Chương 93: Đội bóng cũ Thay Đổi.
Hôm sau là trận bóng giữa đội Truyền Thông L.A và đội Đông Á. Xuân Mai quyết định tới sân theo dõi xong trận bóng rồi mới về Long Thành. Vì Xuân Mai không thi đấu nên Mọi người không có hứng thú đi cùng cậu. Bảo Trâm cũng bận việc ở quán và thu xếp đồ đạc cho gia đình của Xuân Mai, hẹn lần tới sẽ tới xem cậu thi đấu.
Từ quán phở nhà chị TRâm đi tới sân vận động của Tỉnh, cảm giác hoài niệm chợt ùa về trong tâm trí Xuân Mai, chỉ mới rời xa vài tháng mà cậu cảm thấy đã lâu lắm rồi mới trở lại L.A. Cũng trên con đường này cậu hăng hái luyện tập và thi đấu cùng những người đồng đội, cống hiến cho đội bóng của tỉnh. Mới đó mà toàn đội đã sứt mẻ, mỗi người một hướng.
Đang trầm ngâm suy tư thì một chiếc xe mô tô lao nhanh qua người cậu, rồi tấp vào bãi đỗ xe ở ngoài sân. Bước xuống xe là một đôi trai gái, cô gái trẻ trung xinh đẹp, mặc áo hai dây, cùng chiếc quần ngắn cũng khoe làn da trắng trẻo mịn màng. Chàng trai nhuộm tóc vàng, ăn mặc bóng bẩy, xỏ khuyên tai, nhìn quen mắt.
“Chẳng phải là Công Minh, đồng đội cũ đây ư?”
Xuân Mai cất tiếng chào hỏi từ xa, người kia ngơ ngác một lúc rồi tiến tới, hai bên tay bắt mặt mừng.
“Ha ha… tưởng ai, lâu quá không gặp. sao cậu lại tới đây? Tôi tưởng cậu đang ở Vũng Tàu cơ mà?”
“Cậu quên hôm nay đội L.A đá với đội nào à?”
Công Minh vỗ đầu một cái
“C·hết, quên mất… hôm nay đội L.A đá với đội Đông Á Vũng Tàu, hóa ra là đội bóng mà cậu đang thi đấu đấy là. tôi tưởng là Bà rịa Vũng Tàu chứ? Thế thì hôm nay anh em mình đá với nhau rồi. Lát tôi không nhường đâu đấy, ha ha.”
Xuân Mai cười như không cười.
“Chuyện đó không xảy ra đâu, Theo hợp đồng thì tôi không được thi đấu trận này. Thế nên tôi chỉ tới xem giống với khán giả bình thường thôi. MÀ lâu không gặp, dạo này trông ông khác quá nha.”
Công Minh nhìn chiếc xe mô tô, rồi vẫy tay kéo cô bạn gái xinh đẹp lại gần, rồi giới thiệu với vẻ hãnh diện.
“Đây là Yến, em ghệ của tôi… Nếu không có gì thay đổi thì hết mùa giải này tôi sẽ làm đám cưới. Từ lúc cậu đi thì nhiều chuyện xảy ra lắm, đi, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Công Minh khoác vai Xuân Mai, dáng vẻ thân thiết như hồi còn đá chúng với nhau. Đối với Xuân Mai, Công Minh luôn đặt niềm tin tưởng lên người bạn của mình nên chia sẻ rất thẳng thắn về, cuộc đời cầu thủ phất lên như diều gặp gió.
“Nói chung đời sống mấy anh em bây giờ khác lắm, nếu ông muốn biết, sau trận chúng ta gặp nhau, tôi sẽ rủ thêm Bùi Tuấn và Đức Thọ. Anh em lâu ngày không gặp, nay tâm sự một chút ha.”
Xuân Mai đồng ý ngay vì cậu được nghỉ khá dài, cũng rất tò mò về tình hình đội bóng hiện tại. Công Minh phải hội họp với đồng đội trước trận đấu, hai bên tạm thời tách nhau ra. Xuân Mai đi cùng với bạn gái của Công Minh lên khán đài khu vực dành cho khán giả.
Truyền Thông L.A được đá sân nhà, nhưng khán giả theo dõi chỉ lác đác chục người, điều này khiến Xuân Mai vô cùng ngạc nhiên.
“Bình thường đội L.A thi đấu trên sân nhà cũng ít người đến xem vậy à?”
“CÁi này tôi cũng không biết, tôi với công Minh mới quen được hơn Tuần thôi, đây cũng là lần đầu tôi tới đây xem bóng.”
