Tự Bạch

Chương 36




Giản Thư bị động tác thân mật đột ngột của Lê Hành làm cho sững sờ, chưa kịp hoàn hồn thì cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra từ bên ngoài.

Ngay sau đó là mùi canh xương thoang thoảng mùi thuốc, ngửi mùi thôi đã biết tay nghề của người nấu nhất định là đỉnh cao.

Kể từ sau khi Lê Hành nắm quyền bếp núc, đã lâu Giản Thư không được nếm qua mỹ thực chân chính. Những gì đối phương nấu đều rất bổ dưỡng, cũng có thể cảm nhận được trong đó có bao nhiêu tâm huyết, nhưng có lẽ là do bẩm sinh không hợp với nấu ăn nên những món ăn đó chỉ cảm thấy kỳ quái.

Vì vậy, bây giờ ngửi thấy mùi hương này, Giản Thư cảm động đến suýt rơi nước mắt.

Mẹ Lê đẩy nhẹ cánh cửa ra, đầu tiên bà ló đầu nhìn vào trong một cái, thấy Giản Thư đã tỉnh, mới yên lòng đi vào, trên tay bà còn cầm một cái bát sứ lớn không biết từ đâu đến. Mùi hương nhanh chóng tản ra trong phòng ngủ, rất muốn ăn.

Mẹ Lê nở một nụ cười hiền hậu, nhưng người nằm trên giường vẫn không tránh khỏi có chút khẩn trương, bàn tay mà Lê Hành nắm bất giác siết chặt. Người sau chú ý đến, ngẩng đầu nhìn người tới, thở dài: "Mẹ, sao mẹ bước đi mà không phát ra tiếng động vậy? Làm người ta sợ..."

Giản Thư đỏ mặt, càng hoảng sợ hơn: "Không, không có, đừng nói bừa..."

"Chậc chậc chậc, thảm của con mua dày kinh khủng, muốn phát ra tiếng động, mẹ con cũng không thể đi bộ mà giậm chân được? Con cho rằng mẹ là voi à?"

Giản Thư nghe xong liền không nhịn được mà bật cười, nhưng cảm thấy không thích hợp, vội vàng định tách tay Lê Hành ra để che lại, nhưng không đủ lực liền bị người kiềm chặt.

"Không sao, muốn cười thì cười." Lê Hành nhẹ nhàng nói, "Anh phải để vị nữ sĩ này thẳng thắn đối mặt với tâm hồn có chút bất kham của mình."



Mẹ Lê liếc xéo con trai mình một cái, dời ghế đến ngồi cạnh giường, đưa tay chính xác che lên phần bụng dưới vẫn còn đau râm ran của Giản Thư rồi xoa nhẹ, tuy rằng cách một lớp chăn nhưng vô cùng hiệu quả.

"Tiểu Giản này," mẹ Lê vừa nói vừa xoa xoa, "Con người của bác làm việc không tốt, hôm đó đã dọa con sợ rồi đúng không? Sau đó Lê Hành nói với bác, bác thật tâm tự trách bản thân... Cháu yên tâm, bác và ba của nó không giống với những người ngoài kia, con cái đều có cuộc sống của riêng mình, chúng ta sẽ không can thiệp nhiều."

Ngữ khí của mẹ Lê nhẹ nhàng, hiền hòa và cách nói chuyện của bà cũng thanh kỳ (thanh cao, kỳ lạ), Giản Thư lắng nghe, sau đó từ từ thả lỏng, mỉm cười gật đầu với bà, biểu thị bản thân có thể hiểu.

"Bác cũng nghe Lê Hành nói chuyện của cháu. Thực ra, cháu đừng mãi để việc đó ở trong lòng nữa, trên đời này người phải chịu khổ cũng không ít, nhưng nếu cháu có thể gặp người hay chuyện gì đó khiến cháu vui vẻ thì đừng cố đè nén nữa." Mẹ Lê đột nhiên nhớ tới cái gì đó, động tác trên tay cũng dừng lại một chút, cong cong ánh mắt mà cười rộ lên," Lần đầu tiên đến thủ đô bác còn là một thanh niên nhỏ bé hận đời, cảm thấy toàn bộ thế giới này đều muốn hại bác, cùng một đám người sống trong một cái tầng hầm, nói là muốn bác học vẽ nhưng thật ra cả ngày đều xem mình là nghệ thuật gia, cùng một đám lưu manh chơi bời, uống rượu, đến ngõ nhỏ vẽ bậy, cái gì gọi là phản nghịch đều đã từng làm, sau đó còn kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, làm vài người bị thương. Chính khi ấy bác quen được ba của Lê Hành ở trại tạm giam, khi đó ông ấy là người bảo lãnh cho bác."

