*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Đôi mắt An Dạ đau đớn, tròng mắt bị gió thổi khô rát, thậm chí chỉ liếc qua lại thôi là đã cảm nhận cái đau thật mãnh liệt.
Cô không kềm được chớp chớp mắt, hy vọng có thể khiến tròng mắt dễ chịu hơn chút.
Vào lúc này, An Dạ bỗng nghe được một tiếng động rất nhỏ như đến từ địa ngục khiến người nghe cảm thấy bất an, tiếng động đó tựa như giọng hát thật nhỏ, dần dần kích thích thần kinh cô, càng nghe càng sợ.
Đây là thanh âm quái quỷ gì vậy chứ?
Cô càng thêm bất an, hô hấp dồn dập hỗn loạn.
Dự cảm, cô có một loại dự cảm rất mãnh liệt.
Có một sự giải thích trong thần học rằng khi con người ở khoảnh khắc nguy hiểm nhất sẽ có thể đoán trước được tương lai gần. Mà tương lai này đều giống nhau, là những kết cục hết sức bi thảm.
Ví dụ như hiện tại, cô cứ cảm thấy có chuyện gì đó không tốt sẽ xảy ra.
"Nắm chặt anh!" Lòng bàn tay Bạch Hành chảy đầy mồ hôi khiến anh bị trượt mất một đoạn trên cổ tay An Dạ.
Hầu như anh không thể ổn định cơ thể, suýt chút nữa đã rớt xuống biển cùng cô. Cuối cùng, vẫn là Tiểu Di xông lên, cúi người bắt lấy một cánh tay khác của An Dạ, giúp cô cố định giữa không trung.
Những chuyện đang xảy ra này đều không phải trong mấy bộ phim mạo hiểm hay phim hành động. An Dạ vốn không có tài chết đi sống lại như trong phim, chỉ với lực tay của Bạch Hành mà trèo lên được.
Đây là chuyện không thể bởi vì chỉ cần Bạch Hành hơi nhoài người ra chút nữa thôi, chẳng những không kéo An Dạ lên được mà còn rất có khả năng sẽ bỏ mạng cùng cô!
Đây là cuộc chiến sinh tử, nếu hơi lơ là sẽ có thể đánh mất sinh mệnh, hơn nữa, xác suất này cao đến 99.9%.
"Chị An Dạ, đừng từ bỏ!" Tiểu Di cúi đầu gọi cô, trong mắt là một tầng ánh nước lấp loé.
An Dạ thở dốc từng ngụm, không thể nói câu nào. Đang treo giữa không trung vốn sẽ rất khó thở, hiện giờ hai tay lại đang giơ lên, cơ bắp cánh tay siết chặt chút dưỡng khí còn sót lại trong lồng ngực, cô cũng không thể điều khiển dây thanh quản một cách bình thường nên không nói ra tiếng được.
Cô chỉ có thể liều mạng túm lấy tay Bạch Hành nhưng nghiệt ngã là lòng bàn tay anh lại chảy đầy mồ hôi, làm thế nào cũng không thể dồn lực vào đó.
Cô sắp.... rơi xuống rồi!
"Rít rít rít."
Những tiếng động thật nhỏ kia lại xuất hiện, ngay lập tức đã lấp đầy đại não cô, phản chiếu ra hình ảnh kỳ quái — An Dạ hình như nhìn thấy chính mình rớt xuống biển sâu, bên trên là gương mặt của Bạch Hành và Tiểu Di.
Những ảo giác khi sắp chết này kích thích thần kinh An Dạ, ảnh hưởng đến phán đoán của cô.
Cô rất sợ chết, rất sợ!
Nếu có thể, cô nhất định sẽ không bước chân lên cây cầu này nửa bước.
Tất cả đều quá điên cuồng!
Tiểu Di bỗng nhiên lên tiếng: "Chị An Dạ, em sắp kéo không nổi rồi!"
