Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 221: Lời Mời Gọi Và Câu Đáp Trả.




Chương 211: Lời Mời Gọi Và Câu Đáp Trả.

“Cậu thấy Limia thế nào?”

“Một đất nước rộng lớn. Chẳng phải đây cũng là một trong các cường quốc đang tranh giành giữa vị trí số 1 và 2 sao?” (Makoto)

Một câu hỏi mơ hồ đến từ Senpai.

Tạm gác lại chuyện có thể câu trả lời của tôi sẽ khác đi nếu chị ấy hỏi chi tiết hơn, tôi nói lên cảm nghĩ của mình về Limia.

Một số quý tộc hung hăng đã tạo cho tôi vài ấn tượng xấu, nhưng… nếu tôi phải nhắc đến một điểm tốt, chỉ có duy nhất điều đó thôi. Nói thật thì, tôi không thấy ấn tượng gì lắm.

“Fufufu, một cường quốc. Đúng là như vậy. Nhưng cậu biết không, thực tế, khái niệm về một cường quốc mà tôi và cậu mường tượng mang nhiều điểm khác biệt đấy. Nơi này vẫn là một quốc gia nửa vời” (Hibiki)

“Nửa vời?” (Makoto)
Tôi không nghĩ một đất nước lớn mạnh đến mức này lại có thể nửa vời được.

Nó trở thành một cường quốc vì có nhiều người sinh sống, phải chứ?

Nếu là vậy, chắc chắn nó sẽ không thể thực hiện chức năng của 1 quốc gia nếu thiếu đi sự hỗ trợ của một bộ máy cấp cao.

“Lấy ví dụ nhé, trước hết là về dân số; Makoto-kun, theo cậu thì dân số của Limia là bao nhiêu?” (Hibiki)

D-Dân số á?

Tôi còn chưa bao giờ quan tâm đến vấn đề này kể từ khi đặt chân đến thế giới song song.

“... Lãnh thổ của Limia rất rộng lớn, vậy nên, có lẽ vào tầm mấy chục hoặc hàng trăm triệu chăng?” (Makoto)

Thấy đất đai nhiều như vậy, không phải là lạ nếu con số đạt tới tầm đó.

“Câu trả lời là: tôi cũng không rõ” (Hibiki)

“Hả?” (Makoto)

Sao lại thế?

Chị trêu em đấy à?

“Trong thế giới này, không một quốc gia nào - kể cả Limia – hoàn toàn nắm bắt được số dân của mình. Theo tôi được biết, Tsige hiện đang là nơi duy nhất làm được điều đó. Chưa kể, phía giữ kín tất cả những thông tin này không phải bộ máy cầm quyền hiện tại mà chỉ là 1 thương đoàn duy nhất” (Hibiki)
Thật sao?

Chỉ một thương đoàn?

....Tôi bỗng có cảm giác mình biết chỗ đó nằm ở đâu rồi.

Không biết ông ấy có kiểm soát được số dân đang ngày càng tăng không đây, Rembrandt-san.

“Không thể phủ nhận đó là một vấn đề nhức nhối… gần như là vậy” (Hibiki)

Thông tin cụ thể về lượng cư dân… vận động dân chúng bỏ phiếu kín, không, phải thống kê chi tiết.

Đợi đã, nó tồn tại ở Nhật Bản khá lâu về trước rồi cơ mà…

Theo một nghĩa khác, nó đâu có khó đến thế nhỉ?

Chỉ trừ trường hợp khi đang ở trong một kỉ nguyên hỗn loạn.

Chiến tranh ở thế giới này hiện đang bùng nổ, nhưng nghĩ đến thế giới trước của tôi thời chiến tranh mới bắt đầu, không phải lạ nếu họ vẫn làm được chuyện này.

Nhưng nếu sự hỗn loạn đó cao trào đến nỗi phải đốt mọi tài liệu, người người không hơi đâu mà tính đến việc đó vì quá bận rộn, thế thì sẽ giống… cuộc cách mạng thời Ounin chăng?
Hồi trước, khi tôi dùng thời gian rảnh của mình để tham khảo những thông tin về thời đại đó, tôi cũng không hiểu được nhiều.

Kẻ thù trở thành đồng minh, và ngay cả khi hai người đứng đầu của mỗi phe sáp nhập lại thành một đại bản doanh duy nhất, chiến tranh vẫn tiếp diễn, và trước cả khi tôi kịp nhận ra, thời Sengoku đã đến mất rồi.

Tôi không nghĩ thế giới này cũng lâm vào hoàn cảnh tương tự.

“Họ không có động cơ hay mong muốn nào cả, họ còn chẳng có lí do để làm điều đó; vậy thôi. Họ theo dõi và báo cáo sản lượng xấp xỉ của vụ mùa, từ đó, họ sẽ đánh thuế dựa vào từng vụ. Với cái hệ thống kiểu này, kiểm soát dân số không có ý nghĩa gì nhiều” (Hibiki)

“R-Ra vậy” (Makoto)

Họ quyết định thuế dựa vào đất đai.

Đúng là nếu bằng cách đó, họ chỉ việc giao lại cho giới quý tộc xử lí là xong.
Nhưng theo tôi thấy, đó chủ yếu là vì họ muốn đùn đẩy trách nhiệm sang người khác, nhưng nếu lợi nhuận vẫn gia tăng đều đặn, vậy thì đây không phải vấn đề đáng lo.

“Nhưng nếu một đất nước muốn tính đến chuyện giành lấy quyền lực, chủ đề đó không thể nào bỏ qua. Thật ra, tôi nghĩ dân số Limia vào khoảng 50-70 triệu, nhưng hệ thống thuế chỉ áp dụng với một nửa con số đó. Ta có thể rút ra rằng trốn thuế là việc dễ dàng với họ” (Hibiki)

“Một nửa… vậy số còn lại toàn là lũ tham ô” (Makoto)

Dù sao Limia cũng gần như hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của giới quý tộc rồi.

“Phải. Tôi xin lỗi vì lại yêu cầu một sự chấp thuận sau khi đã biết được thực tế này, nhưng hiện giờ chúng tôi đang cần cậu giúp đỡ để cải thiện phần đó” (Hibiki)

“Em sao?” (Makoto)
Tôi đã làm cái gì à?

“Sự hỗ trợ của cậu rất có ích. Cảm ơn” (Hibiki)

“Eh, dù không hiểu cho lắm, nhưng nếu em đã giúp được thì… tốt quá rồi. Mà này Senpai, chị còn đang làm mấy việc như là cải thiện tình hình sao?” (Makoto)

Tôi có cảm giác điều này liên quan trực tiếp đến nền móng của cả quốc gia.

“Dù sao cải thiện cũng là một kĩ năng đặc biệt xuất phát từ Nhật Bản. Chỉ vì đang ở thế giới song song, không có nghĩa tôi không thể áp dụng nó vào thực tiễn, đúng chứ? Chủ đề về dân số là 1 ví dụ điển hình, nhưng ngoài kia vẫn còn rất nhiều thứ có thể thay đổi nhằm khiến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn” (Hibiki)

Nói thế thì hơi quá.

