Edit: Sakura Trang
Khi Chử Dung Cẩn tế tổ hồi kinh, các cha nói với y, ở trong thôn tương đối thoải mái, sẽ không tới kinh thành ở. Một mình y ở trong tiểu viện, vốn trong nhà định chuẩn bị mua gã sai vặt cho y, y từ chối, dẫu sao muốn dạy bảo tốt được một gã sai vặt, cũng là một chuyện rất mất thời gian và công sức, cho nên bây giờ chỉ có mình y ở.
Tương Thư Diễn không yên tâm, để cho Cốc Vũ đi theo y, trừ có thể giúp chạy chân ra, Cốc Vũ biết chút quyền cước, có thể bảo đảm an toàn của y. Bởi vì biết hắn có ý tốt, Chử Dung Cẩn liền không từ chối, vốn định tìm một người hầu trông cửa sai vặt và một người phụ nhân làm được việc nặng, kết quả Tương Thư Diễn cũng giúp y luôn.
Sợ chọc y không vui, cũng sợ những lão bộc có kinh nghiệm kia nạt chủ, cho nên không lấy người từ phủ Phụ Quốc công, mà là mua từ chỗ người quen, một nhà ba người, vừa vặn đủ, phụ nhân, gã sai vặt đều có.
Một nhà ba người, nam họ Lưu, kêu Lưu Điền, nữ họ Vương, hài tử là nhi tử duy nhất, năm nay mười ba tuổi, tên Lưu An. Do nhà chủ cũ bị tịch thu, mới lần nữa bị bán, trước kia Lưu An chính là người gác cổng, vì tìm được người như vậy Tương Thư Diễn cũng phí nhiều tâm tư.
Chử Dung Cẩn yêu thương sờ gò má của hắn, “Khổ cực ngươi, ngươi tốt ta biết, không cần cẩn thận như vậy.”
“Cái gì mà cẩn thận, chẳng qua là ta hy vọng mỗi ngày ngươi đều vui vẻ, ngươi vui vẻ, ta cũng vui theo!” Trong tư thế như vậy, hắn vùi trên vai người nọ nói lời tỏ tình khiến người đỏ mặt.
Theo quy chế của triều đình, quan lại kinh thành từ ngũ phẩm trở lên phải vào triều, nếu không có chiến sự, võ tướng cũng có thể không cần vào triều, chỉ cần tham gia đại triều hội vào mười lăm hàng tháng là được. Là Biên tu Hàn Lâm viện, chính thất phẩm, không cần vào triều, chỉ cần mỗi ngày đến Hàn Lâm viện điểm danh là được. Tính ra, tương đối thoải mái.
Chưởng viện học sĩ Hàn Lâm viện do Thứ phụ nội các kiêm nhiệm, Chưởng viện học sĩ bổn triều là Thứ phụ Chu Đình Dục Chu đại nhân, nhưng trong ngày thường Chu đại nhân cũng sẽ không đến Hàn Lâm viện, mọi chuyện bên trong viện do hai vị Hàn Lâm học sĩ phụ trách, Hàn Lâm học sĩ chính ngũ phẩm, mỗi ngày phải vào triều, hơn nữa có viện làm việc độc lập, cũng rất ít thấy.
Giao thiệp nhiều nhất là mấy vị Biên soạn, Biên tu, Văn nhân cùng nhau tu sử, chỉ cần không chạm đến lợi ích nòng cốt, luôn là có thể hòa thuận làm việc. Một tháng qua đi, Chử Dung Cẩn đã thích ứng sinh hoạt như vậy, trong quá trình thay Viện sĩ viết lịch sử của tiền triều cũng cảm thấy mở mang thêm kiến thức.
Triều đình là năm ngày nghỉ một, có lúc sẽ đi thư viện Vũ Đồng cùng tiên sinh ngồi luận đạo, có lúc là hai người bọn họ ở trong tiểu viện bên nhau cùng trò chuyện. Ngày hôm đó là tiết Đoan Ngọ, hai người thư giãn trong tiểu viện, phơi nắng, trò chuyện tâm sự, cuộc sống giống như là lão phu thê bên nhau nhiều năm vậy.
