*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Tiểu Chu sắp xếp mọi chuyện xong xuôi thì trở lại phòng bệnh, báo tin cho An Dạ và Bạch Hành.
"Lần trước nhờ anh điều tra IP của nhà cung cấp mạng, có tin gì rồi sao?" An Dạ hỏi.
"Những gì hai người muốn biết thì tôi đã điều tra được. Tiểu Di không nói dối, thông tin của cô và cô ấy quả thật do cô ấy gửi đi. Còn thông tin của hai nữ sinh kia là do một bạn học đăng lên, đã tìm ra được IP máy tính của người đó." Tiểu Chu có sao nói vậy.
An Dạ: "Cho tôi nhìn một chút."
Tiểu Chu đưa một xấp hồ sơ chứa báo cáo sơ lược cho An Dạ, trên đó viết IP của người đăng — đều là Trần Tĩnh!
Trần Tĩnh? Tại sao lại có Trần Tĩnh trong này?
An Dạ bất giác nhíu chặt lông mày, thầm nghĩ: Nếu Trần Tĩnh phát tán thông tin của Lâm Tiểu Nhã lên mạng có nghĩa là vẻ ngoài hiền lành kia đều chỉ để ngụy trang? Cũng có nghĩa là cô bé đó rất hận Lâm Tiểu Nhã?
Nhưng nếu hận Lâm Tiểu Nhã thì vì sao lại đăng luôn cả thông tin của Lý Tương?
A, đúng rồi, mục đích là vì muốn xáo trộn mọi chuyện. Lý Tương là đối thủ một mất một còn của Lâm Tiểu Nhã, rất dễ bị dính hiềm nghi.
Chuông cảnh báo trong lòng An Dạ rung lên mãnh liệt, cô bất ngờ hỏi: "Hai nữ sinh kia đâu rồi? Đang ở cục cảnh sát sao?"
Tiểu Chu thấy cô có vẻ khác lạ, cậu luôn tin tưởng vào trực giác của An Dạ nên lập tức nói: "Đang trên đường đến cục cảnh sát, sao thế?"
Đúng rồi, đúng rồi.
Tấm ảnh đầu tiên chụp dính bả vai Trần Tĩnh, vậy thì tại sao cô ấy không dùng điện thoại di động sao chép lại một bức ảnh khác từ màn hình máy tính? Hơn nữa, dựa theo tình huống lúc đó, cậu trai cơm hộp nói mình đang gọi điện thoại ở một chỗ khá xa, hoàn toàn không chú ý ai đã xuất hiện trước máy tính của mình. Sau này lại có Tiểu Di thực hiện mấy cuộc gọi tử vong nên Trần Tĩnh càng có cớ xuống tay với Lâm Tiểu Nhã. Có đầy đủ yếu tố thiên thời địa lợi nhân hoà khiến Trần Tĩnh càng thuận lợi hơn với âm mưu của mình.
Huống chi Trần Tĩnh bị chụp dính trong tấm ảnh khiến tiềm thức của tất cả mọi người đều tự động loại trừ cô ấy.
Bức ảnh đầu tiên rất có khả năng chỉ là sự đe dọa của Trần Tĩnh, ngẫu nhiên bị Tiểu Di phát hiện nên mới lợi dụng tiến hành một loạt âm mưu giết người.
Thật không ngờ, Trần Tĩnh ngay từ đầu đã là con người ôm tâm tư độc ác!
Lâm Tiểu Nhã gặp nguy hiểm, phải nhanh chân lên mới được!
"Không kịp rồi, Lâm Tiểu Nhã gặp nguy! Trần Tĩnh không chờ nổi đâu, nếu không nhanh lên thì cô bé ấy sẽ chết!" An Dạ hô to, cô nhảy cà nhắc xuống giường bệnh, luống cuống tay chân kêu Tiểu Chu lái xe đến đó tiếp ứng.
Nhất định Trần Tĩnh đang nấp trong bóng tối quan sát mọi chuyện, cô ta đã chuẩn bị đầy đủ, biết rõ lần này là thời cơ hoàn hảo để xuống tay, sẽ không có khả năng Trần Tĩnh chờ đến khi Lâm Tiểu Nhã được cục cảnh sát bảo vệ mới hành động.
