Đêm dài nói chuyện cùng Lime đã trôi qua, hiện tôi đang nhễ nhại mồ hôi với bài tập cung đạo mỗi sáng của mình.
Hơi cồn đã phần nào giúp nới lỏng cái miệng của Lime. Anh ta bộc lộ hầu như tất cả tâm tư, cảm xúc của mình về đám trẻ mồ côi, cảm xúc về Asora, và cả ấn tượng của bản thân sau khi chứng kiến các bài giảng ở cả Học viện Rotsgard và Asora.
Trên tất cả, bản thân anh từng là một đứa trẻ mồ côi, vì thế anh ta hiểu rõ sự bất hợp lí của việc bị thu hẹp các lựa chọn. Hơn hết, anh ta thú nhận với tôi rằng thay vì coi Asora là dị giới, anh ấy coi nơi này như vùng đất chưa khai phá ẩn chứa nhiều cơ hội.
「Sau khi bị kể nghe nhiều đến vậy…」〈Makoto〉
Nếu được hỏi rằng mọi định kiến của tôi về hân tộc sau cuộc nói chuyện đêm qua đã tan biến đi chưa, câu trả lời sẽ làđéo không.
Nhưng bây giờ tôi đã hoàn toàn nhận thức rằng tôi đã luôn ở thế chủ động phũ phàng với hân tộc mà không cho bọn họ lấy một cơ hội nào cả. Tôi cũng đã hiểu rằng việc chấp nhận hân tộc không phải lúc nào cũng đồng nghĩa với việc phải nai lưng gánh lấy gông cùm của thế giới Nữ thần vậy.
…
Cuối cùng, tôi cũng đã chấp nhận việc hân tộc nhập cư vào Asora – tất nhiên, có kèm theo những điều kiện.
Dẫu không phải là ngay lập tức, nhưng bóng dáng hân tộc sẽ xuất hiện tại Asora trong một tương lai không xa.
「Chà, giờ nghĩ ngợi quá nhiều cũng sẽ chẳng giải quyết được gì. Kaleneon đang có mối tương giao tốt với hân tộc, nên chắc là bằng cách nào đấy Asora sẽ xoay sở được thôi.」〈Makoto〉
Chúng tôi đã có tiền lệ về một thành phố, một xã hội có bán nhân và hân tộc chung sống sẽ thành ra như thế nào tại Kaleneon và Tsige rồi.
Và cả hai trông có vẻ là thành công đối với tôi.
Đây có thể là điều hiển nhiên, nhưng không phải là họ sẽ chắc chắn phải làm rối tung mọi thứ lên chỉ vì họ là hân tộc.
「…Chà, Lime làm mọi thứ rối tung hết cả lên.」〈Makoto〉
Dọn dẹp xong, tôi nở một nụ cười gượng khi nghĩ đến Lime, người đã tách ra hành động riêng ngay khi trời sáng.
Tôi gột sạch mồ hôi trong phòng tắm và thay quần áo.
Khi trở ra ăn sáng, đúng như tôi nghĩ… anh ta không còn ở đó.
Đó là cảnh thường thấy ở bốn người theo hầu tôi.
Lime đã bị lôi đi bởi Tomoe và Mio với với nụ cười đáng sợ trên mặt của họ ngay khi trời hửng sáng… và giờ thì chẳng thấy anh ta đâu cả.
Cái bầu không khí bình thường của mọi khi giờ lại đang sặc mùi đáng sợ.
Tamaki trông có vẻ vẫn bình thường, nhưng Shiki à, trông cái biểu cảm cứng đờ của anh ta kìa, chắc chắn anh ta biết điều gì đó.
…Ít nhất tôi phải đảm bảo cái mạng của Lime đã.
Sau khi cố đọc bầu không khí ở cái bàn ăn hơi nước âm ấm thoảng qua hiện có 4 người ngồi xung quanh này, tôi rút ra một kết luận… rằng tôi nên né cái chủ đề này đi.
「Buổi sáng tốt lành.」〈Makoto〉
『Buổi sáng tốt lành thưa ngài.』
Đó thực sự là khung cảnh buổi sáng thường thấy.
Mới đây thôi chúng tôi đã dùng khá nhiều bữa sáng kiểu Nhật, và hôm nay cũng vậy.
Sẽ có một hoặc hai thay đổi ở món nào đó trong thực đơn do những ý tưởng mới của Mio, nhưng sáng nay thì không.
Không có đêm dài vô tận, cũng không có cơn bão không tan.
Thời kì Karaage hỗn loạn đã kết thúc.