Buổi tối hai người ở trong phòng uống vài ly, Tương Thư Diễn như không chịu nổi men rượu, trong chốc lát cũng có chút say, mắt say mê ly nhìn người trước mặt, bởi có ánh trăng, trên người như dính sương hoa, xinh đẹp phảng phất là trích tiên trên trời giáng thế, hắn giống như là bị đầu độc vậy, đứng dậy hôn lên môi người kia, “Ưm…” Dung Cẩn có chút bất ngờ, nhưng cũng không từ chối.
Một nụ hôn kết thúc, hai người đều có chút động tình, hơn nữa dưới tác dụng của rượu cồn, tối nay Tương Thư Diễn có dũng khí hơn, ôm lấy Dung Cẩn đi về phía giường, cởi y phục của y, hôn lên anh đào trước ngực y, Chử Dung Cẩn còn có một tia lý trí, “Ưm… A Diễn… A… Không được…”
Nhưng phần lý trí này rất nhanh liền chìm ngập trong dục vọng mãnh liệt. “A Cẩn, cho ta… Cho ta có được không…” Tương Thư Diễn một đường hôn xuống, một mực hôn đến rốn, chọc cho người bên dưới run rẩy một hồi, muốn thứ gì lấp đầy trống không dưới thân. Dung Cẩn phát ra mời gọi với Thư Diễn: “Hô… A… A Diễn… Đi vào…”
Nhận được mời, Tương Thư Diễn không chút do dự tiến vào, nơi bí mật chưa bao giờ được khai thác lần đầu tiên tiếp nhận, Dung Cẩn cảm thấy dưới thân giống như muốn nứt ra vậy, “Ách… Đau…”
“Ngoan, nhịn một chút… Một hồi sẽ tốt hơn!” Tuy nói Thư Diễn cũng là lần đầu tiên, nhưng nhờ đám hồ bằng cẩu hữu kia, vẫn biết qua một chút.
Đợt đầu tiên qua đi, hai người đều là mồ hôi dầm dề, chỉ chốc lát sau, Tương Thư Diễn lại mạnh như rồng như cọp tới lần thứ hai, “Hừ… A… A Diễn… Hô… Nhanh… Nhanh hơn chút nữa…” Dung Cẩn hoàn toàn bị lạc ở trong cuồng phong bạo vũ, một đêm xuân tiêu…
Sáng sớm ngày thứ hai thức dậy, Dung Cẩn đau eo suýt nữa không nhấc nổi người, thật vất vả ngồi dậy, hôm nay còn phải đi Hàn Lâm viện điểm danh. Tương Thư Diễn muốn xin nghỉ giúp y, y lại không chịu, “Nếu để cho người khác biết ta bởi vì loại chuyện này xin nghỉ, ngươi muốn để ta sống nữa hay không hả!”
Tuy nói Huy Triêu dân tình cởi mở, cũng có nhiều vị hôn phu hôn thê không kìm được, quan hệ trước khi thành hôn, nhưng y cùng Tương Thư Diễn không mai không sính, nếu để cho người ngoài biết được, nước miếng có thể dìm chết bọn họ. Tùy ý che đậy một chút dấu vết trên người, ưỡn thẳng eo, đi đến Hàn Lâm viện.
Dung Cẩn thật vất vả chịu đựng cả ngày, tuy ghế Hàn Lâm viện có chỗ dựa, nhưng lại không thể luôn ngồi dựa được, dẫu sao bản tính văn nhân yêu cầu y trong tư thế ngồi đàng hoàng, một mực thẳng eo, eo của y đã chết lặng, về đến nhà mới phát hiện Tương Thư Diễn lại chuyển đến rất nhiều thứ, xem bộ dáng là muốn ở lâu dài. Chử Dung Cẩn cười khổ lắc đầu một cái: Cái tên oan gia này!
