Chương 98: Lên Nhanh Xuống Cũng Nhanh, Mùa Giải không trọn vẹn.
Trận thắng trước đội trẻ Bình Dương trên sân nhà giúp đội Đông Á có 13 điểm với thành tích thắng 4 thua 2 hòa 1. Giải đấu đã đi được nửa chặng đường, lẽ ra chỉ cần 3 điểm nữa là đội sẽ chắc suất trụ hạng, như sự trỗi dậy của đội trẻ Bình Dương khiến loạt trận lượt về trở nên khó đoán, vậy nên nếu kết thúc mùa giải với 18 điểm thì Đông Á sẽ an tâm trụ hạng.
Như vậy đội Đông Á phải kiếm 5 điểm trong 5 vòng đấu còn lại và mong các đội phía dưới Bình Thuận và Đồng Tháp sẽ không tạo nên cơn địa chấn nào đáng kể. Thay vì quỳ xuống cầu trời khấn phật mong người khác sảy chân, HLV Đức Minh muốn chủ động nắm quyền quyết định vận mệnh của đội bóng. Vốn dĩ lúc đầu ông dự tính sẽ chỉ dùng Xuân Mai trong các trận đối đầu với đội trẻ Bình Dương và đội Đồng Nai, còn lại sẽ không dùng tới. Đó là quyết định của giám đốc điều hành.
Nhưng sau vụ Bình Dương, HLV đã phải gặp giám đốc để thảo luận lại vấn đề này.
“Bình Dương có ngôi sao trong đội hình, thi đấu rất khác lượt đi, Đồng Tháp và Bình thuận chúng ta vẫn chưa rõ họ nắm con bài tẩy nào hay không? Xét một cách toàn diện thì đội Đông Á đang có tỉ lệ trụ hạng khá cao, nhưng không thể nói trước được điều gì. Đồng Nai là một đội đang có phong độ cao, Truyền thông L.A sở hữu lối đá rắn, khả năng giành điểm trong hai trận này rất thấp. Như vậy trong ba trận đối đầu với Daklak, Đồng Tháp, Bình Thuận, chúng ta phải có 5 điểm như vậy mới an tâm.”
“Ai cũng nghĩ Bình Dương năm nay không có động lực thi đấu, làm mấy đội ở trên thong dong nhàn nhã cả lượt đi. Ai dè lượt về nổi lên một ngôi sao, khiến cả đám lo sốt vó. Kiểu gì cũng bung sức ra đá hết mình. Bình thuận mới có ba điểm thôi, họ muốn ta nhả trận tới. Phía L.A sẽ cố gắng ghì đội Bình Dương thêm một vòng, không thắng được thì cố cầm hòa. Phương án tốt nhất là đánh bại được đội Đồng Nai ở vòng vòng cuối, mấy vòng này du di cầm hòa là vẹn cả đôi đường.”
“Đồng Nai chỉ thua đúng trận mở màn, lượt về họ rất muốn trả món nợ lượt đi. lại có sân nhà làm điểm tựa. Muốn chiến thắng rất là khó. Anh trao đổi với mấy ông kia, xem trận nào bung sức thì báo em, để em còn biết đường thu xếp.”
“Dĩ hòa vi quý. Mấy đội kia muốn có 13 điểm đâu phải dễ. tôi thấy hòa hai trận được 15 điểm là ngon rồi.”
Với chủ trương cầu hòa của cấp trên, Phạm Đức Minh quyết định không thay đổi kế hoạch ban đầu của mình. Ông nói với cấp dưới gọi Xuân Mai đến phòng làm việc của mình để nói chuyện riêng. THeo lẽ thường HLV chỉ cần ra quyết định, cầu thủ sẽ chấp hành theo, nếu mà cầu thủ tỏ ra bướng bỉnh thì cho nghỉ luôn đến hết mùa. Nhưng Đức Minh chưa độc đoán và tồi tệ đến mức ấy, ông dạy cho Xuân Mai hành xử như một cầu thủ chuyên nghiệp thì chính ông cũng phải tỏ rõ thái độ như vậy mới đúng.
“Thầy cho gọi em ạ?”
Xuân Mai bước vào phòng, lễ phép chào hỏi. HLV nhìn qua thấy rất thuận mắt. cảm thấy nếu cậu ta vẫn giữ thái độ khiêm tốn ham học hỏi thì người trước mặt sẽ còn tiến rất xa.
“Ngồi đi. hôm nay tôi cho gọi cậu đến có vài chuyện muốn nói rõ. Câu muốn cậu nắm được tình hình và không suy nghĩ lung tung khi tôi đưa ra quyết định.”