Nhân tiện, chúng tôi thường dùng bữa theo kiểu phương Tây vào cuối tuần.
Vì một vài lí do nào đó, phong tục của gia đình Misumi cũng đang được tiếp thu ở đây.
Kể cả Mio, tôi không nhớ mình đã kể cho ai cả.
『Itadakimasu.』
Không ai nói thêm lời nào, và chúng tôi cứ thế dùng bữa.
Tomoe và Shiki bắt đầu nói chuyện, Mio thì đang tương tư điều gì đó và trông có vẻ thỏa mãn.
Tamaki ngồi ăn với một nụ cười và cư xử một cách lễ độ, và khi nào cuộc trò chuyện được ném vào cô ấy, cô sẽ tham gia với biểu cảm như thể cô thực sự thích thú vậy.
Bữa sáng đã trở thành thời điểm để lên kế hoạch trong ngày.
Tomoe thì chủ yếu liên quan đến Tsige; Mio là về những nguyên liệu và việc khảo sát khắp nơi; Shiki sẽ quanh quẩn trong Học viện; còn Tamaki sẽ là người lắng nghe các báo cáo về ngôi đền tại Asora và về biển.
Thần giao cách cảm là thứ ma pháp tiện lợi, nhưng kiểu gặp mặt trực tiếp trao đổi thông tin như thế này đã trở thành một hoạt động thường ngày của chúng tôi.
〚Có thể gặp mặt nhau như thế này, chỉ là chuyện mới đây thôi… Sau khi chúng ta trở về từ Lorel, chắc thế nhỉ? Sau tất cả thì ai cũng bận rộn với công việc của mình.〛〈Makoto〉
Có thể là xử lí các vấn đề của công ty, các nghiên cứu, mối quan hệ của Hân tộc với Quỷ tộc.
Chúng tôi trao đổi mọi việc chỉ bằng thần giao cách cảm, và chỉ họp mặt vài lần trong tuần.
Tôi không thực sự ghét những lần chúng tôi mỗi người một ngả bận bịu trong công việc, nhưng cá nhân tôi lại thích được như hiện tại hơn.
Tôi đã khám phá được rằng không ngờ Shiki lại gặp khó khăn khi dùng đũa.
Có lẽ do chuyên tâm tu luyện, Tomoe gần như đã làm chủ được đôi đũa.
Kể từ khi học nấu ăn, Mio đã học được cách sử dụng bộ dụng cụ ăn uống đúng cách.
Tôi đã quen với đôi đũa ngay từ đầu, vậy nên không hề gì.
Tamaki lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Nếu có tồn tại một cuộc thi xem bạn có thể giữ cho đầu đũa của mình ít bẩn đến mức nào, cô ấy sẽ ở mức thông thạo mà chắc chắn sẽ giành được đai đen 10 đẳng.
Cái cách cô ấy dùng súp miso, cơm natto và cá rán thật là đẹp.
Và rồi chúng ta có Shiki, người thi thoảng dùng đũa như dùng nĩa vậy, và rồi bị Tomoe và Mio mắng sấp mặt.
Dù tôi đã bảo Shiki rằng không cần phải gượng ép bản thân khi mà có cả nĩa, dao và thìa, nhưng anh ấy lại là kiểu người không thích sự dễ dàng.
Dù bản thân không thừa nhận, nhưng thực sự là anh ta ghét thua cuộc.
Không có một quy tắc thực sự nào khi nói về các dụng cụ ăn uống ở Asora.
Chúng tôi theo chính sách mỗi chủng tộc có thể sử dụng thứ mà họ cảm thấy phù hợp nhất, và không có bất kì nghi thức phức tạp nào mỗi khi các chủng tộc tề tựu trên bàn ăn.
Bố m cầm quyền mà, cãi con coo. (Sau tất cả thì tôi cũng là người đứng đầu)
Ngay cả khi tôi có đưa ra một vài quy tắc mà bản thân thậm chí còn chẳng nhớ rõ, nó chẳng mang lại lợi lộc cho ai cả.
「Đây là một điểm đáng chú ý đó-ja no. Đúng là chúng ta cũng cần Waka để đưa Học viện vào đúng vị trí.」〈Tomoe〉
「Đúng như Tomoe-dono nói. Có vẻ như tốt nhất chúng ta cũng nên ra mặt ở Koran nữa…」〈Shiki〉
Thị trấn cảng Koran đã thông báo rằng họ sẽ tham gia Tsige tới Rotsgard.
Có vẻ Tomoe và Shiki đang nói về kế hoạch của tôi cho ngày hôm nay.