Ngay đêm nay chính là cơ hội tốt nhất.
An Dạ gọi điện thoại cho cha mẹ Lâm Tiểu Nhã mới biết được buổi chiều Lâm Tiểu Nhã làm bài tập ở nhà Trần Tĩnh, sau khi nhận được tin, có lẽ cô bé đã đi thẳng đến cục cảnh sát.
Bọn họ nhận được địa chỉ thì chạy từ cục cảnh sát đến nhà Trần Tĩnh, sở dĩ chọn tuyến đường này là vì sợ sẽ bỏ lỡ Lâm Tiểu Nhã đang trên đường đi.
Phía trước là đường dành cho người đi bộ, không thể lái xe.
"Tôi tìm chỗ đậu xe, hai người đi trước đi." Tiểu Chu nói.
An Dạ chỉ có thể xuống xe, nhảy lò cò đi về phía trước.
Bạch Hành nhíu mày: "Em thế này chỉ càng vướng víu thêm thôi."
Trên trán An Dạ đổ đầy mồ hôi: "Không tận mắt nhìn thấy Lâm Tiểu Nhã thoát hiểm thì em không yên tâm."
"Lên đây." Bạch Hành thấp giọng bảo cô.
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của anh trong đêm sương mù lộ ra một chút ấm áp không tên.
Bạch Hành ngồi xổm xuống trước mặt An Dạ, bả vai dày rộng hơi khom, anh cúi đầu, cố gắng hạ thấp độ cao vì để ý đến vết thương của An Dạ.
Trái tim An Dạ đập thình thịch đầy rung động, cô cắn răng bò lên rồi ôm chặt lấy cổ anh.
"Ngồi cho vững." Bạch Hành ra lệnh.
Anh chậm rãi đứng dậy, hai tay điều chỉnh tư thế thật tốt mới nhấc chân, chạy chậm đến nơi họ cần đến.
Tiếng bước chân Bạch Hành gấp gáp, tựa như có thể cảm nhận được tâm tình nôn nóng của An Dạ, anh không tự chủ được mà gia tăng tốc độ theo nhịp tim cô.
An Dạ đưa mắt nhìn phía xa, hình như có bóng người xuất hiện ở cuối hẻm.
Nếu cô đoán không nhầm thì đó chính là Trần Tĩnh và Lâm Tiểu Nhã.
Lâm Tiểu Nhã vẫn mặc trang phục xinh đẹp như ngày thường, cô bé có cái eo thon nhỏ, dáng người hoàn hảo nên chiếc váy liền thân có thể phô bày hoàn toàn vẻ đẹp thanh tân của thiếu nữ. Cô bé khoác túi xách đi phía trước, Trần Tĩnh thì cúi đầu, ẩn trong bóng tối đi theo sau.
"Nhanh thêm chút nữa." An Dạ thúc giục.
Cô còn chưa kịp dứt lời, chỉ thấy một ánh sáng lạnh lẽo chợt loé lên, cùng với tiếng thét chói tai của Lâm Tiểu Nhã là lưỡi dao đâm xuống.
"Dừng tay!" An Dạ hô to.
Nghe thấy tiếng hô, Trần Tĩnh vốn đang định giết Lâm Tiểu Nhã giống như gặp quỷ, xoay người bỏ chạy.
Quả nhiên là thủ pháp phạm tội của học sinh trung học, lại dám tiến hành mưu sát một cách trắng trợn ngay gần nhà.
Nếu không nhanh chân sẽ để hung thủ chạy thoát!
An Dạ nói: "Anh thả em xuống, đuổi theo cô ta, khi cần thiết hãy liên lạc với Tiểu Chu."
Bạch Hành ngẩn ngơ gật đầu, anh thả An Dạ xuống rồi vọt lên.
Vết thương nơi cổ chân An Dạ bị ảnh hưởng, cô dựa vào tường, chậm rãi trượt dài xuống đất, hít thở liên tục.