“Mới quen được một tuần, sao nghe nói cuối mùa giải hai người đã làm đám cưới rồi.”
“Thì từ giờ đến lúc đó là vài thán, chắc là đủ hiểu nhau rồi. MÀ anh cũng là cầu thủ hả? lương bao nhiêu, có người yêu chưa? Em có mấy đứa bạn, xinh lắm đó, có cần em giới thiệu không?“
Xuân Mai ngoài miệng cười nhưng trong lòng lại thấy khó hiểu vô cùng. Hai người có chênh một hai tuổi thôi, Yến mới có 17 tuổi, vài tháng nữa mới qua 18. Vậy mà đã tính chuyện lấy chồng, hơn nữa lại rất thoải mái mà chẳng suy nghĩ gì nhiều.
“Anh có rồi.”
“Ừ… cũng phải, làm cầu thủ lắm tiền lắm, nhìn anh đẹp trai như vậy không có người yêu mới lạ. Nhưng sau này nếu anh có đổi người yêu thì liên lạc với em nhé. số điện thoại của em nè… em giới thiệu mấy đứa bạn, rất xinh luôn.”
Xuân Mai cảm thấy sự nhiệt tình của Yến nên không tiện từ chối vì cũng là chỗ quen biết với Công Minh. Hai bên trao đổi qua lại rồi cậu cũng hiểu vì sao Yến lại nhiệt tình như thế. Yến kể rằng nghe Công Minh khoe với cô nàng, thu nhập cầu thủ 30 -40 triệu một tháng. Một đống tiền như vậy làm các cô nàng tự nguyện bu vào. Xuân Mai cũng rất ngạc nhiên trước thu nhập của Công Minh. con số này cao gấp 3 gấp 4 lần mức lương của cậu. Mỗi đội có cơ chế lương thưởng khác nhau, nhưng nhìn chiếc xe mà Công Minh đi hồi sáng, điều đó chứng tỏ cậu ta không phải nói suông.
Yến đến với Công Minh vì Tiền và đội chịu chơi chiều chuộng của cậu ta. Cậu bạn này rất phóng khoáng nên rất dễ tán đổ một cô gái giống như Yến, Nói là đến xem nhưng Yến chỉ cầm cái điện thoại rồi nhắn tin với ai đó, cười cười. chứ không quan tâm đến trận bóng sắp diễn ra.
Hai đội chậm rãi bước ra sân khởi động và làm thủ tục thi đấu. Nhìn qua phía đội bóng cũ, đa phần đều là những gương mặt xa lạ, Xuân Mai chỉ nhận ra được Bùi Tuấn, Công Minh và Đức Thọ. Bọn họ sau khi nghe Công Minh kể lại sự việc hồi sáng thì cũng đưa mắt nhìn ra phía khán đài chỗ Xuân Mai đang ngồi theo dõi. Hai bên vẫy tay chào nhau từ xa.
Xuân Mai liếc nhìn qua đội Đông Á, HLV Đức Minh đang dặn dò các học trò của mình. Đây là lần đầu cậu phải đứng ngoài một trận đấu. Cảm thấy bản thân mình tách biệt với phần còn lại, cả đội bóng mới và đội bóng cũ trong giây phút này đều trở nên xa lạ. Xuân Mai không biết mình nên cổ vũ cho đội nào, một bên là đồng đội cũ, một bên là đồng đội mới. Sự chú ý của xuân Mai đặt nhiều lên phía của Công Minh, cậu rất muốn biết người bạn của mình bây giờ thi đấu như thế nào.
Trận đấu bắt đầu.
Đội chủ nhà ra sân với sơ đồ 4-4-2, với sự xuất hiện của Bùi Tuấn ở hàng tiền đạo và Công Minh chơi ở hàng tiền vệ. Anh Khoa và Đức Thọ ngồi trên ghế dự bị, HLV Bùi Viện đã giảm tần suất ra sân của các cầu thủ cũ của L.A để thay vào những người mới có nhiều kinh nghiệm hơn. Anh Khoa xuống phong độ thấy rõ, còn Đức Thọ thì ra sân tùy tâm trạng của HLV vì thiếu sự ổn định, có trận hay trận dở.
Phía đội khách ra sân với sơ đồ 4-5-1. Ngoài sự vắng mặt của Xuân Mai thì đội hình xuất phát không có gì thay đổi. Anh Tú được đá ở vị trí tiền đạo cắm. LÀm cậu ta thấy lo lắng nhiều hơn là tự tin. Bởi vì cậu phải đối mặt với hai hậu vệ to con, có phần hung hãn của đội chủ nhà.
