Chương 226: Lễ Hội Ngắm Hoa Đào.
... Đã vài ngày trôi qua kể từ sự kiện lần ấy.
Hôm nay, chúng tôi đang chiêm ngưỡng khu đất thiêng rộng rãi nằm cạnh ngôi đền.
Nơi đang diễn ra một lễ hội ngắm hoa.
Khắp nơi đều tràn ngập sự hân hoan của đồ uống và hát hò.
Mới đầu, các cư dân còn tỏ ra e ngại khi nghe đến chuyện ăn uống trong một ngôi đền đã vốn trang nghiêm, nhưng không lâu sau đó, họ đã hoàn toàn tìm lại được cảm giác của ngày hội.
Tất nhiên, việc chúng tôi giải thích thật chi tiết cho họ cũng đóng vai trò không hề nhỏ.
Tiếc rằng... mặc dù đây là lần đầu tiên lễ hội được tổ chức, một số tộc vùng biển đã không thể tham dự.
Quãng đường từ đây tới biển không phải quá xa xôi.
Kể cả có là thế, tôi không thể di chuyển cả ngôi đền được.
Vì nguyên nhân này, tôi đã định cho hủy sự kiện, nhưng lúc đó, Serwhale-san đã đến gặp và xin tôi cấp phép mở rộng phần biển và thu hẹp phần đất liền lại.
Anh ta quả quyết khẳng định rằng chúng tôi nên ngắm hoa cùng với tất cả mọi người trong tương lai, sau vài ba lần cải tạo lãnh thổ như vậy.
Các Hải Vương và Sari sẽ quyết định những tộc nào được phép tham gia lễ hội lần này, và như vậy, cả những tộc trên đất liền và ngoài biển đang tiệc tùng náo nhiệt trước mắt tôi.
Serwhale-san đang ngồi thưởng thức Sake, ăn thức ăn, tận hưởng những bông hoa ngát hương cùng mọi bộ tộc, không ngoại trừ một ai cả.
...Thật chẳng sai chút nào khi gọi anh ta bằng "-san", Serwhale-san rất xứng đáng với điều đó.
Hội cua càng đang mở màn cho điệu nhảy của họ, còn hội cá hồi thì đang chăm chú vào những bông hoa nở rộ, họ uống loại Sake Nhật của Asora bằng loại cốc nhỏ.
Một người nữa cũng đã làm việc chăm chỉ suốt sự kiện này, Sari, cô ấy đến ngồi cạnh tôi từ đầu buổi, nhưng cho tới lúc tôi bảo rằng hãy dành chút thời gian tán gẫu cùng mọi người, Sari liền tuân lệnh rồi đến trò chuyện với những tộc khác. Đối tượng cô ấy chọn chủ yếu là phái nữ, dường như Sari cũng đang lặng lẽ tận hưởng theo cách của riêng mình.
Kể cả bây giờ... ế? Cô ấy không còn ở đó nữa.
Tôi đưa mắt tìm kiếm Sari.
...Oi.
Thấy rồi, cô ấy đang nằm vất va vất vưởng trên một cành cây.
Ah, các Lorelei đang cố đưa cô ấy xuống.
Dù sao nơi này cũng pha trộn rất nhiều loại thức uống khác nhau.
Chỗ này nếm một tí, chỗ kia nếm một tí, có vẻ Sari bị say thật rồi.
Dường như đã có một số người tình nguyện làm nhiệm vụ chăm sóc những ai bị men rượu hạ gục, vì vậy có lẽ không cần đến phiên tôi ra xem thử.
"Một vị thần phóng khoáng và giàu lòng khoan dung đó chứ. Thời Edo cũng thường có nhiều lễ hội tại những ngôi đền Shinto, chúng đã trở thành một địa điểm nơi mọi người tụ tập và cùng vui vẻ. Em nghĩ khía cạnh này khó mà khám phá được hết ý nghĩa, nhưng sau khi tự mình thực hiện và chứng kiến bằng đôi mắt này, em cũng bắt đầu nắm bắt được khái niệm này rồi" (Tomoe)
Tomoe vẫn ngồi lại cùng tôi.
Dù sao cô ấy cũng không phải tuýp người quá năng nổ gì. Có lẽ lần này Tomoe muốn làm mọi thứ một cách yên bình hơn.
Chà, đó chính là ý nghĩa của ngắm hoa anh đào đấy.
