Tự Bạch

Chương 44




Lê Hành rất nhanh cũng nhìn thấy hai người kia, nhưng hắn cảm thấy cô gái kia dường như có chút tang thương hơn lần trước. Hôm đám cưới, cô ấy để tóc thẳng, trang điểm thanh nhã, trông rất xinh đẹp và thanh lệ, bây giờ cô để tóc uốn, rối tung ở ngang vai, trang điểm rất dày, mặc một chiếc váy đen không hợp với khí chất của mình, trông có vẻ cổ hủ và sắc bén.

Không biết người chồng nói gì, cô gái lập tức không hài lòng và vặn lại bằng giọng chói tai:

"Mẹ anh mẹ anh! Suốt ngày mẹ anh! Nếu anh đã quan tâm đến ý nghĩ của bà như vậy thì sao không thỉnh bà làm vợ anh luôn đi..."

Âm thanh câu này có hơi lớn, nhiều người đứng đợi thanh toán gần đó quay lại nhìn nhưng cô gái giống như không nhận ra, nói tiếp:

"Bà ta dựa vào cái gì mà muốn tôi sinh? Tôi là ngựa giống sao? Chúng ta kết hôn là vì muốn sinh cháu trai cho bà ta à..."

Giản Thư sửng sốt, cảm thấy có chút luống cuống, vô thức quay đầu nhìn Lê Hành.

Cô gái hiển nhiên lúc này đã nhìn thấy hai người họ, không còn nhiệt tình như lần gặp mặt trước nữa, trên mặt còn lộ ra vẻ chán ghét, tuy rằng thoáng qua nhưng vẫn lọt vào mắt của Giản Thư.

Cô gái ngừng nói, gật đầu một cách lịch sự và xa cách về phía Giản Thư, Lê Hành chào lại và kéo Giản Thư rời đi. Chưa đi được vài bước, Lương Tiềm Xuyên đã đuổi theo, vươn tay nắm lấy vai Giản Thư. Thắt lưng của Giản Thư vốn đã không thoải mái, bị kéo dừng lại đột ngột, thân thể ngã ra phía sau, sau lưng đột nhiên cảm thấy đau nhức, không nhịn được mà kêu lên một tiếng.

Lê Hành gần như hất văng tay của Lương Tiềm Xuyên, oán trách, "Cậu đang làm gì vậy?!"

Lương Tiềm Xuyên không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, gã chỉ theo mắt của vợ mình để nhìn qua bên đây, chợt nhìn thấy bóng dáng gầy gò quen thuộc, không hiểu sao lại không kiềm chế được, mang theo kích động muốn trốn chạy đến, đến lúc bị Lê Hành ngăn cản, gã mới nhận thấy động tác giữa hai người trước mặt có vẻ thân mật lạ thường, còn có Giản Thư, gã luôn cảm thấy ở anh có một sự khác biệt khó tả, không giống với lúc trước.

Lương Tiềm Xuyên tiến không được mà lùi cũng không được, đành phải kiên trì mỉm cười, chào hỏi đã lâu không gặp.

Động tác kịch liệt của gã đã ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng Giản Thư. Đứa bé có lẽ không vui, đạp một cước vào bụng của ba mình, Giản Thư chưa bao giờ cảm nhận chuyển động lớn như vậy trong bụng mình, vừa khó chịu vừa sốt sắng, hô hấp ngưng trệ, sắc mặt lập tức tái nhợt, bàn tay đang nắm lấy tay của Lê Hành đột nhiên siết chặt. Lê Hành sợ hết hồn, cũng không kiêng kỵ tầm mắt của Lương Tiềm Xuyên, vội vàng ôm Giản Thư vào ngực, muốn xoa bụng của anh, nhưng lại lo ở nơi công cộng Giản Thư sẽ lúng túng, không còn cách nào khác là ấn ấn vào thắt lưng của anh, hỏi anh có sao không, đau ở đâu.

Cũng may thai nhi chỉ giãy dụa vài cái, không bao lâu liền yên tĩnh trở lại, Giản Thư lắc đầu nói không sao, chậm rãi thở đều, cười cười với Lương Tiềm Xuyên.



"Em bị bệnh sao?" Lương Tiềm Xuyên ngập ngừng hỏi.

"Tôi..."

Đầu óc Giản Thư có chút bối rối, không biết phải trả lời như thế nào, nên anh theo thói quen quay đầu nhìn Lê Hành, nhìn thấy nụ cười thấu hiểu trên khuôn mặt hắn, lại ra hiệu cho Giản Thư giải thích theo ý mình. Nụ cười đó vẫn ấm áp như ngày nào, nhưng lúc này trong mắt Giản Thư lại chợt hiện lên chút xót xa.

Lê Hành không bao giờ ép buộc anh, chỉ làm tất cả những gì có thể, để một khoảng không gian thoải mái và chờ anh đến gần. Giản Thư cũng thực sự rất muốn làm điều gì đó cho hắn, để hắn có thể thoải mái và làm cho mối quan hệ này bền chặt hơn. Nhưng anh vẫn không thể làm được --- Giản Thư không rõ sự do dự cuối cùng trong lòng mình là vì lưu luyến tình cũ hay vì mang thai là chuyện khó mở lời.

