Tự Bạch

Chương 31




Vài ngày sau, bộ sofa mới đặt đã được giao đến, cộng thêm một đống gối lớn nhỏ.

Cả đêm Giản Thư không ngủ được, lúc nằm nghiêng, cánh tay của anh bị đè đến tê dại, mơ màng muốn vươn mình, thân thể lại phảng phất như nặng ngàn cân, không chịu nghe lời. Anh không muốn quấy rối Lê Hành nghỉ ngơi nên cố gắng chịu đựng một mình, lúc ngủ thì lại bị từng trận đau nhói ở đầu các ngón tay làm thức giấc đến tận hừng đông.

Đến khi Lê Hành rời giường, hắn mới phát hiện lông mày của Giản Thư nhíu chặt, có vẻ như không được thoải mái, Lê Hành thăm dò gọi anh hai tiếng, lại nghe thấy đối phương mệt mỏi trả lời, nghĩ rằng anh ngủ không ngon.

"Có chỗ nào khó chịu không?" Lê Hành vừa nói vừa ấn nhẹ bụng của Giản Thư qua chăn bông, vẫn bình thường mềm mại, hắn quay lên sờ trán của anh, cũng không có phát sốt nên mới thoáng an tâm.

Khi chuyển mắt lại, hắn nhìn thấy đôi mắt của Giản Thư đang mở hờ, trong mắt đầy mê man, có lẽ anh cảm thấy ánh sáng quá chói nên nhắm một mắt, dùng mắt còn lại nhìn Lê Hành, nhìn thấy hắn, anh khẽ cong khóe môi, lẩm bẩm "chào buổi sáng", sau đó mơ hồ hỏi Lê Hành mấy giờ rồi.

Ngày thường hắn không thể nhìn thấy Giản Thư như thế này, mềm mại đến mức nhũn nước, Lê Hành không khỏi cảm thấy nóng bừng cả người, cưỡng ép kéo tâm tư của mình lại, một lần nữa hỏi Giản Thư có chỗ nào không thoải mái hay không.

"Tay, tê rần..."

"Tay tê rần?" Lê Hành suy nghĩ một chút, sau đó cầm lấy bàn tay bên kia của anh, "Bên này thì sao?"

"Tê...ừm..." Giản Thư lại có chút buồn ngủ nên mơ mơ màng màng, nhưng lông mày vẫn cau lại.

Lê Hành đau lòng, nhẹ nhàng xoa bóp đầu ngón tay cho anh, vừa chạm vào, anh theo bản năng co người lại, khó chịu giãy dụa.

"A...trước tiên...vươn, vươn mình..." Biết Lê Hành sẽ không làm, Giản Thư dùng ý thức còn sót lại nhắc nhở hắn.

Lê Hành hiểu ra, một tay luồn qua lưng đối phương, tay còn lại đỡ thắt lưng anh, cẩn thận giúp anh lật người, nhét chăn bông, lúc này mới nắm bàn tay tê dại lên xoa bóp.

Chung sống với nhau một thời gian dài như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Lê Hành nắm tay Giản Thư: hành động thể hiện rõ ràng sự thân mật của tình nhân, hắn biết bây giờ còn chưa phải lúc, Giản Thư vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ lòng phòng bị, hắn không muốn cưỡng bách. Thời khắc này, bàn tay của hai người đang áp chặt vào nhau, mà Lê Hành đã nghiện cái xúc cảm vừa rõ ràng vừa mát mẻ này của khớp xương, trong lúc xoa bóp còn vô thức đan tay của hai người vào nhau, không ngời tới chính là Giản Thư lại xem là chuyện đương nhiên mà nhẹ nhàng cuộn tròn những ngón tay của mình lại, nhưng xem bộ dáng thì vẫn như đang ngủ, không biết giờ khắc này anh có biết chính mình đang nắm tay của ai hay không.

Hoặc có lẽ, anh chỉ đang nóng lòng tìm một nguồn nhiệt, thoải mái nghỉ ngơi một trận.