Đằng xa là Lâm Tiểu Nhã đang té trên mặt đất, phần đầu cô bé có máu chầm chậm tuôn ra, có lẽ đã bị thương trên mặt.
An Dạ gọi xe cấp cứu đến, một mình ngồi xổm dưới đất chờ cứu viện.
Không còn sự ầm ĩ lúc nãy, bốn phía lập tức yên tĩnh trở lại.
An Dạ ngẩng đầu nhìn xung quanh, bây giờ mới phát hiện bản thân đang ở trong một con hẻm nhỏ tối tăm, ngọn đèn đường cũ kỹ chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo.
"Xẹt xẹt...."
Đèn đường hình như sắp hỏng, chớp chớp vài cái, mấy con côn trùng bay đi tứ tán về hướng khác.
"Xẹt xẹt...."
Ánh đèn bỗng chốc tắt ngúm, chỉ còn lại vầng sáng le lói của dây tóc bóng đèn.
Tối quá.....
An Dạ bỗng dâng lên nỗi sợ vô cớ, cô nhìn bốn phía xung quanh, mấy chỗ khác còn hơi có ánh sáng chứ chỗ cô thì tối hù, giống như một vùng đất bị vứt bỏ.
Cô cảm nhận được sự bất thường nên chống một chân lên, chuẩn bị bỏ chạy.
Thế nhưng vào lúc này, đột nhiên có thứ gì đó nhanh chóng cuốn lấy bên chân bị thương của An Dạ kéo mạnh về sau một cái khiến cô té ngã xuống đất.
Cái gì thế? Đó là cái gì?!
Cảm giác nhẵn mịn, không giống dây thừng hay là gậy gỗ cứng cáp, nếu muốn miêu tả thì cảm giác như một bàn tay vậy.
Có ai đó.... đang nắm lấy chân cô sao?
Chân cô bắt đầu chảy máu, miệng vết thương đã kết vảy bị nứt ra. Máu tươi chảy tí tách, mùi vị rỉ sắt gay mũi trộn lẫn với mùi mốc lâu ngày trong ngõ nhỏ khiến ai ngửi thấy cũng muốn nôn.
An Dạ cắn chặt môi, cô nín thở bò về phía trước, không muốn lại bị ma trảo kia bắt được.
Vào lúc này, cái thứ bí ẩn kia lại muốn quấn lấy cổ chân cô một lần nữa.
Giống như đang tìm một vị trí tốt nhất, trước tiên nó dán lòng bàn tay lên chân cô, tiếp đến là ngón trỏ, ngón giữa.... cuối cùng là ngón út.
Nó túm chặt lấy An Dạ không buông!
"Cứu.... cứu tôi!" Cổ họng An Dạ khô khốc, sau một lúc lâu mới thốt nên lời.
Nó nắm lấy cái chân bị thương của An Dạ chậm rãi kéo về phía sau, hướng đến chỗ sâu trong hẻm.
An Dạ không có cách nào quay đầu lại nhìn, quyền chủ động của cô đã lọt vào cái tay kia, cô chỉ có thể đá đạp lung tung, hy vọng có thể tạm thời thoát khỏi nó.
Cô như muốn điên lên, không biết vì bị dọa hay do đau đớn mới vậy.
An Dạ hầu như sắp không chịu nổi nữa!
"Cứu tôi với...."
Cô hô hấp dồn dập, cảm thấy sắp nghẹt thở đến nơi.
Tốc độ cái tay kia càng lúc càng nhanh hơn, giống như muốn xé rách An Dạ vậy, mạnh mẽ quật một cái, nó định đánh cô văng lên tường!
"Á!"
"Đoàng!" Một tiếng súng vang lên bất ngờ đã phá vỡ khung cảnh yên tĩnh.
An Dạ sắp va vào tường thì ngừng lại một cách khó khăn, mũi chân cô dính sát chân tường, lòng bàn chân có cảm giác âm ấm, mềm mềm rất kỳ lạ.
