*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Hai tay Lâm Tiểu Nhã lồng vào nhau, níu lấy làn váy, cứ níu vào rồi lại thả ra.
Cô kể: "Năm lớp mười, lớp chúng em có tổng cộng 47 học sinh, bạn học thứ 47 là một nữ sinh chuyển từ trường khác đến, tên Vương Viên Viên. Có một ngày, bạn ấy nhảy lầu tự sát, cảnh sát tìm được số điện thoại cuối cùng trong nhật ký cuộc gọi của bạn ấy là tự bản thân Vương Viên Viên gọi vào số của mình, hiển thị cuộc trò chuyện đến ba phút."
Tiểu Chu hỏi: "Điều này có gì không đúng sao? Rất có thể ai đó nghĩ trò này vui, tự mình gọi điện thoại cho mình, đâu có gì lạ đâu?"
Bạch Hành đột nhiên góp lời: "Nhưng.... tự mình gọi cho mình thì di động sẽ báo là "số thuê bao này đang bận" chứ không thể gọi thông được."
Tiểu Chu run rẩy, lắp bắp: "Cô ấy gọi được ư?"
Lý Tương nói: "Không chỉ vậy, nghe nói có giáo viên không cẩn thận cầm nhầm sổ đầu bài trước đây, khi điểm danh sơ ý kêu số 47 Vương Viên Viên. Chuyện kinh dị đã xảy ra, lúc gọi xong cái tên này, dưới lớp thật sự vang lên âm thanh đáp "có"!"
"Bảo sao khi tôi chuyển trường đến lớp các người, số thứ tự là 47 thì các người nhìn tôi kỳ lạ như vậy." Tiểu Di nói.
An Dạ hỏi: "Sao các em không kể chuyện này sớm hơn?"
"Em không nghĩ tới chuyện này, nhưng mà bây giờ ngẫm lại, chẳng lẽ là Vương Viên Viên đến trả thù chúng ta?"
Lý Tương cũng nói: "Đúng vậy, mối quan hệ của bạn ấy trong lớp không tốt, nhất định là.... nhất định là trở về trả thù lớp chúng ta."
Bạch Hành: "Đây là vụ án xảy ra hai năm trước rồi, tại sao bây giờ mới rộ lên lời đồn điện thoại ma?"
"Bởi vì cách đây không lâu, có người bảo rằng mình nhận được cuộc gọi từ Vương Viên Viên!" Lý Tương nhớ lại, lời kể đầy hùng hồn lý lẽ.
"Nhưng mà không biết người nhận cuộc gọi đó là ai, bài post kia vẫn còn đăng trên diễn đàn trường chúng ta, trong đó ghi lại cuộc trò chuyện lúc đấy." Lâm Tiểu Nhã nói.
An Dạ hỏi: "Có thể cho chị xem bài post đó không?"
Tiểu Di: "Tôi cũng lấy linh cảm từ bài post đấy, tuy nhiên nó đã bị nhà trường gỡ xuống rồi, mấy diễn đàn khác giải thích về bài post này, thậm chí còn hoài nghi phần ghi âm đó bị cắt ghép, sau khi kiểm tra lại, ghi âm đó là thật, không có bất cứ dấu vết sửa chữa nào. Thế nên nếu Vương Viên Viên đã chết thì cú điện thoại đó là chuyện gì xảy ra?"
Bạch Hành bảo: "Quản lý diễn đàn là ai? Nói không chừng có thể phục hồi lại bài post."
Tiểu Chu: "Việc này cứ giao cho tôi, mọi người chờ nhá, đến lúc đó, người nào đăng bài cũng bị tôi tóm cho xem."
"Vậy được, làm phiền anh rồi." An Dạ nói.
"Khách sáo gì chứ."
An Dạ xoay đầu, chuyển tầm mắt lên người Bạch Hành, cô lên tiếng: "Anh còn nhớ câu nói lúc chúng ta mới biết nhau không?"
