Về phần xưng hô, t nghĩ cứ để gọi là anh ta với Root, main chỉ là dị ứng thôi mà, có ác ý gì đâu :v riêng với Tomoe và Mio thì để gọi là hắn/ngươi vì cả 2 đều không ưa nó (khá chắc kèo luôn) Và cuối cùng, Mio iz da bezt, chúc mọi người đọc vui vẻ =))>
=====================================================
“Giờ thì, có cả một núi thứ tôi muốn nghe từ anh đấy, nhưng trước tiên, tại sao anh lại ở đây?” (Makoto)
“Tất nhiên là, để gặp cậu rồi.” (Root)
Tầng cao nhất ở tân trụ sở chính của công ty Kuzunoha. Sau khi giải thoát Root khỏi việc bị giam cầm ở văn phòng mình, anh ta đã bình thản nói vậy. Ah, đương nhiên là, tôi đã vào bằng cửa sau. Quả như dự đoán, nó sẽ tệ nếu khách hàng đang mua sắm biết rằng tôi đã trở lại, tất nhiên là, tôi có thể đơn giản giải thích cho họ là không phải như vậy, nhưng tôi đã quyết định không để lộ nó.
“Okay, đó có thể là một trong những lí do nhỉ. Thế, lí do còn lại?” (Makoto)
“Đi điều tra Hội mạo hiểm giả ở Tsige. Có vẻ các khu vực quanh đây đều huyên náo, nên tôi chỉ đến để xác nhận thôi. Và sự thật là, có vẻ như Hội phối hợp khá tốt với những chuyển động của thị trấn.” (Root)
“Yeah.” (Makoto)
Điều đó chính xác như những gì anh ta nói. Chúng ta đang có Hội mạo hiểm giả hợp tác hết mình. Nghĩ về chỗ làm việc công cộng mà Root nói, và về tính trọng yếu của Hội mạo hiểm giả, chỉ với việc có nó như một phòng họp thôi đã giúp rất nhiều rồi.
Với vấn đề tiến tới độc lập và cuộc đảo chính ở Aion, có rất nhiều lí do cho anh ta tới đây để điều tra. Vậy, hắn ta đơn giản là bay đến đây ngay khi nghe về tôi từ Sofia, nhưng lại không có vẻ gì là hắn ta có động cơ nào ẩn sau ư?
Ể? Root đấy ư?
Nhưng những gì hắn ta nói cũng có lí. Nó nghe cũng thuyết phục nữa.
“Makoto-kun?” (Root)
“Có thực là chỉ mấy lí do đó không đấy? Anh không âm mưu gì đấy chứ?” (Makoto)
“Không có không có. Tôi đã nghe từ báo cáo của cô gái đó rằng cô ấy đã gặp cậu, nghe được một cái tên hoài niệm, và rằng cậu sẽ tới Tsige. Hội ngộ với Makoto-kun chỉ là may mắn thôi, nhưng tôi đã nghĩ là nó sẽ tốt khi tới Tsige ít nhất một lần, chỉ vậy thôi.” (Root)
Cười nhẹ, hắn ta vẩy hai lên trước mặt mình và cười.
“…Vậy thì chủ đề đó ổn thỏa rồi. Điều thứ hai, Sofia tôi mới gặp không lâu trước đó, điều đó là sao vậy? Anh có ý định gì?” (Makoto)
“Uh, yeah. Nó là thật khi tôi đã nghĩ đến việc tạo một bất ngờ nhỏ cho Makoto-kun, nên tôi đã giữ bí mật. Uhm… nói thế nào nhỉ… Makoto-kun, không phải cậu đặc biệt tức giận sao? Giờ khi tôi nghĩ về nó thì, tôi cảm thấy nó như mới vừa nãy nữa…” (Root)
“Tôi đã nghe và biết được khá nhiều thứ anh dính dáng tới đấy, và tôi đã thấy tận mắt vụ của Sofia mà. Nghĩa là sẽ có không ít thứ để hỏi đâu. Root, sau những gì đã xảy ra, chẳng phải anh đã kết liễu Sofia ư? Tại sao cô ta vẫn còn sống, hơn nữa, còn trẻ ra?” (Makoto)
“Thứ mà tôi dính dáng tới, à. Tôi không nghĩ là mình đã làm những gì khiến cho Makoto-kun ghét mình đến vậy. Còn nữa, về cô gái đó, tôi đơn giản chỉ khiến cô ta nhận trách nhiệm cho những gì cô ta làm, cậu biết không?” (Root)
“Trách nhiệm ư?” (Makoto)
Root đáng lý phải thu hồi sức mạnh của những rồng thượng đẳng từ Sofia và xử lí cô ta. Tôi đã nghĩ đó là cái kết cho mạo hiểm giả được gọi là Sát Long Nhân, nhưng không, hắn ta xáo trộn kí ức của cô ta và khiến cô trẻ lại. Khi tôi hỏi lí do, điều tôi nhận được từ Root là từ “trách nhiệm”.