Có những người chỉ coi ngắm hoa như một cái cớ để được đi chơi, tụ tập cùng bạn bè, và cũng có những người thật sự thích nhìn ngắm chúng.
Hoặc là họ có thể ưu tiên việc nhậu nhẹt, hoặc lướt qua những gian hàng bán đồ ăn thơm nức mũi chẳng hạn.
Đôi lúc người ta muốn thưởng ngoạn buổi sáng, khi khác lại vào buổi tối.
Dù là như thế nào, không ai cần phải tranh giành nhau về bất cứ điều gì.
Tôi nghĩ mỗi người đều có những cách riêng để tận hưởng sự kiện đặc biệt này.
Bạn không nên quan tâm đến thú vui của người khác, hãy cứ làm điều hợp với cá tính của mình.
"Không phải là vì người xưa coi nhẹ vị thần mình tôn thờ nên mới mở hội đâu đấy, cô hiểu chứ? Miễn là trong lòng chúng ta vẫn giữ được cảm xúc và đức tin, tôi nghĩ những việc làm xuất phát từ chúng là điều rất tự nhiên" (Makoto)
Đó là quan điểm của tôi.
Bên cạnh đó, không thể không kể đến những lễ hội ngoại nhập khác, nhưng chúng không hề mang nghĩa rằng mọi người đang dần coi thường các vị thần của mình.
Niềm hân hoan không thể đánh đồng với sự ngỗ nghịch được.
Dĩ nhiên, bày tỏ lòng tôn kính trước các vị thần chỉ là một mặt, bởi điều này còn góp phần tạo nguồn động lực cho con người để họ cố hết sức mình vào lễ hội năm sau nữa.
Tất cả những thứ trên là lí do tôi yêu mến các lễ hội và sự kiện ở đền Shinto.
Đáng mừng thay, điều này cũng đang diễn ra ngay tại Asora, tuy có đôi chút khác biệt.
Nếu tổ chức được những sự kiện lớn thường niên và những sự kiện theo từng mùa, lúc đó thì chẳng còn gì để mà than vãn nữa.
Chúng tôi đã nhất trí thông qua đề xuất mở ra một cánh cổng dẫn tới đền từ đất liền và ngoài biển.
Đây là việc nhất thiết phải làm.
Tôi cần một phương thức đi lại thật dễ dàng, và dù đã biết đây là cả một tôn giáo, tôi thật sự không muốn ai đó bị lạc hoặc thiệt mạng như trong các cuộc hành hương đến đền Ise.
"Nơi này đã có sẵn một người quản lí để trông coi thường xuyên, nhưng vì diện tích lớn ngoài sức tưởng tượng, chúng ta thậm chí còn có thể dùng nó để dạy lịch sử cho lũ trẻ" (Tomoe)
"Theo tôi, không cần thiết phải biến nơi này thành một điểm đến phục vụ cho mục đích học tập đâu. Tôi sẽ rất hài lòng nếu chỉ đơn giản là mọi người được biết thêm một chỗ dựa tinh thần" (Makoto)
"Vâng. Bất kể là điều gì, chúng ta nên biết ơn những vị thần đó vì đã ban tặng những điều thật tuyệt vời" (Tomoe)
Sau khi uống một hơi hết cốc Sake, trông Tomoe lúc này thật sự thoải mái.
Tâm trạng cô ấy… thay đổi nhanh hơn tôi nghĩ.
Lúc diễn ra vụ việc liên quan đến vu nữ-san, Tomoe tự dưng cáu kỉnh hơn thường ngày, nhưng bây giờ thì cái tính khí đó biến đâu mất rồi ấy.
Mio - người chủ yếu dính lấy tôi - cũng hành xử giống vậy, nhưng lúc này, cô ấy đang dạo quanh khắp các gian hàng và mang về cho tôi nhiều món ngon vật lạ.
Còn riêng tôi thì chẳng biết liệu mình có chén hết được hộp đồ ăn đa tầng này hay không nữa.
Mio đúng là chẳng khoan dung chút nào.
Cá nhân tôi những tưởng mình đã ăn tương đối nhiều rồi, thế mà lượng thức ăn trên tay nó vẫn tăng đều đặn mới lạ, tôi khá chắc đây không phải do mình tự suy diễn ra.
Hình như mấy cái hộp đựng còn thay đổi số lượng so với lúc ban đầu...
