Tự Bạch

Chương 40




Mẹ Lê cũng từ trong bếp ló ra nửa cái đầu, dùng cằm chỉ chỉ vào Lê Hành, hỏi:

"Chiêu này lợi hại không? Đỡ cho nó nấu đồ ăn bị khét mà còn không biết!"

Giản Thư vẫn cười, vừa gật đầu vừa cười.

Lê Hành cảm thấy sau khi hai người này quen biết nhau, hắn thực sự không thể làm gì họ. Cũng may mẹ hắn là một người văn minh, cởi mở còn dễ ở chung, Giản Thư có bà ở cùng cũng tốt hơn là ngày nào cũng ở nhà một mình.

Nếu anh có thể hạnh phúc, hắn cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

Giản Thư cười đủ rồi ngẩng đầu nhìn Lê Hành, thấy khuôn mặt hắn viết đầy sự chua xót và oán hận nhưng vẫn kiên nhẫn vuốt lưng thuận khí cho mình, không hiểu sao trái tim anh lại cảm động, chỉ cảm thấy mỗi nơi mà bàn tay hắt lướt qua đều khiến anh lưu luyến.

"Nếu anh thực sự không làm được thì đừng miễn cưỡng," Giản Thư giật giật góc áo của Lê Hành, nói một cách chân thành, "mấy chuyện này em có thể tự làm."

Lê Hành cười khẽ, xoa gáy của Giản Thư:

"Như vậy sao được? Anh đã đáp ứng em, em quên rồi à?"

Giản Thư nghiêng đầu nhìn thì thấy mẹ Lê đang bận rộn trong bếp, không quan tâm đến bên này nên nhẹ giọng đáp:

"Nhưng em cũng muốn nấu cho anh. Em muốn anh nếm thử tay nghề của em, để anh khen em."

Lê Hành chỉ cảm thấy trái tim mình như muốn tan chảy, vừa định mở miệng thì mẹ Lê đã bưng cháo đã nấu xong từ trong bếp đi ra, Giản Thư có chút ngượng ngùng, buông bàn tay đang nắm lấy áo của Lê Hành, kéo ra khoảng cách giữa hai người.



"Cháo này xem như là Lê Hành nấu, không biết còn ăn được không, cháu mau ăn thử đi!"

Mẹ Lê không quan tâm đến những động tác nhỏ của hai người, một mình ngồi xuống bàn ăn.

Cháo rất ngon, táo đỏ để vào trước hay sau cũng không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng sáng nay, với Giản Thư mà nói thì chén cháo này còn không ngọt bằng ánh mắt của A Hành nhìn chằm chằm vào anh.

Ăn sáng xong, mẹ Lê chỉ để lại một câu tạm biệt liền đi ra ngoài, Lê Hành phụ trách thu dọn bát đĩa, Giản Thư cầm ly nước không nhanh không chậm mà uống, ngồi trong phòng ăn nhìn mọi người bận rộn.

Củi, gạo, dầu, muối, đây gọi là cảm giác của gia đình.

"Tối hôm qua anh về nhà lúc nào vậy?" Nhìn phút chốc, Giản Thư hỏi.

"Chắc là hơn mười hai giờ...Anh phải nộp bản vẽ trước buổi trưa hôm nay, cho nên phải ở đó theo dõi."

Giản Thư bật cười: "Trước đây khi anh bị deadline bài tập đuổi cũng như vậy, nằm lỳ ở trên giường vẽ suốt cả đêm."

"Hả? Anh tích cực học hành thế, từng trải qua chuyện như vậy bao giờ?" Lê Hành giả vờ khó hiểu hỏi.

"Y như mấy đứa trẻ không chịu thừa nhận chuyện xấu mình làm vậy." Giản Thư cười đến mặt mày cong cong, một bộ dáng đã hiểu rõ.

"Được rồi, thầy Giản em nói gì cũng đúng."

Lê Hành lau khô những chiếc bát cuối cùng cất vào tủ, sau đó ngồi cạnh Giản Thư, tay tự nhiên đặt lên bụng anh, phác họa độ cong êm dịu kia. Cách lớp da thịt của Giản Thư, Lê Hành đột nhiên cảm thấy một chấn động nho nhỏ, lực đạo không quá mạnh nhưng vô cùng rõ ràng.