“Sofia và Lancer đã tự ý làm những gì chúng muốn vì mục tiêu của bản thân. Tất nhiên, đã có không ít sự hi sinh vì nó. Vì sự can thiệp của chúng, đã có một số quốc gia tàn lụi rồi. Số lượng người người và thiệt hại về vật chất vẫn chưa được xác định rõ ràng. Sự hỗn loạn chúng gây ra khi tận dụng cuộc chiến cũng đáng xem xét. Khi Lancer tăng trưởng đến một mức độ nhất định, tôi sẽ khiến hắn trở về cội nguồn của hắn, và sẽ khiến hắn làm việc như một con rồng cung cấp các thử thách, y như Grount. Đấy là nếu hắn không làm những thứ như vậy đến giờ. Giờ thì, về Sofia…” (Root)
“Về Sofia, huh. Cô ta đã chưa làm gì như là hối lỗi cả. Cô ta sẽ không hối tiếc đi trên con đường cô ta đã chọn đâu. Nó là như vậy đấy, anh biết không?” (Makoto)
“Yeah, thậm chí ở ranh giới cái chết, cô ta vẫn phun ra những câu từ không xứng đáng tới tôi.” (Root)
Với cả hai bàn tay nắm nắm chặt, anh ta nhún vai. Nó nghe đúng như giây phút cuối đời của ai đó như Sofia.
Tôi phần nào đó có thể nói rằng cô ta sẽ không làm gì đó như biện hộ cho mạng sống mình đâu.
“Thế, mọi chuyện đã đến mức như vậy rồi, mà cô ta sẽ không được chết ư?” (Makoto)
“Ahahaha! Ôi cha, Makoto-kun, chả giống cậu chút nào.” (Root)
“Cái gì?” (Makoto)
“Chết và thế là hết. ‘Nghĩ cái chết như việc chịu trách nhiệm ư, đừng có đùa’, chẳng phải đó là điều mà cậu cũng đã nói sao? Thậm chí nếu một tội ác được gây ra, có một giới hạn về những điều mà một người có thể chịu trách nhiệm khi cái người giữ cái tên đó phải chết. Hiển nhiên, đó không phải là điều có thể tha thứ được. Cho nên, đó là yếu điểm của con bé.” (Root)
“…”
Đúng vậy.
Tôi không biết là khi nào, nhưng tôi nhớ có cuộc nói chuyện như vậy ở Rotsgard, với Tomoe và Root. Tôi nghĩ nó xoay quanh *seppuku*.
Khuấy đảo xã hội rất nhiều, và khi họ nhận ra mục tiêu của mình không thể được hoàn thành, họ bác bỏ việc sống trong sự nhục nhã và chọn tự sát. ‘Tất cả trách nhiệm đều đặt lên tôi, nên tôi muốn đặt dấu chấm hết cho cuộc đời mình’, điều đó thật ích kỉ, là những gì tôi đã nói. Um, tôi nhớ mang máng mình đã nói thế với cả hai trong khi say.
“Tôi cũng có quan điểm giống cậu. Thật sai trái khi nghĩ với cái chết, những trách nhiệm của bản thân sẽ ngưng việc săn lùng mình. May mắn thay, cô ta là một mạo hiểm giả có năng lực. Cô ta cũng là vật chứa có trong mình chút sức mạnh của tôi nữa mà. Đó là lí do tôi đã quyết định thổi sự sống vào bên trong cô ta nhằm tái chế.” (Root)
“Tái chế à…” (Makoto)
“Bằng cách cho cô ta làm việc với danh nghĩa mạo hiểm giả dưới sự kiểm soát trực tiếp từ Hội mạo hiểm giả, tôi sẽ cho cô ta làm các việc giảm thiểu lượng vấn đề trong thế giới. Nói cách khác, tôi đang cho cô ta chịu trách nhiệm đấy.” (Root)
“…Và tại sao anh lại xáo trộn kí ức cô ta thế?” (Makoto)
Root dường như không do dự gì khi giải thích lí do anh ta hồi sinh Sofia, và về việc cô ta đang làm nữa.
