Tự Bạch

Chương 60




Đối với Giản Thư, buổi tối trước khi ngủ, là khoảng thời gian vô cùng tẻ nhạt.

Bởi vì thời gian dành cho các sản phẩm điện tử và công việc bị hạn chế nghiêm ngặt, anh cũng không thể dễ dàng đi vào giấc ngủ, rất nhiều lúc, anh nằm trên giường trằn trọc trở mình, sống một ngày bằng một năm mà tiêu tốn hết một, hai giờ, vẫn cứ thanh tỉnh.

Mất ngủ là một vấn đề vô cùng đáng ghét, không có cách giải quyết, chỉ có thể chịu đựng cả đêm, ngủ không được mà còn dễ tỉnh giấc, bị mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn này, khiến con người ta cực kỳ bất lực và cáu kỉnh.

Vì vậy, đôi khi Giản Thư đơn giản chỉ chọn trốn tránh. Anh thực sự không ngủ được, cũng không muốn Lê Hành thấy tâm tình của mình không tốt, cho nên thẳng thắn ngẩn người ngồi trên giường hoặc đọc sách, Lê Hành ở bên cạnh bồi tiếp, cũng không nói nhiều, vẫn luôn chờ anh ngủ mới thôi.

Cuối tháng Mười, thời tiết rõ ràng đã chuyển lạnh hơn, trong phòng bật hệ thống sưởi, nhưng cửa sổ vẫn mở khe khẽ để thông gió, tựa hồ vẫn hứng được từng trận gió lạnh. Lê Hành ngồi xếp bằng trên giường, chơi game cùng mấy nhân viên trẻ trong nhóm, trong tai nghe có lúc truyền đến âm thanh giao lưu của đồng đội, Giản Thư nghe được mà lòng ngứa ngáy, không nhịn được oán thầm người họ Lê nhà anh bật âm lượng quá lớn.

Có lẽ đứa bé cũng bị mất ngủ nên khẽ ưỡn người trong bụng của Giản Thư, Giản Thư cảm nhận được liền đưa tay vuốt ve đùa nó. Không biết đứa bé dùng tay hay chân mà anh mò đến chỗ nào nó cũng sẽ xem mèo vẽ hổ mà đạp đến chỗ đó, cứ giao lưu và trêu đùa một hồi, tâm trạng của Giản Thư mới tốt hơn, bạn nhỏ đột nhiên không nặng không nhẹ đạp vào bụng anh một cước, Giản Thư chỉ cảm thấy đau quặn thắt, không nhịn được hít hà một tiếng.

Lê Hành dường như có lỗ tai thứ ba, âm thanh trong tai nghe lớn như vậy, nhưng hắn vẫn không bỏ qua tiếng rên rỉ đau đớn của Giản Thư, vội vàng đặt điện thoại di động xuống kiểm tra, thấy Giản Thư cau mày, thân thể không tự chủ được tụt xuống, nhất thời rất căng thẳng.

"Em không thoải mái chỗ nào?" Lê Hành vừa hỏi, vừa đưa tay ra sau lưng Giản Thư, bế anh lên một chút rồi để anh dựa hẳn người vào hắn.

"Ừm... bạn nhỏ đạp em..." Giản Thư vẫn giữ bình tĩnh, âm thầm điều chỉnh nhịp thở đang bị rối loạn vì cơn đau, cảm giác đau râm ran đã từ từ giảm bớt, lúc này vẫn còn hơi không khỏe.

Lê Hành nghe qua liền hiểu. Trước đây Giản Thư từng phẫu thuật nạo vét túi thai nên đã để lại di chứng, hơn nữa, túi thai không phải nguyên sinh cho nên rất khó hồi phục, các dây thần kinh cảm giác đau ở vết thương cũ vẫn được bảo toàn, khi đứa bé đạp trúng, Giản Thư đương nhiên phải chịu đau đớn gấp đôi. Nhưng lúc này, lại không được ấn và xoa chỗ đau, nếu không, một khi vết loét nứt ra và xuất huyết thì rất có thể là chuyện một xác hai mạng.

Lê Hành đau lòng không nơi phát tiết, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí tránh bụng của Giản Thư rồi kéo cổ chân đang sưng tấy của anh ra xoa bóp.

"Bây giờ em còn đau không? Thật sự quá khó chịu thì chúng ta đi gặp bác sĩ đi?"

Giản Thư lắc đầu, liếc nhìn chiếc điện thoại của Lê Hành vẫn đang ở giao diện trò chơi.

