Bởi vì từ đồng âm nên chương này hơi loạn ở cái phần trưng bày với vái màn hình, sau một lúc xem xét thì kết luận cuối cùng là vật trưng bày bao gồm cả cái màn hình. Nói chung là nó hơi rối, các bạn chú ý để đỡ bị loạn nhá.
Cảm ơn vì sự ủng hộ của các bạn, donate tại mục donation để giúp mình sớm đạt mục tiêu.
====
Cũng đã được một thời gian từ khi Tsige trở thành một quốc gia.
Mừng thay, Công ty Kuzunoha cũng đã rất thành công vào hôm nay.
Đến mức hàng tồn kho không cần phải quản lí chặt chẽ như thường ngày.
Tình trạng tích trữ rồi lại hết hàng này đã tiếp diễn vài ngày nay.
Nghiêm túc mà nói,thật đáng sợ.
Nhân tiện, khoảng đến ngày thứ 3, tôi thậm chí có tăng lượng hàng bán ra lên gấp đôi. Đây là lẽ đương nhiên, nhưng tôi lại đang phân vân về những nhân viên sẽ phải tăng ca và kéo dãn thời gian đóng cửa cho đến khi hết hàng.
Sau đó, tôi nhân đôi tất cả lên và tính toán lượng hàng tồn cùng với tốc độ bán ra, và rồi chúng tôi có thể điều chỉnh thông số sau khi thử nghiệm với nó trong một khoảng thời gian dài… đó là những gì tôi nghĩ.
Tuy nhiên, kết quả là một thảm họa.
Ngay cả đêm muộn thì lượng khách vẫn không giảm và hàng hóa dễ dàng bán hết.
Tăng lượng hàng hóa lữu trữ trong ngày lên để ggaps ứng như cầu, tuy nhiên không những không giải quyết được mà lại còn không thể giảm lượng hàng tồn kho xuống như trước.
Wow.
Tôi không thể nào quên được vẻ mặt phẫn uất của Eris như thể cô ấy vừa mệt mỏi chui lên từ một cái hố toàn bùn đất.
Aqua và Eris đang phục vụ như những người giúp việc ở Rotsgard và Tsige vào những lúc cửa hàng bận rộn
Tôi thực sự biết ơn tất cả những người đã làm việc tại cửa hàng của chúng tôi từ những ngày đầu thành lập.
“Nhân tiện thì lịch trình của ngày hôm nay là gì thế?” (Makoto)
Vì tất cả những điều đó, tôi khó có thể phàn nàn ngay cả khi bản thân rất bận rộn.
Có một sự liên quan lớn về việc gia tăng lượng dân nhập cư đến Tsige, dẫn đến lượng khách hàng cũng tăng lên.
Tuy nhiên, cùng lúc đó, tên của Công ty Kuzunoha đã lan rộng ra cả khu vực bên trong và bên ngoài thành phố kèm theo những lời phóng đại.
… Nói cách khác, số lượng thương gia, quý tộc ở đâu đó, đại diện của các khu định cư và chủ nhà đến để thảo luận kinh doanh đã tăng lên.
Ngoài ra, Công ty Kuzunoha cũng nằm ở Tsige và Rotsgard.
Nghĩa là nó bận rộn đến điên rồ. Tôi hạnh phúc với điều đó, nhưng nó bận rộn đến mức khó chịu mỗi ngày.
“Vâng, Waka-sama… Có khoảng 3 vấn đề yêu cầu người đại diện phải giải quyết. Những việc còn lại sẽ do Tomoe-sama, Shiki-sama, và đơn vị đối ngoại tái tổ chức.”
3.
Bây giờ là buổi trưa, nên…đến tối là sẽ xong, huh.
Tôi có thể giải quyết thêm 1 cái nữa cho ngày hôm nay.
Gần đây, tôi đã nhận thấy rằng khi bản thân nói rằng mình có thể xoay sở bằng cách nào đó, thì hầu hết đều dẫn đến một kết quả bi thảm.
Lần này, những người gặp rắc rối lớn sẽ là nhóm đối ngoại, người được gọi là Kuzu-san, đang đi xung quanh nhiều khu định cư khác nhau.
