Tự Bạch

Chương 13




Sau khi xuất viện hơn một tuần, hắn vốn dĩ muốn chăm sóc thân thể của Giản Thư thật tốt nhưng nuôi đến nuôi đi, anh tựa như ngày càng gầy gò.

Trong lúc đến bệnh viện tái khám, bác sĩ đã nói không còn vấn đề gì nghiêm trọng, trước mặt của Lê Hành anh cũng không biểu hiện có chỗ nào khó chịu. Nhưng khi đến gặp bác sĩ tâm lý thì chuyên gia tư vấn lại nói trong hai lần điều trị gần đây, Giản Thư bắt đầu có xu hướng che giấu bản thân, càng ngày càng không thích nói chuyện, thoạt nhìn không quá lạc quan, cố ý dặn dò Lê Hành nên chú ý nhiều hơn.

Lê Hành nghĩ mãi không ra, rõ ràng hắn đã cho anh uống thuốc chống trầm cảm đúng giờ, còn thường xuyên để mắt đến tình trạng của anh, cố gắng nghĩ trăm phương ngàn kế làm cho anh vui vẻ, nhưng tại sao bệnh tình của anh vẫn không thuyên giảm? Nhưng mà mỗi lần hắn bóng gió hỏi đến chuyện này, anh lại luôn nở một nụ cười tiêu chuẩn và nói đã tốt hơn rất nhiều, là bác sĩ chuyện bé xé ra to, quá mức bi quan.

Thấy Giản Thư trấn an mình như vậy, Lê Hành dần tin đó là sự thật, thấy sinh hoạt hàng ngày của Giản Thư không có vấn đề gì lớn hắn cũng từ từ yên tâm, chỉ nói bệnh đến như núi đổ, có lẽ anh cần một quá trình để phục hồi.

Dự án xây dựng đô thị kết thúc thuận lợi, có thể xem như là Lê Hành "khai trương hồng phát" sau khi trở về nhậm chức, đương nhiên hắn cũng nên khen thưởng cho cấp dưới của mình. Ban đầu dự định để Giản Thư ở nhà một mình, nhưng Lê Hành không yên tâm mà anh lại nói không sao cả, còn khuyến khích hắn tổ chức một bữa tiệc ăn mừng để nâng cao tinh thần cho mọi người.

Vì vậy, sau cuộc họp tổng kết vào thứ Sáu, Lê Hành đã đưa mọi người đi ăn một bữa thật ngon. Lê Hành thường ngày rất nhiệt tình trong công việc, tính tình còn rất dễ gần, tuy chỉ mới nhậm chức chưa đầy một năm nhưng những người dưới quyền hắn đều rất vui vẻ hòa thuận. Trên bàn ăn bọn họ cũng không câu nệ, mời nhau uống rượu, trò chuyện rất hào hứng, bầu không khí rất náo nhiệt. Mấy người trẻ tuổi hào hứng bày tỏ đi theo lão đại chính là sẽ được ăn thịt uống rượu, sau này nhất định phải cúc cung tận tụy, đến chết mới ngừng.

Bữa ăn này rất hiệu quả, mọi người chơi đùa đến tận khuya mới giải tán, lúc Lê Hành về đến nhà đã gần mười hai giờ.

Vừa mở cửa bước vào phòng khách liền thấy phòng khách tối om, hắn còn tưởng Giản Thư đã ngủ, còn chưa đi vài bước thì đột nhiên hắn nhìn thấy anh để chân trân ngồi xổm trên ban công. Đêm xuân còn lạnh, hơi nước nặng trĩu, nhưng anh chỉ mặc một chiếc áo đơn, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, không biết có phải vì nhiệt độ hay không mà bóng lưng của anh có chút run rẩy.

Lê Hành sợ hết hồn, bước nhanh tới gọi tên anh, vừa đến gần thì thấy trên tay phải của anh còn cầm một con dao nhỏ, trên lưỡi dao có một vệt màu đen, dù ánh sáng không đủ nhưng vẫn trông giống như màu máu. Có người đến bên cạnh anh, nhưng anh dường như vẫn không hay, duy trì động tác như cũ, ngột ngạt thở hổn hển. Nghĩ đến ký ức lần trước trong bệnh viện, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Lê Hành, hắn vội vàng đi đến bên cạnh Giản Thư, nắm lấy cánh tay anh rồi cưỡng ép dùng sức đỡ người dậy, ngay lúc này, hắn có thể cảm nhận rõ ràng chân của người trong ngực mình run không ngừng, cơ hồ đứng cũng không vững.

Quả thật chỗ anh vừa ngồi xổm có một vệt chất lỏng không nhỏ, màu sắc giống như trên lưỡi dao, không nhiều, nhưng xem ra ít nhất là đã cắt trúng tĩnh mạch.

Mãi đến khi được giúp đỡ đứng dậy, Giản Thư mới tỉnh táo lại, mờ mịt quay đầu lại nhìn Lê Hành, trố mắt một lúc lâu, sau đó anh đột nhiên giơ bàn tay còn lại lên nắm lấy ống tay áo khoác của Lê Hành – nói là nắm nhưng căn bản không có chút sức lực nào cả, tựa như là bị động mà câu ngón tay mới miễn cưỡng không để cánh tay buông thõng xuống. Lê Hành rút con dao ra đặt sang một bên rồi mới vội vàng cúi đầu kiểm tra cái tay đang níu lấy ống tay áo của mình kia.



