Chương 205: Khi Nữ Tu Sĩ Say Giấc.
“… Phải rồi. Mình chưa được gặp hoàng đế của Gritonia, nhưng mình đã được diện kiến vị vua của Limia … đáng lẽ mình phải biết từ trước mới đúng”
Quay về căn phòng dành cho khách mời được chỉ định, một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng tôi, cùng với đó là những lời than vãn.
Đầu tôi có cảm giác nặng nề tựa như thứ gì đó đang đè lên vậy.
Có thể so sánh nó với việc sau khi ngồi trên bàn học một thời gian dài, tôi đã bị mất tập trung một chút.
Ngày hôm nay, chúng tôi được diện kiến Đức vua Limia, và còn trò chuyện với các quý tộc (chắc họ đều là những người có ảnh hưởng).
Từ lúc đặt chân tới đất nước này, tôi đã chuẩn bị kĩ lưỡng nhằm có thể dễ bắt chuyện với họ. Nhưng khi ở Gritonia, hai người duy nhất tôi gặp là công chúa và anh hùng, thành ra trên một khía cạnh nào đó trong tư tưởng, tôi cứ đinh ninh sẽ chẳng cần giáp mặt Đức vua.
Dường như với lý do đã từng được cứu mạng tại Rotsgard, nhân dịp này, bọn họ tổ chức hẳn một buổi tiếp đón ngằm thay thế cho lời cảm tạ.
Cá nhân thì tôi muốn ghé thăm Nữ tu sĩ-san vừa bị ngất xỉu, nhưng bởi một vài lí do, họ từ chối một cách lịch sự.
Chuyện này khiến tôi hơi phiền muộn, nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc thử yêu cầu Mio hay Lime kiểm tra tình trạng cô bé.
Nhờ những trải nghiệm từ lúc giáp mặt với Quỷ vương dạo trước, bằng cách nào đó tôi đã vượt qua những cuộc chém gió, nhưng đám quý tộc kéo đến bắt chuyện lại nhiều hơn dự kiến, vậy nên hiện tôi đang rất mệt mỏi.
Tôi có trao đổi vài lời với Hoàng tử Joshua, và cứ ngỡ Hibiki-senpai sẽ có nhiều điều muốn nói, nhưng chị ấy không hề xuất hiện, việc này làm tôi khá bất ngờ.
Ngoài ra, còn cả chuyện liên quan đến nhà Hopelace nữa.
Vị lãnh chúa từng nói ông ta sẽ đợi tôi ở thủ đô này, nhưng tôi có một dự cảm không lành nếu đụng phải ông ta.
Ông ta vẫn giữ được thái độ bình tĩnh và truyền đạt lại cho tôi ý kiến của những quý tộc khác, nhìn bề ngoài thì cũng có vẻ hợp tác đấy, nhưng…
Đôi lúc ông ta lại nhìn tôi với đôi mắt không thoải mái.
Tôi cảm thấy thế.
Tôi nghĩ mình không hề tưởng tượng chút nào, hơn nữa, một số quý tộc thân thiết với ông ta cũng liếc liếc tôi như vậy.
Trong suốt buổi gặp mặt, có vài lần tôi cảm giác rằng họ đang cố kiềm chế lẫn nhau.
Có lẽ tin đồn tôi nghe được về việc quý tộc ở Limia hay tham gia vào xung đột chính trị là tương đối chính xác.
Cho đến lúc này, vẫn chưa có một ai chạm tới chủ đề Thương đoàn Kuzunoha sẽ mở một chi nhánh tại đây.
Nhiều khả năng Thương Hội và quý tộc ở quốc gia này đã bàn tính với nhau từ trước rồi. Dự đoán này đến từ Lime, nhưng tôi lại không nghĩ như vậy đâu.
“Ngài làm tốt lắm, Waka-sama” (Mio)
“Ngài làm tốt lắm, Boss” (Lime)
Mio và Lime; hai người họ chạy ra đón khi tôi bước vào căn phòng.
