*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Từ trong ánh mắt của anh, An Dạ không tìm thấy bất cứ cảm xúc sợ hãi nào, tuy anh như vậy làm cho cô rất xúc động nhưng một khi nghĩ lại thì... lại thấy rất chua xót!
Đến tột cùng thì anh ấy đã trải qua chuyện gì mới có thể bình chân như vại trước mọi chuyện như thế? Ngay cả những điều bí ẩn xung quanh cũng không làm anh sợ hãi được?
Tựa như những người muốn nhảy xuống biển tự sát, họ nói là họ không sợ sinh tử, kỳ thực chỉ là cuộc sống của họ không còn gì luyến tiếc, là ý nghĩ sai lầm trong lúc tuyệt vọng mà thôi.
"Anh..." An Dạ há miệng thở dốc, vừa muốn nói gì thì đã bị Bạch Hành ngắt lời: "Cô đừng nói gì hết, tôi không cần sự đồng tình của bất cứ ai, cũng không cần lộ ra biểu tình như vậy, tôi sẽ rất phản cảm!" Anh nói thật nghiêm túc, dứt lời liền rũ mắt xuống, đem tất cả mọi cảm xúc đều giấu sâu vào trong đáy mắt, không lên tiếng nữa.
Bạch Hành mở di động, gọi lại dãy số vừa nãy. Rất nhanh, đầu dây bên kia truyền đến một hồi im lặng, không có ai nghe máy.
An Dạ vốn định điều tra xuất xứ của dãy số kia nhưng cô lại nghĩ làm vậy cũng vô dụng, cho dù tra ra được thì cũng chỉ là một cú điện thoại mà thôi, hai người họ chưa gặp phải bất cứ thương tổn thân thể nào, cảnh sát sẽ không thể làm gì được, huống chi cũng chẳng lần tới trên đầu Lý Sơn được.
"Đây là do Lý Sơn làm đi?" An Dạ lên tiếng.
Bạch Hành cười nhạo: " Cũng chỉ có hắn mà thôi."
An Dạ mang theo tâm sự nặng nề, cùng song song đi bên cạnh Bạch Hành.
Đối phương hỏi cô: "Cô cảm thấy "nó" như thế nào?"
"Búp bê gỗ?" An Dạ tuỳ ý trả lời.
"Còn có thể nhắc tới búp bê, cô vẫn nhớ rõ sao?"
An Dạ ngẩn ra, cô nghiêng đầu nhìn Bạch Hành, vẻ mặt đầy phức tạp.
Cô đều đã muốn quên béng đi chuyện này, hiện tại lại phải điều tra Lý Sơn, cô tình nguyện điều tra vụ hung án của ả họ Cao chứ cũng không muốn nghĩ tới "búp bê giết người" kia, quá đáng sợ, quá không thể tưởng tượng, thậm chí cô không muốn nhớ đến diện mạo của nó nữa.
Mà bây giờ, Bạch Hành đã nhắc tới, anh muốn cô suy nghĩ kỹ càng về món đồ khủng bố đó, làm cô nghĩ ngay đến nó.
Trong đầu An Dạ rất nhanh nhảy ra hình ảnh của búp bê — nho nhỏ, tay chân được làm bằng gỗ, nó dựa nghiêng trong một góc, tươi cười trên mặt cực kỳ diễm lệ, nhìn hồi lâu sẽ nghĩ rằng nó có thể mở miệng nói chuyện, làm người ta cảm thấy nổi cả da gà.
"Bây giờ tôi không muốn nghĩ tới chuyện búp bê, tôi chỉ muốn điều tra nguyên nhân giết người của ả họ Cao kia. Tạm thời cứ đem hai thứ đó tách ra, búp bê có thể nói, là ma là quỷ đó là một chuyện, nguyên nhân giết người của ả họ Cao lại là một chuyện khác. Chúng ta cứ làm rõ chuyện phía sau cái đã!"
An Dạ rất kháng cự phải tiếp xúc với búp bê, trong tiềm thức của cô vô cùng sợ hãi, nhưng cái loại cảm giác sợ hãi này lại không phải đặc biệt rõ ràng.
