Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 428: Phòng tiếp tân hỗn loạn (cuối)




Đó thực sự là một cuộc thảo luận kinh doanh sao?

Một cảm giác ớn lạnh như thể tôi vừa được thấy điều gì đó khác lạ, một thứ gì đó đáng sợ…

Trong phòng tiếp tân chỉ còn mỗi mình tôi.

Ngồi gãi chân sau khi cởi dày và tựa lưng vào chiếc sofa có phần hơi thô cứng.

… Đúng rồi, khá là hay nếu có một phòng tiếp tân với yêu cầu khách phải cởi bỏ giày của mình.

Có thể là một vườn trà hoặc là một căn phòng kiểu Nhật bản. Sẽ khá là tuyệt nếu có một nơi ban chỉ đơn giản là đặt chân lên thảm.

Suy cho cùng thì tôi có cảm giác chiếu tatami được khá nhiều người lựa chọn… Nhưng mùi hương mà chúng tỏa ra khiến tôi cảm thấy thực sự như đang ở nhà…

“Không phải vậy.” (Makoto)

Tôi tự đáp lại những suy nghĩ của bản thân khi đang ngồi một mình trong căn phòng.

Một số thương nhân đang đứng đợi tôi ở phòng chờ…
Họ thực sự đứng chờ.

Nghĩ lại thì, nhóm người đó từ đầu đã khá là kì quặc.

Họ nên có công việc của riêng mình, tuy nhiên, họ bắt đầu nói về tình trạng hiện tại của Tsige như thể để đánh trống lảng.

Hơn nữa, không có bất kì câu hỏi nào đáng để tâm đối với phương diện của một thương nhân.

Nói toẹt ra, phí thời gian thấy bà.

Áo giáp, vũ khí, vật liệu, thực phẩm và đồ uống.

‘Giờ nghĩ lại, chúng tôi đã nói chuyện với những công ty hàng đầu thường xuyên hơn’, đó là những gì họ nói khi bắt đầu suy luận về khởi điểm của mình. Tôi đã đợi cho đến khi tất cả cuộc nói chuyện vô nghĩa này kết thúc, và họ đã đưa ra một chủ đề thậm chí còn thái quá hơn tôi nghĩ.

“Hãy giúp chúng tôi có được Kỹ năng Lưu trữ.”

Là điều mà những người buôn bán áo giáp và vũ khí đã cầu xin.
Tôi thực sự không hiểu họ đang nói về cái gì, vì vậy tôi đã yêu cầu một đội thương nhân giải thích chi tiết, bao gồm khoảng 5 thương nhân hân tộc và người lùn.

Họ còn yêu cầu tôi mời những người còn lại ra ngoài bởi dĩ đây là bí mật có mức độ cao nhất đối với những thương nhân giả kim, nhưng tôi đã từ chối nó. (đi xin còn đòi độc quyền, sao miêu tả dân trí ở thế giới này thấp mà t thấy nó khôn vkl)

Làm như tôi sẽ để tất cả rời đi sau đó lại đi nghe yêu cầu của mỗi người ấy. Điều đó không khác gì một gánh nặng.

Lí do tôi tập hợp mọi người lại ở trong căn phòng này là bởi vì, dù tốt hay xấu, người của tôi đều đánh giá rằng đối xử với họ theo cách này là đủ.

Sẽ là một động thái xấu nếu tôi tỏ ra chút thiên vị.

Tôi cũng đang học hỏi đây.
Khi tôi nói điều đó, có vẻ như họ đã từ bỏ tất cả bí mật và những thứ đó, và bắt đầu nói về Kỹ năng Lưu trữ mà đại diện Công ty Bronzeman gần đây đã đạt được, thứ mà bất kỳ thương nhân nào cũng sẽ chết vì nó. (có thể hơi rối rắm nhưng trans: schwarzer thì thường xài công ty cho thương đoàn và ngược lại đối với trans: endou)

Trước đây tôi từng được nghe qua về điều này.

Từ giờ trở đi, công ty đó(Bronzeman) sẽ là trung tâm hướng dẫn các thương nhân trong việc nhận được Kỹ năng lưu trữ, và điều đó cũng tương tự khi hợp tác với Hội mạo hiểm

Và vì vậy, đám người này đã thất bại trong đợt tuyển chọn nhóm đầu tiên.(thi éo đỗ chạy lên bộ gd xin xỏ :>>)

Họ cũng không dư dả để thuê những nhà thám hiểm bằng tiền túi của mình.

Nhưng họ muốn vượt qua những người khác bằng cách giành được ‘Lưu trữ’ trước.
Đây chắc hẳn là cảm giác như muốn rải thịt trước mặt những con thú đói.

