Chương 228: Bước Đầu Trên Con Đường Học Hỏi.
Cách mạng, ý ông đang muốn đề cập tới thứ có thể sẽ khiến cả xã hội thay đổi ấy hả? Cái "cách mạng" đó ư?
Rembrandt-san gật đầu trước câu hỏi của tôi, vậy thì chắc chắn là nó rồi.
Nhưng còn "quốc gia này" ? Không lẽ nó muốn ám chỉ đến vương quốc Aion?
Nói cho dễ hiểu, đã bắt đầu nảy sinh những bè phái đang hòng lật đổ toàn bộ phe hoàng tộc.
… Eh? Chuyện lớn thế này mà ông vẫn gọi là nhỏ nhặt được sao?
Tại sao Rembrandt-san vẫn bình thản như vậy?
"Phải, một cuộc cách mạng thật sự. Về chi tiết, tôi sẽ giải thích thêm trong quá trình Raidou-dono học hỏi, nhưng riêng về thời điểm… tôi dự đoán nó sẽ diễn ra kể từ mùa hè năm nay" (Rembrandt)
"Mùa hè?! V-Vậy nghĩa là chỉ còn đến chưa đầy nửa năm thôi ư?!" (Makoto)
Mặc dù Aion không nằm trong số các quốc gia đang đối đầu với quỷ tộc ở tiền tuyến, họ vẫn nổi danh là một cường quốc.
Nếu một đất nước lớn như vậy, nằm ngay sát vách và lại còn đang liên minh với hai nước khác là Limia và Gritonia, tự khơi mào một cuộc nội chiến, gần như tất cả mọi người sẽ không hơi đâu mà tập trung vào kẻ thù chính là quỷ tộc nữa.
Không không không.
Rõ ràng vụ này khẩn cấp hơn nhiều so với quyết định của tôi chứ.
Nếu quốc gia này lâm vào khủng hoảng, thậm chí cả Tsige cũng không có cơ may thoát khỏi ngọn lửa hung tàn đó.
Tôi thật không muốn nghĩ đây lại là tình hình hiện giờ, nhưng liệu quỷ tộc có dính dáng đến điều này không?
"Hahaha, với bất kì tổ chức nào bị trói chân lại trước khi kịp thực hiện động thái đầu tiên, cách mạng là thứ vượt quá tầm với của họ. Thâu tóm được những yếu tố cần thiết trong vòng nửa năm đã là một điều không tưởng rồi, Raidou-dono" (Rembrandt)
"Bên cạnh đó, chúng tôi đã xác nhận vấn đề trước mắt này không hề bị quỷ tộc giật dây. Tuy không hẳn là chúng không liên quan, nhưng nếu nói chúng đã xâm nhập sâu vào tình hình thì cũng không đúng" (Morris)
Morris-san lại tiếp tục trổ tài đọc suy nghĩ người khác rồi.
Biết là vậy… nhưng theo tôi, một vấn đề chấn động như một cuộc cách mạng diễn ra chỉ trong vòng nửa năm là việc quá sức hoang đường, mà khoảng thời gian đó cũng trôi đi nhanh lắm chứ chẳng chơi.
Tôi nghĩ vậy đấy, nhưng…
Dường như Rembrandt-san và Morris-san lại cho rằng nửa năm là khá dư dả đối với họ.
"Và, cuộc cách mạng đó thì liên quan gì đến chủ đề thảo luận của chúng ta vậy?" (Makoto)
"Ừm. Tôi sẽ nói thẳng luôn. Tôi muốn cậu tự mình chứng kiến và đưa ra những phương án nhằm giúp Tsige ứng phó với tình hình này" (Rembrandt)
Cách Tsige… ứng phó với tình hình?
"Tôi cũng muốn được biết suy nghĩ của Raidou-sama về cuộc cách mạng này. Chuyện là như vậy" (Morris)
"Suy nghĩ của tôi…" (Makoto)
Tôi hầu như chẳng biết tí gì về vương quốc Aion cả.
Nói trắng ra, chỉ trừ Tsige, tôi biết rất ít thông tin về quốc gia này.
Nếu tôi nhớ không lầm, đất nước này đã có những bước tiến đột phá trong thu thập thông tin, cộng với một lực lượng kị binh khá hùng hậu.
Đó là toàn bộ những điều tôi được nghe.
"Xin lỗi, nhưng tôi thực sự không rõ cho lắm về tình trạng của Aion, vậy nên tôi không có cơ sở để đưa ra bất kì ý kiến nào" (Makoto)
Dành một lát nhớ lại, tôi nói lên suy nghĩ của mình.
Đây không phải lúc tự lừa dối bản thân nữa.
"Không sao" (Rembrandt)
"Hả?" (Makoto)
"Hay tôi nên dùng một cách khác để diễn tả, rằng như thế sẽ tốt hơn nhiều nhỉ?" (Rembrandt)
"Uhm…"
"Nếu bản thân cậu có thể đưa ra những nhận xét về đất nước này trước khi tìm hiểu kĩ càng hơn, dĩ nhiên đó là điều tôi muốn lắng nghe. Tuy nhiên, vấn đề quan trọng hơn bây giờ là quan điểm của Raidou-dono về khái niệm 'cách mạng'. Sẽ rất kì cục nếu ta chỉ coi đây là một cuộc cách mạng sớm nở chóng tàn như mọi người thường nghĩ, nhưng Raidou-dono, cậu nghĩ thế nào?" (Rembrandt)
Vậy có nghĩa chủ đề không nhất thiết phải xoay quanh Aion hử?