Không phải chỉ mỗi nước Nhật mới biết cải cách, điều đó đã xuất hiện trên khắp hành tinh.

“Không phải là ta không nên dùng đến nó, nhưng… em thấy chị đang tràn đầy sự tâm huyết khi nhắc đến đất nước này” (Makoto)
“…Vì đây là nơi tôi được triệu hồi” (Hibiki)

“Em biết chứ” (Makoto)

“Cũng là do đây là đất nước tôi quen biết nhiều người nhất, và họ cũng biết đến tôi. Đất nước này đã đặt niềm tin vào tôi. Chẳng phải suy tính sâu xa là vấn đề cực kì hệ trọng hay sao?” (Hibiki)

“Xin lỗi chị” (Makoto)

Tôi có cảm giác như thể mình đang bị chỉ trích ấy, vậy nên tôi đã buột miệng nói lời xin lỗi.

Riêng tôi cũng đã nghĩ vô số thứ về Asora, chắc chúng cũng giống nhau.

Nếu là điểm này, tôi sẽ hiểu được.

Chỉ trừ có điều, khác với Asora, lãnh thổ Limia còn liên kết trực tiếp với những quốc gia khác, ngoài ra cũng tồn tại nguy cơ bị tấn công nếu kẻ địch xuất hiện.

“…Tôi cũng muốn cậu yêu mến đất nước này. Liệu có… khó khăn quá không?” (Hibiki)



Ánh mắt chị ấy tràn đầy sự nghiêm túc.
“Makoto-kun, thế giới này và Nữ thần, đúng là nó tồn tại nhiều điểm khác với quan niệm thông thường ở chỗ chúng ta. Chắc chắn sẽ có những thứ ta không thể nào chấp nhận được hoặc quá đỗi phi lí” (Hibiki)



“Tôi hiểu cậu không có chút cảm xúc tích cực nào với Nữ thần. Chuyện đã rồi, tôi sẽ không khuyên cậu gạt bỏ nó đi. Có điều, để kết thúc cuộc chiến dai dẳng này… cậu có thể cho chúng tôi mượn sức mạnh không? Tất nhiên ý tôi không phải cậu sẽ trực tiếp tham gia thực chiến. Tôi chỉ mong cậu sẽ trở thành bên cung cấp hàng hóa với giá cả phải chăng là được” (Hibiki)

“…”

Vậy ra Senpai muốn tôi đảm bảo nguồn cung nhu yếu phẩm cho Limia.

Sẽ là một chuyện nếu chỉ đơn giản là hỗ trợ một mình Senpai, nhưng nếu tôi chủ động hợp tác nhằm kết thúc chiến tranh, thế có nghĩa tự tôi đã chọn đứng về phe hân tộc.
Kết cục là, dù chỉ mới gián tiếp hành động, tôi đã tự mình tham gia vào cuộc chiến.

Không thể được.

Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài từ chối.

“…Cậu thấy thế nào?” (Hibiki)

“Xin lỗi, em không thể. Nhưng nếu chỉ là bán cho Senpai không thôi thì em rất sẵn lòng” (Makoto)

“Tôi hiểu. Vậy là cậu sẽ không hợp tác nhằm ‘kết thúc cuộc chiến này’ ” (Hibiki)

…Ah.

Đến cả tôi cũng biết Senpai đã cố ý nhấn mạnh vế sau.

Vậy là họ đang bắt đầu nghi ngờ giữa tôi và quỷ tộc tồn tại một mối liên hệ nào đó rồi.

Nhưng vì chưa có bằng chứng xác thực, họ không thể kết tội tôi được.

“Em dự định sẽ mở rộng cánh cửa của Thương đoàn Kuzunoha cho tất cả những ai cần đến. Xin hãy để em hợp tác ở phía trung gian” (Makoto)

“Cậu biết không, Makoto-kun… tôi không nghĩ mọi hành động của Nữ thần đều là đúng đắn” (Hibiki)
“?!!”

Senpai?!

Khoan đã nào, đó đâu phải điều một anh hùng nên nói chứ?!

“Bà ta không phải một vị “Thần” như chúng ta hay nghĩ. Bà ta cũng có tính cách và sở thích riêng. Tôi chưa bao giờ nghe nói đến một vị thần khác trong thế giới này, vì vậy sẽ không sai nếu coi bà ta là vị thần duy nhất” (Hibiki)

“…”

Không sai, sẽ chả bao giờ có chuyện tôi chấp nhận một thứ như thế làm thần cả.

Loại ‘thần’ mà Senpai vừa nhắc tới, không ai khác ngoài một cá thể toàn năng.

Tôi cũng chưa được gặp kiểu thần như vậy.

Nhưng… tôi phải nói rằng mình rất quan ngại nếu cứ để mụ Nữ thần kia tác oai tác quái.

“Một người cai quản và quan sát vạn vật trên thế giới. Những vị thần đang tồn tại sẽ làm những công việc như vậy. Thành thật mà nói, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nghĩ người phụ nữ đó gặp vấn đề về nhân cách” (Hibiki)
“Senpai…” (Makoto)

“Nhưng mà Makoto-kun, bất kể có là ai đi nữa, bà ta vẫn sống ở một nơi hoàn toàn khác, không hề liên quan gì đến chúng ta cả. Thậm chí với cả hai con người đang có mặt tại đây, cái đêm hôm đó chính là lần gặp mặt cuối cùng. Tôi đã từng không tin vào thần linh, cho đến khi bà ta xuất hiện. Nói cách khác, chẳng phải đó chỉ là một hình bóng thoảng qua trong phút chốc mà chúng ta thấy trong vòng đời ngắn ngủi của mình hay sao?” (Hibiki) >

“…”

“Cậu vẫn giữ cái cảm giác hậm hực đó trong lòng làm gì cơ chứ? Cũng giống như thể cậu đang phản đối các quy luật và hiện tượng tự nhiên trên thế giới vậy. Cậu có thấy nó vô nghĩa không?” (Hibiki)

“Tại sao Senpai…” (Makoto)

“Eh?” (Hibiki)

“Tại sao chị lại đến với thế giới này? Kể cả khi chị đã được đảm bảo một cuộc sống thành công ở thế giới trước” (Makoto)
Tôi không hiểu tí nào cả.

“Cậu muốn biết lí do tôi đến đây ư?” (Hibiki)

“Vâng” (Makoto)

“Cậu đang quan tâm đến lí do để 1 người như tôi, không hề có chút liên hệ nào với thế giới này, lại chọn đến đây sao?” (Hibiki)

“!”

Senpai đã biết rồi sao?

Về sự thật là hai người họ bị triệu hồi đến thế giới này do tôi và bố mẹ tôi.

