Chương 210: Mọi Kế Hoạch Tiếp Cận Đều Đảo Lộn.
“Cấp quyền buôn bán cho Thương đoàn Kuzunoha ?”
“Đúng vậy. Cậu ta đã cứu mạng tôi và vua cha hồi ở Rotsgard. Chúng ta liên lạc và mời cậu ta đến đây cốt là để bày tỏ sự cảm kích, không làm gì là điều khó có thể chấp nhận được. Bản thân Raidou đã thỉnh cầu điều này, và đây cũng không phải chủ đề cần phải đem ra thảo luận lâu dài, vì thế tôi đã đưa ra một câu trả lời hướng về phía tích cực hơn” (Joshua)
“Tôi hiểu”
“Liệu có vấn đề nào không? Một bộ phận các quý tộc đã ngỏ lời muốn cậu ta mở cửa tiệm ở chỗ họ sẽ không hài lòng với quyết định này đâu, nhưng dù gì chúng ta cũng sẽ không gặp bất lợi” (Joshua)
“Vâng, tôi đồng ý với suy nghĩ của Joshua-sama. Nếu cậu ta muốn vậy, việc đó sẽ giúp chúng ta bày tỏ sự biết ơn của mình”
“Nghe Hibiki nói vậy cũng làm tôi nhẹ lòng hơn rồi. Nhưng lạ ở chỗ đó chính là yêu cầu duy nhất Raidou đưa ra, tôi đã ngẫm nghĩ khá nhiều về điểm này. Nói thật thì, chắc tôi sẽ đỡ lo hơn nếu cậu ta yêu cầu đất đai hoặc một chức tước nào đó” (Joshua)
Một cuộc trò chuyện giữa Joshua và Hibiki.
Chủ đề bàn bạc xoay quanh Thương đoàn Kuzunoha.
Lời hứa của Joshua với Raidou, người đã xin phép được buôn bán trên lãnh thổ Limia.
Hai người họ đang nói đến vấn đề đó.
Bredda cũng đang ngồi hóng chuyện, nhưng đến giờ, anh ta vẫn chưa nói câu nào.
“Có lẽ cậu ta nghĩ mình đã nhận đủ khoản đền bù từ trước rồi cũng nên” (Hibiki)
“Không đời nào. Cứu sống không chỉ hoàng tử mà cả một vị vua trị vì một cường quốc, không thể có ai lại nghĩ thế là đủ cả” (Joshua)
“…Nếu là cậu ta, không phải là không thể. Raidou là loại người như vậy” (Hibiki)
“Tôi biết Raidou có…uhm… một cách nghĩ lương thiện đến bất ngờ, điều đáng lẽ không thể xuất hiện ở một thương nhân. Nhưng đến cả cậu ta cũng phải có chút tham lam. Bản thân tôi vẫn còn muốn tặng thêm một số thứ cho cậu ta. Nhất định không nên để mặc cái cảm giác khó chịu đó làm phiền mình suốt ngày được” (Joshua)
“Người muốn ám chỉ rằng cách nghĩ của Raidou khá ngây thơ, phải không Joshua-sama? Nhưng đó lại là sự thật đấy” (Hibiki)
“Chúng ta không nên nói như thế về vị ân nhân của tôi đâu, Hibiki” (Joshua)
Hibiki đính chính lại lời nói của Joshua.
Joshua nhắc nhở cô, nhưng tất nhiên không hề xuất hiện bầu không khí bão bùng nào giữa họ cả.
Còn Bredda đang yên lặng uống trà.
Rất dễ để nhận ra tình huống vừa rồi đã trở thành chuyện thường ngày với họ.
“Vậy theo Joshua-sama, người nghĩ từ giờ trở đi chúng ta nên cộng tác với họ như thế nào?” (Hibiki)
Ý nghĩa thật sự ẩn trong câu hỏi Hibiki đưa ra không chỉ muốn đề cập đến quan điểm cá nhân của Joshua, nó còn liên quan đến vị thế của nhà vua và mong muốn của giới quý tộc.