Lê Hành nhanh chóng hiểu ra và trấn an: "Anh không mở mic, chỉ nghe họ nói, em đừng lo lắng."

Thật ra, Giản Thư không muốn A Hành phải cực khổ như vậy, như thể yêu đương với anh là một chuyện đáng xấu hổ và phải giấu giếm với mọi người, nhưng sau vô số lần cố gắng, anh nhận ra rằng mình vẫn không thể vượt qua cái nấc thang này.

Lần mang thai trước phản ứng cũng lớn, nhưng không có cách nào giải quyết, khi tự mình đi phá thai, anh không kìm được mà nôn ra một lần ở lối đi của khoa sản, không biết vì mùi nôn hay vì anh là một người đàn ông lại vô liêm sĩ mang thai mà khiến người khác bất mãn, anh cảm thấy được xung quanh quăng đến rất nhiều ánh mắt: mờ mịt, bàng quan, hiếu kỳ nhưng nói trắng ra là xem thường, trào phúng, ghét bỏ...

Những ánh mắt ấy, có lẽ cả đời này anh cũng không thể nào xóa nhòa được.

Mỗi khi nghĩ đến cái bụng nhô lớn của mình, những ánh mắt ấy lại hằn sâu vào tâm trí anh như những mũi kim tẩm độc.

Vì vậy, mỗi khi đối diện với sự hổ thẹn với Lê Hành, đối diện với nỗi sợ của quá khứ trộn lẫn với sự chấp nhất đối với sinh mệnh đang thai nghén, Giản Thư luôn cảm thấy anh có thể nhìn thấy linh hồn đê hèn của chính mình.



Sau khi im lặng một lúc, bàn tay của Lê Hành cẩn thận che lên phần bụng đang ngày càng cao của Giản Thư rồi không chuyển động nữa, để dòng nước ấm từ tay hắn truyền đến bụng anh.

Giản Thư thu lại suy nghĩ, nhìn Lê Hành, rơi vào sự ôn nhu không đáy như dải ngân hà của hắn.

"Đừng nghĩ bậy, có phải là bị con đá một cước rồi mà trong đầu vẫn muốn YY 10 ngìn chữ?"

Giản Thư cười cười, nắm lấy bàn tay ấm áp của hắn.

"Còn chưa ngủ à? Em chính là chơi lửa có ngày bỏng tay, buổi tối lo chơi không chịu ngủ, không bị con đá mới lạ ấy."

Lê Hành bây giờ có thể quở trách nhẹ Giản Thư vài câu, nghe xong cũng không để ý lắm, bọn họ đã mất gần hai năm mới có thể đi đến bước này.

Giản Thư muốn nói với Lê Hành anh không yếu ớt đến vậy, nhưng khi lời nói này vừa đến miệng lại bị miễn cưỡng nén lại.

Nếu như chính mình vô dụng như vậy, có điều gì mình còn chưa ý thức được chứ? - Giản Thư nghĩ.

"Em không buồn ngủ, em... xem anh chơi game được không?"

"Được chứ, đa tạ cao nhân chỉ điểm." Lê Hành nói đùa, ôm Giản Thư vào lòng, di chuyển điện thoại đến giữa, "Nhưng em chỉ có thể xem một trận, sau đó đi ngủ, em có đồng ý không?"

"...Đồng ý... ôi chao, anh đừng xông vào, đợt này nhất định sẽ phái..."

Câu đồng ý của Giản Thư rất qua loa, nhanh chóng bước vào trạng thái "cao nhân chỉ điểm". Lê Hành bất đắc dĩ nhìn anh, gần như quên mất năm đó khi nhiều loại máy chơi game khác nhau đang thịnh hành, A Thư của hắn cũng là một trong những "thiếu niên nghiện internet" giỏi nhất trong nhóm, ngộ tính kỹ thuật rất cao, nhưng bởi vì không mua nổi máy chơi game, anh chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn người khác chơi, giả vờ chính mình không muốn chơi.

Có lúc Lê Hành cảm thấy mình thật sự già rồi, làm sao có thể càng ngày càng nhớ rõ hơn những gì đã xảy ra với họ trong quá khứ?

Giản Thư không tuân theo sự đồng thuận lúc đầu là chỉ xem một trận, Lê Hành miễn cưỡng chiều theo anh – bây giờ Giản Thư, chỉ có những lúc này mới thỉnh thoảng nói nhiều hơn một chút, có lúc anh trầm mặc đến mức khiến Lê Hành không thể không căng thần kinh mà xác nhận đến tột cùng người này có đang ở bên mình hay không.