“Tôi về rồi đây~ Chưa thấy senpai đâu cả, nhưng đúng thật là trò chuyện với nhà vua và các quý tộc không phải việc đơn giản” (Makoto)
“Về cô Nữ tu sĩ đang làm Waka-sama lo lắng, có vẻ cô ta đã bị ảo giác do làm việc quá sức” (Mio)
“Đúng thế ạ, hiện giờ chưa xảy ra vấn đề gì, Nữ tu sĩ đang ngủ lấy sức” (Lime)
“Vậy là cô ấy mệt đến nỗi thấy cả ảo giác sao … một cô bé mới từng đó tuổi… chắc senpai đang rất lo lắng” (Makoto)
Với tôi mà nói, tham gia tổ đội Anh hùng tại Limia là công việc danh giá, nhưng tốn sức đến thế à?
Dường như senpai đang chiến đấu nơi tiền tuyến trong cuộc chiến chống lại Quỷ tộc, thế nên kiệt sức chắc là chuyện thường rồi.
Dẫu sao, việc một đứa bé phải lao động cũng rất tự nhiên trong thế giới này.
“À, một người đưa tin đã tới đây và thông báo rằng Hoàng tử Joshua đang đợi ngài đấy. Vì không phải chuyện khẩn cấp, sau khi ngài đã thu xếp xong xuôi, anh ta muốn ngài nói lại với mấy người đang đứng ngoài hành lang” (Lime)
“… Này Mio” (Makoto)
“Sao vậy ạ-desu ka?” (Mio)
“Về chuyện Nữ tu sĩ-san ấy, hình như cô bé ngất xỉu ngay khi trông thấy tôi và cô thì phải. Cô chưa làm gì đấy chứ?” (Makoto)
“Chưa ạ-desu wa. Trong số tất cả mọi người ở đó, cô ta là người duy nhất lâm vào tình trạng này mà. Ngay cả là em thì cũng không định dùng phép lên một đứa nhóc đâu” (Mio)
“… Phải rồi, xin lỗi” (Makoto)
“Ngài không cần phải xin lỗi. Vì ngay từ đầu…” (Mio)
“Hm…?” (Makoto)
“Waka-sama, Lime và em; chưa có ai làm gì cả, vì vậy nguyên nhân chỉ có thể xuất phát từ phía bên kia. Nếu còn bé định thực hiện điều gì đó với chúng ta và lâm vào tình trạng như vậy, nghĩa là cô ta đã nhận lấy hậu quả thích đáng. Bất kể có thế nào, Waka-sama cũng không cần quan tâm đến một điều như thế, sẽ hại não thêm thôi” (Mio)
Mio nở một nụ cười dịu dàng.
Mỗi khi ở cùng tôi và Tomoe, cô ấy có thiên hướng hành động theo cảm xúc nhiều hơn, việc này khá là bất thường đây.
Theo tôi thấy, Mio bây giờ vẫn giữ được sự điềm đạm, nói thế nào nhỉ… trông rất bình tĩnh luôn.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ phải dựa vào Lime trong chuyến đi, nhưng Mio cũng đang dần trở thành một người đáng tin cậy.
Các Arke đều cho thấy sự tăng trưởng rõ rệt, có lẽ Mio cũng như vậy chăng?
Tôi không nghĩ mình sẽ phải đưa ra quá nhiều quyết định hoặc tham gia những cuộc hội thoại phức tạp ở Limia này, nhưng nếu chúng ập đến, tôi mừng vì đã có hai cấp dưới để nhờ cậy.