"Mio cũng đang tận hưởng theo cách riêng của mình, tạm thời cứ kệ vậy" (Makoto)
Quan sát Mio dễ dàng lướt nhẹ qua dòng người và mấy bè phái nhậu nhẹt say xỉn, tôi liền dứt ra ngay khỏi ý nghĩ cố nhét tất cả vào miệng.
Tôi sẽ dừng lại khi đã chạm đến giới hạn chịu đựng.
Đó là cách tốt nhất, có lẽ vậy.
"Waka-sama, liên quan đến lượng ma lực tiêu thụ mỗi lần tới thăm đền, dường như nó không đủ nhiều để làm tổn hại đến sức khỏe của ai cả" (Shiki)
"Shiki, chẳng phải tôi đã bảo anh tạm thời ngừng làm việc rồi sao? Touda cũng đã nói lại với tôi những thông tin đó từ trước cơ mà" (Makoto)
"Tuy nhiên, tôi nhận thấy có sự khác biệt giữa từng cá nhân, nếu cho rằng con số có thể tùy biến đột ngột, tốt nhất chúng ta nên điều tra để phòng ngừa..." (Shiki)
"Rồi rồi, cảm ơn, Shiki. Còn bây giờ, ngồi đây ăn uống tí đi chứ nhỉ. Hơn nữa, anh biết không? Ngắm hoa nở là một trải nghiệm không phải lúc nào cũng có đâu" (Makoto)
Touda đã khiến hoa nở hệt như lời cô ấy nói.
Anh đào ở đây khá đa dạng về chủng loài, có những cây chỉ nở vào tiết thu hoặc hè.
Tại Nhật Bản, bạn chỉ có thể bắt gặp cảnh tượng này nếu trồng chúng trong nhà kính và trong môi trường thích hợp, nhưng ở đây, khắp nơi đều thấy hoa nở rộ.
Quả đúng là một khung cảnh đáng giá.
"Không thể được! Còn cả núi việc đang chờ tôi xử lí, nào thì kiểm định độ màu mỡ trong đất, nào thì hệ sinh thái trong rừng..." (Shiki)
"Từ chối. Anh sẽ phải ngồi đây ngắm hoa. Việc của anh xong hết rồi" (Makoto)
"N-Nhưng..." (Shiki)
"Nếu Shiki lao vào làm việc, những người khác cũng sẽ ăn theo. Vậy cho nên, hôm nay sẽ là một ngày nghỉ. Vả lại, anh đã thu xếp tương đối ổn về chuyện đi lại trong đền rồi" (Makoto)
"...Vâng" (Shiki)
Không sai được.
Shiki có một niềm đam mê với công việc.
Tôi cũng có hàng tá những việc cần làm trước khi được ngả lưng xuống giường, vì vậy tôi hiểu anh ta cảm thấy thế nào.
Với trường hợp của tôi, miễn là chưa có việc gì trọng đại trước mắt, chắc chắn ngày nào tôi cũng muốn làm việc... nhưng, tôi nghĩ nó khác với chứng nghiện công việc.
Mỗi lần Shiki nói rằng: “Tôi không sao đâu” hoặc “Tôi có nhiều thời gian rảnh lắm”, nhìn biểu cảm của anh ta khi nói ra những lời đó, tôi bắt đầu cảm thấy đáng ngại.
Nói sao đây nhỉ, cái khuynh hướng này của Shiki là thứ rất dễ lây lan, hoặc nói cho dễ hiểu, chim cùng loài thì sống cùng nhau.
Cấp dưới và những người liên quan tới anh ta cũng mang những đặc điểm giống vậy.
Khác với Tomoe và Mio, ban đầu Shiki là một hân tộc, điều này là yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến hoạt động của anh ta.
Hai cô nàng kia coi giấc ngủ là thói quen dễ chịu, nhưng Shiki chưa bao giờ thuộc kiểu người thích ngủ cả.
Tôi nhớ hồi trước Shiki có nói, rằng từ khi trở thành Lich và không ngủ được nữa, anh ta đã vui mừng khôn xiết.
Đáng buồn thay, kể cả sau khi đã lập khế ước với tôi, đồng thời cũng có lại một cơ thể hân tộc, vì vài lí do, anh ta vẫn giữ nguyên thói quen không ngủ nghê gì trong nhiều ngày -không, có lẽ gọi đây là một khả năng thì chính xác hơn.