Phạm Đức Minh chỉ tay ra ghế cho Xuân Mai ngồi xuống, còn bản thân tự pha một ấm trà, bộ dáng thong dong trước khi bắt đầu câu chuyện.
“Trận đấu vừa rồi cậu thi đấu rất tốt, ban lãnh đạo có lời khen dành cho đội cũng như phong độ mà cậu thể hiện ở trên sân. Trong suốt thời gian làm HLV của đội tôi thấy cậu là một bản hợp đồng chất lượng, tôi rất vui vì chúng ta có thời gian làm việc với nhau.”
Ngừng một lúc, ông lại nói tiếp.
“Tôi nghĩ mùa giải này sẽ khó khăn đến vòng đấu cuối cùng, nhưng chúng ta lại có kết quả tốt đến bất ngờ, năm ở nửa trên bảng xếp hạng và chỉ cần hai điểm nữa là nắm chắc khả năng trụ hạng. Vậy nên có thể nói là nhiệm vụ và vai trò của cậu ở đội bóng Đông Á đã hoàn thành 90 %. Thời gian còn lại cậu không cần thiết ra sân, có thể nghỉ ngơi, đi du lịch. chúng tôi vẫn sẽ thanh toán tiền lương như trong hợp đồng đã ký kết hồi đầu mùa. “
“Cậu có thể tiếp tục ở lại đây luyện tập, nhưng khả năng cao sẽ không được ra sân ít nhất là trong 4 vòng đấu tiếp theo. Ở vòng cuối đối đầu với đội Đồng Nai, tôi sẽ cân nhắc sử dụng đến cậu, trong trường hợp cậu vẫn còn ở đây.”
Vừa có một trận đấu tuyệt hay trên sân nhà, vậy mà HLV đưa ra quyết định rất đột ngột khi công khai loại bỏ Xuân Mai ra khỏi đội hình thi đấu. Giống như một món hàng bị vứt đi sau khi sử dụng xong. Ngạc nhiên, hụt hẫng, thất vọng… Xuân Mai nhìn HLV, ánh mắt hiện rõ sự buồn bã.
“Em hiểu thầy có lý do riêng khi đưa ra quyết định, nhưng thầy có thể giải thích nguyên nhân không?... em không hiểu vấn đề, vì sao… do bản thân em hay một lý do nào khác.”
HLV Đức Minh thở dài.
“Thực ra đây là ý của cấp trên, nó thuộc về một bức tranh toàn cảnh, rộng lớn hơn. Nó không phải vấn đề chuyên môn hay thái độ thi đấu. Những phương diện này cậu làm rất tốt và còn có thể đi xa nếu duy trì thái độ như hiện tại. Nhưng không phải ở đây, không phải môi trường này. Tôi biết chuyện này rất đường đột và khó chấp nhận, song tôi muốn cậu biết sớm và hiểu vì sao thời gian tới tôi không sử dụng cậu trong đội hình.”
“Theo thầy thì em nên làm gì?”
“Cái đó tùy cậu thôi, ở lại đây cho tới khi hết hợp đồng, thi đấu vòng cuối cho đúng thủ tục. Hoặc là kết thúc sớm, có thể về nhà nghỉ ngơi, làm gì đó. Phía đội bóng vẫn sẽ thanh toán như trong hợp đồng. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Cậu cứ suy nghĩ rồi lựa chọn phương án phù hợp. Có gì thắc mắc hãy làm việc với trợ lý Quốc Trường, từ giờ sẽ là phần việc của cậu ấy.”
HLV Đức Minh đứng dậy kết thúc cuộc trò chuyện. Xuân Mai lững thững rời khỏi phòng làm việc của HLV, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. hôm qua còn vui vẻ mừng chiến thắng, hôm nay đã nghe tin “bị đuổi” khỏi câu lạc bộ, dù mùa giải mới diễn ra được một nửa.
Cậu tưởng rằng đây là giấc mơ, nhưng nghe tiếng chuông điện thoại của chị Trâm, cậu như được kéo về thế giới thực. Chị Trâm ra Vũng Tàu thăm cậu, rồi đi chơi biển mấy hôm. Giờ mà báo tin này chắc chị buồn lắm. Xuân Mai nén sự uất ức cùng một núi suy tư vào trong bụng rồi quay về nhà nghỉ.