“Đó là một câu hỏi ngốc nghếch đó, Makoto-kun. Với tính khí của cô ta, chắc chắn cô ta sẽ không ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của tôi rồi. Như cậu đã thấy, cô ta đã bị hận thù chiếm lấy mà.” (Root)
“Đó là lí do anh tẩy não và tiêm nhiễm vào đầu cô ta rằng ‘mình sẽ vui vẻ làm cho người cha yêu quý’ của mình hả?” (Makoto) .>
“Thành thật mà nói, tôi còn không quan tâm đến quan hệ của cón bé với tôi. Tôi đơn giản chỉ khơi dậy ham muốn đang ngủ yên của cô ta sau khi đã *lột sạch*, và ghi đè lên những kí ức của một môi trường khiến con bé có thể chấp nhận dễ dàng hơn. Thật tình, tôi đã cười đấy, cậu biết không? Con bé đã ghét tôi đến vậy, và, cách nuôi dưỡng hằng mơ ước của cô ta là được yêu thương bởi tôi, phát triển sức mạnh một cách tối ưu, và cống hiến cho xã hội. Thật tình, con bé đã đi một lối hoàn toàn trái ngược với nó.” (Root)
“Root…” (Makoto)
“Nó là thật tôi đã làm cậu bất ngờ không cần thiết. Nếu đó không phải là một bất ngờ thú vị cho Makoto-kun, thì tôi xin lỗi. Nhưng, nó có thực sự là điều đáng để tức giận không?” (Root)
“…”
“Sofia và Lancer thực tế đã gây nên hỗn loạn trong thế giới. Nếu như cậu muốn, tôi thậm chí có thể cho cậu thấy chi tiết về khoản thiệt hại trong tương lai. Chúng cần phải hối lỗi về điều đó. Nếu có thể, bằng chính đôi tay chúng. Có đúng không?”
“…”
Điều đó có lẽ đúng, nếu có thể, thì cứ để nó diễn tiếp như vậy.
Thì ra là vậy.
Tôi đã cảm thấy những từ ngữ đó có ý nghĩa khá xa vời đối với một người như tôi, và rồng Root.
Đúng vậy, bởi đây là cách suy nghĩ của tôi, và sự thật là, tôi vẫn nghĩ theo cách này. Có thể gọi nó là sự ăn năn hối lỗi không khi bạn phải thử mọi cách và làm những điều như hồi sinh và chơi đùa với kí ức của họ?
Nó có thể được nhận định như sự hối lỗi của Sofia đã gây hại đến họ không?
“Sofia hiện tại đang cố hết sức mình làm việc. Cô ta cũng đang cố gắng giải quyết việc tái xây dựng Kaleneon. Không phải bởi vì ‘phần thưởng khá tốt’ hay ‘có một đối thủ đáng gờm’, nó đơn giản vì cô ta hạnh phúc rằng đó là vì lợi ích của thế giới. Cô ta cũng đã nhận được quá khứ mà mình mong ước. Không ai phiền muộn về nó, và tôi nghĩ nó là một quyết định đúng đắn có lẽ vậy.” (Root)
“Không ai phiền muộn,
huh.” (Makoto)
Quả như tôi nghĩ, đây là cái mà người ta gọi là sự khác biệt trong cách nhìn à?
Trong lời giải thích của Root, tôi không cảm thấy có âm mưu khó chịu nào cả.
Không, cho tôi một bất ngờ như này thì vẫn hơi khó chịu đấy.
Với người đã sống lâu năm như anh ta mà nói, có vẻ như việc hồi sinh một hân tộc đã chết không phải là khó khăn.
Giờ khi tôi đang nghĩ về nó, thậm chí khi Lancer biến đổi một kẻ gan dạ nào đấy thanh một thanh kiếm cho bộ sưu tập của mình, không có vẻ như anh ta đã làm gì nhiều để ngăn hắn lại, và cho dù anh ta có hành động như thể mình là một hân tộc, nó có thể hơi sai để nói chuyện với anh ta với nhận thức về giá trị của một người.
Anh ta thường cư xử như một hân tộc một cách lạ lùng, nên đôi lúc nó thực sự khiến tôi bối rối.
Không ai phiền muộn.
Điều đó đúng.
“Vậy có nghĩa là… Sofia đã được tái sinh…” (Makoto)
Vào thời điểm đó, Sofia đã bị Root gϊếŧ.
Sofia đó đã biến mất, và Root đã cho cô ta cuộc sống cô hằng ao ước, và rồi cô được tái sinh.
