Tự Bạch

Chương 67




Hai bên bế tắc một hồi, cuối cùng Giản Thư cũng bị đánh bại, anh ngập ngừng buông bàn tay đang kéo chăn bông, mặt quay sang một bên, suýt nữa thì vùi hẳn vào trong gối, cũng không quan tâm trên mũi còn ống thở, không bao lâu anh đã thở dốc.

Lê Hành nhìn mà đau lòng, đưa tay ra gãi gãi phía sau gáy đang lộ ra ngoài của Giản Thư, nhẹ nhàng nói:

"Nếu em thật sự không muốn, chúng ta sẽ không làm nữa, được không? Em thay quần áo đi, đừng mặc đồ ướt..."

Lê Hành chưa kịp nói xong thì Giản Thư đã lắc đầu cắt ngang.

"Muốn làm..." Anh lẩm bẩm.

Lê Hành dừng lại, biết Giản Thư đang gặp rắc rối với chính mình một lần nữa.

"Em nghĩ gì vậy, sắp tự khiến mình ngạt thở chết rồi?" Lê Hành hỏi.

Nghĩ gì ư?

Anh nghĩ mình thật xấu xí, cái bụng đột ngột to ra, vết mổ vẫn còn nằm ngang bụng, quá khứ đen tối và ngoằn ngoèo mọc bên trong vết mổ đó; nghĩ mình thật biệt nữu, không thể kiểm soát được cảm giác ghê tởm bản thân như nanh vuốt ở đáy lòng, nhưng mỗi khi buông bỏ những suy nghĩ như vậy, anh lại bắt đầu khinh bỉ bản thân thật hèn nhát và nhàm chán; anh hy vọng có thể nói thẳng với Lê Hành mọi chuyện, để hắn không phải lo lắng, nhưng anh cảm thấy những thứ trong lòng mình đã thối rữa và mưng mủ, người nào cũng có thể nhìn thấy nhưng A Hành thì không – nếu không may hắn cũng ghét anh, sợ anh thì anh nên làm gì bây giờ?

Giản Thư đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng anh không thể nói ra dù chỉ một lời.

Sự im lặng lấp đầy những khe hở vô hình giữa hai người, biến thành một bức tường.

Sau một lúc, Giản Thư cử động như thể chứng minh mình còn sống, ló mặt ra khỏi gối và mỉm cười với Lê Hành. Những tưởng anh đã che giấu sự cay đắng và giãy dụa rất tốt nhưng Lê Hành vẫn nhìn ra tất cả.

Lê Hành đột nhiên cảm thấy mũi đau nhức, vội vàng cúi đầu sờ soạng khăn tắm trong chậu, che giấu nói: "Nước lạnh rồi, anh đi lấy chậu khác, em đắp kín chăn vào."

Nói xong hắn bỏ chạy.

Thật vô dụng – hắn nghĩ – một vấn đề tầm thường như vậy mà cũng khiến Giản Thư không thoải mái.



Lúc hắn quay lại, Giản Thư đã tự giác điều chỉnh lại đầu giường một chút, khẽ mở phân nửa chiếc áo bệnh nhân, vẻ mặt không có cảm xúc gì, nhạt nhẽo như một bức tượng thạch cao, có lẽ là bởi vì khí lực của anh còn chưa hồi phục như cũ, ngón tay anh hơi run, cử động cũng không lưu loát cho lắm.

Lê Hành tiếp nhận công việc từ tay đối phương, mở áo Giản Thư ra, Giản Thư vô thức đưa tay lên che bụng, dường như nhớ ra điều gì đó, có chút luống cuống dời tay ra. Lê Hành nhìn thấy chỗ mà anh duỗi tay che lại là vết mổ lúc cấp cứu khi anh uống thuốc ngủ để lại, giờ lại lại vì cái thai nhô lên nên có chút chói mắt.

Lúc thường, Lê Hành xoa bóp và bôi thuốc cho Giản Thư đều cách lớp quần áo, thực sự không để ý, chỉ đơn thuần nghĩ Giản Thư thẹn thùng hoặc sợ lạnh.

Nhưng cho đến hôm nay, hắn nhận ra rằng những thứ che khuất tầm nhìn của mình đã mang lại cho Giản Thư một cảm giác an toàn, một sự thật mà anh thậm chí không thể thành thật với hắn.

Tâm trạng của Lê Hành có chút phức tạp, nhưng cũng không nói gì, chỉ giả bộ phớt lờ không thấy, chỉ nhìn trái nhìn phải rồi nói với Giản Thư, đứa bé hình như đã lớn một chút. Giản Thư không trả lời, hơi khom lưng, vùi đầu vào vai Lê Hành.

Xương bướm gần như sắc bén của anh nhô lên hạ xuống theo nhịp thở, sống lưng của anh thẳng tắp đẹp đẽ, bởi vì trên lưng không có chút thịt nào mà bị làn da phác họa rõ ràng. Lê Hành vắt khăn lông, cẩn thận và quyến luyến lau từng chỗ một... Cuối cùng, hắn thẳng thắn dang tay ôm lấy Giản Thư, kéo anh vào lồng ngực của mình.

