Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 207: Chuyện Bên Lề - Hibiki và Lime.




Chương 198: Chuyện Bên Lề - Hibiki và Lime.

“Mình đang làm cái gì thế này?”

Lime Latte đang đứng ở một nơi cách khá xa khu trại, miệng anh vừa thốt lên câu độc thoại.

(Có chuyện gì với mình thế nhỉ? Cứ như là mình đang thực sự ở trong cùng một tổ đội với họ vậy) (Lime)

Kể từ lúc cứu nữ tu sĩ Chiya và anh hùng Hibiki một phen ở Liên Minh Lorel, Lime vẫn đồng hành cùng họ.

Ban đầu, rõ ràng việc của anh ta chỉ có thu thập thông tin theo lệnh của cấp trên, Tomoe.

Tuy nhiên, vì lý do nào đó, Lime đã bị họ kéo đi, và giờ, anh ta phải theo chân anh hùng Hibiki do đã được cô nhờ làm một nhiệm vụ.

Dù đang ở bên trong một khu rừng nổi tiếng, không thấy dấu hiệu của loài thú hoang hay quái vật nào đến gần anh ta, người đang hút thuốc cả.

Các sinh vật trong khu rừng này đã kịp nhận ra, rằng người đàn ông đang hút thuốc trông khá vô hại, thực ra lại là một kẻ mạnh.
Vì thế, bản năng của chúng đã mách bảo không được lại gần anh ta.

(… Nói trắng ra, lúc này tương đối dễ chịu đấy chứ. Nó làm mình cảm tưởng rằng bản thân đã ngao du cùng đồng đội suốt vài thập kỉ rồi) (Lime)

Có một lí do đã khiến anh ta cảm thấy như thể mình đang đi phiêu lưu cùng đồng đội trong một khoảng thời gian rất lâu.

Thực tế, nó chưa thể lâu đến tận vài thập kỉ, nhưng trong quá khứ, tổ đội của Hibiki từng có một kiếm sĩ.

Một người phụ nữ tên là Naval.

Dựa vào thông tin thu thập được, Lime cũng biết đến chuyện này.

Và thực tế rằng anh ta đang chiếm lấy vị trí của người phụ nữ đó.

Đấy cũng là nguyên nhân khiến anh cảm giác mình luôn bị ấn định cho một vai trò nhất định khi chiến đấu.

Không chỉ vậy, Lime còn biết nhiều điều về người phụ nữ tên Naval hơn cả bản thân Hibiki.
(Không ngờ Naval lại trở thành đồng đội của anh hùng. Cô ta đã từng nán lại Tsige một thời gian, nhưng … Oni Báo Thù đã trở nên hiền dịu hơn trước rồi. Lấy mạng mình ra để cứu sống đồng đội; đó là cách chết mà trong quá khứ cô ta tuyệt đối không bao giờ làm. Mà mình cũng không có đủ tư cách để nói về người khác) (Lime)

Naval mà Lime từng biết là hiện thân của sự thù hận, một kẻ luôn luôn chĩa cái nanh vuốt giận dữ về phía quỷ tộc.

Với Lime, không chỉ một hoặc hai, đã bao nhiêu lần anh chứng kiến những kẻ tắm bằng dòng máu của loài quỷ.

Sức mạnh lẫn tiền bạc họ có đều bị phung phí hết vào việc gϊếŧ chóc, gϊếŧ càng nhiều quỷ nhân càng tốt.

Naval từng là người phụ nữ như thế đấy.

Nhưng Naval trong những câu chuyện mà Hibiki và Chiya kể lại cho Lime, chúng đều nói đến một người phụ nữ quyến rũ với tình thương của hân tộc.
Chính Hibiki đã thay đổi Naval, Lime nghĩ rằng có thể Naval đã hạnh phúc hơn cái thời anh biết đến tên cô.

Anh ta cảm thấy có chút biết ơn với Hibiki.

(Cô không hề chết trong sự cô đơn tột cùng, và cũng không bỏ mạng trong khi cười một cách điên loạn. Thế là tốt rồi. Hơn nữa, cái kĩ năng vũ kiếm thuật đó vẫn đang ngủ yên trong người Hibiki) (Lime)

Lime thổi ra một làn khói trắng.

Một làn khói lớn đến độ có thể bao phủ cả phần đầu của anh ta. Và khi Lime nghĩ thế là đủ, anh ta bèn hít thêm một hơi.