Vậy nên, bởi vì nhân viên của Công ty Kuzunoha rất mạnh mẽ và có mối quan hệ với nhiều nơi, rõ ràng là một điều tốt để giúp họ vì gần đây tôi đã ở bên đó của hệ thống phân cấp thương gia (không phải là tôi muốn thế).

Họ đã không có một chút nhận thức nào với tư cách là người dân và thương nhân.

Ngay từ đầu, từ những gì tôi nghe nói về Haku, bạn cần phải nâng cao cả trình độ và khả năng thông thạo Chức nghiệp của mình. Một kỹ năng mà bạn có thể nhận được sau khi lên một cấp bậc nhất định với tư cách là một thương gia. (Cho ai ko nhớ Haku thì nó là một thành viên trong hội apple – đám mạo hiểm giả khởi nguyên)

Không có gì phức tạp khi nghĩ về nó theo hướng đó.

Nếu bạn có Chức nghiệp thuộc loại thương gia, hầu hết các nhánh nhỏ đều sẽ có Kĩ năng Lưu trữ để học.
Tất cả chỉ có vậy.

Nếu bạn chỉ đơn giản tưởng tượng một Chức nghiệp thương nhân trong MMO, kết luận bạn sẽ đạt được sẽ là ‘Adou, hợp lý’.

Tuy nhiên…

Ngay cả trong trò chơi, việc phát triển một chức nghiệp phi chiến đấu luôn khó hơn so với chức nghiệp chiến đấu. (Eng ghi là Crafting job, nhưng mình thấy ko đúng lắm vì đang bao hàm toàn bộ những công việc không phải là chiến đấu mà trọng tâm đang là thương nhân)

Trước hết, bãi chiến trường của những thương nhân là chợ.

Thực tế là ở thế giới này chưa thừng có bất kì thương nhân nào có thể đạt tới cấp cao nhất của Chức nghiệp để có thể lĩnh hội được Kĩ năng Lưu trữ cho đến thời gian gần đây.

Tôi nghĩ điều này cũng khá là thường thấy.

Kết luận là… chúng tôi không cần phải nhúng tay vào việc này.
Chỗ Bronzeman-san và Hiệp hội Mạo hiểm giả đang nói rằng họ sẽ chịu trách nhiệm cho việc đó.

Đúng là không có ai khác phù hợp hơn.

May thay, không có bất kì ai trong nhóm có mối liên hệ sâu sắc với chúng tôi để có thể cung cấp cho họ một lối tắt.

Tôi chỉ sử dụng logic trước đó để chặn họ lại.

“Tôi muốn mọi người thành lập một hiệp hội hỗ trợ lẫn nhau, nơi chúng ta chia sẻ kiến

thức về các địa điểm mà chúng ta có thể lấy tài liệu và giúp đỡ lẫn nhau.”

Là những gì một thương nhân tự giới thiệu là thành viên của nhóm buôn bán nguyên liệu thô đề cập.

Tôi định trả lời ngay lập tức với câu “đi đến hội mạo hiểm giả ấy”, nhưng tôi chỉ có thể giữ im lặng.

Sau đó, họ bắt đầu nói về một tổ chức mà về cơ bản chính là một hội có cái tên là hiệp hội tương trợ mà người đàn ông vừa đề cập đến.
Các công ty tương ứng sẽ đóng góp bằng kiến

thức của họ về tiền bạc và các tài liệu mà họ chuyên về, đồng thời chống lại các công ty hàng đầu mua mọi thứ với giá không công bằng.

Tôi hỏi tại sao họ đến chỗ của chúng tôi để yêu cầu điều đó. Và câu trả lời là họ cảm thấy họ có một mối liên kết với công ty Kuzunoha, nơi đang bị Công ty Muzo ép thu mua nguyên liệu. (welp, I dunno whut to sey)

HAHAHA.

Trên hết, khi tôi hỏi họ dự định thực hiện dự án gì giữa những thương nhân, tất cả những gì tôi nghe được đều xoay quanh những quầy hàng thông thường, thứ khiến bạn thấy họ rõ ràng là có vấn đề.

Nếu dự định của họ là lôi kéo Công ty Kuzunoha tham gia vào việc này và tạo ra một hiệp hội hỗ trợ lẫn nhau, có thể dễ dàng thấy được rằng họ là những kẻ há miệng chờ sung.
Đúng là một phần có các công ty hàng đầu đang thu mua tất cả nguyên vật liệu với giá không công bằng bằng cách sử dụng tài sản khổng lồ của họ.

Đôi lúc sẽ có những yêu cầu khiến cho chi phí và giá cả bị phá.

Nếu bạn nhượng bộ đến mức đó, bạn sẽ không thể kinh doanh bình thường, và cuối cùng bạn sẽ gặp bất mãn giống như họ.

Một điều khá dễ hiểu.

Nhưng vậy thì… chỉ cần bán ở nơi khác.

