Tử Bào Ký

Chương 32: Tuổi lớn vẫn mang thai




Edit: Sakura Trang

Thánh nhân đi tuần tận ba tháng, chờ lúc trở lại đã vào tháng chạp, sắp hết năm, đi lâu vậy mà mới dò xét được nửa giang sơn, tháng tư sang năm còn muốn đi.

Hai mươi ba tháng chạp, sau khi lâm triều, Dung Cẩn ở Ngự thư phòng bẩm báo rõ ràng mọi chuyện lớn nhỏ xảy ra trong phạm vi quản hạt của mình với thánh nhân và Thái tử, sau đó đi nha thự xử lý tốt sự vụ, cuối cùng phong ấn rồi về nhà.

Đến nhà, Tương Thư Diễn nói cho y biết một tin tốt, rằng hôm nay Lý đại phu bắt mạch, đại nhi tức đã mang thai hơn bốn tháng rồi.

“Đã hơn bốn tháng, sao bây giờ mới biết?” Chử Dung Cẩn vui mừng đồng thời cũng hơi khó hiểu.

Hàn Chi Ngôn đỏ mặt cúi đầu, Tương Gia Quân có chút ngượng ngùng nói: “Dạ… Cha, bọn con tuổi trẻ, cũng không nghĩ đến phương diện có thai…”

Thì ra hai phu phu từ năm ngoái thành thân tới nay vẫn luôn nùng tình mật ý, lại lúc nào cũng bên nhau, sở dĩ phương diện chuyện phòng the khó tránh khỏi sẽ hơi mãnh liệt, mỗi ngày như vậy, đối với biến hóa thân thể không quá chú ý.

Thai này của y cũng không lộ, hơn nữa Hàn Chi Ngôn lại không có phản ứng khác thường gì, nên tất nhiên không biết.

Hôm qua hai người làm tình kịch liệt một phen, sáng nay rời giường thì bụng Hàn Chi Ngôn hơi nhói, mơ hồ có chút cảm giác trĩu đau, lại sờ eo mình, lớn hơn không ít, lúc này mới kịp phản ứng: Không phải mình mang thai rồi chứ? Vội tìm Lý đại phu đến bắt mạch.

Nghĩ thì hai người thành thân đã hơn một năm, vẫn không có tin vui, Hàn Chi Ngôn cho là thể chất của mình không dễ mang thai, từng âm thầm lo lắng, nhưng Chử Dung Cẩn lại nhìn ra, bảo Tương Gia Quân an ủi y.

Trong nhà nhiều hài tử, cho dù hai người không có hài tử, cũng còn các huynh đệ khác có, nói y thoải mái, buông lỏng tinh thần.

Nhưng Tương Gia Quân càng như thế, Hàn Chi Ngôn càng thấy có lỗi với hắn, hắn là trưởng tử không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn sẽ trở thành Thế tử, nếu không có hài tử, vị trí Thế Tử cũng nên nhường cho các đệ đệ, Hàn Chi Ngôn không muốn như vậy.

Lại không nghĩ, lúc này liền có. Có điều da mặt Hàn Chi Ngôn mỏng, nói với các trưởng bối vấn đề này còn có chút ngượng ngùng, vì vậy đỏ mặt cúi đầu, yêu thương vuốt ve bụng hơi lộ của mình.

Nhớ tới vừa nãy đại phu nói thai tức của mình hình như có chút không vững, cần phải điều dưỡng thật tốt. Liền nói với Tương Thư Diễn: “Thân thể con không tiện, trong khoảng thời gian này phải làm phiền phụ thân giúp còn để ý chuyện trong nhà.”

Tương Thư Diễn gật đầu, đây là việc đương nhiên. Từ Tương Gia Quân thành thân tới nay, sự tình trong nhà Tương Thư Diễn bắt đầu có ý bàn giao cho Hàn Chi Ngôn, dù sao nếu không có gì thay đổi, phu phu Tương Gia Quân sẽ là chủ nhân sau này của phủ Phụ Quốc công.

Chẳng qua bây giờ tình huống thân thể Hàn Chi Ngôn đặc thù, chuyện năm cũ năm mới lại nhiều bận rộn, mình giúp đỡ để ý nhiều hơn cũng là chuyện nên làm.