(Hibiki quả đúng là một tồn tại xứng với cái danh anh hùng. Đến mức ai cũng phải công nhận. Một phần là vì bản thân Hibiki muốn làm vậy, một phần là vì người dân mong muốn điều đó. Không phải ai cũng sở hữu ý chí mạnh mẽ để trở thành biểu tượng của niềm hi vọng đâu. Giờ mình đã hiểu tại sao Boss cứ hết lời khen ngợi cô ta) (Lime)
Trong khoảng thời gian Lime theo dõi Hibiki, anh chợt nhận ra rằng cô đang khoác lên mình cái hình tượng của “anh hùng”.

Ban đầu, Lime chỉ nghĩ đây là hành động nhằm đánh lừa dư luận, nhưng...

(Cô gái này đang làm đúng như những gì một anh hùng phải làm. Điều gì là xấu, ai sẽ phải gánh chịu sự mất mát? Con người của Hibiki có gì đó thật khác biệt) (Lime)

Chắc chắn Hibiki là một người biết suy tính.

Đến mức đôi khi Lime cũng phải tặc lưỡi và quan sát cô.

Nhưng Hibiki chưa một lần thể hiện sự coi thường hoặc âm mưu thứ gì.

Không hề phủ nhận hình tượng của người anh hùng mà số đông tin tưởng, thay vào đó, cô đã chấp nhận thực tế và làm những điều hợp với ước nguyện của họ.

Kết quả là, Hibiki nhận sự hỗ trợ từ một lượng lớn cá nhân, đoàn thể, và những người không ngần ngại hợp tác với đất nước vì lợi ích của cô đã xuất hiện.
Nhờ đó, quyền lực của Hibiki ngày càng lớn mạnh, cô đã trở thành cá nhân được tất cả mọi người ủng hộ.

Chẳng ai phải chịu thiệt thòi cả.

Trong tâm trí Lime không xuất hiện những ý nghĩ mang tính trừu tượng kiểu: “lừa dối mọi người là điều tệ hại”.

Lime đang dần bị ảnh hưởng bởi uy tín của Hibiki, vì vậy anh ta đã nhìn nhận tích cực hơn về cô. Nhưng cũng giống Makoto, Lime đang cho thấy dấu hiệu bắt đầu muốn chấp nhận Hibiki.

Và còn...

(Suốt từ đó đến giờ, mỗi khi chị đại Tomoe gọi đến là mình lại ngó lơ. Mình bị sao thế nhỉ?…Liệu có nên chọn đi theo Hibiki? Không, chị đại và Boss đã giúp mình đổi đời. Mình không thể cứ muốn gì làm nấy được) (Lime)

Lime đang lo lắng về nhiều thứ.

Tàn thuốc đang rơi xuống đất với tốc độ nhanh gấp ba bình thường.
Điều đó cho thấy anh ta đang bị căng thẳng đến mức nào.

Dường như Lime muốn tiếp tục quan sát mọi động thái của Hibiki, cả hiện tại và tương lai.

Gần đây, cô chưa lần nào ngỏ lời mời anh làm một thành viên tạm thời trong nhóm.

Sẽ không tốt chút nào nếu cứ sử dụng nhân viên của Thương Đoàn Kuzunoha một cách tùy tiện, cô đã nói như vậy.

Nhưng nếu Lime đổi ý, cô đã nói mình rất mong họ giúp đỡ.

Một lời mời không bắt buộc.

Lime đã nói sẽ rất tuyệt nếu chuyện này được giải quyết êm đẹp.

Thành ra anh đang chần chừ.

Bởi lẽ như thế sẽ rất kì quặc, Lime không thể liên lạc với thương đoàn, nhưng đồng thời, nó cũng ngầm mang nghĩa rằng anh ta đang có dấu hiệu muốn theo chân Hibiki.

(Hm? Hibiki sao? Thật bất thường khi cô ta lại đến một mình) (Lime)

Khuôn mặt của Lime vốn đang nhìn hết lên trời rồi lại xuống đất, giờ đã quay sang một bên.
Nguyên nhân là do anh cảm nhận được hình bóng Hibiki đang đến gần.

“Thế mà tôi luôn nghĩ mình rất giỏi ở khoản che giấu hiện diện đấy. Tôi vẫn chưa thể qua mặt Lime nhỉ” (Hibiki)

"Cô cần gì à?" (Lime)
chapter content



“Anh đã nói mình sẽ ăn riêng đúng chứ? Dù sao tôi cũng có trách nhiệm chăm sóc cho vị ân nhân của mình mà” (Hibiki)

Miệng nở nụ cười quen thuộc, Hibiki đưa cho Lime cái đĩa trên tay.