Lối chơi của Truyền Thông L.A dưới thời HLV Bùi Viện có thể gói gọn trong hai từ “Cứng Rắn” Nhất là khu vực trung tuyến trở thành một chiến trường thực sự. Những cầu thủ gái góc nhất ở giải hạng nhì được L.A mua về tụ tập lại thành một đội hình duy nhất. Những người như Việt Đức và Hoài Nhân đã quen mặt, và phải rén mỗi khi đối đầu với họ.
Mỗi khi đội khách cầm bóng, họ iền bị hai cầu thủ đội chủ nhà, kẻ trước người sau áp sát. TRánh được một lần thì còn có người thứ hai lao vào tiếp ứng. Cách truy cản của họ là ngăn người trước rồi đoạt bóng sau.
Đội khách t·ấn c·ông được một lần, nhưng nỗ lực công phá của Anh Tú bị một hậu vệ đội nhà truy cản bằng một cú xoạc bóng thô bạo. Hậu vệ nhận một thẻ vàng, đổi lại, hành động của anh ta khiến tiền đạo của Đông Á phải rén, không còn tự tin thực hiện những pha bóng tiếp theo.
“Thuận ta thì sống, chống ta thì què giò.”
Anh Tú đơn độc trên hàng t·ấn c·ông, thực sự không chịu được áp lực tinh thần mà L.A mang tới. Suốt trận đấu chỉ có thể dứt điểm từ khoảng cách 30 mét. và chẳng tạo được chút uy h·iếp đáng kể nào lên cầu môn đối phương.
Về Phía ngược lại, đội chủ nhà giành quyền kiểm soát trái bóng phần lớn thời gian trận đấu. Nhưng muốn khoan thủng được hàng thủ đội Đông Á đứng đầu bảng không phải chuyện dễ dàng. Bùi Viện chỉ giỏi với lối chơi phòng ngự phản công. không giỏi trong thế trận áp đảo, kiểm soát thế trận. Đông Á chơi phòng ngự khiến đội chủ nhà gặp rất nhiều khó khăn.
Phải sang hiệp hai, lợi dụng một tình huống cố định, cầu thủ của truyền thông L.A mới ghi được một bàn thắng. và đó cũng là bàn thắng duy nhất của trận đấu. Đông Á không có sự phản kháng nào mãnh liệt còn Bùi Viện và các học trò đã có được ba điểm trong tay, những đợt t·ấn c·ông không còn mạnh mẽ như lúc đầu nữa.
Sau trận đấu này, vị trí trên bảng xếp hạng có nhiều thay đổi. Đội Truyền Thông L.A đã vươn lên vị trí thứ nhất với 10 điểm, đẩy đội Đông Á Vũng Tàu xuống vị trí thứ 2 với 9 điểm. Đội Đồng Nai sau trận thua vòng đầu tiên đã thắng liên tiếp 3 trận với những tỉ số cách biệt đã nhanh chóng leo lên vị trí thứ 3 với 9 điểm, hiệu số cân bằng với Đông Á, (nhưng xếp dưới do bảng chữ cái). Đội DakLak xếp thứ 4 với 9 điểm nhưng thua về hiệu số.
Kết quả này dương như đã nằm trong dự liệu của ban huấn luyện của hai bên.
Trận đấu kết thúc, L.A không còn ăn mừng sau chiến thắng, nếu có thì các cầu thủ tự chia nhóm rồi tụ tập với nhau. Công Minh đã rủ thêm Bùi Tuấn và Đức Thọ đi ra ngoài quán bia gặp Xuân Mai và ôn lại chuyện cũ.
Hai bên tay bắt mặt mừng, vẫn là những con người ấy nhưng Xuân Mai lại cảm nhận được ngọn lửa đam mê trong người của họ đã nguội đi phần nào. Trận đấu vừa rồi, tuy thắng đấy nhưng chẳng hấp dẫn và nhiều cảm xúc như ngày trước Xuân Mai còn ở đội bóng.
Bùi Tuấn cười nói.
“Bóng đá giờ thắng thua có quan trọng gì đâu, quan trọng là sau trận, tiền vẫn vào túi đều đều. Không biết chú em đá ở Đông Á như thế nào chứ bên này, anh em ăn sung mặc sướng lắm. Nếu chú em gặp khó khăn anh sẽ mách nước cho. Thế nào?”
“Em ở bên đấy vẫn tốt”
Đức Thọ nhìn Xuân Mai rồi nhìn vào điện thoại.
“Sang đấy ông vẫn đá hùng hục như trâu hả? thấy đang đứng top vua phá lưới… Bên đấy trả lương bao nhiêu”
“10 triệu… Tao thấy bên đấy cũng ổn mà, sinh hoạt thoải mái, không tốn kém gì.”
