Chương 21: Chia tay cựu binh
Ngồi trong quán nét đến tận giờ ăn cơm trưa, những kiến thức Xuân Mai học được khiến đầu óc nó mở rộng ra.
Trước đây nó chơi bóng chỉ theo bản năng, có lúc đúng lúc sai. Nó cũng hiểu được vì sao các anh không thấy vui khi hôm qua mình chạy loạn như vậy. Căn bản là nó nhiệt tình nhưng lại phá mất đội hình, chơi kiểu cá nhân. Đấu tập thì được nhưng thi đấu chính thức mà như vậy thì hỏng.
Kỹ thuật cá nhân của nó rất tốt nhưng lại chơi bóng giống như một người không hiểu gì về bóng đá. Sau giờ nghỉ trưa, Xuân Mai háo hức ra sân dợt lại mấy thứ buổi sáng học được để khỏi quên. Thoáng một cái đã đến bốn giờ chiều, Đội trưởng Thành Chung đến từ 3 giờ, ghé vào Nhà Thi đấu nhìn mặt vận động viên Tuyết Mai một lần cho có tinh thần. Bắt gặp Đức Thọ và Công Minh đang tăm tia người trong lòng của mình, Thành Chung vội xách tai hai đứa vào kho bê dụng cụ luyện tập ra sân.
“Á đau! Sao anh phải xách tai bọn em thế, đứt hết bây giờ.”
“Mới tý tuổi mà bày đặt gái gú, vào kho bê dụng cụ ra sân đê.”
Đuổi khéo hai thằng em mới vào đội bóng, Thành Chung hất mái tóc, lân la tới khu bóng chuyền.
“Chăm chỉ quá nhỉ, kiểu này lại ăn giải nhất mất thôi.”
Mấy cô gái thì thầm to nhỏ huých vai đẩy Tuyết Mai ra nói chuyện với Thành Chung. Cô nàng không thoải mái lắm khi bị mọi người gán ghép như vậy, nhất là ông Sinh, huấn luyện viên bóng chuyền cũng đang ngồi ở đây, lâu lâu lại hạ gặp kính tia cặp mắt cú vọ nhìn cô.
“Hên xui lắm anh Chung ạ, bọn em đâu có như bóng đá bọn anh, chưa thi đã chắc suất vô địch giải đấu rồi.”
Thành Chung cười mỉm
“Tối nay rảnh không, anh mới mua được cặp vé xem phim, hay lắm á.”
Tuyết Mai cười khổ.
“Ngại quá, tối em bận việc rồi, bạn của em rảnh nè, anh có dư vè thì cho nó đi ké nhé.”
“Bạn của em à, ai vậy?”
Tuyết Mai quay lưng vẫy tay một cô bạn của mình, tuyển thủ bóng chuyền cô nào cô nấy cao ráo, khúc nào ra khúc nấy, một tội người bạn này của Tuyết mai mặt thì tàn nhang, hai cái răng thỏ nhô ra khỏi đội hình.
“Sao đấy?”
Tuyết Mai lém lỉnh.
“Anh Chung rủ đi xem phim, mà tôi thì bận rồi, tối nay bà rảnh thì đi cùng ảnh cho vui.”
Bảo Trâm cười híp mắt, hai cái răng thỏ lại như dài ra thêm mỗi khi cô nở nhoẻn miệng.
“Thiệt hả anh Chung, chiều ở rạp nào vậy. Em thích đi xem phim lắm đó, nhất là với người đẹp trai, như anh.”
Thành Chung toát mồ hôi lạnh, crush sao lại vô tình đến vậy, cô nàng không thích mình thật thì cũng không nên đưa con thỏ cao kều ra làm bia đỡ chứ. Hay là Tuyết Mai đang thử lòng của mình, xem cách phản ứng của mình như thế nào. Dù thế nào cũng không được phép gây ấn tượng xấu.
“Vậy cũng được, nhưng mà Tuyết Mai à, lần sau không có được từ chối đâu đấy.”