Khi Lime nhìn cái đĩa, Hibiki dùng tay lật tấm vải che ra, hệt như đang diễn ảo thuật.
Mùi hương của rau củ và thịt lan tỏa khắp nơi.

“Khi chính cô nói rằng mình sẽ chăm sóc tôi ... chuyện đó thật …" (Lime)

“Vì mỗi khi trò chuyện cùng Lime, tôi không phải dùng đến những từ ngữ hoa mĩ nữa, điều đó làm tôi thoải mái hơn. Chẳng phải trước tôi đã nói rồi sao? Nếu không xuất phát từ ác ý thì hành động cũng không phải điều xấu xa gì” (Hibiki)

“… Nhưng tôi là một người ngoài cuộc” (Lime)

“Nhưng anh vẫn giúp chúng tôi. Mặc dù anh không cần phải hỗ trợ yêu cầu của Liên Minh Lorel. Dù sao thì việc này cũng không cần thiết đối với cuộc điều tra sơ bộ của thương đoàn” (Hibiki)

“… Đồ hấp sao? Cô làm kiểu gì vậy? Xung quanh đây đâu có căn bếp nào. Tôi không rõ cô đã làm cái gì, nhưng trông khá ngon đấy. Tôi sẽ nhận” (Lime)

“Ara, anh đoán đúng rồi đấy. Nói là đồ hấp, nhưng cách làm cũng không phức tạp mấy đâu. Tôi cũng biết vài ba phương pháp nấu ăn tiện dụng” (Hibiki)
Trong khi đưa đồ ăn cho Lime, Hibiki bắt đầu giải thích.

Lime nhận lấy đĩa thức ăn, anh ta cảm thấy chút biết ơn khi đối phương hiểu rằng mình muốn đổi chủ đề.

“Ngon lắm. Cho dù không làm anh hùng đi nữa thì cô vẫn sẽ ổn thôi. Hibiki và Chiya đã nấu thức ăn hôm nay à?” (Lime)

"Cảm ơn. Chính xác” (Hibiki)

“Cách phối hợp giữa rau và thịt rất hài hòa, người nấu còn tính đến việc lựa chọn nguyên liệu theo mùa. Là anh hùng nhưng cô vẫn có thể làm nội trợ. Tất cả những người phụ nữ khác đều sẽ yếu thế trước cô mất” (Lime)

“Tôi không phiền làm một điều nằm trong khả năng của mình. Cả anh nữa, với một người hay hút thuốc, vị giác của anh tốt đấy chứ. Không phải anh cũng giống tôi sao?” (Hibiki)

"Ah, cô đã nắm thóp tôi rồi" (Lime)

Sau đó, Lime vét sạch đĩa thức ăn trên tay.
Hibiki không ghét sự yên tĩnh, và đôi khi cô còn nói chuyên một mình.

“Cảm ơn vì đĩa thức ăn” (Lime)

“Tôi vui vì anh đã ăn hết đống đồ tôi làm. Thật đáng để bỏ công nấu và mang nó đến đây” (Hibiki)

“Và? Chắc cô không ra đây chỉ vì đang vui đâu đấy chứ?” (Lime)

"Thì đúng là tôi đến đây để chinh phục cái bụng của anh mà" (Hibiki)

“Những thứ kiểu này, cô nên làm cho anh bạn Bredda thì hơn. Ở chỗ tôi, nhiều người cũng thích nấu nướng, như chị đại Mio chẳng hạn. Một việc ở mức độ này chưa thể chinh phục tôi đâu” (Lime)

"Không phải. Tôi muốn nói về chuyện ngày mai” (Hibiki)

“Đám mây tím à? Theo tôi thấy, nó đang đốt trụi cả khu rừng với tốc độ khá nhanh, nó sẽ tới đây sớm thôi” (Lime)

Nhận ra tâm trạng của Hibiki bỗng thay đổi, Lime trả lời một cách nghiêm túc.
“Ừ. Nó sở hữu độc tính mạnh mẽ. Thứ đó không còn ở cùng cấp độ với một cơn mưa axit thông thường đâu. Hơn nữa, 1 số sinh vật đã trốn thoát khỏi chỗ đó, vậy nên nhiều khả năng chúng ta sẽ phải đối đầu với một thứ nguy hiểm hơn” (Hibiki)

“Một thứ khiến động vật bỏ chạy. Vụ này lớn đấy” (Lime)