"Anh đã nói bất cứ sự vật nào muốn thành hình cũng đều phải có đủ điều kiện, bao gồm cả sinh vật sống và sinh vật chết. Nếu xuất hiện những chuyện ma quỷ, muốn duy trì từ trường này cũng cần phải đáp ứng điều kiện nào đó. Giống như Tiểu Nhân duy trì được oán khí là vì xác của cô ấy bị giấu đi. Khi đó, cái chết của cô ấy chưa bị vạch trần, một khi phát hiện ra rồi thì cô ấy cũng biến mất. Vậy cái chết của Vương Viên Viên nhất định cũng là một bí ẩn, rất có khả năng không chỉ tự sát đơn giản như vậy. Nếu ma quỷ muốn giết chúng ta thật sự là cô ấy thì ta nên vạch trần vụ án này, phá hủy điều kiện tồn tại của ấy, không phải sao?"
Bạch Hành nhếch môi: "Không sai, đúng là vậy."
"Thế nên bây giờ sẽ có hai phương hướng, một là điều tra cái chết của Vương Viên Viên, hai là tìm hiểu cuộc gọi tử vong." An Dạ kết luận.
Tiểu Chu nêu ý kiến: "Bài post và nguyên nhân cái chết cứ giao cho tôi, nhưng lúc trước cảnh sát đã không tìm ra được, theo tôi thấy bây giờ đi điều tra cũng khó khăn, tôi sẽ tìm một ít hồ sơ vụ án đó giúp đỡ mọi người."
An Dạ dừng một chút, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: "Với cả, chúng ta cần dựng lên một sơ đồ, giả thiết thật sự là ma quỷ trả thù, chị muốn biết trong số các em thì Vương Viên Viên ghét ai nhất. Lý Tương, Tiểu Nhã, hai em đến lớp học triệu tập các bạn, chị sẽ đặt một phòng riêng tại quán Cat, tối mai chúng ta gặp nhau, chị cần phải hỏi một vài vấn đề liên quan."
Cả đám người ăn uống no say rồi nghỉ lại trong nhà An Dạ. Mặc kệ có thể bị ma quỷ điều khiển mà tự sát hay không thì một đám người gom lại cùng nhau vẫn tốt hơn, một khi phát sinh chuyện gì cũng tiện giúp đỡ nhau.
Nhóm Lý Tương đi liên hệ bạn học, qua 8h tối hôm sau, tất cả mọi người cùng xuất phát đến quán cà phê Cat.
An Dạ ôm một chú mèo lông xám trong lòng, vừa mỉm cười vừa nói: "Hôm nay đã phiền mọi người đến đây, xem như họp mặt trước khi tốt nghiệp cấp ba vậy, chúng ta trò chuyện vài tiếng đồng hồ sẽ giải tán, không làm trễ nãi thời gian học tập của mọi người."
Tất cả đều hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.
"Chị muốn hỏi là năm lớp mười, lớp các em có bạn nào tên Vương Viên Viên hay không?" An Dạ hỏi.
"Á! Số 47?" Có người đã nhận ra.
"Con ma Viên Viên?
"Tại sao bỗng nhiên lại hỏi chuyện của bạn ấy?"
Tình hình có vẻ mất khống chế, dường như đề tài về Vương Viên Viên chính là một quả bom nặng ký, lập tức nổ oành giữa nhóm người, nổi lên một đám mây hình nấm khổng lồ.
An Dạ nói: "Vậy chị sẽ hỏi thẳng, các em đối xử với Vương Viên Viên thế nào?"
Một nam sinh nở nụ cười: "Còn có thể thế nào? Em nhìn cũng không dám nhìn, sợ vãi!"
Cả nhóm học sinh cười nắc nẻ, hoàn toàn không khớp với vấn đề An Dạ hỏi chút nào.