Nói Xong Thành Chung lấy cơ phải cho đội bóng luyện tập nên chuồn lẹ ra sân bóng. Tuyết Mai thở phào một hơi.
“Thiệt tình, mệt mỏi với thằng cha này hết sức luôn á.”
Bảo Trâm cười cười.
“Sao vậy, người ta thật tâm mời đi xem phim sao bà không đi, vé ở đây nè, không đi là tôi đi xem thật đó.”
“Bà thích người ta thì cứ đi thôi, tôi không có gì với anh ta, đi chỉ khiến cho anh ta hiểu lầm. Ba cứ cầm lấy cái vé xem phim đi.”
Vừa thoát khỏi Thành Chung đến lượt Vân Sinh, huấn luyện viên bóng chuyền đi tới. Anh này bị cận, đeo cái kính dày như đít trai, mái tóc để kiểu cổ điển, khiến anh ta như già thêm mấy tuổi, mùi nước hoa trên người nồng nặc, xông thẳng vào mũi người khác ở nơi nào gã đi qua.
“Mai à, hôm nay không đi xem phim, vậy thì tối nay đi ăn tối với anh nhé.”
Tuyết Mai nổi cả da gà, nếu đi ăn tối với Vân Sinh thì thà đi xem phim với Thành Chung còn hơn.
“Anh Sinh à, thực sự buổi tối em bận rồi, sau này anh cũng đừng mời em nữa, em… em có bạn trai rồi. Vân Sinh vẫn không tin. Em đừng có lừa anh như vậy, Em và Thành Chung có gì đâu, em vẫn độc thân mà, chiều nào anh cũng đi theo em về tận nhà có thấy em hẹn hò với ai bao giờ đâu.”
Tuyết Mai muốn nói thẳng ra chính vì có anh bám theo nên tôi mới về thẳng nhà không có thời gian tìm bạn trai đó. Không lẽ lại báo công an bắt anh ta vì cái tội theo dõi người khác.
“Em có bạn trai thật rồi mà.” Mọi người trong đội bóng bỗng nhao nhao lên. “Ủa, Mai có người yêu rồi hả,”
“Ai vậy? ai vậy?”
“Quen khi nào, làm nghề gì, có tham gia hội thể thao lần này không?”
Tuyết Mai cười mếu.
“Có rồi, hôm nào sẽ dẫn anh ta tới đây giới thiệu… Còn bây giờ mấy người để yên cho tôi chơi bóng được không?”
“Nhớ nha, chờ bà có người yêu lâu quá đấy, phen này phải mổ lợn g·iết bò mời cả phố mới được…”
…
Bên ngoài sân bóng, mấy tân binh được giao nhiệm vụ vào bê đồ trong kho dụng cụ ra sân tập bao gồm mấy hình nhân bằng nhựa, chục quả bóng, trụ đánh dấu chiến thuật hay còn gọi là Nấm mắc cơ chiến thuật, hai bình nước khoáng, chục cái cốc. Mấy phụ kiện này còn mới, xem ra sở văn hóa thể thao và du lịch rất chú trọng đầu tư cho bộ môn bóng đá nam.
Buổi luyện tập dưới sự giá·m s·át của ông Hùng được chia làm ba phần, phần đầu luyện thể lực, phần thứ hai luyện kỹ thuật cá nhân, phần thứ ba luyện chiến thuật kết hợp đấu tập. Luyện thể lực, bằng cách chạy bốn vòng quanh sân, chạy nâng cao đùi, chạy zic zac qua các mô chiến thuật.
Luyện kỹ thuật cá nhân gồm có chuyền bóng, các thành viên chia làm bốn hàng đứng đối diện nhau, lần lượt từng người chuyền cho nhau, chuyền xong thì chạy về phía cuối hàng, quá trình chuyền bóng diễn ra liên tục. Bài tập dẫn bóng qua các mốc chiến thuật, chướng ngại vật, bao gồm dẫn bóng đi, về trong một khoảng thời gian, càng ngắn càng tốt. Bài tập sút bóng Sút phạt đền, sút phạt, sút phạt có hàng rào. chủ yếu dành cho tiền đạo, tiền vệ và thủ môn. các hậu vệ sẽ dành nhiều thời gian hơn cho phần đá ma.
