Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 40: Tiên dược phải được đun sôi?




Trông như Thương đoàn Rembrandt lớn hơn tôi nghĩ.

Chỗ tôi đến lần trước chỉ là một cửa hàng. Tôi cứ tưởng chỗ đó vừa là cửa hàng và vừa là dinh thự chứ!

Hôm nay chúng tôi sẽ tiến hành điều chế tiên dược. Giờ, xem anh chàng tử tế trong môi trường tự nhiên của mình nào, giả kim thuật.

Hiện giờ tôi đang thong thả đi đến dinh thự nhà Rembrandt nhưng...

Kế hoạch của họ tiến triển nhanh hơn tôi hình dung.

Bọn họ dự tính sẽ hoàn thành việc điều chế càng nhanh càng tốt, sau đó sẽ phân chia liều lượng.

Đúng là, đột nhiên biết được thứ chưa từng chuẩn bị, bọn họ mất bình tĩnh là phải.

Ở đây, hình ảnh của giả kim thuật gắn liền với một cái nồi hay cái bình khổng lồ, ném vô số thứ vào đó rồi chờ đợi cho chúng được đun trong một thời gian dài.

Tôi không có nói nó gợi cho mình hình ảnh của phù thủy đâu.
Để hai tên mạo hiểm giả như chúng tôi nhìn thấy người vợ cũng như hai cô con gái hiện đang bị bệnh, liệu có sao không?

Mà tôi cũng đâu có biết lễ nghi của thế giới này.

Tôi cảm thấy một người con gái chắc sẽ ghét việc bị nhìn thấy bởi một tên nam giới lạ mặt trong tình trạng mà họ không thể trang điểm tử tế.

Thực sự không sao chứ? Người chồng cũng như người cha, Rembrandt-san, đã cho phép nên chắc cũng không nghiêm trọng đến thế đâu ha.

Umu~

Tuy vậy, khi đem hai tên tùy tùng của mình ra làm tiêu chuẩn, cái từ 'lo lắng vô cớ' chẳng hề tồn tại trong thế giới này.

Thương nhân nơi đây chắc thuộc loại có tâm thần bình thường. Tuy tôi có sợ nhưng, cứ hãy tin điều đó thôi.

"Raidou-san, tuy đúng là do tôi đã thiếu sót vì đã nhảy bổ vào cuộc nói chuyện về tiên dược mà không hỏi han tình hình. Nhưng anh biết đấy, sao anh không nói trước đó là thương đoàn Rembrandt!"
Anh chàng tử tế hiện đang đổ mồ hôi hột nói chuyện với tôi tại phòng tiếp khách.

Sau khi nghe thấy cái tên tiên dược, anh ta ngay lập tức đồng ý, nên đúng thực là do lỗi của anh ta vì đã không hỏi trước. Nói thực nhé, tôi không hề có lỗi nào hết.

Nói luôn, tôi không thể ngờ rằng Rembrandt hóa ra lại là một thương đoàn danh tiếng, hơn nữa, còn là một thương đoàn cực kỳ giàu có.

Nghĩ thử xem, không chỉ là một thương đoàn lâu đời, mà đó còn là một thương đoàn chủ lực. Geez, nếu tôi biết dinh thự của họ trông như thế nào, thì tôi đã ăn mặc phù hợp hơn rồi.

Đáng ra tôi nên bảo người lùn sửa mấy bộ đồ được thử nghiệm đó. Mang trên mình độc một bộ quần áo y như lúc du hành thật không hay chút nào.

Hiện giờ chúng tôi đang ngồi đợi tại phòng tiếp khách, nơi thậm chí còn to hơn quán trọ của tôi, ngồi lên một chiếc sofa mà cảm giác cứ như chúng tôi có thể chìm xuống.
Thức uống được đặt trên bàn ngay trước mặt tôi có mùi giống như si rô.

Tôi, tên bình thường đáng ra đã lập một phạm vi tìm kiếm xung quanh mình, hiện giờ không có làm như vậy. Hay đúng hơn, về cơ bản là tôi không làm việc này khi ở trong nhà.

Khi ở ngoài tôi chú ý đến những ngôi nhà và những hiện diện xung quanh, còn khi ở bên trong, cho dù tôi có tìm kiếm sự hiện diện lạ thường nào, bản thân bên trong tòa nhà cũng không phải mục tiêu của tôi.

Tôi nghĩ đây là một việc nửa vời, nhưng tôi vốn được nuôi dạy ở thế giới nơi sự bảo mật riêng tư rất nghiêm ngặt, và cũng chính vì điều đó tôi kiềm chế bản thân.

Hơn nữa, bên trong dinh thự là một người vợ và hai cô con gái, tất cả đều đang đổ bệnh.

Đúng là, chẳng hay ho chút nào nếu như nghe trộm hay nhìn lén bọn họ.
[Đây là lần đầu tiên tôi đến Tsige, nên tôi không biết đến thương đoàn Rembrandt.]