Có thể coi Joshua là quân sư của vua, do đó, lượng người nghĩ ý kiến của anh ta cũng là suy nghĩ của chính đức vua không phải là ít.
“Bản thân Raidou không có ác ý. Sức mạnh họ sở hữu như 1 thương đoàn, khả năng của các nhân viên làm việc ở Kuzunoha; hai yếu tố này có thể trở thành mối đe dọa, tùy thuộc vào phe họ lựa chọn. Nhưng về cơ bản, tôi muốn tạo dựng một mối quan hệ theo hướng có lợi. Chúng ta đều biết đó không chỉ là buôn bán đơn giản, và nhìn vào thực tế, sự đóng góp ngoài lịch trình của Mio-dono với quá trình tái thiết là không phải bàn cãi. Dường như trước đó họ cũng đã hỗ trợ công đoạn xây dựng ở Rotsgard, nhưng theo tôi, họ còn làm nhiều hơn thế chứ không chỉ đơn giản là hợp tác. Tôi suýt chút nữa đã bỏ qua phần đó trong bản báo cáo mới nhận được” (Joshua)
“Rotsgard đã được trả lại nguyên trạng và còn đang tiến xa hơn thế. Dù thật không muốn nói, nhưng tốc độ phục hồi sau thảm họa rõ ràng quá khác biệt với thủ đô. Kuzunoha đóng góp một phần quan trọng trong đó, không còn nghi ngờ gì nữa. Chỉ cần xem qua một loạt các thành tựu của họ, ta đã thấy Kuzunoha là một sự tồn tại hấp dẫn, nhưng…” (Hibiki)
Mặt Hibiki hiện lên vẻ não nề.
“Như tôi nghĩ, cũng có không ít vấn đề. Mặc dù trong mắt tôi, họ là những đối tác có thể mang lại cực kì nhiều lợi ích… Thế Hibiki, theo quan điểm của cô thì Raidou là người thế nào?” (Joshua)
“Hiện tại vẫn rất khó để diễn tả thành lời, nhưng… cũng có vài điểm” (Hibiki)
“Tôi không phiền đâu, cứ nói đi” (Joshua)
“Trước tiên, cậu ta chẳng mảy may quan tâm đến cuộc chiến hiện đang làm thế giới hỗn loạn. Hơn nữa, kể cả khi giữ chức vụ Chủ nhân của một thế lực hùng mạnh ngang với 1 quốc gia, cậu ta không hề có ý định đạt được cái gì nhiều hơn những thứ trước mắt. Điều này rất không ổn, và đối đầu với họ một cách khinh suất không khác gì đâm đầu vào nguy hiểm cả” (Hibiki)
“Cứ cho rằng còn tồn tại những người khác mạnh như Mio-dono trong Thương đoàn Kuzunoha đi, bao gồm cả Raidou-dono, vậy thì không chỉ là 1 nhóm lính đánh thuê, lực lượng quân sự của họ sẽ lên đến tầm cỡ quốc gia. Tôi nghĩ chính xác nhất là như vậy. Nhưng còn cái phần không quan tâm đến chiến tranh là sao cơ? Tôi cũng chưa hiểu phần ‘không ổn’ là ở chỗ nào” (Joshua)
“Nghĩa là đúng như tôi vừa mới nói. Tính cách của Raidou khác lạ ở chỗ, bất kể hân tộc, bán nhân hay là quỷ nhân có hủy hoại lẫn nhau đến mức nào, cậu ta sẽ mặc kệ tất cả. Ngoài ra, cậu ta không phân biệt đối xử các bán nhân, và rất có thể sẽ xảy ra trường hợp sau, nếu nhận được yêu cầu cung cấp nhu yếu phẩm từ một phe đang gặp khó khăn… họ thậm chí sẽ cung cấp hàng hóa cho quỷ tộc” (Hibiki)
“Không thể nào! Hành động đó chẳng khác gì phản bội hân tộc!”