Một cuộc cách mạng.
Nó chỉ là một thuật ngữ mang tính tượng trưng thôi, nhưng trong quá trình này, mọi cơ quan đầu não của đất nước sẽ phải đối mặt với sự thay đổi, phải không ấy nhỉ?
Phương thức chủ yếu bao gồm vũ lực hoặc những hành động bất hợp pháp.
Nếu thành công, toàn bộ chính phủ và nền kinh tế cũng sẽ thay đổi.
Nếu được ai đó hỏi về suy nghĩ của tôi trong khái niệm này, tôi sẽ nói rằng đồng minh sẽ luôn bất biến, tùy thuộc vào thời cuộc và bối cảnh xã hội lúc đó.
Nếu là một chính phủ công minh, sẽ chẳng bao giờ xảy ra cách mạng, nhưng nếu ngược lại, khi một chính phủ mục rữa vẫn được duy trì về lâu dài, cách mạng sẽ là con đường dẫn đến sự thay đổi.
Tất nhiên sẽ không thể tránh khỏi một số tác dụng phụ, nhưng… tôi sẽ không khẳng định rằng nó hoàn toàn sai trái.
Nếu đã như vậy, kết luận của tôi là dựa vào hoàn cảnh, đó là một phương án sẵn có.
"Tôi không thể coi nó là bước đi hiệu quả trong mọi tình huống, nhưng đúng là sẽ có những thời điểm cần đến một cuộc cách mạng" (Makoto)
"Hoh!" (Rembrandt)
"Điều đó…" (Morris)
Tôi đã nghĩ họ sẽ không thích câu trả lời mập mờ vừa rồi, nhưng phản ứng của cả hai người đàn ông này lại là sự bất ngờ.
"Tôi vừa nói gì lạ lắm sao?" (Makoto)
"... Không. Tôi chỉ ngạc nhiên vì cậu không nhận định rằng cách mạng là thứ đáng bị chỉ trích" (Rembrandt)
"Nếu một chính phủ đã mục nát, một cuộc cách mạng là hậu quả tất yếu. Sẽ có những thời điểm chuyện này diễn ra. Ở thời điểm đó, cách mạng là yếu tố cần thiết" (Makoto)
"Cậu thấy đấy, vua chúa cai trị một đất nước, họ là những người được thừa hưởng quyền hạn từ chính thần linh, hoặc có thể nói là được các vị Thần ban cho đặc ân thực hiện điều đó" (Rembrandt)
Lại là ả Nữ thần.
Mà chẳng phải cách nghĩ này khá là bình thường sao?
Nó cũng giống như kiểu nhà vua có quyền lực chính đáng nên đã được chọn để lãnh đạo người dân.
Cái đó gọi là gì nhỉ?
Tôi nhớ mình từng nghe về nó trong một tiết học lịch sử thế giới.
… Quyền hạn của thiên tử chăng?
Đúng, chính là nó.
Với cách vận hành của thế giới này, điều tưởng như hão huyền đã thực sự xảy ra, vì vậy nó không còn nằm trong phạm vi lịch sử nữa.
"Có nghĩa là, đền thờ và phần đông người dân cho rằng cách mạng là cái ác tuyệt đối" (Morris)
Morris-san lên tiếng giải thích thêm.
Tôi hiểu rồi.
Quan điểm của tôi trước đó, rằng "sẽ cần thiết tùy vào từng trường hợp", tự nó đã chết từ trong trứng nước rồi.
Lần sau tôi phải suy nghĩ cẩn thận hơn.
Dù gì đây mới chỉ là lần đầu tiên tôi tham gia vào một cuộc thảo luận mang tính chính trị khá nhiều, và rất có thể sắp tới sẽ còn nhiều lần thế này nữa.
"Thế thì điều tôi đã nói lúc nãy đúng là tệ thật. Xin lỗi, đáng lẽ tôi nên nghĩ kĩ hơn" (Makoto)
"Không, tôi nghĩ Raidou-dono đã ngả về phe đúng đắn. Nhưng đây không phải chủ đề chúng ta có thể phát tán khắp nơi, vì vậy, để ý thêm đến nó là lựa chọn không bao giờ thừa thãi cả" (Rembrandt)
"Haha, cảm ơn" (Makoto)
"Fumu. Nhưng từ đây, chúng ta có thể trò chuyện thoải mái hơn rồi" (Rembrandt)
"Thật vậy" (Morris)
Hình như hai người họ đang giao tiếp bằng mắt.
Liệu có phải tôi chỉ đang tự suy diễn hay không? Đang ngồi trong phòng tiếp khách mà cảm giác vẫn ngột ngạt quá đi.
"Rembrandt-san? Có lẽ nào… ông cũng tham gia vào cuộc cách mạng này?" (Makoto)
Tôi cố hỏi với tâm trạng lo ngại.
Lúc trước ông ấy đã nói với tôi rằng sẽ không bao giờ tìm cách kiếm lời từ chiến tranh, nhưng nếu ông ấy trở thành một người ủng hộ đức tin của lực lượng cách mạng thì khác, tôi không thể loại trừ khả năng này.
Bởi lẽ nó sẽ chẳng đem lại lợi lộc gì cho Rembrandt-san.
"Tôi là một người ngoài cuộc" (Rembrandt)
"À, ra vậy" (Makoto)
"Bây giờ thôi" (Rembrandt)
"..."
