Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 39: Kế Hoạch Mới.




Chương 39: Kế Hoạch Mới.

Cả ngày hôm đó, Xuân Mai không ở nhà. Nó biết chị Bảo Trâm sẽ đến tìm hoặc chí ít cũng sẽ hỏi han vài câu vì sao hôm qua nó lại bỏ về giữa chừng. Chấm dứt hay tiếp tục mối quan hệ này? Xuân Mai đứng trước một quyết định khó khăn. Tiếp tục thì nó chưa sẵn sàng, mà buông tay thì không đành. Nhưng cứ kéo dài thế này thì không ổn, làm sao có thể để người ta chờ đợi mãi?

Nó quyết định dành thời gian suy nghĩ, đặc biệt là sau loạt trận giao hữu sắp tới. Trong thời gian này, Xuân Mai sẽ tránh mặt chị Bảo Trâm, hy vọng sự xa cách sẽ giúp chị tìm được người phù hợp hơn, thay vì thương hại một đứa nhóc như nó.

Khi tâm trạng rối bời, Xuân Mai lại tìm đến bóng đá như một sự giải thoát. Nó quay lại sân PNG, nơi thường tụ tập các đội bóng phong trào. Tại đó, nó gặp lại anh Tiến và mấy người quen.

Nghe tin Xuân Mai thắng hạng nhất trong giải đấu gần đây, anh Tiến không ngạc nhiên lắm.

"Năm nào đội Thành Phố cũng giành hạng nhất, nhưng quan trọng là có được triệu tập lên tuyển hay không. Lên đó cọ xát, xem mình có theo kịp trình độ không," anh Tiến nói.

Xuân Mai cười đáp: "Lúc đầu lên cũng hơi ngợp, nhưng giờ thì em có thể chơi sòng phẳng với Ngũ Hổ Tướng rồi."

Anh Tiến ngạc nhiên hỏi: "Kể cả Nam Anh, quái vật ở hàng phòng ngự?"

Xuân Mai chột dạ: "Anh nhắc em mới nhớ, đội phó là người khó vượt qua nhất. Đấu 1 vs 1, không ai qua nổi anh ta. Lúc tập đấu, em phải chọn cách sút xa để tránh đối đầu trực tiếp."

Anh Tiến vỗ vai Xuân Mai, cười khích lệ: "Trong bóng đá, luôn có những người khó vượt qua. Nhưng em ngang trình với Ngũ Hổ Tướng là điều không tưởng đối với anh. Cứ như vậy, đội mình có thể đá giải quốc gia. Ước mơ thành cầu thủ chuyên nghiệp của em sắp thành hiện thực rồi."

Xuân Mai cười buồn, thở dài: "Anh từng nói, chưa đá giải hạng nhất thì vẫn phải nỗ lực. Giờ em chỉ muốn nâng cao trình độ, nhưng cả đội đang nghỉ, phải chờ gần nửa tháng nữa mới tập trung lại."

Nghe vậy, Đức Tiến tặc lưỡi: "Không ngờ em lại cuồng bóng đá đến thế. Người ta cho nghỉ mà em lại không chịu nghỉ ngơi. Nhưng ở sân PNG này, em đã vượt xa mọi người. Thi đấu ở đây không tiến bộ, mà ngược lại, có thể còn tụt lùi."

Xuân Mai ngạc nhiên hỏi: "Ra ngoài tỉnh ư?"

Đức Tiến gật gù, uống một ngụm nước: "Đúng, em xưng bá trong tỉnh, nhưng ngoài kia còn nhiều người giỏi hơn. Huống chi tỉnh mình chưa đủ tư cách đá giải quốc gia, mặt bằng cầu thủ vẫn còn non. Em nên ra ngoài tỉnh, tìm một giải phong trào để trau dồi trong lúc chờ đợi."

Xuân Mai lo lắng: "Nhưng em biết tìm ở đâu?"