“…Vì tôi nghĩ nó rất thú vị” (Hibiki)

“Đó là lí do của chị à?” (Makoto)

“Cũng không phải là tôi không nhớ về cuộc sống trước kia ở Nhật Bản. Tuy nhiên, thời điểm đó, trong giây phút đó, tôi chợt thấy thế giới song song là một nơi hấp dẫn. Vì vậy tôi đã đến đây. Suy đi tính lại, nguyên nhân chủ yếu cũng chỉ vì cái cảm giác ngắn ngủi khi ấy. Suốt từ đó đến nay, tôi luôn tìm cách tạo dựng các mối quan hệ càng nhiều càng tốt, và giờ tôi không thể dễ dàng buông bỏ mọi thứ được nữa” (Hibiki)
“Cảm giác bất chợt...” (Makoto)

Suy ra, hiện tại Senpai không hề có ý định quay về.

Tôi cảm thấy như vậy.

Mặc dù chị ấy có nói mình nhớ nhà đôi chút, lời lẽ của Senpai lại rất khác so với mong đợi của tôi.

“Chắc hẳn Tomoki của Đế quốc cũng nghĩ giống tôi. Nếu Nữ thần xuất hiện rồi yêu cầu cậu ta vào ngày trước hoặc sau đó, câu trả lời có lẽ đã thay đổi. Nhiều khả năng những anh hùng khác sẽ được triệu hồi, và cả tôi lẫn cậu ta vẫn sẽ sống thật yên bình ở Nhật” (Hibiki)

“…”

Phải.

Ngày đó, trong phút chốc, cả hai đã quyết định trở thành anh hùng.

Quyết định là quyết định.

Nhưng nếu ta gọi đó là câu trả lời đã suy nghĩ kĩ càng từ trước, chuyện không phải vậy.

“Không phải tôi đang đổ lỗi cho Makoto-kun đâu. Đừng có làm khuôn mặt như thế. Tiếp tục chủ đề chính nào. Trong thế giới này, mọi hành động can thiệp của thần linh sẽ không mang tính quyết định hay thứ gì giống vậy. Vạn vật sẽ luôn chuyển biến. Nếu chiến tranh sớm đi đến hồi kết và xích mích giữa người và quỷ dịu xuống ,chúng ta có thể tận dụng khoảng thời gian đó để thay đổi thế giới” (Hibiki)
“Thay đổi… thế giới ?” (Makoto)

“Đúng. Đó không phải việc một sớm một chiều, nhưng tôi nghĩ ta sẽ đủ sức tạo ra một xã hội, nơi không còn tồn tại phân biệt đối xử giữa hân tộc và bán nhân” (Hibiki)

Vậy thì sẽ phải thay đổi hoàn toàn cách nghĩ của hân tộc à?

Nhưng chừng nào gốc rễ của cách nghĩ đó còn nằm trong hệ tư tưởng Nữ thần đã gài vào đầu họ, chuyện đó là bất khả thi.

Chị biết gì không? Đến cả các Tinh linh cũng xếp bán nhân đứng dưới hân tộc nữa cơ.

“Ngay cả khi chị là một anh hùng, chẳng phải đó là viễn cảnh quá lí tưởng hay sao? Thế giới này là nơi một số lượng rất lớn hân tộc tin vào cái tôn giáo đi ngược lại hoàn toàn với kế hoạch của chị đấy” (Makoto)

“Chẳng phải chính Makoto-kun đang cho thấy khả năng điều đó trở thành hiện thực hay sao? Ở cả Rotsgard và Tsige. Những hành động như vậy có thể giúp cảnh tỉnh toàn bộ xã hội hân tộc, phải không? Theo tôi, Nữ thần không thể bắt ép con người và ngăn họ thay đổi bản thân. Tôi đã điều tra về đường đi nước bước của Nữ thần hàng mấy thế kỉ trở lại đây, nhưng điều tôi rút ra được chỉ là bà ta ít khi xuất hiện và có thiện cảm với những hân tộc với ngoại hình đẹp đẽ, bà ta cũng không trừng phạt những hân tộc nghĩ khác với mình. Ít nhất mọi người hay cho là như vậy” (Hibiki)
Phải chăng Senpai muốn thay đổi thế giới của Nữ thần từ bên trong?

Nhưng nếu chuyện là vậy, cách nghĩ của chị ấy khá giống với tôi, mà sao tôi cứ có cảm giác Senpai vẫn còn quá xa vời nhỉ?

“Trong trường hợp đó, Senpai, kể cả khi Nữ thần không còn tồn tại nữa; ví dụ, nếu thậm chí một vị thần khác thế chỗ bà ta, chị sẽ đồng ý chứ?” (Makoto)

Miệng nói là một vị thần khác, nhưng thực ra tôi vẫn chưa nghĩ đến một cái tên cụ thể.

Tôi chỉ muốn xem Senpai sẽ phản ứng ra làm sao thôi.

Nếu đúng là chị ấy nghĩ theo hướng đó, tôi nghĩ giữa hai người chúng tôi sẽ đủ điều kiện hình thành mối quan hệ hợp tác.

Còn nếu chị ấy nghĩ rằng tốt hơn hết là nên tạo dựng một xã hội công bằng cho bán nhân, vậy thì có lẽ phía quỷ tộc sẽ hưởng ứng.

“…Kể cả khi Nữ thần đã biến mất sao?” (Hibiki)
“G-Giả sử thôi” (Makoto)

Nếu tôi lâm vào tình cảnh phải đối đầu với mụ, chiến thắng rồi trừng phạt mụ, tôi không rõ liệu Nữ thần có thể tiếp tục cai quản thế giới như trước nữa hay không.

Khi điều đó xảy ra, theo tôi, khi một vị thần đã biến mất, người khác sẽ lên thay thế.

“Tôi không bận tâm lắm nếu điều đó không ảnh hưởng đến thế giới. Có điều…” (Hibiki)

“Có điều…?” (Makoto)

“Nếu như Nữ thần không còn nữa, các tinh linh có nhiệm vụ hỗ trợ bà ta cũng sẽ biến mất theo, và rồi người phụ nữ đó - người cai quản thế giới này - sẽ lụi tàn. Chẳng ai biết chuyện gì sẽ xảy đến với ma lực - nguồn năng lượng của cả thế giới. Trên hết, các phước lành và sự bảo hộ thiêng liêng sẽ mất hết tác dụng, Đền thờ sẽ sớm sụp đổ. Chưa kể, còn có khả năng cách giáo dục của Nữ thần từ trước đến giờ sẽ bị loại trừ hoàn toàn” (Hibiki)
“…”

Tôi chưa nghĩ xa đến thế.

Bởi tôi chưa từng quan tâm đến chuyện xảy ra với thế giới khi mà Nữ thần đã mất hết sức mạnh, và trong trường hợp tệ nhất, cái chết của mụ ta.

Trước tiên, tôi chỉ cần đem tất cả những người muốn lánh nạn đến Asora, vì dù sao nơi đó sẽ vẫn tiếp tục tồn tại, kể cả khi không có Nữ thần cai quản.

Dường như những người như Root sẽ ở đó trong viễn cảnh tôi tưởng tượng, tôi nghĩ tình hình sẽ không tệ đến mức không thể sống nổi.

Thành ra tôi không cần nghĩ sâu xa gì thêm nữa.

Nhưng Senpai thì khác, chị ấy đã nghiêm túc suy đoán về tình cảnh thế giới khi Nữ thần biến mất.