Mặc cho đôi khi Tomoe và Shiki như thế nào, họ thực sự có cái lưỡi bạc và làm đúng công việc của mình.
Đối với họ, định nghĩa về việc kiệt sức hoàn toàn khác, vậy nên ngay cả khi tôi đã cố gắng, với kinh nghiệm có đượcm tôi có thể chắc chắn nó không giúp ích được nhiều.
Thay vào đó, nó thường chỉ kết thúc bằng việc họ đi chơi với tôi.
“Vậy ông có thể chuyển một nhiệm vụ từ nhóm đối ngoại sang cho tôi được không? Nhân tiện thì về phần dịch chuyển tôi cũng sẽ giúp một chút.” (Makoto)
“Waka-sama, gượng ép bản thân—”
“Tôi không có gượng ép bản thân ở đây mà bởi vì tôi cảm thấy mình có thể nên tôi mới đưa ra đề nghị như vậy. Đừng lo lắng, tôi sẽ không muộn bữa tối đâu.” (Makoto)
“… Vậy thì, chỉ một thôi. Tôi sẽ điều chỉnh nhóm để vấn đề dịch chuyển không làm mất quá nhiều thời gian của ngài.”
“Cảm ơn. Vậy giờ, ai là khách hàng tiếp theo? “ (Makoto)
“Patrick-sama từ Công ty Rembrandt.”
“… Ông ấy tới đây mỗi tuần ha.” (Makoto)
“Đúng vậy.”
“Mặc dù, người đó bận rộn hơn tôi rất nhiều…” (Makoto)
“Ông ấy đảm bảo rằng sẽ đến đây mỗi tuần một lần hoặc nhiều hơn.”
“Hahaha… vậy là ông ấy lại sắp xếp một cuộc hẹn khác vào tuần tới sau hôm nay?” (Makoto)
“Không.”
“?”
“Ông ấy đã sắp xếp mọi thứ cho năm tới…”
“……”
“…”
“Có nghĩa là cửa hàng của chúng ta không nổi tiếng đến mức để ông ấy đặt hẹn nhiều như thế, huh.” (Makoto)
Thật sự cách đặt hẹn của Rembrandt-san thật kì quặc.
Không chỉ vào cuối năm mà trong cả năm tới vào mỗi tuần một lần hoặc nhiều hơn thế.
“Waka-sama, tôi xin lỗi, nhưng có vẻ như trong tình trạng hiện tại, để nhận được một cuộc hẹn với giám đốc điều hành và cấp cao hơn sẽ yêu cầu họ phải đợi nửa năm. Đối với những người mới, họ sẽ yêu cầu một số loại quan hệ thậm chí có thể đến hẹn 1 năm sau…”
Người lùn già vẫn đang trả lời nãy giờ đột nhiên nói ra một điều đáng sợ.
Tôi hiểu rồi, vậy là Công ty Kuzunoha đã trở thành một cơ sở nổi tiếng mà người ta không thể không hẹn trước.
… Tôi bắt đầu cảm thấy mình nên vặt kiệt sức lực của bản thân mình.
Nhóm đối ngoại đang được bổ sung nhân lực mỗi ngày, vậy nên tôi muốn tin rằng họ không bị khối lượng công việc đè bẹp.
“Ư-Ừ thì, không chỉ mỗi chúng ta mà cả thành phố cũng đều bận rộn.” (Makoto)
“…”
“Rembrandt-san đến sao…” (Makoto)
“Vâng!”
Người lùn già cúi đầu và rời khỏi phòng.
Thực sự đấy, Rembrandt-san… nếu có việc gì thì chỉ cần gọi cho tôi thôi, lúc nào cũng được và tôi sẽ đến.
Trong khi tôi đang nghĩ vậy, người đó bước vào phòng khách với một nụ cười sảng khoái.
“Heya, Raidou-kun! Trông ổn thế!” (Rembrandt)
“Ngài có vẻ vẫn trông như mọi—ngày ?” (Makoto)
Tôi nghĩ ông ấy sẽ đi thẳng đến ghế sofa, nhưng ông ấy lại đi đến một góc phòng.
Nói thế nhưng thực ra cái phòng nó không lớn đến thế.
Tôi có thể thấy nơi ông ấy đang hướng tới.