Anh Tiến mở điện thoại, lướt Facebook tìm các nhóm bóng đá: "Đây rồi, có giải phong trào Vinamilk tài trợ, diễn ra tuần sau ở Kiên Giang. Em hứng thú không?"

Xuân Mai hào hứng: "Dạ, nhưng đăng ký sao anh? Một mình thi đấu được ạ?"

Anh Tiến cười: "Không, em phải ghép đội. Có nhiều người không đủ team, họ hợp tác với nhau để tham gia. Anh sẽ comment tên em dưới bài đăng, họ sẽ liên hệ."

Không lâu sau, điện thoại Xuân Mai reo lên, xác nhận việc đăng ký đã hoàn tất. Nó vui mừng cảm ơn anh Tiến rối rít.

Anh Tiến cười khẩy: "Ai bảo chú là đệ tử ruột của anh. Trên này nhiều người yêu bóng đá, cả cầu thủ chuyên nghiệp. Có thêm mối quan hệ thì càng tốt cho tương lai của em."

Lời của anh Tiến khiến Xuân Mai thêm động lực, nó biết đây là cơ hội để vừa rèn luyện, vừa thoát khỏi những rối ren tình cảm hiện tại.

Trao đổi xong xuôi, hai anh em đi uống bia nói chuyện một chút về bóng đá cấp tỉnh. Rồi ai về nhà nấy, anh Tiến có gia đình rồi nên không ở lại nói chuyện lâu được. Xuân Mai về nhà khi trời đã tối mịt, quả nhiên nghe Út Thảo kể lại hồi sáng chị Trâm có ghé qua nhà, đợi Xuân Mai đến tận trưa không thấy về nhà, má của nó mới nói với chị.

"Xuân Mai có việc gì đó phải đi mấy ngày, cháu cứ về thành phố trước, khi nào nó về bác sẽ nhắn lại."

“Cô có biết em ấy có chuyện gì không, hôm qua mọi người đang ăn uống vui vẻ, tự nhiên em ấy lại bỏ về. Cháu muốn đưa em về mà em không chịu?”



Mẹ Xuân Mai đắn đo một lúc rồi nói.

“Thực ra, con trai của cô đang tránh mặt cháu đấy. “

“Tránh mặt cháu ư?”

Bà mẹ gật đầu, Bảo Trâm cũng trưởng thành, nói một thì hiểu mười. BÀ cũng thật thà đem tình huống của hai đứa ra bàn luận dưới góc nhìn của người mẹ.

“Cháu quý thằng Xuân mai thì bác cũng mừng lắm, nhưng với điều kiện của cháu thì hoàn toàn tìm được một mối môn đăng hộ đối. Thằng Mai nó bỏ về là do nó tự ti về bản thân. Bây giờ nó chưa đủ chín chắn đâu cháu à. Với Lại cháu cũng nên cân nhắc một chút, chuyện lâu dài của trai gái không phải chuyện đùa, Lấy nhau về mới phát sinh ra nhiều thứ. Cháu và con trai bác quen nhau chưa lâu, đừng nên quá vội vàng.”

Bảo Trâm lắng nghe chăm chú, suy diễn một chút liền hiểu ra vấn đề.

“Là cháu sơ ý, không nghĩ tới cảm xúc của Xuân Mai. Cô nói đúng, cháu và Xuân Mai cần thêm một chút thời gian.”

Bảo Trâm tâm sự mỏng với mẹ Xuân Mai một hồi, rồi xin phép trở về thành phố, và khôn quên hẹn mọi người lên đó chơi một chuyến, cho biết nhà biết cửa. Dù Không nên cơm cháo gì, nhưng cô vẫn muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với nhà của Xuân Mai, chứ không phủi tay như chưa biết chuyện gì.

Xuân Mai nghe mẹ thuật lại câu chuyện thì cảm thấy hơi chạnh lòng khi khiến chị ấy lo lắng.

