Edit: Sakura Trang
“Cốc Vũ, gọi A Tiến vào.” Trầm mặc một lúc lâu, Dung Cẩn phân phó.
“Vâng…” Mặc dù Cốc Vũ có chút do dự, nhưng vẫn nghe lời gọi người vào.
“Phu nhân, người không có chuyện gì chứ?” A Tiến thấp thỏm hỏi.
“Động bào thai, cần nghỉ ngơi. Ngươi nói thật nói cho ta, A Diễn rốt cuộc bị thương như thế nào!?”
“Hồi phu nhân, Thế tử bị trúng đao, thương ở trên đùi, không thể di chuyển, mới nghỉ ngơi ở trên đường. Thế tử sợ phu nhân lo lắng, lúc này mới để tiểu nhân trở về trước báo cho người một tiếng, nhưng không quá hai ngày, có thể di chuyển được.” A Tiến nói thật.
Dung Cẩn gật đầu một cái, vậy thì tốt, vậy thì tốt. Uống thuốc xong, Dung Cẩn cảm thấy vô cùng buồn ngủ, từ từ chìm vào ngủ say, Cốc Vũ lại đốt hương trợ miên, hy vọng phu nhân có thể ngủ ngon hơn. Không biết có phải do công dụng của hương trợ miên không, mà một đêm này Dung Cẩn không còn nằm mơ nữa.
Tình trạng hiện tại của chính y thật không tốt, mặc dù ngày hôm qua máu dừng lại, nhưng hôm nay hơi động người đã cảm thấy dưới thân không khoẻ, vén chăn lên nhìn một cái, trên tiết khố đã dính vết máu, vội vàng gọi Lý đại phu đến.
Lúc này mới biết, cho dù là động tác đứng dậy, hài nhi trong bụng mình cũng căn bản không chịu nổi, chỉ có thể nằm yên trên giường tĩnh dưỡng, đồng thời kết hợp châm cứu uống thuốc, nếu không chỉ sợ hài tử rất khó giữ đến đủ tháng.
Lý đại phu còn có lời, sợ y nghĩ ngợi lo lắng, không dám nói ra, cho dù đủ tháng sinh sản, hài tử này chỉ sợ sinh ra thân thể cũng sẽ yếu, phải nuôi dưỡng vô cùng cẩn thận.
Cho dù Lý đại phu không nói hết ra, trong lòng Dung Cẩn cũng đoán được mấy phần, hài nhi sợ rằng không quá tốt. Trước kia mang thai đến bảy tháng là lúc hài tử thích động nhất, hơn nữa sức lực rất lớn, nhưng đứa bé trong bụng này lại không thường nhúc nhích, mặc dù có động tác cũng nhẹ vô cùng.
Dung Cẩn sợ hài nhi sinh sớm, không dám cử động nữa, tất cả công vụ đều buông xuống, để cho Lữ tiên sinh bọn họ hỗ trợ xử lý, xử lý không được cũng giao cho Đồng tri và Thông phán, bản thân thì xin nghỉ, cố hết khả năng thả lỏng tâm tình, chuyên tâm nuôi thai.
Năm ngày sau, Dung Cẩn rốt cuộc được Lý đại phu cho phép, có thể xuống giường, thậm chí dưới sự nâng đỡ của Cốc Vũ đi hai vòng trong phòng. Chẳng qua là thân thể yếu ớt vô cùng, mới đi hai vòng đã cảm thấy cả người mất sức.
Nhất là nơi eo, càng đau nhức khó nhịn, Dung Cẩn Dung Cẩn ưỡn bụng về trước, bụng càng lộ ra lớn hơn. Cốc Vũ thấy vậy vội vàng đỡ người lên giường nghỉ ngơi, lại đi mời Lý đại phu tới.
Mấy ngày nay cứ nằm mãi, Dung Cẩn nằm đến nhũn người, liền ngồi dựa vào thành giường, hai chân hơi giạng ra, một tay nâng đáy bụng, một tay kia thì đấm sau eo, “Haiz, thân thể này ngày càng vô dụng rồi!” Rồi lại nghĩ đến A Diễn vẫn đang dưỡng thương, “Cũng không biết mấy ngày gần đây A Diễn có ổn không?”
Ba ngày trước y nhận được thư do Tương Thư Diễn viết, nhìn bút tích, bút thế mạnh mẽ tự nhiên, có thể viết chữ tốt chữ vậy, đúng là chuyện không quá lớn, lúc này Dung Cẩn mới an tâm, chẳng qua là không được nhìn thấy người, rốt cuộc vẫn có chút bận tâm.
Cốc Vũ đang muốn trấn an y, chỉ thấy Kinh Chập xông tới, thở hổn hển nói: “Phu nhân, Thế tử… Thế tử gia, trở lại!”
“Thật ư?” Cốc Vũ hưng phấn hỏi.
