Chương 45: Lời Khuyên Từ Thanh Bình.
Sang ngày hôm sau, cả đội lại lên xe trở về Cần Thơ, và họ có được hai ngày nghỉ ngơi trước khi giải đấu chính thức bắt đầu. Không thể ngồi yên, Xuân Mai cảm thấy nóng ruột và quyết định nhờ người dẫn mình tới địa điểm sẽ tổ chức giải đấu.
Khi đến nơi, cậu thấy hai sân bóng nhân tạo nằm sát nhau, sẵn sàng cho hai trận đấu sẽ diễn ra đồng thời. Giải đấu có sự tham gia của 16 đội, tức là sẽ có tổng cộng ba vòng thi đấu và 15 trận diễn ra trong ba ngày liên tiếp. Cảm giác hồi hộp tràn ngập trong lòng Xuân Mai khi nghĩ đến những trận đấu sắp tới.
Bên ngoài sân, đội ngũ của mạng Mobi đã bắt đầu chuẩn bị rầm rộ để treo các biển banner và quảng cáo cho giải đấu bóng đá nam. Từ ngoài đường cho tới khu vực thi đấu, không khí nhộn nhịp và sôi động. Một điểm đáng chú ý trên tấm áp phích quảng cáo là hình ảnh của một chàng trai đẹp trai, Mạnh Hùng, được biết đến với tên gọi "Aka" một idol bóng đá rất nổi trên TikTok. Xung quanh anh là những cô nàng hot girl tuổi teen và các Vlogger triệu view, tạo nên một khung cảnh hấp dẫn và thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Nhờ vào sự hiện diện của những nhân vật nổi tiếng này, giải đấu lần này đã thu hút được rất nhiều sự quan tâm từ công chúng. Xuân Mai quan sát xung quanh sân bóng nhân tạo, nơi hiện đang có một số người thi đấu. Cậu không chắc liệu đây có phải là các đội đang luyện tập hay không, nhưng cứ thấy bóng được chơi là cậu lại dừng lại xem.
Trong sân, tất cả đều là những người có kỹ thuật, từ cách di chuyển có bóng đến không bóng. “Dòng chảy” của họ khá mượt mà, và Xuân Mai tự tạo cho mình một bảng xếp hạng về “dòng chảy” của các cầu thủ.
“Màu trắng là những cầu thủ cỡ như anh Đông và anh Dũng ở sân nhân tạo PNG. Màu xanh lục là những người thuộc đội bóng tỉnh, còn màu vàng là những người như Hoàng Long, hay đội trưởng Thanh Bình và Hữu Chính.” Xuân Mai quan sát và nhận thấy rằng những cầu thủ trong sân lúc này chủ yếu thuộc loại màu trắng, xen lẫn một vài người có màu xanh lục.
Dù vậy, đội thợ sắn vẫn quyết tâm, và để có thể chiến thắng trong giải đấu như thế này, họ sẽ cần phải bỏ ra rất nhiều sức lực hơn. Từng người đều cảm nhận được sự căng thẳng và hồi hộp của màn so tài sắp diễn ra, không khí luyện tập bao trùm khắp sân cỏ nhân tạo, tạo nên một bầu không khí đầy hứng khởi và quyết tâm.
Nên biết rằng thành phố không chỉ có một hai sân bóng nhân tạo; trong khuôn viên các trường đại học và trung học phổ thông, sân bóng hiện hữu khắp nơi. Hiện giờ, tất cả các đội đang ra sức chuẩn bị cho cuộc chiến giành giải thưởng 150 triệu đồng. Ngay cả đội thợ săn, vốn dĩ bình thường tỏ ra thờ ơ và hững hờ với việc luyện tập, nay cũng có những thành viên bắt đầu sắm ngay một trái bóng mới để luyện tập.
Khi Xuân Mai trở về, cậu thấy Thanh Bình đang tâng quả bóng mới toanh trong căn phòng của mình. Nhìn qua bộ dạng của anh, có vẻ như anh đang tập trung cao độ. Dòng chảy của anh ta màu vàng, chứng tỏ năng lực của anh rất đáng nể. Xuân Mai cảm thấy hứng thú và rất muốn thử sức một phen với anh.