Trong buổi tập lần này, mọi người lại chú ý nhiều tới Đức Thọ nhờ khả năng bắt gôn rất ấn tượng, nhìn có thịt có mỡ vậy mà phán đoán, phản xạ rất tốt, bắt bóng rất chắc tay. Nó cũng là người tập thể lực ít hơn những người khác, nên khí thấy mấy người bạn cùng phòng thở phì phò thì nó khoái chí lắm. Sau phần một, các thành viên trong đội bóng nghỉ ngơi cho lại sức, đồng thời nghe ông Hùng giảng giải về một số chiến thuật muốn triển khai trong phần thứ hai của buổi tập. Với sự xuất hiện của Hoàng Long và màn thể hiện chiều hôm qua, ông Hùng muốn các học trò luyện tập các miếng đánh tạt cánh đánh đầu.
Các thành viên chia ra hai đội, trong đó Hoàng Long, Thanh Duy, Xuân Mai phải cùng một đội. Hoàng Long đóng vai trò làm tiền đạo mục tiêu, Thanh Duy là chân chuyền số một của đội bóng nên sẽ bơm bóng cho Hoàng Long thực hiện dứt điểm trong vòng cấm. Công Minh và Xuân Mai là phương án dự phòng cho Thanh Duy, chơi ở vị trí hậu vệ biên phải. Ý đồ xây dựng một cánh phải mạnh mẽ của ông hùng rất rõ ràng, các cầu thủ còn lại sẽ lựa chọn cách chơi để đối phó với chiến thuật đã đề ra của ông Hùng, đó là chống Tạt Cánh đánh đầu hay chống các tình huống bóng bổng ra sao.
Ở đội còn lại có Bùi Tuấn, Công Minh, Ngọc Cương đều là những người chơi tốc độ, xử lý bóng ngắn nhanh, đó cũng là một bài đánh có tính chiến thuật bên trong đó. Mỗi đội đều có mục tiêu riêng của mình, không đội nào làm nền cho đội nào.
Xuân Mai là tân binh nên tạm thời đứng ở ngoài cho các anh tập dợt trước, đến hiệp 2 mới vào thay. Nó cũng muốn quan sát cách hậu vệ của đội bóng thi đấu, và dự đoán tình huống diễn ra trên sân. khả năng phòng ngự của Nam Anh thực sự khiến Xuân Mai phải thán phục, hôm qua cùng đội nên không để ý kỹ. giờ đội phó ở đội đối phương, nó mới cảm thấy khó cho Hoàng Long ở trong vòng cấm.
Tuy nhiên ưu thế về chiều cao là tiền để để Hoàng Long t·ranh c·hấp trên không tốt hơn. khả năng xoay sở trong không gian hẹp rất tốt. những pha mà Xuân Mai nghĩ khó có thể làm nên chuyện thì Hoàng Long luôn khiến người ta phải bất ngờ. Nếu không phải đối đầu với Nam Anh thì có thể đã ghi được hai bàn thắng.
Càng nhìn khao khát học hỏi trong người Xuân Mai lại trào dâng, nó càng muốn học nhiều thứ, nó vừa muốn t·ấn c·ông hay, phòng thủ giỏi. quả thực có hơi chút tham lam.
Hàng công trong đội bóng thực sự đã kín chỗ sau khi Hoàng Long và Công Minh được bổ sung. Đức Thọ làm thủ môn nên không có nhiều thứ để nói ngoại trừ việc nó hay hò hét, kêu mấy anh di chuyển để khép góc sút của cầu thủ đội đối phương. Trong số các tân binh còn 1 người tên Văn Tân chơi ở vị trí tiền vệ, người này tỏ ra khá mờ nhạt, không có cơ hội vào sân nhiều vì hàng tiền vệ cũng rất đông. Tính ra, nếu muốn có một suất đá chính trong đội bóng. Xuân Mai bắt buộc phải thi đấu trong đội ngũ hàng hậu vệ, cụ thể là hậu vệ cánh.