"Những thành viên duy nhất trong nhóm có thể triệu hoán gió khi chiến đấu chỉ có Wudi và tôi. Tính đến mức thiệt hại đám mây có thể gây ra, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dùng Chiya-chan và Bredda làm phương án dự phòng” (Hibiki)

“Dù sao lần này cũng là một trường hợp khẩn cấp nên mọi người mới tới đây. Nhưng tôi cũng có thể vừa chiến đấu, vừa triệu hoán gió đấy, cô biết chứ?” (Lime)

"... Nếu không có anh trong nhóm thì tôi đã không có mặt ở đây từ đầu rồi" (Hibiki)
“Ra vậy. Nói cách khác, cô muốn yêu cầu tôi tham gia vào cuộc tấn công nhỉ” (Lime)

"Đúng, làm ơn" (Hibiki)

“Thẳng thắn quá ta” (Lime)

“…”

Lần này rất khác với lúc anh gặp Makoto. Cảm giác của Lime bây giờ như thể mong muốn được đưa bàn tay ra và nắm lấy.

Như vậy, anh ta đã quyết định xong câu trả lời.

Nếu tình hình chuyển xấu, họ chỉ cần rút lui là được; Lime đã nghĩ như vậy và gật đầu.

“Hiểu rồi, tôi sẽ giúp cô. Thật tình. Đây là lần thứ mấy rồi? Cô vẫn còn nhớ đấy chứ?” (Lime)

"Sự hỗ trợ của anh quan trọng lắm đấy" (Hibiki)

Miệng nở một nụ cười rạng rỡ, Hibiki bày tỏ lòng biết ơn của cô với Lime.

Cô gật đầu một lần và tiếp lời.

“Nếu tôi hợp ý anh, có được không nếu tôi nói rằng hai ta sẽ kết đôi, tôi sẽ trả nợ cho anh suốt cuộc đời còn lại được chứ?” (Hibiki)
“Thật là một trò đùa ác ý. Tôi không muốn trở thành người đàn ông của anh hùng đâu, xin lỗi” (Lime)

"Anh từ chối ngay ư ?!" (Hibiki)

"Đúng là phụ nữ thì ai tôi cũng thích, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn, một lần cũng không" (Lime)

“… Rồi một ngày nào đó anh sẽ bị đâm lén thôi” (Hibiki)

“Tôi đã quá quen với mấy lời dọa nạt kiểu đó rồi” (Lime)

“Aah, bị từ chối rồi. Tôi rất tệ ở khoản bỏ cuộc, một lúc nào đó tôi sẽ lại tấn công anh tiếp, ổn chứ?” (Hibiki)

"Cô không hề tỏ ra buồn bã nhỉ, đúng là anh hùng có khác" (Lime)

“Thế thì ngày mai tôi sẽ phải tiếp tục dựa vào anh rồi” (Hibiki)

“Cứ để tôi lo” (Lime)

Hibiki quay về.

Chỉ chào nhau bằng một vài từ, Lime đứng yên tại chỗ.

(Boss…)

Đêm vẫn còn dài.

Lime lại có thêm những nỗi phiền muộn mới.

◇◆◇◆◇◆◇◆
Phạm vi.

Đó có lẽ là điểm yếu lớn nhất mà anh hùng Hibiki mắc phải.

Sức mạnh chiến đấu của Hibiki tăng lên mỗi ngày.

Nhưng mỗi khi liên quan đến các đòn tấn công tầm xa, chúng luôn luôn yếu thế hơn so với lúc cận chiến.

Lần này, đối thủ của cô là một đám mây.

Nó nằm xa tít trên trời.

Nếu muốn tấn công, chắc chắn bạn sẽ cần đến một phương pháp để làm sao tới được đám mây. Hoặc cũng có thể là một con đường phi lên đó.

Với Hibiki, lựa chọn duy nhất của cô là cái thứ hai.

Pháp sư Wudi và Lime - bạn đồng hành của cô - sẽ cố gắng đến gần nó nhất có thể. Trên đường, họ sẽ phải tránh né những cơn mưa độc và sức gió mạnh như bão. Nếu không may dính phải mấy hạt mưa, cơ thể họ sẽ bị tê liệt ngay.

Nhiệm vụ của họ là dùng tất cả những đòn tấn công đã chuẩn bị từ trước và tìm cách phân tán đám mây.
Thật ra, Wudi và Hibiki mới là nhân vật chính.

Vai trò của Lime chỉ là hỗ trợ thôi.