Bredda lên tiếng lần đầu tiên.
Khi đang làm ăn trên lãnh thổ hân tộc, họ đồng thời cũng đem lại cho quỷ tộc nguồn hàng tương đương.
Nghĩ về điều này theo quan niệm của Bredda- không, theo quan niệm của một hân tộc, đó là hành động hết sức khó hiểu.
“… Cả quỷ tộc nữa ư? Nhưng tôi thấy Raidou-dono không phải một người sẽ gạt sự chính trực sang một bên” (Joshua)
Joshua nhíu mày sau khi nghe được quan điểm của Hibiki.
Bởi trong mắt Joshua, Raidou trông không hề giống loại người đi buôn bán với quỷ tộc chỉ để kiếm lợi nhuận.
“Không phải là không tồn tại sự chính đáng nếu muốn kiếm tiền. Xét theo khía cạnh này, tôi thật sự nghĩ cậu ta chưa có kinh nghiệm. Điều quan trọng ở đây là liệu nó có mang lại rắc rối hay không” (Hibiki)
“Ví dụ, chưa kể đến nguyên nhân, nếu xuất hiện một ngôi làng quỷ tộc không thể bảo đảm nguồn cung thực phẩm trong mùa đông và phải nhờ giúp đỡ, họ vẫn sẽ cung cấp hàng hóa cho dù chưa đảm bảo hình thức thanh toán ư?” (Joshua)
“Đúng vậy. Và dĩ nhiên, nếu một yêu cầu tương tự đến từ phía hân tộc hay bán nhân, họ vẫn sẽ đi đến cùng 1 quyết định. Dù sao cậu ta cũng là một… người tốt” (Hibiki)
“Dẫn đến kết quả, cuộc chiến sẽ tiếp tục kéo dài… nhiều người sẽ phải bỏ mạng, thế giới ngày càng tiến đến gần sự diệt vong. Dù đã biết vậy, cậu ta vẫn sẽ không từ bỏ sao?” (Joshua)
“Cậu ta là người như thế đấy, lương thiện. Nếu có ai gặp hoạn nạn, bất kể là người hay quỷ, chắc chắn cậu ta sẽ cứu họ. Bán nhân bị hân tộc ngược đãi hay hân tộc bị bán nhân làm điều tương tự… cậu ta sẽ không phân biệt ai cả” (Hibiki)
“…Tôi hiểu. Đúng là tôi cũng có cảm giác như vậy về Raidou-dono. Phần mà cậu ta ưu tiên sự trợ giúp hơn là lợi nhuận trước mắt. Nếu như trong tâm trí cậu ta, người và quỷ đều đáng sống như nhau, họ sẽ trở thành một phe rất phức tạp đây” (Joshua)
“Phải. Với cả hân tộc lẫn quỷ tộc, họ là những tồn tại không được phép coi thường, chủ yếu là vì sự nguy hiểm quá lớn” (Hibiki)
“Thật khó mà tin ngay được khi nó lại đường đột như vậy, nhưng vì đó là ý kiến của Hibiki, tôi cũng cần phải nghiêm túc xem xét. Nếu họ đóng góp cho phe quỷ tộc tương tự như với chúng ta, sẽ không tốt chút nào đâu. Nhưng… kể cả khi đó là sự thật, chúng ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục tương tác với họ như cũ. Giờ tôi đã hiểu điều gì đang khiến cô đau đầu rồi, Hibiki” (Joshua)
Joshua tiếp lời trong khi đang suy tính các phương pháp đối phó với Thương đoàn Kuzunoha, và rồi, anh ta nhận thấy nguyên nhân dẫn đến biểu cảm nặng nề của Hibiki.