Nằm ngoài dự liệu của hắn, cánh tay của Giản Thư đầy những vết sẹo trông rất giật mình, có mới có cũ, đủ loại hình dạng. Một vài chỗ có lẽ bị bầm, hiện lên xanh tím, một số là vết xước nhẹ, gần như đã lành, thậm chí ở gần khuỷu tay còn có dấu răng sâu hoắm. Mà nặng nhất trong số đó là vài vết rạch ở gần cổ tay, vết thương còn mới, vì vết cắt không nông nên máu tràn ra ngoài từng chút một, vạn hạnh trong bất hạnh, tất cả đều không đụng đến động mạch, chỉ cầm máu thôi là được rồi.

Lê Hành đang đỡ Giản Thư không thể phân thân, dưới tình thế cấp bách, hắn thẳng thắng bế người vào phòng khách, đặt anh lên ghế sô pha, chuẩn bị đi tìm băng gạc. Không ngờ, Lê Hành vừa mới rút một tay ra, Giản Thư nhíu mày, hoảng loạn dùng tay khác bắt lấy tay áo của hắn, cúi đầu, rũ mắt, ngập ngừng nói gì đó.

Lê Hành phải mất một lúc lâu mới hình dung ra được, Giản Thư chỉ lặp đi lặp lại có hai câu: "A Hành, tôi sợ."

Vốn tưởng người đã không có chuyện gì, thậm chí còn yên tâm để anh ở nhà một mình, Lê Hành vươn tay ôm Giản Thư đang run rẩy, trái tim đau đến mức như bị dao cứa. Hắn không nhịn được bắt đầu nghĩ, chính mình cẩu thả, ngu ngốc, cùng với Lương Tiềm Xuyên khi đó có gì khác biệt đâu?

Hóa ra trong những đêm dài hắn không biết, anh đã đau khổ đến như vậy; hóa ra hắn cũng như người mà hắn chán ghét, đều làm tổn thương người chỉ biết giả vờ như không sao này.

Không dám tự mình rời đi, Lê Hành không còn cách nào khác vừa an ủi vừa ôm ngang Giản Thư lên, trực tiếp ôm anh đến nơi đặt băng gạc. Trên trán Giản Thư toát ra mồ hôi lạnh ước chừng là do cơn đau thắt lưng quặn thắt, cuối cùng khi cảm xúc đã bình tĩnh lại, anh tựa như mất hết sức lực, cúi đầu dựa vào ngực của Lê Hành.

Lê Hành nhẫn nại chịu đựng sự tức giận đối với bản thân không ngừng dâng lên từ đáy lòng, cố gắng nhẹ tay sát trùng, cầm máu, quấn băng gạc cho Giản Thư, dù là như vậy, khi cồn chạm vào vết thương trên da thịt, người trong ngực hắn liền đau đến phát run nhưng vẫn liều mạng cắn môi, không kêu một tiếng nào. Người đã đến mức này rồi nhưng vẫn theo thói quen kiên trì chống đỡ như thế, Lê Hành thậm chí còn không dám để ý tới, chỉ cảm thấy nếu hắn nghĩ đến thì trong lòng sẽ giống như mở ra một vực thẳm.

Sau khi xử lý tốt vết thương mới, hắn lại bôi thuốc mỡ khử ứ vào vết bầm cũ, sau khi dằn vặt một hồi, hắn một thân đầy mồ hôi đi pha nước cho anh tắm rửa. Lúc uống thuốc xong, Giản Thư đã lấy lại được sự minh mẫn, ngay khi phục hồi tinh thần, anh bắt đầu theo quán tính giống như không có chuyện gì xảy ra, âm thanh vô lực đến mức không nghe rõ. Chờ đến lúc Lê Hành pha nước xong, anh muốn tự mình đi vào phòng tắm, nhưng chân mềm đến mức không thể chống đỡ được cơ thể, một bước đã lạng choạng. Lê Hành ở bên cạnh nhìn mà kinh hồn bạt vía, cuối cùng vẫn kiên trì nửa ôm nửa đỡ Giản Thư vào phòng tắm.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, miếng gạc trắng vừa băng trên cổ tay lại trở nên hồng hào, Lê Hành nhìn mà cảm thấy xót xa.

Chưa tắm xong, Giản Thư đã mê man chìm vào giấc ngủ say, cuối cùng cũng không biết mình ra khỏi bồn tắm như thế nào, thay quần áo rồi nằm trên giường như thế nào.

Lần này Giản Thư ngủ rất sâu, lưng không còn phải chịu cơn đau dằn vặt, cảm giác khó chịu cùng hoảng sợ cũng không biến thành ác mộng quấy rầy giấc ngủ của y nữa. Có vẻ như chỉ cần xác nhận có Lê Hành ở bên cạnh, ở một mức độ nào đó anh sẽ có thể chịu đựng được sự dày vò do căn bệnh tâm lý gây ra, không biết chuyện này đến tột cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu.