Chương 19: Thực Lực Tân Binh
Đội Thành Chung lấy lại được bóng, đội trưởng lập tức chuyền bóng sang cho Ngọc Cương, bởi vì theo kèm anh chỉ là một tân binh ở hàng hậu vệ, cơ hội cho gã sửa sai cho cơ hội trước đó. Ngọc Cương đỡ bóng bước một rất ngọt, dường như không cần nhìn vào bóng, anh lập tức lắc hông xoay người định đùa bỡn thằng em tân binh một lần cho nó biết thế nào là bóng đá cấp tỉnh.
NGọc cương lướt đi rất nhanh, cho thằng em hít khói. Xuân Mai đã có thời gian luyện tập sức bền, đeo bá·m s·át nút, không chặn đầu được nhưng đồng thời không cho đối phương thời gian để sút hay chuyền bóng. Ngọc Cương dẫn bóng lên sát đường biên ngang, thấy Xuân Mai bám dai như đỉa anh lập tức xoay lưng về phía nó, hay tay dang ngang thực hiện động tác cài người, che chắn không cho Xuân Mai chạm bóng.
Cái trò này anh Tiến từng đem ra h·ành h·ạ Xuân Mai, giờ thấy Ngọc Cương làm trò này, nó chợt thấy buồn cười. nó làm y hệt lần trước đối đầu với anh Tiến, giả bộ nhảy sang trái để Ngọc Cương xoay lưng về phía đó, rồi bất ngờ lắc người qua phải, thò chân khều quả bóng ngược về. Phải làm thật nhanh trước khi đối phương kịp phản ứng.
Ngọc Cương vội xoay lưng sang bên phải, Xuân Mai bị thân hình của anh ta hất ra ngoài đường biên ngang, nhưng lúc này quả bóng đã lọt qua háng Ngọc Cương, mà anh thì đang quay lưng về phía Bóng, còn Xuân Mai đang đối diện với quả bóng. Hai người phản ứng ngang nhau, song Xuân Mai đã có kinh nghiệm đối phó chiêu này, nó lập tức chích mũi giày nhả bóng lên trước để Ngọc Cương bị lỡ đà.
Nói thì chậm nhưng diễn biến trên sân chỉ chưa tới hai giây, một tân binh đoạt được bóng trong chân của Ngọc Cương. Điều này thật không thể tin nổi, không những thế nó còn tận dụng khoảng trống trước mặt dẫn bóng bứt tốc lên tận giữa sân. Nó xem bóng đá ở nhà với ba của mình, biết rằng, hậu vệ cánh không chỉ tham gia vào việc phòng ngự mà có thể dâng cao mở ra hướng t·ấn c·ông cho toàn đội.
Một tiền vệ đội Thành Chung lập tức chạy tới ngăn cản, điều này đồng nghĩa với việc Hoàng Long không có người kèm. Xuân Mai lập tức nhả bóng cho Hoàng Long, lập tức cậu ta xoay người dẫn bóng sang phần sân đối phương lần thứ ba. Trước mặt vẫn là hàng hậu vệ bốn người sẵn sàng bọc lót cho nhau.
Nhưng lần này lạ quá, họ tập chung đứng chắn trước mặt Hoàng Long nữa, hai người tách sang biên phải. Hóa ra lần này không chỉ có Hoàng Long xông lên, Xuân Mai sau khi nhả bóng cũng không lùi về phòng ngự mà tiếp tục leo biên. Nhờ vậy Hoàng Long được giảm bớt áp lực, cũng có thêm một phương án tác chiến nếu rơi vào thế bí.
Việc Xuân Mai dâng cao nằm ngoài sức tưởng tượng của cả hai đội, hậu vệ biên dâng cao không phải chuyện gì lạ, cái lạ ở đây là một tân binh, đá ở cấp tỉnh lại dám chơi cái trò đó. Phải biết rằng khi một đội luyện tập với nhau nhuần nhuyễn, hậu vệ dâng cao nằm trong chiến thuật của đội bóng, nếu tự ý di chuyển có thể làm rối đội hình phá hỏng chiến thuật cả đội.
Mà tân binh này chắc là xem bóng đá quá 180p rồi nên ngáo.
Chính vì yếu tố bất ngờ này khiến cho đội Thành chung bị ngợp, còn Xuân Mai và Hoàng Long,lần đầu đá chung mà phối hợp ăn ý như thể là đồng đội lâu năm vậy. Hoàng Long nhả bóng lại cho Xuân Mai, sau đó chạy vào vòng cấm đối phương. Hai hậu vệ vẫn theo sát Hoàng Long, hai người còn lại lao vào c·ướp bóng trong chân Xuân Mai, hàng tiền vệ và Thành Chung cũng đã lùi về tiếp ứng. Trước sau đều có địch. Xuân Mai phải chuyền bóng sang ngang hi vọng một đồng đội nào đó chạy lên tiếp ứng.
Chẳng ai nghĩ sẽ chọc thủng lưới đội Thành Chung cả, ngoại trừ mấy tân binh chưa biết trời đất là gì. Người băng lên lại là một Tân Binh khác, Công Minh tàng hình nãy giờ cuối cùng nhờ pha náo loạn của Xuân Mai mà thoát khỏi nanh vuốt của Thành Chung, băng lên hỗ trợ mà không ngờ bóng lại đến chân mình.
“Xin Lỗi mấy anh, em nhịn nãy giờ hơi lâu rồi đấy.”
Công Minh như một cơn gió lao tới cầu môn đối phương, không nể nang bố con thằng nào sút một cú căng như kẻ chỉ về phía cầu môn. Thủ môn của đội Thành Chung nhảy lên bắt bóng, nhưng lực sút quá mạnh khiến anh không thể bắt dính, bóng nảy ra trong khu cấm địa.
Hoàng Long lập tức nhảy lên đánh đầu lái quả bóng vào trong cầu môn. Thủ môn chân vừa chạm đất, tuyệt vọng nhìn quả bóng bay vào lướt.
“Cái gì thế, lẽ ra bàn thắng này phải là của tôi chứ.”
Công Minh ôm đầu tiếc nuối. Hoàng Long ghi bàn thắng đầu tiên, mặt mũi tỉnh bơ chạy người về phía sân bên mình, đập tay với đồng đội, ăn mừng một cách nhẹ nhàng, đặc biệt nhắn nhủ với Xuân Mai
. “Tạt bóng như vừa rồi cho tôi nhiều vào.” Công Minh lập tức đẩy Hoàng Long sang một bên, nói với Xuân Mai.
“Chuyền cho nó làm gì, chuyền cho tôi ấy, bạn bè chung phòng mà đúng không, quả lúc nãy ông chuyền cho tôi vừa tầm quá đi, tiếc là không khi được siêu phẩm pha đó, bằng không mấy ông kia phải câm như hến.”
Xuân Mai cười gượng.
“À, quả đấy tôi chuyền đại thôi, tại bị vây kín rồi, cố giữ thì mất bóng luôn.”
Công Minh Á Khẩu.
“Đậu phộng, vậy mà tôi cứ tưởng… Nhưng mà pha bóng đấy tốt lắm. Khá khen cho tinh thần của ông đấy.”
Ghi được một bàn thắng rút ngắn tỉ số, vậy mà Nam Anh không vui lắm vì Xuân Mai tự ý rời bỏ vị trí mà không bàn với nhau trước. như vậy là không tôn trọng đội trưởng, không tôn trọng đồng đội.
“Em làm tốt đấy, nhưng lần sau đừng làm như vậy khi chưa được anh cho phép.” Xuân Mai gật gù.
“Dạ vâng, nhưng lúc đó em chỉ nhận thấy một cơ hội rất ngắn ngủi nên phải chớp thời cơ. Nếu dừng lại và xin phép thì bỏ lỡ một cơ hội rồi.”
Nam Anh chép miệng.
“Đúng vậy em đã làm rất tốt, đọc tình huống xử lý bóng, và tinh thần đều rất ổn. Em nói có thể chơi ở mọi vị trí đúng không?”
Xuân Mai đáp.
“Dạ vâng, trừ thủ môn ra, em có thể chơi ở vị trí nào cũng được.”