Chừng nào đối thủ còn là một đám mây trôi lềnh bềnh trên không trung, đây là lựa chọn duy nhất họ có.

Hiện giờ, Hibiki đang lơ lửng trên trời.

“Đến cả quân bài tẩy của mình cũng chẳng phát huy chút tác dụng nào. Vậy cố gắng đâm thủng nó là bất khả thi. Ta nên làm gì đây? Chả nhẽ phải … đến gần hơn sao?” (Hibiki)

Giọng điệu Hibiki như muốn nói vẫn còn cách khác, nhưng biểu cảm thì lại khá cứng nhắc.

“Chuyện này không đùa được rồi. Giới hạn bên ta chỉ cho phép đến được khu vực ấy thôi. Dù sao thì việc cô dồn lực vào thanh kiếm và làm nó bay được cũng đã quái vật lắm rồi. Cô nên thấy tự hào về bản thân đi” (Lime)

Lime trả lời Hibiki một cách thẳng thắn.

Ý tưởng của Hibiki là dùng áp lực của thanh kiếm để phóng nó đi với tốc độ của một viên đạn, một kĩ thuật chưa hề có tiền lệ.
Thế mà cô vẫn làm được.

Cuối cùng cô cũng có thể thực hiện điều đó bằng cách mượn sức mạnh từ báu vật.

Và nếu muốn tận dụng uy lực ở mức đỉnh điểm, Hibiki vẫn cần đến sự trợ giúp của Lime, nhưng rồi sẽ có ngày cô tự mình làm được điều đó.

Chính bởi những ý tưởng kì lạ và sự tiến bộ của cô đã biến nó thành khả thi.

Lime quan sát Hibiki, cá nhân anh ta đã hiểu vì sao Makoto lại khen cô nhiều đến thế. Nhưng quân bài tẩy của Hibiki vẫn khiến anh ta kinh ngạc.

“Nếu là về khả năng tấn công dồn vào một điểm, cô cao hơn tôi nhiều, đúng chứ? Không thể ngờ là đến tuổi này rồi mà tôi vẫn bị bắt phải đạt đến tầm cao mới. Là một thành viên trong nhóm của anh hùng đôi khi cũng vất vả quá” (Wudi)

Wudi thở dài trong khi cười lên.

Những đòn tấn công của anh ta cũng chưa cho thấy hiệu quả nào.
Nói trắng ra là họ đang bất lực.

“Theo tôi thì vụ này … bất khả thi rồi. Chúng ta sẽ quay về và lập ra một kế hoạch khác. Đó là phương án tốt nhất hiện giờ” (Lime)

“… Nếu chúng ta rời khỏi đây, chắc chắn sẽ phát sinh thêm nhiều thiệt hại đấy” (Hibiki)

“Hãy sơ tán người dân. Làng mạc thì xây lại lúc nào mà chẳng được. Chỉ có điều là ở một chỗ khác thôi” (Lime)

“Wudi, anh có nghĩ ra được cách nào nữa không?” (Hibiki)

Trong lúc Wudi và Hibiki đang dùng thông tâm thuật để trao đổi với những người dưới mặt đất nhằm lập kế hoạch, Lime bỗng nảy ra một ý tưởng trong đầu.

(Nếu mình gọi cho chị đại, chắc chắn vấn đề sẽ được giải quyết. Thứ kia dường như đến từ vùng đất hoang. Xét theo lộ trình của nó, mình dám chắc là vậy. Có thể chị đại và Boss sẽ biết vài thứ) (Lỉme)
Nhưng tâm trí anh ta lại nghĩ rằng, bản thân mình đã bị Hibiki lôi kéo và đã ngó lơ việc báo cáo một số lần rồi; Lime biết rõ đòi hỏi thêm sẽ là quá nhiều.

Dù lòng tự tôn của anh ta đã bị khuất phục trước Makoto và những người khác từ lâu, Lime vẫn do dự.

Anh ta muốn được giúp đỡ vì lí do cá nhân, đồng thời cũng là bởi Lime muốn hỗ trợ anh hùng.

(Không, đây không phải lúc để ngần ngại nữa. Đây sẽ là lần cuối cùng. Đằng nào thì mình cũng chuẩn bị phải quay về rồi. Nếu có thể cứu sống một số lượng nhất định người dân và trẻ em, mình không cần do dự làm gì cả. Chỉ là giúp Hibiki thôi mà. Chỉ có vậy thôi) (Lime)

Suy đi tính lại nhiều lần, Lime đi đến quyết định.