Chắc có thể do cô chưa bị thương tổn nào một cách thật sự từ nó chăng?
Bạch Hành nhếch môi, cười như có như không: " Điều này thì cô nói không sai, búp bê là búp bê, cô ta là cô ta. Chúng ta chia làm hai hướng điều tra thì mới không bị loạn trận tuyến."
Lúc ban đầu An Dạ bị "nguyên nhân giết người của ả họ Cao" cùng với "búp bê giết người" làm cô loạn cào cào, hiện tại được Bạch Hành nhắc nhở giúp cô tỉnh táo hẳn lên. Vốn dĩ là hai chuyện khác nhau, cô lại nhập làm một, điều tra ả họ Cao nhưng lại bị vấn đề "búp bê giết người" đè bên trên, thế cho nên phân không rõ phương hướng.
Vậy thì cô lựa chọn điều tra chuyện của ả họ Cao trước, búp bê thì cũng chỉ có thể đợi. Cô không thể bị ả ta nắm mũi dắt đi trước đây, bây giờ lại đến búp bê, nếu cứ như vậy thì cuối cùng chẳng đâu vào đâu cả.
Căn bản là mất nhiều hơn được.
An Dạ hỏi Bạch Hành: "Vậy suy nghĩ của anh thì sao? Búp bê, nó là... quỷ hả?"
Cổ họng cô ngưa ngứa, như là có một lớp cát ma sát ở bên trong, nhịn không được ngập ngừng, khụ một phát rồi mới hoàn thành câu hỏi.
Bạch Hành trả lời: "Ma quỷ không thể làm ra chuyện gì được. Cô có còn nhớ rõ "khe hở quỷ" trước đây hay không?"
"Tiểu Nhân?" Cho đến nay, cô vẫn còn nhớ rõ tiếng cười của cô bé kia, thỉnh thoảng trong những giấc ngủ mơ, cô có ảo giác giống như nghe được tiếng cười "ha ha ha" đó.
"Đó chỉ là oán niệm của cô ấy, bởi vì chết oan nên vẫn luôn bị giam cầm trong ngăn tủ, bên trong ngôi nhà đó. Ma quỷ chính là những thứ yếu ớt như vậy, đó chỉ là dấu hiệu lúc sinh thời của một người, giống như băng ghi hình vậy, cất giữ hình ảnh, nhưng một khi bị ai đó ấn vào nút xoá thì bên trong cuộn băng đó sẽ trống rỗng, cái gì cũng chẳng còn."
Bạch Hành lại nói: "Có lẽ, búp bê biết nói là do một nguyên nhân nào đó nhưng cũng không đáng phải sợ hãi, nó so với con người chúng ta thì chỉ là cấp thấp, nếu tìm được nguyên nhân và vị trí nơi oán niệm tồn tại là có thể xua tan cái chấp niệm vẫn còn vương vấn trên nhân thế đó rồi!"
"Anh đang muốn an ủi tôi, bảo tôi không cần sợ sao?" An Dạ hỏi.
Bạch Hành không nói là phải hay không, anh phóng mắt nhìn về nơi xa, khe khẽ thì thầm: "Con người thì không giống vậy, tuy rằng con người không có cách nào tự giết chính mình bằng vũ lực nhưng họ có thể tổn thương lẫn nhau, giết hại lẫn nhau. Thế cho nên, việc cần nhất bây giờ là điều tra Lý Sơn, loại bỏ cái tai họa ngầm này, chỉ có cắt bỏ khối u ác tính đó trước thì chúng ta mới có thể chạm đến manh mối phía sau ả họ Cao, mới có thể biết được nguyên nhân búp bê biết nói."
"Tôi hiểu rồi, anh muốn nói cô ả họ Cao là Boss nhỏ che đậy bí ẩn của búp bê, chúng ta cứ từ từ lột bỏ từng lớp một. Hiện giờ, nguy hiểm nhất chính là Lý Sơn có thể tạo thành uy hiếp đối với chúng ta bất cứ lúc nào, sau khi giải quyết được hắn thì mới có thể bắt được Boss nhỏ, sau đó mới công kích Trùm cuối?"