"Lát nữa tôi sẽ đưa cho cậu một số tài liệu liên quan đến cuộc cách mạng chuẩn bị bùng nổ ở Aion. Nhưng, nếu phải nói bằng một câu ngắn gọn, bọn họ chỉ là một lũ hề không hơn không kém" (Rembrandt)
"Nó tệ lắm hả?" (Makoto)
"Umu, không sai. Tất nhiên việc đó không đem lại chút lợi ích nào cả. Chuyện này cũng có thể áp dụng cho các ông lớn tự gọi mình là có chức có quyền được phái từ thủ đô đến Tsige, nhưng nhìn chung nó vẫn là điều cực kì tệ" (Rembrandt)
"Phải…" (Morris)
Người gật đầu không phải tôi mà là Morris-san.
Rembrandt-san đã nhấn mạnh thêm từ "tệ", nhưng nó thực sự đến độ như vậy sao?
Tôi chưa gặp mặt các quan chức cấp cao của thủ đô ở Tsige bao giờ, nhưng nếu xuất hiện nhiều ý kiến đánh giá về bọn họ theo chiều hướng đi xuống, có lẽ tốt nhất là tôi nên tránh xa kiểu người như vậy.
"Raidou-dono, cậu có biết hiện giờ Tsige nằm dưới sự cai quản của ai không?" (Rembrandt)
Với sắc mặt lộ ra sự mệt mỏi, Rembrandt-san tiếp tục hỏi tôi.
Ít ra chuyện này thì tôi còn biết.
"Nếu tôi không lầm, một quý tộc… vị hoàng tử thứ bốn" (Makoto)
Cậu ta vẫn còn quá nhỏ.
Nếu tính từ thời điểm tôi nghe được thông tin này, chắc bây giờ thằng nhóc đó cũng lên 6 rồi.
"Đúng thế. Vị vua đương nhiệm đã trao cho đứa con ông ta yêu thương hết mực toàn bộ vùng đất này, không lâu sau khi tứ hoàng tử chào đời" (Rembrandt)
Tsige bị dùng làm quà cho một đứa bé ư?
Nghe thảm khốc quá vậy.
Vậy có nghĩa, trước đây ông vua đó đã sở hữu thị trấn này.
"Nói như vậy thì, trước lúc chuyển giao, Tsige vẫn thuộc về ông vua đang tại vị, đúng chứ?" (Makoto)
Nơi này đã từng là một vùng lãnh thổ nằm dưới quyền kiểm soát của quốc gia này hả?
Chà, dù sao Tsige cũng chỉ đóng vai trò là món quà cha tặng con trai, vậy nên sẽ không có quý tộc nào dám cướp đoạt nó cho riêng mình cả, chuyện này thì không có gì là khó hiểu.
"..."
"..."
"S-Sao vậy?" (Makoto)
Khi tôi đặt câu hỏi, hai người họ chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Vì không chịu được nữa, tôi phải lên tiếng, Rembrandt-san đành thở dài rồi tiếp tục.
"Tsige là vùng đất thịnh vượng bậc nhất của Aion, chỉ sau thủ đô. Mặc dù con số đó chủ yếu được duy trì bằng tiền thuế" (Rembrandt)
"Hể~" (Makoto)
Nghe khá ấn tượng đấy chứ.
Tôi biết đây là một thị trấn nhộn nhịp và còn nằm ngay sát vùng đất hoang nữa.
Lượng người qua lại luôn đông cực kì, và tôi cũng biết nó đã có được một vị trí riêng trên bản đồ. Nhưng ai mà nghĩ Tsige, nơi tọa lạc ở một vị trí xa xôi, lại là thị trấn đứng thứ hai của Aion chỉ bằng việc thu thuế chứ.
"Bất lợi lớn nhất còn tồn đọng chính là khoảng cách từ đây tới thủ đô, nhưng về dân số, quy mô kinh tế, là cửa ngõ để tiến vào vùng đất hoang, điểm kết thúc của Xa Lộ Vàng, chất lượng của đội ngũ mạo hiểm giả; giá trị rất lớn của thị trấn này là điều làm nên tên tuổi cho nó" (Rembrandt)
"Phải" (Makoto)
"Thế mà ông vua đó đã giao lại tất cả quyền hạn cho một đứa bé còn vắt mũi chưa sạch" (Rembrandt)
Ừ nhỉ.
Ra là thế.
Bảo sao Rembrandt-san nhiều khi cứ làm vẻ mặt chán chường.
Trao mọi quyền hạn của Tsige cho ai đó, tức là người được nhận sẽ nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay.
Một đứa trẻ còn chưa bước vào đời mà lại sở hữu tất cả sẽ chỉ khiến những người liên quan phải ra sức phản đối. Vả lại, bản thân điều đó sẽ không đem lại điều gì tốt đẹp cho chính đứa trẻ kia cả.
Bất kể thằng nhóc đó dễ thương đến mức nào, đây vẫn là một quyết định hết sức sai lầm của bậc cha mẹ.
Đưa cảm xúc cá nhân vào vấn đề nội bộ của cả đất nước cũng là việc cần bị lên án.