Tôi không thực sự có một kế hoạch đặc biệt nào hôm nay cả.
Nếu vậy, tôi có thể di chuyển tùy ý muốn vào buổi sáng và chiều, và cũng chả sao nếu bất chợt có thêm vài kế hoạch.
Dạo đây không có cuộc hẹn nào liên quan đến Hiệp hội Thương nhân; các công ty đang tuyệt vọng trong việc điều tra vị trí của họ tại Tân Tsige, và đang cố gây dựng lên địa vị cho chính mình.
Dạo gần đây khá nhiều cuộc họp thường xuyên diễn ra, bất kể đó là công ty lớn hay nhỏ.
Vì bản thân Công ty Kuzunoha cũng “lớn”, nên tôi đã phải tham dự một vài cuộc họp, số còn lại tôi đã giao cho các nhân viên khác của mình.
Ở những cuộc họp tôi phải tham dự, tôi sẽ ra mặt ít nhất một lần, và giải thích tình hình, vì thế không còn nhiều xích mích và hiểu lầm như trước nữa.
Tình hình này chắc hẳn là‘sóng biển đã tạm lắng’, nhỉ.
Dù cho quyết định của Tomoe và Shiki có ra sao, tôi cũng sẽ giải quyết được thôi. Quất hết.
「Dạo này không có nguyên liệu gì được tìm thấy ở biển sao?」〈Mio〉
Mio nhìn Tamaki, rồi ném cho cô một chủ đề.
Hai người này thỉnh thoảng sẽ tranh cãi về vấn đề nấu nướng, nhưng mối quan hệ của hai người họ lại rất tốt.
Đó là góc nhìn của tôi về họ, nhưng với cái điệu ‘ufufu’ và ‘ara ara’ đó… tôi cũng không chắc nữa.
「Có thể nó sẽ không phù hợp với bữa ăn thông thường của chúng ta, nhưng nghe nói rằng bọn họ đã tìm thấy một con sò khổng lồ.」〈Tamaki〉
「Sò?」〈Mio〉
「Là một loài không di chuyển nhiều, và luôn nằm yên vị dưới đáy biển cùng cái miệng luôn mở ra.」〈Tamaki〉
Một loài sò yên vị dưới đáy biển sao.
Kiểu như ‘Tairagi’, phải không?
Phần cồi của nó cực kì ngon.
Tôi mới chỉ ăn nó một lần, vì thế những ấn tượng về nó có thể sẽ dần xuất hiện trở lại; mỗi tội tôi chỉ nhớ là nó ngon thôi.
‘Isobeyaki’… oops, tôi lại nhớ về nó.
「Lại một loài bất thường nữa.」〈Mio〉
「Nó sẽ ngoạm đấy. Nó có sức chiến đấu cao, và nếu cô lại gần và để nó tóm được, rõ ràng cô không đời nào có thể thoát được.」〈Tamaki〉
Cái gì đấy, Tôm tít à?
「Nếu việc chỉ bị ngoạm đã đủ khiến người ta rơi vào thế cờ bí, hẳn nó có kích thước của một con người nhỉ?」〈Mio〉
「Không, nó to bằng cả một căn nhà cơ. Tôi chuẩn bị được dẫn tới nơi ở của nó, vì thế, Mio-san muốn đi cùng tôi đến đó không?」〈Tamaki〉
…
À, phải rồi.
Đây là Asora mà nhỉ.
「…Mùi vị thế nào?」〈Mio〉
「Nó là thứ nguyên liệu khá rắc rối để lấy được, nhưng nó rõ ràng là thứ cao lương mĩ vị. Tộc Hải Vương và tộc Lorelei đã không ngớt lời ca ngợi nó.」〈Tamaki〉
「Tôi đi.」〈Mio〉
Một con sò với kích thước một ngôi nhà huh.
Dù một phương pháp chế biến riêng cho nó đã được tạo ra, nó chỉ phù hợp với những buổi đại tiệc.
Nói đến to lớn, đã khá lâu rồi kể từ lần tôi ăn con cua cạn của vùng đất hoang… tôi cũng muốn ăn vài miếng.
Tôi nên thử hỏi xem liệu có chủng tộc nào ngoài kia đang có kế hoạch đi săn vài con như việc luyện tập hay không.
Mỗi chủng tộc có gu ăn uống của riêng họ.
Những người ở nhà bếp rất có thể ăn giống như chúng tôi.
Tôi thấy ổn với việc tất cả mọi người dùng bữa cùng nhau ở một cái bàn lớn, nhưng tất cả các chủng tộc đều lịch sự từ chối.