Giọng nói Tiểu Di hơi run rẩy, mang theo nỗi sợ hãi. Cô bé không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm An Dạ, đáy mắt có sự thương hại và một cảm xúc khó nói nào đó.
An Dạ không tự chủ được, lực chú ý dồn lên đôi đồng tử kia.
Lông mi Tiểu Di dính một lớp hơi nước thật mỏng với lực hấp dẫn khó hiểu, khiến An Dạ không tự giác mà cứ nhìn chăm chú vào cô bé.
"Chị An Dạ, cố lên, đừng buông tay!" Tiểu Di nói.
An Dạ đã kiệt sức, thậm chí cô còn cảm thấy nếu buông ra sẽ có được cảm giác sảng khoái nào đó.
"Không được, tôi...." Cô nhíu mày một cách thống khổ, lại chăm chú nhìn Bạch Hành một lần nữa.
Mặt Bạch Hành ửng đỏ, đây là do dùng sức quá nhiều nên bị sung huyết. Anh cũng rất cố gắng, rõ ràng đã dùng hết sức nhưng không chịu buông tay.
Sắp chết đến nơi, anh cũng không muốn từ bỏ cô.
Đột nhiên, Bạch Hành nở nụ cười, nói: "Nếu em muốn đầu hàng, vậy thì anh nhảy xuống đó cùng em."
An Dạ nhìn anh đầy mờ mịt, trong đầu hiện lên lời nói lúc trước của anh khi họ gặp Slender.
Rõ ràng anh biết cô đã biến thành quái vật nhưng lại chịu đưa tay cho cô hút máu, tự nguyện để cô cắn nuốt da thịt chính mình, thậm chí cô muốn ăn luôn anh vào bụng cũng được.
Bạch Hành không phải nhà tiên tri, anh chỉ là một người bình thường, bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, thế nên anh không thể nào đoán trước tương lai, vốn cũng không biết An Dạ có thể chiến thắng bản ngã của mình mà không ăn thịt anh hay không.
Cho nên Bạch Hành chỉ muốn thỏa mãn cảm giác đói khát của An Dạ thôi, chỉ vì bảo vệ cô, thỏa mãn cô.
Đơn giản chỉ có vậy, không hơn.
Đây là những chuyện mà Bạch Hành vẫn luôn làm, giống như hiện tại.
Nếu An Dạ chết đi, Bạch Hành sẽ lập tức chết cùng cô.
An Dạ ở đâu thì Bạch Hành giống như cái bóng theo đến đó, theo cô dù có tiếng xấu thế nào, theo cô đi vào địa ngục.
Đây chính là tình yêu mà Bạch Hành luôn giữ vững, tình yêu này khiến An Dạ lộ vẻ xúc động và cũng khiến cô.... tim đập thình thịch.
"Anh cũng muốn nhảy xuống đó cùng với chị ấy sao?" Tiểu Di đột nhiên hỏi một câu không đầu không cuối, trong mắt cô bé mang theo sự sợ hãi, bất ngờ gia tăng sức lực, nói: "Anh Bạch Hành, chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực, thử một phen cuối cùng để kéo chị An Dạ lên!"
Bạch Hành ngần ngừ một xíu rồi gật đầu, anh nín thở, dồn sức.
Mà không biết Tiểu Di lấy sức từ đâu ra, thế nhưng thật sự phối hợp với Bạch Hành, mạnh mẽ kéo An Dạ lên.
An Dạ nằm phủ phục bên mép cầu gãy, cô mệt rũ rượi, không muốn làm gì.
Bạch Hành và Tiểu Di ngã ngửa về phía sau, cả hai nằm luôn trên đất, thở hồng hộc.
Rõ ràng đã an toàn leo lên cầu nhưng An Dạ vẫn còn có cảm giác không quá yên tâm.
"Rít rít rít."
Lại là sự rối loạn kinh hãi này, giống như đàn chuột qua đường, đen nghìn nghịt một mảnh, chạy tán loạn. Nhưng dù có cẩn thận đuổi theo thế nào, học cách mèo bắt chuột thì vẫn không thấy được bóng dáng của chúng nó.