Bắt đầu từ hôm đó, Tương Thư Diễn liền ở lại đây, người hầu đều là hắn mua, tự nhiên không ai dám tùy tiện nói hắn linh tinh, hắn như thành một chủ nhân khác của toà tiểu viện này. Trải qua đêm đầu tiên, càng thêm thực tủy biết vị, hai người lại trẻ tuổi, gần như hoan hảo hàng đêm.
Mỗi lần hoan hảo xong Tương Thư Diễn đều cầu thân với y, “A Cẩn, gả cho ta được không? Như vậy thì chúng ta là có thể ngày ngày quang minh chính đại ở bên nhau!”
“Bây giờ không phải chúng ta vẫn ngày ngày ở cùng nhau sao?”
“Sao mà giống được, rõ ràng là ngươi tình ta nguyện, cũng đều chưa lập gia đình, nhưng hiện tại mỗi lần lại giống như vụng trộm vậy! Cảm giác này thật không tốt!” Tương Thư Diễn phản bác.
“Hơn nữa, ngươi ta đã đến tình trạng này, vì sao không chịu gả ta? Chẳng lẽ ngươi muốn dùng xong không chịu trách nhiệm? Vẫn là nói ngươi để ý người ngoài nói ngươi trèo cao?” Tương Thư Diễn cũng biết, bây giờ có rất nhiều người nói lời chua ngoa ghen ghét.
“Đừng nói linh tinh, người chịu thiệt không phải là ta sao? Còn chuyện trèo cao, ta đúng là trèo cao mà! Bọn họ muốn trèo thì cứ trèo xem! Chẳng qua thứ nhất, đúng là xét về gia cảnh mỗi người đều biết, ta nếu thật gả cho ngươi, e rằng sẽ có người chê cười ngươi thú một người nhà quê. Thứ hai là ta còn muốn đi đường làm quan, đến lúc đó khẳng định không chăm sóc được gia đình, há chẳng phải là sẽ khiến ngươi tủi thân?”
Nghe lời từ đáy lòng của Chử Dung Cẩn, nói không cảm động là giả, “Ngươi khắp nơi nghĩ vì ta, vậy ngươi có biết, ta vốn không ôm chí lớn, ngươi theo đuổi tiền đồ, vì làm vẻ vang gia tộc, trong nhà chỉ cần giao cho ta là được. Ta chỉ cần “Thê tử hài tử ở bên cạnh”, không có ý tưởng gì khác, nếu không ông nội cũng sẽ không buông thả ta như vậy.”
Chử Dung Cẩn trầm mặc hồi lâu, mới lại mở miệng: “Vậy ngươi để cho ta suy nghĩ một chút.” Nhìn thái độ y có chút dãn ra, Tương Thư Diễn thấy tốt liền thu, nhưng thực tế cũng không cho y có quá nhiều thời gian để nghĩ, một chuyện bất ngờ xảy ra giúp y hạ quyết tâm, ra quyết định.
Đó là vào một ngày giữa tháng sáu, nắng gắt như lửa, nướng đất đai, thời tiết nóng bức vô cùng. Bắt đầu từ buổi sáng Chử Dung Cẩn cảm thấy ngực khó chịu buồn nôn, đến trưa loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, thật vất vả chịu đựng khi đến hết giờ làm việc, vội vàng để cho Cốc Vũ đánh xe về nhà.
Tiểu viện Chử gia cách Hàn Lâm viện không tính là xa, Cốc Vũ đánh xe ngựa nhanh, một khắc đồng hồ đã đến, thấy sắc mặt y từ lúc bước từ quan phòng* ra đã không tốt, Cốc Vũ liền vội vàng đỡ y vào.
*quan phòng: nơi quan lại trong triều đình làm việc
Nằm trên giường, Chử Dung Cẩn cũng không cậy mạnh, bảo Lưu An đi mời đại phu đến. Cốc Vũ cũng cùng bận rộn một ngày, đại phu đến, Chử Dung Cẩn liền bảo hắn đi về nghỉ, đổi để cho Lưu An ở bên ngoài chờ phân phó.
Đại phu cẩn thận chẩn mạch xong, liền nói với y: “Chúc mừng vị phu nhân này, mạch của ngài linh hoạt, lăn như châu ngọc, chính là hỉ mạch, đã hơn một tháng.”