Ngay khi những lời này nói ra, hai người kia đều kinh hãi, Giản Thư không tiện nói gì, kinh ngạc nhìn về phía Lê Hành, cũng chỉ thấy đối phương cũng đang trợn mắt ngoác mồm.

Lê Hành: "Mẹ...thật sao?"

Mẹ Lê vẫn mỉm cười, giống như không phải đang nói về lịch sử đen tối của chính mình: "Như thế nào, con có thấy mẹ ngầu không? Hai đứa sẽ không thể tưởng tượng được sự chênh lệch tâm lý đó đâu, mẹ mười bảy ông ấy hai mươi tư, ông ấy là người nối nghiệp tập đoàn của gia tộc, còn mẹ chỉ là một cô gái mới lớn lầm đường lạc lối, không khác gì một con quỷ ha, con nói xem đều là người trẻ tuổi, sao lại có khoảng cách lớn đến như vậy..."

"Nhưng rồi không hiểu sao bác với ông ấy lại yêu nhau. Khi ông nội của Lê Hành biết chuyện này, ông ấy hận không thể dùng gậy đánh nát đầu của bác, nhưng chính ba của Lê Hành kiên trì, nhất quyết không chia tay với bác...kỳ thực nói đến, khi đó bác không có gì cả, đứng bên cạnh ông ấy còn cảm thấy tự ti..."

"Nhưng cháu xem, chúng ta hiện tại không phải tốt lắm sao, tuy rằng sinh ra đứa con trai có rất nhiều tật xấu, nhưng nhìn chung cũng không thái quá..."

Thu hoạch được ánh mắt bất lực của con trai, mẹ Lê mới cười không nói nữa, cầm lấy bàn tay không ghim kim của Giản Thư, bày ra vẻ mặt tương đối nghiêm túc: "Bác nói chuyện này, chỉ là muốn nói, ai mà chẳng có vài cái lịch sử đen tối, đi sai đường một hai lần cũng không thành vấn đề, có thể quay lại để thoải mái đi tiếp đã tốt lắm rồi."

Giản Thư lĩnh hội, trong lòng cảm động khôn tả.



Anh vốn không phải là người vô tâm, lúc trước rối rắm, vì Lương Tiềm Xuyên mà gần như cắt đứt liên lạc với mẹ mình, một mình chống đỡ nhiều năm như vậy, anh đã quên mất cảm giác được mẹ yêu thương, bảo vệ. Hôm nay, ở đây, nơi hoang vắng ở trong lòng kia dường như đã có chút dấu hiệu hồi sinh.

"Sau này đừng khách sáo với bác, cháu xem bác là trưởng bối cũng được, là bạn bè cũng được, có chuyện gì cũng có thể nói với bác, được không?" Mẹ Lê vẫn cười, hiếm thấy thể hiện ra bộ dáng hiền thê lương mẫu.

"Ba anh nhìn em hiền lành như vậy, phỏng chừng nửa đêm cũng phải cười tỉnh."

Thấy Giản Thư vừa kích động vừa xấu hổ, Lê Hành mở miệng nói đùa sang chuyện khác để giải vây.

"Còn con nữa! Con có thể học hỏi ba của con một chút được không? Đứng đấy mà không thấy ngại à! Nếu không tại con thì Giản Thư của chúng ta có nằm ở đây không?"

Nhìn đi, nhìn đi, giống như đã quen thân tám đời rồi, nói chưa được mấy câu đã "Giản Thư của chúng ta", Lê Hành oán thầm.

Lê Hành: "Canh của mẹ sắp nguội rồi."

"Ồ đúng đúng đúng, đến ăn thử canh này của bác, trong đó có một ít thứ bổ huyết an thai, bảo đảm thuốc đến bệnh đi. Để bác nói cho cháu nghe, tây y trị bao bệnh nặng rất tốt, nhưng nếu phải điều dưỡng thì vẫn phải dựa vào tổ tông của chúng ta, hơn nữa canh này bác nấu không có mùi lạ đâu..."

Lê Hành nhìn mẹ mình tập trung vào nhân vật "bà nội người ta" này không thể thoát vai, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Giản Thư chân thành mỉm cười, trong mắt có một chút ánh sáng lộng lẫy, trong lòng bất giác ấm áp.

Đúng vậy, con đường phía trước vẫn còn dài, bọn họ còn có biết bao nhiêu năm tháng để tiêu dao.