Tiếng động nhỏ xíu kia đang ẩn nấp ở nơi tối tăm, khiến người ta bất an và sợ hãi.
"Chị An Dạ! Mặt cầu chỗ gót chân chị sắp nứt ra rồi!" Tiểu Di đột nhiên hét to lên.
An Dạ chưa kịp phát ra tiếng thì chỗ gót giày cô bỗng xuất hiện một khe hở trống rỗng, sâu hun hút.
Không thể đứng vững, An Dạ bị rơi xuống vực sâu cùng với đống đá vụn!
Cô ngẩng đầu đón lấy biển sương mù, trông thấy gương mặt Tiểu Di và Bạch Hành phía trên.
Giống như hình ảnh trong đầu cô trước đây, kết cục giống nhau, gần như y hệt.
Cô cứ như vậy mà chết đi ư?
An Dạ nặng nề nhắm mắt lại, bỗng nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó.
Chờ đã, trước khi rơi xuống, hình như cô đã nhìn thấy cái gì thì phải!
An Dạ vừa rơi tự do trong không trung vừa không ngừng nhớ lại ký ức trước đây, trong đầu là đủ loại hình ảnh mình đã thấy.
Trước khi rơi xuống, cô dường như đã thấy đôi mắt của Tiểu Di. Cơ hồ là theo bản năng, cô nhìn về phía Tiểu Di, An Dạ thấy khi Tiểu Di chớp mắt, trong phút chốc lộ ra ánh xanh nhợt nhạt xuyên qua con ngươi màu đen.
Cũng có nghĩa là Tiểu Di mang contact lens chứ màu mắt vốn có là màu xanh lam, đúng không?
An Dạ không thể nào nhìn lầm, tốt xấu gì thì cô cũng có kinh nghiệm hoá trang nhiều năm như thế, nếu không phải Tiểu Di mang lens trông quá giống thật thì làm sao mà cô nhận lầm được?
Nói cách khác, Tiểu Di trăm phương ngàn kế muốn che dấu màu mắt thật sự của mình.
Đây là điểm đáng ngờ đầu tiên và cũng là điểm quan trọng nhất.
Mà điểm còn lại là cổ tay áo của Tiểu Di bị mài mòn và dính màu của bức tường, đây là Bạch Hành đã nhắc nhở cô.
Tiểu Di đưa tấm ảnh cô bé bị chụp lén ra, có thể thấy góc độ chụp trong đó rất cao, trạng thái hơi nghiêng, hơn nữa, một mặt khác trong tấm hình chính là bức tường, màu sắc trên tường giống với màu trên cổ tay áo Tiểu Di.
Thế nên có thể Tiểu Di đã đặt giờ cho camera, gắn trên góc tường, cố tình tạo thành giả thiết "một người rất cao to đã chụp lén" sao?
Không chỉ có bấy nhiêu điểm đáng ngờ mà còn một chỗ quan trọng nhất.
Bên trong tấm ảnh chụp lén Lý Tương kia còn có người cùng nói chuyện với cô bé.
Nếu tất cả những điều này đều do Tiểu Di làm thì sẽ trò cũ lập lại, gắn camera trên cao tạo thành giả thiết người chụp lén rất cao.
Nhưng Lý Tương không phải cô ấy, không thể nào ngoan ngoãn đứng một chỗ chờ đến giờ camera chụp hình, vậy thì rất có khả năng chính Tiểu Di đã đi tìm Lý Tương nói chuyện, kéo dài thời gian để chụp được ảnh!
Sau đó mới cắt đi hình ảnh của mình trong tấm hình!
Nhưng cô bé này lại quên mất một điều quan trọng nhất, đó chính là không cắt cả hình cánh tay của mình, tuy có hơi mờ nhưng cái nút áo lỏng lẻo sắp rớt kia vẫn có thể thấy rõ ràng.
