Chương 49: Tập Trung Đội Bóng.
Một buổi chiều cuối tháng 7, tại sở Văn Hóa Thể thao và Du Lịch tỉnh L.A.
Ông Hùng đang chuẩn bị cho buổi gặp mặt quan trọng với đại diện của nhà tài trợ cho đội bóng của mình. Bầu không khí trong phòng họp ngập tràn sự háo hức, lẫn chút hồi hộp. Quốc và Liên, hai đại diện của nhà tài trợ, đã đến để thảo luận trước khi loạt đá giao hữu liên tỉnh bắt đầu.
Quốc xuất hiện với vẻ ngoài chỉn chu, tóc vuốt bóng mượt, diện một bộ comple màu xanh navy, cùng chiếc cà vạt màu trắng tạo nên sự nổi bật. Trên tay anh cầm một chiếc cặp tài liệu da sang trọng, càng làm tăng vẻ uy nghi của người đàn ông này. Quốc có dáng người cao ráo, khuôn mặt góc cạnh và ánh mắt quyết đoán, cho thấy sự tự tin của một nhà đầu tư.
Còn Liên, nữ đại diện, cũng không kém phần ấn tượng. Cô khoác trên người một chiếc vest ôm vừa vặn, bên trong là áo thun bó sát màu đỏ, tôn lên vòng một đầy đặn của cô. Dáng người cô thanh thoát, cùng với mái tóc dài uốn sóng nhẹ nhàng, khiến Liên toát lên vẻ cuốn hút và chuyên nghiệp. Cô là người có cá tính mạnh mẽ, luôn biết cách thể hiện bản thân trong mọi tình huống.
"Anh Hùng, lâu quá không gặp! Công việc dạo này vẫn ổn chứ?" Quốc cất tiếng hỏi, nụ cười tươi tắn trên môi.
Ông Hùng hào hứng dẫn hai vị khách ra bàn uống nước. "Tốt, rất tốt! Mọi thứ đang tiến triển rất thuận lợi. Cấp trên đã cấp ngân sách để nâng cấp sân vận động nhờ vào màn thể hiện tốt trong giải đấu cấp tỉnh. Cơ sở hạ tầng đã đủ rồi, chỉ chờ nhà tài trợ nữa thôi."
Quốc ngồi xuống, chắp hai tay lại với nhau, trình bày một cách điềm đạm. "Hôm nay chúng tôi tới đây cũng là để bàn về việc đó. Không biết anh đã làm đơn gửi lên Liên Đoàn Bóng Đá Việt Nam về việc xét duyệt tư cách tham gia giải đấu cấp quốc gia hay chưa?"
Ông Hùng thở dài, khuôn mặt trầm tư. "Vẫn chưa. Chúng ta cần phải thống nhất về vị trí và vai trò của các thành viên trong ban lãnh đạo. Hồ sơ dự giải phải ghi rõ ràng cá nhân, tổ chức nào sở hữu đội bóng. Nên tôi muốn bàn chuyện này với hai người."
Liên lần đầu lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Bọn em chỉ là nhà tài trợ nhỏ, chủ sở hữu và xây dựng đội ngũ quản lý thì phải nhờ đến các anh rồi."
Quốc tỏ ra sành sỏi, gật gù đồng ý. "Vận hành một đội bóng không thể chỉ dùng vốn của một cơ quan, tổ chức nào của nhà nước, mà phải sử dụng vốn tư nhân. Nói đơn giản hơn thì ai góp tiền nhiều thì đội bóng sẽ thuộc về người đó."
Ông Hùng gật đầu xác nhận, ánh mắt của ông dừng lại ở Quốc. "Bây giờ đi giao hữu thì trên danh nghĩa vẫn là đội bóng của tỉnh. Nhưng sau khi lên hạng 3 thì không còn như vậy nữa, vốn tư nhân sẽ dần thay thế toàn bộ ngân sách từ bên trên cấp xuống. Hiện giờ chỉ có hai nhà tài trợ là anh chị đây, không biết anh chị sẽ đầu tư bao nhiêu cho đội bóng?"
Liên nhìn sang Quốc, nụ cười nhẹ nhàng trên môi. "Tất nhiên là anh ấy, phụ nữ bọn em làm gì có nhiều tiền chứ. Hơn nữa, không am hiểu bóng đá bằng hai anh, thấy có thể hưởng chút hương hoa nên bay theo đó thôi."