"Uhm!" Bạch Hành gật gù tán đồng.
Hai người về tới nhà, rửa mặt mũi tay chân một phen rồi tự ai nấy về phòng mình.
Ngày hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu thẳng vào nhà thì An Dạ mới mở mắt dậy.
Đầu óc cô cứ mơ mơ màng màng, cả đêm giấc ngủ chập chờn. Chắc có lẽ do gặp nhiều cơn mơ nối tiếp nên đại não mệt mỏi, cứ làm cô ngáp liên tiếp.
Bạch Hành thì trái ngược, lịch sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi của anh rất đều độ nên lúc này đã sớm thần thanh khí sảng ngồi trên sofa uống cà phê.
Anh cũng pha cho An Dạ một ly, chờ cô ăn sáng xong rồi mới lên tiếng: "Hôm qua tôi điều tra được cha mẹ của ả họ Cao đã ly hôn từ lúc cô ta còn rất nhỏ, người mẹ vẫn đang ở quận Hoàng Sơn, một lát nữa đến đó xem sao!"
"Tôi sao cũng được." An Dạ liếm liếm sốt cà chua dính bên khoé miệng, chưa đã thèm mà nheo nheo đôi mắt. Cô được ăn no nên tâm tình cảm thấy khá hơn một chút rồi.
Bạch Hành nghiêng nghiêng liếc nhìn vẻ mặt của An Dạ, khoé môi anh khẽ nhếch nhưng không nói tiếng nào.
Anh khoác lên một cái áo gió màu đen, tháo mắt kính xuống nhét vào túi áo, mắt kính va chạm với khẩu súng lục bên trong phát ra tiếng vang thanh thuý.
An Dạ nghe được tiếng vang của kim loại liền lập tức như vừa tỉnh mộng, vội vàng đuổi theo Bạch Hành.
Hiện tại không phải là thời khắc để lơi lỏng.
Bọn họ tìm đến một cái quán bar, trước cửa quán còn đỗ một chiếc Audi màu đen.
Vào giữa trưa, quán bar không có buôn bán gì, khi hai người bước vào thì chỉ thấy một cô gái với lớp trang điểm thật đậm ở quầy bar.
Bạch Hành order một ly rượu vang trắng, nói: "Phiền cô gọi bà chủ ra đây, tôi có việc muốn hỏi."
Cô gái nọ thấy anh không phải là nhân vật tiếng tăm gì, bèn lạnh lùng trả lời: "Bà chủ không có ở đây, anh cần thêm đá vào rượu sao?"
"Thêm. Chúng tôi muốn ngồi ở khu ghế lô!"
Cô gái rót rượu ra ly, đẩy đến trước mặt Bạch Hành, trào phúng mà nói: "Ban ngày không buôn bán, anh không biết sao? Nếu muốn thì 4h chiều lại đến, bây giờ thì chỉ có thế này!"
Bạch Hành chỉ cười không nói, anh nhấp một ngụm rượu, nói: "Bình rượu này ghi năm 1990, hàng giả, hương vị không đúng."
Đối phương lập tức thay đổi sắc mặt, vừa muốn mở miệng nói gì thì đã bị Bạch Hành chặn họng: "Nếu cô không muốn lớn chuyện thì gọi bà chủ ra đây, tôi có việc cần hỏi, cứ gặp ở khu ghế lô lộ thiên đằng trước đi!" Bạch Hành không quản cô ta trả lời như thế nào, liền kéo tay An Dạ đến đó.
An Dạ chần chờ: "Bà chủ thật sự sẽ đến hả?"
"Sẽ đến, cứ chờ xem!"
"Này chàng trai trẻ." Bạch Hành còn chưa ngồi vào ghế sofa thì phía sau lưng đã vang lên một giọng nói.
"Ngưỡng mộ đã lâu." Bạch Hành vươn tay ra.