Ăn uống ở một cái bàn cỡ gia đình cùng vài người khá là hoài niệm và tôi thích nó, vì thế tôi không thực sự phiền.
Những người làm bếp được Mio đào tạo sau này sẽ trở lại nhóm của họ và cống hiến hết mình cho việc nấu nướng.
Vì thế, cách nấu ăn ở đây đều theo phong cách Mio – đó là điều không thể tránh được.
Cuối cùng, chắc hẳn sẽ có nhiều biến thể được sinh ra từ đó.
Tôi thực sự vui mừng vì công việc nấu nướng cuối cùng cũng được thành lập tại Asora.
「Waka, có vẻ hôm qua ngài đã đi đâu đó, nhưng ngày hôm nay ngài có cuộc hẹn nào không?」〈Tomoe〉
「…Không, hôm nay không có gì đặc biệt cả. Kế hoạch duy nhất là việc dạy cung đạo một chút vào ngày mai ở nhà trẻ thôi.」〈Makoto〉
「À, ngài nói mới nhớ, ngài đang chiều theo thỉnh cầu của một cô gái tên Ates nhỉ.」〈Mio〉
Khi tôi trả lời Tomoe, Mio tham gia cuộc trò chuyện như thể nhớ lại điều ấy.
Thật kì lạ khi tôi nhớ lại việc đi kiểm tra các fan club của hai người này.
Aah, tôi vẫn chưa nói cho cả hai biết vấn đề của các fan club.
Vì là các fan club không chính thức, vì thế tôi nghĩ không cần phải cho họ biết làm gì.
Đằng nào Lime cũng sẽ nói với Tomoe về việc truyền bá nghệ thuật làm gốm, vì thế sau cùng cô ấy hẳn cũng sẽ nhận ra sự tồn tại của bọn họ thôi.
…Đấy là chỉ khi Lime vẫn còn sống.
「Thế thì… có thể đi cùng tôi một chút không ạ? Tôi sẽ tới Koran để gửi đi vài lời chào, và sẽ thuận tiện nếu Waka định đi với tôi. Tôi nghĩ tới trưa là sẽ xong thôi.」〈Tomoe〉
「Hiểu rồi. Vậy thì, ta sẽ ăn trưa ở Koran. Ổn chứ Mio?」〈Makoto〉
「Vâng ạ. Vậy thì em sẽ làm chủ yếu là thịt vào bữa tối vậy.」〈Mio〉
「Cảm ơn em. Giờ thì, xét theo những lời của anh, buổi chiều sẽ là Học Viện, phải chứ?」〈Makoto〉
Tôi chuyển ánh nhìn sang Shiki.
À, nghĩ lại thì, Shiki cũng có các fan club nhỉ.
Tôi nghĩ điều đó cũng khá là điên rồ ở Học Viện, dù chưa tìm hiểu ấn tượng của Shiki trong mắt người dân Tsige.
Đánh giá của Rembrandt-san và Morris-san về anh ấy khá tốt, vì thế tôi không bận tâm quá nhiều về nó.
「Có những bài giảng, nhưng thi thoảng cũng có các cuộc hẹn từ văn phòng điều hành và cấp trên thưa ngài. Ngoài ra…」〈Shiki〉
「?」〈Makoto〉
「Phía nhà thờ đã có những động thái của họ.」〈Shiki〉
「À, anh nhắc mới nhớ…」〈Makoto〉
Có tồn tại vấn đề của Giám mục-san.
「À không, không phải nó đâu, là về tên bệnh nhân… không, là cựu bệnh nhân thưa ngài.」〈Shiki〉
「…À.」〈Makoto〉
Là người từ Vương quốc Aion.
Đúng là có thật.
Điều gì đó về đứa con trai của một Đại tướng hay là của một quý tộc nào đó.
「Cả hai vấn đề tuy đều nhỏ, nhưng tốt nhất Waka-sama nên tới và xử gọn luôn ạ.」〈Shiki〉
「Hiểu rồi. Vậy thì, chiều nhé. Nếu có thời gian, tôi cũng sẽ tham dự bài giảng.」〈Makoto〉
「Cảm ơn ngài rất nhiều.」〈Shiki〉
Hừm.
Liệu mớ bòng bong sinh ra từ việc Tsige giành độc lập có thể được xử gọn trong lần này không?
Vậy thì, tôi tự tin rằng điều này là hoàn toàn có thể… phủ định.
Tsige sẽ tăng tốc.
Tôi cũng sẽ cố hết sức mình, để chỉ ít, có đủ sự nhàn rỗi và rồi có được những buổi sáng như thế này.