Nhưng đây là sự lựa chọn của nó. Hai người xúc tiến quá nhanh, nó cần thời gian để trấn tĩnh để nhìn lại tình cảm của mình. Bà mẹ lân la hỏi thăm.

"Rồi đó, giờ con tính sao? lên thành phố hay ở dưới này?"

Xuân Mai thầm nghĩ, lên Thành Phố thì chắc chắn sẽ có lúc gặp mặt chị Trâm. Ở dưới này thì có thể chị sẽ đến chơi đột xuất. Muốn tránh, vậy thì nó sẽ tránh đi thật xa.

"Chắc con lại đi xa một chuyến, chắc đi hơn 1 tháng đó má. qua đợt tập trung đội bóng của tỉnh, con sẽ về."

"Vừa về lại đi nữa, lần này đi đâu, nói rõ ràng coi, chứ như lần trước đi biền biệt, làm má lo quá."

Xuân Mai gượng cười.

"Con có điện thoại rồi đó má, có chuyện gì thì bảo con Út gọi cho con là được."

Bà Mẹ chột dạ.

"Ừ, quên mất, từ ngày con Trâm nó mua điện thoại cho con Út, suốt ngày nó không rời tay, vậy mà má không nhớ chớ. Bộ con tính tránh mặt người ta đến khi nào."

"Dạ, con tính qua đợt tập trung sẽ gặp chị ấy, cưới hay không cũng cần phải nói rõ cho chị ấy. bọn con quen nhau có gần tháng thôi mà. Người thành phố bạo gan lắm, không tế nhị, giữ ý tứ như mình đâu. Biết đâu chị ấy sẽ tìm được người khác tốt hơn."

bà mẹ thở dài, đứa con trai của mình tự ti quá rồi, chỉ có nước lấy vợ ngoài chợ may ra nó mới thấy môn đăng hộ đối. Những thứ cần nói, sáng nay hai mẹ con đã nói cả rồi. Xuân Mai tự có lựa chọn của nó, bà cũng không muốn xen vào.

Hôm sau Xuân Mai dọn đồ đi sớm, Út Thảo cắm mặt vào điện thoại mới, ba của nó thì đang ngủ khò khờ vì tối qua xem đá bóng muộn. mẹ làm bữa sáng xong tiễn con trai ra khỏi ngõ thì cũng lững thững quay về.

Hoàng Long có hẹn Xuân Mai đi tập bóng, nhưng nó sẽ không đi. Nó xuất thân từ tầng lớp lao động không quen với thói quen sinh hoạt của người giàu. Hai người cũng đầu thể nói chuyện về bóng đá có ngày. Chưa kể cậu ta đang hẹn hò với Tuyết Mai. Bảo Trâm qua đó mà biết Xuân Mai lên thành phố mà không vào nhà chị ấy hẳn sẽ buồn lắm.

...



Thay vì lên Thành Phố, Xuân Mai quyết định bắt xe sang tỉnh Kiên Giang. Mặt bằng cầu thủ bóng đá ở đây tốt hơn ở Long Thành, tạo ra một môi trường cọ xát lý tưởng. Trên địa bàn có nhiều giải đấu phong trào do các nhãn hàng tổ chức để quảng bá thương hiệu, từ nhà mạng di động đến các hãng như Vinamilk và Milo, những giải đấu này luôn thu hút sự chú ý đông đảo.

Xuân Mai nhắn tin cho người đã liên hệ với mình hôm qua. Điểm hẹn nằm ở một nhà nghỉ bình dân tại khu vực ngoại thành. Nó bắt chuyến xe ôm và chỉ mất khoảng 20 phút để tới nơi.

Ngoại thành Kiên Giang có đất rộng và người thưa, quanh khu nhà nghỉ, cỏ dại mọc um tùm hai bên đường. Một vài lô đất được khoanh vùng có biển rao bán, giá thuê trọ ở đây cũng rẻ hơn trong thành phố.