“…Vâng. Lựa chọn duy nhất là tạo dựng mối quan hệ bằng hữu với họ. Nếu Kuzunoha hỗ trợ cả hai phe, chúng ta cũng không thể đứng ngoài cuộc” (Hibiki)
Vẻ cay đắng hiện rõ trên mặt Hibiki, điều này cũng dễ hiểu.
Nếu một sự tồn tại nhất định hoàn toàn có khả năng đem lại lợi ích cho mình lẫn kẻ thù, họ vẫn phải tìm cách hợp tác với nó.
Cho dù nó nguy hiểm đến đâu đi nữa, chừng nào chưa thể đề ra phương pháp đối phó phù hợp, họ sẽ không thể phá vỡ tình thế hiện giờ, vậy cho nên họ phải tiếp tục mối quan hệ đang tạo dựng.
“Fufufu, phải. Chúng ta không có lí do nào để từ chối nguồn lợi nhuận đó cả. Dù sao thì trong chuyến đi lần này, chúng ta cũng đã tận dụng được kha khá tiềm lực của họ rồi. Vậy mà ta vẫn coi họ là một mối đe dọa. Đúng là không may chút nào” (Joshua)
Joshua cười như đang oán trách bản thân.
Chuyến thăm của Thương đoàn Kuzunoha bao gồm vài mục đích họ chưa được thông báo.
Nghĩ về điều đó, tiếng cười cứ lẳng lặng phát ra.
“Ít nhất tôi sẽ cố thuyết phục cậu ta. Nếu như… Raidou chuyển sang phe này, chắc chắn điều đó sẽ giải quyết hầu hết vấn đề” (Hibiki)
“Tôi thấy rõ trên mặt cô đấy, rằng cô không nghĩ mọi thứ sẽ tiến triển thuận lợi” (Joshua)
“Thành thật mà nói, tôi không có đủ tự tin. Chỉ riêng cách nghĩ về giá trị con người của cậu ta đã khác hẳn tôi rồi. Tôi không chắc liệu cả hai có hiểu được nhau hay không” (Hibiki)
“Tôi cầu nguyện cho sự thành công của cô. Dù gì tôi cũng muốn mối quan hệ giữa chúng ta và Raidou-dono dừng ở mức tốt đẹp” (Joshua)
“Tôi cũng vậy, từ tận đáy lòng. Cậu ta là người tôi tuyệt nhiên không muốn gây thù chuốc oán gì cả” (Hibiki)
“Một người cô không muốn gây thù oán sao? Tốt thôi. Về chuyện của Raidou-dono, tôi sẽ cho cô toàn quyền quyết định. Còn nữa, cô sẽ đồng ý nếu tôi thực hiện đúng theo kế hoạch nhỉ?” (Joshua)
“Vâng. Mio-san đã làm tôi lung lay một chút, nhưng sẽ không có vấn đề đâu. Ta sẽ tiếp tục ngay” (Hibiki)
“Được rồi” (Joshua)
Cuộc trò chuyện kết thúc, Hibiki đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Vài giây sau, đến lượt Joshua cũng vậy, anh ta nhìn Hibiki rời đi.
Bredda cũng đang định đi cùng Hibiki như một lẽ tự nhiên, nhưng ngay lúc đó, một giọng nói gọi anh ta từ đằng sau.
“Bredda, em có chuyện cần nói với anh”
“Hả?” (Bredda)
Thấy tình huống khác với mọi khi, Bredda thốt lên một tiếng.
Đã có 1 số lần Bredda có mặt tại cuộc trò chuyện giữa Hibiki và Joshua, nhưng chưa từng có gì xảy ra sau đó.
Trong đầu anh ta chỉ nghĩ đến việc đi cùng Hibiki mà thôi, phản ứng này hoàn toàn nằm trong tầm dự kiến.
“Ara, vậy tôi đi trước nhé” (Hibiki)
Hibiki không tỏ ra bất ngờ gì mấy, cô nhanh chóng rời đi.