Nếu cứ thế mãi, An Dạ sẽ chẳng hỏi được gì. Cô gấp đến độ trán đổ đầy mồ hôi, chú mèo trong ngực dường như cũng cảm nhận được cô vuốt lông nó mạnh hơn, bèn "meo" một tiếng rồi nhảy xuống khỏi chân cô.
Vào lúc này, Bạch Hành chữa lửa: "Tối qua, Vương Viên Viên đã về báo mộng, cô ấy nói không phải mình tự sát, muốn tìm ra hung thủ, nói cách khác chính là trả thù cả lớp."
Lời này mới nghe giống như đang gạt con nít nhưng mấy hôm nay, nhóm học sinh trung học này đã trải qua vô số sự kiện không thể tưởng tượng nổi, trong phút chốc thật sự cảm thấy hoảng sợ.
Trước tiên là vụ việc Vương Viên Viên tự sát quá nổi bật, sau đó có người đăng bài nói Vương Viên Viên gọi điện thoại cho mình, bây giờ lại nghe lời đồn phong phanh rằng mấy người Lâm Tiểu Nhã là bị Vương Viên Viên ám....
Rốt cuộc có nên kể ra hay không đây?
Bọn họ nhúc nha nhúc nhích, liếc nhìn lẫn nhau nhưng tất cả đều giữ im lặng.
Rõ ràng có cả đống người ngồi đây, trong khoảnh khắc lại lặng ngắt như tờ.
Bạch Hành hỏi: "Không chịu nói? Tôi sẽ hỏi tuần tự từng câu, nếu ai nói dối sẽ rất có thể bị quỷ quấn thân đấy nhá."
Anh bất ngờ bế một chú mèo đen từ dưới đất lên, thấp giọng nỉ non: "Con mèo này đã bị Vương Viên Viên bám vào, tốt nhất là mấy đứa khai thật, nếu ai dựng chuyện thì con mèo này sẽ nhào lên xé xác người đó đấy."
"Không phải chứ?" Phía dưới có ai đó lầm bầm phản bác nhưng lại không dám đối diện với Bạch Hành.
"Vậy.... bắt đầu từ cậu. Trước đây, cậu có từng khi dễ Vương Viên Viên không?" Một tay Bạch Hành ôm mèo đen đối diện nam sinh đầu tiên, chú mèo tựa hồ có linh tính, ngửi ngửi cổ áo nam sinh kia, đôi mắt màu xanh trong trẻo dò xét kỹ càng.
Cậu bạn này nuốt nước bọt, thấp giọng đáp: "Không có, em chưa từng khi dễ bạn ấy. Vương Viên Viên là học sinh chuyển trường, lúc đó em không thân với bạn ấy nên ít nói chuyện lắm."
"Là vậy ư?" Bạch Hành rầm rì hỏi nhỏ.
"Thật đó, em rất ít nói chuyện cùng bạn ấy." Cậu nam sinh cụp mắt, xoa xoa chóp mũi, lẩn tránh ánh mắt mèo đen.
Bạch Hành khoác tay lên vai cậu ta, lên tiếng: "Tốt nhất cậu nên suy nghĩ cho kỹ nha, hình như chú mèo này không quá tin cậu."
Bạch Hành vừa dứt lời, mèo đen quả nhiên nhào lên đầu vai cậu nam sinh, động tác tấn công vừa nhanh vừa mạnh, dọa cậu ta té ngã xuống đất.
Nam sinh này lết về sau vài bước, cuộn tròn trong một góc, gần như là chạy trối chết.
Bạch Hành ngồi xổm xuống, nửa khuôn mặt của anh ẩn trong bóng tối, anh cầm lên một bàn tay cậu ta, nói nhỏ: "Khi con người nói dối sẽ sản sinh một loại hormone là catecholamine(*), khiến cho các tế bào bên trong xoang mũi sưng to, sinh ra cảm giác ngứa ngáy, theo bản năng, con người sẽ đưa tay chạm lên chóp mũi. Đây là một tiểu xảo trong tâm lý học, ngay cả tôi còn hoài nghi cậu đang nói dối chứ huống hồ gì là mèo đen đã biết rõ mọi chuyện?"