Nam Anh gật gù pha xử lý của Xuân Mai vừa rồi quả thực khiến người ta trầm trồ, truy cản Ngọc Cương, đoạt được bóng, phát động t·ấn c·ông, phối hợp với trung phong ghi bàn thắng. Anh bất ngờ và chắc hẳn đội của Thành Chung cũng bất ngờ không kém, vậy nên mới để lộ sơ hở. Tin chắc rằng bây giờ họ sẽ không chủ quan nữa, đám tân binh chuẩn bị hứng trọn cơn thịnh nộ rồi.
“Em có tài năng như vậy chơi hậu vệ thì thật lãng phí, anh sẽ đổi chỗ cho em lên hàng tiền vệ hỗ trợ cho Hai trung phong.”
Xuân Mai hào hứng nhận lời ngay mà không hề nhận ra Nam Anh đang lắc đầu ngán ngẩm, Từ nãy đến giờ là Thành chung nhả cho bọn họ chơi bóng mà thôi, mấy đứa không biết điều lại chọc giận người ta, giờ chắc chắn mấy đứa khó mà chạm vào bóng. Nam Anh rút người ở hàng tiền vệ về đá hậu vệ gia cố thêm hàng thủ để bớt thua nặng hơn. Còn việc t·ấn c·ông ghi bàn, nên quên đi là vừa.
Bàn thua bất ngờ vừa rồi đã chọc vào lòng tự ái của Thành Chung. anh đã nương tay thắng nhẹ hai bàn thôi mà mấy thằng nhóc này ngang nhiên gây hấn. anh và các đồng đội phải chấn chỉnh lại ngay mới được, không thì bọn nó sẽ học được cái thói ngông cuồng, không coi các anh ra gì.
Hàng tiền vệ của Thành Chung lại dâng cao, chơi bóng ngắn và nhanh, có thể t·ấn c·ông trung lộ hoặc hai biên, nhưng Thành Chung chọn phương án khó nhất là đánh thẳng vào Trung Lộ dằn mặt đám tân binh. Nam Anh thu quân về phòng ngự chỉ chừa ba tân binh chơi ở vị trí cao nhất đội, một tiền vệ với hai trung phong. thật đúng ý của Thành Chung.
Người nguy hiểm nhất là Hoàng Long đích thân Thành Chung sẽ kèm cặp, còn tên Công Minh mặt đen thì để cho một tiền vệ tên Linh theo kèm. bộ ba Thanh Duy, Ngọc Cương, Bùi Tuấn chơi đá ma với Xuân Mai cho thằng nhãi đó bịt rút hết thể lực.
Thành Chung chủ động bóp nghẹt khu trung tuyến để đội Nam Anh không thể lên bóng được, chiến thuật giống với hiệp một, và nếu cứ duy trì thế trận này, chắc chắn sẽ có thêm bàn thắng cho Thành Chung.
Tuy nhiên ở đây có một sự khác biệt, trong hàng tiền vệ của Nam Anh không chủ trương chơi phòng thủ mà luôn chạy theo bóng khiến cho đội của Thành Chung không dễ dàng triển khai t·ấn c·ông theo đúng ý đồ.
Hiệp 1 chứng kiến sự thụ động của hàng tiền vệ, không hỗ trợ cho Hoàng Long và Công Minh khiến cả hai coi như bị phế ở trên hàng công, hoàn toàn không có tác dụng trong trận đấu. Ở Hiệp hai, ở hàng tiền vệ có Xuân Mai rất hăng hái đi tìm bóng, và nếu giành được bóng thì chắc chắn sẽ tìm cách đưa bóng lên tuyến trên phát động t·ấn c·ông. Hoàng Long lập tức lùi về hỗ trợ Xuân Mai đoạt bóng.
Công Minh thấy bạn cùng phòng đang bị dắt mũi, cũng không đành lòng mà lùi về phần sân của mình chờ đợi phối hợp với đồng đội phản công. Xét về lực lượng ở khu trung tuyến đội Thành Chung có 4 người, còn bên kia chỉ có ba. Thời lượng kiểm soát bóng vẫn thuộc về đội của đàn anh. Họ biết rằng khó xuyên phá được hàng phòng ngự do Nam Anh chỉ đạo vào lúc này, nên tìm đến giải pháp Sút Xa. Trọng trách này được giao cho Thanh Duy.