“Nếu như, mọi tranh cãi dừng lại, hòa bình được xác lập đi nữa, thế giới vẫn sẽ không thể thoát khỏi sự hỗn loạn, và một chốn địa ngục mới sẽ mở ra. Nhất là đối với các hân tộc đã bị ảnh hưởng của Nữ thần ăn sâu vào trong tiềm thức, có thể các tộc khác sẽ coi họ là kẻ thù” (Hibiki)
“Đúng là cũng có khả năng” (Makoto)

Không, chắc chắn nó sẽ xảy ra.

Khi phước lành đã hoàn toàn tan biến, ngoại trừ những người thật sự mạnh mẽ, hầu hết hân tộc sẽ lâm vào tình trạng cực kì khó khăn.

Và nếu đến cả ngôn ngữ phổ thông cũng không cánh mà bay, mọi thứ sẽ biến thành 1 mớ hỗn độn, giống như Tòa tháp Babel* vậy.

Họ sẽ không đủ sức để gây dựng một quốc gia lớn như hiện giờ nữa, vì vậy, vai trò làm bá chủ thế giới sẽ chuyển sang tay một tộc khác.

“Nếu cậu nói mình biết một cách có thể ngăn chặn toàn bộ những điều vừa rồi, tôi luôn sẵn sàng lắng nghe” (Hibiki)

“Vậy nếu xuất hiện một hiệu ứng như chị vừa nói thì sao?” (Makoto)

“Tôi sẽ nhất quyết chống lại nó, ngay cả khi có phải đánh đổi mạng sống này” (Hibiki)

“… Thậm chí cả mạng sống của chị ư?” (Makoto)
“Nếu ngoài kia tồn tại ai đó đang mưu tính tất cả những chuyện này, họ sẽ không khác gì quỷ tộc; một tên khủng bố toàn cầu. Dồn những người đang sống yên bình vào góc tường một cách tàn bạo và cướp đoạt mạng sống của họ. Đó chính là cái ác. Phe phải gánh chịu nhiều thiệt hại nhất sẽ là hân tộc, nhưng các bán nhân cũng sẽ bị lôi vào tròng, không có ngoại lệ” (Hibiki)

“Khủng bố. Loài quỷ là một tộc khác biệt, họ cũng có một quốc gia, và là kẻ thù chị đang đối đầu trong cuộc chiến. Mặc dù hai phe đang từng ngày gϊếŧ chóc lẫn nhau, chị vẫn còn có thể gọi họ như vậy. Không phải chị đã tỏ thành kiến hơi quá rồi sao?” (Makoto)

Khủng bố là từ tôi không mong được nghe thấy từ Senpai.

Ví cuộc đối đầu với quỷ tộc là một cuộc chiến chống khủng bố…
“Phải. Cuộc chiến này là do một bộ phận thiểu số khơi mào, đó là những kẻ biết rằng dù mình có cố đến đâu đi chăng nữa, họ vẫn sẽ không có cơ hội lật đổ số đông. Có lẽ đây là nguyên nhân làm Nữ thần mất bình tĩnh và phải triệu hồi anh hùng” (Hibiki)

“Quỷ tộc là thiểu số ư?” (Makoto)

Trong đầu tôi đang tưởng tượng ra những lần xâm chiếm và đối chọi trong lịch sử những nước như Nga và Trung Quốc.

Tôi vẫn còn nhớ như in Zef đã nói gì.

Nếu tôi không lầm, ông ta nói rằng dân số quỷ tộc cùng lắm cũng chỉ có từ 1 tới 1,5 triệu.

Và nếu dân số Limia chạm đến vài triệu như Senpai đã nói, vậy thì toàn thể hân tộc sẽ nhiều gấp 4 lần.

Chúng được gọi là bốn cường quốc mà, tôi nghĩ ít nhất cũng đạt đến tầm đó.

Cứ cho là mỗi nước trong đó chạm đến khoảng 50 triệu, vậy tổng thể sẽ là 200 triệu nhỉ?
Hai trăm triệu so với vài triệu.

Nếu bao gồm cả các bán nhân, liệu con số có được 10 triệu không?

Những đơn vị của quỷ tộc được cấu thành từ rất nhiều chủng tộc khác nhau.

Không, kể cả thế đi nữa, họ vẫn còn quá ít ỏi so với phía hân tộc.

Nói gì thì nói, đây không thể gọi là một cuộc chiến được.

Như Senpai đã nói, nó chẳng qua chỉ là một cuộc nổi dậy nho nhỏ mà thôi.

Nếu chúng ta bao hàm cả việc thế giới này ưu tiên chất lượng hơn số lượng, không thể phủ nhận quỷ tộc đang cầm cự rất tốt.

“Nếu quỷ tộc đưa ra yêu cầu, kết quả tất yếu là Nữ thần sẽ từ chối và trừng phạt họ… Có lẽ mọi chuyện sẽ không đi xa đến mức đó, nhưng ít nhất họ cũng nên tìm kiếm sự đối xử công bằng hơn bây giờ. Điều họ đã và đang làm chính là cố ý phủ nhận hệ thống xã hội của thế giới này, nơi mà họ đang sống” (Hibiki)
“Họ đáng lẽ đã tuyệt diệt nếu không lựa chọn con đường đó” (Makoto)

“Cậu thực sự nghiêng về phía quỷ tộc đấy” (Hibiki)

“Em đã từng tận mắt chứng kiến sự tồi tệ của cái phân biệt đối xử mà Nữ thần áp đặt. Do đó, hành động của quỷ tộc bắt nguồn từ mong muốn sống sót” (Makoto)

“Đúng, việc họ huy động lực lượng vào thời điểm này là không thể tránh khỏi” (Hibiki)

“Vậy thì-!” (Makoto)

“Điều này có nghĩa đã quá muộn rồi. Lẽ ra họ nên làm gì đó trước khi tình hình trở nên như bây giờ. Để cải thiện cái môi trường sống tồi tàn đó dù chỉ một chút, họ đáng ra phải khiến các hân tộc chấp nhận mình mới đúng. Dùng đến một cách khác ngoài bạo lực” (Hibiki)

Không được, đòi hỏi thế là quá nhiều.

Với quỷ tộc, việc đó chả khác nào bị chính Nữ thần xua đuổi và dồn vào một góc.
“Không phải chị đang đòi hỏi hơi quá sao?” (Makoto)

“Tôi đã xem qua một loạt các tư liệu ghi lại lịch sử của loài người và loài quỷ. Tất nhiên, vì là thông tin được hân tộc ghi chép, có không ít những lời lẽ, thành kiến không tốt về quỷ tộc. Tuy nhiên, rất ít khi quỷ tộc thể hiện tín hiệu tích cực với hân tộc. Và trong số những cá nhân ít ỏi đó, không có một ai tiếp tục được lâu dài” (Hibiki)

“Lịch sử. Về hân tộc và quỷ tộc” (Makoto)

Tôi mới chỉ biết sơ qua về nó.