“Đợi-, Hibiki?!” (Bredda)
Cánh cửa đóng lại một cách dứt khoát.
“... Thật tình, giờ em lại muốn cái gì đây, Joshua?” (Bredda)
Bởi Hibiki đã không còn ở trong phòng, Bredda dùng lối nói chuyện của anh em và bực bội ngồi xuống ghế.
Anh ta hỏi Joshua có việc gì.
“Anh trai, em đã thu xếp vài cơ hội để chúng ta gặp nhau như thế này, nhưng anh chưa bao giờ đến phải không?” (Joshua)
“Hiện tại vai trò của anh chỉ là một hiệp sĩ và là cận vệ của Hibiki. Từ lúc đầu, anh không có quyền bày tỏ ý kiến của mình” (Bredda)
“Vì đây là mệnh lệnh của vua cha, em đã ngầm chấp nhận thái độ của anh cho đến tận bây giờ, nhưng khi thủ đô đã bị tàn phá tới trạng thái hiện tại, em không thể để yên như trước được nữa” (Joshua)
“…Nghe này Joshua…” (Bredda)
“Chẳng phải đây chính là thời điểm anh phải tính đến việc trị vì đất nước sao? Không phải một hiệp sĩ hay thành viên trong tổ đội của Hibiki, mà là với tư cách 1 người nối dõi vua cha” (Joshua)
“…Đó là chuyện em muốn nói ư? Anh đã quyết định trở thành tấm khiên của Hibiki với tư cách 1 hiệp sĩ. Nếu là về cái ngai vàng, em đi mà ngồi lên đó. Nếu là Joshua, sẽ chẳng có ai dám phản đối đâu” (Bredda)
“Em không được ban tặng khí chất của 1 người lãnh đạo. Trong thời chiến như bây giờ, vai trò của 1 vị vua là khích lệ quần chúng, và người duy nhất thích hợp lên làm vua chỉ có mình anh thôi, anh trai. Dù sao em cũng đã từ bỏ quyền nối dõi từ lâu rồi” (Joshua)
“Vậy em chỉ cần tuyên bố mình muốn lấy lại nó là xong. Từ trước đến nay, việc anh làm một vật trang trí và em làm một cố vấn chả khác nào em chính là người đảm đương mọi việc cả. Anh từ chối trở thành một con rối như vậy” (Bredda)
“Từ bỏ ngai vàng không đơn giản đến thế đâu, anh biết không? Hơn nữa, nếu anh hoàn thành tốt nhiệm vụ làm một vật trang trí, theo một nghĩa nào đó, có thể coi đây là một cái tài trong việc làm vua” (Joshua)
“Nhưng chẳng phải anh đã nói với em suốt rồi sao? Anh muốn trở nên có ích với Hibiki-“ (Bredda)
“Nếu anh đã nghĩ như vậy, thế thì tại sao anh lại không thể hiểu rằng kế vị ngai vàng chính là bước đi tốt nhất chứ?!” (Joshua)
Bredda cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện như thường lệ, nhưng hôm nay khác với mọi ngày.
Ngắt lời của anh mình, Joshua hét to lên.
Và đồng thời, Joshua dùng tay đấm xuống bàn, một âm thanh cao độ vang lên khắp căn phòng.
“…Em vừa nói gì cơ?” (Bredda)
“Quan sát Hibiki hiện giờ, em chắc anh cũng thừa sức đoán ra rồi. Cô ấy đã đạt đến một cấp độ mà người thường không bao giờ có thể với tới. Phải… trở thành tấm khiên cho Hibiki là việc bất khả thi! Những lúc ở trong tổ đội, chẳng phải anh cùng lắm cũng chỉ bảo vệ được Nữ tu sĩ và Wudi thôi sao?!” (Joshua)
Sau khi theo dõi toàn bộ trận đấu với Raidou, Joshua đã ngộ ra rằng sức mạnh của Hibiki đã vượt quá giới hạn của người phàm.