"... Hah~, giờ anh mới nói. Xin lỗi anh vậy. Ở chốn Tsige này, đấy là một thương đoàn có danh tiếng khá lớn. Đến mức chỉ cần cái lườm của ông ta thôi cũng khiến tôi phải gặp khó khăn khi ở chỗ này."

[Vậy à. Nếu là như vậy, anh lo lắng cũng là chuyện thường tình]

"Đấy thấy chưa! Hơn nữa, là yêu cầu chế tạo tiên dược, Ambrosia đấy! Cho dù phương thức chế tạo đã được chuẩn bị rồi. Từ nãy đến giờ tôi vẫn chưa thể bình tĩnh được..."

Nếu việc này thất bại thì có bị phạt không ta? Không đâu, nếu như bình thường thì không có đâu.

Bởi vì ông ta là môt thương nhân, chứ không phải là yakuza. Và cái người đang được nhắc đến nhìn giống dân tập võ hơn là một thương nhân, bộ vest thực chẳng hợp với ông ta lắm.
..., đợi đã, nếu như ông ta mặc thì phải cực kỳ hợp mới đúng chứ? Mấy anh trai vận động viên ngực nở đúng thực trông đẹp mã khi khoác lên mấy bộ vest mà.

[Chắc không sao đâu. Bọn họ cũng có nói chỉ cần level 80 đã dễ dàng điều chế rồi.]

"Tiên dược Ambrosia. Tôi có nghe nói đây là một phương thuốc thần thánh, được tạo ra từ mật của Kanbana Ambrosia. Không biết người ta sẽ dùng phương pháp chế tạo gì, và cũng không biết sản phẩm tạo thành sẽ ra sao?"

Anh ta tự lẩm bẩm với bản thân rồi chìm vào thế giới nhỏ bé của riêng mình, lảm nhảm, 'không giống như thế này, cũng không phải thế này...'

Đến mức khiến tôi muốn anh ta trả lời cho câu an ủi 'mọi chuyện sẽ ổn thôi' của tôi với anh ta, geez.

Rembrandt-san và người quản gia vẫn chưa đến.

Họ còn định để chúng tôi chờ bao lâu trong cái biệt thự này?
Tôi đã uống hết gần nửa đồ uống của mình rồi (có lẽ là một loại trà gì đó) và đến khi đồ uống bắt đầu nguội, một Hầu gái-san tiến vào thay mới với một kỹ năng hoàn hảo.

Bọn họ cũng đã kiểm tra level và nghề nghiệp của chàng trai trẻ, nên đáng ra không có vấn đề gì nhưng...

Hừm, tên của chàng trai trẻ đang có gương mặt trắng bệch kia là gì nhỉ?

Dù cố đến mấy tôi cũng không thể nhớ ra được. Đáng ra tôi không nên uống nhiều đến thế vào cái ngày đầu tiên mình đến đây.

Mà tôi có nhớ tên của Toa và Rinon đấy~ Những người khác, tôi có nhớ mang máng về... Không, xin lỗi, thực ra tôi không nhớ gì đâu.

"Xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ đợi."

Cuối cùng, nghe thấy âm thanh của cánh cửa được mở, chúng tôi hướng về nơi tiếng động phát ra.

Rembrandt-shi và quản gia-san của ông.
Cuối cùng thì.

"Mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi nên chúng tôi đến đây để đón hai người. Các trang bị nằm dưới tầng hầm và tôi sẽ dẫn mọi người đến đó."

"Nếu tôi nhớ không nhầm, Raidou-dono cũng sẽ theo dõi. Xin hãy đi cùng với Hazaru-dono."

[Rembrandt-san không đi cùng sao?]

"Tôi sẽ đến chỗ vợ và con gái mình trước. Sau khi tiên dược đã hoàn thiện, tôi sẽ là người dẫn đường, vậy nên hãy để chúng ta gặp lại nhau vào lúc đó."

Chắc giờ ông ấy đang muốn ở bên cạnh những người thân của mình, những người sắp được chữa khỏi.

Mà hiển nhiên đúng không, nếu có một quản gia có thể tin tưởng, tốt hơn hết là ở bên cạnh người thân của mình thay vì đi nhìn chằm chằm vào quá trình chế tạo thuốc mà ngay bản thân cũng không hiểu. Dù sao ông ta cũng có thể ở đấy và vỗ về họ.
[Tôi hiểu. Vậy, gặp lại ngài sau.]

Cá nhân tôi có hứng thú với giả kim thuật. Tôi không nghĩ quá trình chế tạo thuốc và ma thuật của nó là một cảnh thường thấy nên.

Dù sao.

Tôi nhìn vào gương mặt trắng bệch của chàng trai trẻ đang theo sau quản gia-san.

Ra thế, hóa ra tên của anh ta là Harazu.

Trong khi đang có những ý nghĩ thất lễ ấy trong đầu, chúng tôi đi theo quản gia-san và tiến vào tầng hầm.

ーーーーー

~ Obabobu ~

ーーーーー