Rất nhanh nó được ông Hùng tung vào sân, đá ở vị trí hậu vệ cánh, có lẽ ông đã nhận ra nó hợp với vị trí này. hoặc chỉ đơn giản trùng hợp với ý đồ chiến thuật mà ông vạch ra trong đầu. Lần đầu Xuân Mai phải đối đầu với Công Minh, bạn cùng phòng. xung quanh là Bùi Tuấn, Ngọc Cương, toàn những con Ma tốc độ, mỗi lần lên bóng đều giống như muốn ép người ta đến nghẹt thở.
Khu trung tuyến là đội trưởng Thành Chung, người không thể thiếu trong lối đá Tấn công. hàng phòng ngự còn có đội phó Nam Anh, quả thực khó càng thêm khó cho đội Xuân Mai. Cơ hội dẫn bóng lên phần sân đối phương hoàn toàn không khó. ông Hùng chia đội như thế, cốt để ép cho đội của Xuân Mai phải chơi bóng bổng. Dễ thấy các quả tạt lên đều phải qua chân của Thanh Duy, ông Hùng đặt rất nhiều kỳ vọng vào chân chuyền số 1 của đội.
Những quả treo bóng đều hướng đúng tới vị trí của Hoàng Long. cái khó ở đây nằm ở chỗ, làm sao đưa bóng được đến chỗ Thanh Duy, khi phía bên kia toàn là những người chơi hệ tốc độ, chơi bóng ngắn và áp sát nhanh. hàng hậu vệ phải đụng độ với họ, quả thực có một buổi tập vất vả. kể cả Xuân Mai cũng phải dành phần lớn thời gian cho việc phòng ngự. Nó biết vị trí của mình, không chạy loạn trong sân đi tìm bóng nữa. Từ giữa sân sang biên phải là địa bàn của nó. Đối thủ của nó là Công Minh, một tân binh, sở trường về tốc độ, nhưng kinh nghiệm thi đấu không nhiều, Xuân Mai lựa chọn phương án chạy song hành ép đối phương ra biên, tốc độ của nó cũng không phải dạng vừa.
Quả thực sau khi nạp thêm kiến thức ở ngoài quán nét, Xuân Mai đã có nhiều phương án để lựa chọn, hơn, nếu như chơi đối mặt 1 vs 1 tỷ lệ bị đối phương vặn sườn là khá cao vì ai nấy đều có tốc độ rất tốt, xử lý bóng nhanh. chay song song ép đối phương ra biên tuy tốn chút sức nhưng hiệu quả rất tốt, đối phương không thể t·ấn c·ông sáng bên cánh mà Xuân Mai phòng ngự.
Họ tập trung sang trung lộ và cánh còn lại vì vậy mà số lượng bóng qua chân của Xuân Mai không nhiều. Ý đồ xây dựng một bên cánh chơi bóng bổng của ông Hùng chưa thực sự hiệu quả đúng như ông mong muốn. dù sao cũng chỉ mới là buổi tập đầu tiên, có thể cải thiện dần dần. Cuối buổi tập ông Hùng kêu mọi người tập chung lại và đưa ra một số nhận xét, đa phần dành cho các tân binh, những thành viên cũ thì ông đã có thời gian việc, tiếp xúc nhau, điểm mạnh điểm yếu ra sao, ông đều đã nắm cả rồi.