Do đó, để khiến cô ta hối cải về tội ác mình gây ra dù chỉ một chút, Root đang bắt cô ta làm việc.
Haha.
Nghĩ lại về nó theo cách ấy, tôi có thể thấy sự kinh tởm không lời nào có thể mô tả nổi của Root, tôi khi thấy Sofia tôi cảm thấy thứ gì đó trong tôi đã vơi bớt đi.
Tôi có thể cũng đang dần trở nên kì lạ.
Những quan điểm của tôi về cái chết bên trong mình, có những lúc nó không hàm chứa nhiều ý nghĩa như khi tôi nói về nó với ai đó tầm cỡ Root.
Trong những kiểu hội thoại này, Shiki thi thoảng cũng như vậy.
“…Vậy, mọi chuyện chỉ thế thôi. Sẽ ổn hơn khi để cô ta trẻ hơn chút nữa, nhưng độ tuổi đó đã là thuận tiện nhất cho cô ta áp dụng những kĩ thuật và vốn hiểu biết cô học được rồi, nên nó đã kết thúc như vậy. Nó không giống như tôi đang thử kiểm tra xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ của Makoto-kun đâu nhé.” (Root)
…hắn ta không hề có âm mưu đằng sau đâu, nhỉ?
Ừm, hãy dừng việc điều tra sâu hơn lúc này đã.
Ngay từ đầu, đây là một diễn biến không ngờ tới mà. Vấn đề thực tế bây giờ là Rokuya-san và nhóm của anh ta. Về sự bất tử của bọn họ. Và rồi… tôi có thể sẽ không hi vọng gì khi Root đã buột miệng lẩm bẩm về con rồng Futsu.
Rokuya-san bảo tôi giữ bí mật về người thứ hai, nên thật khó chịu khi tôi không thể giải quyết vấn đề đó.
“…Vậy, có ổn không khi xem Sofia như một nhân công?” (Makoto)
Những thứ này không phải câu từ tôi cằn nhằn về Root.
Chúng là những câu từ đã lọt ra khỏi miệng tôi để xác nhận với bản thân mình.
“Nó sẽ giúp tôi nếu cậu làm vậy đấy. Có vẻ như sự hiểu lầm này đã được giải trừ một chút rồi. Nhưng trông như cậu vẫn còn muốn hỏi gì đó nữa nhỉ. Ổn thôi. Hãy làm một buổi ‘xin hãy dạy em, Root-sensei’ nào.”
Vì lí do nào đó, Root đã làm một biểu hiện chiến thắng khi đang ưỡn ngực.
Cho dù vậy, não tôi có thể hiểu, nhưng đâu đó trong tim tôi vẫn không hoàn toàn chấp nhận nó.
Nói thế nào nhỉ, nó như thể còn gì đó mơ hồ trong một góc của nó. Nhưng anh ta là người đang đề nghị để kể cho tôi, nên thay vì điều tra về thứ cảm giác lơ mơ của mình, sẽ tốt hơn khi đổi chủ đề thành một thứ khác.
“Về Hội mạo hiểm giả và những mạo hiểm giả khởi nguyên đi.” (Makoto)
“!! Quả như mong đợi, hay đúng hơn là, cậu thực sự đụng ngay những chỗ khoai nhất, Makoto-kun. Khi tôi đã nghe thấy cái tên của Azu-kun ở hội, một phần tâm trí tôi tự hỏi liệu có phải như vậy không nữa.” (Root)
“Tôi đã nghe một câu chuyện rất khác so với cái anh kể cho tôi lúc trước. Và rồi, tôi đã bắt đầu nghĩ rằng mình muốn nghe nó dưới góc nhìn của anh đấy.” (Makoto)
“…Tôi đã nghĩ rằng điều đó là có thể, nhưng… Ra thế. Cậu đã gặp bọn họ huh, ai đó trong số họ. Nhân tiện, cậu có thể nói cho tôi cậu đã nghe nó từ ai không?” (Root)
“…Từ một người có tên Rokuya-san.” (Makoto)
Nói cho anh ta điều đó thì ổn thôi, để vấn đề về Futsu qua một bên.
Dường như họ đã từng là bạn mà nhỉ.
Hay đúng hơn, là đã có những người mà “người phụ nữ” mang tên Root có một mối quan hệ thể xác ấy.
Với cái tên biếи ŧɦái này. Tôi chẳng thể hình dung được ấy. Nó đã không còn là một vấn đề ăn thịt hay ăn cỏ nữa rồi.