“Cô gái kia đã làm gì đó hử. Dù sao đó cũng là Nữ tu sĩ-san mà. Lime, liệu cô nhóc này có sở hữu khả năng cảm quan đặc biệt nào không?” (Makoto)
“Tôi cũng biết vài thứ … Uhm … tôi nghĩ cô gái đó có thể nhìn thấu nhân dạng của người trước mắt mình” (Lime)
“Nhân dạng … lại có thêm một thứ bí ẩn nữa rồi. Lúc ánh mắt chúng tôi gặp nhau, có vẻ cô nhóc vẫn chưa nhận ra lớp giáp ma lực. Vậy thì kết luận của tôi là Nữ tu sĩ-san có thể nhìn được những thứ mà người thường không thể, đúng vậy không?” (Makoto)
“… Vâng” (Lime)
“Có lẽ tôi nên thử hỏi trực tiếp khi đến thăm cô bé. À, không thể để Hoàng tử-sama đợi lâu được, tôi phải đi sớm thôi. Hai người không cần ở mãi trong phòng đâu, chỉ cần làm sao trở về lúc trời tối là được” (Makoto)
“Nếu vậy, Waka-sama, em sẽ đến gặp Hibiki-desu wa. Em sẽ hỏi chi tiết về cuộc gặp với Nữ tu sĩ” (Mio)
“Cô đi một mình sao?” (Makoto)
Senpai và Mio.
Mặc dù đang ở trong lâu đài, tôi vẫn thấy không ổn cho lắm.
“Thế thì em sẽ mang Lime theo cùng. Em có nghe kể anh ta từng đồng hành với nhóm của Hibiki một thời gian ở Lorel. Được không ạ? Chúng ta cũng chưa kịp hỏi mình có được phép ra ngoài hay không, vì vậy nếu có thể, tốt nhất là em sẽ xin họ cấp phép trước đã. Hơn nữa, chúng ta nên ưu tiên những việc phải làm trong phạm vi lâu đài” (Mio)
“… Được, nhờ cô đấy” (Makoto)
Tôi vừa nghe cái gì vậy? Cô ấy đúng là rất đáng tin.
Mio tiến hóa rồi sao?
Chưa có ai nhắc đến chuyện đó cả.
Giờ tôi mới nhớ ra mình chưa hỏi họ về nhu cầu đi lại.
Tệ thật.
Tôi đang nghĩ sẽ không sao bởi họ hoàn toàn đủ khả năng ra ngoài mà không bị phát hiện.
Ừ nhỉ, được cho phép sẽ tốt hơn nhiều chứ.
Tôi liền bỏ qua chuyện đó.
“Cứ làm thế đi” (Makoto)
“Vâng, em làm ngay” (Mio)
Trong đầu tôi thật ra vẫn chưa hết đắn đo, nhưng tôi vẫn rời khỏi căn phòng để đi đến chỗ Hoàng tử Joshua, tôi báo lại với người lính gác về ý định của mình.
◇◆◇◆◇◆◇◆
“Được rồi, đến gặp Hibiki thôi, Lime” (Mio)
“Nee-san” (Lime)
“… Chuyện gì?” (Mio)
“Chị đã làm gì với Chiya vậy? Chị đã cho con bé thấy cái gì?” (Lime)
Lime nghĩ ngợi rồi đưa ra một câu hỏi, Mio mỉm cười, mắt hơi nhắm.
“Tôi chưa làm gì hết. Không một cái gì cả.” (Mio)
“Em nhớ đã báo cáo lại với Tomoe-nee san về đôi mắt của Nữ tu sĩ. Boss vẫn chưa hay tin, nhưng Nee-san thì chắc phải biết rồi chứ, phải không?” (Lime)
“Ừ” (Mio)
“Chị nói ‘ừ’ thôi sao?! Chẳng lẽ, chị cố tình…” (Lime)
“Waka-sama không giỏi cho lắm ở khoản thể hiện bản thân mà không dùng lời nói. Ngoài ra … cho dù có biết được danh tính của tôi, điều đó sẽ càng làm họ hiểu rõ hơn về Waka-sama mà thôi. Tôi thấy không có vấn đề gì cả-desu wa” (Mio)
“D-Danh tính … vậy sao? Đừng nói với em, chị cũng là một Long thượng đẳng giống Tomoe-nee san ư?” (Lime)
Lime toát mồ hôi hột.
Điều đó cho thấy anh ta không hề an tâm chút nào.
Từ khi anh ta bắt đầu liên quan đến Root và biết được danh tính thật sự của cấp trên – Tomoe, Lime cảm thấy tự hào vì khi đó mình không bất tỉnh nhân sự.