Thủ Môn Đức Thọ đã chơi tập trung liên tiếp ngăn cản mấy cú sút xa của đội Thành Chung, sau kh, lấy được bóng liền ném tới chỗ Xuân Mai. Nó cũng là Tân Binh nhìn hàng thủ dày đặc trước mặt nó thấy không vui,lẽ ra mấy anh phải lao lên trước dìu dắt mấy đứa đàn em mới đến chứ, đằng này cứ co về phòng thủ để ba tân binh ở tuyến đầu chạy bở hơi tai.
Xuân Mai ở Long Thành đạt danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất của Phường. còn trẻ nhưng kinh nghiệm chơi bóng không phải ít. mấy anh muốn chơi đá ma thì nó cũng sẵn sàng chơi với mấy anh. một mình nó chạy đông chạy tây, bị mấy anh dắt mũi cũng nhiều, nhưng mấy anh mà để nó tắc bóng thành công thì y như rằng tới công chuyện.
Để cho Xuân Mai có bóng là một lần Thành Chung phải lo lắng, Hoàng Long bị theo kèm nhưng vẫn giơ tay xin bóng, cậu ta có vẻ tự tin với chiều cao của mình trong những pha t·ranh c·hấp trên cao. Nghĩ vậy Xuân Mai đành treo một quả bóng ra phía trước của Hoàng Long. Quả nhiên thanh niên cao to, mặt trắng này thể lực rất sung mãn, bị đội Trưởng Thành Chung theo kèm mà vẫn rướn người lên phía trước giành được bóng, rồi cứ thế lao thẳng lên.
Nhìn phản ứng của hàng thủ đối phương, Hoàng Long biết rằng sau lưng mình, Công Minh và Xuân Mai cũng đang lao lên tiếp ứng. Cậu tia mắt thật nhanh rồi bỏ bóng sang bên trái cho Công Minh. Còn bản thân nhanh chóng lách vào trong vòng cấm chọn vị trí chờ đợi.
Công Minh nhận được bóng, theo tính tình của nó thì muốn thực hiện cú sút ngay, nhưng hai hậu vệ đã lao tới trước, tiền vệ tên Linh thì bá·m s·át ngay phía sau, căn bản không có không gian để sút chứ chưa nói đến căn chỉnh góc sút. Nó đành vẩy má ngoài, một kỹ thuật tương đối khó, tỉa bóng sang phải cho Xuân Mai. Ít ra Xuân Mai đang ở vị trí thoáng hơn, có nhiều lựa chọn hơn Công Minh.
Quyết định của Công Minh hoàn toàn hợp lý, người bên trong và ngoài sân đều đoán được tình huống bóng này. Tiếp theo Xuân Mai sẽ đỡ bước một rồi treo bóng vào trong vòng cấm đối phương. Kịch bản trên sân diễn ra y hệt như ông Hùng tính toán, ai chơi bóng cũng rất dễ đoán ra quả treo bóng của Xuân Mai sẽ hướng tới vị trí của Hoàng Long. Phần việc cuối cùng khó khăn nhất chính là chọn điểm rơi và thời điểm bật cao đánh đầu. Trong tư thế bị hai hậu vệ theo kèm, Hoàng Long bật cao nhất, xoay người ở trên không thức hiện một pha lắc đầu làm đổi hướng đi của trái bóng, thủ môn đổ người sai hướng ngậm ngùi nhìn bóng bay vào lưới.
Đức Thọ và Công Minh gần như hét lên cùng một lúc, Hoàng Long ghi bàn xong vẫn điềm tĩnh chạy nhẹ nhàng về phần sân của mình. Mặt mũi lạnh tanh, nhưng khi qua chỗ của Xuân Mai, cậu ta nháy mắt, đưa ngón tay cái lên tán thưởng quả tạt vừa rồi. Xuân Mai cũng chạy tới đập tay với Công Minh.
“Ông bạn cùng phòng của tôi ghê quá, anh em mình phối hợp cũng ra gì phết ấy nhỉ. Ông mà vào sân ngay từ đầu có phải ngon rồi hay không.”
Xuân Mai vẫn rất khiêm tốn.
“ chắc tại hiệp hai các anh bên kia xuống sức rồi, mà tôi thì mới vào sân, còn còn chạy tốt. Tôi mà vào từ hiệp một chức cũng không được mấy anh cho chơi bóng đâu.”
