Chương 67: Tổn Thất Lớn
Cầu thủ đánh nhau chẳng phải chuyện lạ. Bóng đá là một môn thể thao đối kháng, v·a c·hạm, mâu thuẫn trên sân là điều không thể tránh khỏi. Các cầu thủ đội L.A đều bị phạt viết bản kiểm điểm, hứa sẽ không tái phạm, và dĩ nhiên phải ký vào bản cam kết và trừ thẳng vào lương cầu thủ vì làm ảnh hưởng đến hình ảnh của đội bóng.
Cuối tuần họ sẽ lại phải chạm mặt với đội Cần Thơ trong trận lượt về, về chiến thuật không có nhiều điều để phân tích ở trận lượt đi. Việc đáng lưu tâm là làm sao để đối phó với những đòn khiêu khích tâm lý. Đội trưởng Huy Hùng của Cần Thơ đã nhận thẻ đỏ và không góp mặt trận đấu tới.
Tình hình bên L.A tình trạng còn tồi tệ hơn. Họ sẽ thiếu vắng Anh Khoa do thẻ đỏ, Vắng Công Minh do c·hấn t·hương và nghiêm trọng hơn cả là Bùi Tuấn phải ngồi ngoài ở ba trận đấu tiếp theo. Trên hàng công lúc này chỉ còn lại Ngọc Cương, và thật không may anh ta báo tin bị ốm sau trận thi đấu dưới trời mưa. Phải nghỉ tập hai ba hôm, với thể lực như vậy khả năng cao anh chỉ ra sân ở băng ghế dự bị.
Qua một trận mà đội L.A bị phế luôn hàng công, Đội Cần Thơ tuy thua trận nhưng lại chiếm được ưu thế lớn trong lượt về. Dường như họ đã có tính toán từ trước khi hành quân tới làm khách của đội L.A. Vấn đề cấp bách hiện tại của đội bóng là bầu ra một đội trưởng mới tạm thời thay thế cho Bùi Tuấn. Trách nhiệm này được giao lại cho đội phó của đội là Vũ, chơi ở hàng phòng ngự, còn đội phó sẽ giao cho một cầu thủ chơi ở vị trí khác.
Nhìn tới nhìn lui thì chỉ có Xuân Mai là hợp lý, nó chơi ổn định nhưng do tuổi tác còn trẻ, nhiều gương mặt lớn tuổi hơn sẽ không phục khiến ông Hùng còn hơi do dự. Khi đem vấn đề ra trao đổi thì trợ lý còn táo bạo hơn khi tuyên bố rằng.
“Thời gian tới chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn cần một người thủ lĩnh gánh vác trách nhiệm này. Người này vừa có kỹ năng điều khiển trận đấu, thần chiến bền bỉ. Tôi xin tiến cử Xuân Mai làm đội trưởng, giữ vai trò gánh vác hàng công trong trận tái đấu đội Cần Thơ.”
Kết quả này gây sốc vì Những cầu thủ kia liệu có chịu sự chỉ huy của một đứa kém tuổi hơn không. Bị một thằng nhóc chỉ đạo, mấy ai vui vẻ cho được. Nhưng nếu không phải là nó thì ai sẽ đứng ra nhận trách nhiệm này.
Ông Hùng lắc đầu phản đối.
“Không được, Xuân Mai tuy tốt nhưng còn trẻ và thiếu kinh nghiệm, vẫn nên bổ nhiệm một người có đủ uy tín hơn. Các cầu thủ còn lại, có ai muốn tự tiến cử vào vị trí đội trưởng không?”
Các cầu thủ dáo dác nhìn nhau, người này bảo người kia lên nhận chức vụ lớn lao này. Song cần phải phân tích kỹ một chút. Đội LA chỉ có 20 cầu thủ, 4 người trên hàng công phải ngồi ngoài vì lý do cá nhân. Ban lãnh đạo không thể lường trước được điều này, các cầu thủ dự bị, kỹ thuật chắc chắn không bằng người được đá chính thường xuyên, hơn nữa lại chủ yếu chơi ở hàng phòng ngự và hàng tiền vệ.