Trong cái tình huống như vậy, việc anh ta lăn đùng ra đất cũng là điều dễ hiểu.
“Fufufu, không phải đâu, nhưng cũng đại loại như thế-desu wa. Về vấn đề kia, ta chỉ cần hỏi trực tiếp Hibiki là được. Dù sao tôi cũng không rõ rốt cuộc cô ta đã nhìn thấy những gì” (Mio)
“Rốt cuộc Boss là cái gì vậy trời?” (Lime)
Lime bắt đầu có cảm giác hứng thú với việc Chiya đã nhìn thấy những gì ở Raidou và Mio.
Và liệu cô có đủ khả năng diễn tả toàn bộ chúng bằng những câu từ trừu tượng của mình hay không.
“Waka-sama là một quý ông, ngài tựa như một con mèo đang nằm phơi bụng dưới trời nắng vậy. Con mèo đó hoàn toàn không có chút xấu xa hay hận thù nào. Nhưng điều đó chỉ tiếp diễn khi nó không bị chạm tới hay đánh thức dậy mà thôi” (Mio)
“Tôi chắc chắn một điều, rằng cái Chiya nhìn thấy lúc đó không phải một con mèo” (Lime)
“Vậy thì cô ta chắc hẳn đã đặt mong đợi của mình ở sai chỗ rồi. Ah~ Tôi không biết cái sức mạnh đó là thế nào, nhưng sẽ tiện hơn nhiều nếu tất cả hân tộc đều dùng được nó” (Mio)
Sự dịu dàng trong cô giờ đã biến mất, người đang bước đi là một Mio với nụ cười đủ khiến ai đó phải dựng tóc gáy.
“E-Em sẽ liên lạc với Hibiki” (Lime)
“Không cần thiết. Anh biết rõ cô ta đang ở đâu mà, đúng chứ?” (Mio)
“Eh … vâng, thông tin về Hibiki đều được lưu trữ trong này, vậy nên em biết ngay” (Lime)
Lime chỉ vào thanh katana đeo ở thắt lưng.
Đây là thanh kiếm được làm riêng cho Lime, người đưa cho anh ta là Tomoe qua chỉ thị của Makoto, một thứ vũ khí được bổ sung nhiều khả năng đa dạng.
Đó là một lí do chứng minh việc anh ta biết được vị trí của Hibiki mà không cần điều tra.
Lime liền giải thích cho Mio nơi Hibiki đang ở.
Có vẻ Hibiki đang bận chăm sóc Chiya.
“Tiện thật đấy, đỡ được rắc rối. Chúng ta sẽ đến đó ngay. Đi thôi” (Mio)
“Sao lại đột ngột quá vậy ạ?! Ít nhất ta cũng nên gửi thông tâm thuật…” (Lime)
“Ara. Với một người đã được huấn luyện, trao cho vũ khí, sửa chữa lại nó, thậm chí còn cho phép cô ta nhận toàn bộ công lao trong vài nhiệm vụ, chúng ta không cần phải giữ phép tắc đâu-desu wa” (Mio)
“Điều đó … không phải là sai, nhưng …” (Lime)
Những thứ Mio vừa liệt kê đều là sự thật.
Sau một hồi nghĩ ngợi, Lime mới nhận ra bên mình đã làm rất nhiều thứ hỗ trợ Hibiki.
“Mục đích của tôi là khiến Hibiki hiểu Waka-sama cho bằng được trong suốt khoảng thời gian ở lại đây. Tôi sẽ dùng vũ lực làm bàn đạp cho việc đó” (Mio)
“Hiểu được … Boss” (Lime)
Lime bỗng cảm thấy những lời đó báo hiệu điềm gở sắp đến.
Bản năng mách bảo anh ta đây là chuyện nguy hiểm.
“Phải rồi, trước tiên, có lẽ tôi nên để cô ta đi cùng cậu chủ lúc ngài ấy bàn giao thứ kia” (Mio)
Mio liếc nhìn cái túi nằm ở một góc căn phòng.