"Có phải...rất đáng sợ không?" Giản Thư từ đầu đến cuối trông như chim cút, hoàn toàn không thấy vẻ mặt của Lê Hành, chỉ có thể chột dạ mở miệng hỏi.

Lê Hành lắc đầu, thở ra một hơi: "Đẹp như vậy, nếu lúc nào cũng có thể ôm được như thế này thì tốt rồi."

Thân thể Giản Thư run lên, cũng không biết lại sai chỗ nào rồi, anh há miệng cắn một cái trên vai Lê Hành, rõ ràng nghe thấy tiếng "hít hà" đau đớn của Lê Hành, nhưng vòng tay đang ôm lấy anh vẫn không buông.

Giản Thư đột nhiên cảm thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm trong chốc lát, không phải là một nụ cười gượng gạo giả vờ tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người khác, mà là một sự thoải mái thực sự đã ​​lâu không thấy.

Dù là chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

"A Hành?" Giản Thư gọi người đang ôm lấy mình.

"Ừm?"

"Không phải anh là yêu quái sao?"

Lê Hành bật cười, nghĩ thầm chuyện này hóa ra vẫn chưa qua, nhưng vẫn gật đầu.

"Vậy em sẽ không làm Tề thiên đại thánh nữa mà sẽ là Đường Tăng, bị anh ăn thịt, em thấy cũng rất tốt..."



Lê Hành sững sờ một lúc, thật sự không biết phải trả lời mớ hỗn độn này thế nào, trong lòng thầm nghĩ, giáo sư Giản lúc nào cũng thông tuệ hơn người hóa ra cũng không thoát khỏi vận mệnh sẽ trở nên ngốc nghếch.

"...Nhưng bây giờ em chỉ còn da bọc xương nên không được ngon. Không biết có còn cơ hội được vỗ béo không..."

Giản Thư hiển nhiên vẫn còn đắm chìm trong chuyện thần thoại của chính mình, không thể thoát ra được.

Lê Hành nghĩ nhất định phải có cơ hội, dù béo lên mà không ăn được, thì hắn vẫn phải giữ lấy ở bên cạnh.

Hai người ngốc nghếch ôm nhau thật lâu, Lê Hành mới nhớ tới mình có chuyện phải làm, vì vậy vội vàng thu hồi suy nghĩ, thành thật lau người cho Giản Thư, sau đó bôi một lớp kem làm mềm da thật dày lên cái bụng ngày càng lớn của Giản Thư. Trong lúc đó, thai nhi trong bụng tiến hành phát triển mối quan hệ mật thiết với hắn, Lê Hành tiện tay trêu đùa, lục phũ ngũ tạng của Giản Thư sắp bị quấy nhiễu đến lệch vị trí mà buồn nôn nhưng anh vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Truyện Dị Giới

Bộ dáng xấu xí như vậy vẫn không bị hắn ghét bỏ, thực sự là may mắn.

Sau lần đó, Lê Hành luôn cảm thấy ánh mắt của Giản Thư nhìn hắn hình như càng nóng bỏng hơn trước, giống như có điều muốn nói với hắn, nhưng đợi đến lúc đối phương chịu mở miệng thì trong lòng hắn lại ngứa ngáy như bị mèo cào, thế nhưng hắn lại không dám tùy tiện hỏi.

Bữa tối, Giản Thư đã ăn hết một bát cháo, mặc dù bụng vẫn còn cảm giác hơi chướng lên nhưng anh không còn cảm giác khó chịu nữa. Cơn ác mộng kinh hoàng này dường như cuối cùng cũng có dấu hiệu kết thúc.

Lê Hành rốt cuộc cảm thấy nhẹ nhõm chút, ngồi ở bên giường xoa xoa cho anh, lại tranh thủ xử lý một ít tài liệu của dự án. Mặt trời bắt đầu lặn, bầu trời trở nên mờ tối, rèm cửa được Lê Hành mở ra để thông gió, gió đêm thổi vào, vô hiệu hóa hơi nóng bên trong, biến thành nhiệt độ thích hợp, từ góc độ này, hai người mơ hồ có thể nhìn thấy một ít ngôi sao không quá sáng đang cố gắng hết sức để nổi bật trong ánh đèn của thành phố, như thể không muốn bị chôn vùi dù có thế nào đi nữa.

Giản Thư nhìn đến xuất thần, một lúc sau, như đã hạ quyết tâm, anh mở miệng nói:

"A Hành, anh giúp em liên hệ với bác sĩ tâm lý được không?"

Lê Hành sửng sốt, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Giản Thư, trong mắt dường như có chút bối rối.

"Em không muốn trì hoãn căn bệnh này nữa. Chúng ta cùng cố gắng chữa khỏi, anh thấy có được không?"

Giọng của Giản Thư không lớn, lại yếu ớt vì bệnh tật, nhưng từng lời lọt vào tâm trí Lê Hành đều như nặng ngàn cân.

A Thư của hắn, cuối cùng cũng sẵn sàng bước tiếp bước này.