Phố Hoàng hôn đã biến mất.

Chợ Tsige giờ đã trở nên khá sạch sẽ. (theo nhiều nghĩa, ở đây nghĩ là không còn những vụ trao đổi mờ ám)

Tôi có thể nói ra điều này một cách rõ ràng bởi vì tôi thực sự đã nhìn vào Công ty Muzo, nhưng ngay cả khi ccoong ty đó phản đối việc bán cho họ và bán nó ở một nơi khác, sẽ không có bất kì rắc rối nào theo sau cả.

Tôi khá chắc về điều đó.
Muzo-san hiện tại không có thời gian để tâm đến những hạt cát này.

Thay vì tạm dừng để đối phó với họ, việc tiến thêm một bowcs sẽ mang lại nhiều lợi ích hơn, và điều đó cũng thoải mái hơn nhiều đối với ông ấy.

Sau chiến tranh, Tsige đã phát triển một cách bùng nổ.

Giờ đây họ đã xuất hiện lựa chọn có thể bỏ qua khoảng cách về địa lý và thử sức ở một thị trường khác.

Tuy nhiên, không có một công ty nguyên liệu thô lớn riêng lẻ nào có đủ khả năng.

Vấn đề chung chính là thiếu nhân lực.

Tệ nhất, họ có thể đóng cửa công ty của mình ngay bây giờ, đi làm ở những nơi lớn và học hỏi thêm.

Ví dụ; tại Công ty Muzo, họ sẽ có cơ hội học hỏi nhiều điều về sản xuất nguyên liệu thô.

Tôi đã giải thích với họ rằng có nhiều lựa chọn tốt hơn ngoài việc tạo ra một hiệp hội hỗ trợ lẫn nhau không bền vững.
Ngoài ra, tôi không quên nói với họ rằng Công ty Kuzunoha không có ý định tham gia.

“Chúng tôi muốn cậu cho chúng tôi mượn quyền dựng một cửa hàng tại nhà ga và quảng trường.”

Những thương nhân mảng thực phẩm đã đi thẳng vào vấn đề.

Bởi vì Batoma-san đã thay đổi cách thức hoạt động của Tập đoàn liên doanh, nên nhưng thương nhân nằm dưới cánh của ông đã bị cắt bỏ.

Cho đến bây giờ, họ đã không phải làm gì nhiều và chỉ cần xếp hàng chờ đợi để nhận được lợi ích khi tham gia. Một số đã quyết định tự vực lên bằng chính sức mình, Tuy nhiên số khác thì lại không làm được và tìm kiếm những người có thể hậu thuẩn cho mình.

Tất nhiên, đó là vế sau.

Và những người đã cố gắng tạo ra con đường dẫn đến thành công với món onigiri là những người đi trước.
Đôi lúc tôi cảm thấy mình nên giúp đỡ những kiểu người như vậy.

Dù sao thì đó cũng là cơm!

“Kẻ yếu cũng có quyền kinh doanh! Ví dụ; nếu bạn để chúng tôi tiếp quản việc nuôi những đứa trẻ của trại trẻ mồ côi, một số người trong chúng tôi có thể kiếm được một khoản tiền!”

Thứ kì diệu là những điều người này nói không hề sai.

Nhưng suy nghĩ của họ và nơi họ đặt mắt là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Ngay từ đầu, kẻ yếu không có bất kỳ quyền nào trên thế giới này.

Tự thừa nhận bản thân là một kẻ yếu đuối hầu như không có giá trị gì và điều đó thật ngu ngốc.

Tất nhiên, điều đó không giống như là quyền kinh doanh của họ bị cướp đi.

Có một số nơi bạn không cần phải lo lắng về vị thế của mình như bán hàng rong hay giao hàng tận nhà.

Ngoài ra, họ đang nói về thức ăn của trại trẻ mồ côi và tất cả những thứ đó, tuy nhiên trại trẻ mồ côi lại không đủ kinh phí cho điều đó.
Giờ thì tôi hiểu rõ rằng mình lại nhìn vào sâu bên trong thêm một lần nữa.

Hoàn toàn không có chuyện nơi đó sẽ gặp rắc rối khi phải qua tay một thương nhân để trang trải cho bữa ăn của họ.

Đúng là nhũng cô nhi viện có rất nhiều người, cho nên trong điều kiện một nơi cần lượng đồ cao, chắc chắn có thể có cơ hội kinh doanh sinh ra.

Nếu chúng ta lấy Cô nhi viện Weitz làm ví dụ, thì họ đã có Công ty Kuzunoha.

Sao chúng tôi phải làm việc trong khi mấy người được hưởng lợi?

Chỉ là điều này quá ngu ngốc.

Các con đường và nhà ga đang dần mở rộng, và kế hoạch có thể được xác nhận với Hội thương nhân.