“… Em chưa rõ chi tiết, nhưng nếu em không nhầm, đó là một quả trứng rồng phải không?” (Lime)
“Ừ, có vẻ con rồng này có tên Thủy Phách-desu” (Mio)
“Ra là Thủy Phách à, em hiểu rồi” (Lime)
Tất nhiên Lime không hiểu nỗi nó có hàm ý gì.
“Nó chỉ là một con rồng ngu ngốc bị đánh bại bởi một kẻ diệt rồng nhỏ bé mà thôi, nhưng tôi đã có cách khiến nó trở nên có ích” (Mio)
“…Thủy phách, Thủy phách… rồng… kẻ diệt rồng? Hả? HẢẢ~?" (Lime)
“Hừm~ Vậy ra nó ở đây. Căn phòng Nữ tu sĩ đang ngủ” (Mio)
Không hiểu sao, cuối cùng Lime cũng tiêu hóa được những thứ Mio nói, nhưng anh ta vẫn chưa thể nói ra cảm xúc của mình.
Còn Mio thì cứ dùng dịch chuyển một cách thờ ơ.
Đây không phải phòng y tế.
Mà là phòng riêng.
Nhìn chung, nơi này khá sạch sẽ, nhưng có vẻ căn phòng này không được sử dụng nhiều.
Tại một nơi trong căn phòng có gắn thứ đồ vật dành riêng cho tín ngưỡng, ai cũng sẽ nhận ra ngay đây chính là phòng của Nữ tu sĩ.
“Ai ở đó vậy?!”
“Hibiki, tôi đây. Hình như cô không có mặt ở buổi chào đón hôm nay thì phải. Waka-sama đang rất lo lắng đấy, vì nhiều lí do” (Mio)
“Mio…-san. Và cả Lime nữa. Tôi có mời anh đâu, mà anh cũng không thèm gõ cửa trước khi vào, chuyện gì đang xảy ra vậy?” (Hibiki)
“Tôi nghĩ chúng ta chưa chia tay lâu đến mức “đã một thời gian dài” đâu, nhưng… tôi mừng là cô vẫn khỏe, Hibiki. Xin lỗi vì lại đến đường đột như vậy” (Lime)
“Xin lỗi sao. Lime, anh…” (Hibiki)
“Cô còn nhớ mình nợ chúng tôi bao nhiêu không, thưa quý cô? Một thứ vặt vãnh như vậy không đáng để nói tới” (Mio)
“Fuh~ Nếu cô đã nhắc đến thế, tôi không còn lời nào để nói nữa” (Hibiki)
Trong căn phòng của Nữ tu sĩ là anh hùng Hibiki.
Chiya đang ngủ trên một chiếc giường sang trọng có kéo rèm.
Nhìn tổng thể, chỉ có đúng một chỗ là nhô ra.
“Hình như Nữ tu sĩ vẫn chưa tỉnh dậy nhỉ. Waka-sama cũng lo lắm đấy. Ngài ấy nói muốn đến thăm một lần, cô sắp xếp thời gian được không?” (Mio)
“Misumi-kun? Nhưng, thế thì…” (Hibiki)
“Ngài ấy đang sợ rằng có khi ngài đã lỡ tay làm gì đó với cô ta. Mặc dù phía cô mới là những người phải chịu trách nhiệm” (Mio)
“… Tôi hiểu rồi. Vậy là Lime đã kể lại cho cô” (Hibiki)
Lime nhìn thẳng vào mắt Hibiki.
Anh ta chưa từng hứa sẽ không tiết lộ hoặc giữ bí mật, vì vậy không ai có thể đổ lỗi cho anh ta cả. Và xét đến mối quan hệ giữa họ, Lime cũng là một người Hibiki nợ rất nhiều.
Không cần phải cảm thấy xấu hổ, thái độ tự tin của anh ta là điều tự nhiên.