“Hỉ mạch? Ta mang thai?” Chử Dung Cẩn khó tin hỏi đại phu.
“Đúng vậy, đã hơn một tháng, mạch tượng đã lộ rõ.” Đại phu lặp lại một lần chẩn đoán của bản thân. Tay Chử Dung Cẩn không tự chủ khoác lên trên bụng, hỏi: “Hôm nay ngực ta khó chịu buồn nôn, đầu óc quay cuồng, có ảnh hưởng gì đến hài nhi không?”
“Có thể là do thời tiết quá nóng bức, mới vừa bắt mạch, thai tức khoẻ mạnh, cũng không có gì bất ổn. Còn chuyện ngực khó chịu buồn nôn, là phản ứng bình thường trong thời kỳ mang thai, không sao cả.” Đại phu cẩn thận giải thích một phen.
Cám ơn đại phu, cũng kêu Lưu An đưa tiền xem bệnh gấp đôi. Tiễn đại phu đi xong, Chử Dung Cẩn ngồi dựa trên giường, khẽ vuốt ve bụng, nhẹ giọng nói: “Cha không nghĩ tới, con lại sẽ đến nhanh như vậy, cũng tốt, cũng không cần mất thời gian suy nghĩ thêm nữa. Cám ơn con quyết định giúp cha. Chờ phụ thân con đến, chúng ta cho hắn một kinh hỉ! Có được không?”
Mấy ngày này Phụ Quốc công bị bệnh, Tương Thư Diễn luôn ở bên cạnh chăm sóc, cũng không rút ra được thời gian để đến tiểu viện. Mặc dù đại phu nói y mang thai, nhưng cuộc sống của Chử Dung Cẩn vẫn như cũ, chẳng qua là mấy ngày này không muốn ăn uống gì, sáng sớm thức dậy sẽ cảm thấy buồn nôn, buộc phải nôn một trận.
Ở nhà thì không sao, khổ nhất là lúc ở quan phòng ăn cơm trưa. Thức ăn không những khó ăn, dầu mỡ, mỗi lần ăn đều cảm thấy khó chịu buồn nôn, có nhiều lần không nhịn được nôn ra. May là mùa hè, lúc người khác đến hỏi, y cũng chỉ nói mình giảm cân, hoặc dạ dày khó chịu.
Nếu nói có gì khác trước kia, trừ thức dậy buồn nôn, đại khái chính là lúc ngồi nằm đứng dậy càng cẩn thận, dẫu sao tháng không lớn, người bên cạnh cũng chưa nhìn ra được gì. Thoáng một cái lại đến ngày được nghỉ, từ lúc Chử Dung Cẩn chẩn ra hỉ mạch đã qua tám ngày, Phụ Quốc công khoẻ lại, Tương Thư Diễn mới có thời gian rảnh đến tiểu viện.
Lúc đến tiểu viện đã gần buổi chiều, ăn xong cơm tối, hai người ở trong phòng trò chuyện. “Ta thấy ngươi ăn cơm tối căn bản là không ăn được mấy miếng, sao vậy? Bị bệnh sao?” Lúc ăn cơm tối liền phát hiện y căn bản không động được mấy đũa, ân cần hỏi han.
“Ta không có chuyện gì, ngược lại là Quốc Công gia, sức khoẻ lão nhân gia ổn chưa?” Dung Cẩn đổi chủ đề, hỏi ngược lại.
“Đều là vết thương cũ, chỉ chờ về già, thi nhau tìm đến, chẳng qua xương cốt thân thể lão gia tử ngược lại vẫn cường tráng, chịu được.” Tương Thư Diễn giải thích.
“Ừ, vậy thì tốt. A Diễn, ta còn có một chuyện…” Dung Cẩn có chút muốn nói lại thôi.
“Chuyện gì, ngươi nói, ta nghe đây!” Tương Thư Diễn nhìn thẳng ánh mắt của y, ngừng một lúc lâu, Dung Cẩn mới nói ra một câu nói: “Chúng ta thành hôn đi!”