“Dưới góc nhìn của quỷ tộc, hân tộc chiếm lượng dân số quá áp đảo, hơn nữa, tất cả đều tập trung lại tôn thờ một tín ngưỡng duy nhất, đấy là còn chưa nói đến sức mạnh cá nhân vượt trội. Ngay từ lúc bắt đầu, chọn lấy phương án chiến tranh đã cho thấy họ không hề tỉnh táo rồi” (Hibiki)
“… Phải” (Makoto)

Bởi phước lành đến từ Nữ thần, quỷ tộc cũng thua kém hân tộc về khoản ma lực, chả thấy phần nào gọi là tốt cả.

Càng nghĩ bao nhiêu, tôi càng kinh ngạc bấy nhiêu khi mà quỷ tộc vẫn chiến đấu kiên cường đến thế.

Dĩ nhiên họ không thể đánh nhau mãi được. Hầu hết thời gian họ đều dùng để cắn răng chịu đựng sự phân biệt và lăng mạ.

“Nhưng cho dù quỷ tộc đã mở vài cuộc tấn công hân tộc, và đã nếm trải thất bại, họ vẫn giữ nguyên cách làm đó” (Hibiki)

“…”

“Cơ hội đã từng trải ra trước mắt họ. Một cơ hội để được gia nhập xã hội hân tộc, như các bán nhân đã làm” (Hibiki)

“Eh?” (Makoto)

“Nếu là tôi, tôi sẽ không ngần ngại chọn con đường này. Nếu gặp phải một kẻ địch mạnh đến nỗi mọi cố gắng đều sẽ trở nên vô ích, tôi sẽ theo phe chúng và thay đổi từ bên trong. Tôi sẽ tìm kiếm cơ hội và nắm bắt, và rồi, tôi sẽ dần nghĩ ra điều gì đó. Chẳng phải đó là một trong số vài ba phương sách ít ỏi có thể giúp kéo dài sự sống cho bộ phận thiểu số sao?” (Hibiki)
“Ý chị là họ phải làm nô ɭệ cho hân tộc ư?” (Makoto)

“… Kể cả nếu điểm bắt đầu có là những kẻ nô dịch, họ vẫn có cách vươn lên. Nhưng đến cuối cùng, họ vẫn chọn bạo lực. Tôi không hề có ý định xóa sổ bọn họ, nhưng nếu chúng ta không dồn họ vào tình thế bất lực nhằm răn đe, sẽ chẳng có ai muốn chấp nhận thực tế này. Tối thiểu nhất, chúng ta sẽ phải tiêu diệt những người đứng đầu đất nước, toàn bộ quân đội, tất cả những ai hợp tác với họ; không để sót một người nào cả” (Hibiki)

“Chị nói họ nên chấp nhận điều đó. Nhưng chẳng phải chính sự giáo dục bảo thủ của Nữ thần đã ít nhiều ảnh hưởng đến lựa chọn này sao?” (Makoto)

Nếu như mụ ta chưa dụ dỗ thế giới này bằng cái cách giáo dục nhơ bẩn đó, mọi chuyện sẽ làm gì đến mức như bây giờ.
Sự tồn tại mang tên Nữ thần là nguyên nhân chính của vấn đề, chắc chắn sẽ có lúc họ phải đối đầu với mụ ta.

Nếu vậy, bất kể các sinh vật sống có bị ảnh hưởng như thế nào, chẳng phải tốt hơn hết là nên diệt trừ luôn Nữ thần, kẻ chủ mưu đã tuyên truyền cái hệ tư tưởng lạ lùng đó sao?

“Sự giáo dục bảo thủ của Nữ thần. Nhưng đó lại là tín ngưỡng trên khắp thế giới. Không phải nó cũng tương tự việc một chủng tộc ít người nổi dậy chống phá à?” (Hibiki)

“Vậy chị muốn nói rằng họ nên chấp nhận số phận đã an bài ư? Rằng tư tưởng của Nữ thần là lẽ tự nhiên, và rằng quỷ tộc sẽ không bao giờ tự mình đứng dậy được sao? Đó là vì họ đã không kịp thích ứng với những điều kiện bất chợt đó và phải chịu kiếp nô ɭệ để kéo dài cuộc sống. Việc họ bị ngược đãi tệ bạc là thực tế không thể thay đổi sao? Đó là suy nghĩ của chị hả, Senpai?” (Makoto)
Tôi thấy bực mình rồi đây.

Dù là ai đi chăng nữa, nếu bị đàn áp, rồi sẽ có lúc họ sẽ muốn lên tiếng phản đối một hoặc hai câu.

Còn để những người như thế bình tĩnh suy xét tình hình, nghĩ về tương lai, tìm ra phương hướng sinh tồn cho chủng tộc; một thứ như vậy… ai lại đi đổ lỗi cho họ vì đã không thể thực hiện chúng chứ?

Giữ một cái đầu lạnh bất kể tình huống không phải điều ai cũng làm được.

Khi một loạt các ý nghĩ nảy ra trong đầu, tôi vô tình lớn tiếng với Senpai.

“Đúng thế” (Hibiki)

“!!”

Tôi không nghĩ chị ấy sẽ làm một vẻ mặt bối rối, nhưng… tôi đã tưởng Senpai ít nhất cũng sẽ tỏ ra do dự đôi chút.

Câu trả lời tức thì của Senpai đã chặn họng tôi.

“Tôi đã nhắc đến điều này ít phút trước, nhưng cả hai chủng tộc đều đang ở trong một thời điểm quá đỗi muộn màng. Nếu chiến tranh không kết thúc, không bên nào có thể tiến bước cả. Sự căm thù dồn nén của hai tộc đã lớn mạnh đến mức đó rồi. Tất nhiên, tôi cũng không phải ngoại lệ, với vai trò là một người đang đấu tranh vì Limia. Cách giáo dục của Nữ thần, sự dựa dẫm vào bà ta, các bán nhân vẫn tiếp tục bị phân biệt đối xử; chỉ khi chiến tranh chấm dứt, ta mới có thể tính đến những vấn đề này. Vào thời điểm như hiện giờ, không gì có thể bị lay động hoặc thay đổi nữa. Không một ai đủ sức làm được điều đó” (Hibiki)
“Không một ai…” (Makoto)

Có đúng là vậy không?

Nếu đó là Thương đoàn Kuzunoha , một phía trung gian có quan hệ với cả 2 phe, chẳng phải sẽ có cách sao?

…Không.

Trước đó, liệu mọi thứ có đổi thay nếu tôi chỉ cần làm cho mụ Bọ suy ngẫm về bản thân?

“Không một ai. Kể cả Makoto-kun cũng vậy. Những hân tộc đã bị quỷ tộc cướp mất người thân, gia đình, sự căm thù đã ăn sâu vào trong lòng họ, và chính cảm xúc đó đã biến thành một cái nanh vuốt luôn sẵn sàng trả thù. Điều tương tự cũng áp dụng với quỷ tộc. Xiềng xích của sự mất mát… không thể bị gãy hoặc chặt đứt” (Hibiki)

Trong phút chốc, biểu hiện của Senpai trở nên cay đắng.