“Dù sao đó cũng là công việc của tôi” (Lime)
“Phải rồi. Tôi sẽ không đổ lỗi cho anh đâu” (Hibiki)
“Vậy cô có nghĩ rằng chúng tôi sẽ đề ra một biện pháp đối phó không?” (Lime)
“…. Có. Anh biết rõ về đôi mắt của Chiya mà, tôi cũng không mong đợi gì nhiều” (Hibiki)
Sự hối hận phản chiếu trong mắt Hibiki.
“Và bây giờ, không biết cô gái kia đã thấy những gì đây~ Tôi mong cô sẽ nói với tôi” (Mio)
“Cô không đề ra cách đối phó nào sao?” (Hibiki)
“Dù các cô đã thấy những gì, nó cũng không thể làm phiền chúng tôi. Nó cũng giống như xem bói miễn phí ấy-desu wa” (Mio)
Mio nói một cách vô tư.
“Ý chí của cô vẫn kiên định như trước. Tôi cứ nghĩ cô sẽ phải cẩn trọng hơn mới đúng” (Hibiki)
“Fufufufu, Hibiki nói những lời hài hước thật đây-desu wa ne. Ara…” (Mio)
Nhận ra biểu cảm của Hibiki đang dần trở nên tối tăm, Mio liền tỏ vẻ khó hiểu.
“Cô muốn biết thêm về Waka-sama và chúng tôi, đúng chứ? Thế thì hãy vui lên đi. Chẳng phải nhờ có Nữ tu sĩ, cô đã thu được những thông tin giá trị sao?” (Mio)
“Tính đến lúc này, Chiya-chan đã thấy qua nhiều loại người khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên em ấy bị như vậy. Có lẽ đó là những thông tin giá trị như cô nói, nhưng vì tôi đã dự liệu một cách khờ khạo, em ấy đã phải hứng chịu một điều đau đớn. Có muốn tôi cũng chẳng thể vui nổi” (Hibiki)
“Tôi đã nghĩ cô rất khá ở khoản kiểm soát bản thân, nhưng dường như cô vẫn trở nên mềm yếu mỗi khi nhắc đến đồng đội, không khác lúc trước là bao. Lãnh đạm quá đấy” (Mio)
“Riêng với điều cô vừa nói, đó là thứ tôi không thể vứt bỏ cho đến giây phút cuối cùng. Nhưng Mio-san, cái “lãnh đạm” đó, không phải Misumi-kun cũng tỏ ra mềm yếu với Mio-san và những người khác sao?” (Hibiki)
Cô không nói mình không thể vứt nó đi, nhưng Hibiki lên tiếng phản đối Mio và nhắc đến Makoto.
Makoto đối xử ngang hàng với Mio, coi cô như gia đình mình, đó là sự thật.
Trong suy nghĩ của Hibiki, khi nói đến sự mềm lòng, cậu ta không phải ngoại lệ.
“Ở đây, vị thế của mỗi người khác hẳn nhau. Nếu là hành động có thể giúp bản thân người đó tiến bộ, không thể gọi là mềm lòng được. Trong trường hợp của Waka-sama, hành vi của ngài đều có động cơ rõ ràng, nhưng với cô mà nói, rốt cuộc cũng chỉ là rón rén một cách vô nghĩa mà thôi” (Mio)
“Tôi chưa thể bác bỏ ý kiến to tát đó. Nhưng cô lấy cơ sở từ đâu?” (Hibiki)
“Nếu muốn biết, cô sẽ phải tự mình tìm hiểu” (Mio)
“… Eh?” (Hibiki)
“Lime và tôi sẽ không can thiệp. Waka-sama muốn ghé qua một cái hồ nước ở Limia do có người đã giao nhiệm vụ cho ngài. Nhân dịp này, sao cô không đi cùng và dẫn đường cho ngài ấy nhỉ? Cả hai đều là “đồng hương” mà, hãy đơn độc đi cùng ngài ấy đi” (Mio)
“?!!” (Hibiki)
“Nee-san…” (Lime)
“Lime, học cách giữ mồm giữ miệng nào. Sao vậy, Hibiki? Nếu cô dự định sẽ tự mình hướng dẫn Waka-sama, tôi nghĩ cô nên tận dụng thời gian này để giải quyết toàn bộ nợ nần” (Mio)
“… Sẽ còn tùy vào nơi cậu ta muốn đến, nhưng tôi sẽ thu xếp thời gian. Ngay từ đầu, tôi cũng muốn trò chuyện riêng tư một hồi lâu với Misumi-kun” (Hibiki)
Lời xác nhận của Hibiki chỉ khiến Lime cau mày.