Rõ ràng khả năng của cô đã thể hiện sự khác biệt khi đem so sánh với con đường của 1 mạo hiểm giả mạnh mẽ.
Raidou cũng vậy, nhưng tất cả đều là bằng chứng thể hiện hai người họ đang đứng ở một tầm cỡ cách biệt hoàn toàn với sức mạnh thông qua rèn luyện của Bredda.
“Joshua, em… em đang muốn làm gì…” (Bredda)
“Ý em là rồi sẽ đến lúc anh trở thành một gánh nặng cho Hibiki. Trước khi viễn cảnh đó xảy ra, em thật lòng khuyên anh nên hỗ trợ cô ấy về mặt chính trị! Để em nói với anh câu này, anh chỉ là một nhân tài lúc mới sinh ra mà thôi. Bởi anh đã được thừa hưởng dòng máu của vua trong người” (Joshua)
“Im ngay!!” (Bredda)
“Lấy ví dụ luôn, bộ ba đại diện cho Thương đoàn Kuzunoha đến đây, dù anh có đấu với ai đi nữa, anh cũng không thể thắng được đâu. Nhưng nếu anh trở thành vua, lúc đó anh sẽ có đủ quyền lực để trở thành sức mạnh của Hibiki” (Joshua)
“Anh bảo em im đi cơ mà!!” (Bredda)
“Đây chính là mong muốn của cha!” (Joshua)
“?!!”
“… Không phải là em cũng nghĩ như vậy. Nhưng nếu thủ đô lại bị tấn công lần nữa, liệu có ai dám đứng ra bảo đảm sự an toàn của nhà vua không? Nếu cha qua đời vào thời điểm chúng ta còn chưa kịp thông báo người kế vị tiếp theo… Chúng ta tuyệt đối không thể để nội bộ Limia đấu đá nhau để tranh giành ngai vàng. Em chắc anh cũng hiểu mà, đúng chứ? Cha đang tính đến việc công bố anh sẽ trở thành người nối dõi tiếp theo. Đáng ra 1 việc như thấu hiểu trái tim của cha, anh phải tự làm được chứ không cần em nhắc nhở chứ, anh trai!” (Joshua)
“Anh vẫn có thể làm được. Anh sẽ trở nên mạnh hơn và hỗ trợ Hibiki” (Bredda)
“Em hiểu anh nỗ lực đến mức nào, nhưng không chỉ có Hibiki; cả Nữ tu sĩ, Wudi và Naval; ai cũng sở hữu tài năng vượt trội. Đó không phải thứ có thể chạm tới chỉ bằng sự chăm chỉ đơn thuần. May thay, phong cách kiếm thuật thiên về phòng ngự của anh sẽ có ích trong những trường hợp cấp bách. Mong anh sẽ cân nhắc lời nói của em” (Joshua)
“Vậy họ sẽ dùng ai để thay thế hả ?! Ừ đấy, anh biết mình còn yếu, nhưng còn có ai đủ khả năng hỗ trợ Hibiki không? Trước khi bàn đến chuyện ngôi vua, chẳng phải em nên tìm ra người đó sao?” (Bredda)
“…Có đấy” (Joshua)
“Cái gì?” (Bredda)
“Em nói là mình biết 1 người. Chúng ta sẽ gặp nhau khi Thương đoàn Kuzunoha đã lên đường quay về” (Joshua)
Những câu từ vô cảm đến từ Joshua.
Bredda không còn gì để nói, anh ta bị ngỡ ngàng trước thái độ cố chấp của đứa em trai bé bỏng, điều chưa từng xảy ra bao giờ.
◇◆◇◆◇◆◇◆
Buổi tối.
Kết thúc mọi kế hoạch trong ngày, tôi quay về phòng và gϊếŧ thời gian bằng cách tán gẫu với Lime.
