Chương 84: Hợp Đồng Cho Mượn, Lính Đánh Thuê Của Đông Á Vũng Tàu
Một ngày nọ, tại văn phòng trụ sở của đội bóng L.A, Xuân Mai bước vào với tâm trạng nặng nề. Cậu đã quyết định tìm gặp Bùi Viện để dò hỏi về cơ hội ra sân, cũng như việc thanh lý hợp đồng vào cuối mùa. Cậu muốn chắc chắn rằng, nếu đội bóng có ý định bán cậu, thì cậu sẽ rời đi ngay trước khi mùa giải khởi tranh, nhằm tìm kiếm cơ hội thi đấu khác.
“Thưa thầy, trong thời gian luyện tập vừa qua, có điểm nào mà em làm chưa tốt mà không được cho vào đội hình chính của đội? Hay em đã làm điều gì khiến thầy không vừa lòng?" Xuân Mai ngập ngừng hỏi.
Bùi Viện không chút cảm xúc, đáp lại ngay bằng giọng lạnh lùng, “Đúng rồi, cậu quá chăm chỉ, thích làm màu trên sân, nên tôi không ưa đó. Đừng cố gắng thuyết phục tôi. Dù làm gì, thì tôi cũng không thay đổi quyết định của mình đâu. Chừng nào tôi còn ở đây, thì ngày đó cậu đừng hòng được ra sân một phút.”
Xuân Mai cảm thấy cục tức trong người, nhưng cậu biết rằng con người có ác cảm với nhau đôi khi chẳng vì lý do nào cả. HLV mới không có ý định hồi tâm chuyển ý, và cậu buộc phải tìm kiếm những cơ hội khác.
“Vậy chuyện thanh lý hợp đồng, có thể cho em sang đội bóng khác thi đấu được không?” Xuân Mai hỏi.
“Cậu muốn sang đội nào?” Bùi Viện hỏi, vẻ mặt vẫn cau có.
“Đội bóng đã gửi lời đề nghị mua em về đá vào tuần trước ấy ạ. Em muốn được ra sân nhiều hơn.” Xuân Mai trả lời.
Bùi Viện lục lọi hồ sơ và số liên lạc của đội bóng đã liên hệ hỏi mua Xuân Mai vài ngày trước. Đọc qua một lượt, ông nhìn Xuân Mai rồi hỏi với vẻ không hài lòng: “Cậu chắc chưa? Đội Đông Á Vũng Tàu thành tích rất tệ đấy. Họ mua cậu về để trụ hạng. Còn ở đây, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi im có thể sẽ được lên đá giải hạng nhất rồi. Đó cũng là ước muốn của cậu nhỉ.”
“Em muốn đá ở giải hạng nhất bằng chính năng lực chơi bóng của mình, chứ không phải ngồi dự bị cho một đội hạng nhất. Xin thầy, hãy liên hệ với Đông Á Vũng Tàu đi ạ,” Xuân Mai khẳng khái đáp.
Bùi Viện hừ lạnh, “Trẻ con, không biết tốt xấu, lần sau có gì thì quyết nhanh lên. Cứ lề mề, trước muốn ở lại, nay lại đòi đi, làm lỡ dở hết công việc của hai bên. Vì cậu mà người ta phải lóc cóc đi xe qua L.A lần nữa đấy. Mà không biết giờ người ta còn cần người hay không?”
Mặc dù cằn nhằn, nhưng Bùi Viện vẫn liên lạc với phía Đông Á Vũng Tàu. Sắc mặt của ông thay đổi nhanh chóng, như một nịnh thần thời trung cổ. Qua vài lời nói ngon nói ngọt, xem ra ông đã thuyết phục được đối phương. Dù sao, bán được một cầu thủ cũng thu về trăm triệu cho đội bóng, và Bùi Viện biết phải mềm mỏng cứng rắn tùy thời điểm, tùy đối tượng.