◇◆◇◆◇◆◇◆
Cùng tua ngược thời gian một chút.
Sau màn tán gẫu xuyên đêm, hai người đàn ông chào đón ánh ban mai.
Một trong số họ đã xách mông đi luyện cung đạo như thể chưa từng có một đêm thức trắng, và cũng như thể không hề bét nhè vì rượu.
Vậy, người còn lại thì sao?
Anh ta đang bông đùa về việc có hai bông hoa ở hai bên và bị lôi xuống một căn phòng dưới lòng đất.
「… Độc chiếm Waka suốt một đêm sao? Nhà ngươi đã trở thành ông to bà lớn rồi đấy nhỉ, Lime?」〈Tomoe〉
「Cạo lông, nhổ tóc, đem đi cọ nồi, lau nhà… Cái nào bây giờ nhỉ?」〈Mio〉
「Hiiiiih!」〈Lime〉
「Bọn ta đã bảo ngươi không được làm phiền Waka vào ban đêm càng nhiều càng tốt cơ mà.」〈Tomoe〉
「Bọn ta đã bảo ngươi rất nhiều lần, đúng không?」〈Mio〉
「Hôm nay…hôm nay là bất đắc dĩ!」〈Lime〉
「Hảả~? Ba cái thứ như ‘con đường của những đứa trẻ mồ côi’ có thể để ngày mai hẵng bàn, hoặc ngày mốt, lúc quái nào mà chẳng được trừ lúc ấy ra?!」〈Tomoe〉
「Không đời nào điều đó lại có đủ giá trị! Để lấy đi những đêm của ta! Với ngài ấy!!」〈Mio〉
「… Không không không, Boss không có vẻ gì là cảm thấy có vấn đề về điều đó đâu ạ… Tuy nghe thô lỗ, nhưng… chỉ là một đêm thôi mà. Hôm nay sẽ lại có một đêm nữa đó, hai chị hiểu ý em chứ-ssu yo?」〈Lime〉
『… …』
Lime nằm lạy dưới đất trong khi cố thanh minh với hai bông hoa – Tomoe và Mio. Hai người nhìn vào mặt nhau… sau đó lắc đầu.
Đó không phải là phản ứng của sự chấp thuận.
Mặc dù anh ta đã thành công đạt được mong muốn lớn nhất của cuộc đời mình một cách an toàn, nhưng tại sao mọi thứ lại thành ra thế này?
Anh ta hiện đang chìm trong hỗn loạn.
「Còn đêm qua thì sao?」〈Mio〉
「…Dạ?」〈Lime〉
「Đêm qua sẽ không bao giờ quay trở lại đâu-ja ro.」〈Tomoe〉
「Đúng vậy-desu wa. Cậu không có khả năng thao túng thời gian, vậy mà dám mở mồm nói rằng đêm sẽ lại tới. Đêm của ngày hôm qua, nó đã một đi không trở lại rồi…」〈Mio〉
「H-Haha, thôi nào, hai người. Mọi thứ với Boss chỉ mới bắt đầu, và hai chị đều chỉ mới chân ướt chân ráo bắt đầu làm chuyện ấy, vì thế… xin hãy bình tĩnh. Trước hết hãy hít thở sâu, và sau đó chỉ cần dồn hết xúc cảm ngày hôm qua vào đêm nay… nhé?」〈Lime〉
Lime tự hỏi tận tâm anh ta đang nói cái mẹ gì không biết nữa.
Hai người cấp trên tuy hay nghiêm khắc nhưng lại khôn ngoan của anh hiện đang hoàn toàn phát điên.
「lý do con coo.」〈Tomoe〉
「Có tội.」〈Mio〉
Hai người ấy trưng ra khuôn mặt vô cảm.
Dù chỉ là một đêm.
Dù chủ nhân Makoto của họ vẫn như thường lệ.
Lime đứng hình, tự ngẫm: ‘thật đấy à?’
Tomoe nhìn lên cao hơn một chút khuôn mặt của Lime.
「?」〈Lime〉
「Umu, đầu tiên chúng ta bắt đầu với tóc.」〈Tomoe〉
「Nhất trí. Tôi còn có việc phải làm, vì thế cùng xả giận thật nhanh nào.」〈Mio〉
「May cho ngươi, mới chỉ là trước bữa sáng thôi đấy…」〈Tomoe〉
「Đúng là ngươi may thật đó.」〈Mio〉
「L-Làm ơn tha cho em!!!」〈Lime〉
Người ta bảo nhau rằng hôm đó ở Tsige không ai thấy bóng dáng Lime đâu cả.
—END—