Lúc nào cũng vậy, Senpai của hiện tại luôn lạnh lùng, chị ấy nói bằng khuôn mặt vô cảm, thế nên cái giây phút thoáng qua đó đã in vào tâm trí tôi.
Kí ức không thể bị xóa bỏ.

Cuộc sống ở Rotsgard không còn quá tệ như trước nữa, nhưng đúng là những kí ức còn đọng lại không thể dễ dàng quên đi được.

Nó cũng tương đương với số lượng người chết vậy.

“Hận thù và nỗi buồn. Chúng là hai thứ sẽ không dễ dàng biến mất. Em… hiểu được điều đó” (Makoto)

Như đã lường trước, có lẽ tôi nên giải quyết mụ Nữ thần càng nhanh càng tốt.

Dường như Senpai đang lo về những thứ xảy ra sau đó, nhưng nếu Nữ thần vẫn tồn tại, sẽ chẳng có thứ gì thay đổi cả.

Tôi sẽ phải xem xét lại thái độ của mình với Nữ thần đây.

“Loài quỷ - bộ phận thiểu số - đang chống lại đa số với số lượng áp đảo – hân tộc, và còn cả Nữ thần. Cuộc cách mạng do lũ khủng bố đã khơi mào, phần đông mọi người trên thế giới đều không hề mong muốn nó xảy ra. Cái cuộc chiến đẫm máu này, tôi sẽ chấm dứt nó sớm nhất có thể. Makoto-kun, tôi sẽ nói lại một lần nữa. Làm ơn, hãy cho chúng tôi mượn sức mạnh của cậu” (Hibiki)
Senpai cúi đầu thật thấp trước tôi.

Nhưng, ý nghĩ của tôi sẽ không bị lay chuyển.

Thực ra, tôi thấy Senpai chỉ đang nghĩ quá nhiều, theo chiều hướng quá thực tế.

Ở thế giới này, nơi mà Nữ thần có thể làm bất cứ thứ gì mụ muốn, theo tôi, dù có cố đến đâu, sẽ không có ai đủ khả năng thay đổi giá trị của bản thân.

“…Senpai, em cũng sẽ nói lại với chị. Em sẽ phải từ chối” (Makoto)

“Để tôi nói thẳng luôn, Thương đoàn Kuzunoha của các cậu có thể đem lại lợi thế cho phía quỷ tộc. Hành động cung cấp hàng hóa cho cả 2 bên trong cuộc chiến, đối với một thương nhân, điều đó không khác nào tuyên án tử hình cho bản thân. Phải chăng Thương đoàn Kuzunoha mong muốn chiến tranh nhằm thu lợi nhuận từ nó ư?” (Hibiki)

“Không. Em nghĩ tốt nhất là cuộc chiến hiện giờ không nên xảy ra. Nhưng, em cũng phải tính đến thực tế rằng Nữ thần là kẻ chịu trách nhiệm cho mọi vấn đề, và nếu ta bằng cách nào đó khiến bà ta thay đổi suy nghĩ, chắc chắn sẽ mọc ra nhiều phương pháp tích cực hơn” (Makoto)
“Ý cậu là sao? Kể cả khi Nữ thần là nguyên nhân chính, Makoto-kun định làm gì chứ?” (Hibiki)

“Phương châm của Thương đoàn Kuzunoha là chào đón tất cả những ai cần đến, nhưng… cá nhân em nghĩ ta phải lật đổ Nữ thần bằng mọi giá” (Makoto)

“Lật đổ Nữ thần…” (Hibiki)

Senpai chỉ thốt được ra vài từ rồi im lặng.

“Lẽ dĩ nhiên, thế giới sẽ lâm vào cảnh hỗn loạn, và các pháp sư có thể sẽ bị giới hạn lượng ma lực sử dụng. Nhiều khả năng hân tộc và bán nhân sẽ phải đối mặt với tình thế bấp bênh nhất từ trước tới giờ, nhưng ngay cả vậy, em vẫn nghĩ mình nên đá đít người phụ nữ kia ra khỏi cái vị trí “Thần” đó của bà ta” (Makoto)

“…Nhưng bằng cách nào?” (Hibiki)

“Thì, bằng vũ lực thôi” (Makoto)

“Cậu nói ta sẽ dùng vũ lực. Nhưng đối thủ là một vị thần đấy, cậu biết chứ? Mà cho dù cậu có thắng được bà ta đi nữa, liệu cậu có thể lên thay thế không?!” (Hibiki)
“Thắng sao? Cái đó em vẫn chưa rõ, nhưng em không hề có ý định trở thành vật thay thế” (Makoto)

“Vậy cậu chỉ đơn giản là muốn gϊếŧ một vị thần thôi ư?” (Hibiki)

Senpai ôm đầu và lắc nó liên hồi.

Không không không, tôi sẽ không gϊếŧ mụ ta.

Nhiều nhất, tôi cũng chỉ khiến mụ ta lâm vào trạng thái sống dở chết dở mà thôi.

Dù sao tôi vẫn còn sống sờ sờ ra đây này, và lí do giúp tôi gặp được Tomoe và những người khác 1 phần cũng là vì con Bọ đó.

“À không, bà ta đâu phải vị thần duy nhất, khi chúng ta làm xong phần việc của mình, sẽ tự khắc có người đến thay, mong là thế” (Makoto)

“… Cậu nói như thể mình đã được gặp những vị thần khác rồi ấy. Mà tôi cũng chả khác là bao, bị đưa tới một chỗ lạ hoắc cùng một người khả nghi” (Hibiki)

“Nói thế nào đây, em từng gặp một vị thần-sama, người quen của Nữ thần” (Makoto)
“…Thế nên cậu mới nói mình sẽ dùng vũ lực để thay đổi suy nghĩ của Nữ thần sao? Trong khi cậu còn không thèm nghĩ đến hậu quả nó có thể gây ra” (Hibiki)

“Nếu có chuyện, chúng ta sẽ tạm trú ở một nơi khác đến khi mọi thứ lắng xuống” (Makoto)

“Cậu thật sự không hề quan tâm đến cơn khủng hoảng của hân tộc. Cậu không phân biệt bán nhân, nhưng hân tộc thì lại khác à” (Hibiki)

?!!

Không không!

Làm gì có chuyện đó.

“Em không phân biệt ai cả” (Makoto)

“…Nếu cậu đang thật sự nghiêm túc. Vậy thì việc này không thể bỏ qua rồi” (Hibiki)

“Ý chị là sao?” (Makoto)

“Từ cách ăn nói và cách cư xử của Makoto-kun, cậu đang tự thuyết phục bản thân rằng hân tộc từ lâu đã có quyền làm những gì họ muốn, kể cả Nữ thần, vì vậy cậu không quan tâm” (Hibiki)

“Thì đúng là hân tộc đã và đang làm điều họ muốn, đúng chứ?” (Makoto)
Đấy không phải phân biệt, đó là sự thật.

“Đúng. Nhưng tỏ ra vô cảm vì điều đó, không phải phân biệt thì còn là cái gì nữa?” (Hibiki)

“Hân tộc là những kẻ mạnh, họ thống trị thế giới bằng số lượng. Tại sao từ “phân biệt” lại áp dụng với họ?” (Makoto)

Không phải phân biệt đối xử là điều kẻ mạnh hay làm để đàn áp kẻ yếu à?