"Sao anh Bình không ra ngoài tập bóng mà lại tập trong phòng?" Xuân Mai hỏi, trong khi bước tới gần thì Thanh Bình dừng lại, mỉm cười gượng gạo.
"Tập ở đâu mà chẳng được, đâu nhất thiết phải ra sân. Chú em có muốn thử một chút không?" Thanh Bình đề nghị.
"Ngay trong phòng này á?" Xuân Mai ngạc nhiên. "Nhưng bàn ghế, TV thì sao?"
Thanh Bình nhún vai, chỉ vào quả bóng. "Coi như đây là một phần thử thách đi. Ai làm hỏng, người đó đền."
Xuân Mai chưa từng chơi bóng trong nhà bao giờ, nên rất muốn thử xem có gì khác biệt so với việc đá trên sân. Với sự tự tin từ dòng chảy màu vàng của Thanh Bình, Xuân Mai lao vào, và anh Bình lập tức xoay người để che chắn.
Trong không gian hẹp của căn phòng, việc di chuyển trở nên khó khăn cho Xuân Mai. Cậu liên tục xỏ háng và buộc đối phương phải dẫn bóng lên phía trước, từng chút một. Khi cậu tìm được chỗ thoáng hơn, Xuân Mai xoay người ép đối thủ đối diện với tường nhà. Thanh Bình không thể tiếp tục che bóng được nữa, buộc lòng phải đẩy bóng xuống gầm bàn.
Xuân Mai hạ thấp người kéo bóng về, nhưng Thanh Bình đã đẩy bàn sang phía Xuân Mai, cản trở cậu lấy bóng. Lần đầu tiên, Xuân Mai cảm thấy bất lực và không công bằng. Cậu chưa từng chơi bóng trong điều kiện có nhiều chướng ngại vật như thế này; không gian chật hẹp khiến cậu không thể tận dụng điểm mạnh về tốc độ.
Thanh Bình chơi thật khéo, sử dụng bức tường như một cầu thủ thứ hai, để hỗ trợ mình bắt nạt Xuân Mai. Không từ bỏ, Xuân Mai quyết định dùng kỹ năng quan sát “dòng chảy”. Đột nhiên, dòng chảy của Thanh Bình, vốn dĩ có màu vàng, giờ lại chuyển sang màu đỏ. “Đẳng cấp gì đây? Dòng chảy không cố định, một người có thể thay đổi từ trắng lên đỏ, tùy thuộc vào phong độ nhất thời của người đó,” Xuân Mai nghĩ.
Hiện tại, Thanh Bình đang thăng hoa, chơi bóng với Xuân Mai như cách một người cha chơi với con. Anh chỉ dùng vai và hông, khó mà đoán được ý đồ của đối phương. Tư thế xử lý bóng trong phòng khác với ở ngoài sân; những gì Xuân Mai biết về “dòng chảy” hoàn toàn bị biến dạng trong tình huống này. Cậu cảm thấy mình đang bị cuốn theo lối chơi của Thanh Bình, giống như lần đầu so tài với Hoàng Long.
Trong trận chung kết với Long Đình, Hoàng Long từng nói: "Chỉ có kẻ mạnh tạo ra lối chơi; chỉ kẻ có trình độ thấp hơn mới phải thích nghi và tìm cách đối phó." Xuân Mai biết rằng mình không thể tiếp tục chơi theo kiểu của Thanh Bình. Cậu phải tạo ra một điều gì đó bất ngờ để phá lối chơi hiện tại của anh Bình, từ đó giành quyền chủ động.
Chợt nhìn thấy chiếc bàn nhỏ, Xuân Mai quyết định đẩy nó chặn đường đối phương, đồng thời áp sát theo phía ngược lại. Tình huống bất ngờ khiến não bộ của Thanh Bình phải xử lý "cái bàn" không để tâm tới quả bóng. Lúc này chính là thời điểm thích hợp để đảo chiều trận đấu. Thanh Bình chọc bóng qua gầm bàn, còn mình thì nhảy qua nó. Cả người và bóng lao ra hành lang, và Xuân Mai cũng không ngần ngại nhảy theo sau, tiếp tục theo đuổi ở ngoài hành lang.