Sau khi trò chuyện xong, sắc mặt của ông lại hầm hầm. “Lần sau phải quyết định nhanh lên, giờ người ta không mua đứt mà chỉ mượn một mùa thôi, chế độ lương, thưởng bên đấy chi trả. Nếu thi đấu tốt, họ còn vớt vát được chút ít, chứ phập phù thì coi như bỏ. Về bên này tôi cũng thanh lý hợp đồng luôn.”
Xuân Mai cúi gằm mặt, “Cảm ơn thầy…”
“Hôm nay cậu không cần tới sân tập nữa. Về thu dọn đồ đạc, sáng mai người ta tới ký kết hợp đồng, sau đó cậu theo người ta đi luôn.” Bùi Viện nói, giọng điệu vẫn khó chịu, như thể cậu là một gánh nặng mà ông phải gánh.
Bùi Viện đã chính thức nhận chức giám đốc kỹ thuật, nắm trong tay quyền quyết định mua bán cầu thủ. Đây chính là quyền lực tối cao mà ông ta luôn khao khát khi làm việc trong một đội bóng. Đội hình hiện tại của L.A có một nửa theo phe của Bùi Viện, trong khi những cầu thủ cũ đang vật lộn để giữ vị trí của mình. Họ buồn bã khi phải rời đội, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Đá bóng không chỉ là đam mê mà còn là nguồn thu nhập, là miếng cơm manh áo nuôi sống gia đình. Dù có quý mến nhau đến đâu, họ chỉ có thể để lại sự tiếc nuối trong lòng.
Buổi lễ ký kết hợp đồng diễn ra tại văn phòng trụ sở đội bóng L.A, không khí có phần trang trọng nhưng cũng nặng nề. Xuân Mai ngồi ở bàn hội nghị, xung quanh là những gương mặt xa lạ và quen thuộc. Bùi Viện, với vẻ mặt lạnh lùng, ngồi đối diện. Đại diện của Đông Á Vũng Tàu là một người trung niên, trông rất điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự háo hức.
Bùi Viện mở đầu buổi ký kết bằng một giọng điệu nghiêm túc. “Hôm nay, chúng ta có mặt ở đây để ký hợp đồng cho mượn cầu thủ Xuân Mai từ đội bóng L.A sang Đông Á Vũng Tàu trong mùa giải này. Điều khoản trong hợp đồng sẽ quy định rõ ràng quyền lợi và trách nhiệm của các bên.”
Xuân Mai nhìn bản hợp đồng, trong lòng cậu dấy lên sự hồi hộp. Cậu biết rằng đây là một bước ngoặt lớn trong sự nghiệp của mình. Bùi Viện bắt đầu đọc lớn các điều khoản trong hợp đồng. “Xuân Mai sẽ được thi đấu trong ít nhất 70% thời gian của các trận đấu trong mùa giải. Nếu không, mức lương mà cậu nhận chỉ là 10 triệu đồng một tháng. Sau khi mùa giải kết thúc, đội Đông Á Vũng Tàu sẽ quyết định có mua đứt cậu hay không dựa trên thành tích.”
Đại diện Đông Á Vũng Tàu gật đầu tán thành. “Chúng tôi cam kết sẽ tạo điều kiện tốt nhất để Xuân Mai có thể phát huy khả năng của mình. Cậu ấy sẽ là một phần quan trọng trong đội hình của chúng tôi.”
Xuân Mai cảm thấy một chút hy vọng lấp lánh trong lòng khi nghe những lời này. Nhưng cậu cũng không thể gạt bỏ nỗi lo lắng, vì mọi thứ đang diễn ra quá nhanh.
Bùi Viện tiếp tục, với giọng điệu vẫn nghiêm khắc. “Ngoài ra, Xuân Mai cũng cần phải hiểu rõ rằng, việc ra sân không chỉ phụ thuộc vào cậu, mà còn vào chiến thuật và kế hoạch của chúng tôi. Cậu cần phải thích nghi và thể hiện khả năng của mình một cách tốt nhất.”
Đại diện của Đông Á Vũng Tàu đưa tay lên để ngăn Bùi Viện. “Tôi hoàn toàn đồng ý với những điều đó. Xuân Mai sẽ có cơ hội chứng tỏ mình, nhưng chúng tôi cũng sẽ đảm bảo rằng cậu ấy nhận được sự hỗ trợ tối đa từ ban huấn luyện.”