“Thế thì đã sao?” (Hibiki)

“Eh?” (Makoto)

“Cậu nói rằng kể cả nếu người ta có phân biệt các cấp lãnh đạo, đó không thể gọi là phân biệt đối xử ư? Hân tộc thường nhìn bán nhân với ánh mắt kì thị, nhưng liệu cậu có nhận ra? Makoto-kun, đã có lúc, cậu dùng ánh mắt đó để nhìn hân tộc đấy. Cả ở đây lẫn Rotsgard” (Hibiki)

“Ugh…” (Makoto)

Nếu chị ấy nhắc đến cách nhìn, tôi không thể nói mình biết hết tất cả.

Nhưng nếu người ta hỏi tôi liệu có nên phân biệt kẻ mạnh, câu trả lời sẽ là không.
“Này, Makoto-kun, xét đến cấu trúc của thế giới này, cậu và tôi bị coi là những kẻ ngoại đạo, có đúng không? Trong trường hợp đó, để lại quá khứ ở phía sau và liên lạc với hân tộc lẫn bán nhân bình đẳng, không phải đó là điều một người công minh sẽ làm sao? Nếu có 1 người gặp hoạn nạn ngay trước mắt, chẳng phải cậu nên dang tay giúp đỡ người đó, bất kể quá khứ và vị thế của họ ư? Hân tộc, họ đã được tự do làm những gì mình muốn, vậy nên họ phải tự chịu trách nhiệm; còn bán nhân, họ đáng thương, thế cho nên họ phải được giúp đỡ. Đó có phải cái mà cậu gọi là phân biệt hân tộc không?” (Hibiki)

“Nhưng hân tộc từ trước đến giờ vẫn luôn coi bán nhân là những kẻ hầu hạ mình, họ sống ngày qua ngày với cái tư tưởng như vậy. Dựa vào sự thật đó, làm sao em có thể nhìn họ bằng ánh mắt giống một vị thánh được” (Makoto)
“Chính là vì thế đấy. Cậu nghĩ theo cách đó là vì cậu vẫn áp đặt quan niệm thông thường của chúng ta. Đây không phải Nhật Bản, đây là thế giới song song. Và tại nơi đây, thường thức giữa hân tộc và bán nhân đã được sắp đặt như thế rồi. Từ lúc bắt đầu, quỷ tộc đã khiêu chiến với cái thường thức đó đấy, cậu biết chứ?” (Hibiki)

“…Đó là quan niệm sai lầm” (Makoto)

“Với người Nhật thì là thế. Cơ sở bắt nguồn cho cách cư xử lạnh lùng của cậu với hân tộc là thứ thường thức mà hầu hết mọi người sẽ không hiểu tại sao mình lại bị nó phê phán. Ngay cả giữa hân tộc với hân tộc, khi cậu dùng thái độ với bán nhân và sự gắn bó của họ với vẻ đẹp, họ chắc chắn vẫn sẽ ghét phân biệt đối xử” (Hibiki)

“Cho dù chị có tận dụng những thứ không nên tận dụng, em sẽ không chấp nhận đâu” (Makoto)
“Muốn thay đổi nhận thức của họ từ gốc rễ, ta cần thêm thời gian, nhưng chỉ khi chiến tranh đã kết thúc. Nhưng nếu Makoto-kun còn muốn chống đối Nữ thần bằng vũ lực, mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể mất” (Hibiki)

“Không hẳn đâu. Có thể em sẽ thua, còn Senpai chỉ cần tiếp tục cuộc chiến. Em sẽ hành động theo ý chí của bản thân. Kể cả là Senpai đi nữa, em cũng không thể đồng thuận và tuân theo tất cả những điều chị nói được” (Makoto)

“Nếu cậu bại trận, khi đó…” (Hibkiki)

Senpai nắm chặt lan can bằng cả hai tay và cúi người xuống.

“…Rất có thể nó sẽ xảy ra. Dù trông thế thôi, bà ta vẫn là một vị thần” (Makoto)

Khuôn mặt chị ấy bị che khuất, miệng Senpai thốt lên vài từ, nếu tôi mà thua thì điều này cũng dễ hiểu.

Dựa vào cuộc trò chuyện nãy giờ, tôi tin đó sẽ là sự tiến triển có lợi cho Senpai.
Tôi cũng hơi bất ngờ một chút, nhưng chuyện đã rồi.

Dường như Senpai hoàn toàn phản đối ý tưởng để tôi đương đầu với Nữ thần.

Mặc dù vậy, như Senpai đã nói, tôi chưa lần nào nghĩ tới chuyện thế giới sẽ ra sao khi chuyện đó xảy ra cả.

Tôi từ chối cai quản một cái thế giới như thế này, và tôi cũng chả muốn làm thần thiếc gì đâu.

Thay vì lên kế hoạch cho mấy thứ vô nghĩa, điều quan trọng hơn là phải tìm cho bằng được một cách giúp tôi, Tomoe và những người khác quay về thế giới cũ, nhưng đồng thời cũng phải mở một con đường dẫn đến Asora.

“Tôi không thể tưởng tượng ra cảnh cậu thua cuộc” (Hibiki)

Như thể đang khó chịu, Senpai quay khuôn mặt hờn dỗi về phía tôi.

“À..., cảm ơn chị” (Makoto)

“Nào là khoảng cách quá xa, phạm vi quá lớn, kẻ địch quá nhiều; những lúc đó tôi không thể làm gì cả, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng, dù mình có cố bao nhiêu, tôi vẫn sẽ không bao giờ vượt qua một cá nhân. Kể cả khi tôi tung toàn lực” (Hibiki)
Toàn bộ sức mạnh của Senpai bây giờ.

Như tôi nghĩ, có lẽ chị ấy đã đạt được một thứ kĩ năng nào đấy tương tự Sakai.

Cho dù không phải, tôi vẫn biết chắc sẽ có một thứ.

“Không phải đâu, Senpai cũng rất mạnh. Đến mức người ta phải trầm trồ rằng ‘đúng là anh hùng có khác’ nữa mà” (Makoto)

“Trong khi cậu còn chưa hề đánh nghiêm túc. Heh~, thế thì, giữa tôi và Quỷ Vương, ai là kẻ mạnh hơn?” (Hibiki)

“... Nếu có lúc em đối đầu Quỷ Vương, em sẽ trả lời là chị” (Makoto)

“Thế còn Io, Kẻ Áo Trắng?” (Hibiki)

“…Với sức mạnh đó, có thể chị sẽ thắng được Io chăng?” (Makoto)

Để đấu 1 chọi 1 với hắn ta, nó còn phụ thuộc vào bạn có thể ngăn Io tái tạo nhanh đến mức nào.

Nhưng nếu bạn định chơi nhây và đánh cho đến lúc hắn ta không thể tái tạo nữa, trận đấu lúc đó sẽ hoàn toàn thiên về sức bền.
Theo tôi, lựa chọn tốt nhất là kết thúc trận đấu trong một đòn luôn.