Các cầu thủ cũ rất ít người cải thiện được khả năng chơi bóng của mình, mỗi năm qua đi, trình độ của họ còn có dấu hiệu thụt lùi, Họ thiếu sự cạnh tranh, thiếu động lực phát triển, cũng một phần vì đời sống hàng ngày không cho phép họ tập trung quá nhiều vào việc chơi bóng đá. Vậy nên năm nào ông Hùng cũng phải liên tục tuyển thêm tân binh, để thay thế những người cũ, những đứa trẻ nhiệt huyết còn sôi trào, luôn đá bóng hết khả năng của chúng.
Nhìn những bước chạy ở trên sân liền biết ai đang có tinh thần cống hiến, ai đang đá bóng hời hợt cho qua giải.
“Mọi người tập trung 10 phút, tôi có một số vấn đề cần thông báo.”
“Thứ nhất tôi có lời khen cho các tân binh của năm nay, các cậu hòa nhập rất nhanh với đội bóng. Thi đấu nhiệt huyết, năng nổ, tôi tin tinh thần này sẽ giúp chúng ta đạt thành tích tốt trong giải đấu sắp tới.”
“Bên cạnh đó, tôi cũng nhận thấy một số cựu thành viên có dấu hiệu xuống tinh thần, một năm chúng ta tập chung 3 tháng chơi bóng cùng nhau. Thời gian còn lại mọi người còn tập trung cho công việc mưu sinh, chuyện gia đình, cá mối quan hệ xã hội… Tôi có thể hiểu và thông cảm với mọi người. Tuy nhiên nếu cứ duy trì tình trạng này, níu kéo cho nhau đều không có lợi cho đôi bên, các cậu mệt mỏi về cả thể chất và tinh thần, đội bóng cũng sẽ chịu ảnh hưởng.”
“Tôi rất cảm ơn những người có tên sau đây đã cống hiến cho đội bóng trong suốt thời gian qua, người đầu tiên là Đại Bảo, thứ hai Trần Duy, thứ ba là Hữu Linh. Rất buồn khi phải nói lời chia tay với ba người tại đây, tre già, măng mọc, năm nào cũng sẽ có người đến và người đi. Hi vọng các cậu đã có những thời gian chơi bóng vui vẻ cùng với nhau, dù sau này đi đâu, về đâu, mọi người hãy nhớ chúng ta đều là một đại gia đình, đã chạy, đã cùng chiến đấu vì một lý tưởng. “
Đây giống như một buổi chia tay thường niên khi cựu binh ra đi, tân binh nhập đội. Quá trình này sẽ mãi tiếp diễn khi nào đội bóng của tỉnh còn hoạt động. Mấy anh con trai đối với màn chia tay này không có rơi nước mắt, chỉ thấy hơi buồn một chút mà thôi.
Ba anh được gọi tên đứng lên bậc thang nói vài câu.
“Cảm ơn thầy Hùng đã tạo điều kiện cho chúng em được thi đấu trong thời gian qua, hiện nay mọi người đều có những mối quan tâm ở ngoài sân cỏ, những yếu tố này sẽ ảnh hưởng tới việc chơi bóng. Và có ảnh hưởng trực tiếp tới thành tích của đội. Dù rời đội sẽ khiến bọn em thấy hơi buồn một chút nhưng điều đó giúp cho đội bóng thi bọn em rât vui lòng. Dù rời đội nhưng sau này bọn em sẽ luôn ủng hộ cho đội bóng.”
“Chúc thầy và mọi người đạt thành tích tốt trong những trận đấu sắp tới.”
Màn chia tay diễn ra nhanh gọn, sau buổi hôm nay ba anh sẽ không còn là thành viên của đội bóng, không còn tới đây thi đấu nữa. Tại sao ông Hùng không để cho tới khi kết thúc giải đấu mới thông báo chia tay với các cầu thủ mà lại chọn ngày hôm nay.
Có lẽ ông cũng đã nghĩ nhiều mới làm chuyện này, thứ nhất, ba người kia ở lại luyện tập cũng không có tác dụng gì với đội bóng, còn làm họ mất thêm sức lực ngoài giờ làm việc, ít thời gian ở bên gia đình. Sớm hay muộn cũng sẽ chia tay trong năm nay chi bằng nói sớm hơn, tốt cho cả hai.