Lần này, cuộc chiến giữa họ sẽ phụ thuộc vào sức rướn và khả năng tì đè của ai tốt hơn. Không gian rộng hơn trong hành lang, ít chướng ngại vật hơn, Xuân Mai dần nắm được dòng chảy của đối phương. Dòng chảy từ màu đỏ đã chuyển sang màu vàng. Rốt cuộc, sau một thời gian dài khổ sở, Xuân Mai cũng đã phá được bóng trong chân của Thanh Bình.
“Haiz, đúng là lâu ngày không tập luyện, để cho bọn trẻ vượt mặt thật rồi,”
Xuân Mai thở hổn hển, cảm giác mệt mỏi sau một trận đấu không hề dễ dàng.
“Kỹ thuật của anh tốt như vậy, sao lại từ bỏ bóng đá chuyên nghiệp?”
Thanh Bình chống tay lên thành lan can, thở hắt ra, trông có vẻ chán nản.
“Vì lý do cá nhân thôi,” anh trả lời một cách lấp lửng. “Nói thật đi, chú em đang đá cho đội nào?”
Xuân Mai ngẫm nghĩ một lúc, rồi thành thật đáp:
“Em đá cho Đội L.A. Trước mắt còn một loạt trận giao hữu nữa mới biết được có thể đá giải quốc gia hay không.”
Thanh Bình cười gượng, nét mặt thể hiện sự đồng cảm.
“Vậy là chú mày đang đi tích lũy kinh nghiệm thực chiến, muốn giúp đội được đá hạng quốc gia à?”
Xuân Mai gật đầu xác nhận. Thanh Bình lại nói thêm:
“Loạt giao hữu chỉ là thủ tục thôi. Quan trọng là đội bóng đã có nhà tài trợ hay chưa. Phí duy trì một đội bóng nằm ngoài khả năng của cơ quan nhà nước. Có cơ sở hạ tầng ổn định và có nhà tài trợ thì sẽ được tham gia hạng quốc gia thôi. Thậm chí, có thể mua lại suất thi đấu của đội khác mà chẳng cần đá loạt trận giao hữu.”
“Chuyện đó em cũng không rõ lắm. Quản lý nói sao thì em biết vậy,” Xuân Mai thẳng thắn.
Thanh Bình lắc đầu ngán ngẩm.
“Ngây thơ, quả thực rất ngây thơ. Một khi quyết định làm cầu thủ chuyên nghiệp, thì bóng đá không còn đơn thuần chỉ là đam mê nữa. Nó trở thành nghề kiếm cơm, em có hiểu không?”
“Vâng, đúng là em đang cần một nghề kiếm cơm. Ngoài trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, em không biết mình có thể làm gì khác. Em muốn đá ở giải hạng nhất, chứ không chỉ đá giải hạng 2, hạng 3.”
Thanh Bình thở dài, ánh mắt trầm tư. “Xã hội có bao nhiêu nghề, Sao bao nhiêu nghề không chọn mà lại chọn nghề này?”
Xuân Mai trầm ngâm nhìn về phía thành phố Cần Thơ. “Đó là nơi em cảm nhận được sự công bằng, cảm nhận được bản thân mình thực sự mọi người coi trọng.”
Thanh Bình nhìn Xuân Mai bằng ánh mắt đăm chiêu, một lúc sau anh cười buồn.
“Con đường lên đá ở giải hạng nhất chật hẹp và nhiều chướng ngại, giống như khi ta đá bóng trong phòng vậy. Nhưng một khi vượt qua được, trước mặt sẽ là một bầu trời rộng lớn. Em đã làm được ở đây, vậy thì sau này hãy cố mà lách qua khe cửa hẹp để lên chơi ở giải hạng nhất.”
Xuân Mai mỉm cười, trong lòng đầy quyết tâm.
“Anh cũng đã ra tận đây rồi, sau này sẽ quay lại thi đấu chuyên nghiệp chứ?”
Nếu ví màn so tài từ trong phòng ra tận ban công là con đường lên đá ở giải hạng nhất, thì Thanh Bình đã bước ra ngoài. Quyết tâm của Xuân Mai khiến anh nhớ lại những ngày đầu mới bắt đầu trên con đường trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, khi mà mọi thứ đều còn là những thử thách gian nan.
Nhưng đáng tiếc, khi đó, không ai chỉ cho anh một con đường đúng đắn đêm giấc mơ phải dang dở.