"Rồi sau đó?" (Makoto)
"Một vị vua ngu ngốc đến nỗi tự vứt bỏ quyền hạn của chính mình. Kể cả khi ông ta đang gặp phải một hoàn cảnh cực kì rắc rối là chọn người kế vị ngai vàng, bởi ông ta có quá nhiều con cái. Vậy mà người đàn ông đó vẫn thừa thời gian làm những thứ vô lí như thế đấy. Nếu như ông ta đã chủ tâm nhắm tới mục đích này từ trước, tên vua này quả thực là một lão già mưu mô" (Rembrandt)
"Nghe ông nói vậy, tôi nghĩ đó không phải mục đích của ông ta" (Makoto)
"Cơ thể khỏe mạnh, mặt mũi vẫn tươi tỉnh như đi hội, nhưng ông ta lại dễ dàng từ bỏ nguyên một thị trấn cung cấp tiền của cho đất nước như một chuyện cỏn con. Dù đã làm thế, ông ta còn không thèm điều thêm một cấp dưới trung thành để đi đôi với hành động của mình. Bản thân tôi hiểu rất rõ sự bất bình của những ai đang muốn nổi dậy lật đổ lão già đó. Vào mỗi lần hắn hủy hoại thị trấn này, tôi đều cử đi một số người cải trang thành thổ dân rồi tấn công lão ta hằng đêm" (Rembrandt)
… T-Tấn công cả vua luôn.
Ông tức đến mức nào vậy?
Đúng là Tsige đã bị đem ra làm một vật đổi chác, nhưng cuộc sống của người dân tới giờ vẫn chưa bị đảo lộn mà.
"Từ đó đến nay, các quan chức mới được đề cử đều là những quý tộc chịu sự ảnh hưởng từ mẫu thân của tứ hoàng tử, tư tưởng của họ đã bị thay đổi theo chiều hướng xấu đi trông thấy. Loại người này trong số các quý tộc không phải hiếm, và bọn họ đều mang một điểm chung là muốn rút cạn nguồn lực của thị trấn này hết mức có thể" (Morris)
Morris-san tiếp tục giảng giải vấn đề.
Hừm, vụ này cũng khá nghiêm trọng đây.
Những nỗi phiền muộn của hai người họ có lẽ đã dồn nén nhanh hơn tốc độ âm thanh ấy chứ.
Điều này quả thực đã ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống của người dân.
Bảo sao Rembrandt-san cứ muốn đấm vào mặt ông vua kia.
Nói bằng câu từ là một chuyện, nhưng Rembrandt-san không tự mình đấm ông ta đâu. Chủ yếu là ông ấy đã thuê người khác làm điều đó hộ mình, chắc hẳn Rembrandt-san đã phải kiềm chế khá lâu rồi.
Nếu các quan chức đại diện cho quyền hành của nhà vua lại không hề biết chuyện gì đang xảy ra với người đứng đầu của mình, vậy thì nó sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi.
"Bọn quan lại đầu óc như mấy con khỉ hái chuối, tướng lĩnh thì toàn là một lũ não cơ bắp, chúng cứ luân phiên nhau đến và đi như vậy. Nó đã trở thành một cơn khủng hoảng trong lịch sử Thương đoàn Rembrandt. Thật tình, lão già đó chiều chuộng con cái cũng vừa phải thôi chứ" (Rembrandt)
"Khủng hoảng?" (Makoto)
Nhưng tôi lại thấy chính Rembrandt-san cũng thuộc kiểu người chiều con mình quá mức, không biết đâu là điểm dừng.
"Bọn chúng luôn tới đây để rình mò vợ và con gái tôi, sau khi nhận được nhiều lời cầu hôn kì lạ, cuối cùng khi mọi chuyện đã vượt quá ranh giới, tôi đã phải tự mình hành động. Dù sao thì, cậu thấy đấy, những kẻ đó lần nào cũng làm ầm lên về vụ tăng thuế và tới đòi tiền. Dù cậu có cố tỏ ra hòa nhã với chúng, chỉ dùng mỗi lời lẽ cũng chẳng giải quyết được gì cả. Bởi mỗi khi đến là chúng lại nói đi nói lại một câu: "Được. Vậy khi nào ông có tiền đây?" " (Rembrandt)
Bản thân tôi đã từng đối phó với loại người này đôi ba lần rồi. Họ hiểu từ ngữ nhưng chẳng bao giờ chịu nghe người khác nói.
Một loại người hết sức khó chịu.
Trong trường hợp của tôi, chỉ cần giao hết cho Tomoe và Shiki lo liệu rồi mặc kệ mọi lời dèm pha đó. Nhưng trên thực tế, phải làm gì mới đối phó được với loại người như vậy?
Còn cả vụ thu thuế nữa chứ.
Tôi biết Rembrandt-san là một thương nhân đầy quyền lực trong thị trấn, nhưng ông ấy thậm chí còn được phép tham gia công đoạn quyết định mức thuế ư?
Chỉ riêng điều đó cũng đã vượt quá ranh giới của một thương đoàn bình thường rồi.
"Thuế là điều bắt buộc. Nhưng nếu vậy, không phải tất cả chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn nếu các quan chức nhúng tay vào quyết định sau cùng à?" (Makoto)
"Nếu đặt trong hoàn cảnh thông thường, điều Raidou-dono nói là đúng. Nhưng lũ đó cũng là con người. Ta có thể chọn phương án tiêm nhiễm suy nghĩ của mình vào đầu chúng trước. Cách đơn giản nhất là đem lại sự giải trí" (Rembrandt)
Giải trí?
Giúp bọn họ khuây khỏa, lắng nghe mọi suy nghĩ, yêu cầu từ họ, cuối cùng là gián tiếp nhồi nhét tư tưởng của phía mình.
Tôi hiểu rồi.