Đều nói đời người thất thập cổ lai hy*, nhưng ông nội đã bảy mươi ba rồi, lại vẫn tinh thần quắc thước như cũ, mỗi ngày sáng sớm đều đánh một bài quyền, thỉnh thoảng còn đánh hai chiêu với Húc nhi, nhìn lão gia tử tinh thần như vậy, người một nhà đều rất vui vẻ.

*thất thập cổ lai hy: ý nói bảy mươi là đến cuối của đời người, tuổi đi gặp tổ tiên

Lúc ăn Tết, Phụ Quốc công cảm khái: “Lúc tuổi trẻ cứ than số mệnh không tốt, thanh niên tang thê, trung niên mất con, nhưng hiện tại, ai không ao ước như ta đâu, con cháu cả sảnh đường, mỗi người đều có tiền đồ riêng.”

Chử Dung Cẩn thuận theo ông nói chuyện: “Ông nội nói rất đúng, đời người không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, chắc chắn sẽ có chút nhấp nhô, vượt qua khó khăn đó, sẽ được hạnh phúc về sau.”

Bọn nhỏ đều nói đúng vậy. Ngày tết náo nhiệt qua đi, mười lăm tháng giêng ngắm hoa đăng về nhà, Chử Dung Cẩn ngồi ở trên giường xoa eo đau nhức của mình, tầm mắt lướt xuống dưới, thấy dường như bụng mình bắt đầu nhô ra.

Lại liên tưởng đến những ngày gần đây mình thường đau eo, khiến y có chút suy đoán. Xoa xoa bụng nói với Tương Thư Diễn: “A Diễn, hình như ta, lại có…”

Hả??? Tương Thư Diễn khó tin nhìn về phía y.

Cũng không quan tâm trời đã muộn, vội vàng bảo Kinh Chập đi mời Lý đại phu, Lý đại phu bắt mạch xong, nói cho hai người, quả thật có, hơn nữa đã hơn bốn tháng rồi.

Nghĩ đến chuyện đã đến tuổi này rồi còn vác bụng lớn giống nhi tức, dù Dung Cẩn ở quan trường luyện thành da mặt dày cũng không chịu nổi. Tức giận nhìn Tương Thư Diễn cười khúc khích ở bên cạnh, đập hắn một cái!

“Ngươi vẫn còn cười! Ta đã đến cái tuổi này rồi, cũng đã trở thành ông ngoại rồi, lại còn vác bụng lớn giống như nhi tức, để người ngoài nhìn vào, còn không biết sẽ nói ta thế nào đây!

“Cái này có gì, tiền triều còn có người năm mươi tuổi vẫn sinh hài tử mà, lại nói hai tiểu thúc thúc nhà ngươi không phải là ông nội ngươi sinh lúc hơn bốn mươi tuổi sao, chuyện này sao mà bằng! Còn mang thai nói rõ cảm tình chúng ta tốt, thân thể ngươi tốt, bọn họ đó là đố kị thôi!”

Tương Thư Diễn sao có thể cảm thấy chuyện này mất mặt, tựa như hắn nói, A Cẩn có thể mang thai hài tử ở cái tuổi này, không phải chứng minh bản thân đã chăm sóc cho người nọ rất tốt hay sao?

Mặc dù có chút mất mặt, nhưng vẫn báo chuyện này cho người trong nhà biết, lão gia tử rất vui vẻ, mình vừa thêm chắt vừa thêm chút, năm đời đời đồng đường, sao có thể không vui cho được.

Chờ khai triều lần thứ hai, đã vào Vĩnh Bình năm thứ sáu, cái bụng Chử Dung Cẩn vẫn chưa lộ, nhưng cái bụng của Hàn Chi Ngôn đã hơn năm tháng, lộ rất rõ rồi, đồng liêu, thuộc hạ đều chúc mừng Chử Dung Cẩn sắp làm ông nội.

Dung Cẩn cười nói cảm ơn, nghĩ thầm: Chờ các ngươi thấy bụng của ta cũng nhô lên, không biết còn có thể vẻ mặt lạnh nhạt chúc mừng ta sắp làm cha như này không!