Dung Cẩn vừa nghe liền vội vã muốn xuống giường, có lẽ là bào thai trong bụng cảm nhận được vội vàng của y, lại bắt đầu ầm ĩ. Y vuốt bụng, “Ách… Hài nhi ngoan, chúng ta đi xem phụ thân, có được không?”
Còn không chờ y xuống giường, Tương Thư Diễn liền ngồi trên xe lăn bị đẩy vào. Chưa thấy người, Dung Cẩn đã nghe thấy giọng nói tràn đầy sức sống của trượng phu nhà mình: “A Cẩn, ta trở lại! Nhớ ta lắm rồi đúng không!”
Chờ y đi vào gian trong nhìn tức phụ nhà mình ngồi dựa thành giường, bụng nhô cao. Hắn có chút sững sờ, “Tức phụ, ngươi lại mang thai?” Nói xong liền chuyển động xe lăn đi tới trước giường, đưa tay ra che lên trên bụng tròn vo của Dung Cẩn.
Mọi người thấy vậy, cũng thức thời im lặng đi ra ngoài, gian trong chỉ còn lại hai phu phu, nắm tay nhìn nhau hai mắt ngấn lệ, có biết bao lời muốn nói.
“Sờ đủ chưa? Ta đau eo.” Cảm nhận được hài tử ở trong bụng xao động, có lẽ là không vui, Dung Cẩn liền nói với hắn.
“A Cẩn, ngươi mang thai sao lại không nói cho ta biết?” Nhìn Chử Dung Cẩn bây giờ trừ bụng ra, cả người gầy đến da bọc xương, bây giờ hắn mới biết từ “hình tiêu cốt lập” không phải khoa trương, Tương Thư Diễn đau lòng chết mất.
“Đau lòng ta?” Thấy Tương Thư Diễn gật đầu, Dung Cẩn tiếp tục nói, “Đau lòng ta thì nhanh chóng tốt lên, để còn chăm sóc cho ta, biết không?”
Tương Thư Diễn dùng sức gật đầu. Bắt đầu từ hôm nay, hai phu phu bắt đầu kiếp sống dưỡng thương, nuôi thai.
Lúc đổi thuốc Chử Dung Cẩn thấy vết thương kia, sâu đến tận xương, chẳng qua Lý đại phu lại là nói đây là bị thương da thịt, nghỉ ngơi thật tốt, sẽ không có vấn đề lớn lao gì.
Còn về Dung Cẩn, Lý đại phu sợ quá bổ sẽ nuôi thai nhi quá lớn, cho nên để cho y uống thuốc, mỗi ngày Dung Cẩn đều phải uống bát thuốc lớn, bổ khí an thai.
Mỗi lần uống xong y đều cảm thấy bụng mình lớn hơn một vòng so với trước đó, như sắp căng nứt ra, thỉnh thoảng phải ưỡn bụng xoa ấn, nhưng hiệu quả hết sức rõ ràng, dưới sự nuôi dưỡng như vậy, sắc mặt của Dung Cẩn càng ngày càng hồng hào, trên người cũng không gầy cộm người như trước.
Không đến mấy ngày, Phụ Quốc công lại đưa Trương đại phu đến, ông ấy tinh thông ngoại khoa, lại có kim sang dược bí chế độc môn, đổi thuốc, Tương Thư Diễn tốt nhanh hơn, không đến một tháng Tương Thư Diễn đã có thể đi lại, chỉ là không thể vận động mạnh.
Lúc này Dung Cẩn đã có thai hơn tám tháng, bụng lớn vô cùng, tuy nói hành động có chút bất tiện, nhưng tinh thần ngược lại là tốt hơn rất nhiều so với tháng trước, thân thể cũng không gầy yếu giống như trước, tăng thêm chút thịt, đã có thể xử lý một ít công vụ.
Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, đến khi Dung Cẩn mang thai gần chín tháng, Tương Thư Diễn đã khỏi hoàn toàn, chẳng qua là trên đùi để lại một vết sẹo thật dài.
Sau khi khỏi hẳn Tương Thư Diễn đi vệ sở từ chức, hắn cảm thấy mình thật sự là một người không ôm chí lớn, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy Dung Cẩn là được rồi, nếu làm võ tướng, loại chuyện này khó bảo đảm sẽ không xảy ra nữa, hắn cũng không muốn để cho thê tử lại lo lắng sợ hãi vì mình nữa.
Lúc này Chử Dung Cẩn mang thai chưa đến chín tháng, ngày nọ trong tháng mười hai, lúc Dung Cẩn rời giường y đột nhiên phát hiện xương chậu mình hơi đau, sau đó lại phát hiện bụng của mình có chút tụt xuống!
Dung Cẩn không dám cử động nữa, lần nữa ngồi về trên giường, cất giọng kêu Tương Thư Diễn đang ở bên ngoài ăn sáng, “A Diễn, A Diễn!”
“Sao vậy, A Cẩn? Xảy ra chuyện gì?”