"Giải trí… vậy chuyện tiền thuế khi ấy đã được giải quyết bằng cách này sao?" (Makoto)
"Nói ngắn gọn là vậy" (Rembrandt)
"Nhờ có ông chủ mà Tsige chỉ phải đối mặt với mức tiền thuế như bây giờ đấy, Raidou-sama" (Morris)
"Vậy, mức thuế hiện tại là bao nhiêu?" (Makoto)
"Trước mắt là 30%, cộng thêm thuế nhân sự và hàng hóa là 10%. Tổng cộng sẽ là 40% tiền lãi của chúng ta" (Rembrandt)
40 phần trăm.
Vì cái 10% kia là thông tin được giữ kín, người dân chỉ biết rằng tất cả là 30%.
Dù vậy, đây vẫn là con số quá cao.
Nếu làm được mười phần, bốn sẽ bị lấy mất, bạn chỉ còn lại sáu mà thôi.
Nhưng dựa vào cách nói của Morris-san, dường như con số này chưa phải quá lớn, có lẽ Tsige vẫn nằm trong khu vực chịu mức thuế bình thường hoặc nhẹ hơn.
Không biết mức thuế thông thường là bao nhiêu đây?
Với người trả, tốt nhất là nên gần với con số không, nhưng chắc chắn phúc lợi xã hội sẽ kém đi rõ rệt.
"40%" (Makoto)
"Lũ quý tộc đó còn đề nghị tối thiểu là 70% đấy. Nếu điều đó xảy ra, thị trấn này sẽ bị vắt kiệt đến chết -kể cả khi có là Tsige đi nữa. Đây chỉ là quan điểm của cá nhân tôi dựa vào nhiều năm kinh nghiệm, nhưng một khi mức thuế vượt quá phân nửa số tiền lãi, nó sẽ chỉ đem lại hậu quả tiêu cực" (Rembrandt)
70% là siêu nhiều rồi.
Làm gì có ai kiếm sống được trong tình cảnh đó.
Thậm chí mọi mong muốn được lao động cũng sẽ bị dập tắt khi con số 70% đó tát thẳng vào mặt như vậy.
Còn nữa, "tối thiểu 70%" là sao cơ?
Bọn họ còn muốn tăng thêm nữa ư?
Nhưng cái vụ giới hạn thuế lên đến gần một nửa của Rembrandt-san nghe cũng vô lí quá thể.
"Thật tồi tệ. Nhưng ông giảm nó xuống còn 40% bằng cách nào vậy?" (Makoto)
"Đơn giản thôi. Trong số 70% chúng yêu cầu, 30% sẽ là tiền túi do chúng tôi bỏ ra, giống một kiểu hối lộ ấy. Chúng tôi không hề có ý định trở thành thánh nhân hay gì cả. Cho dù thị trấn này có sụp đổ, chúng tôi cũng không phải hứng chịu tổn thất nghiêm trọng nào. Thế nhưng từ lâu rồi, tôi đã gánh vác một phần trách nhiệm cho nơi này" (Rembrandt)
Khi Rembrandt-san nói "một phần trách nhiệm", vẻ mặt ông ấy bỗng trở nên phức tạp.
Ngoài sự quyết tâm mạnh mẽ, tôi thấy cả sự nuối tiếc và buồn đau. Những thứ tôi của bây giờ chưa thể hiểu được.
Ông ấy đã sống và làm ăn ở đây trong một thời gian dài, được trải nghiệm nhiều thứ, lập ra được một thương đoàn cho riêng mình, có lẽ Rembrandt-san đã gắn bó thật sự sâu sắc với Tsige này.
Nhưng, khoản tiền hối lộ đó chắc chắn không hề nhỏ.
Tôi cảm giác mình không nên hỏi chi tiết về lượng vàng đã bỏ ra thì hơn.
"Đó chắc hẳn là một cuộc chiến đầy chông gai" (Makoto)
"Phải. Nhưng giờ chúng đã dịu xuống phần nào. Còn cả một câu chuyện đằng sau nữa đấy. Tình hình hiện giờ đã chứng minh rằng chúng tôi vẫn đang mắc kẹt với khoản tiền khổng lồ của đám quý tộc, ngoài ra cũng phải để tâm hỗ trợ thu thập mọi thông tin tuyệt mật. Do đó, không chỉ mỗi Thương đoàn Rembrandt, mọi thương đoàn ở Tsige đều không ưa vương quốc Aion" (Rembrandt)
"Tôi hiểu nỗi khổ tâm của ông" (Makoto)
Thực ra, sẽ rất khó hiểu nếu họ vẫn nguyện trung thành với phía vương quốc sau tất cả những chuyện vừa rồi.
Như vậy sẽ rất vô lí.
Đến cả tôi cũng đang bắt đầu cảm thấy lo ngại về Aion.
"Gác lại chuyện đó, về kế hoạch cho toàn bộ cuộc cách mạng lần này, tôi vẫn chưa báo cáo lại với phía thủ đô" (Rembrandt)
"?!"
"Bởi nếu tôi làm như vậy, tất cả sẽ đổ sông đổ bể hết" (Rembrandt)
Ông ấy vừa khẳng định mình không có ý định báo cáo với phía quan chức.
Nói cách khác, Rembrandt-san muốn để yên cho cuộc cách mạng diễn ra.
"Tôi trải nghiệm thời kì biến động này đã được một năm, chứng kiến Tsige thay đổi từng ngày, suy nghĩ của tôi cũng khác so với trước" (Rembrandt)
"..."
Bản thân tôi là một trong các lí do dẫn đến sự thay đổi đó.
Bước chuyển mình của Tsige, và cũng là người đã thay đổi tư tưởng của Rembrandt-san.
Tôi biết mình luôn góp mặt trong những lần như vậy.