"An Dạ, có sao không?" Người đến là Tiểu Chu, cậu lo lắng vọt đến bên cạnh cô.
An Dạ hỏi: "Anh có thấy không? Có thấy không?"
"Thấy cái gì?"
An Dạ muốn phát điên: "Cái tay đó bắt lấy chân tôi!"
"Tôi không thấy rõ, chỉ thấy động tác của cô rất kỳ quái, cứ bò về phía trước với tốc độ rất nhanh. Tôi nghe thầy tôi bảo như thế là đang bị ám, bắn một phát súng sẽ có thể dọa nó bỏ chạy."
Khoan đã, Tiểu Chu nói cô đang bò?
Chẳng lẽ những gì cô trông thấy không giống như người khác? Hơn nữa, cô là đang.... tự giết mình?
Cuối cùng là chuyện gì thế?
Rõ ràng không phải cô, là cái tay kia!
Chính là nó!
An Dạ phục hồi tinh thần, cô bỗng nhận ra tay trái mình đang túm chặt cái chân bị thương, vết bầm cũng hoàn toàn khớp với bàn tay cô.
Thật đúng là chính cô đã túm chân mình.
Bị quỷ ám rồi.
Quả thật là quỷ ám.
An Dạ che mặt, qua khe hở ngón tay, cô thất thần nhìn vào khoảng không vô định.
Sau đó, Tiểu Chu chạy đi giúp đỡ Bạch Hành, thành công bắt được Trần Tĩnh.
Còn vấn đề cô ta là trẻ vị thành niên được pháp luật bảo vệ, không thể ra phán quyết nghiêm khắc thì lại là chuyện khác.
Lâm Tiểu Nhã được đưa đến bệnh viện, cô bé bị đâm trúng sau vai và khoé mắt bị lưỡi dao khoét một lỗ, suýt chút nữa đã bị mù.
An Dạ lẩm bẩm: "Chị bị thương ở chân, em bị thương đôi mắt, thật giống như đã sắp xếp sẵn."
Ai cũng đều mang tâm sự nặng nề nên không có lời đáp lại.
Lý Tương mím môi bổ sung: "Lần đó ở trên cầu, vành tai em bị gọt một mảng, lỗ tai cũng bị thương giống như trên ảnh chụp."
Tiểu Chu học đòi hút một điếu thuốc, bị sặc ho khù khụ rồi mới nói: "Cái này mà không phải gặp quỷ thì méo ai tin được, không phải anh Bạch bảo chỉ khi nào Tiểu Di ở gần nguyền rủa thì mới có chuyện ư? Sao bây giờ lại thế này? Tiểu Di vốn không ở hiện trường nhưng cả đám vẫn bị thương giống như lời tiên đoán.... thôi quên đi.... chờ chúng ta nghĩ ra được thì mộ phần Tiểu An cũng đã cỏ mọc cao ba thước rồi."
"Nói bậy cái gì đó, Chu sư huynh! Anh câm miệng được không?" Mũ Lưỡi Trai đoạt lấy điếu thuốc trong tay cậu rồi dúi mạnh vào đồ gạt tàn.
Sau khi Bạch Hành trầm mặc một lúc lâu thì bỗng nhiên lên tiếng: "Ai nói không thể có quỷ?"
"Anh.... anh nói vậy là ý gì?" Tim
An Dạ giật đánh thót một cái.
Bạch Hành: "Phần án do con người gây ra đã kết thúc, ai có thể chắc chắn những chuyện phát sinh tiếp theo đó không phải do ma quỷ tạo nên?"
"Vậy nên mấy cái này là chuyện ma quái?" Tiểu Chu hỏi.
"Nếu không tìm thấy dấu vết con người thì chính là quỷ thần. Chúng ta không cần tìm cái gì mà chân tướng, cái chúng ta muốn là tránh hết tất cả mọi chuyện này, tồn tại qua ngày tử vong đã báo trước."
An Dạ im lặng không nói gì, Bạch Hành không sai, họ vốn không cần biết chân tướng. Thứ cô cần chính là sống sót, phải sống đến thời khắc cuối cùng.