Cuối cùng, sau khi mọi điều khoản được thảo luận kỹ lưỡng, Bùi Viện và đại diện Đông Á Vũng Tàu ký tên vào bản hợp đồng. Xuân Mai nhìn chăm chú vào từng nét chữ, rồi cuối cùng cũng ký tên mình vào. Cảm giác hân hoan lẫn hồi hộp xen lẫn nhau. Cậu đã chính thức trở thành cầu thủ của Đông Á Vũng Tàu, nhưng cũng đồng nghĩa với việc rời xa đội bóng L.A mà cậu đã gắn bó.
Sau khi ký xong, Bùi Viện đứng dậy, hất cằm về phía Xuân Mai. “Vậy là xong. Ngày mai, cậu sẽ có mặt ở Đông Á Vũng Tàu để làm lễ ra mắt. Hy vọng cậu sẽ không làm chúng tôi thất vọng.”
Xuân Mai cúi đầu, lòng nặng trĩu khi rời khỏi văn phòng. Cậu không biết rằng quyết định này sẽ thay đổi cả con đường sự nghiệp của mình, nhưng cậu cũng cảm thấy một phần nào đó nhẹ nhõm khi cuối cùng đã có cơ hội ra sân. Cảm giác hụt hẫng lại dâng trào khi cậu bước ra khỏi cánh cửa trụ sở L.A, nhìn lại nơi mà cậu đã cống hiến tất cả những gì mình có
Cảm giác mơ hồ lấn át Xuân Mai. “Đây là cơ hội của mình,” cậu tự nhủ, nhưng trong lòng lại đầy sự phân vân. Cậu ký tên, rồi ngẩng đầu lên nhìn đại diện của Đông Á Vũng Tàu, một người lạ mà cậu chưa từng quen biết trước đây. Họ nói cười với nhau như thể đã có mối liên hệ lâu dài, nhưng thực tế thì không phải vậy. Cậu lặng lẽ thu dọn hành lý, cùng với họ rời khỏi văn phòng trụ sở đội bóng mà cậu đã gắn bó suốt thời gian qua.
Trước khi bước lên xe, Xuân Mai ngoảnh đầu lại, nhìn trụ sở của đội bóng L.A, nơi đã chứng kiến những nỗ lực và cống hiến của cậu. Cảm giác hụt hẫng và nuối tiếc ùa về trong lòng. Hình ảnh các đồng đội, những buổi tập luyện đầy hứng khởi, những trận đấu mà cậu đã đổ mồ hôi và nước mắt, tất cả như một cuốn phim sống động hiện lên. Cậu cảm thấy như mình vừa bị phản bội, bị bán đi như một món hàng sống. Tất cả những công sức, nỗ lực cậu bỏ ra, chỉ vì một người lạ tới thay thế HLV mà đã vứt bỏ cậu.
Hợp đồng cho mượn chỉ kéo dài đến hết mùa giải, rồi cậu sẽ phải trở về đội bóng L.A. Nhưng Xuân Mai hiểu rằng, khoác lên mình chiếc áo đó một lần nữa, cậu sẽ không còn cảm nhận được niềm phấn khởi, háo hức như trước. Sự trống rỗng và lo lắng lấn át tâm trí cậu. Cậu biết rằng, một khi đã rời đi, sẽ không dễ dàng để trở lại như xưa. Những ký ức đẹp đẽ, những mối quan hệ đã xây dựng, tất cả đều sẽ bị thay thế bằng sự xa lạ và khoảng cách. Xuân Mai thở dài, lòng trĩu nặng khi bước lên xe, để lại phía sau một phần cuộc đời mà cậu không biết khi nào mới có thể tìm lại.
“Cuộc sống của cầu thủ là như vậy sao?”
Trong lúc xe lăn bánh, Trường, đại diện của đội Đông Á Vũng Tàu, nhận thấy vẻ trầm tư rầu rĩ của Xuân Mai. Anh quyết định phá tan không khí nặng nề bằng một cuộc trò chuyện thân mật.