"Tôi đã trăn trở một điều từ rất lâu rồi. Liệu đất nước này, hay đám quý tộc có thực sự cần thiết trong việc cai quản một thị trấn không?" (Rembrandt)
"..."
Trong trường hợp của Tsige, mỗi năm đều có một số quý tộc đến giám sát, họ cứ luân phiên nhau thực hiện công việc này. Hơn nữa, dường như bọn họ chỉ là một lũ ăn không ngồi rồi, chả làm được trò trống gì cho thị trấn.
Nếu đã vậy, dựa vào tình trạng của Tsige như bây giờ, kể cả nếu phe quý tộc có rời đi, hệ thống quản lí sẽ không thay đổi.
Nhưng nếu viễn cảnh đó kéo dài, Tsige chắc chắn sẽ bị tách ra khỏi địa phận của vương quốc Aion.
Nhìn vào mặt an toàn, liệu Tsige có thể tự phòng thủ trước những kẻ thù ngoài đó?
Dù có nghĩ thế nào, Aion vẫn là một trong bốn cường quốc.
Rembrandt-san đang định biến Tsige thành một thị trấn độc lập. Ông ấy sẽ lợi dụng bàn đạp là cuộc cách mạng ở Aion.
Nhưng, chừng nào còn giữ danh tiếng là một thị trấn thịnh vượng, cho dù nằm ở một khu vực xa xôi, vương quốc Aion sẽ không bao giờ chấp nhận để mất Tsige.
Vì vậy, hoặc hành động, hoặc mãi mãi giậm chân tại chỗ.
"Chúng ta đều biết kế hoạch này không thể làm tiền đề cho việc hình thành một quốc gia mới, nó thậm chí còn là điều hoang đường. Trước mắt, chúng tôi quyết định sẽ thành lập một thị trấn tự trị tập hợp vài ba đại diện đến từ các gia tộc, và đầu tiên sẽ đưa Tsige đến con đường tự chủ. Theo quan điểm của tôi, mục tiêu này đang dần trở nên thực tế hơn, nhưng còn Raidou-dono, cậu nghĩ sao?" (Rembrandt)
Một vùng đất tự chủ.
Đúng như dự đoán.
Rembrandt-san biết rõ dân số của Tsige là bao nhiêu, lượng thức ăn có thể tự cung ứng, lực lượng chiến đấu luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào, lượng hàng hóa luân chuyển trong và ngoài khu đất hoang, cả mối liên kết với các thị trấn lân cận.
Gần đây, tôi có nghe nói Mio và Shiki đã dành khá lâu để ở lại thị trấn cảng đang trên đà phát triển, họ đã trao đổi một số thứ với người dân địa phương.
Từ góc nhìn của tôi, Rembrandt-san là một thương nhân tài giỏi.
Nếu một người như ông ấy phải hỏi ý kiến của tôi, chắc hẳn trước đó Rembrandt-san đã nhận được sự đồng thuận của những người xung quanh hoặc một thỏa thuận hợp tác nào đó.
Ông ấy không phải loại người đặt lòng tham và mong muốn cá nhân làm ưu tiên để nhúng tay vào những chuyện phi lí. Vậy nhưng Rembrandt-san vẫn nghĩ một cách thông thoáng về tính tự chủ, có nghĩa là, trong đầu ông ấy đã có sẵn một nền tảng và niềm tin vững chắc dành cho nó.
Và dĩ nhiên, nếu có thể, tôi sẽ vui lòng được giúp một tay.
Nhưng nếu ông ấy đặt trọn niềm tin vào Thương đoàn Kuzunoha, thế thì sẽ có chút rắc rối đây.
"Với tôi, Tsige chính là nơi đầu tiên tôi bắt đầu sự nghiệp kinh doanh. Nó giống như một ngôi nhà thứ hai vậy. Nếu tách khỏi Aion sẽ cứu được thị trấn, cá nhân tôi sẽ nắm lấy cơ hội đó. Nhưng hiện tại tôi vẫn chưa rõ sức mình có thể hỗ trợ mọi người tới đâu" (Makoto)
Nếu vụ này kéo theo Kuzunoha, tôi phải cân nhắc thật kĩ càng.
Trước hết cần giành thời gian thảo luận thật kĩ lưỡng.
Theo tiêu chuẩn là phải như vậy.
Nội dung lần này mới chỉ nói về mức độ hợp tác của phía tôi, do đó, theo một nghĩa khác, vai trò của tôi đã được ấn định sẵn.
Nhưng nếu lỡ miệng hứa hẹn bất cứ điều gì vào lúc này là thứ không nên làm.
"Cậu không định nghiêng về phía vương quốc sao?" (Rembrandt)
"Không hề" (Makoto)
Bỏ ngay cái khả năng đó đi.
Tôi chẳng có lí do gì để quay lưng lại với Tsige cả.
Nó còn là quê nhà của Lime nữa, tất cả những ai làm việc ở đây đều có đủ cái ăn, cái mặc.
"Fuh… thế sao. Vậy ít nhất, cậu sẽ ủng hộ kế hoạch lợi dụng cuộc cách mạng để tiến đến tự chủ cho Tsige?" (Rembrandt)
Trông Rembrandt-san nhẹ nhõm hơn hẳn.
Sao ông nhẫn tâm vậy hả?
Ông nghĩ tôi là một tên cặn bã hay gì à?