Phía trước nhà nghỉ có một quán nước nhỏ. Hai ba thanh niên cởi trần, nằm võng nhâm nhi chén chè và cắn hướng dương, thi thoảng lại châm một điếu thuốc. Khi Xuân Mai vừa đến nơi, một thanh niên trong nhóm liền đi tới hỏi.

“Hây, chú em vừa nhắn tin cho anh đấy phải không?”

Xuân Mai lễ phép đáp: “Vâng, anh đang cần tìm người cho đủ quân số thi đấu phải không?”

Người thanh niên gật đầu xác nhận. Anh ta có dáng người cao và gầy, khuôn mặt sáng với nụ cười dễ gần, nhưng ánh mắt lại đầy cảnh giác. Anh ta mời Xuân Mai qua chỗ mấy người kia, tranh thủ hỏi vài câu như tên tuổi, quê quán và có thường xuyên đá bóng hay không.

Xuân Mai thành thật trả lời, ngoại trừ việc mình đến từ Long Thành ở L.A. Nó không nhắc đến việc mình là thành viên trong đội bóng của tỉnh. Biết đâu, chỉ cần là người lạ ở đây, dễ bị chèn ép.

“Anh tên Tài, thằng có hình xăm trên tay là Phương, tóc vàng là Thiện, còn người đội mũ nằm ngủ trên võng là Thanh Bình,” anh Tài chỉ tay một lượt, dừng lại ở từng người. Khi đến người nằm trên võng, anh ta cố ý nhấn mạnh tên đệm, chứng tỏ Thanh Bình là người đặc biệt hơn trong nhóm.

Xuân Mai chú ý quan sát từng người. Tài có thân hình cao ráo, làn da nâu rám nắng, nhìn có vẻ khỏe khoắn, nhưng ẩn chứa sự ranh mãnh trong đôi mắt. Phương, với hình xăm lớn trên cánh tay, vẻ ngoài mạnh mẽ và chắc nịch, lông mày rậm khiến anh ta trông có phần dữ dằn, còn Thiện với mái tóc vàng, có vẻ phóng khoáng, luôn nở nụ cười tươi tắn. Cuối cùng, Thanh Bình nằm ngủ say sưa, đội mũ lưỡi trai, gương mặt thư sinh và hiền lành, nhưng có vẻ lười biếng và không quan tâm đến chuyện xung quanh.

“Bọn anh tìm đủ người rồi, cứ đến ngày thi đấu là vào chiến thôi,” Tài nói, nhìn Xuân Mai với vẻ tự tin.

Xuân Mai ngạc nhiên: “Ủa, vậy cả đội không luyện tập với nhau trước sao?”

Tài cười khẩy: “Lần đầu làm chuyện này à? Đây chỉ là giải phong trào thôi mà, mọi việc đã có mấy người tụi anh gồng gánh, chú chỉ việc đứng vào đội hình. Hết giải, ngoài phần quà tinh thần của nhà tài trợ, bọn anh cũng sẽ chia tiền thưởng cho chú. Việc nhẹ, lương cao… quá sướng còn gì.”

Xuân Mai cười khổ: “Nghe anh nói cứ như đội của mình sẽ giành hạng nhất vậy. Các anh chắc đã đá ở nhiều giải trước đây phải không ạ?”

Anh Tài vội khoác vai Xuân Mai, nhìn trước ngó sau như thể sợ ai đó nghe thấy lời mình nói, rồi thì thầm vào tai Xuân Mai như hai người thân thiết đã lâu ngày: “Chỗ anh em với nhau, anh nói thật, cứ có giải là bọn anh tham gia, giống như nghệ sĩ ấy, chạy xô hết chỗ này đến chỗ khác. Mỗi tháng ít nhất cũng đá 5 giải, nhiều hơn thì đá 7 giải. Bọn anh đến đây được hai ba hôm, đá xong cái giải rồi lại đi chỗ khác ngay.”

Xuân Mai ngơ ngác: “Ủa, các anh thích đá bóng như vậy sao không đi đá chuyên nghiệp?”