Thành Chung tình cờ chạy lướt qua, liếc nhìn hai đứa tân binh. Công Minh đưa hai tay lên thè lưỡi lêu lêu đàn anh.
“Ha ha, hai đều rồi nhé, tưởng bắt nạt bọn này mà dễ à?”
Thành Chung cười khẩy một tiếng rồi lờ đi, trong hiệp 1 nhãi ranh da đen bị anh kèm chặt mặt mũi tái mét, chứng tỏ đã biết sợ rồi, đứa vừa vào sân chơi bóng khá tốt nhưng rất biết chừng mực không có ra vẻ tự đắc. Cả tên mặt trắng Hoàng Long nữa, điềm tĩnh đến độ đáng sợ,không thua kém tuyển thủ lâu năm đá trong đội bóng của tỉnh. Lúc đầu nó đòi đá trung phong, xem ra không phải là hạng thùng rỗng kêu to.
Nói Thành Chung ác cảm với Tân Binh chỉ một phần không ưa cái thói ngông nghênh tự mãn, vỗ ngực ra vẻ ta đây của đám nhóc mà thôi. Chứ anh hoàn toàn công nhận tài năng của chúng. Hoàng Long thực sự đã để lại rất nhiều dấu ấn trong bàn thắng thứ hai, đầu tiên là t·ranh c·hấp thành công với Thành Chung, thứ hai là xâm nhập vòng cấm, chọn vị trí tốt, thắng cả hai hậu vệ đối phương.
Bên Ngoài sân.
“Chà con trai anh Hòa đá bóng giỏi thật đấy, con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh. Xử lý cá nhân rất khéo. Lần đầu ra trận đá với mấy anh ở cấp tỉnh mà vẫn dũng mãnh ghi được hai bàn. Nếu thực sự cho nó đi làm cầu thủ chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp cả nước.”
Ông Hòa cười nhạt.
“Nổi tiếng thì cũng là dùng sức chạy hùng hục trên sân mà thôi, nổi tiếng kiểu đấy thì tôi không cần. Khi nào hết sức thì bị đào thải, con đường cầu thủ ngắn lắm, dù nó có đá hay đến đâu tôi cũng không cho nó theo cái nghiệp này đâu.”
Tuy nói thế nhưng nhìn con trai mình chơi bóng dưới sân, hai lỗ mũi của ông hòa cứ Phập Phồng, mặt cứ vênh lên coi bộ rất vừa ý. Phía bên này, Nam Anh cũng bị đả kích rất lớn, dù đội mình vừa ghi bàn san bằng tỉ số, màn trình diễn của ba tân binh như muốn trêu ngươi cái triết lý chơi bóng phòng thủ của minh.
Anh đã chủ động lùi về phòng ngự, không phối hợp với bọn nhóc vậy mà bọn nó tự phối hợp để ghi bàn mà không cần đến sự hỗ trợ của các anh. Phía sau cầu môn, Đức Thọ cao hứng nói.
“Mấy anh, em nói không phải chứ đang đấu tập mà các anh cứ lo phòng thủ làm gì vậy? cứ lên cao đá đôi công có sao đâu? Đang hòa nhau cơ mà. Dưới này một mình em lo được rồi.”
Nam Anh cùng mấy đồng đội tự thẹn với lòng, bọn họ gian đội hình ra quyết định đá đôi công với đội của Thành Chung, Thế trận trở nên cởi mở hơn, có Xuân Mai đóng vai trò máy chạy thu hồi bóng, phát động t·ấn c·ông, Hoàng Long và Công Minh có nhiều đất diễn.
Hoàng Long đã bị người khác chú ý, sau khi ghi bàn thứ hai thì bị kèm chặt hơn. Đổi Lại họ lại để xổng Công Minh. Người này đá bóng rất ngông cuồng, xử lý bóng rất liều lĩnh, không hề có ý trốn tránh mà lao vào hai hậu vệ đối phương, gây náo loạn ở bên cánh trái, tiếc là nó không ghi được bàn thắng nào cho riêng mình bởi đội Thành Chung đã chơi tập trung hơn. Ở chiều hướng ngược lại, Thành Chung có bóng liền phát động t·ấn c·ông sang hai biên, Ngọc Cương và Thanh Duy có nhiều cơ hội khoét sâu vào đội hình của đội Nam anh, nếu không tự dứt điểm thì tạt vào cho Bùi Tuấn.