Quốc và Hùng không nhịn được cười, bầu không khí bỗng nhiên trở nên gần gũi hơn. Họ hiểu rằng dù có là nhà tài trợ hay không, tất cả đều đang cùng nhau chung tay xây dựng một tương lai cho đội bóng.
"Anh dự tính chi phí vận hành đội bóng trong hai năm đầu là bao nhiêu?" Quốc hỏi, khuôn mặt nghiêm túc lại.
Ông Hùng lấy ra tập tài liệu chi tiết về kế hoạch xây dựng đội bóng mà ông đã dày công chuẩn bị trong suốt thời gian qua. Đội bóng gồm 25 thành viên, với mức lương khởi điểm của mỗi cầu thủ là 4 triệu đồng. Như vậy, tổng chi phí cho tiền lương mỗi tháng đã lên đến 100 triệu đồng. Chưa kể đến các khoản chi phí khác như tiền nước sinh hoạt, dụng cụ luyện tập, và chi phí đi lại, tổng cộng mỗi tháng không dưới 500 triệu đồng. Quốc nhìn qua tài liệu, khẽ lắc đầu, ánh mắt có phần ngao ngán.
"Anh Hùng, tôi cũng đã nắm sơ bộ tình hình. Trước đây, tôi có kinh nghiệm vận hành đội bóng. Anh có thể tham khảo số liệu của đội bóng cũ mà tôi từng làm việc." Quốc nói, giọng điệu tự tin như thường lệ.
Vừa nói xong, Quốc lôi ra hai tập tài liệu tương tự nhau, đưa một cái cho ông Hùng và một cái cho cô Liên. Anh ta khéo léo nêu bật sự tiết kiệm trong các chi phí, đặc biệt là cách phân bổ lương cho cầu thủ. "Lương cầu thủ có sự chênh lệch nhất định. Đội phó, đội trưởng, và các ngôi sao sẽ hưởng lương cao hơn, còn cầu thủ dự bị thì nhận ít hơn. Điều này sẽ tạo nên tính cạnh tranh trong đội."
Liên, mặc dù không hiểu rõ về bóng đá, nhưng vẫn tỏ ra thích thú. Cô hỏi ngắn gọn: "Vậy tóm lại thì đầu tư vào đây sẽ chia sẻ thế nào?"
Quốc không ngần ngại, liếc nhìn ông Hùng trước khi đáp. "Còn tùy thuộc em muốn góp bao nhiêu? Anh Hùng có ý định góp cổ phần hay chỉ muốn quản lý đội bóng với tư cách HLV?"
Ông Hùng trầm ngâm suy nghĩ. Là một công chức nhà nước, làm sao ông có đủ tiền để đầu tư vào đội bóng? Lương tháng của ông chỉ đủ cho bữa ăn sáng của Quốc. Ông biết rằng nếu muốn đầu tư, ông sẽ phải bán nhà, bán đất. Cuối cùng, ông cắn răng, buông một câu mà cảm thấy xấu hổ vô cùng: "Hài hước thật, làm công ăn lương từng ấy năm, tôi không có dành dụm được gì nhiều, chỉ có thể góp 1 tỷ đồng."
Quốc cười khẩy, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc: "Nghe nói anh có quen với ông Hòa, chủ tịch hội doanh nghiệp địa phương. Ông ấy có muốn đầu tư vào đội bóng không?"
Ông Hùng suýt xoa, nhận ra rằng Quốc đã tìm hiểu rất kỹ về mình, ngay cả mối quan hệ với ông Hòa cũng bị lôi ra. "Ông ấy không hứng thú. Những người tôi quen biết đều thấy lạ lẫm với việc làm bóng đá, chẳng ai dám mạo hiểm đầu tư."
Liên dè dặt nói: "Có chí làm quan, có gan làm giàu. Phải liều thì mới nhanh giàu được. Nhưng mà em cũng lo lắm, chắc chỉ dám bỏ ra sương sương 5 tỷ thôi."
Quốc mỉm cười, ngầm cho thấy sự thông minh của mình. "Hai người cộng vào được 6 tỷ, duy trì đội bóng chỉ được vài tháng thôi. Làm cái này phải đầu tư hai ba năm mới có lời. Tôi sẽ bỏ ra trước 20 tỷ, sau đó sẽ gọi thêm vốn từ ngoài nếu thiếu. Vậy nên tôi sẽ là người chủ sở hữu đội bóng này. Hai anh em không có ý kiến gì chứ?"