Nghe thấy hai từ “chuyên nghiệp,” ba người đồng loạt nhìn về phía Thanh Bình đang nằm ngủ trên võng, rồi lại làm lơ như không có chuyện gì. Anh Thiện thì bật điện thoại lên chơi bài online, trong khi anh Phương ngồi vắt chân nhắn tin với gái. Nhìn đồng đội bày ra bộ dạng bất cần đời như vậy, anh Tài không khỏi chán nản, kéo Xuân Mai lại nói nhỏ: “Làm cầu thủ chuyên nghiệp, mỗi tháng kiếm được có mấy xu đâu. Trừ khi lên đá hạng nhất mới đủ ăn, còn lèo tèo ở hạng dưới thì không bằng bọn anh đi đá giải. Một giải phong trào được từ 30 đến 50 triệu, tùy vào ban tổ chức, một tháng đá 5 giải thì nhân lên cũng hơn trăm củ rồi. Hơn nữa, bọn anh lại được tự do, đi đây đi đó mà không bị ai quản thúc.”

“Nhưng nếu chẳng may không đạt giải nhất thì sao?” Xuân Mai hỏi.

“Thì chẳng sao cả, coi như đá cho vui thôi. Nói ra chắc em không tin, từ lúc đi săn giải tới giờ, bọn anh chưa thua trận nào đâu. Bóng đá mỗi đội có 11 người, dựa vào sức bọn anh cũng dư sức. Đây là công việc kiếm cơm của tụi này mà, vậy nên anh nói trước đừng có ngạc nhiên đấy.”

Chuyến đi này của Xuân Mai có mục đích là học hỏi, trau dồi kinh nghiệm thi đấu. Nhưng sau khi nghe anh Tài nói một hồi, nó bắt đầu lo ngại rằng mình sẽ không thu được nhiều từ một giải đấu phong trào có kỹ thuật chuyên môn không cao, thậm chí có thể không bằng những người chơi bóng ở PNG. Dù sao, Xuân Mai đã nhận lời tham gia giải đấu này, coi như cơ hội để theo dõi cách chơi bóng của những người ở tỉnh này.

Xuân Mai quan sát bốn người cùng phòng với mình, không biết họ thu nhập được bao nhiêu mà lại thuê đúng một phòng trong nhà nghỉ, người nằm trên giường, người nằm dưới nền. Khi thấy Xuân Mai đi xe ôm, anh Tài đã mời nó ngủ nghỉ tại đây cùng anh em. Dù chỉ toàn đực rựa, Xuân Mai cũng không cảm thấy ngại, bởi nó chẳng có gì quý giá để sợ người ta c·ướp.

Những người lao động chân tay dễ đồng cảm với nhau, ít nhất thì Xuân Mai cũng cảm thấy thoải mái hơn so với ở khu nghỉ dưỡng Long Hải, không cần phải giữ ý tứ gì cả.

Trong bốn người, Thanh Bình có vẻ ít nói nhất, trong khi Thiện lại có máu cờ bạc, khiến tiền kiếm được nhanh chóng “bốc hơi” trong một ngày qua lô đề và đánh bài online. Phương thì lại là “cao thủ” trong việc g·ạ g·ẫm gái, hai ba hôm lại phải có em nào đó bên cạnh. Ở những nơi họ từng thi đấu, anh ta luôn có một cô bạn gái, tất nhiên không phải là những cô gái ngoan ngoãn. Họ thường ăn chơi điệu đà, mỗi lần gặp nhau đều vòi anh ta ít tiền mua sắm. Đến một lần, người ta đòi đổi điện thoại, Phương cũng sẵn lòng vì anh ta không muốn keo kiệt, phải sống hết mình để hưởng thụ.



Anh Tài thì dễ gần hơn nhưng chủ yếu nói về người khác chứ không chia sẻ gì về bản thân mình. Anh không dây dưa nhiều với Thiện và Phương, vì tin chắc rằng một ngày nào đó hai gã đó sẽ mang phiền phức đến cho mình, nhất là khi họ đã nợ Tài 10 triệu đồng, số tiền mà khó lòng đòi lại được.