Nhưng bất kể thế nào, hình ảnh mười ngón tay đan vào nhau vẫn khiến cho Lê Hành lưu luyến, nhìn chằm chằm hồi lâu vẫn cảm thấy chưa đủ, thậm chí hắn còn bắt đầu hoài nghi mình có phải là biến thái hay không.

Có lẽ là bởi vì cảm giác đau ngứa ở đầu ngón tay đã biến mất, Giản Thư không còn cau mày nữa, gương mặt lúc ngủ cũng bình tĩnh.



Lê Hành lặng lẽ rút tay về, đóng rèm cửa và rời khỏi phòng ngủ, sau khi nghiên cứu các phương pháp đối phó với tình trạng mang thai, hắn mới nhận ra để phòng ngừa máu huyết không lưu thông thuận lợi, ban đêm cần giúp thai phụ lật người. Nghĩ đến đêm qua Giản Thư chịu đựng khó chịu một mình thì hắn không khỏi tự trách. Sau khi ghi chép cẩn thận, hắn vào bếp tập nấu theo công thức, đến khoảng mười một giờ trưa, chuông cửa vang lên, bàn ghế sofa mới được giao đến.

Lê Hành ở phòng khách chỉ huy, một lúc sau, hắn nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra, Giản Thư bước ra ngoài, trên người mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo len dệt kim mỏng, bụng dưới êm dịu nhô lên, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy rõ mồn một.

Phòng khách nhiều người lạ, Lê Hành biết tâm bệnh của Giản Thư, đang bận cũng chạy tới, che ở trước mặt của Giản Thư, vừa vặn chặn tầm nhìn từ phòng khách.

"...A Hành?" Nhìn thấy người trước mặt, Giản Thư ôn nhu cười, theo thói quen đưa tay bắt lấy góc áo của Lê Hành, nhưng không dùng sức, cũng chỉ là nắm.

"Họ đang lắp ghế sofa mới, em sao rồi?" Lê Hành hỏi, quay đầu ra hiệu cho người giao hàng lắp ghế xong thì có thể rời đi, sau đó đỡ Giản Thư trở lại phòng ngủ.

"Tôi cảm thấy có chút muốn nôn." Giản Thư trả lời.

Gần đây anh đã dừng thuốc chống nôn, vì tam cá nguyệt thứ nhất (1) không theo quỹ đạo tự nhiên, nội môi (2) tuy đã điều chỉnh phù hợp với trạng thái thai nghén nhưng các chức năng sinh lý của cơ thể vẫn cần thời gian để thích nghi nên mấy ngày này Giản Thư vẫn cảm thấy buồn nôn nhưng không nôn ra được thứ gì, thậm chí khi không có ai trợ giúp thì bị ép đến nôn khan cũng không nôn nổi, cực kỳ khó chịu.

(1) Tam cá nguyệt (Trimester) là khoảng thời gian từ khi mang thai đến lúc sinh nở, bao gồm 3 giai đoạn của thai kỳ: Giai đoạn 1: Tam cá nguyệt thứ 1 (3 tháng đầu thai kỳ); Giai đoạn 2: Tam cá nguyệt thứ 2 (3 tháng giữa thai kỳ); Giai đoạn 3: Tam cá nguyệt thứ 3 (3 tháng cuối thai kỳ)

(2) Nội môi: là môi trường bên trong cơ thể, là môi trường mà tế bào thực hiện quá trình trao đổi chất.

Bác sĩ nói, mặc dù quá trình này sẽ không làm mất đi các chất dinh dưỡng như ốm nghén, nhưng nó tương đương với mài mòn cơ thể, ngắn thì mười ngày nửa tháng, lâu thì có thể kéo dài hết cả tam cá nguyệt thứ hai.

"Không khỏe thì nằm ở trên giường, đứng dậy làm gì?" Lê Hành thuận thế ôm Giản Thư vuốt ngực cho anh thuận khí.

"Ừm...haiz, không thoải mái...mới đứng dậy." Âm thanh của anh có chút nhẹ.

Buồn nôn mà nằm xuống thì quả thực sẽ càng khiến lồng ngực căng cứng, Giản Thư cảm thấy có chút vô lực, gần như theo bản năng muốn đi tìm Lê Hành.