"Tôi không có bất kì sự bất bình nào đến mức phải chống lại Tsige" (Makoto)
"Tôi biết điều đó. Tuy nhiên, nếu như ý tưởng dùng ngọn lửa cách mạng để giành lấy độc lập lại đối nghịch với quan điểm của Raidou-dono, chúng tôi còn đang định bác bỏ phương án này" (Rembrandt)
"... Làm thế chỉ vì tôi thì thật…" (Makoto)
"Thế là Morris cùng với một số trợ lí của tôi đã tập trung thảo luận suốt vài ngày liền, về những thứ như: phương pháp sơ tán những ai ghét ẩu đả, bảo vệ những người không có khả năng chiến đấu; tất cả chỉ để thuyết phục Raidou-dono" (Rembrandt)
"Aha… hahahaha. Đừng bận tâm đến tôi. Nếu là Rembrandt-san, ông hoàn toàn làm được những việc đó kia mà" (Makoto)
Chỉ vì muốn thuyết phục tôi, các thành viên cấp cao của Thương đoàn Rembrandt đã tổ chức nhiều cuộc họp khác nhau.
Cái quái gì vậy? Không vui đâu đấy.
Nếu tôi nhớ không lầm, cô ta tên là Sofia, phải không nhỉ? Cô ả đã nói mình có thể hủy diệt vài quốc gia ấy.
Bị người khác đánh giá như vậy, thật chẳng dễ chịu chút nào.
Kể cả là với Rembrandt-san, tôi quan trọng đến thế sao?
"Phải nói là tôi đã suy nghĩ rất nhiều bởi Raidou-dono cũng là người trong cuộc. Ngoài ra… dù không trực tiếp đối đầu với cả đất nước, chúng ta vẫn phải chống lại một cường quốc hùng mạnh, rất nhiều thứ cần được suy xét cẩn thận" (Rembrandt)
… Cái xu hướng suy nghĩ 'rất nhiều thứ' cũng nằm trong số tôi đã bỏ qua.
Mặc dù bây giờ chưa thể, tôi sẽ cố học từng chút từng chút một.
…
"Xét cho cùng, lúc này là thời điểm thuận lợi. Raidou-dono, nhân dịp này, cậu hãy tận dụng cơ hội để quan sát và học hỏi" (Rembrandt)
"Hả?! Tôi biết mình sẽ học được rất nhiều thứ nếu được tận mắt chứng kiến một cuộc cách mạng thực sự, nhưng…" (Makoto)
Nếu như sau khi kết thúc, họ lại yêu cầu tôi viết bản tường trình thì sao?!
Một khi đã bị kéo vào sự việc, còn đâu thời gian để mà học với chả hành nữa đây?!
"Dù sao thì, không có trải nghiệm học tập nào tốt hơn thực hành cả, cậu nên tham gia vào chính những sự kiện từ thực tế. Tất nhiên cậu không phải tự mình hành động, chỉ cần đứng đằng sau quan sát là đủ. Nó sẽ rất đáng giá cho cậu đấy" (Rembrandt)
Uh.
Ông ấy miệng thì nói "đáng giá" nhưng chẳng thèm nghĩ ngợi gì cả, cảm giác đáng ngại quá.
Thậm chí nếu giờ tôi có như thế này, đem so với tôi của hồi trước, nghĩ kĩ rồi mới nói luôn rất quan trọng.
Tôi dần nhận ra rằng số lần mình lỡ miệng đã giảm đi đáng kể.
"Tiện đây, Raidou-dono, do đâu mà cậu nghĩ một thương nhân bé nhỏ như tôi, người đang lên kế hoạch hết sức tham vọng là giúp Tsige giành độc lập, lại phải nói với cậu tất cả những điều vừa rồi?" (Rembrandt)
"Đó hiển nhiên là bởi Rembrandt-san là người biết rõ nhất về thị trấn này, một phần cũng nhờ vào kết quả đến từ thu thập thông tin bên ngoài. Đấy là còn chưa nói đến dự cảm của ông về một cuộc cách mạng lớn thậm chí còn chưa xảy ra" (Makoto)
Ông ấy đã nói thẳng là muốn sử dụng lợi thế của cuộc cách mạng.
Nói thế nào cho đúng nhỉ? Chất giọng của Rembrandt-san tràn đầy sự tự tin, và cũng không phải sự chủ quan nhất thời. Và tôi có cảm giác nó còn liên quan trực tiếp đến ý kiến của mình nữa.
Nhưng dĩ nhiên là tôi sẽ không nói ra điều đó.
"Đó chỉ là một phần thôi. Vừa rồi, lời xác thực của cậu đã giúp tôi củng cố thêm lựa chọn của mình. Nhưng, nguồn động lực lớn nhất lại đến từ một người khác mà gần đây tôi có giữ liên lạc. Sau khi thấy người đó bộc lộ quan điểm riêng, tôi đã biết mình phải làm gì" (Rembrandt)
"Một người khác? Ai vậy?" (Makoto)
Một điều có thể chắc chắn đó là bên hưởng lợi nhiều nhất từ mọi xung đột của hân tộc chính là phe quỷ tộc - kẻ thù không đội trời chung của họ.
Nhưng lần này thì khác, không quỷ tộc nào có thể dính dáng đến một vấn đề như thế này.
Dù rằng trong số họ cũng tồn tại khá nhiều người đồng cảm với Rembrandt-san, ví dụ như Zef và con trai ông ta. Nhưng Morris-san đã quả quyết rằng quỷ tộc không nhúng tay vào chuyện này.
Sau cùng thì họ đang phải cảnh giác với tôi nữa, mà nếu có can thiệp, họ tiến xa lắm thì cũng chỉ dùng tiền để mua chuộc hoặc sai khiến ai đó thu thập tin tức giúp mình.