Khó mà đá tốt ở trên hàng công.
Sau trận đấu thô bạo vừa rồi, Tiền đạo luôn bị đối phương nhắm tới làm mục tiêu để triệt hạ, nên ai cũng rén. Chức đội trưởng to đấy, đang trống đấy, nhưng chẳng mấy ai dại mà ngồi vào. Hàng Phòng ngự không thể vừa có đội trưởng và đội phó, như vậy sẽ khiến cho toàn đội mất cân bằng.
Anh Vũ không thấy ai dám đứng lên gánh vác hàng công thì nói thêm.
“Nếu không ai có ý kiến thì vậy thì cứ quyết định vậy đi, Xuân Mai sẽ làm đội trưởng trong trận đấu sắp tới. Trách nhiệm lớn lao này, em có làm được không?”
Xuân Mai nuốt ực một miếng.
“Em sẽ cố gắng hết sức để giúp đội bóng, mong các anh hãy giúp đỡ nhiều hơn.”
Nghĩ lại thì Xuân Mai làm đội trưởng vài trận cũng chẳng mất mát gì. Trình độ chơi bóng thuộc dạng cao nhất ở trong đội, để nó đá hàng công là hợp lý nhất. Thường ngày trên sân tập luôn lễ phép và nhiệt tình nên mọi người không có phản đối.
“Em thấy để Xuân Mai làm đội trưởng được đấy ạ. Tuy còn trẻ nhưng chơi bóng rất điềm tĩnh và chắc chắn. Đóng góp rất lớn vào khâu phòng ngự, thu hồi bóng rất tốt.”
Thủ Môn Gia Nghĩa có thời gian luyện tập ngoài giờ với Xuân Mai bèn bổ sung.
“Đâu chỉ phòng ngự, Cậu ta dứt điểm cũng rất tốt nữa, chơi ở hàng công không có vấn đề gì.”
Đức Thọ lên tiếng ủng hộ cho bạn cùng phòng làm đội trưởng. Trong lòng có cảm giác như bản thân vừa được thăng cấp vậy. Những người khác lần lượt lên tiếng ủng hộ, động viên.
“Cứ làm đội trưởng đi, có gì bọn anh đứng sau hỗ trợ. Bọn Cần Thơ dám chơi xấu thì bọn anh cũng không để yên đâu.”
Ông Hùng vỗ bàn ầm ầm, kêu mọi người trật tự.
“Đừng có mở miệng là nói chơi xấu người ta. Đừng quên mọi người đã ký cam kết, coi chừng bị trừ thẳng vào tiền lương đấy. Nếu có thể thì nên chơi hòa hoãn là tốt nhất, tôi không muốn bất kỳ ai bị c·hấn t·hương hay kỷ luật nữa. Mọi người nên biết rằng chúng ta còn ba trận đấu phía sau, chỉ cần tận dụng tốt cơ hội thì kết quả cuối mùa giải sẽ rất khả quan.”
Trợ lý thêm lời cho ông Hùng.
“anh Hùng nói rất đúng, trận đấu tới không có nhiều ý nghĩa đối với cuộc đua đường dài, hiện tại chúng ta có 12 điểm, đội xếp thứ 3 là đội trẻ Bình Dương đang có 6 điểm, khoảng cách lúc này là 2 trận thắng. Chỉ cần ở lượt về chúng ta thắng hai trên bốn trận là có thể hiên ngang đi tiếp vào vòng loại. Nói qua nói lại chắc mọi người đã hiểu, chúng ta không có áp lực nào trong trận tái đấu với Cần Thơ, không cần thi đấu bạt mạng, năm ăn năm thua với bọn họ. Cho dù họ có sở thủ đoạn gì đi nữa, các cậu cũng không được phép làm những hành động mất kiểm soát.”