Bảo Trâm đã lên đồ đi chơi ngày, Cô mặc một chiếc váy maxi dài màu lam, làm từ vải voan mỏng nhẹ, bay bổng trong làn gió biển. Chiếc váy có thiết kế hở vai, nhấn nhá bằng một đường viền ren tinh tế ở cổ áo và chân váy. Trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành màu be, viền quanh là một dải ruy băng cùng tông, tăng thêm vẻ thanh lịch.
Cô mang một đôi sandal đế bệt cùng túi xách đan từ sợi cỏ tự nhiên, tạo cảm giác gần gũi với thiên nhiên. Mái tóc dài hơi gợn sóng thả nhẹ, phất phơ theo gió, gợi lên sự phóng khoáng và nữ tính. Trên cổ tay, cô đeo một chiếc vòng tay bằng vỏ sò nhỏ xinh, như một điểm nhấn nhẹ nhàng.
dường như cô tốn rất nhiều thời gian cho khâu chuẩn bị, có lẽ là muốn có một kỷ niệm đẹp khi đi chơi với Xuân Mai. Đây là lần đầu tiên cậu thấy chị Trâm “xinh và duyên dáng” như vậy, Sự xuất hiện của cô thật đúng lúc, có thể làm vơi đi nỗi ưu tư trong lòng. Cô còn mua cho cậu một bộ đồ du lịch, áo và quần đùi hoa cộng thêm một chiếc kính mát khi đeo lên trông rất “cool”.
Họ dắt tay nhau đi dạo dọc bãi cát mịn màng, để lại những dấu chân song song trên nền cát ẩm. Gió biển mang theo mùi mặn mòi và tiếng sóng rì rào, như khúc nhạc nền cho những câu chuyện cười đùa.
Khi nắng lên cao, họ dừng chân chiếc lều nhỏ trên bãi cát, trải khăn ra và thưởng thức bữa ăn nhẹ mà cả hai đã chuẩn bị. Những lát trái cây mát lạnh, nước dừa ngọt lịm, bánh tráng, nem cuốn cho bữa trưa.
Buổi chiều, họ thử chèo thuyền, cùng nhau khám phá các vịnh nhỏ quanh bãi biển. Xuân Mai cẩn thận hướng dẫn Bảo Trâm cách giữ thăng bằng, và tiếng cười của họ vang vọng cả mặt nước. Khi mệt, họ trở lại bãi biển, ngồi trên một mỏm đá cao ngắm nhìn mặt trời dần buông xuống. Xuân Mai khẽ choàng tay qua vai Bảo Trâm, thở một hơi dài nặng nề.
Bảo Trâm cũng nhận ra hôm nay cậu em có tâm sự gì đó trong lòng, Khi thi thoảng bắt gặp ánh mắt của cậu buồn rầu dưới ánh hoàng hôn.
“Sao thế, nay đi chơi không vui sao?”
Xuân Mai cười gượng.
“Vui mà, chỉ là em thấy mọi thứ ngắn ngủi quá. Giống như một giấc mơ vậy, một giấc mơ đẹp mà em không muốn tỉnh dậy.”
Bảo Trâm tò mò hỏi.
“Kể chị nghe coi? có chuyện gì với đội bóng à?”
Xuân Mai ngả người ra sau, chân tay thả lỏng bắt đầu kể lại câu chuyện hồi sáng khi HLV thông báo việc sẽ không dùng cậu trong bốn trận tiếp theo và nếu cậu ở lại thì sẽ cho cậu đá trận cuối cùng để khép lại mùa giải. Ông ấy nói là làm nên xin xỏ gì đó là điều dư thừa. Cậu không hiểu vì sao người ta lại quyết định loại cậu ra khỏi đội hình sau khi đã có được vị trí thuận lợi trên bảng xếp hạng. Điều này làm cậu thấy bản thân giống như một món hàng hết giá trị lợi dụng.
Hợp đồng với đội Đông Á, kết thúc và cậu lại thấy tương lai của mình mơ hồ và vô định. Bây giờ đang ở giữa mùa giải và cậu không được thi đấu trong gần một tháng tiếp theo. Cậu cảm thấy có thứ gì đó đang ngăn cản cậu thi đấu. Cậu yêu bóng đá nhưng dường như con đường này đang chối bỏ cậu.
Càng nói nhiều, giọng Xuân Mai lạc hẳn đi, cậu không muốn khóc nhưng khóe mắt và sống mũi vẫn cay cay. Suy cho cùng, cậu vẫn là một đứa trẻ cô đơn và lạc lõng trong đam mê của mình. BẢo TRâm không nói gì cô kéo đầu của Xuân Mai dựa vào vai của mình. Đàn ông con trai tự vấp ngã rồi sẽ tự đứng lên, qua chuyện lần này Xuân Mai sẽ càng trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn.