“Anh là Trường, làm bên nhân sự của đội bóng. Nghe nói lần trước em đã nói muốn gắn bó với đội L.A, vậy mà giờ lại thay đổi quyết định, có lý do gì đặc biệt không?”
Xuân Mai, với tâm trạng nặng trĩu, đáp một cách thành thật. “Em chỉ muốn được ra sân nhiều hơn. Kiếm thêm chút tiền để lo cho gia đình.”
Trường bật cười, sự thông cảm trong ánh mắt của anh có chút lạ lùng. “Bên anh chỉ trả lương 10 triệu một tháng, không chênh lệch quá nhiều so với L.A, nhưng ít ra thì có tiền vẫn tốt hơn, đúng không? À, em có bạn gái chưa?”
“Dạ, em có rồi,” Xuân Mai trả lời, nhưng ánh mắt của cậu vẫn lơ đãng, dường như không còn quan tâm đến chuyện tình cảm trong thời khắc này.
“Thế thì tốt,” Trường tiếp lời, nụ cười của anh mang theo một chút tinh nghịch. “Có dịp rủ cô ấy xuống Vũng Tàu chơi nhé. Từ sân bóng mình đến biển cũng không xa, vào những ngày nghỉ lễ, nơi này đầy khách du lịch lắm. Nếu em đã có rồi thì tuyệt, nhưng chưa có thì chắc chắn sẽ tìm được vài cô xinh đẹp ở đây.”
Xuân Mai chỉ cười xã giao, tâm trí cậu lúc này không ở nơi khác. Cậu hiểu rằng những câu chuyện tình cảm, những cuộc vui vẻ chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của những cầu thủ như mình. Họ được sống trong thế giới đầy ắp cơ hội, nhưng cũng không ít cám dỗ.
Trường, nhận thấy Xuân Mai không mặn mà với chủ đề này, đã chuyển sang câu chuyện bóng đá, nơi mà sự đam mê và khát vọng tỏa sáng. “Ở vòng thăng hạng, đội L.A đã để lại ấn tượng mạnh mẽ với khán giả. Những gì đội đã làm thật sự phi thường. Dù chưa từng được xem trực tiếp, nhưng qua những video, tôi thấy nhiều đội bóng khác rất ấn tượng với em, đặc biệt là trong tình huống quyết định cuối cùng. Tinh thần thi đấu của em rất đáng để học hỏi.”
“Vâng, em sẽ cố gắng hết sức,” Xuân Mai đáp, tâm trạng có phần bừng tỉnh.
“Đừng lo lắng quá,” Trường tiếp tục, sự tự tin của anh như lan tỏa trong không khí. “Dù trên sân có hơi kém một chút, nhưng chế độ sinh hoạt ở đây rất tốt. Có chỗ nghỉ ngơi, khu ăn uống được tổ chức khoa học. Em không cần bận tâm về những vấn đề khác, chỉ cần tập trung vào việc chơi bóng thôi.”
Mặc dù lòng Xuân Mai vẫn mang nỗi lo âu, nhưng lời nói của Trường như một luồng gió mới, khiến cậu cảm thấy chút ấm áp, như thể có ánh sáng le lói ở cuối đường hầm.
Câu lạc bộ bóng đá Bà Rịa Vũng Tàu, với nhiều năm tham gia giải hạng nhất quốc gia Việt Nam, đã trở thành một biểu tượng của bóng đá tỉnh nhà, nơi tụ hội những nhân tài bóng đá xuất sắc. Trái ngược với sự lừng danh của Bà Rịa Vũng Tàu, Đội Đông Á, nơi Xuân Mai sẽ thi đấu, lại không có cùng vị thế. Được đặt tại thành phố biển Bà Rịa Vũng Tàu, đội bóng này được thành lập với sự tài trợ của Ngân hàng Đông Á cùng một số doanh nghiệp địa phương hoạt động trong lĩnh vực du lịch. Cầu thủ của đội bóng không chỉ là những người đam mê bóng đá mà còn là tổng hòa giữa các nhân viên của các doanh nghiệp và những cầu thủ trẻ được chiêu mộ từ trong tỉnh.