Có vẻ thói quen làm việc của Shiki vẫn như trước, do đó, tôi muốn khuyên anh ta hãy điều độ hơn với thể trạng của mình.
Cho đến bây giờ, thoạt nhìn thì Shiki vẫn đang ngoan ngoãn ngắm hoa, nhưng chẳng biết anh ta có trụ nổi được 30 phút hay không.
Dù sao đó cũng là Shiki mà tôi biết.
"Touda, liên quan đến ngôi đền, tôi chưa kịp hỏi cô thêm một số thứ khác, ví dụ như sự khác nhau giữa từng người, và vấn đề nằm ở lượng ma lực không cố định nữa. Sẽ không có chuyện gì đáng ngại xảy ra đấy chứ?" (Makoto)
Sau trận đấu dưới danh nghĩa của một tục lệ, chúng tôi cùng Touda trở lại ngôi đền, và rồi cô ấy tiếp tục câu chuyện liên quan đến ba tòa nhà xung quanh đây, tính cả ngôi đền Shinto.
Theo lời Touda, có một số thứ tôi chưa biết, chẳng hạn như lệ phí, thờ phụng và cầu nguyện; nói cách khác, chúng là danh sách những điều cần làm khi cầu nguyện trước một vị thần.
Nói cho dễ hiểu, nếu nơi khác lấy tiền làm lệ phí, ở đây sẽ dùng ma lực thay thế.
"Tất nhiên ạ. Đúng là bất cứ chuyện gì cũng luôn có ngoại lệ, nhưng về từng cá nhân, nguồn ma lực đòi hỏi sẽ tùy biến theo sức chứa của họ. Nếu có mười ngàn, một trăm sẽ bị mất; nếu có một trăm, ngôi đền sẽ chỉ lấy một thôi. Đó là cách nơi này hoạt động. Vậy nghĩa là, mọi người sẽ cần 1% trong tổng số ma lực của họ vào mỗi lần viếng thăm bình thường" (Touda)
Trước đó, Touda đã tích cực trao đổi với các cư dân.
Cứ khi nào được gọi, cô ấy sẽ xuất hiện ngay lập tức và trả lời các câu hỏi, nghe bí ẩn thật đấy chứ.
Orc, người lùn, Thằn lằn sương, Arke, Nhân dực tộc, Gorgon, thậm chí cả tộc tiên bị Ema khủng bố tinh thần nữa, cứ như thể Touda đã đi khắp nơi để giới thiệu bản thân vậy.
Rất ra dáng làm ăn luôn.
Nhắc đến vai trò của cô ấy ở đây và trong Thương đoàn Kuzunoha, tôi thấy Touda có khả năng đảm nhiệm công việc tiếp thị.
Tuy vậy, theo quan điểm của riêng tôi, nếu phải tìm kiếm nhân sự, thay vì những người quá xuất sắc, tôi sẽ chọn những ai có kinh nghiệm ở mức vừa phải và mong muốn được làm việc về lâu dài.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra đó chính là những tiêu chí làm mình phân vân bấy lâu nay.
Một phần cũng vì hai chúng tôi chưa lập khế ước, nhưng có thể Touda thuộc kiểu người coi trọng phép tắc.
Nhiều lúc tôi lại thấy Touda trở nên cứng nhắc hơn mọi khi, nhưng thật khó để diễn tả bằng lời.
Không chỉ mỗi cô ấy, thế giới này cũng từng mang lại cho tôi cảm giác tương tự rất nhiều lần.
Đối với những ai làm kinh doanh ở thời Showa, người ta quan trọng sự cần cù hơn là kĩ năng làm việc, nhưng có lẽ cách nghĩ này đã trở nên lạc hậu.
Tạm gác lại hệ thống cấp bậc trong các ngành nghề, tôi đang tính đến phương án đưa lựa chọn tuyển nhân viên làm việc suốt đời vào thực tiễn.
Một tập đoàn.
Nếu nhân viên chọn cách sống như vậy, chúng tôi sẽ làm hết sức để trả công xứng đáng cho sự tận tình của họ.
Đó là điều tôi muốn làm.
Ấy chết, lỡ suy nghĩ viển vông rồi.