Việc này được nhắc đi nhắc lại suốt cả tuần, các cầu thủ cứng đầu nhất đã thấm được chút ít tư tưởng của hai vị huấn luyện viên. Vấn đề then chốt ở trận tới không phải là chiến thuật mà là tâm lý chiến. Đội nào điềm tĩnh hơn thì đội đó giành chiến thắng.
Cảm giác được làm đội trưởng như thế nào?
Mới đầu là bất ngờ, hưng phấn rồi cảm kích vì ban lãnh đạo và đồng đội tin tưởng. Kinh nghiệm chơi bóng của Xuân Mai chẳng thua kém ai, mỗi tội là không có kỹ năng quản lý, nên nhất thời lúng túng không biết làm gì bèn đi hỏi trợ lý Anh Vũ xem mình cần làm những gì?
Anh Vũ gặp riêng Xuân Mai nói rõ nguyên do.
“Em cứ sinh hoạt như thường ngày là được, những thứ mà đội trưởng làm thì em đã làm rồi, chỉ là không có được phong chức vụ mà thôi.”
“Thật Vậy sao?”
Nhìn gương mặt ngơ ngác khó hiểu của Xuân Mai, Anh Vũ lại nói thêm cho rõ ý.
“Đội ta đang xuống tinh thần, thầy đưa em lên hàng công không phải để cho em hứng chịu áp lực từ phía đội Cần Thơ, mà thầy muốn em dùng khả năng chơi bóng của mình để khích lệ tinh thần của toàn đội. Đối thủ sắp tới của chúng ta là một ví dụ điển hình cho thứ bóng đá thực dụng, họ có thể sử dụng tiểu xảo trong thi đấu để đội bóng có được kết quả tốt nhất.
Đội Cần Thơ đá ở sân nhà của họ, dĩ nhiên sẽ tìm cách t·ấn c·ông ồ ạt, em ở tuyến đầu có thể phòng ngự từ xa, năng lực phản công cũng rất mạnh, nhờ đó sẽ giải tỏa bớt áp lực cho hàng thủ. Biểu hiện quá xuất trúng sẽ khiến em lọt vào tầm ngắm của mấy tay chơi tiểu xảo. Lần đầu, Thầy không mong em sẽ tránh được nó, vì trước sau chúng ta sẽ đụng chạm với nhiều đối thủ có lối chơi tương tự, vậy nên hãy tận dụng và thích nghi, học hỏi từ họ là tốt nhất.”
“Dạ vâng, em sẽ suy nghĩ thêm về những điều thầy nói.”
Mớ thông tin này cần có thêm thời gian để tiêu hóa, Xuân Mai tạm rời khỏi văn phòng của đội, theo lời chèo kéo của Đức Thọ mà tới bệnh viện thăm Công Minh.
“ Ây da, Giờ có quyền cao trong đội rồi, có vinh hoa phú quý gì thì đừng quên anh em đấy nhé.”
“ông nói nghe nghiêm trọng dữ tôi chỉ làm đội trưởng một trận thôi, làm không tốt có khi lại phải bầu người mới. Ông muốn thì lần tới tôi tiến cử ông làm đội trưởng.”
Đức Thọ vỗ vai Xuân Mai cười hà hà, rồi luyên thuyên về những quyền lợi mà người đội trưởng có thể có được.
“Nhớ đấy nha, ông Vũ ông Hùng giao chức đội trưởng cho ông, chứng tỏ họ rất coi trọng ông, cố mà giữ lấy vị trí này. Chỉ lời chứ không lỗ, này nhé, đầu tiên là được tăng chút tiền lương thưởng, sau đó là được tới lui văn phòng, làm việc với đội ngũ truyền thông, được chụp hình lên báo, được gặp gỡ nhiều em gái xinh đẹp… he he. Mày biết không, Công Minh đi cùng đội trưởng Bùi Tuấn một thời gian mà nó có ghệ rồi nha… Xem ảnh rồi, xinh lắm.”