Dẫu biết rằng những tài năng hàng đầu đều đổ về Bà Rịa Vũng Tàu, đội Đông Á lại không thể nào so kịp. Hầu hết cầu thủ trong đội chỉ là những dự bị bị mua lại từ đội bóng khác, hoặc là những người có hiềm khích với câu lạc bộ cũ. Chất lượng đội hình chênh lệch rõ rệt, khiến Đông Á thường phải vật lộn ở giải hạng nhì. Họ giống như một cái bóng, chỉ là một bức tranh mờ nhạt bên cạnh những màu sắc rực rỡ của Bà Rịa Vũng Tàu.
Ban lãnh đạo đội Đông Á không muốn tiếp tục tình trạng này. Họ bắt đầu tuyển mộ những cầu thủ trẻ từ ngoại tỉnh, ưu tiên tìm kiếm những người có khát khao cống hiến. Xuân Mai chính là một trong những bản hợp đồng đầu tiên trong kế hoạch thử nghiệm này. Mặc dù ban đầu họ muốn chiêu mộ cả Xuân Mai và Công Minh, nhưng cuối cùng chỉ mượn được một người.
Khi Xuân Mai được đưa tới trụ sở của đội bóng để làm lễ ra mắt, cậu cảm thấy một chút hồi hộp. Ban lãnh đạo đội bóng, gồm Giám đốc điều hành Ngô Như Kha, Huấn luyện viên Phạm Đức Minh và trợ lý Quốc Trường, đều đang chờ đón cậu. Tuy chưa biết thực lực của Xuân Mai ra sao, họ đã đón tiếp cậu một cách lịch sự, nói vài câu chào mừng và chụp hình kỷ niệm để truyền thông có nội dung đưa lên trang chủ cũng như các nền tảng xã hội khác.
Sau khi hoàn tất buổi lễ ra mắt, Quốc Trường dẫn Xuân Mai tới khu nhà dành cho vận động viên. Đó là một dãy nhà nghỉ hai tầng đơn giản nhưng ấm cúng, nằm sát bên sân bóng. Mặt tiền được sơn màu sáng, hòa quyện với bầu không khí của thành phố ven biển. Các nhà hàng và khách sạn lân cận, tất cả đều thuộc sở hữu của các nhà đầu tư tài trợ cho đội bóng, tạo thành một không gian nhộn nhịp và đầy sức sống. Vào những dịp cuối tuần, gia đình của các nhà tài trợ thường ghé thăm để theo dõi các trận đấu, khiến cho không khí luôn tấp nập và vui vẻ.
Khách du lịch cũng là một phần quan trọng, họ đổ về Bà Rịa Vũng Tàu để tận hưởng không khí biển cả và tham gia vào các hoạt động giải trí. Mọi thứ ở đây đều diễn ra nhộn nhịp cả ngày lẫn đêm, từ các quán ăn phục vụ đặc sản địa phương đến những buổi biểu diễn nghệ thuật, tạo ra một bầu không khí sống động quanh khu vực mà Xuân Mai sống.
Xuân Mai nhận chìa khóa của một căn phòng trên tầng hai của dãy nhà nghỉ. Phòng không quá lớn nhưng được bố trí gọn gàng và tiện nghi. Chiếc giường đơn êm ái nằm sát cửa sổ, cho phép cậu ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Bên trong có một bộ bàn ghế nhỏ, tủ quần áo để cất giữ đồ đạc cá nhân, cùng với phòng tắm và nhà vệ sinh riêng. Mỗi khi mở cửa sổ, Xuân Mai đều cảm nhận được những cơn gió biển mát rượi thổi vào, xua tan cái nóng của ban ngày. Ban đêm, tiếng sóng vỗ vào bờ khiến cậu dễ ngủ hơn, như một bản nhạc ru ngủ giữa không gian yên bình
Căn phòng mà Xuân Mai đang ở vốn là chỗ nghỉ của công nhân viên làm việc trong hệ thống của đội, trong thời gian thi đấu được trưng dụng cho cầu thủ sử dụng.