Cách để biến con trai thành đàn ông không có gì khác ngoài chuyện quan hệ thân mật.
Sau một đêm ân ái mặn nồng, tinh thần của Xuân Mai đã tốt lên nhiều, cậu cũng đã suy nghĩ thông suốt cho quyết định của mình. Bảo Trâm từ phía sau ôm lấy thân hình khỏe khoắn của cậu rồi hỏi.
“Nghĩ thông rồi à? Giờ em tính ở lại đây hay về L.A.”
Xuân Mai thở ra một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt chứa đựng sự kiên định.
“Hợp đồng vẫn còn nên em vẫn ở lại đây, Nếu không phải để thi đấu thì em nghĩ mình vẫn còn có thể đóng góp nhiều phương diện khác. Quan sát đội bóng thi đấu cũng là một cách để học hỏi và tích lũy kinh nghiệm.”
Bảo Trâm mỉm cười hôn nhẹ lên má của Xuân Mai.
“Ok… vậy chị sẽ về L.A trước… em ở lại đừng buồn nha.”
Xuân Mai gật đầu cảm ơn vì sự có mặt của Bảo Trâm trong thời gian này. Không có cô ở cạnh động viên an ủi, chắc chắn cậu sẽ rất khó vượt qua. Cậu học cách làm việc có trách nhiệm, cả trong tình cảm lẫn công việc. Dù HLV nói không cho cậu ra sân, ở lại CLB chẳng có nhiều ý nghĩa, Nhưng cậu vẫn tin mình vẫn có ích cho đội bóng.
Buổi chiều, Xuân Mai đưa chị Trâm ra bến xe và hẹn ngày trở về, khi đó cậu đã xong việc ở đội bóng mới.
Chuyện Xuân Mai bị loại khỏi đội hình trong thời gian còn lại của giải đấu chỉ có HLV và trợ lý biết. Những cầu thủ khác chưa nắm được việc này. Thấy Xuân Mai vẫn tập luyện bình thường nên chẳng ai nghĩ có chuyện gì lạ xảy ra. Có người còn nói trận sau cố gắng ghi bàn để đua top vua phá lưới. Nghe Xong Xuân Mai chỉ cười mà không đáp, hiện tại cậu đã có 14 bàn thắng, đứng thứ 2 và không có nhiều cơ hội cạnh tranh với Minh Khôi của đồng Nai đã có 17 bàn. Xếp thứ 3 và Quang Hưng với 10 bàn, cậu ta mới đá hai trận thôi, còn 5 vòng nữa mới kết thúc mùa giải. Nếu duy trì phong độ tốt, thì sẽ là cuộc đua song mã giữa hai người kia.
Hiện tại đóng góp của Xuân Mai đến từ các buổi tập, cậu cố gắng chia sẻ kỹ thuật cho đồng đội, vì dù sao kỹ thuật cậu cũng thuộc hàng Tóp Đầu của giải đấu, đồng đội đã được kiểm chứng khi cậu ra sân và luyện tập. Nhất là trong giai đoạn lượt về, đồng đội bắt đầu thấm được thông điệp mà Xuân Mai muốn truyền tải.
Người cảm nhận rõ rệt nhất là Anh Tú do cả hai thi đấu tiền đạo. Sau trận đấu với đội trẻ Bình Dương, Xuân Mai không được ra sân trong mấy trận liền, trọng trách trên hàng công thuộc về Anh Tú, và cậu ta có được vài bàn thắng giúp đội Đông Á chắc suất trụ hạng.
Xuân Mai vẫn luyện tập nhưng không được ra sân thi đấu, càng về cuối mùa giải, chẳng cần giải thích các cầu thủ cũng hiểu ra nguyên nhân sâu xa của HLV. Xuân Mai là cầu thủ được lãnh đạo mượn về thi đấu một mùa giải, nhiệm vụ trụ hạng đã thành công. HLV không muốn câu lạc bộ của mình phụ thuộc quá nhiều vào một cá nhân bên ngoài để không bị mất cân bằng đội hình trong mùa giải kế tiếp nên mới dùng cầu thủ của CLB để thay thế và làm quen với nhịp độ trận đấu.
Sức ảnh hưởng của Xuân Mai giảm dần qua từng vòng, người ta chỉ nhớ đến cậu khi xách nước bổ cam cho đội bóng, khoảng cách và các mối quan hệ cũng dần xa cách, tỉ lệ nghịch với đầu mùa giải, lúc cậu mới đến.
