Tự Bạch

Chương 47




Cấp cứu không bao lâu, bác sĩ kiểm tra tình trạng của thai nhi, nói cơ bản đã qua cơn nguy kịch, nhưng vì lý do an toàn, vẫn nên ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày nữa.

Sau khi tình hình ổn định, Giản Thư không muốn nằm lì trên giường nữa nên thay đổi ngồi trên xe lăn, dùng chăn kín từ thắt lưng trở xuống để che bớt thân thể khi mang thai.

Lê Hành đẩy anh qua hành lang cầu nối có mái che giữa hai tòa nhà để đến khoa nội trú. Lúc đầu, Giản Thư cảm thấy hơi lúng túng, nhưng sau đó anh phát hiện tổ hợp như vậy trong bệnh viện có rất nhiều., càng đi vào khu tiếp nhận bệnh nhân nội trú, anh càng nhìn thấy nhiều xe lăn được đẩy ra, có người chống nạng, có người mặc đồng phục bệnh nhân nên không còn thấy kỳ quái nữa, chậm rãi không để ý.

Dằn vặt hơn nửa ngày không ăn thứ gì, vị vua Giản Thư vừa mới được nâng cấp dạ dày có chút đói bụng, không khỏi bắt đầu liên tưởng đến mấy món ăn hôm nay mình mua ở siêu thị, suy nghĩ phút chốc càng đói hơn.

Lê Hành bị phân tâm, nhìn chằm chằm vào con đường phía sau bức tường bằng kính của hành lang cầu nối, không biết hắn đang suy nghĩ gì, Giản Thư kêu hắn hai lần, hắn mới miễn cưỡng theo tiếng, quay đầu lại hỏi anh làm sao vậy.

"Anh có đói bụng không?" Giản Thư hết sức lực nói.

Không đề cập đến còn tốt, bây giờ bị hỏi như vậy Lê Hành thực sự cảm thấy hơi đói, vì vậy hắn trả lời:

"Một chút, em đói sao?"

Giản Thư chỉ vào bụng, nói nhỏ: "Con đói, không phải em..."

Lê Hành bật cười.

"Được rồi, vậy con muốn ăn cái gì?"

"Ừm... ăn gì cũng được." Mấu chốt là lắp đầy bụng. Giản Thư cảm thấy bây giờ mình ăn cái gì cũng sẽ thấy ngon.

"Được, vậy em ngủ một giấc trước, nghỉ ngơi một chút, anh đi mua đồ ăn cho em."

"Cho con..." Giản Thư nhấn mạnh.

"Được được được, cho con, cho con."

"Chính em cũng phải ăn một chút, đói bụng một ngày sao được."

"Ừm."

Giản Thư không nói nhưng anh vẫn cảm giác được, từ lúc gặp Lương Tiềm Xuyên ở siêu thị, Lê Hành có chút trầm mặc khác thường.

Đoạn tình cảm lúc trước đến giờ vẫn là rào cản giữa hai người, mặc dù sau khi chia tay, Giản Thư nhận ra mình không còn quan tâm đến những chuyện đã qua nữa, càng không nói đến chấp nhất muốn quay lại lúc ban đầu, đối với những thứ đã bỏ ra, anh không cảm thấy hối hận, nhưng hôm nay, anh không muốn đi dọc theo quỹ tích của quá khứ - một con đường tối tăm, nhưng Giản Thư cũng rõ ràng, Lương Tiềm Xuyên hay Lê Hành đều không nghĩ như vậy.



Đi thang máy từ tầng 3 đến tầng 12, khung cảnh nhộn nhịp người ra người vào đã thay đổi, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh y tá đẩy xe dụng cụ y tế đi tới đi lui. Tầng này chỉ toàn phòng đơn, Lê Hành lo lắng Giản Thư ở khoa sản bị người nhìn sẽ không thoải mái, nên quyết đoán đổi sang tầng cao nhất, hoàn cảnh tốt, cũng không có nhiều người.

Sau khi nằm lại trên giường bệnh, y tá đến gắn ống thở oxy qua mũi rồi treo túi truyền dịch lên, Giản Thư lúc này mới cảm thấy hơi khó chịu, nằm nghiêng không lên tiếng.

Chờ y tá rời khỏi phòng, Lê Hành ngồi xuống bên mép giường hỏi Giản Thư ở một mình có vấn đề gì không, anh lắc đầu, thở nhẹ nói:

"Xin anh, cho em ăn..."

"Anh đi mua đồ cho em ăn, rất nhanh sẽ trở về, em ngủ một giấc đi."

Giản Thư như có như không "ừm" một tiếng, không nói nữa. Lê Hành đóng rèm cửa trong phòng, nhét chăn bông cho anh và bật máy tạo độ ẩm trong góc rồi mới nhẹ nhàng ra khỏi cửa.

Giản Thư cố hết sức nằm yên, an ổn với đứa con trong bụng, ngủ một giấc dậy phát hiện Lê Hành vẫn chưa về, căn phòng tối om, không biết mấy giờ rồi.

Bình thường nằm như vậy sẽ có Lê Hành ở bên cạnh nói chuyện với anh, cũng không thấy quá nhàm chán, hiện tại chỉ có một mình, Giản Thư đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt chết đi được.