Năm nay Xuân Mai còn là tân binh, năm sau người đứng trên cầu thang nói mấy câu tri ân có khi lại là đám người của Xuân Mai. Hôm nay có 3 người rời đi, đồng nghĩa với việc chỉ còn lại 22 cầu thủ, đám tân binh năm nay chính thức được qua ải, được nhận vào đội bóng.
Tâm trạng của Đức Thọ và Công Minh cũng thấy thoải mái hơn.
“Ngon rồi, ba ông kia rời đi, có nghĩa là chúng mình đã được nhận.”
“Chia tay người ta mà trông ông có vẻ vui thế, dù gì cũng là anh em chơi cùng một đội bóng mà.”
“Vui chứ sao không? năm nào chẳng có vụ này, người mới vào thì người cũ đi thôi, đỡ một khoản tiền cấp cho 3 cầu thủ. Tiền ăn uống, sinh hoạt tính ra cũng kha khá nha.”
Công Minh trầm trồ.
“Cũng phải ha, mỗi người được hỗ trợ 5 triệu, chưa tính tiền giải. bỏ được ba người thì giữ được 15 triệu rồi. mấy ông cấp trên chia nhau tiền trà nước.”
Xuân Mai ngập ngừng.
“Chắc không phải vậy đâu, ông hùng không giống người như vậy.”
Đức Thọ khoác vai Xuân Mai “
Vậy mới nói chú em còn non lắm, người ta bắt tay nhau cả rồi. Mấy chuyện này cũng không phải dành cho mấy đứa cầu thủ vặt vãnh như mình. Quay lại chuyện chính đi, ông định bồi thường bọn tôi ra sao?”
Xuân Mai ngơ ngác.
“Bồi thường chuyện gì?”
Công Minh khoác bên vai còn lại, kẹp Xuân Mai ở giữa.
“Hôm nọ ông phá hỏng buổi trò chuyện của tôi và chị Tuyết Mai, thiệt hại về tình cảm bù đắp thế nào đây.”
Xuân Mai chưng hửng đáp.
“Chuyện đó liên quan gì đến tôi, tôi là tôi có ý tốt gọi mọi người đi tập trung cho đúng giờ thôi mà. Làm ơn mà còn mắc oán nữa hả.”
Công Minh gật gù.
“Đúng là mắc oán rồi đó, vậy ông có tính bồi thường hay muốn bọn tôi dùng vũ lực.”
Công Minh, Đức Thọ nháy mắt ra hiệu với nhau. Xuân Mai kẹp ở giữa cảm thấy không ổn, hai thằng này lại chơi trò cù lét thì hắn lại cười đến tắc thở mất.
“Rồi rồi, giờ muốn bồi thường thế nào đây.”
Công Minh thay đổi thái độ ngay,
“Ha ha, có gì đâu, chẳng là tôi hẹn được chị ấy đi uống nước tâm sự rồi, thế nên ông tài trợ chi phí cho tụi này đi.”
Đức thọ hùa theo.
“Phải rồi đấy, nghe nói chị ấy còn dẫn bạn đi nữa, người đẹp như vậy, bạn bè chơi cùng chắc chắn cũng không tệ.”
Xuân Mai mặt xị xuống.
“Này, hai người tài trợ kinh phí tức sao tôi nghe giống như đang t·rấn l·ột tôi sao?”
“Người anh em cùng phòng sao lại nói thế chứ, ai lại dùng từ t·rấn l·ột, nghe nó nặng nề quà. Ông đi cùng chúng tôi, ngồi yên, uống nước, lúc thanh toán thì trả nhiều hơn bọn tôi một chút là được, coi như là mời bạn bè uống nước thôi mà.”
Công Minh hùa theo.
“Phải đấy,… Mà lát nữa thì nhớ là im lặng, và đừng nói linh tinh kẻo hỏng chuyện tốt đẹp của bọn tôi. Nếu ông không đi thì đưa tiền cho bọn tôi tự đi cũng được.”