Sau khi cất đồ vào phòng, Xuân Mai được dẫn xuống sân bóng, toàn đội đang có một buổi tập nhẹ. Quốc Trường giới thiệu Xuân Mai với những đồng đội mới, và tất nhiên, những người làm về dịch vụ du lịch, thái đội đón tiếp rất niềm nở và thân thiện.
Đội trưởng của đội là Hoài Nhân, mặt vuông góc cạnh, trông khá thật thà, là người làm trong doanh nghiệp…Đội phó Việt Đức là cầu thủ chuyên nghiệp, mặt hơi ngắn, để đầu cắt cua. Tất cả đều có một điểm chung là làn da rám nắng. Những người khác thì tạm thời Xuân Mai chưa nhớ tên.
Vừa xuống xe nên người vẫn còn hơi mệt, Xuân Mai được đặt cách nghỉ ngơi, từ ngày hôm sau sẽ bắt đầu vào quá trình luyện tập cùng đội.
Đùng một cái, bản thân phải chuyển tới một địa phương xa lạ và sẽ sinh sống trong điều kiện không có ai thân thích. Xuân Mai khó lòng thích nghi được ngay.
Mấy anh cầu thủ cùng dãy trọ rất nhiệt tình mua đồ nhắm với bia về rồi rủ nó ra ngoài hành lang, ngắm phố đêm rồi hỏi thăm xã giao vài câu. Tất cả những người ở đây đều là đàn anh hơn Xuân Mai vài tuổi, trong buổi trò chuyện, cậu biết tên của mấy anh gần phòng của mình, Thiện, Chiến, Tâm, mỗi người một vẻ, cao ráo, khỏe khoắn và đều chưa lập gia đình. Khi biết nó không phải dân Vũng Tàu, lại chỉ chơi ở giải hạng ba nên rất ngạc nhiên.
“Ủa thế chú em có liên quan gì tới mấy sếp không? chứ sao tự dưng lặn lội từ L.A qua đây.?”
Anh Chiến cười nhạt.
“Tưởng thần thánh phương nào hóa ra chỉ chơi ở giải hạng ba, nhắm chơi nổi ở hạng nhì không đấy. Trên này đá rát lắm đấy, lớ ngớ ăn một đạp là què giò như chơi.”
“Nói trước cho chú biết vậy chứ tinh thần của chúng ta cứ trụ hạng là ngon rồi. Ông Trường mua người về chắc cũng chỉ mong vậy thôi, chứ đội hình mỏng quá.”
“Thế chú em Xuân Mai đá ở vị trí nào?”
“Dạ đá chỗ nào cũng được anh, huấn luyện viên bảo đá ở đâu thì đá chỗ đó.”
“Ghê đấy, đa năng vậy thì tốt rồi, đội bóng lúc thừa thúc thiếu có chú em bù vào chắp chá thì đỡ hơn rồi.”
Mọi người chưa xem nó chơi bóng thế nào nên cũng chỉ phỏng đoán thuộc dạng bình bình, chơi được nhiều vị trí cũng là một cái lợi thế. Mọi người có bàn bạc về vị trí đội trưởng Hoài Nhân, và đội phó Việt Đức. Trong đó Hoài Nhân đá trung vệ, còn Việt Đức có vài năm kinh nghiệm chơi bóng chuyên nghiệp nên được giao nhiệm vụ điều tiết ở khu trung tuyến. Đội bóng đang thiếu một tiền đạo chất lượng. Đội Đông Á cứ có tiền đạo nào đá ngon ngon một chút là bị Bà Rịa Vũng Tàu hốt đi đá hạng nhất liền. Hiện giờ các cầu thủ hàng công không có sắc bén cho lắm, thua về kỹ năng lẫn kinh nghiệm.
Họ trụ hạng được là nhờ hàng thủ và tuyến tiền vệ giữ nhịp trận đấu khá tốt.