Tiểu phu phu Tương Gia Quân và Hàn Chi Ngôn, mỗi ngày đều là cùng đến cùng về, khiến người ước ao. Một ngày đầu tháng hai, Tương Gia Quân được thánh nhân gọi đến Ngự thư phòng hầu hạ, trong Hàn Lâm viện chỉ còn lại Hàn Chi Ngôn.

Thứ Cát sĩ cũng cần chỉnh sửa sách sử, để tra một điển cố, cần phải đi lấy sách cổ của tiền triều, Hàn Chi Ngôn không muốn phiền phức người khác, tự mình nâng bụng đi Tàng Thư các tìm sách.

Đến Tàng Thư các mới biết quyển sách kia ở trên cao, ngày bình thường hơi kiễng chân một chút là có thể lấy, Hàn Chi Ngôn cũng không suy nghĩ nhiều, liền nhón chân lên muốn lấy quyển sách kia xuống, nhưng lại quên tình trạng thân thể hiện tại của mình, Cái bụng thoáng cái đè lên trên giá sách, “Ách… A…” Hàn Chi Ngôn đau kêu thành tiếng, định lùi ra sau, kết quả quyển sách vừa rút ra lập tức đập mạnh lên trên thai bụng đã nhô ra của y.

Chỉ nghe “Bộp ~” một tiếng, quyển sách nện vào trên thai bụng của y, rơi trên mặt đất, “A –!” Hàn Chi Ngôn đau đớn kêu lên, tay đỡ bụng, tựa lên giá sách ở đằng sau.

Thủ vệ canh cửa nghe tiếng động bên trong bước vào kiểm tra, thấy Hàn Chi Ngôn tựa ở trên giá sách, tay liên tục xoa vuốt bụng, “Hàn đại nhân, người không có chuyện gì chứ?”

Tay Hàn Chi Ngôn ôm bụng, cả người đau đến hận không thể cuộn tròn lại. “Nhờ ngươi gọi gã sai vặt nhà ta vào đây… Ách… Cảm ơn.” Đây là hài nhi y đã đợi một năm mới đến, tuyệt đối không thể có chuyện!

Hôm nay cùng y thượng nha là Đại Hàn, Tiểu Hàn, vừa vào đã nhìn thấy vẻ mặt Thiếu phu nhân thống khổ ôm bụng, vội vàng đỡ lấy y.

Hàn Chi Ngôn đứt quãng phân phó Tiểu Hàn đi tìm Hàn Lâm học sĩ xin nghỉ, sau đó lại được Đại Hàn đỡ lên xe ngựa. Trên xe ngựa, đau bụng càng trở lên cường liệt, khiến Hàn Chi Ngôn có loại dự cảm xấu.

Hàn Chi Ngôn liên tục xoa bụng, trấn an bào thai trong bụng, “Ách a… Hài nhi… Ừ… Ráng nhịn chút nữa… Lập tức đến nhà…” Tuy nhiên lại không có chút tác dụng nào, chỉ chốc lát sau, Hàn Chi Ngôn cảm giác dưới thân có chút thấm ướt. Nhận thấy dưới thân mình như có thứ gì chảy ra, tay Hàn Chi Ngôn run run sờ soạng, kết quả sờ thấy máu đầy tay, “A… Hài nhi… Ư… Hài nhi của ta… Tướng công… Ngươi ở đâu… Ách…”

Cũng may lập tức liền đến nhà, Tương Thư Diễn nhìn máu dưới thân nhi tức nhỏ giọt chảy trên đất, sợ là hài tử này không giữ được. Nhưng may mà y thuật Lý đại phu cao siêu, Hàn Chi Ngôn trở về cũng kịp lúc, coi như hữu kinh vô hiểm.

Lý đại phu cũng có tuổi rổi, thi châm xong cả người có vẻ vô cùng mệt mỏi, tay cũng không nâng lên được, cuối cùng là ông nói, đệ tử của ông viết một phương thuốc, sau khi xác nhận không có sai lầm liền đi dược phòng của phủ bốc thuốc sắc thuốc.

“Lần này Đại thiếu phu nhân động mạnh thai khí, tuy đã giữ được thai, nhưng vẫn cần nằm trên giường tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, hai ngày này mỗi ngày ta sẽ đến thi châm một lần, thuốc dưỡng thai cũng phải uống ngày hai lần, dùng liên tục một tháng mới ổn được.”