Vì vậy, Giản Thư tiếp tục xem đến trận thứ năm, có tinh thần gấp trăm lần nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Lê Hành đang định đuổi anh đi ngủ thì chiếc điện thoại của anh đặt trên giường đột nhiên rung lên.

Ban đêm 11:30, lần đầu tiên sau khi chia tay hơn một năm, bỏ qua Lê Hành, Lương Tiềm Xuyên gọi vào điện thoại của Giản Thư.

Giản Thư cầm điện thoại, có chút do dự. Lê Hành siết chặt vòng tay, thì thầm với anh:

"Nếu không có vấn đề gì thì em nghe máy đi."

Giản Thư gật đầu, đợi chuông reo hai lần cuối cùng mới ấn trả lời, còn vô cùng đương nhiên mà bật loa ngoài lên.



"... Tiểu, Tiểu Thư?"

Giọng nói của Lương Tiềm Xuyên có chút do dự, gã không thường gọi biệt danh của anh, bây giờ đột nhiên thân mật như vậy khiến Giản Thư cảm thấy hơi khó xử.

"Lương ca, đã muộn như vậy, tìm tôi có việc gì không?" Giản Thư mặt không cảm xúc hỏi, như thể đây là một cuộc nói chuyện không thể bình thường hơn.

"Cũng không có gì... Anh chỉ muốn nói, anh... anh đã ly hôn."

Lê Hành không lên tiếng, liếc mắt nhìn Giản Thư, thấy vẻ mặt anh có chút cáu kỉnh, lông mày cau lại lộ ra vẻ chán ghét.

"Hai người..."

"Anh biết em đã nói không cần anh làm như vậy." Lương Tiềm Xuyên vội vã tiếp tục trước khi Giản Thư đặt câu hỏi, "Nhưng anh nghĩ anh cần phải làm như vậy - Giản... Tiểu Thư, trước đây chia tay với em, là anh sai, anh có thể bù đắp... Anh cũng không để ý em đã mang thai, anh biết trong lòng em vẫn... vẫn..."

Giản Thư trầm mặc lắng nghe Lương Tiềm Xuyên "vẫn" nửa ngày, nhưng không thể nói tại sao, vì vậy anh nhàn nhạt nói:

"Lương ca, tôi tưởng rằng lần trước tôi đã nói rõ với anh."

Đầu bên kia điện thoại im lặng, có vẻ như phải mất một lúc mới nhớ ra Giản Thư đang nói về thời gian nằm viện.

"Anh chỉ muốn nói, em không cần phải cưỡng bách chính mình, anh có thể trở về bên cạnh em, thật sự."

"Nhưng tôi không muốn quay lại với anh, Lương ca." Giản Thư thở dài, chỉ thấy buồn cười, "Nếu vợ chồng có mâu thuẫn gì thì cố gắng giải quyết. Ly hôn là quyết định tồi tệ nhất. Tôi vẫn hy vọng anh... hãy nghiêm túc cân nhắc."

Không biết vì sao, bốn chữ "nghiêm túc cân nhắc" rơi vào tai Lương Tiềm Xuyên, giống như một lời châm biếm.

Tình cảnh lần trước mình nhìn thấy chẳng qua là một màn kịch của Giản Thư – cuộc đời này làm gì có ai lại có thể yêu một người một cách tế nhị và biết được từng chi tiết và cảm xúc nhỏ của người đó chứ? – Lúc đó gã đã nghĩ như vậy.

"Đã muộn rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi."

Giản Thư là người đầu tiên kết thúc cuộc trò chuyện, nói xong vẫn lịch sự chờ phản hồi trước khi cúp máy.

Lương Tiềm Xuyên cảm thấy anh sẽ do dự - Giản Thư biết - gã đang chờ đợi khoảnh khắc do dự này như một bước đột phá.

Tuy nhiên, anh không có gì phải do dự, bây giờ anh được tình yêu ấm áp của người bên cạnh bao bọc lấy, để anh dù có tiến về phía trước trong bóng tối cũng không sợ hãi mà dừng lại, nếu rời khỏi Lê Hành, anh sẽ phải sống như thế nào?

Nhưng Lương Tiềm Xuyên vẫn ly hôn, sau anh, gã lại khiến người thứ hai trở thành vật hy sinh của thứ tình yêu tai bay vạ gió này.