Mấy anh dự đoán, Xuân Mai còn trẻ nên khả năng cao sẽ được đá ở hàng công. Xuân Mai nghe vậy thì cảm thấy được an ủi phần nào. Trong bóng đá thì nó vẫn thích t·ấn c·ông hơn, nhưng ở L.A toàn được xếp đá tiền vệ chơi hộ công với tiền vệ phòng ngự. Được chơi ở vị trí t·ấn c·ông khiến nó cảm thấy rất háo hức.
Và đúng như mấy anh đã dự đoán từ trước, HLV Phạm Đức Minh xếp nó vào vị trí tiền đạo cánh trái, bởi vì trong hồ sơ lưu trữ từ phía liên đoàn, Xuân Mai đã từng chơi ở vị trí này và có thông số khá tốt. Ai cũng muốn ra sân làm ngôi sao trên hàng tiền đạo, nhưng riêng đội Đông Á thì vị trí này lại kén người.
Bởi vì môi trường cạnh tranh ở giải hạng nhì rất khốc liệt, hậu vệ đội bạn chơi lăn xả vào bóng rất mạnh, tỉ lệ c·hấn t·hương rất cao. Mà cầu thủ Đông Á không hoàn toàn là cầu thủ chuyên nghiệp mà chỉ mang tính thời vụ. Mỗi năm vào tháng 3- tháng 5 thì được chuyển sang đá bóng thay vì làm những công việc khác. Họ rất ngại bị c·hấn t·hương, đó là một điểm yếu của đội Đông Á.
Về mặt bằng kỹ của của các cầu thủ thuộc ở mức trung bình, khá giống với đội Cần Thơ mà Xuân Mai có dịp đối đầu. Trên Phương diện này thì Xuân Mai tự tin mình không có thua kém ai, cả đội trưởng lẫn đội phó đương nhiệm của đội.
Về Phần chiến thuật, HLV chủ chơi theo kiểu phòng ngự phản công. Phòng ngự thì ổn, song lại bế tắc trong mảng phản công. Hàng công của họ hơi tệ cho đến khi Xuân Mai tới, họ đã có một phương án kết thúc tương đối chất lượng.
Trên sân tập là như vậy, còn khi vào thực chiến thì họ cũng không lấy gì đảm bảo một cầu thủ còn trẻ có thể làm được gì nhiều với những đối thủ sừng sỏ ở trong giải đấu. Sức trẻ có thể bùng nổ một hai trận, sau đó bị đối thủ nghiên cứu rồi bắt bài là xong chuyện. Hi vọng đến lúc đó toàn đội đã tích đủ điểm số trụ hạng cho mùa sau.
Xuân Mai biết đối thủ của mình sẽ rất khó chơi, trong đó có đội bóng cũ L.A, cũng may trong điều khoản cho mượn thì nó sẽ không được vào sân thi đấu, phải ngồi ngoài do trong biên chế vẫn là cầu thủ của L.A. Sau khi giải hạng nhì kết thúc mới chính thức là cầu thủ tự do. Bản thân của Xuân Mai cũng chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho điều đó.
Xuân Mai sẽ muốn thể hiện bản thân mình thật tốt trong mùa giải này, ngoài sân tập thì còn đến phòng Gym do phía nhà tài trợ mở ra, nó thuộc về một khách sạn sang trọng dành cho khách du lịch, những cầu thủ của đội bóng có thể tranh thủ thời gian tới đó luyện tập thể hình, hoàn toàn miễn phí.
Hiện tại Xuân Mai đã cao lên từ 1-78 lên 1m84, …có lẽ là giới hạn tối đa thay vào đó là phát triển theo chiều ngang, cơ thịt dày hơn, cân nặng hiện tại là 88kg, tất cả đều nhờ chế độ ăn uống kết hợp với lịch trình luyện tập.
Ngày xưa ốm nhom nhem ói muốn làm cầu thủ bóng đá chơi giải hạng nhất khó ai tin, nhưng giờ mà nó nói câu đó, thì nhiều người trông thấy cái “body” này bắt đầu tin rằng, viễn cảnh có thể xảy ra lắm.
Tinh thần và thể chất của Xuân Mai đã sẵn sàng cho giải hạng nhì.