Anh ta truyền một thông tâm thuật đến cấp trên, Tomoe.

Tomoe nhanh chóng phản hồi.

(Chị đại, Lime đây) (Lime)
(… Lime à, cũng lâu phết rồi đấy nhỉ? Bên đó có thoải mái không?) (Tomoe)

Những lời Tomoe nói ra như thể nhìn thấu tâm can Lime.

(… Em xin lỗi. Em… với anh hùng…) (Lime)

Lime sớm từ bỏ ý định để mọi chuyện trôi qua và kể hết sự tình cho Tomoe.

(Không, không sao cả. Chỉ thị tôi đưa ra cũng chưa được rõ ràng. Xin lỗi. Nhưng anh đã liên lạc trở lại, thế là tốt rồi. Tình hình bên đó ra sao rồi?) (Tomoe)

Tomoe đã hiểu ý và bỏ qua chuyện đó, cô giục anh ta tiếp tục.

(Chỗ em xuất hiện một đám mây tím khổng lồ, nó đang từng bước tàn phá Liên Minh Lorel. Theo nhận định của em, nhiều khả năng nó đến từ vùng đất hoang) (Lime)

(Cũng gần đúng rồi đấy-ja na. Anh đoán không sai đâu) (Tomoe)

(Điều thằng em này muốn hỏi là liệu chị đại đã có sẵn kế hoạch nào để xử lí nó chưa) (Lime)
(… Fuh ~, vậy ra anh bị mấy người đó kéo vào tròng rồi à-ja na) (Tomoe)

(Chị đại, cách nghĩ của Hibiki là hợp tác và cùng nhau phát triển. Em nghĩ cô ấy rất có thể sẽ tạo dựng được một mối quan hệ tốt đẹp với Boss và chúng ta) (Lime)

(Có thể, nhưng chỉ khi cô ta hứa sẽ không vứt bỏ cái cách nghĩ đó đi mà thôi) (Tomoe)

(Eh?) (Lime)

(Thử lấy một ví dụ xem sao nhé. Chẳng hạn đến một thời điểm nào đó, suy nghĩ của Hibiki bỗng quay ngoắt 180°, khi ấy, chính cô ta sẽ trở thành kẻ làm Waka tổn thương nhiều nhất. Anh biết rõ điều mình nên làm với những kẻ như vậy … đúng chứ?) (Tomoe)

(… Bất kể có ra sao, chúng ta phải luôn thận trọng ư?) (Lime)

(Đó là ý nghĩ của tôi. Waka vẫn chưa biết về chuyện này đâu. Anh là người duy nhất được tôi kể cho nghe đấy-ja zo. Tôi chỉ mới khuyên Waka nên cẩn thận với mấy chuyện chính trị thôi) (Tomoe)
(…)

Lime không biết trả lời ra làm sao nữa.

Hibiki và Makoto có thể cùng chung tay hỗ trợ lẫn nhau.

Ngay cả khi đây là thứ anh ta muốn đề xuất, Tomoe còn tính đến một tương lai xa hơn nhiều.

“Mình còn nói được gì nữa đây?”, Lime không thể thốt lên câu nào.

(Lime, anh vẫn chưa hiểu được rằng Waka mới là chủ nhân thật sự của chúng ta) (Tomoe)

(Hả?)

(Tôi sẽ cho anh chứng kiến một màn biểu diễn với đám mây đó. Đừng có đi đâu đấy. Bảo những người khác là hãy ở yên đó) (Tomoe)

Tomoe ngắt đường truyền.

“Hibiki, Wudi” (Lime)

Cảm thấy một cái gì đấy sắp sửa diễn ra, Lime gọi hai người ở cùng mình.

“Gì thế?” (Hibiki)

“Có chuyện gì sao?” (Wudi)

“Đừng có đi đâu khác ngoài chỗ này. Bảo mấy người phía dưới làm điều tương tự” (Lime)

Nói xong, anh ta đẩy giác quan của mình đến mức hiệu quả nhất có thể.
Thứ gì đó ... vừa lọt vào tầm mắt của Lime.

(Một cánh cổng! Mấy người đó là … nhân dực tộc ư? Hai người) (Lime)

Trong phạm vi kĩ năng cảm quan của Lime, anh ta nhận thấy một cánh cổng tới Asora vừa xuất hiện.

Không có sự trùng hợp nào ở đây cả.

Rõ ràng Tomoe là người đã thực hiện việc này với mục đích là khiến anh ta cảm nhận được.

Những tộc nhân cánh trắng và cánh đen lần lượt bay cao lên trời.