“Anh ký hợp đồng với người ta rồi, hai năm sau mới nói được. Nhưng tâm trí lúc này không còn hoàn toàn tập trung cho bóng đá nữa. Còn vợ con ở nhà, điều đó có thể là động lực, nhưng cũng là gánh nặng. Nếu em muốn đặt mục tiêu lên hạng nhất, anh có hai điều khuyên em,” Thanh Bình chia sẻ, ánh mắt nghiêm túc.
Xuân Mai hào hứng đáp: “Vâng, anh cứ nói đi ạ.”
Thanh Bình chậm rãi nói tiếp. “Thứ nhất, phải chọn đúng đội bóng có tầm nhìn rộng, nguồn lực và tham vọng lớn. Em là người của L.A, không nhất thiết phải cống hiến cho đội nhà. Khi đã thi đấu chuyên nghiệp, phải gạt bỏ cảm xúc cá nhân sang một bên. Cảm tính nhất thời có thể khiến em lỡ cơ hội phát triển.”
“Thứ hai, hạn chế các mối quan hệ nam nữ. Có người yêu cũng được, nhưng không nên công khai, mà không có thì tốt nhất. Huấn luyện viên và ban lãnh đạo đội bóng sẽ ưu tiên các cầu thủ tập trung toàn bộ tâm trí cho công việc. Họ sẽ chú trọng bồi dưỡng cầu thủ trẻ trở thành ngôi sao của đội, luôn nằm trong top đầu danh sách triệu tập lên tuyển quốc gia, thậm chí là đi du đấu ở nước ngoài.”
“Tuổi nghề của cầu thủ không dài. Qua 30 tuổi, sẽ bị đào thải dần dần cho lớp trẻ thay thế. Mỗi quyết định và lời nói đều sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cầu thủ, vì vậy cần phải suy nghĩ thật kỹ.”
Xuân Mai rất biết ơn những lời khuyên của người đi trước. Những người càng tâm huyết với bóng đá sẽ nhận ra sự nỗ lực của nó đáng quý đến nhường nào. Thanh Bình không tiếc lời khuyên, chỉ dạy một số kỹ thuật mà anh đã tích lũy, để Xuân Mai có thể viết tiếp ước mơ dang dở của mình.
Kỹ thuật xử lý trong không gian hẹp là điểm mạnh của Thanh Bình, đòi hỏi phản ứng nhanh nhẹn trong trường hợp bị hai hoặc ba cầu thủ đối phương vây ráp. Ưu tiên hàng đầu là phải thoát khỏi pressing để tránh những v·a c·hạm nguy hiểm, thường là chuyền về cho đồng đội. Nếu tình huống bắt buộc phải đấu 1 vs 1, hoặc 1 vs 2, để tranh giành thế trận chủ động, thì yêu cầu cần có kỹ năng và một chút thủ đoạn.
Hầu hết các cầu thủ ở đẳng cấp cao đều có khả năng đọc tình huống tốt. Các kỹ thuật cơ bản họ đều thành thục cả rồi; để vượt qua, cần có sự bứt phá và tạo bất ngờ.
“Người ta nghĩ mình đá sang trái nhưng mình lại đá sang phải,” Thanh Bình nói. “Ánh mắt, hướng nhìn, và cổ chân là ba chỗ mà Xuân Mai cần rèn luyện.” Anh nhấn mạnh phần cổ chân, vì đó là phần khó nhất nhưng cũng chính là chỗ ảo diệu nhất.
Ronaldinho là ví dụ rõ ràng cho lối chơi biến ảo mà Thanh Bình muốn nhắc tới. Dĩ nhiên, anh không quá mong chờ Xuân Mai đạt tới cảnh giới tối cao đó, vì để luyện tập không phải ngày một ngày hai là có thể làm được. Kỹ thuật sút bằng chân của Xuân Mai đã tốt sẵn rồi; duỗi mu, vẩy má ngoài, cứa lòng… đều phụ thuộc vào cảm giác bóng. Phần này vốn là điểm mạnh của Xuân Mai.
Thanh Bình chỉ cần đề cập sơ qua, và Xuân Mai đã nắm được. “Mỗi ngày, em có thể tự tập riêng,” Xuân Mai quyết tâm nói.