Tự Bạch

Chương 9




Giản Thư là đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ, khi mới sinh ra thì cha của anh đã qua đời được gần nửa năm, nhiều năm như vậy cũng chỉ có anh và mẹ nương tựa lẫn nhau. Họ hàng hai bên đã mất liên lạc từ lâu, nay mẹ anh đã không còn nữa, cũng chỉ có vài người cùng thôn nhiệt tình giúp đỡ lo liệu tang lễ đơn giản. Trước đây, Lê Hành không biết những chuyện này của Giản Thư, lúc nghe người ta nói hắn không khỏi cảm thấy một trận chua xót không thể ức chế.

Ngoài chua xót còn có tự trách. Ngần ấy năm, hắn tự cho là mình đã quan tâm đến anh mọi lúc, nhưng ngay cả những chuyện như vậy mà hắn cũng không phát hiện. Nếu hắn biết sớm một chút, bây giờ anh có bớt đau khổ hơn không?

Sau khi Giản Thư tỉnh lại, bệnh viện liền tìm cho anh một bác sĩ tâm lý. Anh được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm từ vừa đến nặng, cần phải điều trị thông qua tư vấn tâm lý kết hợp với uống thuốc. Lê Hành theo bác sĩ hỏi rất lâu, ghi lại toàn bộ những việc từ lớn đến nhỏ cần lưu ý, e sợ chính mình lại phạm sai lầm nào.

Vào ngày hỏa táng mẹ Giản, Lê Hành tạm thời thuê một hộ lý để chăm sóc Giản Thư, sợ anh ở một mình không có cảm giác an toàn, còn đặc biệt dặn hộ lý phải một bước không rời bệnh nhân. Sau khi sắp xếp cho Giản Thư xong, Lê Hành lấy tiền và đích thân đáp chuyến bay đêm về quê của Giản Thư một chuyến, chọn cho mẹ Giản một ngôi mộ có vị trí không tồi, thanh toán mọi chi phí trong tang lễ, số tiền còn lại thì gửi đến cho những người đã đến giúp đỡ, sau khi xong xuôi mọi việc thì hắn lại vội vàng bắt chuyến xe cuối cùng trở về thành phố ngay trong đêm, đáp chuyến bay sáng sớm trở về, trước sau mọi chuyện chỉ mất có hơn một ngày.

Mới bảy giờ sáng, Lê Hành đã trở lại phòng bệnh, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào vì sợ quấy rầy giấc ngủ của bệnh nhân, nhưng hắn lại phát hiện người thường ngủ mơ đến gần trưa bây giờ lại mở mắt nằm trên giường, tay siết chặt điện thoại, ánh mắt tha thiết mang theo sầu lo nhìn đến cửa phòng, khi nhìn thấy Lê Hành đi vào, dường như cuối cùng anh cũng an tâm, khẽ cười với hắn, gọi một tiếng "A Hành".

Nhìn thấy nụ cười đó, Lê Hành lại cảm thấy tim mình đau nhói, bác sĩ tâm lý cũng cho biết bệnh nhân trầm cảm có cảm giác an toàn rất thấp, không thể tách rời người khác, nhưng hắn không ngờ tình huống của Giản Thư lại nghiêm trọng như vậy. Nhìn thấy màu xanh đen rõ ràng dưới mắt anh, hắn liền biết rằng đêm qua có lẽ anh ngủ không ngon.

Hộ lý đứng bên cạnh nhìn thấy Lê Hành bước vào liền lịch sự tiến lên chào hỏi, báo cáo công việc rằng buổi sáng đã lau người cho anh sạch sẽ, bác sĩ đã đến kiểm tra phòng, tình trạng bệnh nhân đã ổn định, vân vân. Lê Hành bổ sung thêm một ít phí thuê rồi để hộ lý rời đi, còn mình thì đến ngồi bên cạnh giường bệnh, từ từ nâng nửa giường trên của anh lên, còn lấy gối đệm phía sau cho anh dựa.

Ánh mắt của Giản Thư một khắc không rời nhìn theo từng động tác của Lê Hành, cuối cùng khi ổn định lại, anh mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, hạ mi mắt xuống.

"Tối hôm qua ngủ không ngon sao?" Lê Hành cầm lấy điện thoại trên tay anh đặt lại trên bàn, lần này, ánh mắt Giản Thư lại đuổi theo điện thoại, hoảng sợ như muốn níu lấy mạng sống của mình.

Lê Hành nhận ra ánh mắt của anh liền trấn an: "Không sao đâu, tôi đặt ở đó cho cậu, cậu có thể lấy bất cứ lúc nào."

Lúc này, Giản Thư mới mỉm cười, cảm kích nhìn Lê Hành. Truyện Truyện Teen

"Hộ lý kia làm việc không tốt sao? Tối hôm qua quấy rầy đến cậu ư?"



Giản Thư lắc đầu, trầm mặc một hồi mới nhẹ giọng nói: "...Toàn thân đều đau, ngủ không ngon."

Sau đó Lê Hành mới phản ứng lại, vươn tay muốn xoa lưng cho anh nhưng lại bị anh nghiêng người tránh né:

"Không cần, không sao cả." Nói xong, anh lại bắt đầu hối hận vì hành động bài xích của mình, sợ đối phương tức giận, anh do dự tìm ánh mắt Lê Hành, lời xin lỗi trằn trọc giữa môi và răng, không biết có nên nói hay không.

Lê Hành nhìn Giản Thư như vậy chỉ cảm thấy trái tim của hắn như bị lửa giận nung lên, ngoại trừ sốt ruột cũng chỉ có sốt ruột, mang theo đau đớn kéo dài.

"Đừng lo lắng, bác sĩ nói đó là triệu chứng phổ biến của bệnh trầm cảm, chờ cậu khỏe lại thì không sao nữa." Hắnchỉ có thể an ủi.

Giản Thư thực sự không để ý Lê Hành đang nói cái gì, chỉ là vui mừng khi thấy đối phương không vì mình từ chối theo bản năng mà rời đi, anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bất giác đưa tay nắm lấy ống tay áo của Lê Hành.

Lê Hành sững sờ, sau đó cẩn thận đặt tay còn lại lên bàn tay của Giản Thư, thấy anh không đẩy ra thì siết chặt như an ủi.

"Mọi việc ở quê nhà đã lo hết rồi. Đợi khi nào cậu khỏe hơn thì về gặp dì, nhé?"

"Kiếp sau..." Trầm mặc rất lâu, Giản Thư mới mở miệng: "hy vọng bà ấy sẽ không gặp lại đứa trẻ như tôi, mà sẽ là một đứa con hiếu thuận, ở bên cạnh bà, đừng giống như tôi..."

Lê Hành cảm thấy sống mũi chua xót, lần đầu tiên hắn cảm thấy bất mãn với sự vụng về của mình, không nghĩ ra lời nào có thể đưa người trước mặt thoát khỏi vực thẳm tuyệt vọng.

"Bà ấy không hối hận khi gặp cậu. Cậu phải sống nghiêm túc để bà ấy yên tâm ra đi."

Anh rũ mi không đáp, cũng không biết nghe được bao nhiêu.