Vì lý do kiếm cơm lâu dài, Tài bỏ qua những chuyện này. Thanh Bình thì đứng đắn hơn nhưng lại ít nói chuyện với ba người còn lại, khiến cho anh Tài trở thành người chủ động giao nhiệm vụ “chiêu binh” để gom đủ đội hình đi đá giải. Anh rất thích nói chuyện với người lạ, nhất là những người tham gia đội bóng để cùng thi đấu.

Xuân Mai nhìn quanh phòng, ngoài mấy bộ quần áo ra thì chẳng còn gì khác. Nó thắc mắc: “Bảo đi đá bóng mà các anh không đem theo quả bóng nào sao? Ít ra cũng phải luyện tập để duy trì phong độ chứ.”

Anh Tài cười mỉa: “Một thằng thì suốt ngày nhắm đá vào háng con gái, một đứa thì cắm đầu vào điện thoại. Không hiểu sao bọn nó không tập mà vẫn đá được. Mới đầu, anh cũng nghi ngờ năng lực của họ, nhưng qua vài trận thấy ổn ổn nên mặc kệ. Hỏi thì bọn nó bảo đang nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị cho giải. Thế em ở nhà hay đá bóng lắm à?”

Xuân Mai ậm ừ: “À vâng, cũng thường xuyên anh ạ.”

“Anh nói từ đầu rồi, mọi người vào cho đủ quân số thôi. Việc còn lại đã có bọn anh gồng gánh, không phải nghĩ nhiều. Tất nhiên, vì thế mà tiền giải bọn anh sẽ lấy nhiều hơn. Nếu em muốn đá thì ra ngoài bãi cỏ, chơi tạm với bọn nhóc cũng được.”

Trước sự hững hờ và thái độ vô tư của các anh, Xuân Mai không khỏi cảm thấy lo lắng. Liệu mình có thể học hỏi được điều gì trong môi trường như thế này?



Xuân Mai mỉm cười chua chát. Chuyến đi xa này vốn dĩ để nâng cao năng lực bản thân, nhưng sau khi đi cả chục cây số, trước mặt nó là một đám đám trẻ con chơi bóng ở khu đất trống,. Thật không thể tin được! Nhưng ít nhất, việc ngắm nhìn chúng chơi còn thú vị hơn việc chứng kiến những người lớn quanh mình rũ rượi, buông thả.

Theo dõi những đứa trẻ vui đùa, Xuân Mai chợt nhớ về bản thân mình vài năm trước. Bạn bè trong xóm giờ mỗi người một ngả, chẳng biết khi nào mới có thể thoải mái như chúng. Đang chìm trong suy nghĩ, nó bỗng cảm thấy một ánh sáng lấp lánh trong tâm trí, nhưng ý tưởng đó lại vụt tắt ngay khi nó cố gắng nắm bắt. “Cái gì vừa lóe lên trong đầu mình nhỉ?”

Cố gắng quay ngược thời gian trong tâm trí, nó tìm cách tái tạo lại cảm xúc đó. Khi trở về trạng thái cũ, điều kỳ diệu ấy lại xuất hiện. Lần này, Xuân Mai đã nắm bắt được. Một trong những cậu bé chuẩn bị sút bóng, nó cố tình thực hiện chậm để trêu chọc bạn. Tư thế tay và chân của cậu bé tạo thành một mối liên hệ chặt chẽ, như khi con người đi bộ, tay và chân tự nhiên phối hợp với nhau. Đó là hành động theo bản năng, không cần “ta” phải ra lệnh.

Trong những trận đấu bóng đá cường độ cao, con người thường dồn hết tâm trí vào trái bóng và tình huống trên sân. Những hành động và tư thế giống như bản năng, như những cỗ máy đã được lập trình. Nếu hiểu được quy luật này, ta có thể đoán trước được hành động tiếp theo của người khác, giống như đọc vị đối phương để đưa ra phản ứng phù hợp.