(Lí do họ không lên kế hoạch cho một nơi gặp mặt ngay … là vì họ ưu tiên các quý tộc trước, nhằm thu thập thông tin và thay đổi ấn tượng của mọi người. Khả năng một vài quý tộc đến hỏi Hibiki từ trước không phải là ít, và nếu Hibiki lại gặp Boss sau khi ngài ấy trải qua những cuộc hội thoại khó chịu, vị thế giữa hai người họ… Vụ tới thăm có thể chỉ là tình cờ, nhưng nó hóa ra lại là một cái cớ xác đáng. Mio-nee san, Hibiki không hề lãnh đạm đâu. Cái thứ không thể bị vứt bỏ cho đến thời khắc cuối cùng ấy, nó sẽ biến mất ngay khi giờ phút cuối cùng xảy đến. Nếu chị ấy tính để Hibiki ở một mình với Boss… ít nhất mình cũng nên tìm cách nắm bắt tình hình. Dù sao Tomoe-nee san cũng rất quan tâm về vấn đề này) (Lime)
“Tôi đã tạo gần như đầy đủ các điều kiện rồi đấy, việc của Hibiki chỉ là đảm bảo Waka-sama tới được địa điểm ngài ấy muốn. Bất kể Waka-sama muốn đến đâu, nếu đồng hành cùng ngài là vị Anh hùng, không khó để thuyết phục những người xung quanh, đúng vậy không?” (Mio)
“Cậu ấy là vị khách được mời bởi Vương quốc Limia, nhưng Misumi-kun vẫn chỉ là chủ của một thương đoàn. Có những nơi không được phép vào…” (Hibiki)
“… Hibiki, Waka-sama được triệu tập đến đây để phía cô bày tỏ lòng biết ơn vì đã cứu nhà vua và hoàng tử, cô biết chứ? Mấy thứ như là vị thế xã hội hay gì gì đấy, tôi không quan tâm. Nếu cô vẫn còn muốn đặt ra thêm điều kiện sau khi tôi đã chuẩn bị đến thế này rồi-“ (Mio)
“Hibiki, những điều kiện đó nghe được đấy chứ. Boss không phải loại người hay gây rắc rối, vì là người quen của ngài, chắc cô cũng hiểu mà” (Lime)
Lime quyết định ngắt lời Mio.
Bởi vì anh ta đoán được Mio sắp sửa nói cái gì.
Nếu cứ để yên, đó sẽ là những lời lẽ khinh suất và không nên nói ra. Cảm thấy có chút không ổn, anh ta liền nói thay Mio với thái độ bình tĩnh.
“… Được thôi. Hôm nay tôi không còn thời gian, vậy nên sẽ là ngày mai hoặc ngày kia. Tôi có thể thu xếp những gì cần thiết rồi hướng dẫn Misumi-kun. Sẽ chỉ có tôi và cậu ấy, được chứ?” (Hibiki)
Cô hỏi Mio để xác nhận một lần nữa, đúng hơn là bày tỏ mong muốn của chính mình.
Trong suy nghĩ của Hibiki, Mio rất ghét khi những cô gái khác tiếp cận Makoto.
Bất chấp điều đó, Mio lại đang bảo họ nên đi một mình với nhau.
Không phải là lạ nếu cô nghi ngờ động cơ ẩn đằng sau.