Tuy vậy Xuân Mai vẫn duy trì chế độ luyện tập một mình, nhiều hôm người ta thấy cậu một mình tập dợt bóng trong sân, đơn độc và lạc lõng. Cậu ở lại cống hiến hết mình cho đội bóng mượn về một mùa để trụ hạng cho tới những ngày cuối cùng của hợp đồng. Điều này khiến những người như Phạm Đức Minh phải tự hổ thẹn với lòng mình. khi không tạo điều kiện cho cậu thi đấu. Suy cho cùng, cũng không trách được ông, HLV cũng chỉ là một mắt xích nhỏ trong tập thể CLB. Ông phải tuân theo lời của giám đốc điều hành.
Người tiếp xúc nhiều với Xuân Mai chỉ còn trợ lý Quốc Trường, là cầu nối giữa cầu thủ và đội bóng. Anh hiểu được chuyện gì đang xảy ra, và muốn tâm sự với Xuân Mai về thế giới bóng đá. Những vấn đề mà cậu cần hiểu để không còn bất cứ khúc mắc nào trước khi mùa giải khép lại.
“Em hiểu ban huấn luyện có lý do khi đưa ra quyết định. Những thứ em làm chỉ là tuân theo hợp đồng thôi.”
Quốc Trường lắc đầu
“Em quá ngây thơ rồi, ít nhất là môi trường hiện tại em khó mà tồn tại được. Nếu như em xuất phát từ lò đào tạo trẻ thì sự nghiệp sẽ thông thoáng hơn nhiều. Có nỗ lực sẽ được đền đáp. Thế nhưng lò đào tạo trẻ rất ít, chỉ có hai đội thuộc dạng này. Vậy những đội còn lại thì sao. “
“Để vận hành một đội bóng một năm phải tốn hàng chục tỷ đồng, từ lương thưởng sân bãi dịch vụ hậu cần… Để quảng bá thương hiệu thì giải đấu càng cao, càng nhiều người biết đến. Chuyện một đội bóng lên hạng, xuống hạng không đơn giản phụ thuộc vào phong độ thi đấu của các cầu thủ đội bóng đó. Chúng ta phải sống dựa vào nhau, trận này anh nhường tôi, trận sau thằng bạn của tôi sẽ cầm hòa đội kia… kiểu như vậy. Em hiểu không?”
Xuân Mai gật gù.
“Em có nghe qua chuyện đó. tốn ít sức nhưng hiệu quả còn tốt hơn.”
Quốc Trường khẳng định.
“Chính xác, Việc em không được thi đấu cũng một phần do nguyên nhân này. Còn một nguyên nhân sâu xa nữa, nhưng sau này em sẽ tự hiểu thôi. Còn một vấn đề có lẽ em nên biết, cho dù HLV có cho em thi đấu vòng cuối thì tổng thời lượng thi đấu của em là 6/12 trận, tức là 50% thời lượng chơi bóng. Chiếu theo hợp đồng thì phải thi đấu 70% thì em mới được hưởng những chế độ thưởng thêm, vậy nên ngoài lương cứng của cầu thủ và phụ cấp ăn ở, những bàn thắng và kiến tạo mà em có, em sẽ không được lĩnh nhận khoản này. Em có thể bào chữa là đội bóng không cho em thi đấu đủ thời gian nhưng hãy thử lật người lại vấn đề, nếu em thi đấu một hai trận rồi c·hấn t·hương nghỉ cả mùa, thì bên anh vẫn sẽ trả lương hàng tháng cho đến khi mùa giải kết thúc. Khoản này cũng có rủi ro. Hi vọng em có thể hiểu, Thời gian em ở đây, bọn anh không tính chi phí sinh hoạt ăn uống, nói chúng hai bên có qua có lại, anh không muốn làm căng chuyện này.“
Xuân Mai hơi có chút thất vọng nhưng nó chẳng là gì so với hồi mới biết tin mình “hết giá trị lợi dụng”
“Vậy trận cuối em vẫn được ra sân chứ? HLV có nói sẽ cho em thi đấu trận cuối của mùa giải.”
Quốc Trường thoáng ngạc nhiên, Vòng cuối chỉ mang tính thủ tục, cho dù Xuân Mai có thì đấu ghi bàn ầm ầm đi chẳng nữa thì cậu cũng không có một xu tiền thưởng. Cậu thi đấu chỉ đơn giản là vì cậu muốn mà thôi.
“Nếu HLV nói vậy thì sẽ là vậy, đừng lo anh sẽ nhắc nếu ông ấy quên.”
Xuân Mai nở nụ cười xã giao. đáp lại.