"Vậy tức là những người như tôi sẽ chịu mức phí khá lớn" (Makoto)
"Vâng. Nhưng nó sẽ không ảnh hưởng gì đến ngài" (Touda)
"Cũng đúng. Lần đầu tiên cầu nguyện, tôi chẳng cảm thấy gì hết" (Makoto)
"Xin hãy nghĩ nó như phần ma lực dư thừa đi ạ" (Touda)
"Vậy còn mức độ cố định và cái ngoại lệ cô mới nói là sao?" (Makoto)
"Câu trả lời vẫn như cũ thôi. Khi một người có một mong ước mạnh mẽ, một ước muốn từ sâu thẳm trái tim chẳng hạn; mỗi ngày họ đều tới cầu nguyện cùng một điều vài ba lần, hoặc cũng có thể kéo dài đến hàng năm trời. Tùy thuộc vào từng tình huống, cuộc sống của người đó thậm chí có thể sẽ dần thay đổi" (Touda)
"Một điều ước mãnh liệt..." (Makoto)
"Vâng. Mong muốn càng mạnh mẽ, lượng ma lực hao hụt xuyên suốt quá trình sẽ càng tăng lên. Nhưng nếu nhắc riêng tới đức tin của cư dân Asora với đền Shinto, em không nghĩ trường hợp này sẽ xuất hiện đâu ạ" (Touda)
Sức nặng của điều ước là một chuyện, nhưng bạn cần phải làm liên tục thì mới có khả năng xảy ra sao?
Đúng là trường hợp đó muốn cân nhắc thật sự cũng khá nan giải, chủ yếu là vì nơi này là Asora.
"Phải. Vậy trước mắt, chúng ta chưa cần lo nghĩ quá nhiều về nó" (Makoto)
Tôi đã dạy cho mọi người rằng khi trả lệ phí, họ nên nói rõ với thần linh mục đích của mình là gì. Nhưng ngặt nỗi họ lại không thể thấy được vị thần đang lắng nghe thỉnh cầu của mình.
Do đó, tôi đã nói thêm là hãy cứ coi việc này như một lời thề nguyện với chính bản thân họ.
Không phải theo kiểu: "Làm ơn hãy biến điều ước của tôi thành sự thật", mà là: "Tôi đang làm việc cần mẫn để đạt được mục tiêu này, xin hãy dõi theo những kết quả đáng tự hào do chính tôi tạo nên".
Mỗi khi hoàn thành xong việc gì đó, họ sẽ lại đến để bày tỏ lòng biết ơn và tiếp tục thỉnh cầu một điều khác.
Bên cạnh đó, tôi thật sự trông đợi họ sẽ có một cái nhìn khác về một vị thần.
Thay vì mụ Nữ thần giả tạo kia, Thần của chúng tôi sẽ thuộc dạng "gần gũi nhưng đồng thời lại không thể chạm tới được", kiểu kiểu như vậy.
"Đó cũng là quan điểm của em. Những nỗi lo của Shiki đều có thể thông cảm được, vì vậy em đã bảo anh ta cứ điều tra thêm nếu cần" (Touda)
"Lượng ma lực đem ra làm vật trao đổi sẽ được đựng trong một vật chứa cụ thể, đúng chứ? Liệu có ổn nếu tôi cho rằng quả bóng cô từng cho chúng tôi xem là các thánh vật* không?" (Makoto)
Thánh vật ở đây chính là nói đến những quả bóng trong suốt mà Touda lấy ra nhằm chứng minh sự thật, một trong số chúng có chứa nhiều thứ ánh sáng nhiều màu sắc bên trong.
Mấy quả trống không thuộc về ngôi chùa Phật giáo và đền Parthenon, quả phát sáng thuộc về đền Shinto.
Nói cách khác, ánh sáng nằm bên trong đó chính là ma lực được tích trữ của chúng tôi.
Lúc đó, tôi đã thấy hơi không ổn khi toàn bộ chỉ đựng trong một quả duy nhất.
Bởi lẽ bản chất của các thánh vật phải có điểm khác biệt chứ không thể quả nào cũng giống quả nào được.
"Thánh vật phải không ạ? Hm, cách hiểu của ngài không có gì sai cả, nhưng nói thẳng ra, chúng cũng như mấy quả trứng vậy. Hình dáng của quả bóng sẽ thay đổi tùy vào số ma lực nó chứa" (Touda)
"... Hể~" (Makoto)
Ngôi đền có một không hai này đúng thật vẫn tồn tại những điều khó đoán.
Vậy là mấy quả bóng đó đã có hình dạng cụ thể ngay từ đầu.
Thôi kệ, không sao hết.