Liên, với giọng điệu hời hợt, đáp: "Em tin anh mới tham gia vụ này, làm gì có ý kiến gì chứ. Có lời thì đừng quên phần của em là được." Câu nói nhẹ nhàng ấy khiến Quốc mỉm cười, còn ông Hùng thì cảm thấy nghẹt thở. Mình chỉ bỏ ra 1 tỷ, trong khi người khác bỏ ra 20 tỷ, làm sao dám có ý kiến gì? Tâm trạng ông bỗng chốc chùng xuống, cảm giác tự ti và thua thiệt bủa vây.
"Vậy thì nếu anh đã có kinh nghiệm, tôi hoàn toàn không có ý kiến," ông Hùng thở dài, buộc lòng chấp nhận.
Quốc lại lấy thêm hai bản hợp đồng do mình soạn sẵn từ trước, trong đó có các điều khoản khẳng định mình là chủ sở hữu duy nhất, có quyền lực cao nhất trong việc điều hành đội bóng. Từng điều khoản trong bản hợp đồng như nhấn mạnh thêm vào sự thua thiệt của ông Hùng. "Lợi nhuận mà đội bóng thu được sẽ được chia theo số vốn mà nhà đầu tư ném vào. Ông Hùng chỉ nhận được (1/27 = 0,03%) lợi nhuận. Lãi suất còn ít hơn gửi tiền ngân hàng. Nhìn đã thấy lỗ vốn rồi."
Cô Liên là người nóng ruột nhất, khi nào đội bóng thu về 27 tỉ thì cô mới huề vốn. dĩ nhiên cô không chỉ bỏ tiền chờ dài cổ thu lời. Cô đã ban với Quốc thêm điều khoản để cho cô tuỳ ý sử dụng cầu thủ trong đội khi cần thiết. sử dụng để làm gì thì cô không nói rõ ràng trong hợp đồng.
ông Hùng đặt cược 1 tỷ để giúp cho nền bóng đá tỉnh nhà được phát triển, trước mắt chỉ mong đội bóng của mình lên đá hạng ba, những chuyện khác cứ để cho Quốc làm. vì Gã là người có kinh nghiệm.
"Giấy tờ pháp lý đã xong, giờ ta sẽ gửi hồ sơ lên Liên Đoàn Bóng Đá, chờ họ phê duyệt. Còn lịch thi đấu giao hữu thế nào rồi anh Hùng?"
Ông Hùng trầm ngâm trả lời
"Tôi đã đặt lịch với 6 đội bóng, Kiên Giang, Trà Vinh, An Giang, Cà Mau, Tiền Giang, Hậu Giang. Tua thi đấu kéo dài khoảng ba tuần. tôi đã gửi giấy triệu tập cầu thủ. Tuần này họ sẽ lên tập trung. Anh có muốn ra mắt đội bóng luôn hay không."
Quốc ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp.
"Ra mắt thì chưa cần, nhưng anh có thể thông báo có nhà tài trợ. các cầu thủ sẽ có động lực thi đấu hơn. Sau tour thi đấu tôi sẽ quay lại ra mắt đội, cùng với một giàn nhân sự trong ban điều hành. "
…
Từ sau chuyến đi nghỉ ở Long Hải, cuộc sống của Hoàng Long rơi vào trạng thái lưng chừng. Ba ngày bên Tuyết Mai như một giấc mơ đẹp, nhưng khi họ quyết định tạm thời không gặp nhau để tập trung vào công việc riêng, mọi thứ trở nên trống trải. Tuyết Mai lên Sài Gòn chuẩn bị cho việc mở shop bán đồ thể thao, trong khi Hoàng Long trở về nhà và phải đối mặt với bóng đá trong sự đơn điệu.
Mặc dù xa cách người yêu khiến cậu có chút buồn, nhưng Hoàng Long vẫn giữ được lửa đam mê trong lòng. Học hành đã xong, thời gian rảnh rỗi chủ yếu dành cho luyện tập bóng đá. Cậu có hẹn với Xuân Mai để cùng nhau tập luyện chuẩn bị cho loạt trận giao hữu sắp tới, nhưng mãi mà không thấy cậu bạn liên lạc. Khi hỏi thăm Bảo Trâm, chị cũng không biết Xuân Mai đang ở đâu, chỉ cảm thấy lo lắng vì không thể liên lạc được với cậu.