Người phụ nữ tránh đi, nhếch đôi môi đỏ chót, lãnh đạm hỏi: "Ít nói nhảm, cậu tìm tôi là có chuyện gì?"
Bà chủ thoạt nhìn khoảng 40 tuổi, đôi mắt kẻ thật đậm, phấn mắt màu khói như khảm vào da thịt làm những nếp nhăn càng nổi bật hơn.
Bạch Hành châm chước tìm từ một chút, nói: "Con gái bà đã chết."
"À..." Bà ta đốt một điếu thuốc, kẹp bằng hai ngón tay, lòng bàn tay tựa vào trán. Trầm mặc thật lâu, bà ta mới mở miệng: "Thế thì sao?"
"Bà không muốn biết nguyên nhân cái chết của cô ta?"
"Tôi đã không còn quan hệ gì với cả nhà bọn họ, mười mấy năm trước đã vậy, bây giờ cậu thông báo cho tôi để làm gì?"
Bạch Hành nói: " Tôi muốn biết, con gái bà có hướng bà cầu cứu hay không? Vào 5 năm trước?"
"Không có!" Bà ta cự tuyệt một cách quyết đoán, nói: "Nói thật lòng với các người, tôi cũng chẳng có tình cảm gì đối với nó, nếu trước kia không phải vì tiền thì tôi cũng sẽ không ở với cha nó. Sau này không muốn ở cùng nhau nữa thì đem nó ném cho ổng, tự tôi ra làm ăn riêng, sau đó cũng không còn liên hệ gì cả. Những gì nên biết điều đã biết, các người đi được rồi chứ?"
Bạch Hành vẫn chưa từ bỏ ý định, anh lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho bà ta, nói: "Nếu có chuyện gì thì nhớ gọi cho tôi!"
Bà ta đón lấy tờ danh thiếp, nhìn thoáng qua, đột nhiên cười một tiếng, lấy bật lửa đốt một góc của tờ danh thiếp, tờ giấy kia chậm rãi bị đốt cháy, cuối cùng hoá thành tro tàn.
"Yên tâm, chuyện gì cũng sẽ không có!"
"Bà..." An Dạ có chút bất mãn, vừa muốn đứng dậy quát to.
Bạch Hành đột nhiên kéo lấy cánh tay cô, nói nhỏ vào lỗ tai: "Đi thôi!"
Bọn họ đưa lưng về phía bà chủ quán, chỉ nghe được tiếng giày cao gót "cộp cộp" dẫm lên sàn nhà một cách mất kiên nhẫn.
An Dạ đi theo Bạch Hành ra khỏi quán bar, chiếc Audi đậu trước đó đã biến mất.
An Dạ nói: "Tính tình người này cũng đủ lớn. Chúng ta đi thôi!"
Bạch Hành lại ngăn cản: "Chờ chút đã!"
"Chờ cái gì?"
"Bíp bíp bíp—" di động của Bạch Hành đột nhiên vang lên, trên màn hình hiện ra một tin nhắn mới: Cửa sau quán bar.
Chờ đến khi bọn họ đuổi tới cửa sau của quán bar thì thấy bên cửa sổ có ghim một phong thư, không có bất cứ chữ ký của ai trên đó cả.
Bạch Hành lập tức cầm lấy, chờ khi lên xe rồi thì anh mới đưa nó cho An Dạ.
An Dạ hỏi: "Tin nhắn vừa rồi là của bà ta gửi tới?"
"Cô còn nhớ chiếc Audi lượn tới lượn lui trước cửa không? Phỏng chừng lúc đầu có người của Lý Sơn trong đó nhìn chằm chằm bà ấy nên bà ấy mới không dám nói."
"Vậy tại sao anh biết bà ấy sẽ đưa cái này cho chúng ta?"
"Bà ấy cố tình nện giày cao gót trên sàn nhà, phát ra tín hiệu "từ từ", ta không thể không lãnh cái tình này của bà ấy. Trước tiên cứ xem bên trong là cái gì, chắc có lẽ rất nhanh sẽ có người đuổi kịp chúng ta." Ngữ điệu của Bạch Hành vẫn nhẹ nhàng, thần sắc thoải mái không lo lắng.