Dù sao thì việc hút ma lực khi cầu nguyện cũng không phải chuyện thường thấy ngày nay nữa.
"... Tiện đây, Waka-sama, dâng hiến ma lực cho các vị thần cũng hoạt động theo cùng một phương thức như ở Trái Đất. Thực ra, chính thế giới này mới là nơi kì lạ vì không áp dụng hệ thống này" (Touda)
"Eh?!" (Makoto)
Cô ấy vừa đọc suy nghĩ của tôi hay sao vậy?
Không, không phải. Cái gì mà "hệ thống này", lại còn áp dụng cho các thế giới khác nhau nữa chứ?!
Làm gì có chuyện đó chớ!
"Điều đó hơi bị viễn tưởng hóa rồi đấy. Thậm chí hồi tôi còn đến thăm đền ở thế giới của mình..." (Makoto)
"Hầu hết con người đều không tự ý thức được khái niệm ma lực - một dạng vật chất trong tự nhiên, bởi vậy chưa từng có ai lí giải được nó. Kể cả khi họ có vô tình tiêu thụ một lượng nhỏ, con người sẽ không bị tác động. Dù sao đó cũng là con số ít ỏi đến mức chỉ cần chưa đến một ngày để hồi phục" (Touda)
Thật sao?
Phải công nhận là lúc ở Nhật tôi còn chẳng hề hay biết mình sở hữu ma lực.
Vậy là từ đó đến nay, tôi đã gián tiếp dâng ma lực cho các vị thần mỗi khi vào trong đền ư?
Không, cả mấy ngôi chùa cũng thế.
Thậm chí nhà thờ cũng không ngoại lệ.
Ah, nhắc mới nhớ, tôi chưa vào nhà thờ lần nào.
"Không hiểu là vì sao, tôi có cảm giác mình vừa mới biết được một mặt tối của thế giới" (Makoto)
"Vào một tương lai xa, khi Trái Đất biết đến sự hiện hữu của ma lực, có thể họ sẽ hiểu được thực tế đó" (Touda)
"... Phải" (Makoto)
"Tạm gác chuyện đó sang một bên, trở lại với các vật chứa, em nghĩ sẽ không mất nhiều thời gian trước khi nó bước vào giai đoạn chuyển đổi đầu tiên. Chỉ với riêng ma lực của Makoto-sama, quả bóng đã nhận được một lượng khổng lồ. Nhưng để phát triển đến trạng thái cuối cùng, nó vẫn sẽ cần thêm một thời gian nữa. Em sẽ báo cáo ngay khi phát hiện thấy sự thay đổi, ngài nên quan tâm đến những việc khác thì hơn" (Touda)
"Hiểu rồi" (Makoto)
"Giờ thì, nếu ngài không phiền, em sẽ đi trò chuyện thêm với các cư dân về Makoto-sama" (Touda)
"Khi nào lễ hội kết thúc, chúng ta sẽ lập khế ước trước sự chứng kiến của Tomoe và những người khác. Hãy nhớ nhé" (Makoto)
"Vâng. Em cũng rất mong đợi vào cái tên mình sẽ được nhận" (Touda)
Touda biến mất tiêu rồi.
Oh, cô ấy lại xuất hiện ở chỗ các Gorgon kìa.
Đối với những người đó, biết được rằng họ đang lấy mình làm chủ đề bàn tán khiến tôi có linh cảm chẳng lành.
Dù sao đi nữa, chắc chắn bên đó sẽ biến thành cuộc buôn dưa lê của các chị em thôi, nên tránh xa ra thì hơn.
Đôi khi, những cuộc bàn luận của phụ nữ hay chứa đựng những điều không tốt cho tim của người ngoài.
Không cần suy nghĩ gì nhiều, tôi muốn khuyên cánh đàn ông nên bịt tai lại hoặc chuồn ngay khỏi đó nếu không may nghe được.
Gia đình tôi có một người chị và một cô em gái, chỉ trong phạm vi ngôi nhà, thậm chí cả trong phòng, tôi vẫn nghe ngóng được vài ba thứ mỗi khi họ trò chuyện.
Đó là nguyên nhân giúp tôi biết chúng không hề tốt cho tim mình chút nào.
Dường như Touda đã làm quen với các Gorgon và đang bàn luận sôi nổi cùng họ.
Chuyện này thì không cần đến sự lo lắng, vậy nên tôi quyết định rời mắt khỏi cái góc đằng đó.