Dọc đường đi, Đức Thọ còn ba hoa khoác lác thêm mấy câu chuyện, chẳng biết thật hay giả nữa, nào là được gặp giám đốc, mấy cán bộ cấp cao, được ăn uống liên hoan trong những cuộc họp. Mối quan hệ trong giới được mở rộng ra, nếu biết xoay sở có thể tự tạo cho mình một chỗ đứng vững chắc trong đội.
Xuân Mai hiện giờ chỉ đang tập chung vào bóng bánh những chuyện khác tạm thời chưa nghĩ tới. Vào trong bệnh viện, hai người mua ít cháo với hộp sữa thăm người bệnh. Hỏi y tá rồi được dẫn tới phòng mà Công Minh đang nằm.
Cậu ta b·ị đ·au chân phải băng bó, đôi tay vẫn còn lành lặn, hiện đang dựa lưng vào thành giường mà chơi game với nhắn tin.
“Má… tưởng nó đau đớn cỡ nào phải vào viện hóa ra còn có tâm trí chơi game cơ à? Uổng công bọn này tới thăm.”
Nhìn Thấy hai thằng bạn ở cửa, Công Minh thoáng ngạc nhiên.
“Ủa… hai thằng bây sao tới đây? Nằm một mình chán quá nên móc điện thoại ra chơi xíu, g·iết thời gian.”
Hai người bước vào phòng bệnh, người gọt hoa quả, người chơi game hộ, miệng không ngừng hỏi han về thương tích của Công Minh. Cậu ta nói v·ết t·hương đầu gối không có gì nghiêm trọng, phải nghỉ hai tuần, mới thi đấu được, nằm viện hai, ba ngày để theo dõi, sau đó có thể về nhà tĩnh dưỡng.
“Đậu má… bọn nó chơi ác thật đấy, cùng là cầu thủ đá bóng kiếm cơm mà bọn nó đá cho mày nằm viện luôn. Sau khi mày vào viện, Bùi Tuấn có dẫn anh em tới báo thù cho mày. Đấm được vài cái cho bõ ghét, nhưng mà anh ấy bị kỷ luật treo giò mất ba trận luôn rồi, trận tới đá kiểu gì đây.”
“Cái gì? Có chuyện này sao?”
“Thật trăm phần trăm… Anh Khoa bị thẻ đỏ, đội trưởng dính án phạt nội bộ, mày thì nằm viện. Còn anh Cương thì bị ốm, nguyên hàng công của đội mình phải ngồi ngoài. Càng nghĩ càng thấy bọn nó chơi độc thật đấy.”
Công Minh thở dài.
“Haizz tiếc thế, biết vậy pha đó tao không lao lên t·ấn c·ông thì đã chẳng ra nông nỗi này, cũng không liên lụy tới anh Tuấn.”
“Dù chú không lao lên thì bọn nó cũng sẽ tìm cơ hội để triệt hạ chú mày thôi. Vì vốn dĩ bọn nó nhắm vào đội bóng của chúng ta mà.”
Ba người nhìn ra phía cửa thì nhận ra Bùi Tuấn đang xách cân đường với hộp sữa. Anh đứng đó từ khi nào, nghe câu chuyện của mấy đứa, không nhịn được mà bước vào trong.
“Anh Tuấn… đội trưởng…”
Bùi Tuấn đặt túi quà sang một bên, rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh mấy đứa em.
“Anh Tuấn… chuyện anh đi đánh bọn nó rồi bị kỷ luật là thật sao? Tại sao anh lại làm như thế.”
Bùi Tuấn Hừ một tiếng.
“Ngứa mắt chứ sao? Bọn nó gây hấn trước, anh chỉ đáp trả lại thôi. Mà bọn nó cũng cáo thật, nó đụng mình thì không sao mà mình đụng nó một cái thì nằm giãy đành đạch. Mẹ nó, sao chúng không đi làm diễn viên cho rồi mà lại đi làm cầu thủ chứ.”
Công Minh ôm Bùi Tuấn khóc thút thít.