Anh ta đang vui vẻ bảo trì, lau chùi thanh katana đã được phục chế và nói về vùng đất cạnh tòa lâu đài.
“Đúng là còn rất lâu nữa việc tái thiết ở đây mới xong được” (Makoto)
“Phải. Và còn thực tế là phía Rotsgard tiến triển quá nhanh chóng nữa. Mio-neesan đã thể hiện vài thứ hôm đó, chắc hẳn sẽ xuất hiện yêu cầu từ hoàng tử hoặc một người nào đó khác” (Lime)
“Nếu là về hỗ trợ xây dựng thì tôi cũng không phiền, chỉ cần ở mức chấp nhận được là tôi sẽ giúp họ. Dù sao dọn dẹp bước đầu cũng sẽ đỡ rất nhiều cho những người đến từ Rotsgard” (Makoto)
“Nếu như vậy là đủ thì tốt quá rồi” (Lime)
“Chúng ta chỉ làm được đến thế là cùng. Bất kể chuyện gì xảy ra, nếu chiến tranh bùng nổ một lần nữa…” (Makoto)
“Quỷ tộc. Theo tôi, họ sẽ không bỏ qua bất lợi của hân tộc và tiếp tục hành động vào mùa đông… nhưng, không biết họ đang lên kế hoạch gì đây? Nếu là tôi, tôi sẽ ngay lập tức huy động quân đội đến tấn công 1 Limia đang bị suy yếu” (Lime)
Với quỷ tộc mà nói, mùa đông là thời điểm dễ phòng thủ.
Còn với phía hân tộc, tấn công là cả một vấn đề.
Nhưng cũng như Lime vừa nói, điều đó không có nghĩa quỷ tộc đang gặp phải khó khăn trong việc phản công .
Dựa vào những kinh nghiệm sau khi đã gặp họ, tôi có thể tự tin nói rằng: Quỷ Vương không phải người sẽ nới lỏng thế chủ động.
Ông ta sẽ không ngần ngại gì mà tấn công đâu.
Nói cách khác, có 1 nguyên nhân khiến ông ta phải tạm án binh bất động.
Nếu vậy, khoảng thời gian này, khi mà vẫn đang đợi mùa xuân đến và đẩy nhanh quá trình tái thiết, đây thực sự là lúc cực kì cấp bách cho hân tộc.
Bởi lẽ quỷ tộc đang chuẩn bị một âm mưu còn lớn hơn cả tấn công Limia.
“Phải. Dù sao khi thời điểm đến, tôi cũng sẽ hành động, để làm sao tình huống tồi tệ nhất sẽ không xảy ra” (Makoto)
“Boss sẽ hành động sao? Tôi tưởng ngài không quan tâm đến cuộc chiến này cơ mà” (Lime)
“Hm? Tôi không hề hứng thú với cuộc chiến, và tôi cũng không định dính líu đến nó. Chỉ có điều, tôi không nghĩ quỷ tộc định lôi kéo các thương nhân và mạo hiểm giả đến mức đó, vậy nên dù cái gì sẽ làm thay đổi giai cấp xã hội, tôi nghĩ cuộc sống thường ngày của chúng ta cũng không bị ảnh hưởng mấy” (Makoto)
“…Làm bạn với quỷ tộc nghe như kiểu 1 thứ cảm giác… phức tạp. Vậy ý ngài ‘hành động’ là sao?” (Lime)
“Có nghĩa ít nhất tôi sẽ cố đảm bảo tính mạng của Senpai. Nhưng còn đất nước này thì tôi không chắc lắm” (Makoto)
“…Nghe giống Boss mà tôi biết rồi đấy-ssu. Hm? Có người đang đến đây. Là… Hibiki-ssu ne. Muộn đến thế này rồi mà, hiếm thật” (Lime)
“Senpai sao? Nếu chị ấy có việc, chắc nó sẽ liên quan đến tôi” (Makoto)
“Có thể lắm. Mà cho dù Boss và Hibiki dành cả đêm trò chuyện, sẽ không có gì xảy ra, tôi dám khẳng định mục đích không phải là để quyến rũ ngài” (Lime)
“Oh, mạnh miệng nhỉ. Gạt tôi sang 1 bên, theo tôi được biết thì Senpai là người nổi tiếng” (Makoto)
“….À, cô ta hay giả vờ rằng mình biết cách đối phó với cánh đàn ông. Nhưng sự thật là Hibiki cũng không khác Boss là mấy, vì vậy điều đó là không thể” (Lime)
Anh ta đang nói cái gì vậy nhỉ?