"Bên trong là một số bằng chứng Lý Sơn làm dụng chức quyền thu nhận hối lộ, hơn nữa còn có văn kiện chuyển khoản cho cha của ả họ Cao." An Dạ khiếp sợ, nói: "Nếu những thứ này do chính cô ta đưa cho mẹ mình bảo quản, vậy thì vì sao lại không giao nó cho cảnh sát?"
"Cô ta là muốn dùng thủ đoạn của mình xử lý bọn họ, hơn nữa...mấy thứ này chỉ đủ làm cho hắn ta ngồi tù vài năm, cái cô ta muốn là hủy hoại hắn." Bạch Hành nói, "Có phải cô muốn hỏi, nếu hắn đã giết Cao tiên sinh, vì lý do gì mà không giết luôn con gái ông ta?"
An Dạ gật gật đầu.
Hắn cần một người giúp hắn thu thập tàn cục, cô ả họ Cao là một lựa chọn tốt nhất. Nhất định hắn ta đã sử dụng một số thủ đoạn để uy hiếp cô ta, khiến cô ta tình nguyện ruồng bỏ thân tình mà lựa chọn dấu diếm chân tướng."
An Dạ bỗng nhiên hiểu rõ: "Nói như vậy, cô ta muốn báo thù rất có thể là do không còn cách nào chịu đựng? Cô ta từng nói mình có bệnh nghiêm trọng về tinh thần, như vậy thì rất có thể phương diện tâm lý của cô ta cũng xuất hiện vấn đề nào đó? Đúng rồi, còn một chi tiết vẫn chưa rõ ràng lắm, nếu cô ta lợi dụng búp bê có nghĩa là trừ bỏ có liên quan tới Lý Sơn, nguyên nhân cái chết của cha cô ta cũng có dính dáng tới búp bê, cho nên cô ta mới lựa chọn búp bê để cảnh cáo và uy hiếp Lý Sơn?"
"Đại khái là như vậy." Bạch Hành nói, "Chúng ta chỉ có thể phân tích mọi chuyện một cách đại khái thôi, căn cứ theo tư duy logic của con người, không thể nào khẳng định trăm phần trăm không có sai sót ở chỗ nào."
"Cứ đem mấy cái này giao cho cục cảnh sát đi, cớp đầu tên Lý Sơn trước đã, mấy chuyện khác tính sau!" An Dạ đề nghị.
Xe bọn họ vẫn còn đang đi trên đường núi vùng ngoại thành, quán bar kia cách nội thành hơi xa nên phải lái xe hơi lâu.
Thế nhưng vào lúc này, Bạch Hành đột nhiên quẹo tay lái, ngừng xe nghiêng hẳn vào ven đường.
An Dạ không kịp phòng bị đụng phải cửa xe, cô ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy ánh đèn xe chói mắt ngay trước mặt.
Cô nheo mắt, thấy rõ ràng đó là một chiếc Audi màu đen, hơn nữa, khoảng cách giữa hai xe chỉ có mấy centimet!
Chiếc xe kia cố ý muốn đâm chết bọn họ!
An Dạ nhíu chặt lông mày, nhìn chiếc Audi màu đen hắc ám kia, đầu óc cô cứ rối nùi thành một cục, không thể bình tĩnh được. Trái tim trong lồng ngực An Dạ đập ầm ầm, không khí suýt thì nghẹn trong cổ họng, không thể hô hấp.
Vào lúc này, cô mới cảm giác được sự sợ hãi.
Hơn nữa, không chỉ có một chiếc! Rất nhanh sau đó, thêm hai ba chiếc xe vây quanh bên cạnh họ, từ trên xe đi xuống vài người đàn ông vạm vỡ đeo kính râm. Trong tay bọn chúng còn cầm vũ khí, đây là muốn trước khi hai người đến được cục cảnh sát thì — giết người diệt khẩu!