Hai bên ăn miếng trả miếng, hệt như hai võ sĩ thi nhau trao cho nhau từng cú đấm. Trận đấu sôi nổi kết thúc với tỷ số 5-3 nghiêng về đội Thành Chung, kinh nghiệm và thể lực vượt trội hơn so với đội Nam Anh, kết quả trận đấu tập hoàn toàn hợp lý và nó không có ý nghĩa quan trọng lắm, bởi ngày hôm sau mọi người sẽ lại chia lại đội hình, các thành viên có cơ hội phối hợp với nhau, chơi ở vị trí mới, từ đó giúp ông Hùng có thêm nhiều lựa chọn để sử dụng trong giải đấu sắp tới
. Ông Hòa và ông Thanh đã ra về trước khi trận đấu kết thúc, quan chức cấp cao luôn rất bận rộn, đến xem đá bóng thế này mà đã hủy mất mấy cuộc họp rồi. ông Hùng quan sát trận đấu ở bên ngoài, khá hài lòng với màn thể hiện của các tân binh năm nay, bọn nó làm quen với nhịp độ chơi bóng rất nhanh như vậy đỡ tốn thời gian cho bọn nó thích nghi, ngày mai có thể bắt đầu buổi huấn luyện.
“Mọi người đá tốt lắm, lúc này Giám Đốc sở có ghé ngang qua nơi này, theo dõi mọi người thi đấu và có lời khen cho tất cả.”
“Uầy, giám đốc sở cũng đến cơ ạ?”
“Đúng thế. Lãnh đạo rất quan tâm đến giải đấu đợt này,mọi người phải nỗ lực hơn nữa. NGày mai chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập tập trung vào 4 giờ chiều, ai rảnh rỗi có thể đến tập riêng vào buổi sáng, nhà kho dụng cụ luôn mở cửa cả ngày. Buổi tập trung kết thúc tại đây, mọi người có thể ra về.”
Trận đấu tập kết thúc, các thành viên trong đội bóng túm nhau tụm ba ra về. Đa số chọn phương án đi uống bia, sau một thời gian không gặp nhau. Đích Thân đội trưởng Thành Chung ra mặt mời mấy tân binh đi cùng.
“Mấy thằng em đá được ? Trong sân là đối thủ, ra ngoài là anh em. Mấy đứa đi uống cùng bọn anh cho vui.”
Hoàng Long là người đầu tiên từ chối vì còn đang là học sinh lớp 12, buổi tối về phải học bài chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp. Bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian đi đá bóng, đủ thấy niềm đam mê của của cậu ta lớn đến cỡ nào. Thành Chung không miễn cưỡng, ai đi được thì đi thôi. Đức Thọ, Xuân Mai, Công Minh lên đây chỉ để đá bóng, đa phần thời gian trong ngày đều rảnh rỗi.
Mấy anh rủ đi uống bia thì bọn nó cũng không biết từ chối thế nào, Ngoan ngoãn đi theo mấy anh tấp vào một quán bia vỉa hè. Hơn hai mươi mấy người ập vào cùng lúc, Quán bia kín chỗ, mấy cô em phục vụ chạy tới chạy lui, bày menu cho khách gọi mồi nhắm. Mục đích ra đây chỉ là để giải khát chứ không phải liên hoan gì lớn lắm, gọi ít nem chua, bánh đa, mấy đĩa lạc, anh em ngồi lai rai với nhau.
Đức Thọ, Văn Minh, Xuân Mai ngồi gần nhau đồng loạt nâng cốc theo mấy anh làm quả đồng khởi, ồn ào cả một góc phố. Vừa nóng vừa mệt, làm cốc bia mát lạnh, nấy hít hà nghe thật sảng khoái. Khen bia ngon.
“Không ngờ mấy ông bạn cùng phòng mình đá bóng ghê quá xá, không ngờ luôn đấy nha. Mà tao không ngờ được chính là thằng Đức Thọ, ục ịch như heo mà lại là thủ môn. Khai thật đi có phải mày sợ bị ăn hành nên tình nguyện đi bắt gôn phải không?”