Không chỉ có Senpai và Tomoki, kể cả bốn phương tám hướng của Limia và Gritonia; tôi không nghĩ còn ai khác đủ điều kiện trở thành nguyên nhân thúc đẩy mong muốn tự chủ của Rembrandt-san.
Phía sau ông ấy là vô số những kẻ đang rình rập, vì vậy bọn họ sẽ chẳng ngần ngại tìm mọi cách đè bẹp cuộc cách mạng.
Và bởi lãnh thổ Lorel nằm ngay sát Aion, họ cũng sẽ không trực tiếp chống lại kẻ địch.
… Bên cạnh đó, Lorel còn là một đất nước hết lòng tôn thờ các thủy tinh linh -những sinh vật thánh phụng sự Nữ thần.
Nói ngắn gọn, yêu cầu phía đền thờ chấp nhận một cuộc nổi dậy là bất khả thi, dù sao bọn họ cũng luôn coi nó là cái ác phải bị diệt trừ.
Theo tôi, khả năng cao nhất là một quý tộc Aion.
Nhưng điều đó sẽ dẫn đến suy giảm quyền lực đất nước, vậy nên cơ hội là rất thấp, nhưng người này chỉ có thể là một quý tộc hoặc ai đó nhiều ảnh hưởng.
Một người có thể chấp nhận cuộc cách mạng, và còn là một quý tộc với vị thế quan trọng nữa.
Kiểu người như vậy hợp tác với Rembrandt-san nghe cũng không tồi.
"Liệu có phải một quý tộc xuất thân từ một gia tộc lớn không?" (Makoto)
"Fufu. Nếu nghĩ theo cách thông thường, đó đúng là một trong các khả năng đấy" (Rembrandt)
Sai mất rồi!
Tôi đã khá tự tin vào lựa chọn đó mà!
"Tôi đoán sai rồi sao?" (Makoto)
"Nếu Raidou-dono muốn học hỏi thêm về xã hội, có thể coi đây là một sự thật thú vị đấy. Giờ thì, cho cả hai gặp nhau thôi nào. Nhưng cũng phải nói trước thế này… tôi không nghĩ đây là lần đầu tiên cậu trò chuyện với người đó" (Rembrandt)
"...Eh?" (Makoto)
Rembrandt-san ra hiệu, Morris-san đang đứng cạnh cửa bèn xoay nắm đấm để mời ai đó vào phòng.
Người đó nhìn tôi rồi cúi đầu, biểu cảm không mảy may thay đổi.
Tại sao lại…
Bị lấn át bởi sự ngạc nhiên, tôi không thể thốt lên câu gì nữa.
Miệng cũng không chịu mở, đầu tôi lâm vào tình trạng hoang mang cao độ.
"Raidou-dono, đã lâu không gặp. Nghe tin cậu đã hỗ trợ cho phía Limia tái thiết thủ đô, tôi rất lấy làm cảm kích vì hành động cao đẹp đó"
"À… vâng" (Makoto)
Tôi chỉ kịp nuốt ực lấy một tiếng.
Mới vài giây trước tôi vừa loại người này khỏi danh sách đối tượng xong.
Nghĩ một cách nghiêm túc, người này không lí nào lại ở đây được, và càng không thể thấu hiểu Rembrandt-san.
Tại sao vậy?
Do đâu hả trời ơi?
"Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy cậu kinh ngạc đến như vậy" (Rembrandt)
Rembrandt-san không kìm được tiếng cười của mình.
"... Sairitz-san" (Makoto)
"Đúng. Nữ hoàng của Lorel, Sairitz. Tôi thấy rất mừng khi vị thương nhân-dono, tâm điểm của sự chú ý hiện giờ, vẫn còn nhớ tên tôi" (Sairitz)
Người cai quản đền thờ tinh linh trực thuộc Liên Minh Lorel.
Thế quái nào một nhân vật như thế lại có mặt trong một cuộc thảo luận về cách mạng được?
Hơn nữa, có vẻ cô ấy đã nắm rõ tình hình.
Theo sau Sairitz-san còn có thêm một số người khác bước vào phòng.
Trong số họ, vài gương mặt tôi đã thấy qua ở Tsige, còn lại là mới gặp lần đầu.
"Còn bây giờ, vì tất cả mọi người đã tụ họp đông đủ, hãy bắt đầu bằng việc cởi mở suy nghĩ của chúng ta và tạm thời dẹp đi vị trí cá nhân trong cuộc thảo luận này. Xin đừng lo, nói vậy là để giúp những ai lần đầu tham gia khỏi cảm thấy bỡ ngỡ thôi, không nhất thiết phải kéo dài chủ đề trang trọng quá làm gì. Trước tiên, chúng ta sẽ lắng nghe ý kiến của mỗi người. Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn đồ ăn nhẹ và thức uống, vậy nên mong mọi người có thể thư giãn" (Rembrandt)
T-Tôi rút lại những gì mình đã nói.
Giờ tôi chỉ muốn mặc kệ mọi thứ sắp diễn ra và chạy vội về dinh thự ở Asora.
Đến lúc này, nó không chỉ đơn giản là vượt quá sức chịu đựng nữa, tôi đang bắt đầu thấy lạnh gáy rồi đây.
Chắc chắn đây không phải cách thức bắt đầu để học hỏi một thứ gì đó!
Tại sao ở thế giới này, mọi thứ luôn xảy ra từ những phần rắc rối nhất chứ?!
-------END CHAP--------