Cho nên sự kiện ảnh chụp điều đang chỉ hướng về phía Tiểu Di.
Mà Tiểu Di đi theo An Dạ cũng là có mục đích, nhưng mục đích đó là gì?
An Dạ sắp điên lên rồi, cô không hiểu vì sao Tiểu Di muốn hại cô rồi lại cứu cô, lại vì sao còn muốn che dấu màu mắt của chính mình?
Đồng tử màu.... xanh lam, màu xanh lam rất nhạt.
Trong nháy mắt, An Dạ đã nghĩ tới Bạch Hành, anh là con lai nên đồng tử cũng có màu lam nhàn nhạt!
Nếu vậy thì mục đích lần này của Tiểu Di chính là vì Bạch Hành! Rất có thể cô bé và Bạch Hành có quan hệ huyết thống, hơn nữa không muốn hại anh chết mà muốn hại An Dạ!
Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
Vì sao muốn hại chết An Dạ?
Hơn nữa, Tiểu Di có thể ngay lập tức nói ra tình hình nguy hiểm, không không, không phải cô ấy nói ra mà là hạ lời nguyền.
Cũng chính là biết trước, thậm chí thay đổi tương lai!
Trước khi cầu sập, Tiểu Di có nhắc chuyện liên quan đến cây cầu, quả nhiên thành sự thật; khi An Dạ an toàn leo lên mặt cầu, nói cầu sẽ sập một lần nữa, cũng thành hiện thực.
Cô bé ấy đã nguyền rủa An Dạ nhưng vì không muốn Bạch Hành nhảy xuống theo cùng cô, sau khi cứu cô lên lại tự tay hành hạ cô đến chết.
Lần thứ hai mở mắt ra, An Dạ hình như nghe thấy tiếng Bạch Hành đang gọi cô đến khàn cả giọng.
Đáng tiếc đã quá muộn, dù bây giờ An Dạ biết rõ hết thảy nhưng chậm mất rồi.
Bởi vì ở độ cao như thế, cho dù rơi xuống biển nhưng cũng giống như rơi xuống nền xi măng.
Trừ khi.... trừ khi có kỳ tích.
Nhưng không thể nào tạo ra được bất cứ kỳ tích gì.
Trong đầu An Dạ lại hiện lên gương mặt Bạch Hành, anh đã từng hỏi nhỏ bên tai cô: "Vì sao không tin anh? Vì sao không tin anh có thể bảo vệ em?"
An Dạ cô đây rất muốn tin tưởng Bạch Hành nhưng lần này có lẽ không được rồi.
Luôn có những chuyện mà Bạch Hành không thể nào khống chế được, giống như hiện tại.
Hoặc là, cô có thể lại tin tưởng anh thêm một lần, ôm ấp hy vọng, tin anh một lần cuối cùng.
Ít nhất thì đến chết, An Dạ cũng luôn tin tưởng anh.
Cô vẫn còn đang rơi xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đúng lúc này, từ nơi xa bỗng truyền đến tiếng chim kêu rất to.
Một đàn chim không biết tên từ ngoài biển rộng bay nhanh đến, vắt ngang qua sống lưng cô, khiến cô rơi hơi chậm lại một chút.
An Dạ rên lên một tiếng, lục phủ ngũ tạng giống như bị va đập nát nhừ nhưng vẫn còn đỡ, cô vẫn chưa sao.
Từng đàn, từng đàn chim bay đến, không biết từ đâu mà chim bay tới tấp, bện thành một lớp võng lót bên dưới lưng cô, giúp cô rơi chậm hơn, cuối cùng có thể giúp cô giữ lấy thăng bằng, tựa như một mũi tên bắn thẳng xuống mặt biển sâu.
An Dạ tỉnh táo lại, cô ngừng thở, nương theo sức đẩy của mặt nước trồi lên trên.
Cô vuốt nước trên mặt, cố gắng bơi trong dòng nước biển lạnh căm, không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng trực thăng và tàu cứu hộ từ nơi xa truyền đến.