Vì vậy, mặc dù cảm thấy hổ thẹn, anh chỉ miễn cưỡng mỉm cười và nói với Lương Tiềm Xuyên, "Phải, nhưng không quá nghiêm trọng."

Giản Thư cảm nhận được bàn tay mà Lê Hành đang nắm lấy tay mình buông lỏng ra, giống như bị điện giật mà co rúm một chút. Anh biết mình đã khiến Lê Hành thất vọng rồi.

Lương Tiềm Xuyên gật đầu, sau đó quay sang Lê Hành, nói:

"Giản Thư... Làm phiền cậu chiếu cố."

Câu nói này khiến Lê Hành cảm thấy có chút chói tai, giống như bản thân hắn chỉ thay gã chăm sóc Giản Thư, cuối cùng anh sẽ trở về bên người gã. Không biết Giản Thư có cảm thấy giống vậy hay không, Lê Hành không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng lại nghe anh nói:

"Anh ấy dĩ nhiên nên chiếu cố tôi, anh ấy là bạn trai của tôi."

Những lời này đến quá vội vàng, như thể thốt ra mà không cần suy nghĩ, có chút ấu trĩ, nhưng vẫn nghe ra Giản Thư đang rất nghiêm túc.

Chỉ trong có vài giây, nụ cười trên mặt Lương Tiềm Xuyên ngưng đọng rồi từ từ trở nên cứng đờ, mãi cho đến khi cô vợ nhỏ của gã đứng ở xa sốt ruột chờ đợi, đạp giày cao gót đi tới.

"Ý anh là sao? Có đi hay không?" Cô hỏi.



Lương Tiềm Xuyên tỉnh táo lại, có chút xấu hổ vươn tay nắm lấy cánh tay của cô gái: "Tiểu Nho, đến chào hỏi một chút."

Tiểu Nho lạnh lùng liếc nhìn Giản Thư, mẫn cảm phát hiện anh vô cùng tự nhiên thẳng thắt lưng, bộ quần áo dường như cố ý che giấu bí mật nào đó, cô dường như đột nhiên đoán được điều gì. Khi đối diện với nhau lần nữa, Giản Thư cảm thấy trong đôi mắt của cô tựa hồ có thêm độc đoán.

Lê Hành hiển nhiên cũng cảm nhận được, hắn hơi kéo Giản Thư ra phía sau, vươn tay về phía Tiểu Nho: "Xin chào, đã lâu không gặp."

Tiểu Nho cười gằn, ôm hai tay trước ngực, nói rõ muốn làm Lê Hành xấu mặt, mặc kệ hai người trước mặt, cô quay sang Lương Tiềm Xuyên, nói:

"Tôi không nghĩ hóa ra có nhiều người đối với anh tình cảm thắm thiết như vậy đấy."

Lương Tiềm Xuyên có chút không nhịn được, nói không được, không nói cũng không được, bầu không khí trở nên nặng nề như đông cứng lại, Giản Thư cảm thấy có chút khó thở, một mình co rút lại cảm giác yếu ớt, không biết là do ảnh hưởng tâm lý hay là đứa bé trong bụng thật sự không thoải mái. Lúc này, nhìn Lương Tiềm Xuyên đứng trước mặt, anh cảm thấy trong lòng nguội lạnh, cũng không muốn ở lại nữa, vì vậy anh lay lay cánh tay Lê Hành, nói:

"Em mệt rồi, chúng ta đi thôi?"

Lê Hành cúi đầu liếc nhìn Giản Thư, thấy sắc mặt anh quả thực không tốt lắm, trong lòng căng thẳng, chào hỏi Lương Tiềm Xuyên một tiếng rồi rời đi trước, đỡ Giản Thư đi đến quầy thu ngân cách xa chỗ đó.

Ánh mắt Lương Tiềm Xuyên vẫn nhìn theo Giản Thư, phát hiện bóng lưng của anh không còn linh hoạt như trước, hai chân hơi dang rộng, bước đi rất chậm, Lê Hành đang rất cẩn thận dìu anh.

Không biết Giản Thư bị bệnh gì nữa?

Trong lòng Lương Tiềm Xuyên cảm xúc ngổn ngang. Rõ ràng là gã quyết định rời đi, nhưng bây giờ làm thế nào cũng không cam tâm, thậm chí còn có chút cáu kỉnh: gã nghĩ rằng, Giản Thư đã theo đuổi gã bao nhiêu năm như vậy, cho dù tách ra, chắc chắn anh cũng sẽ không tìm người khác, nhưng thực tế đã mạnh mẽ tát gã một cái.

Có lẽ chính sự thân thiết và ăn ý giữa hai người đó khiến gã đau đớn, hoặc có lẽ là câu nói tuyên bố chiếm hữu kia của Giản Thư, quỷ thần xui khiến, gã muốn bước theo sau.

Gã vừa động đậy thì đã nghe thấy giọng nói đầy mỉa mai của vợ mình ở sau lưng: "Anh có thể về hỏi mẹ anh bây giờ có hối hận chút nào không. Nếu lúc trước không ép anh kết hôn với tôi, ít ra hiện tại bà ta có thể thỏa mãn mong đợi mà ôm cháu trai rồi."