Khi ghé qua chỗ Ngọc Anh, Hoàng Long nhận ra cô nàng vẫn còn giận dỗi, đã đi Đà Lạt và Nha Trang từ khi thi xong. Không có học hành, không có giải đấu, những ngày tháng trôi qua một cách chậm chạp và thiếu hứng thú. Hoàng Long kiên trì luyện tập theo phương pháp riêng của mình, nhưng mỗi buổi tập lại khiến cậu cảm thấy như mình đang đứng yên, không thực sự có sự tiến bộ vượt trội. Chất lượng cầu thủ trên sân tập không thể sánh với giải đấu cấp tỉnh, làm cậu cảm thấy tự ti về khả năng của mình.
Cuối tuần, cậu lên Sài Gòn thăm Tuyết Mai, nhưng điều đó chỉ là liều thuốc giảm đau tạm thời cho nỗi nhớ. Cậu thường xuyên giục chị sớm trở về L.A. để không phải bon chen ở phố thị. Tuyết Mai đồng ý, nhưng trước hết phải tìm thêm nguồn hàng để an tâm kinh doanh. Hoàng Long vẫn chưa thể hiểu tại sao một khoản lời chỉ vài chục ngàn lại có thể khiến chị chần chừ. Sau hai lần thăm người yêu, ông Hùng đã gọi điện cho cậu vào sáng thứ Hai, bảo đến sở văn hóa họp cùng mọi người, chuẩn bị cho chiến dịch mang tính lịch sử của bóng đá tỉnh nhà. Dù vẫn đầy nhiệt huyết và nỗ lực luyện tập, nhưng Hoàng Long cảm nhận được rằng mình vẫn chưa thực sự có sự tiến bộ vượt bậc, mà chỉ đang mải miết chạy theo đam mê trong khi cảm giác chững lại cứ đeo bám.
Ngày tập trung, ngoài những thành viên trong đội bóng cũ, còn có một số cầu thủ từ huyện cũng có mặt nhờ vào màn trình diễn ấn tượng trong giải đấu vừa qua.
Đầu tiên phải kể đến bộ ba hàng hậu vệ của đội Long Đình: Lưu, Quang và Nghĩa. Họ đều có thể hình cao lớn và lối chơi phòng ngự rất chắc chắn, hoàn toàn phù hợp để thay thế cho Nam Anh và những đồng đội cũ. Thủ môn Gia Nghĩa của Long Đình, người đã cản phá 4/5 quả penalty trong trận chung kết, cũng được gọi lên. Như vậy, cả tuyến sau đều là người của đội Long Đình, giúp họ dễ dàng gắn kết hơn do đã có thời gian chơi cùng nhau.
Tiếp theo là sự bổ sung ở cánh phải từ đội Long Giang: tiền đạo cao to, đen hôi tên Anh Khoa và hậu vệ phải Tiến Đạt. Những cầu thủ còn lại đều là thành viên cũ trong đội bóng thành phố.
Ông Hùng điểm danh, gọi tên theo danh sách và phát hiện thiếu một người.
“Xuân Mai không đến à? Có ai liên lạc với cậu ta thông báo về ngày tập trung chưa?”
Cả đám cầu thủ ngơ ngác nhìn nhau. Sau giải đấu, Xuân Mai mới mua điện thoại, rất ít người biết số của cậu. Đến ngay cả những người bạn thân như Công, Minh, Đức Thọ và Hoàng Long cũng không biết.
“Thôi bỏ đi, hôm nay tập trung, tôi có vài việc muốn thông báo. Thứ nhất, sang tuần tới chúng ta sẽ bắt đầu tour đấu giao hữu với 6 đội. Đây là sự kiện quan trọng giúp chúng ta có cơ hội đá giải quốc gia.
Thứ hai, cơ sở hạ tầng thi đấu đã được tu sửa và nâng cấp. Đã có nhà tài trợ đồng ý đầu tư cho chúng ta, cơ hội để mọi người trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, dùng đam mê để kiếm sống chỉ cách 6 trận đấu nữa thôi. Tất cả hãy cùng cố gắng, không chỉ vì lý do cá nhân mà còn vì lợi ích chung để nâng tầm bóng đá của tỉnh nhà.”
Nghe thấy có nhà tài trợ, các cầu thủ không khỏi phấn khích, cảm giác như giấc mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp đang ở ngay trước mắt. Cả đội hùng hổ hô vang khẩu hiệu quyết tâm.