Từ tận đáy lòng mình tôi nghĩ rằng rằng những thương nhân thậm chí không cố gắng tìm kiếm, học hỏi hoặc hành động sẽ không có cơ hội tồn tại.

Thực phẩm là một mặt hàng mà bạn có thể kiếm được nhiều tiền nhờ sự linh hoạt của nó.
Ngay tại thời điểm tôi bắt đầu coi tất cả 10 người ở đây là mấy thằng ăn mày…

“Thứ lỗi vì đã làm phiền!”

“Mời vào!”

“Xin lỗi cậu, Raidou!”

Đột nhiên, Capli-san, Bronzeman-san, và một nhân viên của Hội Thương nhân bước vào phòng.

“?”

Thực sự ổn khi họ ở đây? Đó là kiểu phản ứng của tôi khi nhìn thấy hai người đó và những người nhân viên mà tôi hiếm khi thấy bên ngoài Hội.

Tôi rất ngạc nhiên trước sự kết hợp hiếm có của mấy người.

“Biết ngay mà! Bội thu rồi!”

“Họ đang thực sự nghĩ về việc tấn công, huh. Thật không thể tin được!” (Capli)

“Tôi không nói với bà sao? Không có thuốc nào chữa được bệnh ngu và nó ngày càng lan rộng!” (Bronzeman)

““?!””

3 người đang đồng bộ với nhau này nhìn chằm chằm vào những thương nhân đến đây để với chủ đề thảo luận kinh doanh tự bịa của họ.
Mặt khác, những người ở đây cứng đờ và không nói nên lời…

“Nếu không muốn bị trục xuất, hãy đến Hội thương nhân.”

Các nhân viên.

Một giọng điệu lạnh lùng đáng sợ mà không có một chút vui tươi nào trong đó.

“Ở đây chúng tôi nói không với lừa đảo.” (Capli)

“Mấy người hiểu điều đó, phải không?” (Bronzeman)

Capli-san và Bronzeman-san không che giấu sự tức giận của mình khi họ khẳng định những lời của người nhân viên.

Sau đó, họ đứng dậy khỏi chỗ ngồi như thể muốn nhảy lên, và những người đến muộn hơn thành viên của guild đã bị đe dọa bằng cách nói ‘điều này còn mất bao lâu nữa’ và sau đó rời đi ngay lập tức.

Hai người dẫn đầu các công ty lớn đã theo sau họ với những bước đi nhẹ nhàng không giống với tuổi của họ.

Mặc dù vậy, rất có thể họ sẽ trở thành những huấn luyện viên.
… Chạy đua với tư cách là huấn luyện viên, huh.

“Xin lỗi vì đã để cậu thấy một thứ khó coi như vậy, Raidou-sama. Tôi không biết họ đã khóc lóc về điều gì chỉ vài phút trước, nhưng xin hãy quên đi tất cả những điều đó.”

Cuối cùng, người nhân viên cúi chào lịch thiệp và im lặng đóng cửa lại khi họ rời đi.

Bảo trì đường xá, công trình nhà ga, đường dành riêng cho các toa tàu; khuôn khổ chung và cách giải quyết mọi việc đang được thiết lập, và Tsige đang dần mở rộng đến mức bắt đầu được công nhận là một thành phố lớn.

Thật không may, sẽ có nhiều người sẽ bị rung động bởi tốc độ đó.

Cũng giống như những người đó.

Nhưng cũng đúng là số lượng công việc sẽ tăng lên theo tỷ lệ thuận.

Tôi muốn những người này mở rộng tầm nhìn và hướng tầm mắt của họ vào nhiều ngành nghề khác nhau.
Họ có thể trụ lại với tư cách là thương nhân… và thậm chí còn có cơ hội được thu hút bởi một công ty lớn.

Với điều này, các cuộc thảo luận kinh doanh đã kết thúc!

Trời ạ, thực sự tôi đã làm việc rất chăm chỉ!

…Chờ đã.

Tôi xác nhận mặt trời đã lên cao bao nhiêu từ bên ngoài cửa sổ.

Vẫn còn thời gian.

Vậy thì, tôi cũng nên kiểm tra qua tình trạng của cửa hàng.

Hầu như ngày nào chúng tôi cũng cháy hàng, nhưng xem cách các nhân viên bán chúng như thế nào là một điều đáng học hỏi .

Hãy chăm chỉ thêm chút nào.

=========

Xin lỗi vì dạo này quá bận để có thể ra chap mới. Hiện đã sắp đến hạn trả phí trang web nên mình rất cảm kích nếu bạn nào có lòng hảo tâm có thể ủng hộ một chút để giúp đỡ mình duy trì trang web.

(truyện vẫn ra đều đặn tùy vào lịch học của mình, ko drop)
Trans + Edit: Schwarzer