ nhẹ, cách điện thoại nên hầu như chất giọng bình thường đều thay đổi, trở nên trầm khàn và mềm nhẹ hơn.

"Lý Tương, có phải em gạt chị chuyện gì hay không?" An Dạ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy tất cả mọi người hầu như đều không đáng tin, Lâm Tiểu Nhã chính là một ví dụ điển hình, cũng khiến cô ăn thiệt một vố lớn.

Bất kể thế nào thì cô phải hỏi cho rõ ràng, không thể để xảy ra sơ xuất gì nữa.

"Chị An Dạ...." Lý Tương có tật giật mình, giọng nói dần thấp xuống.

"Nói rõ ràng, nếu không, tôi sẽ bảo Tiểu Chu đưa cô về nhà."

"Đừng mà, chị An Dạ, em về nhà rồi lỡ bị nó tìm tới thì phải làm sao?"

"Đó là chuyện của cô."

Lý Tương cắn răng một cái: "Vậy em nói, thật ra.... em biết chuyện Vương Viên Viên lấy di động. Lúc đó em là người có trách nhiệm giữ đồ, chìa khoá ngăn tủ do em cầm, cũng là em cố ý để trên bàn cho bạn ấy lấy đi, định chờ bạn ấy lấy di động, ngày hôm sau sẽ tố giác bạn ấy. Nhưng em không ngờ bạn ấy lại nhảy lầu, làm chuyện bung bét ra như vậy."

"Còn gì nữa?"

"Chiều hôm đó, em không thấy di động Vương Viên Viên trong tủ nữa, chìa khoá cũng nằm ngay ngắn trên bàn. Em cố tình đến toà lầu thí nghiệm, chỗ bạn ấy hay bị phạt quét rác, định hỏi di động đâu. Kết quả em thấy bạn ấy ngã chết dưới lầu, em không dám làm lộ ra, sợ chuyện chìa khoá bị phanh phui nên bỏ chạy."

"Khó trách...." An Dạ nghĩ: "Lý Tương sẽ bị theo dõi vì cô ấy cũng là một bàn tay phía sau màn. Nếu cô ấy báo án sớm hơn, nói không chừng Lâm Tiểu Nhã sẽ không thể thoát tội.

Hiện giờ suy đoán sơ bộ thì hẳn là Lâm Tiểu Nhã bảo Vương Viên Viên trộm chìa khoá lấy di động, sợ Vương Viên Viên tố cáo mình nên Lâm Tiểu Nhã cũng bảo Vương Viên Viên lấy di động của cô ấy theo, sau đó nảy sinh tranh chấp hoặc cái gì đó mà đẩy Vương Viên Viên xuống lầu. Lâm Tiểu Nhã sợ thì sợ nhưng lại không ngu, đơn giản tạo dựng thành hiện tượng điện thoại ma, sau khi xong việc, Lâm Tiểu Nhã để di động của mình vào lại ngăn tủ, đổ cho Vương Viên Viên tự tiện lấy di động mới bị ma quỷ dụ dỗ nhảy lầu.

Vì không có chứng cứ nào lưu lại hiện trường nên cảnh sát kết luận vì Vương Viên Viên không chịu nổi áp lực học tập, lựa chọn tự sát.

Mà theo dõi tất cả những việc này không chỉ có Trần Tĩnh, phía sau Trần Tĩnh còn một người nữa vẫn luôn nhìn bọn họ chăm chú, hơn nữa còn định báo thù thay cho Vương Viên Viên.

Từ bức ảnh Lý Tương bị xoá đi lỗ tai là có thể nhìn ra người kia đã điều tra rõ chân tướng, hơn nữa, hắn không thỏa mãn khi chỉ giết mỗi hai người, cái hắn muốn là xử tử hình tất cả những ai đã từng ức hiếp Vương Viên Viên.

Thậm chí.... bao gồm cả An Dạ.

Kẻ kia đã gần như biến thái, ngay cả An Dạ và Tiểu Di mà hắn cũng muốn xuống tay.

Hơn nữa, hắn không chỉ biết số điện thoại An Dạ, còn biết cả số Bạch Hành.

Điều này có nghĩa là gì?

Rất có khả năng An Dạ biết hắn, hoặc rất lâu trước đây đã ngủ đông bên cạnh cô!

Ngay từ đầu, hắn đã dõi theo An Dạ cùng Bạch Hành.

Từ đầu đến cuối, hắn ẩn nấp thật kỹ, giữ một khoảng cách như gần như xa, lẳng lặng nhìn bọn họ chăm chú.