Cuối buổi chiều hôm đó, những người cũ và mới chia nhau ra luyện tập theo nhóm, thực hiện những bài tập mà đội bóng thành phố thường hay luyện. Không thể thiếu một trận đấu 11 người để các cầu thủ lấy lại cảm giác thi đấu. Rất nhiều thành viên của đội thành phố cảm nhận rõ sự trống vắng khi không có Xuân Mai trên sân. Mọi người chú ý nhiều đến Hoàng Long với vai trò là tay săn bàn số 1, nhưng giờ đây mới nhận ra rằng sức ảnh hưởng của Xuân Mai đến lối chơi chung của toàn đội lớn hơn nhiều.
Người cảm nhận rõ nhất điều này là đội trưởng Thành Chung, bởi Xuân Mai thường chơi ở hàng tiền vệ, đứng cao hơn anh và luôn xông xáo tìm bóng. Có cậu trên sân, việc kiểm soát thế trận trở nên dễ dàng hơn.
Với sự bổ sung nhân sự từ hàng phòng ngự và thủ môn, đội bóng đã có nhiều điều mới mẻ. Mọi người bắt đầu nảy sinh những mối liên kết, khỏa lấp đi những khoảng trống mà người cũ để lại.
Sân vận động của tỉnh được nâng cấp khang trang, khu nhà trọ gần nhà thi đấu cũng được sở văn hóa trưng dụng và cải tạo thành nơi sinh hoạt cho các cầu thủ. Sự đầu tư này cho thấy sở rất coi trọng đề án phát triển bóng đá của tỉnh nhà.
Khi nhìn thấy thông báo có nhà tài trợ sẵn sàng rót tiền đầu tư đội bóng đá giải quốc gia, các cầu thủ hăng say luyện tập cho loạt trận giao hữu. Những cầu thủ từ huyện nhanh chóng bắt nhịp với cường độ luyện tập của đội thành phố.
Ông Hùng hiểu rõ vai trò sắp tới của mình là người trực tiếp quản lý đội về mặt chuyên môn, từ giờ giấc sinh hoạt cho đến việc luyện tập hàng ngày của toàn đội.
Những tân binh từ huyện có thời gian để làm quen với đội thành phố, kỹ năng chơi bóng của họ đã tăng lên một bậc so với giải đấu cấp tỉnh. Một số “ngựa hoang” đã được ông thuần hóa, có tiềm năng trở thành trụ cột của đội bóng trong tương lai.
Ví dụ, ở cánh phải, vị trí của Thanh Duy không còn an toàn khi có nguyên cánh phải đội Long Giang được triệu tập, bao gồm 3 người chơi ở các vị trí hậu vệ, tiền vệ và tiền đạo cánh. Hàng hậu vệ lấy từ đội Long Đình, sự xuất hiện của Nam Anh giờ đây cũng không còn quan trọng nữa, vì 4 tân binh cao lớn và có khả năng phòng ngự rất chắc chắn. Tuy nhiên, xét về phương diện cá nhân, họ vẫn chưa thể sánh ngang với Nam Anh.
Người duy nhất trên sân có tỉ lệ thắng t·ranh c·hấp tay đôi rất cao, khiến cho vua phá lưới Hoàng Long cũng phải dè chừng.
Ở vị trí thủ môn, Gia Nghĩa, thủ môn đội Long Đình, đã thể hiện quá xuất sắc trong giải đấu vừa qua khi cản phá được 4/5 cú sút 11m, chỉ kém Đức Thọ, người đã cản phá được 5/5. Đội bóng giờ đây có tận 2 thủ môn xuất sắc, đội hình dày ở 3 tuyến khiến ông Hùng rất hài lòng. Ông chỉ mong những con người này sẽ gắn bó với mình trong vài năm tới, để cánh cửa hạng 1 có thể ở trong tầm tay.
Đáng tiếc, sau tour giao hữu, sẽ có một số gương mặt phải ra đi. Đặc biệt là bản hợp đồng mà Quốc đưa cho ông Hùng xem qua, mức lương cơ bản chỉ có 4 triệu đồng. Thì có mấy người chịu ký vào đây? Tạm gác vấn đề tiền bạc sang một bên, ông Hùng bắt tay vào nghiên cứu một số chiến thuật để sử dụng cho loạt trận sắp tới.
Giờ đây, hai cánh của đội đã rất mạnh, đặc biệt là cánh phải, có thể chơi tạt cánh đánh đầu với Thanh Duy hoặc chơi theo kiểu tốc độ như ở cánh trái với Anh Khoa, một nhân tố mới giàu thể lực và khả năng càn lướt. Hàng công và hàng thủ đều ổn, duy chỉ có hàng tiền vệ là hơi mỏng manh.