Tôi chỉ có vài ba điểm tương đồng với Senpai thôi mà.
Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vâng?”
“Hibiki đây. Cậu có thời gian không vậy?” (Hibiki)
“Mời vào” (Makoto)
Như Lime vừa nói, Senpai đã đến.
“…Vậy ra Lime cũng đang ở đây. Làm ơn… không, Raidou-dono, cậu có thể đi cùng tôi một lúc không? Nhiều khả năng sẽ mất kha khá thời gian đấy” (Hibiki)
Có phải đó là việc mà chị ấy không thể nói ra trong căn phòng này không?
Ít nhất cũng không có vẻ gì là liên quan đến Nữ tu sĩ-san.
Đã muộn thế này rồi nên không thể có chuyện chúng tôi đi thăm cô bé.
“Được chứ. Lime, tôi sẽ ra ngoài một lát. Anh có thể đi nghỉ trước nếu muốn” (Makoto)
“Vâng. Tôi sẽ làm theo lời ngài” (Lime)
Lime cúi đầu xuống một chút.
Đúng là miệng anh ta đang cười đấy, nhưng đôi mắt kia thì không được như vậy.
Có lẽ là do Tomoe hoặc ai đó tương tự đã dặn anh ta phải thận trọng với Senpai chăng?
Nhưng kể cả khi anh ta cố tình nghe trộm, điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến tôi, vì vậy tôi sẽ để anh ta tự do làm điều mình muốn.
“Đi thôi nào”
“Vâng”
Senpai đang cố làm bộ làm tịch để trông giống bình thường, nhưng dựa vào cử chỉ, tôi biết chị ấy đang căng thẳng.
Hệt như lúc nói về Nữ tu sĩ, tôi có cảm giác cuộc trò chuyện này sẽ không thoải mái.
Bởi sự xuất hiện của nghi lễ hoán giới, nó hóa ra lại là 1 điều tốt cho tôi ở Limia này.
Thủy Phách có vẻ là một con rồng nghiêm túc, nhưng nó đã mở cửa thư viện rồi chở chúng tôi ra về, cũng cởi mở đó chứ.
Ngoài ra, tôi đã được cho phép tiếp tục hoạt động buôn bán của đơn vị Lâm quỷ tộc, miễn là chúng tôi quay về an toàn và không xảy ra vụ việc gì, thế thì sẽ rất tuyệt.
Nhưng tất nhiên mọi thứ sẽ không thể tốt đẹp mãi được.
À, phải rồi.
Tùy vào chủ đề trò chuyện, có lẽ tôi nên hỏi chị ấy về thuật hoán giới.
Bất kì thông tin nào liên quan đến trở về nhà cũng đều quan trọng cả.
Ừ, đó không phải 1 điều xấu.
Tấm lưng Senpai lẳng lặng lướt qua tầm nhìn của chúng tôi, nó đã cho tôi vài giây để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Vào lúc ấy, Senpai dừng chân và quay mặt về phía tôi.
Hai người chúng tôi vẫn đang ở trong tòa lâu đài, tại một khu hành lang với tầm nhìn bao quát xung quanh khối kiến trúc này.
-----------END CHAP------------