“Phải chăng đây chính là bí mật của đội phó Nam Anh? Anh ấy làm trong ngành y, chắc chắn phải am hiểu về cấu tạo và cách vận hành của cơ thể người.”

Lần này, Xuân Mai theo dõi trận đấu bằng một con mắt khác, cố gắng đọc vị hành động của đám trẻ. Chúng chơi bóng theo ngẫu hứng, không tuân theo kế hoạch rõ ràng. Dù không thể đoán được ý đồ của chúng, nhưng ở mức độ ngắn, nó có thể phán đoán được chúng sẽ sút hay chuyền, rê bóng sang trái hay phải, và cả những động tác giả nữa. Phần thân trên có thể di chuyển tự do để đánh lừa, nhưng phần hông trở xuống lại không thể giấu diếm.

Chuyển động của hông và vai là yếu tố quyết định. Xuân Mai cảm thấy hứng thú và tập trung hơn bao giờ hết. Anh Tài, đứng bên cạnh, cảm thấy lạ lùng trước sự say mê của nó.

“Này… sao mà đứng ngây ra đó vậy?”

“Dạ, không có gì đâu anh ạ, chỉ là xem tụi nhỏ đá hay quá.”

Anh Tài bĩu môi. “Đám nhóc loi nhoi này mà hay cái gì. Ngày kia, chú em sẽ thấy cái gì mới là bóng đá thực sự.”

Xuân Mai ngạc nhiên hỏi, “Ngày kia đã thi đấu rồi ạ?”

“Ừ, theo tin mới cập nhật, có bảy đội, chia làm hai nhánh, thi đấu theo thể thức loại trực tiếp. Một đội may mắn sẽ vào thẳng vòng trong. Ngày mai đi theo anh đi nhận áo đấu.”

Giải phong trào lần này mang đến cho các cầu thủ một chiếc áo đấu cùng với một dây sữa, trong đó hình ảnh và tên thương hiệu được thể hiện càng nhiều càng tốt để phục vụ cho chiến dịch quảng cáo. Chính vì vậy, ban tổ chức không ngần ngại cấp áo cho tất cả cầu thủ tham gia thi đấu, nhưng điểm khác biệt là áo chỉ có số ngẫu nhiên và tên thương hiệu, không có tên cầu thủ in trên đó.

Ban tổ chức không quá quan tâm đến thành phần của các đội bóng, ngoại trừ người đội trưởng cần phải đăng ký với đầy đủ thông tin và ký vào bản cam kết không gây rối trong suốt sự kiện. Tinh thần thi đấu được nhấn mạnh là giao lưu, cọ xát là chính. Nếu có vi phạm, người đội trưởng sẽ phải chịu trách nhiệm bồi thường tùy theo thiệt hại gây ra.

Người đội trưởng trong đội bóng này là Thanh Bình, điều khiến Xuân Mai hơi bất ngờ. Nó đã nghĩ rằng anh Tài, người năng nổ nhất trong đội, mới chính là người khởi xướng việc lập đội bóng đi thi đấu. Tuy nhiên, lý do Thanh Bình đứng ra làm đội trưởng lại không được anh Tài tiết lộ, vì với họ, Xuân Mai vẫn chỉ là người lạ, chỉ cùng đá một hai trận rồi sẽ mỗi người đi một ngả.

Các thành viên còn lại trong đội lần lượt xuất hiện tại nhà nghỉ. Có người ở xa, có người ở gần, và thậm chí, số người đã đăng ký trên hội nhóm nhưng không có mặt khiến anh Tài phải đi thuê thêm vài người lao công bốc vác ngoài chợ, thỏa thuận với họ về tiền công để đủ số lượng cho đội hình.

Nhìn tổng thể, có thể nói đây là một đội bóng “ô hợp.”