Đó là… vật trưng bày tôi đã yêu cầu mới đây để bù đắp cho sự trống vắng của căn phòng.
Lúc đầu, nó được đặt ở tầng một của cửa hàng, giống như một nơi trưng bày những đồ vật bí ẩn.
Nó có kích thước bằng một chiếc tủ lạnh gia đình.
Từ bên trong viên pha lê trong suốt, có rất nhiều thứ thú vị được bày ở đó.
Những thứ quý hiếm từ Thị trấn Sương mù và bên ngoài Tsige. Đôi khi cũng có những thứ được tạo ra bằng cách sử dụng ký ức của tôi để tham khảo ở đây.
Những mục được trưng bày sẽ thay đổi mỗi tuần một lần.
Hiện tại, để đảm bảo an ninh, bản gốc được đặt trong phòng tiếp khách còn ở tầng một là hình ảnh ba chiều.
… Chúng ta đang dần tiến tới tương lai.
“Uhm, sao ngài lại đến đây đột ngột vậy?” (Makoto)
“Những gì Công ty Kuzunoha bắt đầu gần đây… thứ ‘màn hình’ này, phải không nhỉ? Nó cực kỳ phổ biến ngay cả trong công ty của ta. Ta nghe nói cậu đã bắt đầu đặt nó trong phòng khách và ta có thể dành thời gian để quan sát nó… Trời ạ, nó thực sự rất thú vị.” (Rembrandt)
“Aah, đúng là tuần trước chúng tôi mới đặt nó ở đây. Ngài nắm bắt thông tin nhanh vậy?” (Makoto)
Nguồn tin của ông ấy thật không thể đùa.
“Bởi vì các cậu đã tạo ra một làn sóng với đồ gốm và sau đó là sơn mài theo cách này. Tất cả những thứ đó là của Công ty Kuzunoha, vì vậy nó đã gây được sự chú ý đối với những người có sở thích đó. Những người có đam mê của các quốc gia khác thậm chí còn vội vã mua nhà ở đây vì điều đó.” (Rembrandt)
“Đồ gốm, huh. Tomoe cũng nó thu hút. Tôi nghĩ tự mình làm ra chúng thú vị hơn là mua chúng, nhưng cũng có những người đam mê thích trải qua khó khăn khi đặt giá cao cho nó.” (Makoto)
“Hooh… cậu có thể làm chúng? Kể cả khi không phải là chuyên gia trong lĩnh vực đó sao? “ (Rembrandt)
“Vâng. Đó là cách những tác phẩm hàng nhái ra đời. Giờ nghĩ lại, ngài đã biết về đồ gốm trước khi chúng được trưng bày, phải chứ?” (Makoto)
“Ừm, bởi vì một đầu bếp có tên tuổi khá ổn bất ngờ mở một cửa hàng ở Tsige. Khi ta đến kiểm tra cửa hàng để tìm hiểu nguyên nhân, thức ăn được dọn lên đĩa sứ.” (Rembrandt)
“… Aah, tôi hiểu rồi.” (Makoto)
Do tính chất công việc, huh.
Mạng thông tin của ông ấy ở một cấp độ hoàn toàn khác.
“Sau đó, khi ta hỏi anh ta về rất nhiều thứ, mọi thứ trở nên quay cuồng, và kết quả là Công ty Kuzunoha. Điều tra một cái gì đó và kết thúc trở lại nơi bạn bắt đầu. Chuyện đó xảy ra thường xuyên, nhưng khi nhận được báo cáo đó, ta đã phải bật cười .” (Rembrandt)
“Mặc dù vậy, chúng tôi đã không thực sự che giấu nó. Chúng tôi cũng không thực sự nỗ lực để bán chúng .” (Makoto)
“Ừ. Ta nghe nói rằng có khoảng hai màn hình có thể được nhìn thấy từ quầy.” (Rembrandt)
Phần tối dưới ngọn hải đăng.
Ngay cả mạng lưới thông tin của Rembrandt cũng có những khoảnh khắc đó, huh.
“Một người lùn thường xuyên trông coi cửa hàng và Tomoe khá mê nghệ thuật gốm sứ, ngài thấy đấy.” (Makoto)
Nghệ thuật gốm sứ đã gây được tiếng vang ở Asora đến mức nó đã trở thành một phần đời sống sinh hoạt của họ.