Công Minh bĩu môi.
“10 triệu thì thoải mái gì? Tao với Đức Thọt, ngoài lương cầu thủ, còn bỏ túi chục củ sau mỗi trận. Anh Tuấn đội trưởng còn 5-6 chục kìa. Nói chúng bên này nhàn lắm. mùa giải tới ngoan ngoãn tí nghe lời ông Viện. ông cho ở lại đội bóng. Chỗ anh em, Có gì ngon, tao chia cho.”
Xuân Mai gật đầu đồng ý, dù thấy điều này có hơi vô lý nhưng cậu không hỏi kỹ vấn đề này. Nhưng kiếm tiền nhiều như vậy, cậu cũng hiểu họ lấy từ đâu, chẳng phải ba của Xuân Mai hay chơi suốt đó sao? Mây anh em trong đội đánh hơi được điều gì đó từ ban huấn luyện nên mới ăn chắc như vậy sau mỗi trận.
Bùi Tuấn lại nói thêm,
“Nói thật lòng với nhau, có rất nhiều cầu thủ tham gia thi đấu nhưng có bao nhiêu người đạt được vinh quang. Muốn đường đường chính chính đi lên làm giàu thì khó lắm. Nỗ lực thôi là chưa đủ. Thà rằng như bọn anh đây, mắt nhắm mắt mở một hai năm, kiếm đủ rồi rút lui còn hay hơn. Mới qua 4 vòng mà anh bỏ tủi hơn 200 củ rồi. từ giờ đến cuối mùa kiểu gì chẳng có hơn tỷ. Mẹ nó cả đời nai lưng đi làm công chưa chắc có từng ấy tiền. Bên trên cơ cấu hết rồi, họ bày ra đồ ăn chỉ chờ mình đớp thôi.”
Đức Thọ gật gù.
“Làm tý đi Mai, có mất gì đâu. Anh Tuấn cho kèo, toàn tin chuẩn thôi. Tao mua được xe, sửa được nhà rồi.”
“Cảm ơn mọi người, chuyện này cần phải suy nghĩ thêm đã. Cái này phạm pháp mà.”
“Mày chỉ đi tù khi bị lộ thôi. Thế nên phải tranh thủ ăn ngay rút gọn. Tin nội bộ nên có giới hạn mức cụ thể, nhiều quá thì mới bị nghi ngờ. Chứ mình chơi điều độ thì kiếm được thêm một chút. chứ ăn mỗi lương cầu thủ có mà c·hết đói.”
Bùi Tuấn Thấy Mai chần chừ không quyết nên không cố gắng níu kéo.
“Ừ… thế chú em cứ suy nghĩ đi. Nhưng mà anh bảo này. Có cái gì ngon thì anh em mới chia sẻ thôi. Nếu chú em vẫn muốn làm cầu thủ bình thường thì anh không cản. Nếu chú không tham gia thì giữ bí mật giúp tụi này. Có c·hết cũng không được khai nhớ chưa.”
Xuân Mai gật đầu, trong lòng hơi khó xử khi anh em mình lại tham gia vào việc bán độ. Cậu không hề bài xích hay trách móc bọn họ, mỗi người có một lựa chọn cho riêng mình. Nếu là người khác có được cơ hội này không “Bú” mới lạ. Nhất là những người xuất thân từ hoàn cảnh nghèo khó.
Mấy đồng đội cũ giờ đã có nhiều tiền, nhưng họ lại mất đi ngọn lửa đam mê ở bên trong. Xuân Mai thấy hình ảnh của mình cũng sẽ giống như những người trước mặt nếu mình tham gia. Có thể kiếm nhiều tiền thật nhanh chóng, nhưng điều đó có khiến nó vui vẻ, khiến gia đình cảm thấy tự hào?
Xuân Mai nhớ tới lúc chị Trâm mở TV cho cả nhà xem lại mấy trận bóng mà nó tham gia. Nếu đó chỉ là những bàn thắng được dàn dựng, vậy thì nó sẽ cảm thấy rất xấu hổ với gia đình. Bóng đá là thứ cứu rỗi cuộc đời của nó, vậy nên nó sẽ không làm vấy bẩn đam mê của mình.
Xuân Mai có lựa chọn của riêng mình, cậu từ biệt những đồng đội cũ rồi trở về với gia đình của mình ở Long Thành. Sinh hoạt ở dưới cùng với ba má của mình trong thời gian chờ đợi. Chỉ là cậu không ngờ quãng nghỉ lại dài hơn so với dự tính.