Xuân Mai cười gượng. vừa đồng ý đồng thời cũng đưa kèm một lời nhắc nhở.
“Mời uống nước thì được, nhưng chỉ có 1 lần này thôi đấy. Lần sau còn bày trò nữa, tôi cũng không ngán hai ông đâu.”
Xuân Mai thân cô thế cô, Công Minh và Đức Thọ vào hùa nhau bòn rút tiền của nó, một lần thì được nhưng lần hai lần ba thì không có đâu. Thường ngày nó tỏ ra khiêm tốn lễ độ, nếu quá giới hạn thì nó cũng không phải dạng ăn chay.
“Okey, okey, ông bạn cùng phòng làm sao mà căng thẳng dữ vậy.”
“Mà đi chơi với gái thì tươi tắn lên nha cha nội, bọn tôi cũng là đang tạo điều kiện cho ông học tập các cưa cẩm các cô nàng đấy chứ. Đi cùng học chút kinh nghiệm, kiếm lấy một em ghẹ không tốt hơn à. Chỗ bạn bè, tôi không lấy học phí đấy nha.”
Xuân Mai xị mặt miễn cưỡng đi cùng hai người bạn.
“Rồi, vậy khi nào đi.”
“Chắc là vài hôm nữa đó mà, môi mới hẹn thôi, còn người ta còn đang suy nghĩ, chắc là còn đang ngại.”
“Người ta hai mấy tuổi rồi còn ngại cái gì?”
“Thì ngại đi hẹn hò với người đẹp trai tài giỏi như chúng ta chứ còn gì nữa.”
Nghe màn đối thoại của Đức Thọ và Công Minh thì có vẻ như họ đã mời thành công Chị Tuyết Mai đi uống nước, nhưng đi vào ngày nào thì chưa rõ. Vậy mà Xuân Mai cứ tưởng phải đi theo hai người bạn cùng phòng đi tới quán nào đó uống nước, tán dóc với mấy chị ở đội bóng chuyền chứ.
Không đi uống càng tốt, Xuân Mai càng có nhiều thời gian rảnh để làm công việc riêng của mình. Sinh hoạt gần sân vận động, không có việc nào khác ngoài đá bóng vậy nên thời gian luyện tập của Xuân Mai có thể coi là nhiều nhất trong đội.
Nó biết rằng trong đội còn có nhiều người giỏi, nhất là Ngũ Hổ Tướng, mỗi người đều có thế mạnh riêng của mình. Vậy thế mạnh của nó là gì, nó có thứ gì để được ông Hùng coi trọng và điền tên nó vào trong đội hình thi đấu chính thức?
Xuân Mai cũng đang tự hỏi bản thân mình điều đó, nó sút xa cũng ổn nhưng chưa thể cạnh tranh với Thanh Duy, nó có tốc độ, nhưng Ngọc Cương và Công Minh cũng chạy nhanh không kém. Hàng phòng thủ có Nam Anh, bên cạnh anh sẽ có hai người bạn nữa, ba người thi đấu cùng nhau, hiểu ý nhau. Nếu đội bóng chơi sơ đồ 4 hậu vệ thì có thể nhét Xuân Mai vào, nhưng nếu thi đấu với 3 trung vệ thì nó sẽ bị gạt ra ngoài.
Khu trung tuyến sẽ có đội trưởng Thành Chung người không thể thiếu, như vậy chỉ có hai vị trí tiền vệ chơi bên cạnh chưa có người nào đủ sức chiếm cho mình một vị trí trong đội, Xuân Mai sẽ phải cạnh tranh với những người còn lại. ưu thế của nó là kỹ năng cá nhân tốt thêm cái tinh thần nhiệt tình chịu khó chạy theo bóng.
Như vậy cũng không lấy gì đảm bảo ông Hùng sẽ chọn nó vào đội hình chính thức.
“Cố gắng, tiếp tục cố gắng!”