“Đương nhiên-desu wa. Gần đây Waka-sama rất mệt mỏi, tôi cần cô giúp ngài thư giãn đôi chút. Tôi trông đợi ở cô đấy, Hibiki” (Mio)
“Được. Tôi sẽ làm những điều trong khả năng. Cô bé này đang nghỉ ngơi, thế nên…” (Hibiki)
“Tất nhiên, chúng tôi đã xong việc ở đây. Lime, về thôi nào. À, Hibiki, yêu cầu này không bao gồm nợ nần gì đâu. Cô chỉ cần nói với tôi Nữ tu sĩ đã trông thấy cái gì thôi. Dù sao tôi cũng có chút hứng thú” (Mio)
“Rõ, Nee-san” (Lime)
“Tôi đã nghe được điều cô muốn nói, nhưng tôi không thể hứa đâu đấy” (Hibiki)
Tại nơi ánh mắt Hibiki hướng tới, hai người họ dần biến mất vào bóng đêm, vẻ mặt của cô thực sự nghiêm túc.
Mio đang âm mưu gì đấy.
Ít nhất là cô cảm thấy như vậy.
Hiện tại, Hibiki vẫn chưa nói cho ai biết về Makoto, người đang dùng cái tên giả là Raidou. Nhưng cô đã đi nước đầu tiên, và trong thâm tâm Hibiki cực kì muốn biết thêm thông tin về họ.
Bỗng mọi thứ lại được chuẩn bị quá sức thuận lợi cho cô.
Ngoài ra, phản ứng của Chiya cho thấy sự bất bình thường.
“… Không biết Chiya đã thấy cái quái gì mới được nhỉ? Mình cũng quan tâm đến chuyện này. Nếu có thể, mình muốn nghe em ấy kể trước khi gặp Misumi-kun, nhưng… theo lời của họ, phương án tốt nhất là đợi em ấy tỉnh lại…” (Hibiki)
Nhìn Chiya đang say giấc trên giường, Hibiki thở dài.
Cảm giác lo ngại trong cô không hề biến mất.
Sự ớn lạnh cứ quấn lấy cổ Hibiki liên hồi, kể từ lúc Chiya bất tỉnh nhân sự. Nó càng làm cô lo lắng hơn.
Quay về căn phòng dành cho khách mời, khuôn mặt Lime trở nên mệt mỏi trước Mio.
Trông cái điệu bộ còng lưng xuống của anh ta rất là đáng thương.
“Xin hãy tha cho em đi mà, Chị hai. Lúc nãy chị định nói rằng mình sẽ biến cả thủ đô thành tro trước mặt Hibiki, đúng vậy không?” (Lime)
“Tôi đã hơi … bực mình. Đáng ra chỉ cần ngoan ngoãn chấp nhận phần chuẩn bị là xong, nhưng cô ta vẫn cố trở nên láu cá. Anh nói không sai, sẽ rất tệ nếu tôi tuyên bố mình sẽ xóa sạch toàn bộ thủ đô. Anh cứu tôi một phen rồi, Lime. Suýt chút nữa tôi đã khiến Waka-sama gặp rắc rối” (Mio)
“Nhưng chẳng phải để Boss và Hibiki ở một mình cùng nhau sẽ rất xấu ư? Tomoe-nee san đã bảo em-“ (Lime)
“Lime” (Mio)
“Vâng, sao ạ?” (Lime)
“Không có vấn đề gì đâu” (Mio)
Một lời khẳng định đến từ Mio.
“… Không có sao?” (Lime)
“Phải, sẽ không có gì” (Mio)
“R-Ra vậy” (Lime)
(Không còn cách nào khác. Mình sẽ làm thật bí mật) (Lime)
Trước tình cảnh có quá ít sự lựa chọn, Lime bắt đầu nghĩ ra cách giám sát hai người họ từ trong bóng tối.
Nhưng…
“Nếu mà anh có ý định theo dõi họ… Tôi sẽ làm một việc thú vị đấy, Lime. Một việc cực kì thú vị” (Mio)
“…”
Lime không nói thêm câu nào.
Chỉ trong ngày đầu tiên ở Vương quốc Limia, chưa gì mây đen đã bao phủ toàn bộ tâm trí anh ta rồi.
-------------END CHAP-------------