“Là anh ta huh. Anh ta vẫn ổn chứ?” (Root)
Như thể đang hỏi về tình hình hiện tại của một cố hữu, có chút hoài niệm trong mắt Root khi anh ta hỏi tôi.
…Đây là lần đầu tiên… tôi thấy Root làm bộ mặt như này.
“Ờ, tôi nghĩ anh ta vẫn ổn.” (Makoto)
“Vậy à. Như mọi khi, anh ta vẫn tách mình khỏi thế giới, thích vẽ tranh, và khi anh ta sát sinh, anh ta vẫn làm mặt buồn chứ? (Root)
“Không, thực ra, tôi mới chỉ nói chuyện với anh ta, nên tôi không biết nhiều lắm. Có vẻ như có bầu không khí của một trận dọa chiến, nhưng tôi không có ý định để bị gϊếŧ, nên tôi không nghĩ mình sẽ xác nhận được.” (Makoto)
“Trận chiến ư? Hmm, nếu tôi nhớ đúng thì, mục tiêu của Makoto-kun là đưa nhóm lính đánh thuê tới đây. Vậy thì… ừm, nếu là họ, điều đó có thể lắm. Họ vẫn luôn như vậy huh. Tôi hiểu rồi, họ đang ở đại mê cung đấy. Tên Doma đó, hắn chẳng bao giờ báo cáo gì cho tôi cả.” (Root)
“Anh ta, không định chọn một bên ư?” (Makoto)
“Không hề. Nếu họ can thiệp vào, tôi dự tính yên lặng mà quan sát thôi. Tôi cũng không định biện hộ gì với những thứ cậu nghe được từ Roku-kun đâu. Nếu anh ta là người đã nói vậy, thì nó đúng hết đấy. Nếu tôi muốn đính chính lại điều gì, thì nó có thể là lời của cậu đấy.” (Root)
“Của tôi ư?” (Makoto)
Vậy anh ta thú nhận rằng mình đã làm họ bất tử và tước đi quyền tự do của họ? Kể cả đó không là một vấn đề để quan tâm đến như trường hợp Sofia, tôi nghĩ cả đời tôi sẽ không thể hiểu nổi anh ta.
“Về quá khứ tôi đã nói khác xa so với những gì anh ta kể. Chính xác thì, chẳng phải nó chỉ là cậu đã nghe những thứ cậu đã không nghe được từ tôi sao? Giả dụ như, hệ thống của Hội mạo hiểm giả. Về nhân tố chính của nó.” (Root)
“!!”
Ra anh ta biết tôi muốn hỏi điều gì huh.
“Và điều đã xảy ra với họ như một kết quả. Có thể cũng là về việc họ biến mất trong những ghi chép lịch sử. Vậy, là điều cậu muốn hỏi về những gì giữa chúng đúng không?” (Makoto)
“…Tất nhiên rồi, tôi sẽ kể cho cậu. Tuy nhiên, tôi không biết liệu Makoto-kun sẽ chấp nhận nó không. Nhưng có một điều tôi có thể khẳng định, đây là tất cả lịch sử ngày xưa vốn đã kết thúc rồi, và nhóm liên quan đã chấp nhận kết cục của nó. Tôi không biết nó có ý nghĩa đến mức nào trong thâm tâm cậu rằng sẽ chấp nhận nó hay không, nhưng tôi chắc chắn sẽ nói với cậu sự thật.” (Root)
Lần nữa. Những điều đã diễn ra teong quá khứ. Những từ đấy nghe mà cảm giác như bị đâm bởi một vật sắc nhọn vậy.
Nếu nó là tổ tiên của Toa hay Sofia, thì nó là chuyện khác, nhưng đây là về Rokuya-san và nhóm của anh ta, hoàn cảnh ắt sẽ khác.
Khi chúng tôi nói về sự bất tử, liệu nó có thể được gói là vấn đề của quá khứ không?
Và trong thực tế thì, Rokuya-san hiện giờ vẫn còn sống.
…Vậy, anh ta có ghét Root không? Anh ta không chấp nhận nó ư?
Điều đó…Root mở miệng. Một câu chuyện đã lâu trong quá khứ với vài cái tên quen thuộc xuất hiện.
Kể cả trong thư viện Học viện Rotsgard cũng không còn nó, nhưng là một câu chuyện không nghi ngờ rằng đã tồn tại.
Sự quả quyết của tôi lung lay, và với lập trường bản thân còn chưa rõ ràng, câu chuyện liên quan đến Hội của Root tiếp tục.