Nhân dực tộc.

Cư dân của Asora.

Vị trí của họ lúc này cao hơn Hibiki và Lime rất nhiều.

Cao hơn cả đám mây sắc tím đó.

Hai nhân dực tộc bay tít lên những tầng mây.

(Cái…? Chuyện gì chuẩn bị xảy ra mới được chứ?) (Lime)

“Lime, anh nghĩ ra cách rồi sao? Anh có thể nói cho chúng tôi không?” (Hibiki)

“Tôi … vừa triển khai nó rồi” (Lime)

“Ế?” (Hibiki)

“Vậy nên đừng có di chuyển, chỉ cần đứng một chỗ quan sát thôi. Nếu cô muốn điều tốt nhất xảy đến” (Lime)
Bản thân Lime không biết chuyện gì sắp sửa xảy ra.

Do đó, anh ta cũng không rõ mình nên nói thế nào.

Lần này, hai nhân dực tộc ngừng bay lên đúng cái tầm Lime có thể cảm nhận được.

(Nếu mình không lầm … tộc cánh đen sở hữu khả năng kết nối thông tin với một người nữa, nhưng … là ai mới được chứ?) (Lime)

Tộc cánh đen không thể bay đến độ cao như tộc cánh trắng.

Vì vậy họ mới dùng cách đó để chở nhau bay lên, Lime nghĩ như thế.

Nói cách khác, anh bạn cánh đen là người có vai trò quan trọng hơn cả.

Nhớ đến điểm đặc biệt của chủng loài bọn họ, Lime cố đoán chuyện gì đang xảy ra, nhưng … câu trả lời đến ngay sau đó.

“!!! Cái gì?!"

“Tệ rồi, chúng ta sẽ không kịp phòng thủ mất !!”

Lời nói của Wudi và Hibiki so với thứ kia có đôi chút chậm chạp, nhưng không cần phải mang tốc độ của chúng ra so sánh làm gì.
Từ xa, một luồng ánh sáng rực rỡ bay thẳng đến đám mây tím, lao vút qua đội của Hibiki.



(Điều này có nghĩa em đã không còn cần thiết nữa sao, chị đại?) (Lime)

Trong lòng bỗng cảm thấy một sự trống rỗng, tâm trí của Lime xuất hiện câu hỏi đó.

Nhưng đó cũng là bởi Lime chưa thật sự hiểu được chủ nhân của anh ta.

Những lời của Tomoe đúng theo rất nhiều nghĩa.

(Boss ...  nếu cái mạng này bị Boss kết thúc…dù sao nó cũng đã thuộc về ngài ấy từ lúc đầu rồi. Kiểu người như ngài sẽ khiến một kẻ như mình tin rằng Boss có thể tự mình giải quyết vấn đề, ngay cả khi không còn mình ở bên cạnh nữa) (Lime)

Lime chấp nhận cái chết của mình một cách chính trực, và rồi anh ta nhắm mắt lại.

Anh ta không rõ đòn tấn công bắt đầu từ đâu.

Nhưng Lime dám chắc người đang kết nối với hai nhân dực tộc chính là Makoto.
Nói cách khác, cậu ta là người vừa mới phóng ra luồng ánh sáng kia.

Sắc ánh kim của nó giờ đang ở ngay trước mắt nhóm Hibiki.

Ngay tức khắc, nó tách thành vài tia sáng riêng rẽ và vụt qua họ một cách khéo léo. Chúng xuyên thủng mục tiêu.

“…”

Chẳng còn ai nói nên lời được nữa.

Cả Hibiki, Wudi, lẫn Lime đều như vậy.

Và trong số họ, sự im lặng của Lime lại mang một nghĩa khác.

(Ah ... đúng thật là) (Lime)

Đám mây, thứ vừa bị tách ra làm nghìn mảnh, bắt đầu phân tán.

Nếu anh ta phải so sánh giữa Hibiki và Makoto, Hibiki sẽ cao hơn, chỉ trừ một điểm duy nhất.

Cho đến giờ, điều đó vẫn không hề đổi thay.

Lime nghĩ rằng mình đã đánh giá thấp cái điểm đó của chủ nhân mình.

Không, thực tế anh ta đã quên bẵng nó đi rồi.

(Sức mạnh của ngài, một thứ đủ quyền năng để giải quyết bất cứ cái gì; chính mắt mình đã được chứng kiến. Phải rồi, mình … muốn được thấy con đường mà Boss đã chọn - chủ nhân của toàn cõi Asora) (Lime)
Lime vẫn đang nghĩ tốt về Hibiki.