Không được, bên cạnh cô.... có người!

Điện thoại bàn truyền đến tiếng vang "tút tút tút", biểu thị cuộc gọi đã chấm dứt, lập tức khiến thần kinh An Dạ như muốn đứt ra.

Có phải cô đã quá nhạy cảm hay không?

An Dạ thở hắt một hơi, cất tiếng kêu: "Bạch Hành?"

Không ai đáp lời cô.

Bạch Hành đâu rồi?

An Dạ chống người ngồi dậy nhìn quanh bốn phía. Giờ thì cô mới nhận ra cánh cửa chỉ hơi khép hờ, hình như lúc nãy Bạch Hành có nói anh phải đi WC, khi đó cô đang trò chuyện rất nhập tâm nên không nghe rõ.

Dù gì thì Bạch Hành cũng sẽ trở về nhanh thôi, An Dạ nhắm mắt lại, định ngủ.

"Kéttttt — " cửa đột nhiên bị kéo ra, vang lên tiếng động thong thả rõ ràng.

Giống như có gió thổi qua, sự lạnh lẽo ập tới trên mặt An Dạ, khiến cô nổi da gà toàn thân, trong phút chốc làm người ta rợn tóc gáy.

"Bạch Hành? Là anh hả?" An Dạ hỏi.

— đương nhiên không phải.

Suy nghĩ của cô giống như muốn cãi lại cô, trong đầu cứ mãi nghĩ đến những chuyện đáng sợ nhất.

Tựa như sau khi cô hỏi xong sẽ có người thật sự trả lời: "Đương nhiên không phải."

Không phải Bạch Hành thì là ai?

An Dạ không dám nhắm mắt, cô cứ cảm thấy lông măng trên mặt dựng đứng lên, cảm giác thật căng thẳng. Một khi nhắm mắt lại, cô sẽ suy nghĩ miên man, sẽ cảm thấy có người đang đối diện cùng cô, hơi thở phun lên mặt cô, lẳng lặng chăm chú nhìn cô.

Sao có thể chứ?

An Dạ mới không tin mấy chuyện quỷ thần này, cô co rúm lại, cả cơ thể vùi sâu vào trong chăn, bàn tay chậm rãi kéo chăn lên che hết mũi miệng.

Cô không dám nhìn loạn, chỉ sợ sẽ trông thấy thứ không nên thấy.

Cái gì cũng không thấy đâu, An Dạ tự an ủi chính mình.

"Kéttttt — " hình như cửa đã đóng lại.

Phù.

Xem ra là gió thật rồi?

Cô thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh lại nghĩ đó có phải là tín hiệu có người vào phòng rồi hay không?

Người kia kéo cửa ra nhìn cô chăm chú, sau đó vào phòng rồi đóng cửa lại.

Huống chi dựa theo trước đây, quả thật đã từng có người theo dõi cô trong bóng tối đấy, không phải sao?

"Ai đấy?" An Dạ hỏi.

Không ai trả lời cô.

"Là ai vậy?" Cô lại hỏi, giọng nói run run, thậm chí có loại cảm giác tức giận bản thân, cô không tự giác nâng âm lượng lên: "Rốt cuộc là ai?"

An Dạ không nhịn được mở to mắt ra, cô thử hơi nheo lại để đôi mắt dần tiếp thu ánh sáng và mở rộng tầm nhìn.

Vào lúc này, bóng đèn đột nhiên tắt ngấm!

Toàn bộ phòng bệnh chìm vào sự yên lặng kinh dị, rốt cuộc thì An Dạ cũng không chịu nổi nữa, hô to: "Cứu mạng!"

"An Dạ?" Bạch Hành bất ngờ đẩy cửa ra, mang theo ánh sáng ngoài hành lan vào phòng.

Anh nhíu mày nhìn lên trần nhà, chậc một tiếng, nói: "Bóng đèn hư rồi? Anh kêu hộ sĩ đến sửa."

An Dạ vẫn còn sợ: "Anh đừng có nói đi là đi như vậy chứ."

Bạch Hành hơi sửng sốt, có chút xấu hổ, phân trần: "Loại chuyện này đâu có nín được...."

"Khụ khụ khụ." An Dạ ho khan mấy tiếng, hai lỗ tai đỏ ửng.

Cũng đúng, đòi anh nhịn không đi WC gì đó đúng là không phúc hậu.

HẾT CHƯƠNG 90