Trước đây ở cùng Lương Tiềm Xuyên, ngày nào anh cũng quanh quẩn trong nhà, ngoài trừ nghiên cứu học thuật thì anh chỉ biết ngồi thất thần, nằm mê man, vừa làm việc nhà vừa ngẩn người, tựa hồ lúc đó còn hình thành thói quen, cũng cảm thấy cái gọi là sinh hoạt cùng nhau chính là như vậy, như bây giờ không chịu được cô quạnh, giống như đã thay đổi thành người khác, Giản Thư phát hiện, hoá ra nếu để ý, quả thực không giống nhau.

Điện thoại di động ở đầu giường lại vang lên, Lê Hành tỉ mỉ đặt điện thoại ở nơi anh có thể với tới, Giản Thư nghĩ người gọi đến là người đang ra ngoài kiếm ăn cho ba người, vì vậy liền cầm lấy điện thoại di động lên xem, nhưng thấy tên người gọi hiển thị vẫn là "Lương ca".

Suy nghĩ một lúc, Giản Thư nhấn nút trả lời, nói "Alo" qua điện thoại.

Âm thanh ở bên kia rất ồn, dường như có tiếng gì đó rơi xuống đất, xen lẫn với giọng nữ the thé, cách quá xa, anh không thể nghe chính xác bên đó rốt cuộc nói gì, nhưng nghe giọng nói kia, tám chín phần mười là vô cùng phẫn nộ, sau đó là tiếng mở đóng cửa rầm rầm, thế giới cuối cùng cũng an tĩnh.

Giản Thư: "...??"

Lương Tiềm Xuyên dường như thở dài, sau đó mới nói vào điện thoại: "Giản Thư, em... không sao chứ?"

"Tôi không sao." Giản Thư không biết phải nói gì, đành trả lời một cách khô khan.

Cũng may Lương Tiềm Xuyên đã nói thẳng vào vấn đề, sau khi khách sáo một câu, gã lập tức vào chuyện chính:

"Anh nghe Tiểu Nho nói, em đang mang... cái kia?"

"Ừ, đã hơn năm tháng.". ngôn tình hoàn



Bên kia trầm mặc hồi lâu, Giản Thư cũng không vội, cầm điện thoại, trong lòng thầm nghĩ tại sao Lê Hành chưa trở lại, anh sắp chết đói rồi.

"Giản Thư," bên kia lại lên tiếng, "Tiểu Nho đã biết chuyện của chúng ta, cô ấy phát hiện thiệp chúc mừng và thư em gửi anh... anh, những thứ đó anh không nỡ vứt đi nên đều giữ lại, Giản Thư, anh biết anh sai rồi, chúng ta..."

Giản Thư nghe gã nói câu trước mâu thuẫn với câu sau không khỏi cau mày, cảm thấy sự tình có hơi lớn, anh không biết phải trả lời như thế nào.

Lương Tiềm Xuyên nhầm lẫn sự trầm mặc này là Giản Thư đang do dự, không khỏi cảm thấy trong lòng anh vẫn chưa thể buông tay nên vội vàng nắm lấy cơ hội, nói:

"Giản Thư, anh chưa bao giờ muốn loại hôn nhân mà không có tình yêu này, nếu, nếu em nguyện ý..."

"Anh còn muốn có lỗi với một người nữa sao?" Giản Thư đột nhiên cảm thấy có chút phản cảm, thẳng thắn không chút nghĩ ngợi nói.

Lời này không thể nói tiếp được, Lương Tiềm Xuyên sững sờ hai giây, vẫn không cam tâm, lại hỏi:

"Anh... có thể đến thăm em không? Bây giờ em nghỉ ngơi ở đâu? Nhà của Lê Hành ư?"

Đang nói, Lê Hành cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào, mang theo một cái túi lớn đựng rất nhiều đồ hộp trong đó. Giản Thư quay đầu lại liếc mắt nhìn, lập tức duỗi tay có treo kim châm, âm thầm biểu thị muốn nắm tay, Lê Hành nhanh chóng đi tới đặt thức ăn lên bàn đầu giường, cẩn thận cố định tay của đối phương trong tay của mình.

"... Giản Thư? Em có nghe không?" Một giọng nói phát ra từ điện thoại.

Giản Thư cảm thấy mình bị sự sủng nịch trong mắt của Lê Hành làm cho váng đầu, trả lời không chút do dự, "Anh đến đi, tôi đang ở bệnh viện, địa chỉ sẽ gửi cho anh sau."

Anh nói xong liền cúp điện thoại.

Trước khi Lê Hành kịp hỏi, Giản Thư đã thú nhận:

"Lương ca gọi đến nói muốn thăm em, em kêu anh ta tới đây."

Lê Hành ngẩn người, vẻ mặt có chút mất mát, nhưng cuối cùng cũng chỉ gật đầu nói đã biết.

Giản Thư không an phận kéo cánh tay Lê Hành, lại dụi đầu lên, ống thở bị anh cọ lệch sang một bên cũng không quan tâm, kéo tay áo Lê Hành, thấp giọng nói:

"A Hành, có người muốn đến cướp em, có phải anh nên cân nhắc phòng ngự một chút không?"

Lê Hành nhất thời không nhận ra ý tứ của những lời này, chờ đến lúc đầu óc bắt kịp nhịp điệu, hắn cảm thấy giống như một giấc mơ, diễn biến của sự việc hình như tốt đẹp ngoài ý muốn nhưng lại có vẻ đều hợp tình hợp lý. Lê Hành không thể hiểu được suy nghĩ của bản thân, thẳng thắn từ bỏ, hôn lên trán Giản Thư một cái thật kêu, nói:

"Chúng ta ăn cơm trước đã."