Hàn Chi Ngôn đỡ nhẹ cái bụng nhô lên của mình, nghe Lý đại phu nói hài tử giữ được, mới dần dần thả lỏng tâm thần, nhưng cảm giác trĩu đau dưới thân vẫn không biến mất, hư nhược hỏi: “Lý đại phu, bụng ta vẫn có cảm giác trĩu đau…”

“Đại Thiếu phu nhân an tâm, do thi châm cần một thời gian mới có tác dụng, lại kết hợp thêm thuốc dưỡng thai mới có hiệu quả hoàn toàn, lát nữa uống thuốc dưỡng thai, người ngủ một chút, là có thể khỏe hơn rất nhiều.” Lý đại phu giải thích.

Đang nói, Tương Gia Quân vọt vào, nắm tay của thê tử, vội hỏi: “Mẫn Chi, ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Mẫn Chi là tên tự của Hàn Chi Ngôn, Tương Gia Quân tự Hòa Dương.

“Hòa Dương… Tướng công…” Thấy người mình yêu về, Hàn Chi Ngôn cố gắng chịu đựng đau bụng, lo sợ hài tử không giữ được, các loại tâm tình trào dâng, chưa nói hết câu nước mắt đã chảy không ngừng, “Ừ… Ách…” Bụng lại bắt đầu đau.

“Đại Thiếu phu nhân, không được khóc, thời gian mang thai vốn phải kiêng kỵ tâm tình thay đổi lớn, huống chi người vừa động thai khí, tuyệt đối phải kìm nén lại, bằng không thai tức khó an a!” Đại phu thấy thế vội vàng nhắc nhở.

Nghe lời này Hàn Chi Ngôn vội vàng nuốt nước mắt về, nói với Tương Gia Quân: “Tướng công, ngươi đã về rồi, vừa nãy ta sợ lắm…” Tưởng Gia Quân trở lại Hàn Lâm Viện mới nghe Hàn Lâm học sĩ nói thân thể Hàn Chi Ngôn không khỏe, đã về nhà.

Hắn cũng không đoái hoài tới gì khác, vội vàng cáo biệt, liền cũng chạy về nhà. Thấy vết máu chưa kịp lau ngoài viện, tim Tương Gia Quân thót lên, trở lại trong viện thấy mặt thê tử không chút máu nằm ở trên giường.

Nghe y nói sợ, Tương Gia Quân vội vàng an ủi: “Không sao, Mẫn Chi, không cần sợ, ta đã về rồi, ta ở đây!” Vừa lúc thuốc cũng sắc xong, Tương Gia Quân cẩn thận đút thuốc cho y, chỉ chốc lát sau người trên giường liền ngủ say.

Mọi người thấy thế đều lui ra, sau khi ra khỏi phòng, Tương Gia Quân vẫn không yên lòng, lại hỏi Lý đại phu: “Lý đại phu, lão nhân gia người nói thật cho ta biết, Mẫn Chi thực sự không có chuyện gì sao?”

Tương Gia Quân là Lý đại phu nhìn lớn lên, đương nhiên sẽ không giấu diếm hắn: “Hôm nay Đại Thiếu phu nhân do chịu tác động bên ngoài, chấn động thai khí, do thai đã vững, nên tất nhiên là không ngại, chỉ là dù sao đại nhân đã chịu tổn thương như vậy, cần tẩm bổ chăm sóc cẩn thận.”

Nghe được lời này, Tương Gia Quân mới yên lòng. Chờ Chử Dung Cẩn về đến nhà mới biết chuyện này, đi thăm Hàn Chi Ngôn phát hiện y vẫn đang ngủ, lại đi ra. Nói với Tương Thư Diễn: “Ngươi cũng thật là, chuyện lớn như vậy, tại sao không đi nói cho ta biết một tiếng?”

“Lúc đó lo lắng quá không nhớ đến! Thế nào, ngày hôm nay thân thể có khó chịu không?” Tương Thư Diễn đỡ y hỏi.

“Vẫn khỏe! Chỉ là cứ luôn cảm thấy đói, ngày mai chuẩn bị cho ta nhiều điểm tâm một chút.” Sai bảo trượng phu nhà mình, Chử Dung Cẩn không chút nương tay.