Rõ ràng nó được sử dụng trong bộ đồ ăn sử dụng hàng ngày, làm bình đựng nước và làm vật liệu xây dựng ở một số khu vực. Không thể tránh khỏi việc một số kiệt tác sẽ được sinh ra từ đó, và chúng sẽ được sử dụng như một sự tán thưởng nghệ thuật.
Chúng thậm chí còn trở thành giải thưởng trong Bảng xếp hạng Asora.
“Đồ gốm sơn mài dường như cũng có kỹ thuật khá tốt. Mặc dù tôi nghe nói rằng nó khác với đồ gốm ở chỗ nó có một số phần bị nguyền rủa, khó nhưng không phải là không thể tái tạo.” (Rembrandt)
“Không đời nào. Chỉ là, vân gỗ của loại gỗ làm vật liệu khá đặc biệt, nên nó giống như là ngẫu nhiên. Nếu ngài thấy ổn với một cái đã được bày hiện vào ngày hôm trước, ngài có muốn có nó không? “ (Makoto)
“…Như thế có ổn không?” (Rembrandt)
“Tất nhiên. Tôi nghĩ đồ gốm và nghệ thuật gốm cuối cùng cũng sẽ bắt đầu được bán ở Tsige.” (Makoto)
“Có cảm giác như như quốc gia này sẽ còn được thúc đẩy hơn với điều đó.Một điều đầy hứa hẹn.” (Rembrandt)
“Tôi không nghĩ đó là vấn đề lớn như vậy, ngài biết chứ? Vậy nên, điều gì đã đưa ngài đến đây ngày hôm nay?” (Makoto)
“? 80% là điều này. 20% còn lại là để kiểm tra trạng thái của cậu, Raidou-kun.” (Rembrandt)
Rembrandt-san chỉ vào tủ trưng bày.
“Ngài đang nghiêm túc sao?” (Makoto)
“Nghiêm túc đấy. Nhân tiện, màn hình trước đây, cậu có biết rằng con mắt của mụ phù thuỷ của Công ty Couple đã trở nên đỏ ngầu trước nó không?” (Rembrandt)
“Bà gi—không, người đại diện tràn đầy năng lượng đó? Tôi không biết.” (Makoto)
Cái màn hình trước đó?
… Aah.
Chiếc xe chở đồ mới một tấn bánh?
Gọi nó là gì bây giờ?
Đó rõ ràng là thứ mà tộc lorelei và người lùn có ấn tượng sâu sắc. Họ chơi đùa với nó bằng cách di chuyển xung quanh các mảnh ghép và tận hưởng.
Nhân tiện, tôi đã bị sốc bởi thực tế là có một cách như thế này để di chuyển mọi thứ.
Về mặt kỹ thuật, nó là một nguyên mẫu thu nhỏ.
Chúng tôi đã thử đưa nó ra trưng bày tại cửa hàng.
Y như kế hoạch. Những đứa trẻ được bố mẹ đưa đến đều có đôi mắt long lanh vì điều đó.
Tôi nghĩ rằng chúng tôi đã trưng bày những thứ khá đẹp.
“Nhưng đó là gì vậy? Có vẻ như nó đang di chuyển chậm lại.” (Rembrandt)
Cái mà chúng tôi đang chiếu bây giờ cũng nằm trong loạt phim chuyển động.
Tôi có nên gọi nó là mô hình A thu nhỏ không?
Đó là một mô hình động cơ chứa đầy niềm đam mê và cá nhân tôi thích.
Hình ảnh thu nhỏ di chuyển mọi thứ đã trở nên phổ biến, vì vậy tôi nghĩ cái này cũng sẽ phổ biến với bọn trẻ.
Có vẻ như nó cũng rất phổ biến đối với một bà già.
“Đây là một stirl — à…” (Makoto)
“Raidou-kun?” (Rembrandt)
Một mô hình cho động cơ stirling.
Tôi nhận thấy rằng ngay cả khi tôi nói với ông ấy điều đó thì nó cũng chả giải thích được gì.