… Lễ hội ngày càng sôi động hơn rồi nhỉ.
Từ khi đến thế giới này, tôi đã ghé qua nhiều quốc gia và gặp gỡ nhiều loại người, nhưng, như người ta vẫn thường nói, không đâu tuyệt bằng ở nhà.
Tuy rằng mỗi người lại có cho mình một vẻ ngoài riêng, và thoạt nhìn trông cũng hơi hỗn loạn một chút thật.
Nhưng tôi phải bảo vệ nơi này bằng mọi giá.
Có thể nói Asora là nơi duy nhất tôi để lại dấu ấn ở thế giới song song.
Đó là lí do tôi nhất định sẽ khắc sâu cảnh tượng nhộn nhịp này bằng chính mắt mình.
"Waka-sama?" (mio)
"Mio, chúng ta có đủ thức ă- đợi đã, cô vác cái gì thế kia?" (Makoto)
Chắc chắn đó là Shiki.
Không đời nào tôi lại nhận nhầm được anh ta.
Nhưng, tại sao Shiki trước mặt tôi lại đang bất tỉnh dưới cánh tay của Mio?
"Xin ngài đừng nói vậy. Em đã ghé qua gian hàng của các Orc, và em chợt nhận thấy sự hứa hẹn trong thứ họ gọi là "Món rán cuốn lá bất ngờ". Em nghĩ Waka-sama nên thử qua một lần" (mio)
"Này, Mio, tất nhiên tôi sẽ ăn, nhưng... Shiki bị làm sao thế?" (Makoto)
"Đây ạ? Anh ta đã bí mật chuẩn bị đồ nghề và đang rón rén hội nhóm với một số người nữa để vào rừng, thế nên em đã đánh gục anh ta" (Mio)
"Đán-" (Makoto)
"Đang ở giữa lễ hội mà người này chẳng biết giữ lễ nghĩ gì cả. Lúc đó, em đang bận thảo luận với Tomoe-san và Touda về việc tổ chức những dịp như thế này về sau -dĩ nhiên, không cần trọng đại như hôm nay- và chúng em đang lên kế hoạch vào một ngày cụ thể, thế mà Shiki thì..." (Mio)
"Đúng là anh ta hơi thiếu phép tắc thật" (Makoto)
Nhưng đánh ngất anh ta lại là chuyện khác.
Hơn nữa, họ còn đang lên kế hoạch cho các lễ hội tới.
Vài lúc tôi cũng thấy bóng dáng Tomoe ở chỗ Touda và nhóm Gorgon.
Điều đó chứng tỏ Mio cũng đã đến gặp họ.
Đen đủi thay, Mio đã vô tình phát hiện Shiki chuẩn bị vào rừng.
"Mọi người sẽ hoảng sợ nếu anh ta nằm ngay giữa lối đi, vậy nên em phải mang Shiki tới một nơi khác, và rồi em sẽ quẳng anh ta vào một xó nào đó khuất tầm nhìn" (Mio)
Cô định quẳng anh ta đi ư?
Shiki sẽ phải tỉnh dậy ở một nơi ngẫu nhiên phải không?
Khoan đã, đừng vứt anh ta đi như thế.
Bỏ mặc anh ta cũng không nốt.
"Không, để tôi trông chừng anh ta. Để Shiki nằm xuống đây" (Makoto)
"Không được ạ, để anh ta nghỉ trên đùi Waka-sama thì thật...!" (Mio)
Ai nói tôi sẽ để anh ta nằm lên đùi mình hả?!
Tôi không làm thế đâu!
Việc đó chỉ làm tôi khó cựa quậy hơn mà thôi.
Hình như Mio đã uống tương đối nhiều rồi.
Tôi tin rằng hơi men không thể sai khiến hành vi của cô ấy, nhưng tính tự chủ của Mio sẽ trở nên lỏng lẻo.
"Không, tôi chỉ cho anh ta nằm nghỉ thôi" (Makoto)
"Vậy để em thế chỗ anh ta cho!" (Mio)
Cô ấy chẳng nghe gì hết trơn.
Tình huống này là thứ tôi đã quá quen xử lí, đây cũng là một trong những thứ tôi cần làm trong thế giới này.
Nhưng cái tâm trạng nhiệt huyết tôi có khi nãy vừa bị tụt dốc một chút.
---------END CHAP---------