Với sự vắng mặt của một trong hai người như Văn Tân và Thành Chung, đội hình coi như đã “đứt gánh”. Thiếu sự liên kết giữa phòng ngự và t·ấn c·ông, đội bóng sẽ rất khó cạnh tranh trong các giải đấu dài hạn ở giải quốc gia. Những tay dự bị mà Bùi Tuấn giới thiệu chỉ đủ để lấp đầy đội hình chứ chưa phải là những cầu thủ chất lượng. Họ không tiến bộ so với hồi mới gia nhập, và rất có thể đội bóng sẽ cần tìm thêm vài cái tên ở giải hạng 3 để bổ sung cho hàng tiền vệ.
Đội bóng đã tập trung được 10 ngày, chuẩn bị cho chuyến thi đấu với đội bóng của tỉnh Kiên Giang. Buổi sáng thứ bảy, không khí trong phòng làm việc của ông Hùng có phần căng thẳng khi các cầu thủ đang luyện tập ngoài sân. Bỗng có tiếng gõ nhẹ ở cửa, và một bóng dáng quen thuộc bước vào. Khi ông Hùng nhìn lên, ông lập tức nhận ra Xuân Mai, nhưng không khỏi bất ngờ trước sự thay đổi của cậu.
Xuân Mai đứng trước mặt ông Hùng với dáng vẻ tự tin hơn rất nhiều so với thời gian trước. Cậu đã cao hơn, cơ bắp phát triển hơn, làn da rám nắng chứng tỏ cậu đã trải qua không ít nắng gió trên sân cỏ. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt sáng và quyết tâm tỏa ra từ khuôn mặt cậu khiến ông Hùng có cảm giác như nhìn thấy một cầu thủ khác, trưởng thành và chững chạc hơn. Tuy nhiên, điều đó không ngăn được sự phẫn nộ đang âm ỉ trong lòng ông Hùng.
“Sao giờ này cậu mới tới? Cả đội đã luyện tập được một tuần rồi đấy!” giọng ông Hùng to tiếng, mang theo sự bực bội.
“Thưa thầy, em bận chút chuyện cá nhân nên…” Xuân Mai lúng túng đáp, nhưng giọng nói đầy chân thành và kiên quyết.
“Nếu bận thì ở nhà luôn đi! Đến muộn cũng không báo một tiếng. Cậu tưởng đội bóng là cái chi, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à?” Ông Hùng gắt gao.
“Em không có ý đó, thời gian qua em đã tự luyện tập thêm để chờ ngày ra sân giúp đội bóng của tỉnh ta lên đá hạng Quốc gia. Mong thầy bỏ qua và đồng ý cho em vào đội ạ.” Xuân Mai nói, ánh mắt tràn đầy quyết tâm và khao khát.
Lời nói tha thiết của cậu khiến cho ông Hùng mở cờ trong bụng. Có Xuân Mai trong đội hình, hàng tiền vệ sẽ bớt lo hơn nhiều. Dẫu vậy, ông cũng biết mình cần phải mềm mỏng đối diện với những thanh niên tuổi trẻ như cậu, không nên chiều chuộng quá mức để chúng trở nên tự kiêu và làm mình làm mẩy.
“Cậu nói vậy thì tôi cũng không chấp chuyện cũ. Vài ngày nữa là lên đường rồi, cố gắng luyện tập theo kịp cả đội, nghe chưa?” ông Hùng nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn giữ sự nghiêm khắc trong giọng nói.
Xuân Mai thở phào, ánh mắt cậu sáng lên với sự biết ơn. “Em cảm ơn thầy rất nhiều!” rồi lặng lẽ đi ra khỏi phòng làm việc.
Trong suốt thời gian vừa qua, cậu đã tham gia rất nhiều giải đấu phong trào. Sau giải đấu 150 triệu ở Cần Thơ, cậu đã lên Sài Gòn, đi Bình Dương, Vũng Tàu tham gia thêm nhiều giải đấu lớn nhỏ khác, và mỗi khi hoàn thành công việc, cậu đều quay về ngay. Nhưng dù đã nỗ lực rất nhiều, cuối cùng Xuân Mai vẫn trễ tận 6 ngày so với ngày tập trung. Cảm giác tự trách và nuối tiếc luôn hiện hữu trong lòng cậu, nhưng giờ đây, cậu đã trở lại với một tâm thế khác, quyết tâm làm nên điều gì đó cho đội bóng của tỉnh.