Senpai đã từng chật vật với hắn thì phải.

Nếu tôi nhớ không lầm, suýt chút nữa Senpai đã phải dùng sự cuốn hút của mình để dụ dỗ Io.

Nhưng nếu là bây giờ, chị ấy sẽ có cơ hội chiến thắng.

Khi nghĩ theo hướng đó, Senpai là một cá nhân nguy hiểm.

Bởi lẽ nó mang nghĩa chị ấy còn mạnh hơn cái tên khổng lồ mặt ba bị kia.

“Nhờ có gã Áo Trắng làm động lực, tôi cảm thấy sự tự tin của mình đang ngày một tăng. Dù gì hắn ta… cũng là kẻ tôi phải thắng bằng mọi giá” (Hibiki)

“Vậy sao” (Makoto)

Sau vài lần gặp gỡ trên chiến trường, có lẽ thứ được gọi là “định mệnh” đã sinh ra chăng?

Cá nhân tôi thì không hay gặp mấy thứ kiểu đấy lắm.

Chỉ trừ mụ Nữ thần đó ra.

“Hm”.

Senpai buông tay khỏi lan can và duỗi thẳng cơ thể.
Có lẽ là nhờ kinh nghiệm từ việc tập kendo, tư thế của chị ấy khá đẹp.

“Vậy, có nghĩa Thương đoàn Kuzunoha là bạn của tất cả những ai gặp khó khăn, đúng không? Được, tôi hiểu rồi” (Hibiki)

“Hả?” (Makoto)

T-Thế cũng được sao?

Nó cũng đỡ cho tôi phần nào.

Bất kể chị ấy có yêu cầu tôi hợp tác với Limia bao nhiêu lần, tôi sẽ không gật đầu.

“Trên hết, giờ tôi đã biết cậu là một người nhiều vấn đề và hoàn toàn thù ghét Nữ thần. Nhưng tôi sẽ giữ bí mật cho cậu về chuyện đó” (Hibiki)

“…Cảm ơn chị” (Makoto)

“Chắc hẳn Nữ thần cũng chưa từng nghe nói đến việc đó bao giờ. Với tình hình là thủ đô bị tấn công bất ngờ, tạm bỏ qua phước lành và sự bảo hộ, bà ta chẳng có phản ứng nào. Suy nghĩ của bà ta lúc này là một bí ẩn” (Hibiki)

Không phản ứng?
Thế có nghĩa, mụ ta vẫn chưa trả lời tiếng cầu khẩn của Đền thờ hoặc anh hùng sao?

Cuộc tấn công vào thủ đô… ra vậy, nó xảy ra vào khoảng thời gian Nữ thần còn đang bận đón tiếp mấy vị thần khác.

Phải chăng họ đã lập một giao kèo nào đấy rồi bắt mụ ta ở yên một chỗ không nhỉ?

Tôi thì chưa được thông tin gì cả, thành ra…

“Chủ đề trò chuyện của chúng ta đã rất kì lạ, nhưng đúng là thế. Tôi không thể phủ nhận mình cũng muốn xóa sổ mọi ảnh hưởng và sự méo mó của Nữ thần, nếu cậu đã hiểu, việc hôm nay của tôi đã xong” (Hibiki)

“Nghe như thể chị đang nghĩ về một tương lai vô định vậy” (Makoto)

Chính xác hơn là một thời gian dài sau khi hai chúng tôi chết đi.

Có lẽ điều đó đã làm tôi thấy Senpai thật xa vời.

Những mục tiêu Senpai đang gánh vác trên vai không phải thứ chị ấy đủ sức giải quyết một mình.
Chị ấy sẽ tiến từng bước một, và nếu thấy mình không có đủ khả năng, chị ấy sẽ để nó lại cho thế hệ sau.

“Chúng ta là một chủng tộc được ban cho khả năng truyền tải cảm xúc. Với cái đó, thậm chí thời gian cũng sẽ trở thành đồng minh của chúng ta. Nếu cứ đâm đầu vào làm mọi thứ trong thời của mình, nó sẽ chỉ mang lại những nỗi đau vô nghĩa, đến cả mục đích cũng sẽ bị biến dạng” (Hibiki)

“Thứ một người đã quyết định tự mình làm nên được hoàn thành bởi chính người đó. Em nghĩ đó là điều tuyệt vời. Kí ức có thể bị thời gian làm cho phai nhạt, và cũng không có gì đảm bảo các thế hệ sau sẽ cảm thấy giống như chị” (Makoto)

“Vậy là cậu sẽ không cân nhắc việc hợp lực với nhau… hành động của cậu sẽ không bao gồm lòng tin vào thế giới này” (Hibiki)
“Như Senpai đã chỉ dạy thôi, có lẽ phần nào đó trong em đang nhen nhóm cảm giác phân biệt đối xử với hân tộc. Theo em, đây là ý nghĩa của việc hiểu được thực trạng của thế giới nhưng lại không tài nào chấp nhận được nó. Mặc dù Senpai nói em nên tin rằng họ sẽ thay đổi, em vẫn không thể làm vậy. Xin lỗi chị” (Makoto)

“... Nó không phải thứ có thể dễ dàng loại trừ ngay sau khi thấu hiểu được đâu. Cậu không cần phải xin lỗi. Kể từ giờ, tôi sẽ tin tưởng cậu với tư cách là một khách hàng, Makoto-kun” (Hibiki)

“Vâng… em cũng vậy” (Makoto)

Trông thì gần, nhưng Senpai và tôi lại rất xa cách.

Dù rằng thật không muốn, hoàn cảnh đã đưa đẩy tôi đến sự thật này.

Nó khác với sự miệt thị của tôi với Tomoki, như là cảm giác bất đồng của việc “không muốn chuyện đó xảy ra”.
Senpai đã chấp nhận một thế giới bị Nữ thần cai quản.

Hơn nữa, chị ấy còn muốn chứng minh với cả thế giới những điều sai trái và chậm rãi thay đổi nó từ bên trong.

Chị ấy biết quá trình này sẽ tốn cực kì nhiều thời gian.

Nhưng mấy thứ như vậy không thể chiếm được sự chú ý của tôi, như một lẽ thường tình, tôi đang nghĩ phải làm Nữ thần hối lỗi sớm nhất có thể, hướng hân tộc và bán nhân đến một mối quan hệ bình đẳng.

Không cần bận tâm đến hậu quả nó mang lại.

Dưới góc nhìn của nơi đây và Nữ thần… có lẽ tôi đúng là một tên khủng bố tàn ác thật…

Kể cả vậy, nếu tôi có thể tìm ra một cách quay về thế giới cũ như ý muốn, tôi nghĩ mình sẽ hành động.

Mục tiêu là đập Nữ thần ra bã.

Không biết khi ấy tôi có phải đấu với cả Senpai không đây?
Có lẽ trận chiến giữa tôi và người đó không thể tiến đến một kết cục nhất định, nhưng nếu điều kiện cho phép, tôi sẽ chọn phương án tránh khỏi trường hợp Senpai chĩa kiếm vào mình.

---------END CHAP----------