Đức Thọ giơ ngón trỏ đưa qua đưa lại.
“xin lỗi bro, tao là thủ môn thật. Chẳng qua hôm nay đội mình chơi tử thủ phần lớn thời gian, nên mấy cưng không được chiêm ngưỡng tài năng xuất trúng của anh mà thôi.”
Công Minh bĩu môi.
“Thì cũng chỉ loanh quanh trong cái khung gỗ mà thôi, ai mà chú ý tới chứ. Tao thấy thằng Xuân Mai chơi được lắm nè, chạy như cái máy không biết mệt luôn.”
Xuân Mai ho sặc sụa.
“Mệt chứ sao không? đá có nửa hiệp mà như muốn xì khói luôn á. Sắp tới phải tập thêm may ra mới có cơ hội tham gia được đội bóng của tỉnh.”
Công Minh xua tay
. “haiss…. Đừng có khiêm tốn như vậy, ăn nói mạnh dạn lên, quyết đoán lên như vậy mới làm cầu thủ được, sợ v·a c·hạm, né tránh thì sao có tự tin chứ. Giả sử cho mày đá phát đền, tao cá mày tạch quá nửa luôn. Tin không, không tin mai thử luôn.”
Xuân Mai tự tin không? bản thân nó thấy có tự tin, chẳng qua là kiểu tự tin ngầm, ngoài miệng khiêm tốn nhẫn nhịn nhưng ở trên sân nó không nể nang ai cả. Xuân Mai ở trên sân và Xuân Mai ở ngoài đời khác biệt nhau nhiều lắm. Ở trên sân nó mới cảm nhận được mình ngang bằng với những cầu thủ khác, không ai phải nhường ai cả. Nhưng ở ngoài sân bóng, nó chỉ là một đứa học hết lớp 9, ngoài việc chơi bóng ra thì những thứ khác mù đặc, khiến nó rất tự ti, lâu dần trở thành khiêm tốn, ngại ngùng.
“Yo! Cho phép mời mấy tân binh một cốc bia nhỉ?”
Đội trưởng Thành Chung mang cốc, đích thân tới chỗ của mấy tân binh
“màn giới thiệu chiều nay khá lắm, mọi người uống xong cốc này sẽ là anh em của nhau rồi. Nhân tiện xin lỗi thằng cu em Công Minh mặt đen nhá, trước là nói cu em là cóc ghẻ, sau là cậy lớn bắt nạt nhỏ ở trên sân. Cu không giận đấy chứ.”
Công Minh có thể nói có trong hoàn cảnh này sao, được đàn anh chủ động mời bia,còn nói xin lỗi trước. Nó cũng phải tỏ ra mình là người có nghĩa khí .
Công Minh gãi gãi đầu
“Không đánh không quen nhau, em cũng xin lỗi vì thái độ chiều nay. Anh không để bụng chứ ạ?”
Thành Chung cười xòa.
“Bụng của anh để bia chứ để chú em vào đấy làm gì? Uống cạn nhá, tình cảm anh em đong đầy.”
Đức Thọ không ngờ mâu thuẫn được hóa giải nhanh như thấy, đội trưởng không hề thù dai Công Minh hay cố ý cô lập nó với tất cả mọi người, đủ thấy anh ta là một người rộng lượng và có lòng bao dung. Không biết có thật tâm hay không, nhưng chấp nhận hạ mình làm hòa với đàn em, vì lợi ích chung của đội bóng, người này xứng đáng làm đội trưởng.
Anh em ngồi với nhau nửa tiếng rồi chia tay nhau ra về. Đức Thọ, Xuân Mai và Công Minh cũng trở về khu nhà trọ của mình. Lúc này các phòng xung quanh đã sáng đèn, toàn các tuyển thủ xa nhà đến luyện tập cho đại hội thể thao. Buổi tối không có gì làm, nam nữ vác dàn hát karaoke làm mấy bài xôm hết cả xóm.
Ba đứa không ngủ được nên cũng ra ngoài ngồi hóng, nhân tiện cắn hướng dương tám chuyện với mấy tuyển thủ thi đấu của bộ môn khác. Trong khi những thành viên khác về nhà được nghỉ ngơi thì đâu đó vẫn có người bận rộn với công việc.