(*)Còn gọi là nội tiết tố do căng thẳng, là những hóc môn được tiết ra trong các tình huống căng thẳng để giải phóng năng lượng của cơ thể và chuẩn bị cho một tình huống "chiến đấu hay trốn chạy".
Cậu nam sinh á khẩu không nói được câu nào, bất chợt rút tay về, những người khác cũng dần yên tĩnh lại.
"Cho nên, nếu khai thật thì tôi có thể sẽ cứu được các cô cậu." Bạch Hành nói.
Lần này, tất cả đều biết thân biết phận, hầu như là biết gì nói đó, không chút giấu diếm.
Kết quả cuối cùng chính là — bởi vì tính cách Vương Viên Viên hướng nội, gia cảnh lại bình thường nên đám học sinh trung học vốn có tính bài xích người ngoài đều đã từng khi dễ cô bé ấy, thậm chí có cả Lý Tương và Lâm Tiểu Nhã.
Này mới khó đây, muốn ép chết cả một lớp sao?
An Dạ mím môi, hỏi: "Các em có thể kể lại mấy chuyện ma quái sau khi Vương Viên Viên chết không?"
Có người giơ tay lên, nói: "Em nghe người ta kể ba ngày sau khi Vương Viên Viên chết, khi dì lao công quét dọn đến toà nhà thí nghiệm, nơi bạn ấy nhảy lầu thì thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng bước chân."
"Bộ tiếng bước chân lạ lắm sao?" An Dạ hỏi.
"Vấn đề là toà nhà kia đã bỏ hoang lâu rồi, vốn không có học sinh hay giáo viên đặt chân đến, ban công toà nhà đó là thánh địa của những bạn học muốn tỏ tình, ai ngờ sẽ xảy ra chuyện nhảy lầu chớ."
"Còn gì nữa không?"
"Còn một chuyện ghê nhất, mọi người đều nghe nói trong điện thoại Vương Viên Viên có lưu lại cuộc gọi bạn ấy tự gọi cho mình, đúng không?"
"Ừ, rồi sao?" An Dạ hỏi.
"Lúc đó chúng em học lớp mười, thứ hai vào lớp phải nộp điện thoại lên, thứ sáu mới được lấy lại. Làm sao Vương Viên Viên có điện thoại?"
"Nhất định là điện thoại của bạn ấy nhận được cuộc gọi tử vong, sau đó dẫn dụ bạn ấy đi đến ban công nhảy xuống."
"Nhất định là thế, rõ ràng là tự sát, tại sao lại trả thù chúng ta?" Có người lên tiếng oán giận.
"Đúng vậy, không ngờ nó...."
"Suỵt, nó còn ở đây kìa, con mèo đen đó."
"Á!"
Một nữ sinh nhỏ nhắn hỏi Bạch Hành: "Con mèo đó thật sự bị Vương Viên Viên bám vào sao? Bạn ấy thật sự muốn giết bọn em?"
Bạch Hành chỉ cười không nói, anh mở lòng bàn tay trái ra, bên trong có vài hạt thức ăn mèo. Anh ném đại ra một chỗ, chú mèo giống như mũi tên bắn khỏi dây cung, vọt đến chỗ thức ăn rồi chén sạch vào bụng.
Bạch Hành nói: "Nó ngửi thấy mùi ngon mới nhào tới thôi, gặp quỷ đâu có đơn giản như vậy."
Thì ra là một hồi sợ bóng sợ gió, mọi người đồng thời thở dài nhẹ nhõm.
"Nhưng mà gặp quỷ cũng có thể hoàn toàn xảy ra đó nha."
Dường như Bạch Hành nhớ đến điều gì, khoé môi anh dần cong lên thành một đường hình cung, cười như không cười, tạo cảm giác mập mờ che dấu, khiến mọi người không phân biệt được lời anh nói là thật hay giả.