“Uhm… nó làm nóng không khí chăng? Không, hãy cứ nói rằng nó là một thiết bị thử nghiệm cho phép nhìn thấy sức mạnh của không khí được làm nóng…” (Makoto)
Ngay từ đầu, tôi không biết làm thế nào để giải thích phần động cơ.
Nếu tôi nhớ không lầm, đây là mô hình hiện tại, nó là một trong những động cơ đánh lửa làm nóng các xi-lanh từ bên ngoài bằng lửa.
Nhưng!
Thành thật mà nói, tôi chỉ biết khoảng một nửa logic đằng sau cách nó hoạt động.
Nó tỏa ra mùi hương của một động cơ vĩnh cửu tràn ngập hy vọng và ước mơ, nhưng chỉ là bây giờ.
Tôi chỉ đơn giản là nghe nói về thứ đó từ giáo viên trung học của tôi và mua một mô hình cỡ nhỏ bằng tiền túi của mình, được chứ?!
Tôi thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra khi người dân Asora cố gắng tái hiện lại điều này.
Tôi nghĩ cấu trúc của nó là: đốt nóng các đầu của xi lanh, và sau một thời gian thì bắt đầu quay vòng, và sau đó nó sẽ quay các bánh xe được kết nối.
Nó sẽ tiếp tục di chuyển trong thời gian đang nóng lên.
Nhân tiện, nó có thể tạo ra một tốc độ khá tốt.
Đó là lý do tại sao chúng tôi đã hạ thấp tốc độ của các mô hình bằng phép thuật để có thể nhìn thấy chuyển động của nó dễ dàng hơn.
“? Fumu. Nói cách khác, nó là một bài báo công nghiệp chuyển động bằng cách đốt nóng nó bằng lửa theo cách này .” (Rembrandt)
“Chà, đại loại vậy.” (Makoto)
“Các chuyển động khác nhau được tạo ra từ sự đốt… Ngay cả khi nhìn nó như thế này, tôi không thể hiểu logic, nhưng đây cũng là kiến
thức từ vùng đất hoang (Rembrandt)
“V-vâng.” (Makoto)
“Ngay cả khi nó di chuyển chậm, nó có thể thu hút sự quan tâm của một số nhóm người để hưởng thụ. Thật đáng buồn khi phải nói rằng nó không nhấp nhiều như vậy với m—” (Rembrandt)
“À, chúng tôi đang cố tình làm cho nó đi chậm – để ngài có thể thấy chuyển động của nó.” (Makoto)
“Hm?” (Rembrandt)
“Trên thực tế…” (Makoto)
Tôi đến bên cạnh Rembrandt-san và hoàn tác câu thần chú giảm tốc độ.
Tất nhiên, kiểu động cơ stirling mà tôi biết bắt đầu đi vào vòng tua máy ở tốc độ cao và các bánh xe cũng quay ở tốc độ cao.
“!!”
“Nó tiếp tục di chuyển theo cách này.” (Makoto)
“Liệu nó có chạy… mãi mãi?!” (Rembrandt)
“Thật không may, chỉ trong thời gian ngọn lửa đang làm nóng xi lanh ở đây.” (Makoto)
Nhược điểm là nó ồn ào.
Âm thanh rung động * dodododo * vang lên không ngừng.
Thật là hoài niệm.
Tôi đã để nó di chuyển quanh đầu bàn một lúc.
… Nó quá ồn ào, và cuối cùng tôi cảm thấy mệt mỏi với nó.
Nó nhắc tôi nhớ về một quá khứ đen tối của mình.
“…Hay đấy.” (Rembrandt)
“Thật đáng để trưng bày khi đó.” (Makoto)
“… Điều này thực sự thú vị. Quả thật.” (Rembrandt)
“Uhm, Rembrandt-san?” (Makoto)
“Ta nghe nói rằng cậu đang sử dụng một ‘màn hình’ vốn là một thuật ngữ xa lạ đối với tôi, và chúng ta lại ở đây … Cậu thực sự là một người ngoại lệ, Raidou-kun.” (Rembrandt)
“Tôi-vậy à.” (Makoto)
Một mô hình động cơ có thực sự thú vị không?
Chà, tôi nghĩ Rembrandt-san sẽ cảm thấy mệt mỏi với nó sau một thời gian.