Lúc Tương Thư Diễn đi vào bên trong liền thấy A Cẩn ngồi dưa vào thành giường, y phục xốc xếch, hai chân hơi tách ra, hai tay nâng thai bụng tròn vo, nhìn dường như không có gì không tốt, không khỏi có chút khó hiểu hỏi.
“A Diễn, ta cảm thấy hình như hài nhi đang đi xuống, giống như đã vào chậu vậy!” Dung Cẩn kinh hoảng nói với hắn.
Tương Thư Diễn tiến lên sờ một cái vị trí bào thai của y, đúng là hài tử đang đi xuống, bụng cũng không tròn vo như trước, ngược lại có chút tụt xuống, “A Cẩn, hài nhi sắp ra đời, sẽ có hiện tượng trĩu xuống, rất bình thường, không cần kinh hoảng như vậy.”
“Trước đó ta đã hỏi qua, ta là người từng trải qua sinh sản, trước ngày sinh mấy ngày hài tử mới có thể vào chậu, hiện tại hài nhi vẫn chưa tới chín tháng, vốn lúc ở trong bụng ta phải chịu nhiều khó khăn, với tình hình này, ta vẫn không thể giữ nó đến lúc đủ tháng…”
“Đều nói bảy sống tám không sống, bây giờ nó vẫn chưa tới chín tháng, nếu như…” Nói đến đây, Dung Cẩn đã không dám nghĩ thêm nữa, ngay cả tay đang che bụng cũng run rẩy.
Nghe y lo âu như vậy, Tương Thư Diễn vội vàng ôm lấy y an ủi: “Sẽ không, sẽ không, hài nhi sẽ tốt thôi, đừng lo lắng, chúng ta gọi Lý đại phu đến xem một chút có được không?”
Dung Cẩn gật đầu, Tương Thư Diễn liền kêu Cốc Vũ đi mời Lý đại phu.
Sau khi chẩn mạch xong, Lý đại phu nói: “Chuyện mang thai, mỗi một người mỗi một thai đều có tình trạng khác nhau, phu nhân không cần hoảng loạn như vậy, thai nhi vào chậu cũng không phải sẽ sinh ngay, vừa rồi lão phu chẩn mạch cho phu nhân, cũng không thấy dấu hiệu sắp sinh, tạm thời hãy an tâm.”.
||||| Truyện đề cử: Lăng Tổng, Xin Hãy Yêu Em |||||
Nghe nói như vậy, hai người mới vừa yên tâm, lại bị lời sau của Lý đại phu làm thót lên. “Chẳng qua cũng không thể khinh thường, phu nhân phải nhớ, không thể vất vả nữa, an tâm tĩnh dưỡng mới được.”
Tiễn Lý đại phu đi, Tương Thư Diễn nói với y: “Không phải là ta có mua một thôn trang sao, nơi đó có suối nước nóng, tốt cho thân thể ngươi, không bằng qua mấy ngày chờ nha môn phong ấn, chúng ta cùng đến thôn trang ở một thời gian, ngươi thấy thế nào?”
Dung Cẩn gật đầu đồng ý. Hai mươi ba tháng chạp phong ấn, ngày này cả gia đình liền lên đường đến thôn trang ở ngoại ô. Thâm Thâm dường như đặc biệt thích nơi này, mỗi ngày chạy vào chạy ra, dáng vẻ sức sống vô hạn.
Trong mấy ngày này, có lẽ là không có chuyện công việc phiền nhiễu, cảm thấy cuộc sống trôi qua nhanh vô cùng, đảo mắt liền tới hai mươi tám tháng chạp, qua ngày mai liền quay về thành mừng năm mới.
Tối hôm đó từ phòng ngủ truyền tới một trận tiếng thở gấp.”A hô… Hô… Chậm một chút… A Diễn… Cẩn thận… Bụng của ta…” Trên giường hai thân thể quấn chặt lấy nhau, tiếng thở dốc mạnh, tỏ rõ trận gường chiếu kịch liệt này.
Chỉ thấy Dung Cẩn nằm ngửa, hai chân giang rộng ra, mà cái bụng nhô cao kia, theo người dưới thân luật động mà không ngừng run rẩy, tay vốn nâng bụng như không chịu nổi đổi thành siết gối sau đầu.
Hài tử ở trong bụng động không ngừng, có thể nhìn thấy rõ ràng trên bụng lớn thỉnh thoảng có một khối nhô ra.
“Ư… Hô… A…” Hai người cuối cùng từ đám mây trở về thực tế.
“Đến, ta ôm ngươi đi suối nước nóng ngâm một chút.” Nói xong liền ôm lấy người trên giường đi đến ao tắm ở gian ngoài. Đây là lúc sửa chữa thôn trang cố ý xây, chính là vì cho Dung Cẩn ngâm tắm thuận tiện hơn.
Vốn là đến tháng cuối như này không nên làm chuyện giường chiếu, chẳng qua là toàn bộ thời kỳ mang thai của Dung Cẩn đều không mở rộng qua sinh miệng, bây giờ sinh miệng có chút chặt, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lấy loại phương thức này mở rộng một chút.