Nhưng đồng thời anh ta cũng đã mang máng nhớ lại vài kí ức về hồi ở Tsige.

(… Sẽ thật phí phạm nếu mình lại đi bỏ dở việc đó. Mình là một thành viên của Thương đoàn Kuzunoha, Lime Latte) (Lime)

“Giờ thì quay về thôi. Đằng nào thì chúng ta cũng đã xong việc ở đây rồi” (Lime)

Đôi mắt vẫn đang ngước nhìn bầu trời trong xanh, nơi không còn một tàn dư nào của đám mây màu tím, Lime lên tiếng gọi Hibiki và Wudi.

Xung quanh họ còn sót lại nhiều dấu vết của đòn tấn công lúc nãy.

Sử dụng một phép thuật ở cấp độ như thế, Makoto vẫn có thể điều khiển nó lướt nhẹ qua ba người, mặc dù họ nằm trong phạm vi tấn công.

Lime cảm thấy vừa tự hào, vừa kinh hoàng, anh ta nở một nụ cười kì quái.

“… Phải chăng vừa rồi chính là khả năng mạnh nhất của Lime?” (Hibiki)
Giọng nói của cô còn hơi run run, Hibiki cất lời.

“… Ừ. Tất nhiên mấy người có thể nhận hết mọi công trạng thay tôi, giống vụ ở đền thờ ấy” (Lime)

"Vậy anh sẽ không tiết lộ cho chúng tôi việc mình đã làm ư?" (Hibiki)

“Tôi không biết” (Lime)

“Ế?” (Hibiki)

"Tôi không biết thật mà. Chuyện là tôi vừa mới thú nhận với một người. Có thể người đó sẽ biết chút ít về đám mây và đủ khả năng lên kế hoạch” (Lime)

Mặt Lime lúc này như kiểu vừa được thanh tẩy khỏi oan hồn vậy, anh ta trả lời Hibiki.

“Cái quái ...” (Wudi)

"Quá khó tin, đúng chứ? Đến tôi cũng chỉ còn cách cười trừ thôi” (Lime)

Những lời đó như thể xác nhận luôn câu nói của Wudi.

“Thương đoàn Kuzunoha…” (Hibiki)

Có thể Hibiki đã tự suy diễn ra vài điều đúng với sự thật.

Nhưng bây giờ, chúng cũng chỉ giới hạn ở vài câu lẩm bẩm của cô.
Hibiki không muốn để Lime nghe thấy những câu từ thiếu suy nghĩ đó.

Chưa kể, bản năng của cô mách bảo trái tim của Lime đã thay đổi.

“Tôi sẽ phải quay về sớm. Bên đó còn cả núi việc cho tôi làm” (Lime)

“Ra thế, tiếc quá nhỉ, khoảng thời gian vừa qua đúng là rất vui. Khi Raidou-dono tới thăm Limia, tôi mong anh sẽ đi cùng. Tôi không muốn đây là lần cuối hai ta gặp nhau” (Hibiki)

“Nếu Boss hỏi, tôi sẽ đồng ý. Tôi cũng đã có một khoảng thời gian thoải mái cùng mọi người, Hibiki à" (Lime)

Sau đó, họ quay về mặt đất và hội nhóm cùng Chiya hay như Bredda.

Vị anh hùng được Liên Minh Lorel yêu cầu đã đánh bại đám mây tím đe dọa an nguy quốc gia, cứu sống người dân Lorel.

Danh tiếng của Hibiki tiếp tục tăng cao.

Có thể coi đây là một thành công mĩ mãn của cô.

Nhưng ít phút trước khi hội nhóm với những người khác, Hibiki cắn chặt môi.
(Lime… tôi…) (Hibiki)

Lần đầu tiên trong đời, người Hibiki muốn sở hữu nhất đã tuột khỏi tay cô.

Cô hiểu được sự thật đó.

Hibiki cố gắng che giấu biểu cảm trên khuôn mặt mình, nhưng cô lại không thể.

Cô đã bị mất thể diện, thứ cảm xúc đó dâng lên và ứ đọng trong cổ Hibiki.

Cô không nói một lời nào chắc là do sự bướng bỉnh vốn có.

Dù chuyện gì đã xảy ra, trong một cuộc thi gián tiếp để giành lấy sự phục tùng từ Lime, Makoto đã chiến thắng mà bản thân còn không hề hay biết.

---------END CHAP---------