Lê Hành đau lòng, căn bản không nỡ buông người ra, đỡ anh ngồi lại trên giường, ôm anh để anh úp mặt mình vào vai hắn, xoa lưng cho anh.

Giản Thư trốn tránh, kiềm nén cơn buồn nôn, nói, "Đi nhà vệ sinh..."



"Không đi, không sao cả, dơ thì giặt sạch là được rồi, em thả lỏng đi." Lê Hành không định thả người.

Lúc này Giản Thư thực sự không thể chịu đựng được nữa, đành phải ngoan ngoãn nằm nhoài trong vòng tay của Lê Hành, tùy ý để bàn tay ấm áp phía sau vỗ nhẹ lên lưng mình.

Một lúc sau, Lê Hành cảm thấy người trong lồng ngực mình động đậy không yên, sau đó bắt đầu nôn khan từng trận, thân thể co giật, nhịp thở có chút lộn xộn. Có lẽ cảm nhận được anh đang cố gắng kìm nén sự khó chịu, cố gắng thể hiện mình thoải mái, cho nên không cần nhìn, hắn vẫn đoán được đối phương đang nắm chặt tay và nôn mửa sau lưng mình.

"Thả lỏng tay ra, đặt lên lưng của tôi, ngoan." Lê Hành vừa vuốt lưng vừa nói ở bên tai Giản Thư.

Lưỡng lự một hồi, cuối cùng anh cũng ngoan ngoãn "giao nộp" bàn tay.

Có lẽ là do tối hôm trước anh ngủ không ngon, sáng nay đặc biệt khó chịu, dằn vặt cho đến khi lưng đầy mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy. Sau đó, Giản Thư mới phát hiện cảm giác khó chịu quấy nhiễu mình kia mới thoáng trôi qua, cả người mềm nhũn, dựa vào trên vai Lê Hành thở hổn hển, một tay che lên cái bụng nhô ra của mình mà xoa nhẹ.

Ngay sau đó, một bàn tay khác cũng đặt lên bụng của Giản Thư, cẩn thận xoa bóp cho anh, người đó ở bên tai anh hỏi: "Có ổn không? Có còn muốn nôn không?"

Giản Thư lắc đầu, đợi hơi thở bình ổn lại mới nói với Lê Hành: "Đi tắm..."

Sau lưng đổ mồ hôi lạnh quả thực không thoải mái, nhưng buổi sáng đường huyết thấp, không thích hợp tắm rửa quá lâu, Lê Hành nghĩ nghĩ, liền đơn giản cởi quần áo của mình, đỡ Giản Thư đi tắm.

Thể lực không đủ, tay chân của Giản Thư có chút yếu ớt, đầu óc cũng choáng váng.

Sau khi tắm rửa xong, ngồi trên giường uống một ly nước chanh mật ong, Giản Thư mới từ từ phục hồi, tinh thần cũng minh mẫn hơn một ít, nói muốn đi xem ghế sô pha mới.

Thẩm mỹ của Lê Hành xem như là bị mẹ Lê ảnh hưởng, ghế sô pha màu nâu đất sang trọng, bên trên chất đầy gối tựa màu trắng ngà, rộng rãi mà ấm áp. Giản Thư qua ngồi thử một chút, cảm thấy độ cứng của ghế vừa vặn, cười nói: A Hành đây là mua giường mới cho tôi rồi.

Lê Hành thì lại không hiểu phong tình mà tỏ vẻ nơi này dù thoải mái đến đâu cũng không nên dùng để ngủ, nếu không sẽ bị cảm lạnh.

Giản Thư đột nhiên nhớ đến điều ước vào sinh nhật thứ hai mươi của mình, anh ước những năm tháng sau này sẽ thật bình yên, kết quả lại bị Lương Tiềm Xuyên trêu chọc rằng không bằng trực tiếp hy vọng hòa bình thế giới.

Đến nay đã gần mười năm trôi qua, cuộc sống hiện tại có thể được xem như là đã hoàn thành tâm nguyện của anh lúc đó hay không?

Dù rằng thế giới đang thay đổi, người ở bên cạnh mình lúc này không còn là người cũ nữa thì tình yêu vẫn là thứ tình yêu như thế.