“Anh vì xả giận cho em mà bị kỷ luật, điều này khiến em cảm động vô cùng. Khi nào lĩnh lương em sẽ mời anh đi chơi gái.”
Công Minh khóc lóc làm Bùi Tuấn giãy nảy, vội đẩy thằng em ra, trước khi đống nước mũi của nó chảy lên cái áo của mình.
“Móa cái thằng này… tưởng bệnh tật thế nào hóa ra còn giỡn được. Xem ra không vấn đề gì nghiêm trọng, tĩnh dưỡng đi, ra viện nhớ thực hiện lời hứa đấy.”
Công Minh cười hề hề, ngày xưa không có tiền thì ngắm từ xa, giờ có tiền lương thưởng, tha hồ đi bay nhảy. Đức Thọ cũng nhanh miệng xen vào.
“anh em, đừng có nhất bên trọng nhất bên khinh chứ.”
“Rồi rồi, mày cũng có phần, Thằng Mai nữa, bữa nào ra viện, tao dẫn hai tụi bay đi xả xui. Sau này kiến tạo cho tao nhiều nhiều vô là được”
Nhắc đến Xuân Mai, Bùi Tuấn bèn nhìn sang phía của nó hạ giọng.
“Nghe nói chú được làm đội trưởng phải không?”
Xuân Mai gật đầu có phần còn bẽn lẽn.
“Dạ… chỉ là tạm thời thôi anh ạ.”
Bùi Tuấn vỗ mạnh lên vai của nó mấy cái.
“Chú có tài, đừng có giấu… phải mạnh mẽ lên. Chứ nhút nhát khiêm tốn như vậy thì đụng mặt bọn Cần Thơ, nó hù một cái là chú phải ói bóng ra cho nó đấy. Bọn nó còn nói sẽ chặt hết đội hình của mình trong trận tới, chú làm đội trưởng, bọn nó sẽ nhắm vào chú rất nhiều.”
“Có Thật như vậy không anh?”
Bùi Tuấn quả quyết.
“Thật chứ sao không? Thằng Khoa của đội mình là vua phá lưới, vừa vào trận đã bị bọn nó khiêu khích, gọi đòn ở hiệp một khiến nó bị đuổi khỏi sân. Rồi Thằng Minh,mày ghi bàn thứ hai là nó nhắm gặt mày rồi, trời đang mưa nữa, trước sau nó cũng vào bóng với mày thôi. Thằng Cương từng bị c·hấn t·hương do t·ai n·ạn xe, nên nó sợ mấy kiểu vào bóng thô bạo lắm. Nó ốm một hai ngày là khỏi nhưng ngại xuống Cần Thơ nên xin nghỉ cả tuần. Ngay cả anh đây, cũng bị hậu vệ chơi xấu nhưng có tấm băng đội trưởng nên kiềm chế nhịn nhục đó thôi, bằng không đã cùng Anh Khoa rời sân cùng lượt rồi.”
“Nói vậy tình hình đội bóng đang rất nguy cấp, Thằng Mai mà bị bọn nó lượm là đội mình khả năng toang sớm đấy.”
Bùi Tuấn trấn an.
“Nó tính phá đội hình của mình rồi thuận lợi giành hạng 1, vào play off thì nó chỉ phải gặp đội hạng 2 của Bảng A. Cũng là một loại lợi thế. Đội chúng ta thắng 2 trận nữa cũng được vào vòng trong. Điều quan trọng là không được để mất người nữa.”
Nếu Lúc đó Bùi Tuấn nghĩ được như bây giờ thì đã không xảy ra v·ụ x·ô x·át dẫn đến bị kỷ luật nội bộ. Anh phải vắng mặt ba trận đấu, Giờ đem ra nói mấy chuyện này cũng chẳng có nhiều ý nghĩa. Anh ghé qua thăm Công Minh rồi mượn cớ có công việc phải rời đi. Xuân Mai và Đức Thọ nán lại một chút nữa rồi cũng lần lượt ra về, hẹn hôm khác lại tới thăm.