“À, đừng để ý đến ta. Hãy tiếp tục lịch hẹn của cậu đi.” (Rembrandt)
“…Huh?” (Makoto)
“Ta sẽ quan sát điều này. Ah, ta sẽ thực sự biết ơn nếu cậu làm nó chậm lại như trước.” (Rembrandt)
Tôi đã chớp mắt vài lần.
Ông ấy đang nói rằng sẽ ở lại đây?
Nghiêm túc sao?!
“Đợi đã! Rembrandt-san, thật rắc rối! Bất cứ ai cũng sẽ căng thẳng và lo lắng khi thấy Rembrandt-san đứng ở góc phòng!” (Makoto)
“Cứ coi như ta không có ở đây. Vui lòng tiếp tục các cuộc thảo luận kinh doanh của cậu mà không để ý đến ta. Tôi sẽ không xem hay nghe bất cứ thứ gì đâu.” (Rembrandt)
“Đó không phải là vấn đề ở đây! Nếu việc kinh doanh của ngài đã kết thúc, hãy quay về ngay hôm nay!” (Makoto)
“Tôi có thể đã nhận được một nhiệm vụ khá quan trọng ngay bây giờ! Ngay cả khi cậu đang lên kế hoạch hủy diệt thế giới, ta sẽ hành động như thể ta không nghe thấy bất cứ điều gì! Vậy nên làm ơn!” (Rembrandt)
“Tôi sẽ không có những cuộc nói chuyện nguy hiểm như vậy đâu !!” (Makoto)
“Ngày mai! Được rồi, ta có thể đến vào ngày mai một chút được không ?! Chắc không sao đâu, Raidou-kun ?!” (Rembrandt)
“Tôi sẽ đợi ngài trong cuộc hẹn vào tuần tới!” (Makoto)
“Nhiều công việc hơn có thể được tạo ra cho các pháp sư cấp thấp, cậu thật tuyệt vời !!” (Rembrandt)
Tôi buộc Rembrandt-san phải ra đi một cách vô lý.
Không khác được.
Đúng vậy, tôi không có lựa chọn nào khác.
Sao lại về việc pháp sư kiếm được nhiều việc làm hơn?
Geez, không thể nào.
Tôi không ngờ những thứ bên trong màn hình lại thu hút nhiều sự chú ý đến vậy.
… ..
Uhm, những thứ tiếp theo được lên kế hoạch trưng bày là…
Một khung cảnh của một thành phố có đường sắt.
Một hộp âm nhạc mà bạn có thể chọn bài hát.
Một lư hương thác nước thu nhỏ.
Có thể thấy bài thơ qua nét vẽ của nữ họa sĩ thiên tài.
Một thiết bị biến đổi kỳ diệu, ge—
…
Tôi hầu như chỉ để những món đồ đó để trưng bày cho người khác, nhưng có vẻ như tôi nên kiểm tra chúng trước ngay cả khi mất thêm thời gian.
Hiện tại, tôi nên gửi lại diorama và ** tter. Cả sự tỉnh táo và bản năng của tôi đều mách bảo tôi điều này.
Ngoài ra, về một nữ nghệ sĩ thiên tài?
Người duy nhất tôi có thể nghĩ đến là Rinon.
Một bài thơ có thể được nhìn thấy qua hình vẽ?
Hả? Đó có phải là một bộ truyện tranh không?
Rinon là một thiên tài?
Manga, huh. Ngay cả khi tôi sai, tôi cảm thấy như điều tiếp theo sẽ bùng nổ ở Tsige, và điều đó sẽ rất thú vị.
Bây giờ tôi hiểu rằng để nó cho họ sẽ rất nguy hiểm.
Tôi đã nói với họ một con robot là không. Geez.
Tôi xác nhận điều nguy hiểm nhất một lần nữa.
‘ Tôi muốn một món đồ chơi như thế này! Con golem biến hình trong giấc mơ của bạn! ‘.
Người ta nghĩ rằng một món đồ chơi có kích thước bằng lòng bàn tay không phải là một con robot, huh.
Như thể tôi sẽ để cho những lời nói xoắn đó trôi qua!
Tinh thần của những người thợ thủ công Người lùn thật đáng sợ. Họ đẩy nó bằng bất cứ cách nào họ có thể nghĩ ra.
—End chap—